Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-622
CHƯƠNG 619: CẬU BA DƯƠNG BỊ HẠ THUỐC (6)
CHƯƠNG 619: CẬU BA DƯƠNG BỊ HẠ THUỐC (6)
Sau khi bà cụ Dương đóng cửa phòng, sự lo lắng và sợ hãi trên mặt Cổ Doanh Doanh lập tức biến mất, khóe môi rõ ràng nở nụ cười đắc ý.
Cô ta nhìn Dương Tầm Chiêu nằm ở trên giường, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm của Dương Tầm Chiêu.
Cổ Doanh Doanh càng cười sâu hơn.
Người đàn ông ưu tú như vậy, xuất sắc như thế, chói lọi như vậy, cô ta đã sớm thích anh.
Chẳng qua trước kia nhà họ Dương và nhà họ Cổ không qua lại nhiều, vì thế cô ta vẫn không có cơ hội tiếp cận Dương Tầm Chiêu.
Nhưng cô ta không ngờ bà cụ Dương lại chọn mình, còn tạo cho cô ta một cơ hội tốt như thế.
Hôm nay cô ta biết rõ Dương Tầm Chiêu mở buổi họp báo, cô ta cũng nghe thấy những lời Dương Tầm Chiêu nói.
Nhưng cô ta không thèm quan tâm, cô ta biết sinh ra trong nhà giàu thì mình không có quyền quyết định chuyện hôn nhân.
Cô ta cũng biết bà cụ Dương không chỉ hạ thuốc Dương Tầm Chiêu, không chỉ sắp xếp cô ta đến đây, bà cụ Dương còn sắp xếp rất nhiều phóng viên, sáng mai chuyện cô ta và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau sẽ được công khai.
Đến lúc đó, Dương Tầm Chiêu không muốn cưới cô ta cũng không được.
Cổ Doanh Doanh đi tới trước giường, đứng ở khoảng cách gần nhìn Dương Tầm Chiêu, làm cho cô ta càng mê muội.
Cô ta biết hiện tại bà cụ Dương hạ thuốc Dương Tầm Chiêu, cho nên cô ta không hề lo lắng.
Cô ta biết sau đó cho dù cô ta không làm cái gì, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ...
"Cô ta vào rồi sao?" Ông cụ Dương đứng chờ dưới lầu nhìn thấy bà cụ Dương xuống dưới thì lập tức hỏi.
"Ừ, đã vào rồi." Bà cụ Dương nhìn ông khẽ cười: "Nhưng có chút lo lắng, có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần con bé đi vào thì chuyện này đã thành công, Tầm Chiêu đã uống thuốc, nhưng có chút tủi thân cho Doanh Doanh, lần đầu tiên của cô gái, chỉ sợ Tầm Chiêu uống thuốc nên không thể khống chế tổn thương con bé."
"Cổ Doanh Doanh là đứa trẻ tốt, chúng ta không chọn sai người, hiện tại cô gái giữ mình trong sạch như cô ta không nhiều lắm." Ông cụ Dương hiếm khi khen ngợi, chứng tỏ lúc này tâm trạng của ông ta rất tốt.
"Ừ, cho nên, chúng ta chọn không sai, chúng ta làm như vậy cũng không sai, sau này Tầm Chiêu sẽ hiểu, đến lúc đó Tầm Chiêu sẽ biết ơn chúng ta." Bà cụ Dương thở dài, lúc này trên mặt càng thản nhiên, càng cảm thấy mình không làm sai.
"Ừ, dặn dò người làm không cần lên lầu quấy rầy bọn họ." Tâm trạng ông cụ Dương rất tốt, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Ừm, dặn dò người làm đi ra ngoài, bữa cơm này không cần ăn, chúng ta cũng về trước phòng đi." Bà cụ Dương liếc trên lầu một cái, bà ta cho Dương Tầm Chiêu uống thuốc rất mạnh, sợ đến lúc đó tiếng động quá lớn, người làm nghe thấy cũng không tốt.
