Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 659-660
CHƯƠNG 659: NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU XA TỰ TÌM CHẾT, HẬU QUẢ RẤT KHỦNG KHIẾP (1)
Liễu Ảnh: "..."
Câu trả lời biến thái của anh ta thực sự khiến cô ta không nói nên lời.
Liễu Ảnh thầm thở dài, nhắm mắt lại, anh ta mà như vậy, ước chừng cô ta sẽ sớm ngất thôi!
Tư Đồ Không thấy dáng vẻ nhân nhượng vì đại cuộc và "không thiết tha gì nữa" của cô ta, động tác của anh ta càng trở nên dữ dội và tàn nhẫn hơn.
Nhà tổ nhà họ Hàn.
Sau khi Hàn Nhã Thanh lấy thuốc về, bởi vì tình trạng của ông cụ Hàn không được tốt lắm, cho nên cô đã ở bên cạnh ông ta không rời.
Khi ông cụ Hàn đã ngủ say, Hàn Nhã Thanh xem đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi.
Lúc này, trong một căn phòng khác.
Hàn Trung Dung và Lưu Vũ còn chưa ngủ, bọn họ đang đợi...
“Bên kia gọi qua hỏi, khi nào thì có thể ra tay?” Lưu Vũ nhìn Hàn Trung Dung, trên mặt có chút ác độc: “Có phải chúng ta nên ra tay rồi không?”
“Con nhóc kia vẫn còn ở trong phòng của ông cụ, bây giờ chúng ta ra tay sợ sẽ kinh động đến ông cụ.” Hàn Trung Dung đang quan sát tình hình, không thấy Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi phòng của ông cụ.
“Sợ cái gì? Nếu kinh động đến ông cụ thì chúng ta cứ diệt trừ luôn ông ta, đến lúc đó, cổ phần của Hàn thị đều là của chúng ta rồi." Lưu Vũ không có nhân tính, vì tiền mà bây giờ chuyện gì bà ta cũng có thể làm được.
Dù sao hại một người cũng là hại, hại hai cũng là hại, đối với bà ta mà nói cũng không khác biệt lắm.
Hàn Trung Dung rõ ràng rất sửng sốt, vốn là muốn phản đối, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Lưu Vũ, ánh mắt ông ta lóe lên, rõ ràng là do dự.
Cổ phần của Hàn thị quá có sức hấp dẫn đối với ông ta.
“Đợi một lúc nữa đã, ông cụ sắp ngủ rồi.” Hàn Trung Dung suy nghĩ, vẫn có chút do dự, ông ta cũng không muốn làm chuyện này quá mức ồn ào.
Đối với kế hoạch giết Hàn Nhã Thanh thì bọn họ có thể vẫn có thể che giấu được, nhưng nếu như ông cụ xảy ra chuyện, muốn che giấu cũng không dễ dàng.
"Ông làm việc gì cũng luôn thận trọng như thế cả, cả đời đều sợ cái này sợ cái kia, có cái gì phải sợ chứ?" Lưu Vũ rất bất mãn, bà ta sợ những người đó đợi lâu sẽ không kiên nhẫn, những người đó không dễ trêu đâu.
Lần này nếu không phải để đối phó với Hàn Nhã Thanh thì bà ta sẽ không đi tìm bọn họ, để bọn họ giúp đỡ mà bà ta đã đưa hết tất cả số tiền trong tay cho bọn họ.
Cho nên, lần này tuyệt đối không thể thất bại.
Hàn Trung Dung nghe thấy sự bất mãn của bà ta thì cau mày, nhưng lại không nói gì.
Ông ta dựa vào cửa, để lại một khe hở, ông ta xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài.
Sau đó, ông ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng của ông cụ.
Âm thanh Hàn Nhã Thanh mở cửa rất nhẹ, cô sợ mình sẽ đánh thức ông cụ.
“Đi ra rồi, ra rồi, có thể ra tay rồi.” Hàn Trung Dung nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi ra liền kích động kêu to, ông ta sợ Hàn Nhã Thanh phát hiện ra mình liền đóng cửa lại.
Hàn Nhã Thanh mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy một tiếng hét khẽ, âm thanh quá nhỏ khiến cô không nghe rõ họ nói cái gì.
Nhưng mà, cô theo tiếng hét nhẹ vọng đến đó thì tình cờ thấy cửa phòng của Hàn Trung Dung đóng lại.
Hàn Trung mắt cô liền nheo lại.
Tình trạng không đúng.Dung đóng cửa lại rất nhẹ, cũng không có một tiếng động.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, cô đi ra ngoài, Hàn Trung Dung đóng cửa lại, hơn nữa động tác rất nhẹ nhàng, cô biết đây không phải là trùng hợp.
