Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-436
CHƯƠNG 436: CẬU BA DƯƠNG PHÁT HIỆN SỰ THẬT NĂM NĂM TRƯỚC (2)
Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn đang đè chặt trên người cô, trong không gian chật hẹp thế này, tư thế mập mờ kia khiến cho
người ta đỏ mặt, lại thêm động tác tùy ý đó của Dương Tầm Chiêu, cộng thêm giọng nói truyên đến từ trong điện thoại, tình huống này thật sự là...
Hàn Nhã Thanh muốn cúp điện thoại, chỉ có điều, Dương Tầm Chiêu đột nhiên cúi đầu hôn cô lân nữa, nụ hôn tà khí mang theo sự trừng phạt, bá đạo khiến cho người ta ngạt thở.
"Thanh Thanh, đã sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên em chủ động liên lạc với anh!” Vẫn chưa cúp máy, trong điện thoại vẫn tiếp tục truyền đến giọng nói của người đàn ông kia.
Dương Tầm Chiêu nghĩ vừa rồi trên màn hình điện thoại không có tên, chỉ là một dãy số, đó là số điện thoại của người đàn ông kia.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu rõ ràng trầm xuống, sáu năm không liên lạc, số điện thoại di động này cô lại nhớ rất rõ.
Anh dám cam đoan người phụ nữ này chắc chắn sẽ không nhớ số điện thoại di động của anh.
Giờ phút này Dương Tầm Chiêu nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia có chút quen thuộc, nhưng lúc này rõ ràng anh không được bình tĩnh lắm nên cũng không thể tinh tế phân biệt được.
"Thanh Thanh, sáu năm qua, tình yêu anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi, anh biết với tính cách của em, một khi em nhận định thì sẽ không thay đổi, Thanh Thanh, chúng ta đã bỏ qua sáu năm, anh không muốn lại tiếp tục sai lâm, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không...”
Người đàn ông phía bên kia càng ngày càng phiến tình, bị Dương Tầm Chiêu hung hăng hôn khiến Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không có cách nào trả lời.
Giờ phút này, Dương Tầm Chiêu nảy sinh ác độc hôn cô.
Lúc trước, ông cụ Hàn đã từng nói, cô và người đàn ông kia là thanh mai trúc mã, ông cụ cũng từng nói, chuyện mà cô đã nhận định sẽ không thay đổi.
Vậy nên, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng sẽ không quên người đàn ông kia, mà giờ phút này, người đàn ông kia đang cầu xin tái hợp?
Cô có thể đồng ý hay không?
Vậy nên, Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không cho cô có cơ hội nói chuyện.
"Thanh Thanh, em vẫn đang nghe chứ?” Đầu dây bên kia, người đàn ông không nghe thấy Hàn Nhã Thanh trả lời, giọng nói càng thêm khẩn trương: “Anh biết, nhiều năm như vậy, trong lòng em chắc chắn có anh, nếu không em cũng sẽ không trải qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn, anh biết, em cũng đang chờ anh, giống như anh đang chờ em vậy...”
Giọng nói của người đàn ông dịu đi mấy phân, trong lời nói càng thêm phiến tình.
Giờ phút này cả khuôn mặt của Dương Tầm Chiêu âm trâm đáng sợ, ai nói cô không lấy chông? Cô đã sớm gả cho anh.
Ai nói cô đang chờ người đàn ông kia? Chó mái
Dương Tầm Chiêu đột nhiên cầm lấy điện thoại của Hàn Nhã Thanh, mở cửa sổ xe, trực tiếp dùng sức ném văng ra ngoài.
Con mẹ nó, anh bị điên rôi nên mới thay cô nhận điện thoại, con mẹ nó còn mở loa ngoài, anh như vậy không phải tự mình tìm tai vạ sao?
Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hung hăng giật giật, nghe máy chính là anh, bây giờ phát cáu không muốn nghe cũng là anh, bây giờ anh còn ném vỡ điện thoại của cô, rốt cuộc là anh muốn nháo thế nào?
Cảm giác được tay của anh đang tháo cúc áo của cô, trái tim cô run rẩy, cô nhanh chóng đưa tay cầm thật chặt tay anh, ngăn cản động tác của anh: "Dương Tầm Chiêu, đừng làm rộn, chúng ta đã ly hôn."
Bây giờ cô là Hàn Nhã Thanh, là giả trang thành Hàn Nhã Thanh, cô không thể giống như lúc ở nước M, giả vờ không biết anh.
Nhưng chuyện như thế này không thể được, tuyệt đối không thể, vì bọn họ đã ly hôn.
"Được, đi với tôi đến ủy ban để đăng ký kết hôn!” Thật ra, anh cũng không thể nào thật sự làm gì cô ở trên xe, nhưng có một chuyện, anh cảm thấy bây giờ mình nhất định phải làm, đó chính là đi lấy giấy đăng ký kết hôn.
