Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 552: CẬU BA DƯƠNG, ANH THẾ NÀY LÀ MUỐN ĂN VẠ MÀ (1)
Nhưng mấy hôm trước nghe nói Bùi Dật Duy bị thương nặng nằm viện, cho nên cô mới…
Tư Đồ Không ngẩng đầu nhìn cô, sự lạnh lùng khi nãy đã biến mất, lúc này trong mắt anh ta chẳng còn bao nhiêu cảm xúc, cho nên khiến người ta không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Không có thì tốt”, sau một lát, anh hơi cong môi, nhẹ nhàng chậm rãi nói một câu.
Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào mặt cô, khi nãy quần áo của cô bị anh xé rách, nhưng trước giờ cô đều rất bảo thủ, cho nên vẫn còn mặc một cái áo lót.
Anh biết cô vẫn luôn có thói quen như vậy, dù là mùa hè, dù có nóng đến mức nào, cô vẫn sẽ như thế.
Anh biết cô là vì đề phòng mình, vì trước kia, anh động một tí là sẽ xé rách quần áo cô.
Khi đó anh là cố ý, cố ý muốn khiến cô khó xử, nhưng không biết từ lúc nào mà anh đã thay đổi, không xé rách quần áo của cô, cũng không tuỳ tiện muốn cô ở bên ngoài nữa.
Thời gian năm năm, dường như có rất nhiều thứ đã thay đổi, trở nên khác với trước kia.
Khi nãy anh hơi nóng tính quá rồi.
Anh hơi thẳng người dậy, sau đó chỉnh lại quần áo cho cô.
Liễu Ảnh trợn to mắt nhìn anh như đang nhìn thấy quái vật vậy.
Anh ta là muốn bỏ qua cho cô ư, sẽ không muốn cô trên xe ư, hơn nữa anh còn chỉnh lại quần áo giúp cô nữa.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à.
“Vẻ mặt em là sao đấy”, Tư Đồ Không thấy thái độ của cô thì hơi nhíu mày, người phụ nữ này có ý gì, cần ngạc nhiên đến thế sao.
“Không, không phải”, Liễu Ảnh vội lắc đầu, dường như sợ anh ta sẽ đổi ý, nhanh chóng ngồi dậy quấn chặt lấy áo khoác.
“Cần làm thế sao, chúng ta đã ở bên nhau năm năm rồi”, thấy thái độ của cô, Tư Đồ Không hơi cong môi, vẻ mặt thấp thoáng một nụ cười.
Cô đã theo anh năm năm rồi mà vẫn thẹn thùng như thế.
Ở nhà cũng vậy, sau mỗi lần anh muốn cô, cô đều sẽ trốn trong chăn mặc áo ngủ lại.
Trên người cô có chỗ nào anh chưa nhìn thấy, chỗ nào chưa từng hôn đâu, có đôi khi anh thật sự không hiểu cô thẹn thùng cái gì.
Liễu Anh không trả lời, đừng nói năm năm, dù có thêm năm năm nữa, cô cũng không quen với cách này của anh ta.
Tuy anh ta hạ màn che xuống, nhưng tài xế phía trước vẫn có thể nghe thấy, cũng may là anh không tiếp tục.
Thật ra cô có thể cảm giác thái độ của anh ta với mình hai năm nay đã thay đổi không ít, ít nhất đã không còn quá đáng như lúc đầu nữa.
Hoặc là anh ta đã không còn quá nhiều hứng thú với cô, cũng hoặc là anh ta nhận ra thời gian hợp đồng của bọn họ sắp tới, cho nên nương tay với cô.
“Tạm thời bỏ qua cho em, tối nay đừng hòng được ngủ”, Tư Đồ Không nhìn cô một cái, sau đó lại đến gần bên tai cô, cố ý nói.
Liễu Ảnh giật mình, người hơi cứng đờ, nhưng phản ứng cũng không lớn lắm, chỉ cần không phải bên ngoài là được rồi.
Còn về chuyện buổi tối không được ngủ cũng không phải lần một lần hai, cô đã quen rồi, dù sao bây giờ cô cũng không phải đi làm, hôm sau cô có thể ở nhà ngủ.
Liễu Ảnh đột nhiên nhớ ra khi nãy lúc gọi điện thoại, cô có nói ngày mai sẽ đi đưa canh gà cho Bùi Dật Duy.
Nhưng nhớ đến phản ứng và lời nói của Tư Đồ Không khi nãy, cô hơi lo lắng, cũng hơi sợ hãi, ngày mai cô vẫn không đi qua thì tốt hơn.