Hàn Trung Dung và Lưu Vũ ở nhà chưa bao giờ đóng cửa nhẹ nhàng hay cẩn thận như vậy.
Khác thường như vậy chắc đang giật mình, e là có chuyện gì đó.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không lộ ra vẻ kỳ quái gì, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ông cụ lại, sau đó muốn trở về phòng mình.
Hôm nay muộn quá, cô đã gọi điện cho hai bé yêu, cô nói với hai bé yêu tối nay sẽ không về nhà họ Đường.
Đúng lúc này, trong phòng Hàn Trung Dung, Lưu Vũ đang thấp giọng gọi: "Cô ta đã trở về phòng rồi, chúng ta có thể ra tay."
Phòng cách âm rất tốt nên dù bà ta không cố ý hạ giọng thì bên ngoài cũng không nghe được.
Trước đó Lưu Vũ đã âm thầm cho người lẻn vào phòng của Hàn Nhã Thanh, đợi lúc Hàn Nhã Thanh trở về phòng thì bọn họ sẽ ra tay.
Hàn Nhã Thanh đến ngoài phòng của mình thì dừng lại, duỗi tay ra, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, động tác của cô dừng lại, đôi mắt cô nheo lại
Có người đã mở cửa phòng cô! Có người vào phòng cô!
Năng lực quan sát của cô luôn rất tốt, cho dù có dị thường tinh vi như nào thì cô cũng có thể phát hiện ra.
Trước khi đi, cô có kẹp một sợi tóc vào ổ khóa cửa, nhưng bây giờ nó đã biến mất.
Có Hàn Trung Dung bọn họ ở nhà, cô không yên tâm, tuy rằng trong phòng cô không có gì đặc biệt, nhưng không có gì bảo đảm bọn họ sẽ không vào phòng của cô giở trò quỷ.
Hàn Nhã Thanh đứng ngoài cửa, cẩn thận lắng nghe, sau đó cô nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy.
Cho nên, lúc này có người trong phòng của cô.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên một nụ cười khẩy, cho dù trong phòng là ai thì đêm nay cô có chút mệt rồi, không muốn chơi đùa cùng bọn họ.
Coi như bọn họ may mắn!!
Hàn Nhã Thanh nghĩ, ông cụ đã ngủ rồi, thôi thì về nhà họ Đường với hai bé yêu vậy.
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh không vào phòng mà xoay người rời đi.
Người trong phòng nghe thấy tiếng bước chân rời đi thì hơi ngạc nhiên, nhưng bọn họ cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì nên không dám manh động.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi đến ngoài cửa phòng Hàn Trung Dung thì cố ý đạp mạnh bước chân, sau khi đi ngang qua, cô không rời đi luôn mà cố ý bước nhẹ lại, làm ra ảo giác lúc gần lúc xa.
Thực ra Hàn Nhã Thanh đã đứng sang một bên và chờ đợi...
Quả nhiên không bao lâu sau, Hàn Trung Dung mở cửa phòng ra: "Chuyện gì vậy, vừa rồi ai rời đi vậy? Có phải là Nghiên Nghiên không?"
“Không thể nào, Nghiên Nghiên biết kế hoạch của chúng ta đêm nay, tôi bảo nó ở trong phòng đừng ra ngoài.” Giọng nói trầm thấp của Lưu Vũ cũng truyền đến.
Sau đó cả hai từ từ ló đầu ra.
Hàn Nhã Thanh đang đứng cách cửa phòng bọn họ không xa, lúc này bọn họ thò đầu ra ngoài, tình cờ bắt gặp đôi mắt đang cười của Hàn Nhã Thanh.
Khi hai người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, đều sửng sốt.
“Chú hai, thím hai, các người nửa đêm không ngủ, đang làm gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra vẻ giễu cợt.
Cô vừa nghe Lưu Vũ nói đêm nay bọn họ có kế hoạch?
Kế hoạch gì?
Lúc này Hàn Nhã Thanh càng chắc chắn trong phòng cô có người.
Nhưng lúc này Hàn Trung Dung cùng Lưu Vũ đều ở đây, Hàn Chí Long thì đi quán bar tán gái, anh ta còn chưa trở về.
Chẳng lẽ người trong phòng cô là Hàn Nghiên Nghiên?
Hàn Nghiên Nghiên ở trong phòng cô làm gì? Bọn họ muốn làm gì?
CHƯƠNG 660: NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU XA TỰ TÌM CHẾT, HẬU QUẢ RẤT KHỦNG KHIẾP (2)
Lúc này, Hàn Nhã Thanh không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng, phải nói là Hàn Nhã Thanh không ngờ mấy người bọn họ lại tàn nhẫn, sẽ tán tận lương tâm như vậy.
