Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-437
CHƯƠNG 437: CẬU BA DƯƠNG PHÁT HIỆN SỰ THẬT NĂM NĂM TRƯỚC (3)
"Tại sao chứ? Mọi chuyện em đã giải thích rõ ràng, hiểu lâm cũng đã giải thích, anh con muốn thế nào?” Lần này Hàn Nhã Thanh thật sự ngạc nhiên, cô cũng đã giải thích rõ rồi, rốt cuộc anh còn muốn thế nào?
"Đến ủy ban." Dương Tầm Chiêu nói không có chút thương lượng nào.
"Dương Tầm Chiêu, rốt cuộc anh có ý gì?” Người bình tĩnh như cô giờ phút này lại có chút phát điên, người này hoàn toàn không nói đạo lý, không thể nói lý.
Chuyện giữa bọn họ rất rõ ràng, cũng đã kết thúc rôi, anh như bây giờ là thế nào?
Đương nhiên, khả năng Dương Tầm Chiêu thích cô, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối không nghĩ đến, dù sao hai người vốn là thỏa thuận kết hôn, kỳ hạn một năm, không nói đến chuyện tình cảm.
"Ý nói của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?” Dương Tầm Chiêu nhíu mày quét mắt nhìn về phía cô, vẫn không giải thích quá nhiều.
Dương Tầm Chiêu biết, bây giờ nếu anh nói là vì thích cô, cô chắc chắn sẽ không tin tưởng, ở ngoài phòng bệnh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và ông cụ, lại nghe được cuộc điện thoại vừa rồi, anh cảm thấy nếu như anh thật sự nói như vậy, nói không chừng cô sẽ lại càng nghi ngờ mục đích của anh.
"Em không thể đi cùng anh đến ủy ban nhận giấy đăng ký kết hôn!” Hàn Nhã Thanh thấy không thể giải thích được với anh, cũng lười nói lại, liền trực tiếp bày tỏ thái độ của mình.
Quyết đoán và kiên định, cũng như không có chút thương lượng nào.
Thật vất vả mới ly hôn, dù thế nào cô cũng không đem mình quấn vào, bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình cùng hai bảo bối của mình.
Thấy vẻ mặt quyết đoán của cô, đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại: “Em hẳn phải biết tình hình hiện tại của Hàn thị, em sẽ không muốn đứng nhìn Hàn thị cứ như vậy mà mất đi chứ?”
Dương Tầm Chiêu muốn thử đổi cách khác, dù thế nào đi nữa thì cứ lấy giấy được giấy chứng nhận đã rôi hãy nói. Anh biết ông cụ Hàn rất quan trọng với cô, vậy nên, anh cảm thấy cô không thể nào mặc kệ sản nghiệp nhà họ Hàn.
"Việc của công ty em không am hiểu, em cũng không quản được!” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hơi nhấch lên, dứt khoát đến mức không thể dứt khoát hơn.
Anh như vậy là muốn dùng Hàn thị để uy hiếp cô sao?
Hàn Nhã Thanh cô ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp.
Dương Tầm Chiêu nhướn mày, anh thật sự không ngờ, đối với vấn đề này cô sẽ có câu trả lời và phản ứng như vậy.
"Em cũng không muốn biết là ai hại Hàn thị như vậy sao?” Dương Tầm Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, anh cũng không tin, cô không hề quan tâm chút nào đến chuyện này.
"..." Hàn Nhã Thanh mím môi, sâu trong đôi mắt nhanh chóng ẩn qua một tia phức tạp, nhưng nhanh chóng biến mất, rất khó để người ta bắt được, giọng nói của cô lập tức trở nên lạnh lùng: “Đây cũng không phải chuyện em có thể quan tâm!”
Dương Tầm Chiêu hung hăng thở dài một hơi, người phụ nữ này thật sự khó chơi.
Anh thật sự không ngờ, chuyện của nhà họ Hàn mà cô lại không hề quan tâm chút nào như vậy!
"Vậy em quan tâm đến điều gì? Hả?” Dương Tầm Chiêu cúi đầu, môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng sát qua khóe môi của cô, lần này, lại không hôn sâu.
"Tóm lại em không thể đi theo anh nhận giấy chứng nhận!” Hàn Nhã Thanh không biết tại sao lúc này anh lại ép cô đi lấy chứng nhận, nhưng cô tuyệt đối không thể làm như vậy.
Trải qua một lần đó, cô tuyệt đối sẽ không đến lần thứ hai.
"Hàn Nhã Thanh, tôi có thể nói rõ cho em biết, nếu không lấy chứng nhận thì kết quả cũng đều giống nhau, chỉ có điều một loại là vợ danh chính ngôn thuận, một loại khác là tình nhân ngầm, xem em chọn thế nào?” Dương Tầm Chiêu cố nén xúc động muốn bóp chết cô, tận lực dùng sức đè ép lên thân thể cô.
