Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-464
CHƯƠNG 464: BẰNG CHỨNG CỦA CÁI ĐÊM NĂM NĂM TRƯỚC, CẬU BA DƯƠNG LÀ ĐẾN TÍNH SỔ (3)
Giờ đây, trong tay anh có đầy đủ chứng cứ, anh không sợ cô không thừa nhận.
"Chuyện vốn không liên quan gì tới em thì anh muốn em thừa nhận như thế nào." Hàn Nhã Thanh cố ý hơi cao giọng. Thật ra cô đang chột dạ nên mới cố ý lớn tiếng như vậy.
Dương Tầm Chiêu chăm chú nhìn cô, đến mức dường như sắp đục được một lỗ trên mặt cô.
'Anh nhìn gì thế? Anh có nhìn nữa thì chuyện cũng không liên quan đến em." Bị anh nhìn như vậy, Hàn Nhã Thanh càng chột dạ. Cô cảm thấy da đầu hơi tê dại, nên lại cất cao giọng nói.
Lần này, Dương Tầm Chiêu không nói gì nữa, mà trực tiếp lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, sao anh lại gọi điện thoại vào lúc này, anh định gọi điện thoại cho ai, tình huống gì thế này?
Hàn Nhã Thanh không phải người hay tò mò, nhưng giờ lại liên quan đến chuyện của cô, nên cô liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, vểnh tai nghe.
Dương Tầm Chiêu quay qua nhìn cô một chút, thấy dáng vẻ cô như thế, khóe môi anh chậm rãi cong lên, sau đó khẽ nói: "Lão ngũ, người còn ở chỗ cậu không?"
Nghe thấy lời của Dương Tầm Chiêu, con ngươi Hàn Nhã Thanh khẽ đảo, lão ngũ là cậu năm Tào phải không?
Người, người nào? Cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát, ý của Dương Tầm Chiêu là nói người nào đang ở cục cảnh sát
sao?
Nghe vậy, Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng trong lòng thầm kinh hãi.
Không có chuyện Dương Tầm Chiêu vô duyên vô cớ gọi điện cho cho cậu năm Tào vào lúc này.
Nên chắc là chuyện có liên quan đến cô, nói đúng ra có lẽ liên quan đến chuyện năm năm trước.
Nhưng Hàn Nhã Thanh nhất thời không nghĩ ra được ai sẽ lộ ra sơ hở, dù sao năm đó đều là người cô tin tưởng nhất, họ chắc chắn sẽ không phản bội cô.
"Thế nào rồi?" Dương Tầm Chiêu lại tiếp tục hỏi.
“Anh ba, em làm việc mà anh còn không yên tâm sao, nên dẫn tới đều dẫn tới rồi." Giọng nói của cậu năm Tào mang theo ý
cười, chút chuyện nhỏ đó làm sao có thể gây khó dễ cho anh ta chứ?
Hai ba chiêu là khai ra hết rồi.
"Ừm, rất tốt." Dương Tầm Chiêu chậm rãi trả lời. Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, sau đó anh đưa di động tới trước mặt Hàn Nhã Thanh.
"Làm gì thế?" Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, anh gọi điện thoại thì đưa di động cho cô làm cái gì?
Cô đã đoán được cuộc điện thoại này có liên quan đến chuyện năm năm trước của cô, nên cô rất ghét phải nhận cuộc điện
thoại này.
"Bà chủ của câu lạc bộ Yêu Lan đang ở cục cảnh sát, em có muốn nói với bà ta vài câu hay không." Dương Tầm Chiêu liếc nhìn cô, cười khẽ, tận tình giải thích với cô.
Hàn Nhã Thanh kinh hãi, bà chủ của câu lạc bộ Yêu Lan ư?
Năm năm trước, vì ngụy tạo chứng cứ, cô đã cho người chỉnh sửa video của Yêu Lan, vì cần bà chủ của Yêu Lan giúp khai một số lời khai giả nên chuyện đổi video bà chủ của Yêu Lan cũng biết.
Quan hệ giữa Hàn Nhã Thanh và bà chủ của Yêu Lan khá tốt, rất hợp nhau.
Bà chủ của Yêu Lan tính tình ngay thẳng, nên lúc đó không hề hỏi thêm gì đã lập tức đồng ý giúp cô.
Hàn Nhã Thanh nuốt nước bọt ực một cái, chậm rãi đưa tay nhận lấy điện thoại Dương Tầm Chiêu, từ từ đặt bên tai mình.
