Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-542
CHƯƠNG 539: THÂN PHẬN CỦA CÔ ĐÃ BỊ PHƠI BÀY, CẬU BA DƯƠNG RỐT CUỘC CŨNG ĐÃ THẤY ĐƯỢC DÁNG VẺ THẬT SỰ CỦA CÔ (17)
CHƯƠNG 539: THÂN PHẬN CỦA CÔ ĐÃ BỊ PHƠI BÀY, CẬU BA DƯƠNG RỐT CUỘC CŨNG ĐÃ THẤY ĐƯỢC DÁNG VẺ THẬT SỰ CỦA CÔ (17)
“Ông cụ, bà cụ, cậu ba Dương đến rồi.” Chỉ có điều quản gia vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu đã vội vàng chạy về, rõ ràng gương mặt ông ta có vẻ là lạ.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi sáng lên, không phải Dương Tầm Chiêu nói là không tới sao? Sao bây giờ anh lại đến?
“Đóng cửa, ngăn cậu ta lại, không cho vào.” Bà cụ Đường dứt khoát ra lệnh mà không buồn nghĩ ngợi, thái độ của bà cụ rất kiên quyết, có thể nhận ra rằng bà cụ thật sự rất giận Dương Tầm Chiêu.
Ông cụ Đường không nói gì, rõ ràng chỉ cần là lời của bà cụ Đường nói thì ông ấy sẽ không có ý kiến gì cả.
Tất nhiên Phạm My sẽ không phản bác.
“Bà nội, có lẽ đến tìm cô chiêu nhà họ Cổ thì sao? Chúng ta cản lại thì không ổn lắm đâu nhỉ?” Đường Lăng chớp chớp mắt, anh ta cười mỉm, trước đó đã kêu Dương Tầm Chiêu đến mà không chịu, đáng đời.
“Thế thì kêu cô Cổ đi ra gặp cậu ta.” Bà cụ Đường vừa nghe thấy thế, gương mặt toát lên vẻ tức giận.
“Bà nội, lẽ nào chúng ta đuổi cô Cổ ra ngoài à? Làm thế không thích hợp lắm nhỉ.” Đường Lăng nhếch môi, xem ra hôm nay bà nội đã quyết định như thế rồi.
“Không cần đuổi, cô Cổ vừa nghe thấy cậu ba Dương đến thì đảm bảo chạy ra còn chưa kịp, để hai người bọn họ đi ăn cơm, đi xem phim đi.” Rõ ràng bà cụ Đường hừ một tiếng trong lúc nói chuyện.
Giọng điệu của bà cụ Đường hoàn toàn không chừa lại đường thương lượng.
Đường Lăng khẽ thở dài, xem ra thật sự khó xử rồi, trò đùa này làm hơi quá, chỉ có điều anh ta cũng không ngờ Dương Tầm Chiêu lại đến đây vào lúc này.
Nếu như đến sớm hơn một chút hoặc đến trễ hơn một chút thì sẽ không như vậy.
Nếu như đến trễ hơn một chút, anh ta chắc chắn có thể nhân lúc bà nội không để ý mà thả cho anh vào.
Nếu như đến sớm hơn một chút thì anh ta đã không nói mấy lời lẽ như thế rồi, khi ấy, anh ta cũng hơi tức giận khi nghe thấy Cổ Linh Linh nói vậy, anh ta biết tính cách của Dương Tầm Chiêu, chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ không bầu bạn với Cổ Doanh Doanh như lời Cổ Linh Linh nói, nhưng việc ông cụ Dương và bà cụ Dương chọn Cổ Doanh Doanh lại là thật
Cũng vì Dương Tầm Chiêu không xử lý thỏa đáng nên mới xảy ra chuyện như thế này, bởi vậy anh ta mới tức giận, anh ta biết bà nội mình cũng tức giận vì nguyên nhân này.
“Cậu ba Dương, quản gia đã đi thông báo rồi, xin cậu đợi một lát.” Bây giờ cậu ba Dương đang bị cản lại ở bên ngoài, người ta không cho anh vào.
Cậu ba Dương khẽ nhíu mày, bắt đầu từ bao giờ mà phải đi thông báo khi thấy đến nhà họ Đường? Chuyện quái gì thế này?