Giờ phút này anh cực kỳ tức giận, cũng thật sự không có cách nào để gây khó dễ cho cô nên mới nói như vậy.
"Nếu thật sự như thế, vậy em lựa chọn *** nhân!” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một lát, đột nhiên nói, trong giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nhiễm thêm mấy phần ý cười.
Cho dù không có lựa chọn khác, lần này cô cũng không thể nào tái giá.
Cũng không thể giống như lần trước, vì uy hiếp của anh mà bị khuất phục.
Đương nhiên, *** nhân của anh lại càng không thể nào, giờ phút này cô nói như vậy, chẳng qua là vì muốn phân tán sự chú ý của anh.
Cô đã ly hôn với anh, cô không muốn dây dưa không rõ cùng anh như vậy, nên cô phải nghĩ cách để rời đi trước sau đó nói sau.
Động tác của Dương Tầm Chiêu cứng đờ, âm thầm thở ra, người phụ nữ này thật sự không chọc người khác tức chết thì không chịu được, làm cái gì cũng chọc giận anh.
Ý của cô là tình nguyện *** nhân không thể lộ ra ngoài cũng không gả cho anh?
Giỏi lắm, cô thật sự rất giỏi.
Dương Tầm Chiêu cảm thấy giờ phút này nếu nói chuyện tiếp với cô, thật sự có thể khiến mình tức chết, vậy nên, anh không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng cúi đầu dùng sức hôn cô!
"Ngài Dương, cho dù *** nhân, anh cũng không nên miễn cưỡng em ở trên xe chứ?” Hàn Nhã Thanh nhíu mày, kết hôn với anh ba tháng, cô vẫn rất hiểu anh, cô biết những chuyện anh đã quyết định, cô nói lại cũng không được.
Chỉ có điều, anh sẽ không thật sự muốn ở trên xe miễn cưỡng cô chứ?
Những chuyện khác còn dễ nói chuyện, nhưng trong chuyện này, Hàn Nhã Thanh thật sự có chút không chắc chắn!
Anh không trả lời, chỉ là động tác dường như càng thêm dùng sức, càng có chút cảm giác ác độc hơn.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, sau đó cô không tiếp tục phản kháng, mặc cho anh hôn cô, chậm rãi giống như bị anh hôn một cách say sưa, cô cũng đáp lại, bắt đầu phối hợp với anh.
Anh cảm nhận được phản ứng của cô, hơi sững sờ một chút, lông mày khẽ nhíu lại, có chút ngoài ý muốn, cũng có thêm vài phần cảnh giác.
Bây giờ anh biết rất rõ, người phụ nữ này chẳng những không ngu ngốc, mà lại tinh quái vô cùng, giờ phút này đột nhiên cô làm như vậy, chắc chắn có mục đích khác.
Tuy nhiên, một giây sau tay của cô đã duỗi ra trước mặt anh, ngón tay nhỏ bé chạm vào từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, từng chiếc từng chiếc!
Ngón tay của cô lướt qua, cúc áo sơ mi của anh đều...
Khóe môi của anh chậm rãi câu lên, anh muốn xem xem cô định làm gì, hiếm khi cô chủ động như vậy, anh cảm thấy, cho dù cô làm gì anh cũng đều bằng lòng tiếp nhận.
Cũng bằng lòng phối hợp, dù biết rõ rằng mục đích của cô không đơn thuần.
Tốc độ của cô không nhanh, nhưng cũng không chậm, chờ đến khi ngón tay cô di chuyển từ trên xuống dưới, tay của cô cũng không dừng lại mà là vòng qua eo của anh, ôm lấy anh.
Đôi mắt thâm thúy của anh nhiều hơn mấy phần u ám, vì phản ứng lại hành động chủ động này của cô, hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn, anh phát hiện ra rằng động tác tinh tế của cô đã khiến anh mất hết tự chủ.
Đúng vậy, chỉ cần đụng đến cô một cái thì anh sẽ mất khống chế.
Nụ hôn của anh trở nên nóng bỏng và cuồng nhiệt.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, cánh tay ôm ở sau lưng anh không hề để lại dấu vết đem hay góc áo sơ mi của anh vừa mới được cởi ra vòng qua tay nắm cửa xe, dùng sức thắt chặt.
Sau đó cô đột nhiên dùng sức tránh khỏi cái ôm của anh, nhanh chóng lùi lại, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa và bước xuống xe.
"Ngài Dương, tự anh từ từ chơi, em sẽ không phụng bôi!” Trong nháy mắt đóng cửa xe lại, Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng.
Bọn họ đã ly hôn, chuyện giống như lần trước ở nước M, cô tuyệt đối không cho phép xảy ra lần nữa, đương nhiên, những chuyện khác càng không thể xảy ra.
