Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-563
CHƯƠNG 560: THỦ ĐOẠN CỦA HAI CỤ NHÀ HỌ DƯƠNG, CẬU BA DƯƠNG KHÍ PHÁCH PHẢN KÍCH (7)
"Bây giờ bà mới biết sao? Vốn dĩ cô ta đã đủ tàn ác, đủ âm hiểm rồi, lại còn tham lam cực điểm, cô ta chỉ muốn ép chết hai ông bà già chúng ta thôi."
Ông cụ Dương lại la lên, lúc này ông cụ Dương chỉ muốn người khắp thế giới đều nghe thấy những lời này. Song, tầng này là tầng bệnh đặc biệt, không có nhiều người ở đây, mỗi căn phòng đều cách âm tốt, thế nên, dù rằng giọng nói của ông cụ Dương rất to, nhưng vẫn không kêu gọi được ai.
Hàn Nhã Thanh không muốn nói lí lẽ với bọn họ nữa, xoay người định rời đi. Chỉ là lúc này, chẳng hiểu sao ông cụ Dương lại mở được cửa sổ, ông cụ Dương sửng sốt, sau đó bước một chân lên cửa sổ, rồi la lớn: “Hàn Nhã Thanh, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ nhảy xuống, lập tức nhảy xuống. Tôi cũng muốn nhìn xem, sau khi cô ép chết tôi, Tầm Chiêu còn có cưới cô hay không? Có bỏ qua cho cô hay không?"
Đây là tầng tám, nếu ông cụ Dương nhảy xuống thật thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Hàn Nhã Thanh dừng bước, quay người nhìn ông cụ Dương. Cô cũng chẳng lo Dương Tầm Chiêu sẽ không cưới cô, cũng không lo Dương Tầm Chiêu sẽ tìm cô tính sổ. Nhưng cô biết, hôm nay ông cụ Dương chắc chắn không từ bỏ ý định, tuy rằng cô biết ông cụ Dương chỉ muốn ép cô, chứ không dám nhảy thật.
Ông cụ Dương có thể lấy mạng sống của mình ra đặt cược, nhưng cô không thể. Lúc này Hàn Nhã Thanh chủ yếu cũng không muốn để bọn họ tiếp tục làm thế nữa.
"Được, cháu đồng ý với ông bà, Hàn Nhã Thanh cháu sẽ không gả vào nhà họ Dương của ông bà." Hàn Nhã Thanh híp mắt, sau đó chậm rãi nói. Có điều, lúc nói câu này, cô cố ý nhấn mạnh hai chỗ. Hàn Nhã Thanh cô! Sẽ không gả vào nhà họ Dương. Nhưng cô không nói sẽ không gả cho Dương Tầm Chiêu, cô cảm thấy mình nói thế chẳng có vấn đề gì cả.
"Thanh Thanh, cháu đồng ý thật sao?" Sắc mặt bà cụ Dương mừng rỡ hẳn ra: “Thanh Thanh, cháu đừng trách ông bà tàn nhẫn, nếu không vì cháu không sinh con được, ông bà cũng sẽ không làm thế."
"Vâng, cháu đồng ý, từ nay về sau cháu sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Dương của ông bà một bước nào." Hàn Nhã Thanh nghe bà cụ Dương nói thế thì càng thấy mỉa mai hơn, lòng người ấy à, đúng là quá nực cười.
"Cô thề đi." Nhưng mà ông cụ Dương vẫn không bỏ qua, một chân vẫn đặt lên trên khung cửa sổ, tiếp tục uy hiếp Hàn Nhã Thanh: “Cô lấy người thân thiết nhất, người cô để ý nhất ra thề, nếu cô đổi ý, bọn họ sẽ bị sét..."
Phút giây đó, ánh mắt Hàn Nhã Thanh lạnh lùng tột cùng, cô nhìn ông cụ Dương, đột nhiên nói: “Ông muốn nhảy thì nhảy đi."
Đúng thế, cô không muốn lấy mạng sống ra làm tiền đặt cược, cô không mong vì cô mà mạng sống của ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ông cụ Dương lại nguyền rủa người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất?
Người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất chính là hai bé con của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kì ai tổn thương hai bé con của mình. Thật ra cô cũng biết, ông cụ Dương chỉ dọa cô thôi, không dám nhảy thật.
Sau khi Hàn Nhã Thanh nói xong câu này thì xoay người rời khỏi. Bà cụ Dương thấy cô sắp đi thì hơi sốt ruột, bản năng vươn tay bắt lấy Hàn Nhã Thanh, chỉ là Hàn Nhã Thanh lách một cái đã tránh được.
"Thanh Thanh, chuyện mà cháu vừa đồng ý với hai ông bà này..." Bà cụ Dương rõ ràng không ngờ hành động của Hàn Nhã Thanh lại nhanh thế nên sửng sốt, tất nhiên, bà ta vẫn không quên chuyện quan trọng nhất của hôm nay.