Ông cụ Dương vô cùng nghe lời, đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, sau đó ông ta và bà cụ Dương cũng đi lên lầu.
Lúc hai người đi qua phòng
Dương Tầm Chiêu thì dừng lại, dán vào cửa phòng muốn nghe tiếng động, nhưng lại không nghe thấy gì cả.
"Sao lại im ắng như thế?" Ông cụ Dương nhíu mày, có chút lo lắng.
"Có lẽ Tầm Chiêu vẫn chưa tỉnh, Doanh Doanh xấu hổ, chắc chắn không chủ động làm
truyện hay như vậy, chờ Tầm Chiêu tỉnh lại là được, chúng ta nên về phòng trước đi, đứng ở đây cũng không tốt." Mặc dù bà cụ Dương hơn bảy mươi tuổi, nhưng bọn họ đứng ở bên ngoài, nếu thật sự nghe thấy tiếng gì cũng không thích hợp.
"Bà chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?" Ông cụ Dương vẫn không quá yên tâm.
"Ông yên tâm, tôi tự mình chuẩn bị thuốc, thuốc đó rất mạnh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì." Rõ ràng bà cụ Dương rất có lòng tin về thuốc của mình.
"Ừ, vậy là tốt rồi." Ông cụ Dương nghe bà ta nói như vậy thì cũng yên tâm, hai người mới về phòng mình.
"Đúng rồi, đã sắp xếp phóng viên chưa?" Sau khi về phòng, bà cụ Dương không nhịn được hỏi một câu.
Bà ta sợ tối nay Dương Tầm Chiêu làm chuyện đó với Cổ Doanh Doanh cũng sẽ không đồng ý cưới Cổ Doanh Doanh, cho nên bọn họ đã sắp xếp phóng viên, đến lúc đó phóng viên xông vào 'bắt gian tại giường', vậy thì chuyện này không cần lo lắng nữa.
Cho nên, sắp xếp phóng viên cũng rất quan trọng.
"Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong rồi." Trên mặt ông cụ Dương càng thêm đắc ý.
Lúc này, trong phòng Dương Tầm Chiêu.
Cổ Doanh Doanh đứng ở trước giường, đợi một lát, cô ta muốn chờ Dương Tầm Chiêu tỉnh lại, chờ Dương Tầm Chiêu chủ động.
Dương Tầm Chiêu chủ động, đến lúc đó mới có lợi cho cô ta.
Nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn còn ngủ.
Cổ Doanh Doanh đứng lâu nên chân tê dại, con ngươi lóe lên ngồi xuống giường.
Cổ Doanh Doanh nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Dương Tầm Chiêu ở khoảng cách gần, ngửi thấy mùi vị đàn ông đặc biệt trên người anh, cô ta bản năng nuốt nước miếng một cái.
Dương Tầm Chiêu vẫn ngủ, không tỉnh lại, cũng không động đậy.
Cuối cùng Cổ Doanh Doanh không nhịn được, chậm rãi đưa tay về phía Dương Tầm Chiêu.
Cô ta muốn sờ lên mặt anh, nhưng cô ta vừa đi được nửa đường thì Dương Tầm Chiêu đột nhiên động đậy.
Cổ Doanh Doanh giật mình, nhanh chóng thu tay lại, sau đó ngồi thẳng lưng ở mép giường.
Dương Tầm Chiêu cũng không tỉnh lại, một tay dùng sức kéo áo sơ mi của mình, giật hai nút áo sơ mi ra.
Cổ Doanh Doanh không động đậy chờ anh tỉnh lại, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không tỉnh, anh giật hai nút áo xong thì bất động.
Cổ Doanh Doanh chuyển mắt nhìn về phía anh...
Cổ Doanh Doanh lại nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc cô ta không nhịn được, cô ta không muốn chờ đợi, bởi vì chờ đợi như vậy thì quá giày vò.