"Dương Tầm Chiêu, trước đó không lâu chúng ta mới ly hôn!” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, trực tiếp rối tung lên, trước đó không lâu bọn họ mới ly hôn, bây giờ lại đi kết hôn? Điên rồi sao?
"Tôi đồng ý sao?" Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt từ từ nheo lại, người phụ nữ này vẫn còn dám nói chuyện ly hôn với anh!
Ly hôn? Anh có đồng ý sao? Từ sau khi kết hôn, anh chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với cô, chỉ có điều, làm thế nào anh cũng
không ngờ, anh chỉ làm sai một lần, vậy mà cô lại ly hôn và bỏ trốn.
Món nợ này anh vẫn chưa tính sổ với cô đâu.
"Trên thỏa thuận ghi rõ ràng, chờ đến khi anh nắm được cổ phần của công ty, chúng ta sẽ ly hôn, lúc đó cũng đã nói xong, nếu anh không có ở đây thì em có thể trực tiếp đi tìm thư ký Lưu, lúc làm thủ tục ly hôn, thư ký Lưu cũng đã hỏi qua với anh, anh cũng đã đồng ý, có vấn đề gì không?” Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, những thứ này không phải bọn họ đã thương lượng từ trước đó rồi sao?
Hơn nữa anh rõ ràng đã đồng ý.
Bây giờ anh là có chuyện gì xảy ra vậy?
"Không có vấn đề? Hàn Nhã Thanh, vì ly hôn, em thật sự không từ thủ đoạn, em đã từng bước sắp xếp mọi thứ thật sự không chê vào đâu được, em biết rõ thư lý Lưu chắc chắn sẽ hỏi ý kiến của tôi, vậy nên trước đó em cố ý gọi điện thoại cho tôi nói chuyện người mẫu xe hơi, em cố ý để tôi hiểu lầm, em tính toán tôi như vậy, em cảm thấy việc này không có vấn đề sao?” Lửa giận trong mắt Dương Tầm Chiêu không ngừng bốc lên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này có lẽ cô đã sớm hóa thành tro bụi.
Đúng, để cô ly hôn, là sai lầm của anh, nhưng nếu không phải cô sớm tính toán hết tất cả, lúc ấy thư ký Lưu gọi điện thoại cho anh, cũng sẽ không sinh ra hiểu lầm như vậy.
Bây giờ, cô còn hỏi anh có vấn đề hay không?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, cô tính toán anh lúc nào?
Việc này cô thật sự bị oan uổng, lúc ấy cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cô cho rằng mình giúp anh lấy được cổ phân của công ty, anh sẽ sảng khoái ly hôn, vậy nên cô cảm thật thực tình không cần phải tính toán gì.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướn mày, trong đầu đột nhiên hiểu được nguyên nhân khiến anh tức giận: “Anh sẽ không phải vì điêu này mà tới tìm em gây rắc rối đấy chứ?”
Kiêu ngạo như anh, cuồng vọng như anh, thật sự là không thể nào bỏ qua cho việc bị người khác tính toán, nhưng, anh thật sự đã hiểu lầm.
"Ngài Dương, em nghĩ anh đã hiểu lầm, em không tính toán anh điều gì hết, nếu như vì thế mà anh tức giận hoặc không cam tâm, thật sự không cần thiết, thật ra anh và em đều biết chúng ta là thỏa thuận kết hôn, mục đích chính là vì giúp anh nắm giữ được cổ phần của công ty, nếu đã lấy được cổ phần, anh chắc chắn sẽ đồng ý ly hôn, em hoàn toàn không cần thiết phải tính toán điều gì, không đúng sao?” Cô cảm thấy nên giải thích rõ ràng với anh, và cũng cảm thấy giải thích rõ ràng rồi thì vấn đề sẽ biết mất.
Anh nên buông tha cho cô.
Nhưng khi Dương Tầm Chiêu nghe được những lời cô nói, chẳng những không thả cô ra, thân thể của anh lại càng ép vào cô chặt hơn.
Mặt của anh càng tiến gần cô thêm mấy phần, đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía cô, hàm răng cắn chặt.
Cô dựa vào cái gì mà có thể nhận định anh chắc chắn sẽ đồng ý ly hôn. Từ sau khi kết hôn, anh không hề có ý định ly hôn, anh cho rằng thời gian một năm đủ để cô yêu anh, lại không ngờ, không đến ba tháng, người phụ nữ này đã âm thầm ly hôn.
"Đi đến ủy ban lấy giấy đăng ký kết hôn!” Dương Tầm Chiêu nhìn cô một chút, cũng không giải thích nhiều, lặp lại lời vừa nói lần nữa.