"Thanh Thanh, thật xin lỗi, là tôi hại cô, đêm qua tôi uống rượu, trong lúc ba hoa đã kể chuyện năm năm trước cho bạn bè nghe. Tôi không ngờ tai vách mạch rừng, chuyện lại bị người ta nghe được, hơn nữa lại xui xẻo đúng lúc bị cậu ba Dương nghe được. Bọn họ bắt tôi, nói tôi lường gạt, muốn bỏ tù tôi. Thanh Thanh, cô phải cứu tôi, tôi không muốn đi tù. Thanh Thanh, cậu ba Dương quá nham hiểm, nếu cô không cứu tôi, chắc chắn cậu ba Dương sẽ tống tôi vào tù..."
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, lòng Hàn Nhã Thanh nặng trĩu.
Hàn Nhã Thanh hiểu rõ Dương Tầm Chiêu, nên lời của bà chủ Yêu Lan đều là thật, anh quá nham hiểm.
Cậu ba Dương đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, đối với cậu ba Dương, tống một người vào tù là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Còn muốn nói gì nữa?" Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ của cô, hiểu chuyện cô nên biết đêu đã biết, nên anh lập tức lấy lại điện thoại của mình.
"Không còn nữa." Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, chuyện đã đến nước này cô còn có thể giải thích gì nữa chứ.
Vừa nãy cô còn kiên quyết không thừa nhận, không ngờ mới được mấy phút, chuyện đã trở thành như thế này.
Hàn Nhã Thanh tính toán kỹ lưỡng nhưng vẫn không tính ra sai lầm ngày hôm nay.
Sao chuyện lại trùng hợp như vậy? Hôm qua, đúng lúc bà chủ của Yêu Lan uống rượu ở Danh Tước, nói ra chuyện năm năm trước thì lại bị Dương Tầm Chiêu nghe được.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy đây là trời cao cũng muốn hại cô.
"Ừm, em thử nói xem, em cảm thấy chuyện này nên tính như thế nào?" Thấy cô đã không còn kiên quyết không thừa nhận như trước, Dương Tầm Chiêu cảm thấy hài lòng, tất nhiên, sau này anh phải tính toán cặn kẽ với cô.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, anh hỏi cô tính thế nào sao, nếu anh muốn cô nói thì tốt nhất là cứ tính như vậy đi, nhưng mà có thể không?
“Anh xem đi, chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, hay là bỏ qua đi." Hàn Nhã Thanh nghĩ sao nói vậy, dù cô biết không có khả năng lắm, nhưng ngộ nhỡ đại ma đầu Dương Tầm Chiêu này đột nhiên có lòng tốt thì sao.
Hàn Nhã Thanh vừa nói vừa nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu.
Sau đó, cô thấy Dương Tầm Chiêu từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cô, cô nhìn thấy anh khẽ nghiến răng dường như muốn cắn chết cô. Cô nhìn tay anh vốn đặt bên người cô đột niên dùng sức nắm chặt, dường như còn di chuyển về phía cổ cô, có vẻ thật muốn bóp chết cô.
Giờ Hàn Nhã Thanh đã biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy.
Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Sau đó cô nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cậu ba Dương dội thẳng vào lỗ tai cô, tràn ngập màng nhĩ của cô.
"Bỏ qua? Em đúng là to gan? Em nửa đêm leo cửa sổ vào phòng anh, cưỡng ép anh, sau đó bỏ trốn. Khi bỏ trốn em còn cầm theo quần áo, điện thoại di động của anh. Em còn bố trí lừa gạt anh, mà giờ em lại nói với anh là bỏ qua?" Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn cô. Cô đúng là to gan, dám nói với anh bỏ qua chuyện này như vậy?
Chuyện mà năm đó cô gây ra cứ như vậy bỏ qua sao?
Anh liệt kê từng tội mà năm đó cô phạm phải, mỗi lần đều cố ý cất cao giọng.
Cứ mỗi lần nghe thấy một tội, Hàn Nhã Thanh lại cảm thấy cả người bất giác run lên.
Đúng, năm đó cô đã làm những chuyện đó với anh.
Cũng vì những chuyện năm đó cô đã làm, cũng vì năm đó cô biết người đàn ông ấy không đơn giản, nên năm năm qua, cô cứ luôn trốn tránh, không ngờ cuối cùng lại có thể...
