Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-512
CHƯƠNG 509: MỸ NAM KẾ CỦA NGƯỜI NÀO ĐÓ (3).
Phạm My thấy hai người chưa trở về, sau khi biết chuyện, bà mang đồ ăn đến cho họ.
Đường Vân Thành mở cửa phòng dữ liệu, trông thấy Hàn Nhã Thanh đang nhanh chóng ghi nhớ cái gì đó, rất là sốt sắng.
Tuy nhiên, khi ông bước tới, ông phát hiện ông không thể hiểu những gì cô đang nhớ.
“Con ăn trước nhé?” Mấy ngày nay hôm nào cô cũng ăn rồi ngủ, Đường Vân Thành nhìn không quen, bây giờ cô lại liều mạng như vậy, Đường Vân Thành nhìn mà có chút đau lòng.
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh trầm giọng đáp lại, không ngẩng đầu lên, cô vươn tay cầm lấy hộp cơm trong tay Đường Vân Thành, sau đó chỉ trong mấy phút đã quét sạch hết thức ăn.
Cô dự định sẽ chiến đấu cả đêm nay, cho nên cô phải bổ sung năng lượng cho mình.
Đường Vân Thành lập tức sửng sốt, bình thường ông ăn nhanh rồi, cô gái này còn nhanh hơn ông, đây là bữa ăn của hai người bọn họ do Phạm My đưa tới, cô gái này đã một mình ăn hết.
Nhìn cô không hề béo một chút nào, vậy mà lượng cơm ăn quả thực không nhỏ.
“Đừng quá lo, chú ý đến cơ thể và nghỉ ngơi hợp lý nhé.”
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh thấp giọng đáp lại, nhưng hoàn toàn không có ý ngừng nghỉ.
Thấy cô như vậy, Đường Vân Thành cũng không quấy rầy cô nữa, thu dọn hộp cơm đi ra ngoài.
Hàn Nhã Thanh ở trong phòng dữ liệu cả đêm, Đường Vân Thành ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này cũng không nhịn được mà giục cô nghỉ ngơi vài lần, nhưng cô chỉ đồng ý mà không hề động đậy, cuối cùng Đường Vân Thành cũng không quấy rầy cô nữa.
Tất nhiên, bên nhà họ Cố chắc chắn cũng không nhàn rỗi.
“Đại ca, ngày hôm qua Cố Nam nói là người phụ nữ đó đã đọc hết thông tin trong vòng chưa đầy bốn mươi phút, xem ra cô ta thực sự có năng lực, nếu cô ta thực sự có thể phá án, ngộ nhỡ Đường Vân Thành thăng lên, nhà họ Cố của chúng ta sẽ xong mất.” Sáng sớm, một số người đàn ông trong nhà họ Cố đã tụ tập để thảo luận về biện pháp đối phó.
“Phá án? Cậu nghĩ quá dễ dàng rồi. Vụ đó đã ba năm rồi mà sau nhiều lần truy kích chúng ta còn chưa bắt được sợi tóc nào của đối phương. Trong ba năm qua, tôi cũng đã mời rất nhiều người có năng lực, các bộ môn đều làm phân tích, báo cáo phân tích có thể chất đống, nhưng lại không có manh mối, chỉ bằng một cô gái như cô ta mà muốn phá án, được sao?” Cố Chính Tuần hiển nhiên không quá lo lắng, anh không tin người phụ nữ nọ có khả năng đó.
“Anh à, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bây giờ chúng ta còn hai ngày cuối cùng, không thể cứ chờ như thế này, phải làm gì đó để ngăn người phụ nữ đó lại.” Cố Chính Luân không tin người phụ nữ có thể phá án, nhưng anh không nghĩ mình chấp nhận được rủi ro.
“Anh ơi, em đã bảo người điều tra người phụ nữ ấy, nhưng không tìm thấy gì cả, cho nên chúng ta phải đề phòng hơn.”