Bây giờ anh không muốn nói những điều khác với cô, chỉ muốn làm những điều trực tiếp nhất, thiết thực nhất.
Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn đang đè chặt trên người cô, trong không gian chật hẹp thế này, tư thế mập mờ kia khiến cho
người ta đỏ mặt, lại thêm động tác tùy ý đó của Dương Tầm Chiêu, cộng thêm giọng nói truyên đến từ trong điện thoại, tình huống này thật sự là...
Hàn Nhã Thanh muốn cúp điện thoại, chỉ có điều, Dương Tầm Chiêu đột nhiên cúi đầu hôn cô lân nữa, nụ hôn tà khí mang theo sự trừng phạt, bá đạo khiến cho người ta ngạt thở.
"Thanh Thanh, đã sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên em chủ động liên lạc với anh!” Vẫn chưa cúp máy, trong điện thoại vẫn tiếp tục truyền đến giọng nói của người đàn ông kia.
Dương Tầm Chiêu nghĩ vừa rồi trên màn hình điện thoại không có tên, chỉ là một dãy số, đó là số điện thoại của người đàn ông kia.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu rõ ràng trầm xuống, sáu năm không liên lạc, số điện thoại di động này cô lại nhớ rất rõ.
Anh dám cam đoan người phụ nữ này chắc chắn sẽ không nhớ số điện thoại di động của anh.
Giờ phút này Dương Tầm Chiêu nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia có chút quen thuộc, nhưng lúc này rõ ràng anh không được bình tĩnh lắm nên cũng không thể tinh tế phân biệt được.
"Thanh Thanh, sáu năm qua, tình yêu anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi, anh biết với tính cách của em, một khi em nhận định thì sẽ không thay đổi, Thanh Thanh, chúng ta đã bỏ qua sáu năm, anh không muốn lại tiếp tục sai lâm, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không...”
Người đàn ông phía bên kia càng ngày càng phiến tình, bị Dương Tầm Chiêu hung hăng hôn khiến Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không có cách nào trả lời.
Giờ phút này, Dương Tầm Chiêu nảy sinh ác độc hôn cô.
Lúc trước, ông cụ Hàn đã từng nói, cô và người đàn ông kia là thanh mai trúc mã, ông cụ cũng từng nói, chuyện mà cô đã nhận định sẽ không thay đổi.
Vậy nên, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng sẽ không quên người đàn ông kia, mà giờ phút này, người đàn ông kia đang cầu xin tái hợp?
Cô có thể đồng ý hay không?
Vậy nên, Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không cho cô có cơ hội nói chuyện.
"Thanh Thanh, em vẫn đang nghe chứ?” Đầu dây bên kia, người đàn ông không nghe thấy Hàn Nhã Thanh trả lời, giọng nói càng thêm khẩn trương: “Anh biết, nhiều năm như vậy, trong lòng em chắc chắn có anh, nếu không em cũng sẽ không trải qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn, anh biết, em cũng đang chờ anh, giống như anh đang chờ em vậy...”
Giọng nói của người đàn ông dịu đi mấy phân, trong lời nói càng thêm phiến tình.
Giờ phút này cả khuôn mặt của Dương Tầm Chiêu âm trâm đáng sợ, ai nói cô không lấy chông? Cô đã sớm gả cho anh.
Ai nói cô đang chờ người đàn ông kia? Chó mái
Dương Tầm Chiêu đột nhiên cầm lấy điện thoại của Hàn Nhã Thanh, mở cửa sổ xe, trực tiếp dùng sức ném văng ra ngoài.
Con mẹ nó, anh bị điên rôi nên mới thay cô nhận điện thoại, con mẹ nó còn mở loa ngoài, anh như vậy không phải tự mình tìm tai vạ sao?
Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hung hăng giật giật, nghe máy chính là anh, bây giờ phát cáu không muốn nghe cũng là anh, bây giờ anh còn ném vỡ điện thoại của cô, rốt cuộc là anh muốn nháo thế nào?
Cảm giác được tay của anh đang tháo cúc áo của cô, trái tim cô run rẩy, cô nhanh chóng đưa tay cầm thật chặt tay anh, ngăn cản động tác của anh: "Dương Tầm Chiêu, đừng làm rộn, chúng ta đã ly hôn."
Bây giờ cô là Hàn Nhã Thanh, là giả trang thành Hàn Nhã Thanh, cô không thể giống như lúc ở nước M, giả vờ không biết anh.
Nhưng chuyện như thế này không thể được, tuyệt đối không thể, vì bọn họ đã ly hôn.
"Được, đi với tôi đến ủy ban để đăng ký kết hôn!” Thật ra, anh cũng không thể nào thật sự làm gì cô ở trên xe, nhưng có một chuyện, anh cảm thấy bây giờ mình nhất định phải làm, đó chính là đi lấy giấy đăng ký kết hôn.