"Em còn để lại cho anh ba nghìn đồng để làm phí dịch vụ, anh cũng chỉ đáng giá ba nghìn đồng phải không? Hả?”
Giờ đây, trong tay anh có đầy đủ chứng cứ, anh không sợ cô không thừa nhận.
"Chuyện vốn không liên quan gì tới em thì anh muốn em thừa nhận như thế nào." Hàn Nhã Thanh cố ý hơi cao giọng. Thật ra cô đang chột dạ nên mới cố ý lớn tiếng như vậy.
Dương Tầm Chiêu chăm chú nhìn cô, đến mức dường như sắp đục được một lỗ trên mặt cô.
'Anh nhìn gì thế? Anh có nhìn nữa thì chuyện cũng không liên quan đến em." Bị anh nhìn như vậy, Hàn Nhã Thanh càng chột dạ. Cô cảm thấy da đầu hơi tê dại, nên lại cất cao giọng nói.
Lần này, Dương Tầm Chiêu không nói gì nữa, mà trực tiếp lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, sao anh lại gọi điện thoại vào lúc này, anh định gọi điện thoại cho ai, tình huống gì thế này?
Hàn Nhã Thanh không phải người hay tò mò, nhưng giờ lại liên quan đến chuyện của cô, nên cô liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, vểnh tai nghe.
Dương Tầm Chiêu quay qua nhìn cô một chút, thấy dáng vẻ cô như thế, khóe môi anh chậm rãi cong lên, sau đó khẽ nói: "Lão ngũ, người còn ở chỗ cậu không?"
Nghe thấy lời của Dương Tầm Chiêu, con ngươi Hàn Nhã Thanh khẽ đảo, lão ngũ là cậu năm Tào phải không?
Người, người nào? Cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát, ý của Dương Tầm Chiêu là nói người nào đang ở cục cảnh sát
sao?
Nghe vậy, Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng trong lòng thầm kinh hãi.
Không có chuyện Dương Tầm Chiêu vô duyên vô cớ gọi điện cho cho cậu năm Tào vào lúc này.
Nên chắc là chuyện có liên quan đến cô, nói đúng ra có lẽ liên quan đến chuyện năm năm trước.
Nhưng Hàn Nhã Thanh nhất thời không nghĩ ra được ai sẽ lộ ra sơ hở, dù sao năm đó đều là người cô tin tưởng nhất, họ chắc chắn sẽ không phản bội cô.
"Thế nào rồi?" Dương Tầm Chiêu lại tiếp tục hỏi.
“Anh ba, em làm việc mà anh còn không yên tâm sao, nên dẫn tới đều dẫn tới rồi." Giọng nói của cậu năm Tào mang theo ý
cười, chút chuyện nhỏ đó làm sao có thể gây khó dễ cho anh ta chứ?
Hai ba chiêu là khai ra hết rồi.
"Ừm, rất tốt." Dương Tầm Chiêu chậm rãi trả lời. Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, sau đó anh đưa di động tới trước mặt Hàn Nhã Thanh.
"Làm gì thế?" Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, anh gọi điện thoại thì đưa di động cho cô làm cái gì?
Cô đã đoán được cuộc điện thoại này có liên quan đến chuyện năm năm trước của cô, nên cô rất ghét phải nhận cuộc điện
thoại này.
"Bà chủ của câu lạc bộ Yêu Lan đang ở cục cảnh sát, em có muốn nói với bà ta vài câu hay không." Dương Tầm Chiêu liếc nhìn cô, cười khẽ, tận tình giải thích với cô.
Hàn Nhã Thanh kinh hãi, bà chủ của câu lạc bộ Yêu Lan ư?
Năm năm trước, vì ngụy tạo chứng cứ, cô đã cho người chỉnh sửa video của Yêu Lan, vì cần bà chủ của Yêu Lan giúp khai một số lời khai giả nên chuyện đổi video bà chủ của Yêu Lan cũng biết.
Quan hệ giữa Hàn Nhã Thanh và bà chủ của Yêu Lan khá tốt, rất hợp nhau.
Bà chủ của Yêu Lan tính tình ngay thẳng, nên lúc đó không hề hỏi thêm gì đã lập tức đồng ý giúp cô.
Hàn Nhã Thanh nuốt nước bọt ực một cái, chậm rãi đưa tay nhận lấy điện thoại Dương Tầm Chiêu, từ từ đặt bên tai mình.