“Bây giờ ngay cả Cung tông trưởng cũng không thể ngăn cản cô ta, chúng ta có thể làm được gì để ngăn cản cô ta chứ, thân phận của cô ta còn nằm đấy kia kìa.” Khi Cố Chính Tuần nói câu này, mắt anh ta rõ ràng là càng âm tàn hơn: “Chẳng lẽ phải giết người phụ nữ kia ư?”
“Bây giờ người phụ nữ đó ở chỗ của Đường Vân Thành, muốn giết cô ta không phải chuyện dễ dàng.” Cố Chính Luân biết rất rõ Đường Vân Thành, anh ta hiểu rõ nhất khả năng của Đường Vân Thành.
“Anh à, em có một cách hay này.” Cậu tư Cố Chính Minh mỉm cười, nhưng nụ cười rất kinh khủng.
“Cậu tư có biện pháp gì? Nói tôi biết xem nào?” Cố Chính Tuần nhìn anh ta, hơi nhướng mày.
“Vừa rồi anh ba nói chúng tôi không tìm được thông tin gì về người phụ nữ nên cứ tùy ý đưa ra thân phận cho cô ta, hiện cô ta đã có chứng chỉ do Tổ chức Hòa bình Thế giới cấp, nếu cô ta tiếp xúc với tổ chức Hồng Hổ thì sẽ ra sao?” Ánh mắt u ám của cậu tư thoạt nhìn khiến người ta kinh hãi.
“Ý cậu tư là sao?” Cố Chính Tuần hơi cau mày.
“Mấy ngày trước không phải lão ngũ đã bắt được thành viên của tổ chức Hồng Hổ sao? Yêu cầu anh ta ra mặt chỉ điểm cô gái họ Đường kia, sau đó bảo Khánh Vân tạo một số bức ảnh của cô ta với người của tổ chức Hồng Hổ, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.” Cậu tư cười, âm tàn hung ác.
“Nhưng người phụ nữ đó đeo kính râm và đeo khẩu trang. Chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ ngoài thực sự của cô ta. Làm sao chúng tôi có được bức ảnh?”
“Chuyện đó không thành vấn đề, chỉ cần chỉnh sửa bức ảnh trước đó do Triệu Lại Tử chụp, rất đơn giản.”
“Nhưng những thứ này rất dễ điều tra ra, cho dù cô ta có bị bắt đi chăng nữa, với năng lực của Đường Vân Thành và Đường Lăng, muốn tìm ra cũng không mất nhiều thời gian.” Có chút trầm tư trong mắt Cố Chính Luân.
“Đừng sợ bọn họ phát hiện, chúng ta chỉ cần ngăn chặn được người phụ nữ đó là được, hiện tại chỉ còn chưa đầy hai ngày, chỉ cần có thể ngăn chặn được cô ta hai ngày, chúng ta sẽ thắng.”
“Ừ, cách cậu tư nói là cách tốt, sắp xếp ngay theo lời lão tứ nói đi, tăng độ khó lên càng tốt, lùi thời gian lại càng tốt, sau hai ngày này, chúng ta sẽ thắng, chỉ cần Đường Vân Thành bị trấn áp, chúng ta không cần phải sợ bất cứ điều gì nữa cả.” Cố Chính Tuần trực tiếp ra lệnh.
“Được thôi, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức, đại ca cũng hãy nói chuyện với Cung tông trưởng, để anh ấy sẵn sàng bắt người bất cứ lúc nào, bắt người phụ nữ kia, nhốt trong hai ngày, việc này liền kết thúc.”
“Hahaha, chiến lược này thật tuyệt vời.” Một số người âm mưu mọi thứ, sau đó không thể nhịn được mà cười thành tiếng.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh ở bên kia rốt cục cũng dừng lại, cô đứng lên, vận động cơ xương, sau đó mở cửa phòng dữ liệu.