“Chú, thím nghe thấy tiếng động, cho nên ra ngoài nhìn xem, con đứng đây làm gì?” Lưu Vũ nhìn Hàn Nhã Thanh, hai mắt liền lóe lên, vô thức nhìn về hướng phòng của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh không phải vừa mới về phòng rồi sao? Tại sao không vào? Hàn Nhã Thanh có phát hiện ra gì không?
“À, ông nội đã ngủ rồi, tôi định về, không muốn làm phiền chú hai và thím hai.” Hàn Nhã Thanh giả vờ cái gì cũng không biết, trở về rất tự nhiên.
Nhưng mà Lưu Vũ nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta đã sắp xếp người trong phòng chờ Hàn Nhã Thanh, nhưng Hàn Nhã Thanh lại không về phòng? Muốn đi?
Vậy kế hoạch của bà ta không phải sẽ bị phá hủy sao!!
"Con muốn đi đâu? Đây mới là nhà của con, muộn như vậy rồi, con gái như con ra ngoài rất nguy hiểm, hay là đừng về nữa." Lưu Vũ đương nhiên không muốn Hàn Nhã Thanh đi, Lưu Vũ biết khoảng thời gian này Hàn Nhã Thanh chưa từng về đây, luôn sống ở bên ngoài.
Lưu Vũ đã từng cho người theo dõi Hàn Nhã Thanh, nhưng đều bị Hàn Nhã Thanh bỏ rơi hết.
Hôm nay không dễ gì mới nắm bắt được cơ hội này, mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi, bà ta tuyệt đối không thể để Hàn Nhã Thanh đi như vậy.
Lưu Vũ vừa nói vừa bước ra ngoài, định kéo Hàn Nhã Thanh lại, nhưng cơ thể Hàn Nhã Thanh lắc qua liền tránh được.
“Cảm ơn thím hai quan tâm, nhưng mà tôi về sẽ an toàn hơn.” Câu nói của Hàn Nhã Thanh rõ ràng có ý tứ.
Lưu Vũ nghe cô nói thế thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta thấy Hàn Nhã Thanh nhất quyết muốn rời đi, có lẽ Hàn Nhã Thanh đã phát hiện ra gì đó rồi, Lưu Vũ nhanh chóng nhìn Hàn Trung Dung, nháy mắt với Hàn Trung Dung.
Hàn Trung Dung hiểu ý, sửng sốt, sau đó gật đầu với bà ta.
Nhìn thấy sự tương tác giữa họ, Hàn Nhã Thanh thầm cười khẩy trong lòng, chẳng lẽ họ đang muốn ép cô trở về phòng?
“Chú hai, tôi khuyên chú trước khi làm gì cũng phải nghĩ cho rõ.” Hàn Nhã Thanh nhìn Hàn Trung Dung, mỉm cười: “Các người muốn ép buộc tôi về phòng...”
Lời nói của Hàn Nhã Thanh hơi dừng lại, nhìn sắc mặt của hai người nhanh chóng thay đổi, nụ cười khẩy nơi khóe môi càng sâu hơn: "Chỉ dựa vào các người, thật sự không có bản lĩnh đó."
“Không tin, các người có thể thử xem?” Hôm nay Hàn Nhã Thanh thật sự không muốn chơi đùa với bọn họ, cũng thật sư không muốn ra tay với bọn họ.
Những gì cô nói rất rõ ràng, nhưng một số người hết lần này đến lần khác không tin, hết lần này đến lần khác không nghe.
Lưu Vũ nháy mắt với Hàn Trung Dung, sau đó trực tiếp nhào tới Hàn Nhã Thanh, cùng lúc đó Hàn Trung Dung cũng nhào tới Hàn Nhã Thanh.
Hai người một trái một phải, muốn bắt Hàn Nhã Thanh.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại, khi hai người đang đến gần, cô nhanh chóng giơ chân lên, bịch bịch hai cái rồi trực tiếp đá hai người trở lại phòng.
“Đã sớm nói với hai người rồi, các người hết lần này đến lần khác đều không nghe, vậy thì không trách tôi được.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh vô tội lắc đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lưu Vũ bò một lúc lâu mới bò dậy khỏi mặt đất.
Bà ta thấy Hàn Nhã Thanh đã xuống lầu rời đi rồi, bà ta liền lo lắng: "Mau, mau gọi cho bọn họ, bọn họ còn có mấy người đang ở bên ngoài."
“Tôi không có số điện thoại của bọn họ, bà gọi đi.” Hàn Trung Dung lúc này còn chưa đứng dậy được, nằm kêu đau trên đất.