Cậu ba Dương không màng đến anh ta, anh đi thẳng vào trong.
Bình thường có vào hay không vào thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng bây giờ vợ anh đang ở trong đó, anh không vào mà được à?
“Cậu ba Dương, phiền cậu đợi một lúc.” Người đó chắn trước mặt cậu ba Dương, khi nãy quản gia đã dặn dò rồi, không cho cậu ba Dương vào, nói đây là ý của bà cụ.
Ai nấy cũng biết trong nhà họ Đường, mọi thứ đều phải nghe theo lệnh của bà cụ kia chứ.
Cậu ba Dương nghiêng đầu sang lạnh lùng nhìn anh ta, anh đanh giọng mà nói: “Tránh ra.”
“Cậu ba Dương, chúng tôi chỉ là người hầu thôi, xin anh đừng làm khó chúng tôi, đây là mệnh lệnh của bà chủ, chúng tôi cũng đâu có cách nào.”
“Lệnh của bà cụ à?” Dương Tầm Chiêu nhíu mày lại, bà cụ sai người cản anh hả? Tại sao chứ?
Trước giờ bà cụ vẫn rất thích anh kia mà? Trước giờ vẫn luôn đối xử tốt với anh? Tại sao bây giờ lại không cho anh vào trong?
“Dạ, đúng là mệnh lệnh của bà chủ, chứ bằng khônng chúng tôi nào dám cản đường anh.” Người hầu vội vàng giải thích.
“Tại sao?” Cậu ba Dương tin lời anh ta nói, nhưng cậu ba Dương không hiểu vì sao lại như thế?
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng quản gia đã đi hỏi ý của bà cụ rồi, nên xin cậu ba Dương đợi một lát.”
Dương Tầm Chiêu khẽ híp mắt lại, bình thường anh vào nhà họ Đường chẳng bao giờ bị cản lại, thế mà hôm nay tổ chức tiệc như thế lại không cho anh vào?
Chuyện này kỳ quái thật!
“Bà nội, bà cần gì phải giận dữ kia chứ, bà cản cậu ta ở bên ngoài thì lại khiến cho nhà họ Đường chúng ta trông có vẻ nhỏ nhen, giống như chúng ta thẹn quá thành giận, Nhã Thanh không buông bỏ được vậy.” Đường Lăng biết bà cụ không lên tiếng thì chuyện này phiền phức rồi, cho dù có thế nào thì cũng cho Dương Tầm Chiêu vào trước đã.
“Nhã Thanh, cháu nói đi?” Bà cụ Đường quay sang nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Cháu cảm thấy anh cả nói đúng.” Hàn Nhã Thanh hơi mím môi, thật ra cô cảm thấy không cho Dương Tầm Chiêu vào đây thì kỳ quá, cho dù là với nhà họ Đường hay là Dương Tầm Chiêu.
Dù có thế nào cũng không đến mức cản Dương Tầm Chiêu ở bên ngoài.
Hơn nữa Dương Tầm Chiêu thân thiết với ai, yêu ai cũng là tự do của anh, không có lý do gì cản anh ở bên ngoài vì chuyện này cả.
“Được rồi, nghe lời Nhã Thanh đi vậy, để cho cậu ta vào.” Bà cụ Đường gật đầu, xem như đồng ý rồi lại bổ sung thêm một câu: “Kêu cậu ta vào tìm cô Cổ của cậu ta đi.”
Khóe môi Đường Lăng giật giật, Dương Tầm Chiêu đến tìm cô chiêu của nhà họ Cổ à? Có quỷ mới tin đấy.
Đợi đến khi Dương Tầm Chiêu vào đây, cô chiêu của nhà họ Cổ sẽ bị vả mặt mất.
“Dạ, dạ, tôi lập tức đi ngay.” Rõ ràng quản gia thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Nhã Thanh, đến đây với bà nào. Để bà giới thiệu cháu của ông Lý cho cháu, còn cho cháu làm quen với con trai của chú Hạ nữa.” Ánh mắt bà cụ Đường hơi thay đổi, rồi sau đó bà ấy kéo Hàn Nhã Thanh đi về phía mấy thanh niên đang tụ tập.