Vừa mở cửa phòng, cô liền nhìn thấy Đường Vân Thành đứng ở cửa, hình như là không ngủ cả đêm.
“Cô có mệt không? Cô nghỉ ngơi trước đi.” Khi Đường Vân Thành nhìn thấy cô, ông cũng không vội hỏi chuyện mà muốn cô nghỉ ngơi trước.
“Bây giờ không có thời gian để nghỉ ngơi, tôi đã phân tích tất cả dữ liệu, phát hiện mọi thứ còn khó khăn hơn.” Lúc này trên mặt Hàn Nhã Thanh không có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ là vẻ mặt có chút căng thẳng.
Nghe những lời của cô, trái tim của Đường Vân Thành hơi chùng xuống, nếu cô cũng nói vậy, ông sợ…
“Về trước đi, ăn tối rồi nghỉ ngơi một lát.” Đường Vân Thành đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sau khi biết thân phận của cô, trong lòng ông lại có thêm một chút hi vọng, nhưng ông cũng không thể làm cô khó xử.
“Được.” Lần này, Hàn Nhã Thanh không từ chối, cùng Đường Vân Thành về nhà.
Khi trở về nhà, cô lấy ra những ghi chép mà cô đã ghi tối hôm qua, đặt chúng trên bàn.
Phạm My đang nấu ăn cho họ trong bếp, nghe thấy tiếng động thì chạy ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Nhã Thanh, lời ra đến miệng lại nuốt xuống, quay lại bếp nấu tiếp.
“Vụ thứ nhất xảy ra vào ngày 21 tháng 4 năm 2015. Địa điểm xảy ra vụ án là trại huấn luyện của nhà họ Mạnh ở Vân Thành, ban đêm kẻ địch lẻn vào trại huấn luyện và tấn công tám ký túc xá, tổng cộng có 32 người trong tám khu ký túc xá đều bị giết, họ đều bị giết bằng cùng một phương thức cắt yết hầu dẫn đến mất mạng.” Hàn Nhã Thanh bắt đầu nói về những dữ liệu mà cô đã tổng hợp được.
Phạm My thấy hai người chưa trở về, sau khi biết chuyện, bà mang đồ ăn đến cho họ.
Đường Vân Thành mở cửa phòng dữ liệu, trông thấy Hàn Nhã Thanh đang nhanh chóng ghi nhớ cái gì đó, rất là sốt sắng.
Tuy nhiên, khi ông bước tới, ông phát hiện ông không thể hiểu những gì cô đang nhớ.
“Con ăn trước nhé?” Mấy ngày nay hôm nào cô cũng ăn rồi ngủ, Đường Vân Thành nhìn không quen, bây giờ cô lại liều mạng như vậy, Đường Vân Thành nhìn mà có chút đau lòng.
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh trầm giọng đáp lại, không ngẩng đầu lên, cô vươn tay cầm lấy hộp cơm trong tay Đường Vân Thành, sau đó chỉ trong mấy phút đã quét sạch hết thức ăn.
Cô dự định sẽ chiến đấu cả đêm nay, cho nên cô phải bổ sung năng lượng cho mình.
Đường Vân Thành lập tức sửng sốt, bình thường ông ăn nhanh rồi, cô gái này còn nhanh hơn ông, đây là bữa ăn của hai người bọn họ do Phạm My đưa tới, cô gái này đã một mình ăn hết.
Nhìn cô không hề béo một chút nào, vậy mà lượng cơm ăn quả thực không nhỏ.
“Đừng quá lo, chú ý đến cơ thể và nghỉ ngơi hợp lý nhé.”
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh thấp giọng đáp lại, nhưng hoàn toàn không có ý ngừng nghỉ.
Thấy cô như vậy, Đường Vân Thành cũng không quấy rầy cô nữa, thu dọn hộp cơm đi ra ngoài.