Hàn Nhã Thanh đã từng tập võ, chỉ cần một cú đá là có thể đối phó với người đàn ông có cơ thể gần như bị kiệt quệ như ông ta.
Lưu Vũ cầm điện thoại, tìm số, sau đó nhanh chóng bấm gọi.
"Bà sao thế? Sao đên giờ rồi còn chưa đưa người đến?" Người bên ngoài rõ ràng đã không kiên nhẫn chờ đợi nữa, giọng nói rất dữ tợn khiến người ta vừa nghe đã sợ hãi.
“Cô ta chạy rồi, Hàn Nhã Thanh chạy rồi, cô ta ra ngoài rồi, các người ở bên ngoài cản cô ta lại, trực tiếp đưa cô ta đi đi.” Lưu Vũ vội vàng nói qua điện thoại, bà ta vốn tưởng rằng đêm nay Hàn Nhã Thanh sẽ không ra ngoài, cho nên mới cho người lẻn vào và lặng lẽ đợi trong phòng Hàn Nhã Thanh.
Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã ra ngoài, mọi việc dễ dàng xử lý hơn bởi vì bên ngoài có rất nhiều người đang đợi cô.
Bà ta không tin Hàn Nhã Thanh còn có thể chạy thoát.
“Biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không để cho cô ta trốn thoát, các người nhớ chuẩn bị phần tiền kia, đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Người đó nghĩ đến phần tiền kia nên quyết định không so đo với bà ta nữa.
“Ừm, đến lúc đó, các người trực tiếp đăng video lên mạng, tôi thấy video thì sẽ giao cho các người số tiền kia.” Khi Lưu Vũ nói ra lời này, vẻ mặt rõ ràng có chút tàn nhẫn, bà ta muốn triệt để phá hủy Hàn Nhã Thanh, triệt để…
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đã đi xuống lầu và ra khỏi đại sảnh, sau đó cô nhìn thấy một bóng người trong góc.
Bóng người đó lén lút mờ ám, ở góc đó đang nhìn trộm về phía bên này.
Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó là Hàn Nghiên Nghiên.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, Hàn Nghiên Nghiên ở đây làm gì?
Không đúng, Hàn Nghiên Nghiên ở đây? Vậy ai đang ở trong phòng của cô?
Cô vốn tưởng Hàn Nghiên Nghiên đang ở trong phòng cô.
Hàn Nhã Thanh chợt nhận ra mọi chuyện có lẽ không đơn giản như trước đây cô vẫn nghĩ.
Hàn Nghiên Nghiên đang đợi Hàn Nhã Thanh, cô ta biết kế hoạch tối nay của Lưu Vũ, cô ta biết trong phòng Hàn Nhã Thanh có hai người đang ẩn nấu, dựa theo kế hoạch thì khi Hàn Nhã Thanh trở về phòng, hai người đó sẽ trói Hàn Nhã Thanh lại và mang đi.
Lưu Vũ bảo Hàn Nghiên Nghiên ở trong phòng đừng ra ngoài. Nhưng Hàn Nghiên Nghiên làm sao có thể bỏ lỡ trò hay như vậy.
Cô ta muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bị bắt đi như thế nào, sau đó cô ta còn muốn nhìn Hàn Nhã Thanh...
Nhưng tại sao Hàn Nhã Thanh lại đi ra một mình?
Hơn nữa còn đi ra nghênh ngang như vậy? Không có chuyện gì hết sao?
Còn hai người trong phòng của Hàn Nhã Thanh đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ bị Hàn Nhã Thanh nhìn thấu kế hoạch của họ rồi? Hàn Nhã Thanh muốn chạy trốn?
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để cho Hàn Nhã Thanh chạy trốn.
Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh chuẩn bị rời đi, Hàn Nghiên Nghiên chạy nhanh tới, cô ta muốn ngăn Hàn Nhã Thanh lại, nhưng lại sợ hành động của mình quá rõ ràng, Hàn Nhã Thanh sẽ nghi ngờ.
“Chị, muộn như vậy rồi, chị muốn đi đâu vậy?” Hàn Nghiên Nghiên giả vờ đi ngang qua chào Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh cũng không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng ra ngoài.
Hàn Nghiên Nghiên cũng quá giả tạo rồi, ai có mắt đều nhìn ra được.
“Chị, đúng lúc em cũng muốn ra ngoài, chúng ta ở cùng đi?” Nếu là bình thường, Hàn Nghiên Nghiên nhất định sẽ rất tức giận, nhưng lúc này, cô ta cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục đến gần Hàn Nhã Thanh.
Kỳ thực Hàn Nghiên Nghiên cũng quá gấp gáp rồi, chuyện này là do Lưu Vũ sắp xếp, nếu như Hàn Nghiên Nghiên thông minh thì không nên xen vào.