Khóe môi Đường Lăng co rút, bà nội muốn gây chuyện hả? Hơn nữa còn muốn gây ra chuyện lớn.
“Thấm Nhi, qua đây, cháu qua đây.” Ông cụ Lý vừa nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đã đứng dậy chào hỏi, ông gọi Hàn Nhã Thanh đến bên cạnh mình.
“Nhiên, đây là Thấm Nhi, cháu còn không mau chào hỏi đi.” Ông cụ Lý chỉ mong có thể kéo cháu trai của mình ra trước.
Lý Nhiên bước đến, anh ta nhìn Hàn Nhã Thanh rồi cười nhẹ: “Xin chào, tôi là Lý Nhiên.”
Thái độ của anh ta rất khách sáo và lịch sự, giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng, khiến cho người khác có cảm giác anh ta rất ôn hòa mà cũng không mất đi vẻ lịch sự.
Lúc quản gia bước ra ngoài mới nhìn thấy cậu ba Dương đã vào trong, anh nhanh chóng bước đến phòng khách, người hầu không tài nào cản anh lại nổi.
“Cậu ba Dương, mời cậu.” Quản gia vội vàng bước đến kéo người hầu sang một bên.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng híp mắt lại, rồi anh sải bước đi vào trong.
Dương Tầm Chiêu vừa bước vào trong phòng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ nhìn thấy anh đột ngột đến đây đều hơi sững sờ.
“Cậu ba Dương đến rồi à?”
“Cậu ba Dương đến tìm cô Cổ đúng không?”
“Ừm, có thể làm thế lắm, dù gì người ta cũng đã bàn đến chuyện kết hôn rồi mà.”
“Cô Cổ đâu rồi?”
“Khi nãy đi ra ngoài ban công rồi, không phải là trở về vừa đúng lúc sao.” Có người thấy Cổ Doanh Doanh bước vào ngay lúc này.
Lúc Cổ Doanh Doanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, cô ta trố mắt, trong lòng lập tức thấy chột dạ, sao anh lại đến đây?
“Chị, cậu ba Dương đến rồi, chắc chắn là đến tìm chị đó.” Cổ Linh Linh cũng nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, bây giờ cô ta vô cùng kích động, cô ta cho rằng chắc chắn Dương Tầm Chiêu đến đây là để tìm Cổ Doanh Doanh.
CHƯƠNG 539: THÂN PHẬN CỦA CÔ ĐÃ BỊ PHƠI BÀY, CẬU BA DƯƠNG RỐT CUỘC CŨNG ĐÃ THẤY ĐƯỢC DÁNG VẺ THẬT SỰ CỦA CÔ (17)
“Ông cụ, bà cụ, cậu ba Dương đến rồi.” Chỉ có điều quản gia vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu đã vội vàng chạy về, rõ ràng gương mặt ông ta có vẻ là lạ.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi sáng lên, không phải Dương Tầm Chiêu nói là không tới sao? Sao bây giờ anh lại đến?
“Đóng cửa, ngăn cậu ta lại, không cho vào.” Bà cụ Đường dứt khoát ra lệnh mà không buồn nghĩ ngợi, thái độ của bà cụ rất kiên quyết, có thể nhận ra rằng bà cụ thật sự rất giận Dương Tầm Chiêu.
Ông cụ Đường không nói gì, rõ ràng chỉ cần là lời của bà cụ Đường nói thì ông ấy sẽ không có ý kiến gì cả.
Tất nhiên Phạm My sẽ không phản bác.
“Bà nội, có lẽ đến tìm cô chiêu nhà họ Cổ thì sao? Chúng ta cản lại thì không ổn lắm đâu nhỉ?” Đường Lăng chớp chớp mắt, anh ta cười mỉm, trước đó đã kêu Dương Tầm Chiêu đến mà không chịu, đáng đời.
“Thế thì kêu cô Cổ đi ra gặp cậu ta.” Bà cụ Đường vừa nghe thấy thế, gương mặt toát lên vẻ tức giận.
“Bà nội, lẽ nào chúng ta đuổi cô Cổ ra ngoài à? Làm thế không thích hợp lắm nhỉ.” Đường Lăng nhếch môi, xem ra hôm nay bà nội đã quyết định như thế rồi.