“Nghĩ gì vậy”, cô chỉ hơi mất tập trung mà anh đã chú ý tới, anh nheo mắt hỏi.
Anh không thích cô mất tập trung nghĩ tới chuyện khác trước mặt mình.
“Không có”, Liễu Ảnh lắc đầu theo bản năng, động tác lắc đầu rõ ràng có hơi nhanh.
“Đừng nói dối tôi, nếu không em cũng biết hậu quả đấy”, Tư Đồ Không híp mắt, trong đôi mắt mơ hồ mang theo sự trầm tư, ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
“Ừm, tôi biết rồi”, lần này, Liễu Ảnh đồng ý rất nhanh, trong lòng thầm quyết định ngày mai không thể đi thăm Dật Duy nữa, tuy lo lắng tình trạng sức khoẻ của Bùi Dật Duy, nhưng cô không thể làm bậy được, nếu không sẽ hại đến anh ta.
Tuy mấy năm nay Bùi Dật Duy cũng có không ít thành tựu, nhưng vẫn không phải đối thủ của Tư Đồ Không.
Thật ra cô cũng không cần nôn nóng nhất thời, đợi thời gian hợp đồng của cô và Tư Đồ Không kết thúc thì cô sẽ được tự do, đến lúc đó, cô có thể muốn làm gì thì làm cái đó.
Đến lúc đó dù cô không thể ở bên Bùi Dật Duy thì ít nhất vẫn có thể gặp nhau, thật ra cô cũng không hy vọng gì xa vời.
Nhà họ Đường.
Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, khách khứa đều ra về, lúc này Hàn Nhã Thanh mới về phòng của mình, bận cả một ngày, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Vốn mấy ngày trước vì chuyện vụ án mà cô đã không được nghỉ ngơi rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc thôi.
Cô duỗi tay sờ khoá kéo trên váy dạ hội sau lưng, sau đó kéo xuống dưới, nhưng lúc kéo được một nửa thì cánh tay với không tới, Hàn Nhã Thanh đứng lên muốn đổi một cánh tay khác.
Nhưng một bàn tay đột nhiên duỗi tới sau lưng cô, sau đó nhanh chóng kéo khoá kéo váy dạ hội xuống cho cô.
Hàn Nhã Thanh giật mình, khi muốn xoay người lại theo bản năng thì người sau lưng đột nhiên ôm lấy cô, hơn nữa lúc tay anh ôm cô còn nhanh chóng cởi váy dạ hội của cô ra luôn.
“Dương Tầm Chiêu, anh điên rồi”, Hàn Nhã Thanh bị anh ôm nên không thể xoay người, nhưng dù không xoay người, cô cũng biết người đang ôm mình lúc này là Dương Tầm Chiêu.
Ngoài anh ra thì không còn ai khác cả.
Không phải khi nãy anh đã rời đi cùng những người khác rồi ư, sao bây giờ lại xuất hiện trong phòng của cô chứ.
“Ừm, anh điên rồi, nhớ em đến điên rồi”, Dương Tầm Chiêu cong môi, được đấy, không cần nhìn cũng biết là anh, xem ra cô rất quen thuộc với anh.
Môi Dương Tầm Chiêu rơi lên cổ cô, hôn nhẹ, cọ xát, tay đang ôm cô cũng không chịu yên mà tuỳ ý di chuyển.
Anh muốn cô, muốn cô một cách điên cuồng.
Hàn Nhã Thanh bị ôm đến cứng đờ, người hơi run rẩy, bị anh hôn như thế, trong người bắt đầu xuất hiện một cảm giác kỳ lạ: “Dương Tầm Chiêu, anh buông ra trước đi”.
Lúc này, giọng nói của Hàn Nhã Thanh hơi nhỏ lại, vô cùng mềm mại.
“Không buông”, đương nhiên Dương Tầm Chiêu sẽ không nghe lời, đã mấy ngày rồi anh không được gặp cô, đã mấy ngày rồi không ôm cô như thế, anh không buông, không muốn buông, cũng sẽ không buông.
Hơn nữa anh có thể cảm nhận được sự khác thường của cô, phản ứng như vậy khiến anh vui vẻ, càng khiến anh không nỡ buông tay.
“Dương Tầm Chiêu, anh nói nếu lúc này ông cụ hoặc bà cụ tiến vào nhìn thấy anh có thể đánh gãy chân anh không”, khi Hàn Nhã Thanh cảm thấy tay anh sắp dời tới mặt mình thì nhanh chóng duỗi tay, chặn động tác coi trời bằng vung của anh lại.