Liễu Ảnh: "..."
Câu trả lời biến thái của anh ta thực sự khiến cô ta không nói nên lời.
Liễu Ảnh thầm thở dài, nhắm mắt lại, anh ta mà như vậy, ước chừng cô ta sẽ sớm ngất thôi!
Tư Đồ Không thấy dáng vẻ nhân nhượng vì đại cuộc và "không thiết tha gì nữa" của cô ta, động tác của anh ta càng trở nên dữ dội và tàn nhẫn hơn.
Nhà tổ nhà họ Hàn.
Sau khi Hàn Nhã Thanh lấy thuốc về, bởi vì tình trạng của ông cụ Hàn không được tốt lắm, cho nên cô đã ở bên cạnh ông ta không rời.
Khi ông cụ Hàn đã ngủ say, Hàn Nhã Thanh xem đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi.
Lúc này, trong một căn phòng khác.
Hàn Trung Dung và Lưu Vũ còn chưa ngủ, bọn họ đang đợi...
“Bên kia gọi qua hỏi, khi nào thì có thể ra tay?” Lưu Vũ nhìn Hàn Trung Dung, trên mặt có chút ác độc: “Có phải chúng ta nên ra tay rồi không?”
“Con nhóc kia vẫn còn ở trong phòng của ông cụ, bây giờ chúng ta ra tay sợ sẽ kinh động đến ông cụ.” Hàn Trung Dung đang quan sát tình hình, không thấy Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi phòng của ông cụ.
“Sợ cái gì? Nếu kinh động đến ông cụ thì chúng ta cứ diệt trừ luôn ông ta, đến lúc đó, cổ phần của Hàn thị đều là của chúng ta rồi." Lưu Vũ không có nhân tính, vì tiền mà bây giờ chuyện gì bà ta cũng có thể làm được.
Dù sao hại một người cũng là hại, hại hai cũng là hại, đối với bà ta mà nói cũng không khác biệt lắm.
Hàn Trung Dung rõ ràng rất sửng sốt, vốn là muốn phản đối, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Lưu Vũ, ánh mắt ông ta lóe lên, rõ ràng là do dự.
Cổ phần của Hàn thị quá có sức hấp dẫn đối với ông ta.
“Đợi một lúc nữa đã, ông cụ sắp ngủ rồi.” Hàn Trung Dung suy nghĩ, vẫn có chút do dự, ông ta cũng không muốn làm chuyện này quá mức ồn ào.
Đối với kế hoạch giết Hàn Nhã Thanh thì bọn họ có thể vẫn có thể che giấu được, nhưng nếu như ông cụ xảy ra chuyện, muốn che giấu cũng không dễ dàng.
"Ông làm việc gì cũng luôn thận trọng như thế cả, cả đời đều sợ cái này sợ cái kia, có cái gì phải sợ chứ?" Lưu Vũ rất bất mãn, bà ta sợ những người đó đợi lâu sẽ không kiên nhẫn, những người đó không dễ trêu đâu.
Lần này nếu không phải để đối phó với Hàn Nhã Thanh thì bà ta sẽ không đi tìm bọn họ, để bọn họ giúp đỡ mà bà ta đã đưa hết tất cả số tiền trong tay cho bọn họ.
Cho nên, lần này tuyệt đối không thể thất bại.
Hàn Trung Dung nghe thấy sự bất mãn của bà ta thì cau mày, nhưng lại không nói gì.
Ông ta dựa vào cửa, để lại một khe hở, ông ta xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài.
Sau đó, ông ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng của ông cụ.
Âm thanh Hàn Nhã Thanh mở cửa rất nhẹ, cô sợ mình sẽ đánh thức ông cụ.
“Đi ra rồi, ra rồi, có thể ra tay rồi.” Hàn Trung Dung nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi ra liền kích động kêu to, ông ta sợ Hàn Nhã Thanh phát hiện ra mình liền đóng cửa lại.
Hàn Nhã Thanh mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy một tiếng hét khẽ, âm thanh quá nhỏ khiến cô không nghe rõ họ nói cái gì.
Nhưng mà, cô theo tiếng hét nhẹ vọng đến đó thì tình cờ thấy cửa phòng của Hàn Trung Dung đóng lại.
Hàn Trung mắt cô liền nheo lại.
Tình trạng không đúng.Dung đóng cửa lại rất nhẹ, cũng không có một tiếng động.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, cô đi ra ngoài, Hàn Trung Dung đóng cửa lại, hơn nữa động tác rất nhẹ nhàng, cô biết đây không phải là trùng hợp.
Hàn Trung Dung và Lưu Vũ ở nhà chưa bao giờ đóng cửa nhẹ nhàng hay cẩn thận như vậy.