CHƯƠNG 619: CẬU BA DƯƠNG BỊ HẠ THUỐC (6)
Sau khi bà cụ Dương đóng cửa phòng, sự lo lắng và sợ hãi trên mặt Cổ Doanh Doanh lập tức biến mất, khóe môi rõ ràng nở nụ cười đắc ý.
Cô ta nhìn Dương Tầm Chiêu nằm ở trên giường, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm của Dương Tầm Chiêu.
Cổ Doanh Doanh càng cười sâu hơn.
Người đàn ông ưu tú như vậy, xuất sắc như thế, chói lọi như vậy, cô ta đã sớm thích anh.
Chẳng qua trước kia nhà họ Dương và nhà họ Cổ không qua lại nhiều, vì thế cô ta vẫn không có cơ hội tiếp cận Dương Tầm Chiêu.
Nhưng cô ta không ngờ bà cụ Dương lại chọn mình, còn tạo cho cô ta một cơ hội tốt như thế.
Hôm nay cô ta biết rõ Dương Tầm Chiêu mở buổi họp báo, cô ta cũng nghe thấy những lời Dương Tầm Chiêu nói.
Nhưng cô ta không thèm quan tâm, cô ta biết sinh ra trong nhà giàu thì mình không có quyền quyết định chuyện hôn nhân.
Cô ta cũng biết bà cụ Dương không chỉ hạ thuốc Dương Tầm Chiêu, không chỉ sắp xếp cô ta đến đây, bà cụ Dương còn sắp xếp rất nhiều phóng viên, sáng mai chuyện cô ta và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau sẽ được công khai.
Đến lúc đó, Dương Tầm Chiêu không muốn cưới cô ta cũng không được.
Cổ Doanh Doanh đi tới trước giường, đứng ở khoảng cách gần nhìn Dương Tầm Chiêu, làm cho cô ta càng mê muội.
Cô ta biết hiện tại bà cụ Dương hạ thuốc Dương Tầm Chiêu, cho nên cô ta không hề lo lắng.
Cô ta biết sau đó cho dù cô ta không làm cái gì, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ...
"Cô ta vào rồi sao?" Ông cụ Dương đứng chờ dưới lầu nhìn thấy bà cụ Dương xuống dưới thì lập tức hỏi.
"Ừ, đã vào rồi." Bà cụ Dương nhìn ông khẽ cười: "Nhưng có chút lo lắng, có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần con bé đi vào thì chuyện này đã thành công, Tầm Chiêu đã uống thuốc, nhưng có chút tủi thân cho Doanh Doanh, lần đầu tiên của cô gái, chỉ sợ Tầm Chiêu uống thuốc nên không thể khống chế tổn thương con bé."
"Cổ Doanh Doanh là đứa trẻ tốt, chúng ta không chọn sai người, hiện tại cô gái giữ mình trong sạch như cô ta không nhiều lắm." Ông cụ Dương hiếm khi khen ngợi, chứng tỏ lúc này tâm trạng của ông ta rất tốt.
"Ừ, cho nên, chúng ta chọn không sai, chúng ta làm như vậy cũng không sai, sau này Tầm Chiêu sẽ hiểu, đến lúc đó Tầm Chiêu sẽ biết ơn chúng ta." Bà cụ Dương thở dài, lúc này trên mặt càng thản nhiên, càng cảm thấy mình không làm sai.
"Ừ, dặn dò người làm không cần lên lầu quấy rầy bọn họ." Tâm trạng ông cụ Dương rất tốt, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Ừm, dặn dò người làm đi ra ngoài, bữa cơm này không cần ăn, chúng ta cũng về trước phòng đi." Bà cụ Dương liếc trên lầu một cái, bà ta cho Dương Tầm Chiêu uống thuốc rất mạnh, sợ đến lúc đó tiếng động quá lớn, người làm nghe thấy cũng không tốt.