"Tại sao chứ? Mọi chuyện em đã giải thích rõ ràng, hiểu lâm cũng đã giải thích, anh con muốn thế nào?” Lần này Hàn Nhã Thanh thật sự ngạc nhiên, cô cũng đã giải thích rõ rồi, rốt cuộc anh còn muốn thế nào?
"Đến ủy ban." Dương Tầm Chiêu nói không có chút thương lượng nào.
"Dương Tầm Chiêu, rốt cuộc anh có ý gì?” Người bình tĩnh như cô giờ phút này lại có chút phát điên, người này hoàn toàn không nói đạo lý, không thể nói lý.
Chuyện giữa bọn họ rất rõ ràng, cũng đã kết thúc rôi, anh như bây giờ là thế nào?
Đương nhiên, khả năng Dương Tầm Chiêu thích cô, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối không nghĩ đến, dù sao hai người vốn là thỏa thuận kết hôn, kỳ hạn một năm, không nói đến chuyện tình cảm.
"Ý nói của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao?” Dương Tầm Chiêu nhíu mày quét mắt nhìn về phía cô, vẫn không giải thích quá nhiều.
Dương Tầm Chiêu biết, bây giờ nếu anh nói là vì thích cô, cô chắc chắn sẽ không tin tưởng, ở ngoài phòng bệnh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và ông cụ, lại nghe được cuộc điện thoại vừa rồi, anh cảm thấy nếu như anh thật sự nói như vậy, nói không chừng cô sẽ lại càng nghi ngờ mục đích của anh.
"Em không thể đi cùng anh đến ủy ban nhận giấy đăng ký kết hôn!” Hàn Nhã Thanh thấy không thể giải thích được với anh, cũng lười nói lại, liền trực tiếp bày tỏ thái độ của mình.
Quyết đoán và kiên định, cũng như không có chút thương lượng nào.
Thật vất vả mới ly hôn, dù thế nào cô cũng không đem mình quấn vào, bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình cùng hai bảo bối của mình.
Thấy vẻ mặt quyết đoán của cô, đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại: “Em hẳn phải biết tình hình hiện tại của Hàn thị, em sẽ không muốn đứng nhìn Hàn thị cứ như vậy mà mất đi chứ?”
Dương Tầm Chiêu muốn thử đổi cách khác, dù thế nào đi nữa thì cứ lấy giấy được giấy chứng nhận đã rôi hãy nói. Anh biết ông cụ Hàn rất quan trọng với cô, vậy nên, anh cảm thấy cô không thể nào mặc kệ sản nghiệp nhà họ Hàn.
"Việc của công ty em không am hiểu, em cũng không quản được!” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hơi nhấch lên, dứt khoát đến mức không thể dứt khoát hơn.
Anh như vậy là muốn dùng Hàn thị để uy hiếp cô sao?
Hàn Nhã Thanh cô ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp.
Dương Tầm Chiêu nhướn mày, anh thật sự không ngờ, đối với vấn đề này cô sẽ có câu trả lời và phản ứng như vậy.
"Em cũng không muốn biết là ai hại Hàn thị như vậy sao?” Dương Tầm Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, anh cũng không tin, cô không hề quan tâm chút nào đến chuyện này.
"..." Hàn Nhã Thanh mím môi, sâu trong đôi mắt nhanh chóng ẩn qua một tia phức tạp, nhưng nhanh chóng biến mất, rất khó để người ta bắt được, giọng nói của cô lập tức trở nên lạnh lùng: “Đây cũng không phải chuyện em có thể quan tâm!”
Dương Tầm Chiêu hung hăng thở dài một hơi, người phụ nữ này thật sự khó chơi.
Anh thật sự không ngờ, chuyện của nhà họ Hàn mà cô lại không hề quan tâm chút nào như vậy!
"Vậy em quan tâm đến điều gì? Hả?” Dương Tầm Chiêu cúi đầu, môi mỏng gợi cảm nhẹ nhàng sát qua khóe môi của cô, lần này, lại không hôn sâu.
"Tóm lại em không thể đi theo anh nhận giấy chứng nhận!” Hàn Nhã Thanh không biết tại sao lúc này anh lại ép cô đi lấy chứng nhận, nhưng cô tuyệt đối không thể làm như vậy.
Trải qua một lần đó, cô tuyệt đối sẽ không đến lần thứ hai.
"Hàn Nhã Thanh, tôi có thể nói rõ cho em biết, nếu không lấy chứng nhận thì kết quả cũng đều giống nhau, chỉ có điều một loại là vợ danh chính ngôn thuận, một loại khác là tình nhân ngầm, xem em chọn thế nào?” Dương Tầm Chiêu cố nén xúc động muốn bóp chết cô, tận lực dùng sức đè ép lên thân thể cô.