Tư Đồ Không ngẩng đầu nhìn cô, sự lạnh lùng khi nãy đã biến mất, lúc này trong mắt anh ta chẳng còn bao nhiêu cảm xúc, cho nên khiến người ta không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
“Không có thì tốt”, sau một lát, anh hơi cong môi, nhẹ nhàng chậm rãi nói một câu.
Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào mặt cô, khi nãy quần áo của cô bị anh xé rách, nhưng trước giờ cô đều rất bảo thủ, cho nên vẫn còn mặc một cái áo lót.
Anh biết cô vẫn luôn có thói quen như vậy, dù là mùa hè, dù có nóng đến mức nào, cô vẫn sẽ như thế.
Anh biết cô là vì đề phòng mình, vì trước kia, anh động một tí là sẽ xé rách quần áo cô.
Khi đó anh là cố ý, cố ý muốn khiến cô khó xử, nhưng không biết từ lúc nào mà anh đã thay đổi, không xé rách quần áo của cô, cũng không tuỳ tiện muốn cô ở bên ngoài nữa.
Thời gian năm năm, dường như có rất nhiều thứ đã thay đổi, trở nên khác với trước kia.
Khi nãy anh hơi nóng tính quá rồi.
Anh hơi thẳng người dậy, sau đó chỉnh lại quần áo cho cô.
Liễu Ảnh trợn to mắt nhìn anh như đang nhìn thấy quái vật vậy.
Anh ta là muốn bỏ qua cho cô ư, sẽ không muốn cô trên xe ư, hơn nữa anh còn chỉnh lại quần áo giúp cô nữa.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à.
“Vẻ mặt em là sao đấy”, Tư Đồ Không thấy thái độ của cô thì hơi nhíu mày, người phụ nữ này có ý gì, cần ngạc nhiên đến thế sao.
“Không, không phải”, Liễu Ảnh vội lắc đầu, dường như sợ anh ta sẽ đổi ý, nhanh chóng ngồi dậy quấn chặt lấy áo khoác.
“Cần làm thế sao, chúng ta đã ở bên nhau năm năm rồi”, thấy thái độ của cô, Tư Đồ Không hơi cong môi, vẻ mặt thấp thoáng một nụ cười.
Cô đã theo anh năm năm rồi mà vẫn thẹn thùng như thế.
Ở nhà cũng vậy, sau mỗi lần anh muốn cô, cô đều sẽ trốn trong chăn mặc áo ngủ lại.
Trên người cô có chỗ nào anh chưa nhìn thấy, chỗ nào chưa từng hôn đâu, có đôi khi anh thật sự không hiểu cô thẹn thùng cái gì.
Liễu Anh không trả lời, đừng nói năm năm, dù có thêm năm năm nữa, cô cũng không quen với cách này của anh ta.
Tuy anh ta hạ màn che xuống, nhưng tài xế phía trước vẫn có thể nghe thấy, cũng may là anh không tiếp tục.
Thật ra cô có thể cảm giác thái độ của anh ta với mình hai năm nay đã thay đổi không ít, ít nhất đã không còn quá đáng như lúc đầu nữa.
Hoặc là anh ta đã không còn quá nhiều hứng thú với cô, cũng hoặc là anh ta nhận ra thời gian hợp đồng của bọn họ sắp tới, cho nên nương tay với cô.
“Tạm thời bỏ qua cho em, tối nay đừng hòng được ngủ”, Tư Đồ Không nhìn cô một cái, sau đó lại đến gần bên tai cô, cố ý nói.
Liễu Ảnh giật mình, người hơi cứng đờ, nhưng phản ứng cũng không lớn lắm, chỉ cần không phải bên ngoài là được rồi.
Còn về chuyện buổi tối không được ngủ cũng không phải lần một lần hai, cô đã quen rồi, dù sao bây giờ cô cũng không phải đi làm, hôm sau cô có thể ở nhà ngủ.
Liễu Ảnh đột nhiên nhớ ra khi nãy lúc gọi điện thoại, cô có nói ngày mai sẽ đi đưa canh gà cho Bùi Dật Duy.
Nhưng nhớ đến phản ứng và lời nói của Tư Đồ Không khi nãy, cô hơi lo lắng, cũng hơi sợ hãi, ngày mai cô vẫn không đi qua thì tốt hơn.