Khác thường như vậy chắc đang giật mình, e là có chuyện gì đó.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không lộ ra vẻ kỳ quái gì, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ông cụ lại, sau đó muốn trở về phòng mình.
Hôm nay muộn quá, cô đã gọi điện cho hai bé yêu, cô nói với hai bé yêu tối nay sẽ không về nhà họ Đường.
Đúng lúc này, trong phòng Hàn Trung Dung, Lưu Vũ đang thấp giọng gọi: "Cô ta đã trở về phòng rồi, chúng ta có thể ra tay."
Phòng cách âm rất tốt nên dù bà ta không cố ý hạ giọng thì bên ngoài cũng không nghe được.
Trước đó Lưu Vũ đã âm thầm cho người lẻn vào phòng của Hàn Nhã Thanh, đợi lúc Hàn Nhã Thanh trở về phòng thì bọn họ sẽ ra tay.
Hàn Nhã Thanh đến ngoài phòng của mình thì dừng lại, duỗi tay ra, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, động tác của cô dừng lại, đôi mắt cô nheo lại
Có người đã mở cửa phòng cô! Có người vào phòng cô!
Năng lực quan sát của cô luôn rất tốt, cho dù có dị thường tinh vi như nào thì cô cũng có thể phát hiện ra.
Trước khi đi, cô có kẹp một sợi tóc vào ổ khóa cửa, nhưng bây giờ nó đã biến mất.
Có Hàn Trung Dung bọn họ ở nhà, cô không yên tâm, tuy rằng trong phòng cô không có gì đặc biệt, nhưng không có gì bảo đảm bọn họ sẽ không vào phòng của cô giở trò quỷ.
Hàn Nhã Thanh đứng ngoài cửa, cẩn thận lắng nghe, sau đó cô nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy.
Cho nên, lúc này có người trong phòng của cô.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên một nụ cười khẩy, cho dù trong phòng là ai thì đêm nay cô có chút mệt rồi, không muốn chơi đùa cùng bọn họ.
Coi như bọn họ may mắn!!
Hàn Nhã Thanh nghĩ, ông cụ đã ngủ rồi, thôi thì về nhà họ Đường với hai bé yêu vậy.
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh không vào phòng mà xoay người rời đi.
Người trong phòng nghe thấy tiếng bước chân rời đi thì hơi ngạc nhiên, nhưng bọn họ cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì nên không dám manh động.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi đến ngoài cửa phòng Hàn Trung Dung thì cố ý đạp mạnh bước chân, sau khi đi ngang qua, cô không rời đi luôn mà cố ý bước nhẹ lại, làm ra ảo giác lúc gần lúc xa.
Thực ra Hàn Nhã Thanh đã đứng sang một bên và chờ đợi...
Quả nhiên không bao lâu sau, Hàn Trung Dung mở cửa phòng ra: "Chuyện gì vậy, vừa rồi ai rời đi vậy? Có phải là Nghiên Nghiên không?"
“Không thể nào, Nghiên Nghiên biết kế hoạch của chúng ta đêm nay, tôi bảo nó ở trong phòng đừng ra ngoài.” Giọng nói trầm thấp của Lưu Vũ cũng truyền đến.
Sau đó cả hai từ từ ló đầu ra.
Hàn Nhã Thanh đang đứng cách cửa phòng bọn họ không xa, lúc này bọn họ thò đầu ra ngoài, tình cờ bắt gặp đôi mắt đang cười của Hàn Nhã Thanh.
Khi hai người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, đều sửng sốt.
“Chú hai, thím hai, các người nửa đêm không ngủ, đang làm gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra vẻ giễu cợt.
Cô vừa nghe Lưu Vũ nói đêm nay bọn họ có kế hoạch?
Kế hoạch gì?
Lúc này Hàn Nhã Thanh càng chắc chắn trong phòng cô có người.
Nhưng lúc này Hàn Trung Dung cùng Lưu Vũ đều ở đây, Hàn Chí Long thì đi quán bar tán gái, anh ta còn chưa trở về.
Chẳng lẽ người trong phòng cô là Hàn Nghiên Nghiên?
Hàn Nghiên Nghiên ở trong phòng cô làm gì? Bọn họ muốn làm gì?
CHƯƠNG 660: NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU XA TỰ TÌM CHẾT, HẬU QUẢ RẤT KHỦNG KHIẾP (2)
Lúc này, Hàn Nhã Thanh không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng, phải nói là Hàn Nhã Thanh không ngờ mấy người bọn họ lại tàn nhẫn, sẽ tán tận lương tâm như vậy.