“Không cần đuổi, cô Cổ vừa nghe thấy cậu ba Dương đến thì đảm bảo chạy ra còn chưa kịp, để hai người bọn họ đi ăn cơm, đi xem phim đi.” Rõ ràng bà cụ Đường hừ một tiếng trong lúc nói chuyện.
Giọng điệu của bà cụ Đường hoàn toàn không chừa lại đường thương lượng.
Đường Lăng khẽ thở dài, xem ra thật sự khó xử rồi, trò đùa này làm hơi quá, chỉ có điều anh ta cũng không ngờ Dương Tầm Chiêu lại đến đây vào lúc này.
Nếu như đến sớm hơn một chút hoặc đến trễ hơn một chút thì sẽ không như vậy.
Nếu như đến trễ hơn một chút, anh ta chắc chắn có thể nhân lúc bà nội không để ý mà thả cho anh vào.
Nếu như đến sớm hơn một chút thì anh ta đã không nói mấy lời lẽ như thế rồi, khi ấy, anh ta cũng hơi tức giận khi nghe thấy Cổ Linh Linh nói vậy, anh ta biết tính cách của Dương Tầm Chiêu, chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ không bầu bạn với Cổ Doanh Doanh như lời Cổ Linh Linh nói, nhưng việc ông cụ Dương và bà cụ Dương chọn Cổ Doanh Doanh lại là thật
Cũng vì Dương Tầm Chiêu không xử lý thỏa đáng nên mới xảy ra chuyện như thế này, bởi vậy anh ta mới tức giận, anh ta biết bà nội mình cũng tức giận vì nguyên nhân này.
“Cậu ba Dương, quản gia đã đi thông báo rồi, xin cậu đợi một lát.” Bây giờ cậu ba Dương đang bị cản lại ở bên ngoài, người ta không cho anh vào.
Cậu ba Dương khẽ nhíu mày, bắt đầu từ bao giờ mà phải đi thông báo khi thấy đến nhà họ Đường? Chuyện quái gì thế này?
Cậu ba Dương không màng đến anh ta, anh đi thẳng vào trong.
Bình thường có vào hay không vào thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng bây giờ vợ anh đang ở trong đó, anh không vào mà được à?
“Cậu ba Dương, phiền cậu đợi một lúc.” Người đó chắn trước mặt cậu ba Dương, khi nãy quản gia đã dặn dò rồi, không cho cậu ba Dương vào, nói đây là ý của bà cụ.
Ai nấy cũng biết trong nhà họ Đường, mọi thứ đều phải nghe theo lệnh của bà cụ kia chứ.
Cậu ba Dương nghiêng đầu sang lạnh lùng nhìn anh ta, anh đanh giọng mà nói: “Tránh ra.”
“Cậu ba Dương, chúng tôi chỉ là người hầu thôi, xin anh đừng làm khó chúng tôi, đây là mệnh lệnh của bà chủ, chúng tôi cũng đâu có cách nào.”
“Lệnh của bà cụ à?” Dương Tầm Chiêu nhíu mày lại, bà cụ sai người cản anh hả? Tại sao chứ?
Trước giờ bà cụ vẫn rất thích anh kia mà? Trước giờ vẫn luôn đối xử tốt với anh? Tại sao bây giờ lại không cho anh vào trong?
“Dạ, đúng là mệnh lệnh của bà chủ, chứ bằng khônng chúng tôi nào dám cản đường anh.” Người hầu vội vàng giải thích.
“Tại sao?” Cậu ba Dương tin lời anh ta nói, nhưng cậu ba Dương không hiểu vì sao lại như thế?
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng quản gia đã đi hỏi ý của bà cụ rồi, nên xin cậu ba Dương đợi một lát.”
Dương Tầm Chiêu khẽ híp mắt lại, bình thường anh vào nhà họ Đường chẳng bao giờ bị cản lại, thế mà hôm nay tổ chức tiệc như thế lại không cho anh vào?
Chuyện này kỳ quái thật!
“Bà nội, bà cần gì phải giận dữ kia chứ, bà cản cậu ta ở bên ngoài thì lại khiến cho nhà họ Đường chúng ta trông có vẻ nhỏ nhen, giống như chúng ta thẹn quá thành giận, Nhã Thanh không buông bỏ được vậy.” Đường Lăng biết bà cụ không lên tiếng thì chuyện này phiền phức rồi, cho dù có thế nào thì cũng cho Dương Tầm Chiêu vào trước đã.