Hàn Nhã Thanh ở trong phòng dữ liệu cả đêm, Đường Vân Thành ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này cũng không nhịn được mà giục cô nghỉ ngơi vài lần, nhưng cô chỉ đồng ý mà không hề động đậy, cuối cùng Đường Vân Thành cũng không quấy rầy cô nữa.
Tất nhiên, bên nhà họ Cố chắc chắn cũng không nhàn rỗi.
“Đại ca, ngày hôm qua Cố Nam nói là người phụ nữ đó đã đọc hết thông tin trong vòng chưa đầy bốn mươi phút, xem ra cô ta thực sự có năng lực, nếu cô ta thực sự có thể phá án, ngộ nhỡ Đường Vân Thành thăng lên, nhà họ Cố của chúng ta sẽ xong mất.” Sáng sớm, một số người đàn ông trong nhà họ Cố đã tụ tập để thảo luận về biện pháp đối phó.
“Phá án? Cậu nghĩ quá dễ dàng rồi. Vụ đó đã ba năm rồi mà sau nhiều lần truy kích chúng ta còn chưa bắt được sợi tóc nào của đối phương. Trong ba năm qua, tôi cũng đã mời rất nhiều người có năng lực, các bộ môn đều làm phân tích, báo cáo phân tích có thể chất đống, nhưng lại không có manh mối, chỉ bằng một cô gái như cô ta mà muốn phá án, được sao?” Cố Chính Tuần hiển nhiên không quá lo lắng, anh không tin người phụ nữ nọ có khả năng đó.
“Anh à, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bây giờ chúng ta còn hai ngày cuối cùng, không thể cứ chờ như thế này, phải làm gì đó để ngăn người phụ nữ đó lại.” Cố Chính Luân không tin người phụ nữ có thể phá án, nhưng anh không nghĩ mình chấp nhận được rủi ro.
“Anh ơi, em đã bảo người điều tra người phụ nữ ấy, nhưng không tìm thấy gì cả, cho nên chúng ta phải đề phòng hơn.”
“Bây giờ ngay cả Cung tông trưởng cũng không thể ngăn cản cô ta, chúng ta có thể làm được gì để ngăn cản cô ta chứ, thân phận của cô ta còn nằm đấy kia kìa.” Khi Cố Chính Tuần nói câu này, mắt anh ta rõ ràng là càng âm tàn hơn: “Chẳng lẽ phải giết người phụ nữ kia ư?”
“Bây giờ người phụ nữ đó ở chỗ của Đường Vân Thành, muốn giết cô ta không phải chuyện dễ dàng.” Cố Chính Luân biết rất rõ Đường Vân Thành, anh ta hiểu rõ nhất khả năng của Đường Vân Thành.
“Anh à, em có một cách hay này.” Cậu tư Cố Chính Minh mỉm cười, nhưng nụ cười rất kinh khủng.
“Cậu tư có biện pháp gì? Nói tôi biết xem nào?” Cố Chính Tuần nhìn anh ta, hơi nhướng mày.
“Vừa rồi anh ba nói chúng tôi không tìm được thông tin gì về người phụ nữ nên cứ tùy ý đưa ra thân phận cho cô ta, hiện cô ta đã có chứng chỉ do Tổ chức Hòa bình Thế giới cấp, nếu cô ta tiếp xúc với tổ chức Hồng Hổ thì sẽ ra sao?” Ánh mắt u ám của cậu tư thoạt nhìn khiến người ta kinh hãi.
“Ý cậu tư là sao?” Cố Chính Tuần hơi cau mày.
“Mấy ngày trước không phải lão ngũ đã bắt được thành viên của tổ chức Hồng Hổ sao? Yêu cầu anh ta ra mặt chỉ điểm cô gái họ Đường kia, sau đó bảo Khánh Vân tạo một số bức ảnh của cô ta với người của tổ chức Hồng Hổ, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.” Cậu tư cười, âm tàn hung ác.
“Nhưng người phụ nữ đó đeo kính râm và đeo khẩu trang. Chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ ngoài thực sự của cô ta. Làm sao chúng tôi có được bức ảnh?”