"Dương Tầm Chiêu, trước đó không lâu chúng ta mới ly hôn!” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, trực tiếp rối tung lên, trước đó không lâu bọn họ mới ly hôn, bây giờ lại đi kết hôn? Điên rồi sao?
"Tôi đồng ý sao?" Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt từ từ nheo lại, người phụ nữ này vẫn còn dám nói chuyện ly hôn với anh!
Ly hôn? Anh có đồng ý sao? Từ sau khi kết hôn, anh chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với cô, chỉ có điều, làm thế nào anh cũng
không ngờ, anh chỉ làm sai một lần, vậy mà cô lại ly hôn và bỏ trốn.
Món nợ này anh vẫn chưa tính sổ với cô đâu.
"Trên thỏa thuận ghi rõ ràng, chờ đến khi anh nắm được cổ phần của công ty, chúng ta sẽ ly hôn, lúc đó cũng đã nói xong, nếu anh không có ở đây thì em có thể trực tiếp đi tìm thư ký Lưu, lúc làm thủ tục ly hôn, thư ký Lưu cũng đã hỏi qua với anh, anh cũng đã đồng ý, có vấn đề gì không?” Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, những thứ này không phải bọn họ đã thương lượng từ trước đó rồi sao?
Hơn nữa anh rõ ràng đã đồng ý.
Bây giờ anh là có chuyện gì xảy ra vậy?
"Không có vấn đề? Hàn Nhã Thanh, vì ly hôn, em thật sự không từ thủ đoạn, em đã từng bước sắp xếp mọi thứ thật sự không chê vào đâu được, em biết rõ thư lý Lưu chắc chắn sẽ hỏi ý kiến của tôi, vậy nên trước đó em cố ý gọi điện thoại cho tôi nói chuyện người mẫu xe hơi, em cố ý để tôi hiểu lầm, em tính toán tôi như vậy, em cảm thấy việc này không có vấn đề sao?” Lửa giận trong mắt Dương Tầm Chiêu không ngừng bốc lên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này có lẽ cô đã sớm hóa thành tro bụi.
Đúng, để cô ly hôn, là sai lầm của anh, nhưng nếu không phải cô sớm tính toán hết tất cả, lúc ấy thư ký Lưu gọi điện thoại cho anh, cũng sẽ không sinh ra hiểu lầm như vậy.
Bây giờ, cô còn hỏi anh có vấn đề hay không?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, cô tính toán anh lúc nào?
Việc này cô thật sự bị oan uổng, lúc ấy cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cô cho rằng mình giúp anh lấy được cổ phân của công ty, anh sẽ sảng khoái ly hôn, vậy nên cô cảm thật thực tình không cần phải tính toán gì.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướn mày, trong đầu đột nhiên hiểu được nguyên nhân khiến anh tức giận: “Anh sẽ không phải vì điêu này mà tới tìm em gây rắc rối đấy chứ?”
Kiêu ngạo như anh, cuồng vọng như anh, thật sự là không thể nào bỏ qua cho việc bị người khác tính toán, nhưng, anh thật sự đã hiểu lầm.
"Ngài Dương, em nghĩ anh đã hiểu lầm, em không tính toán anh điều gì hết, nếu như vì thế mà anh tức giận hoặc không cam tâm, thật sự không cần thiết, thật ra anh và em đều biết chúng ta là thỏa thuận kết hôn, mục đích chính là vì giúp anh nắm giữ được cổ phần của công ty, nếu đã lấy được cổ phần, anh chắc chắn sẽ đồng ý ly hôn, em hoàn toàn không cần thiết phải tính toán điều gì, không đúng sao?” Cô cảm thấy nên giải thích rõ ràng với anh, và cũng cảm thấy giải thích rõ ràng rồi thì vấn đề sẽ biết mất.
Anh nên buông tha cho cô.
Nhưng khi Dương Tầm Chiêu nghe được những lời cô nói, chẳng những không thả cô ra, thân thể của anh lại càng ép vào cô chặt hơn.
Mặt của anh càng tiến gần cô thêm mấy phần, đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía cô, hàm răng cắn chặt.
Cô dựa vào cái gì mà có thể nhận định anh chắc chắn sẽ đồng ý ly hôn. Từ sau khi kết hôn, anh không hề có ý định ly hôn, anh cho rằng thời gian một năm đủ để cô yêu anh, lại không ngờ, không đến ba tháng, người phụ nữ này đã âm thầm ly hôn.
"Đi đến ủy ban lấy giấy đăng ký kết hôn!” Dương Tầm Chiêu nhìn cô một chút, cũng không giải thích nhiều, lặp lại lời vừa nói lần nữa.
Bây giờ anh không muốn nói những điều khác với cô, chỉ muốn làm những điều trực tiếp nhất, thiết thực nhất.