“Nghĩ gì vậy”, cô chỉ hơi mất tập trung mà anh đã chú ý tới, anh nheo mắt hỏi.
Anh không thích cô mất tập trung nghĩ tới chuyện khác trước mặt mình.
“Không có”, Liễu Ảnh lắc đầu theo bản năng, động tác lắc đầu rõ ràng có hơi nhanh.
“Đừng nói dối tôi, nếu không em cũng biết hậu quả đấy”, Tư Đồ Không híp mắt, trong đôi mắt mơ hồ mang theo sự trầm tư, ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
“Ừm, tôi biết rồi”, lần này, Liễu Ảnh đồng ý rất nhanh, trong lòng thầm quyết định ngày mai không thể đi thăm Dật Duy nữa, tuy lo lắng tình trạng sức khoẻ của Bùi Dật Duy, nhưng cô không thể làm bậy được, nếu không sẽ hại đến anh ta.
Tuy mấy năm nay Bùi Dật Duy cũng có không ít thành tựu, nhưng vẫn không phải đối thủ của Tư Đồ Không.
Thật ra cô cũng không cần nôn nóng nhất thời, đợi thời gian hợp đồng của cô và Tư Đồ Không kết thúc thì cô sẽ được tự do, đến lúc đó, cô có thể muốn làm gì thì làm cái đó.
Đến lúc đó dù cô không thể ở bên Bùi Dật Duy thì ít nhất vẫn có thể gặp nhau, thật ra cô cũng không hy vọng gì xa vời.
Nhà họ Đường.
Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, khách khứa đều ra về, lúc này Hàn Nhã Thanh mới về phòng của mình, bận cả một ngày, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Vốn mấy ngày trước vì chuyện vụ án mà cô đã không được nghỉ ngơi rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc thôi.
Cô duỗi tay sờ khoá kéo trên váy dạ hội sau lưng, sau đó kéo xuống dưới, nhưng lúc kéo được một nửa thì cánh tay với không tới, Hàn Nhã Thanh đứng lên muốn đổi một cánh tay khác.
Nhưng một bàn tay đột nhiên duỗi tới sau lưng cô, sau đó nhanh chóng kéo khoá kéo váy dạ hội xuống cho cô.
Hàn Nhã Thanh giật mình, khi muốn xoay người lại theo bản năng thì người sau lưng đột nhiên ôm lấy cô, hơn nữa lúc tay anh ôm cô còn nhanh chóng cởi váy dạ hội của cô ra luôn.
“Dương Tầm Chiêu, anh điên rồi”, Hàn Nhã Thanh bị anh ôm nên không thể xoay người, nhưng dù không xoay người, cô cũng biết người đang ôm mình lúc này là Dương Tầm Chiêu.
Ngoài anh ra thì không còn ai khác cả.
Không phải khi nãy anh đã rời đi cùng những người khác rồi ư, sao bây giờ lại xuất hiện trong phòng của cô chứ.
“Ừm, anh điên rồi, nhớ em đến điên rồi”, Dương Tầm Chiêu cong môi, được đấy, không cần nhìn cũng biết là anh, xem ra cô rất quen thuộc với anh.
Môi Dương Tầm Chiêu rơi lên cổ cô, hôn nhẹ, cọ xát, tay đang ôm cô cũng không chịu yên mà tuỳ ý di chuyển.
Anh muốn cô, muốn cô một cách điên cuồng.
Hàn Nhã Thanh bị ôm đến cứng đờ, người hơi run rẩy, bị anh hôn như thế, trong người bắt đầu xuất hiện một cảm giác kỳ lạ: “Dương Tầm Chiêu, anh buông ra trước đi”.
Lúc này, giọng nói của Hàn Nhã Thanh hơi nhỏ lại, vô cùng mềm mại.
“Không buông”, đương nhiên Dương Tầm Chiêu sẽ không nghe lời, đã mấy ngày rồi anh không được gặp cô, đã mấy ngày rồi không ôm cô như thế, anh không buông, không muốn buông, cũng sẽ không buông.
Hơn nữa anh có thể cảm nhận được sự khác thường của cô, phản ứng như vậy khiến anh vui vẻ, càng khiến anh không nỡ buông tay.
“Dương Tầm Chiêu, anh nói nếu lúc này ông cụ hoặc bà cụ tiến vào nhìn thấy anh có thể đánh gãy chân anh không”, khi Hàn Nhã Thanh cảm thấy tay anh sắp dời tới mặt mình thì nhanh chóng duỗi tay, chặn động tác coi trời bằng vung của anh lại.