“Chú, thím nghe thấy tiếng động, cho nên ra ngoài nhìn xem, con đứng đây làm gì?” Lưu Vũ nhìn Hàn Nhã Thanh, hai mắt liền lóe lên, vô thức nhìn về hướng phòng của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh không phải vừa mới về phòng rồi sao? Tại sao không vào? Hàn Nhã Thanh có phát hiện ra gì không?
“À, ông nội đã ngủ rồi, tôi định về, không muốn làm phiền chú hai và thím hai.” Hàn Nhã Thanh giả vờ cái gì cũng không biết, trở về rất tự nhiên.
Nhưng mà Lưu Vũ nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta đã sắp xếp người trong phòng chờ Hàn Nhã Thanh, nhưng Hàn Nhã Thanh lại không về phòng? Muốn đi?
Vậy kế hoạch của bà ta không phải sẽ bị phá hủy sao!!
"Con muốn đi đâu? Đây mới là nhà của con, muộn như vậy rồi, con gái như con ra ngoài rất nguy hiểm, hay là đừng về nữa." Lưu Vũ đương nhiên không muốn Hàn Nhã Thanh đi, Lưu Vũ biết khoảng thời gian này Hàn Nhã Thanh chưa từng về đây, luôn sống ở bên ngoài.
Lưu Vũ đã từng cho người theo dõi Hàn Nhã Thanh, nhưng đều bị Hàn Nhã Thanh bỏ rơi hết.
Hôm nay không dễ gì mới nắm bắt được cơ hội này, mọi chuyện đã sắp xếp xong rồi, bà ta tuyệt đối không thể để Hàn Nhã Thanh đi như vậy.
Lưu Vũ vừa nói vừa bước ra ngoài, định kéo Hàn Nhã Thanh lại, nhưng cơ thể Hàn Nhã Thanh lắc qua liền tránh được.
“Cảm ơn thím hai quan tâm, nhưng mà tôi về sẽ an toàn hơn.” Câu nói của Hàn Nhã Thanh rõ ràng có ý tứ.
Lưu Vũ nghe cô nói thế thì sắc mặt liền thay đổi, bà ta thấy Hàn Nhã Thanh nhất quyết muốn rời đi, có lẽ Hàn Nhã Thanh đã phát hiện ra gì đó rồi, Lưu Vũ nhanh chóng nhìn Hàn Trung Dung, nháy mắt với Hàn Trung Dung.
Hàn Trung Dung hiểu ý, sửng sốt, sau đó gật đầu với bà ta.
Nhìn thấy sự tương tác giữa họ, Hàn Nhã Thanh thầm cười khẩy trong lòng, chẳng lẽ họ đang muốn ép cô trở về phòng?
“Chú hai, tôi khuyên chú trước khi làm gì cũng phải nghĩ cho rõ.” Hàn Nhã Thanh nhìn Hàn Trung Dung, mỉm cười: “Các người muốn ép buộc tôi về phòng...”
Lời nói của Hàn Nhã Thanh hơi dừng lại, nhìn sắc mặt của hai người nhanh chóng thay đổi, nụ cười khẩy nơi khóe môi càng sâu hơn: "Chỉ dựa vào các người, thật sự không có bản lĩnh đó."
“Không tin, các người có thể thử xem?” Hôm nay Hàn Nhã Thanh thật sự không muốn chơi đùa với bọn họ, cũng thật sư không muốn ra tay với bọn họ.
Những gì cô nói rất rõ ràng, nhưng một số người hết lần này đến lần khác không tin, hết lần này đến lần khác không nghe.
Lưu Vũ nháy mắt với Hàn Trung Dung, sau đó trực tiếp nhào tới Hàn Nhã Thanh, cùng lúc đó Hàn Trung Dung cũng nhào tới Hàn Nhã Thanh.
Hai người một trái một phải, muốn bắt Hàn Nhã Thanh.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại, khi hai người đang đến gần, cô nhanh chóng giơ chân lên, bịch bịch hai cái rồi trực tiếp đá hai người trở lại phòng.
“Đã sớm nói với hai người rồi, các người hết lần này đến lần khác đều không nghe, vậy thì không trách tôi được.” Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh vô tội lắc đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lưu Vũ bò một lúc lâu mới bò dậy khỏi mặt đất.
Bà ta thấy Hàn Nhã Thanh đã xuống lầu rời đi rồi, bà ta liền lo lắng: "Mau, mau gọi cho bọn họ, bọn họ còn có mấy người đang ở bên ngoài."
“Tôi không có số điện thoại của bọn họ, bà gọi đi.” Hàn Trung Dung lúc này còn chưa đứng dậy được, nằm kêu đau trên đất.
Hàn Nhã Thanh đã từng tập võ, chỉ cần một cú đá là có thể đối phó với người đàn ông có cơ thể gần như bị kiệt quệ như ông ta.