"Thanh Thanh, thật xin lỗi, là tôi hại cô, đêm qua tôi uống rượu, trong lúc ba hoa đã kể chuyện năm năm trước cho bạn bè nghe. Tôi không ngờ tai vách mạch rừng, chuyện lại bị người ta nghe được, hơn nữa lại xui xẻo đúng lúc bị cậu ba Dương nghe được. Bọn họ bắt tôi, nói tôi lường gạt, muốn bỏ tù tôi. Thanh Thanh, cô phải cứu tôi, tôi không muốn đi tù. Thanh Thanh, cậu ba Dương quá nham hiểm, nếu cô không cứu tôi, chắc chắn cậu ba Dương sẽ tống tôi vào tù..."
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, lòng Hàn Nhã Thanh nặng trĩu.
Hàn Nhã Thanh hiểu rõ Dương Tầm Chiêu, nên lời của bà chủ Yêu Lan đều là thật, anh quá nham hiểm.
Cậu ba Dương đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, đối với cậu ba Dương, tống một người vào tù là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Còn muốn nói gì nữa?" Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ của cô, hiểu chuyện cô nên biết đêu đã biết, nên anh lập tức lấy lại điện thoại của mình.
"Không còn nữa." Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, chuyện đã đến nước này cô còn có thể giải thích gì nữa chứ.
Vừa nãy cô còn kiên quyết không thừa nhận, không ngờ mới được mấy phút, chuyện đã trở thành như thế này.
Hàn Nhã Thanh tính toán kỹ lưỡng nhưng vẫn không tính ra sai lầm ngày hôm nay.
Sao chuyện lại trùng hợp như vậy? Hôm qua, đúng lúc bà chủ của Yêu Lan uống rượu ở Danh Tước, nói ra chuyện năm năm trước thì lại bị Dương Tầm Chiêu nghe được.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy đây là trời cao cũng muốn hại cô.
"Ừm, em thử nói xem, em cảm thấy chuyện này nên tính như thế nào?" Thấy cô đã không còn kiên quyết không thừa nhận như trước, Dương Tầm Chiêu cảm thấy hài lòng, tất nhiên, sau này anh phải tính toán cặn kẽ với cô.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, anh hỏi cô tính thế nào sao, nếu anh muốn cô nói thì tốt nhất là cứ tính như vậy đi, nhưng mà có thể không?
“Anh xem đi, chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, hay là bỏ qua đi." Hàn Nhã Thanh nghĩ sao nói vậy, dù cô biết không có khả năng lắm, nhưng ngộ nhỡ đại ma đầu Dương Tầm Chiêu này đột nhiên có lòng tốt thì sao.
Hàn Nhã Thanh vừa nói vừa nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu.
Sau đó, cô thấy Dương Tầm Chiêu từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cô, cô nhìn thấy anh khẽ nghiến răng dường như muốn cắn chết cô. Cô nhìn tay anh vốn đặt bên người cô đột niên dùng sức nắm chặt, dường như còn di chuyển về phía cổ cô, có vẻ thật muốn bóp chết cô.
Giờ Hàn Nhã Thanh đã biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy.
Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Sau đó cô nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cậu ba Dương dội thẳng vào lỗ tai cô, tràn ngập màng nhĩ của cô.
"Bỏ qua? Em đúng là to gan? Em nửa đêm leo cửa sổ vào phòng anh, cưỡng ép anh, sau đó bỏ trốn. Khi bỏ trốn em còn cầm theo quần áo, điện thoại di động của anh. Em còn bố trí lừa gạt anh, mà giờ em lại nói với anh là bỏ qua?" Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn cô. Cô đúng là to gan, dám nói với anh bỏ qua chuyện này như vậy?
Chuyện mà năm đó cô gây ra cứ như vậy bỏ qua sao?
Anh liệt kê từng tội mà năm đó cô phạm phải, mỗi lần đều cố ý cất cao giọng.
Cứ mỗi lần nghe thấy một tội, Hàn Nhã Thanh lại cảm thấy cả người bất giác run lên.
Đúng, năm đó cô đã làm những chuyện đó với anh.
Cũng vì những chuyện năm đó cô đã làm, cũng vì năm đó cô biết người đàn ông ấy không đơn giản, nên năm năm qua, cô cứ luôn trốn tránh, không ngờ cuối cùng lại có thể...
"Em còn để lại cho anh ba nghìn đồng để làm phí dịch vụ, anh cũng chỉ đáng giá ba nghìn đồng phải không? Hả?”