“Nhã Thanh, cháu nói đi?” Bà cụ Đường quay sang nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Cháu cảm thấy anh cả nói đúng.” Hàn Nhã Thanh hơi mím môi, thật ra cô cảm thấy không cho Dương Tầm Chiêu vào đây thì kỳ quá, cho dù là với nhà họ Đường hay là Dương Tầm Chiêu.
Dù có thế nào cũng không đến mức cản Dương Tầm Chiêu ở bên ngoài.
Hơn nữa Dương Tầm Chiêu thân thiết với ai, yêu ai cũng là tự do của anh, không có lý do gì cản anh ở bên ngoài vì chuyện này cả.
“Được rồi, nghe lời Nhã Thanh đi vậy, để cho cậu ta vào.” Bà cụ Đường gật đầu, xem như đồng ý rồi lại bổ sung thêm một câu: “Kêu cậu ta vào tìm cô Cổ của cậu ta đi.”
Khóe môi Đường Lăng giật giật, Dương Tầm Chiêu đến tìm cô chiêu của nhà họ Cổ à? Có quỷ mới tin đấy.
Đợi đến khi Dương Tầm Chiêu vào đây, cô chiêu của nhà họ Cổ sẽ bị vả mặt mất.
“Dạ, dạ, tôi lập tức đi ngay.” Rõ ràng quản gia thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Nhã Thanh, đến đây với bà nào. Để bà giới thiệu cháu của ông Lý cho cháu, còn cho cháu làm quen với con trai của chú Hạ nữa.” Ánh mắt bà cụ Đường hơi thay đổi, rồi sau đó bà ấy kéo Hàn Nhã Thanh đi về phía mấy thanh niên đang tụ tập.
Khóe môi Đường Lăng co rút, bà nội muốn gây chuyện hả? Hơn nữa còn muốn gây ra chuyện lớn.
“Thấm Nhi, qua đây, cháu qua đây.” Ông cụ Lý vừa nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đã đứng dậy chào hỏi, ông gọi Hàn Nhã Thanh đến bên cạnh mình.
“Nhiên, đây là Thấm Nhi, cháu còn không mau chào hỏi đi.” Ông cụ Lý chỉ mong có thể kéo cháu trai của mình ra trước.
Lý Nhiên bước đến, anh ta nhìn Hàn Nhã Thanh rồi cười nhẹ: “Xin chào, tôi là Lý Nhiên.”
Thái độ của anh ta rất khách sáo và lịch sự, giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng, khiến cho người khác có cảm giác anh ta rất ôn hòa mà cũng không mất đi vẻ lịch sự.
Lúc quản gia bước ra ngoài mới nhìn thấy cậu ba Dương đã vào trong, anh nhanh chóng bước đến phòng khách, người hầu không tài nào cản anh lại nổi.
“Cậu ba Dương, mời cậu.” Quản gia vội vàng bước đến kéo người hầu sang một bên.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng híp mắt lại, rồi anh sải bước đi vào trong.
Dương Tầm Chiêu vừa bước vào trong phòng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ nhìn thấy anh đột ngột đến đây đều hơi sững sờ.
“Cậu ba Dương đến rồi à?”
“Cậu ba Dương đến tìm cô Cổ đúng không?”
“Ừm, có thể làm thế lắm, dù gì người ta cũng đã bàn đến chuyện kết hôn rồi mà.”
“Cô Cổ đâu rồi?”
“Khi nãy đi ra ngoài ban công rồi, không phải là trở về vừa đúng lúc sao.” Có người thấy Cổ Doanh Doanh bước vào ngay lúc này.
Lúc Cổ Doanh Doanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, cô ta trố mắt, trong lòng lập tức thấy chột dạ, sao anh lại đến đây?
“Chị, cậu ba Dương đến rồi, chắc chắn là đến tìm chị đó.” Cổ Linh Linh cũng nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, bây giờ cô ta vô cùng kích động, cô ta cho rằng chắc chắn Dương Tầm Chiêu đến đây là để tìm Cổ Doanh Doanh.