Ông cụ Dương vô cùng nghe lời, đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, sau đó ông ta và bà cụ Dương cũng đi lên lầu.
Lúc hai người đi qua phòng
Dương Tầm Chiêu thì dừng lại, dán vào cửa phòng muốn nghe tiếng động, nhưng lại không nghe thấy gì cả.
"Sao lại im ắng như thế?" Ông cụ Dương nhíu mày, có chút lo lắng.
"Có lẽ Tầm Chiêu vẫn chưa tỉnh, Doanh Doanh xấu hổ, chắc chắn không chủ động làm
truyện hay như vậy, chờ Tầm Chiêu tỉnh lại là được, chúng ta nên về phòng trước đi, đứng ở đây cũng không tốt." Mặc dù bà cụ Dương hơn bảy mươi tuổi, nhưng bọn họ đứng ở bên ngoài, nếu thật sự nghe thấy tiếng gì cũng không thích hợp.
"Bà chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?" Ông cụ Dương vẫn không quá yên tâm.
"Ông yên tâm, tôi tự mình chuẩn bị thuốc, thuốc đó rất mạnh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì." Rõ ràng bà cụ Dương rất có lòng tin về thuốc của mình.
"Ừ, vậy là tốt rồi." Ông cụ Dương nghe bà ta nói như vậy thì cũng yên tâm, hai người mới về phòng mình.
"Đúng rồi, đã sắp xếp phóng viên chưa?" Sau khi về phòng, bà cụ Dương không nhịn được hỏi một câu.
Bà ta sợ tối nay Dương Tầm Chiêu làm chuyện đó với Cổ Doanh Doanh cũng sẽ không đồng ý cưới Cổ Doanh Doanh, cho nên bọn họ đã sắp xếp phóng viên, đến lúc đó phóng viên xông vào 'bắt gian tại giường', vậy thì chuyện này không cần lo lắng nữa.
Cho nên, sắp xếp phóng viên cũng rất quan trọng.
"Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong rồi." Trên mặt ông cụ Dương càng thêm đắc ý.
Lúc này, trong phòng Dương Tầm Chiêu.
Cổ Doanh Doanh đứng ở trước giường, đợi một lát, cô ta muốn chờ Dương Tầm Chiêu tỉnh lại, chờ Dương Tầm Chiêu chủ động.
Dương Tầm Chiêu chủ động, đến lúc đó mới có lợi cho cô ta.
Nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn còn ngủ.
Cổ Doanh Doanh đứng lâu nên chân tê dại, con ngươi lóe lên ngồi xuống giường.
Cổ Doanh Doanh nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Dương Tầm Chiêu ở khoảng cách gần, ngửi thấy mùi vị đàn ông đặc biệt trên người anh, cô ta bản năng nuốt nước miếng một cái.
Dương Tầm Chiêu vẫn ngủ, không tỉnh lại, cũng không động đậy.
Cuối cùng Cổ Doanh Doanh không nhịn được, chậm rãi đưa tay về phía Dương Tầm Chiêu.
Cô ta muốn sờ lên mặt anh, nhưng cô ta vừa đi được nửa đường thì Dương Tầm Chiêu đột nhiên động đậy.
Cổ Doanh Doanh giật mình, nhanh chóng thu tay lại, sau đó ngồi thẳng lưng ở mép giường.
Dương Tầm Chiêu cũng không tỉnh lại, một tay dùng sức kéo áo sơ mi của mình, giật hai nút áo sơ mi ra.
Cổ Doanh Doanh không động đậy chờ anh tỉnh lại, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không tỉnh, anh giật hai nút áo xong thì bất động.
Cổ Doanh Doanh chuyển mắt nhìn về phía anh...
Cổ Doanh Doanh lại nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc cô ta không nhịn được, cô ta không muốn chờ đợi, bởi vì chờ đợi như vậy thì quá giày vò.