Lưu Vũ cầm điện thoại, tìm số, sau đó nhanh chóng bấm gọi.
"Bà sao thế? Sao đên giờ rồi còn chưa đưa người đến?" Người bên ngoài rõ ràng đã không kiên nhẫn chờ đợi nữa, giọng nói rất dữ tợn khiến người ta vừa nghe đã sợ hãi.
“Cô ta chạy rồi, Hàn Nhã Thanh chạy rồi, cô ta ra ngoài rồi, các người ở bên ngoài cản cô ta lại, trực tiếp đưa cô ta đi đi.” Lưu Vũ vội vàng nói qua điện thoại, bà ta vốn tưởng rằng đêm nay Hàn Nhã Thanh sẽ không ra ngoài, cho nên mới cho người lẻn vào và lặng lẽ đợi trong phòng Hàn Nhã Thanh.
Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã ra ngoài, mọi việc dễ dàng xử lý hơn bởi vì bên ngoài có rất nhiều người đang đợi cô.
Bà ta không tin Hàn Nhã Thanh còn có thể chạy thoát.
“Biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không để cho cô ta trốn thoát, các người nhớ chuẩn bị phần tiền kia, đến lúc đó một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Người đó nghĩ đến phần tiền kia nên quyết định không so đo với bà ta nữa.
“Ừm, đến lúc đó, các người trực tiếp đăng video lên mạng, tôi thấy video thì sẽ giao cho các người số tiền kia.” Khi Lưu Vũ nói ra lời này, vẻ mặt rõ ràng có chút tàn nhẫn, bà ta muốn triệt để phá hủy Hàn Nhã Thanh, triệt để…
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đã đi xuống lầu và ra khỏi đại sảnh, sau đó cô nhìn thấy một bóng người trong góc.
Bóng người đó lén lút mờ ám, ở góc đó đang nhìn trộm về phía bên này.
Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó là Hàn Nghiên Nghiên.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, Hàn Nghiên Nghiên ở đây làm gì?
Không đúng, Hàn Nghiên Nghiên ở đây? Vậy ai đang ở trong phòng của cô?
Cô vốn tưởng Hàn Nghiên Nghiên đang ở trong phòng cô.
Hàn Nhã Thanh chợt nhận ra mọi chuyện có lẽ không đơn giản như trước đây cô vẫn nghĩ.
Hàn Nghiên Nghiên đang đợi Hàn Nhã Thanh, cô ta biết kế hoạch tối nay của Lưu Vũ, cô ta biết trong phòng Hàn Nhã Thanh có hai người đang ẩn nấu, dựa theo kế hoạch thì khi Hàn Nhã Thanh trở về phòng, hai người đó sẽ trói Hàn Nhã Thanh lại và mang đi.
Lưu Vũ bảo Hàn Nghiên Nghiên ở trong phòng đừng ra ngoài. Nhưng Hàn Nghiên Nghiên làm sao có thể bỏ lỡ trò hay như vậy.
Cô ta muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bị bắt đi như thế nào, sau đó cô ta còn muốn nhìn Hàn Nhã Thanh...
Nhưng tại sao Hàn Nhã Thanh lại đi ra một mình?
Hơn nữa còn đi ra nghênh ngang như vậy? Không có chuyện gì hết sao?
Còn hai người trong phòng của Hàn Nhã Thanh đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ bị Hàn Nhã Thanh nhìn thấu kế hoạch của họ rồi? Hàn Nhã Thanh muốn chạy trốn?
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để cho Hàn Nhã Thanh chạy trốn.
Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh chuẩn bị rời đi, Hàn Nghiên Nghiên chạy nhanh tới, cô ta muốn ngăn Hàn Nhã Thanh lại, nhưng lại sợ hành động của mình quá rõ ràng, Hàn Nhã Thanh sẽ nghi ngờ.
“Chị, muộn như vậy rồi, chị muốn đi đâu vậy?” Hàn Nghiên Nghiên giả vờ đi ngang qua chào Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh cũng không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng ra ngoài.
Hàn Nghiên Nghiên cũng quá giả tạo rồi, ai có mắt đều nhìn ra được.
“Chị, đúng lúc em cũng muốn ra ngoài, chúng ta ở cùng đi?” Nếu là bình thường, Hàn Nghiên Nghiên nhất định sẽ rất tức giận, nhưng lúc này, cô ta cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục đến gần Hàn Nhã Thanh.
Kỳ thực Hàn Nghiên Nghiên cũng quá gấp gáp rồi, chuyện này là do Lưu Vũ sắp xếp, nếu như Hàn Nghiên Nghiên thông minh thì không nên xen vào.