“Chuyện đó không thành vấn đề, chỉ cần chỉnh sửa bức ảnh trước đó do Triệu Lại Tử chụp, rất đơn giản.”
“Nhưng những thứ này rất dễ điều tra ra, cho dù cô ta có bị bắt đi chăng nữa, với năng lực của Đường Vân Thành và Đường Lăng, muốn tìm ra cũng không mất nhiều thời gian.” Có chút trầm tư trong mắt Cố Chính Luân.
“Đừng sợ bọn họ phát hiện, chúng ta chỉ cần ngăn chặn được người phụ nữ đó là được, hiện tại chỉ còn chưa đầy hai ngày, chỉ cần có thể ngăn chặn được cô ta hai ngày, chúng ta sẽ thắng.”
“Ừ, cách cậu tư nói là cách tốt, sắp xếp ngay theo lời lão tứ nói đi, tăng độ khó lên càng tốt, lùi thời gian lại càng tốt, sau hai ngày này, chúng ta sẽ thắng, chỉ cần Đường Vân Thành bị trấn áp, chúng ta không cần phải sợ bất cứ điều gì nữa cả.” Cố Chính Tuần trực tiếp ra lệnh.
“Được thôi, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức, đại ca cũng hãy nói chuyện với Cung tông trưởng, để anh ấy sẵn sàng bắt người bất cứ lúc nào, bắt người phụ nữ kia, nhốt trong hai ngày, việc này liền kết thúc.”
“Hahaha, chiến lược này thật tuyệt vời.” Một số người âm mưu mọi thứ, sau đó không thể nhịn được mà cười thành tiếng.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh ở bên kia rốt cục cũng dừng lại, cô đứng lên, vận động cơ xương, sau đó mở cửa phòng dữ liệu.
Vừa mở cửa phòng, cô liền nhìn thấy Đường Vân Thành đứng ở cửa, hình như là không ngủ cả đêm.
“Cô có mệt không? Cô nghỉ ngơi trước đi.” Khi Đường Vân Thành nhìn thấy cô, ông cũng không vội hỏi chuyện mà muốn cô nghỉ ngơi trước.
“Bây giờ không có thời gian để nghỉ ngơi, tôi đã phân tích tất cả dữ liệu, phát hiện mọi thứ còn khó khăn hơn.” Lúc này trên mặt Hàn Nhã Thanh không có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ là vẻ mặt có chút căng thẳng.
Nghe những lời của cô, trái tim của Đường Vân Thành hơi chùng xuống, nếu cô cũng nói vậy, ông sợ…
“Về trước đi, ăn tối rồi nghỉ ngơi một lát.” Đường Vân Thành đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sau khi biết thân phận của cô, trong lòng ông lại có thêm một chút hi vọng, nhưng ông cũng không thể làm cô khó xử.
“Được.” Lần này, Hàn Nhã Thanh không từ chối, cùng Đường Vân Thành về nhà.
Khi trở về nhà, cô lấy ra những ghi chép mà cô đã ghi tối hôm qua, đặt chúng trên bàn.
Phạm My đang nấu ăn cho họ trong bếp, nghe thấy tiếng động thì chạy ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Nhã Thanh, lời ra đến miệng lại nuốt xuống, quay lại bếp nấu tiếp.
“Vụ thứ nhất xảy ra vào ngày 21 tháng 4 năm 2015. Địa điểm xảy ra vụ án là trại huấn luyện của nhà họ Mạnh ở Vân Thành, ban đêm kẻ địch lẻn vào trại huấn luyện và tấn công tám ký túc xá, tổng cộng có 32 người trong tám khu ký túc xá đều bị giết, họ đều bị giết bằng cùng một phương thức cắt yết hầu dẫn đến mất mạng.” Hàn Nhã Thanh bắt đầu nói về những dữ liệu mà cô đã tổng hợp được.