Giờ phút này anh cực kỳ tức giận, cũng thật sự không có cách nào để gây khó dễ cho cô nên mới nói như vậy.
"Nếu thật sự như thế, vậy em lựa chọn *** nhân!” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một lát, đột nhiên nói, trong giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nhiễm thêm mấy phần ý cười.
Cho dù không có lựa chọn khác, lần này cô cũng không thể nào tái giá.
Cũng không thể giống như lần trước, vì uy hiếp của anh mà bị khuất phục.
Đương nhiên, *** nhân của anh lại càng không thể nào, giờ phút này cô nói như vậy, chẳng qua là vì muốn phân tán sự chú ý của anh.
Cô đã ly hôn với anh, cô không muốn dây dưa không rõ cùng anh như vậy, nên cô phải nghĩ cách để rời đi trước sau đó nói sau.
Động tác của Dương Tầm Chiêu cứng đờ, âm thầm thở ra, người phụ nữ này thật sự không chọc người khác tức chết thì không chịu được, làm cái gì cũng chọc giận anh.
Ý của cô là tình nguyện *** nhân không thể lộ ra ngoài cũng không gả cho anh?
Giỏi lắm, cô thật sự rất giỏi.
Dương Tầm Chiêu cảm thấy giờ phút này nếu nói chuyện tiếp với cô, thật sự có thể khiến mình tức chết, vậy nên, anh không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng cúi đầu dùng sức hôn cô!
"Ngài Dương, cho dù *** nhân, anh cũng không nên miễn cưỡng em ở trên xe chứ?” Hàn Nhã Thanh nhíu mày, kết hôn với anh ba tháng, cô vẫn rất hiểu anh, cô biết những chuyện anh đã quyết định, cô nói lại cũng không được.
Chỉ có điều, anh sẽ không thật sự muốn ở trên xe miễn cưỡng cô chứ?
Những chuyện khác còn dễ nói chuyện, nhưng trong chuyện này, Hàn Nhã Thanh thật sự có chút không chắc chắn!
Anh không trả lời, chỉ là động tác dường như càng thêm dùng sức, càng có chút cảm giác ác độc hơn.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, sau đó cô không tiếp tục phản kháng, mặc cho anh hôn cô, chậm rãi giống như bị anh hôn một cách say sưa, cô cũng đáp lại, bắt đầu phối hợp với anh.
Anh cảm nhận được phản ứng của cô, hơi sững sờ một chút, lông mày khẽ nhíu lại, có chút ngoài ý muốn, cũng có thêm vài phần cảnh giác.
Bây giờ anh biết rất rõ, người phụ nữ này chẳng những không ngu ngốc, mà lại tinh quái vô cùng, giờ phút này đột nhiên cô làm như vậy, chắc chắn có mục đích khác.
Tuy nhiên, một giây sau tay của cô đã duỗi ra trước mặt anh, ngón tay nhỏ bé chạm vào từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, từng chiếc từng chiếc!
Ngón tay của cô lướt qua, cúc áo sơ mi của anh đều...
Khóe môi của anh chậm rãi câu lên, anh muốn xem xem cô định làm gì, hiếm khi cô chủ động như vậy, anh cảm thấy, cho dù cô làm gì anh cũng đều bằng lòng tiếp nhận.
Cũng bằng lòng phối hợp, dù biết rõ rằng mục đích của cô không đơn thuần.
Tốc độ của cô không nhanh, nhưng cũng không chậm, chờ đến khi ngón tay cô di chuyển từ trên xuống dưới, tay của cô cũng không dừng lại mà là vòng qua eo của anh, ôm lấy anh.
Đôi mắt thâm thúy của anh nhiều hơn mấy phần u ám, vì phản ứng lại hành động chủ động này của cô, hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn, anh phát hiện ra rằng động tác tinh tế của cô đã khiến anh mất hết tự chủ.
Đúng vậy, chỉ cần đụng đến cô một cái thì anh sẽ mất khống chế.
Nụ hôn của anh trở nên nóng bỏng và cuồng nhiệt.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, cánh tay ôm ở sau lưng anh không hề để lại dấu vết đem hay góc áo sơ mi của anh vừa mới được cởi ra vòng qua tay nắm cửa xe, dùng sức thắt chặt.
Sau đó cô đột nhiên dùng sức tránh khỏi cái ôm của anh, nhanh chóng lùi lại, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa và bước xuống xe.
"Ngài Dương, tự anh từ từ chơi, em sẽ không phụng bôi!” Trong nháy mắt đóng cửa xe lại, Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng.
Bọn họ đã ly hôn, chuyện giống như lần trước ở nước M, cô tuyệt đối không cho phép xảy ra lần nữa, đương nhiên, những chuyện khác càng không thể xảy ra.