Hàn Nhã Thanh không thề, nhưng ban nãy cô đã đồng ý, bà cụ Dương sợ lúc trước cô đồng ý rồi lại đổi ý.
Nụ cười trên môi Hàn Nhã Thanh càng lạnh lùng hơn, cô cũng không quay người lại nhìn bà cụ Dương, cô đột nhiên không muốn nhìn mặt bọn họ nữa, lúc đó sẽ khiến cô cảm thấy giễu cợt, đau lòng, thậm chí là chán ghét.
"Yên tâm, cháu nói được làm được, Hàn Nhã Thanh cháu tuyệt đối không bước vào cửa nhà họ Dương của ông bà thêm một bước nào nữa." Hàn Nhã Thanh lặp lại câu nói lúc nãy, giọng điệu rõ ràng càng quyết tuyệt hơn.
Hàn Nhã Thanh vẫn không nhìn bọn họ, chỉ dừng một lúc, sau đó lại nói thêm một câu: “Không chỉ cháu, mà cả con của cháu nữa."
Cô còn định để hai bé con nhận tổ quy tông, tối hôm qua, cô suýt nữa nói cho Dương Tầm Chiêu rồi, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình nên cân nhắc về chuyện này thêm. Hai người như thế! Cô thật sự không muốn hai bé con gặp người xấu xa và dối trá như vậy. Hơn nữa ban nãy ông cụ Dương còn nguyền rủa bé con của cô, điều này cô tuyệt không tha thứ.
Hàn Nhã Thanh nói xong, cũng không để ý bọn họ nữa mà rời đi. Hàn Nhã Thanh rời đi từ bên trái, còn lúc này Hạ Điềm Điềm đang núp ở bên phải, thế nên Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy Hạ Điềm Điềm.
Hạ Điềm Điềm nhanh chóng cất điện thoại, nghĩ đến chuyện vừa nhìn thấy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần. Nếu cô ta không tận mắt chứng kiến, cô ta thật sự không dám tin tưởng.
Cô ta nói ra chuyện như thế, sợ rằng chẳng ai tin cả, song rất may là, cô ta đã quay video lại rồi, lát nữa cô ta sẽ tung video lên mạng, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.
"Cô ta nói con là sao?" Bà cụ Dương nghĩ đến câu nói sau cùng trước khi Hàn Nhã Thanh rời đi, mày nhíu lại, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ. Hàn Nhã Thanh nói con rốt cuộc là sao?
"Con? Con cái gì? Loại gà không biết đẻ như cô ta thì có con cái gì? Chắc chắn là cô ta cố ý nói thế thôi, nói không chừng cô ta lại đang toan tính gì ấy. Bà biết rồi đó, cô ta lòng dạ thâm trầm, giỏi toan tính, tuy hôm nay cô ta đồng ý rồi đó, nhưng chúng ta không thể khinh thường, không được để cô ta đổi ý."
Nhưng ông cụ Dương hoàn toàn không coi ra gì, ông ta chỉ lo Hàn Nhã Thanh sẽ đổi ý.
"Cô ta đồng ý rồi, hẳn sẽ không đổi ý đâu, chắc cô ta sẽ giữ lời." Bà cụ Dương nhỏ giọng nói.
"Giữ lời? Cô ta chính là đứa làm gì cũng sai, lòng tham không đáy, cô ta có thể giữ lời sao? Huống chi, Tầm Chiêu nhà chúng ta ưu tú như thế, giàu có như thế, bà biết Tầm Chiêu nhà chúng ta có bao nhiêu tiền không? Nói ra chắc hù chết bà luôn, cô ta chẳng phải vẫn vơ vét Tầm Chiêu nhà chúng ta không chịu buông đấy sao." Ông cụ Dương hừ lạnh, trước món hời kinh người như thế, chữ tín là cái thá gì.
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Bà cụ Dương rõ ràng cũng hơi do dự.
"Tranh thủ thời gian để Tầm Chiêu kết hôn. Chỉ cần Tầm Chiêu kết hôn với người phụ nữ khác, Hàn Nhã Thanh không cam tâm cũng hết cách thôi." Cách không để lại tai họa về sau mà ông cụ Dương nghĩ tới đó là để Tầm Chiêu nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác.
"Cái cô Cổ Doanh Doanh đó cũng được, đoan trang hào phóng, dịu dàng thùy mị, tiếng tăm cũng được, sau này bà tới nhà họ Cổ quyết định chuyện này đi."
Hiển nhiên ông cụ Dương đã nghĩ xong xuôi cả rồi, ép Hàn Nhã Thanh rời đi, sau đó tranh thủ thời gian để Dương Tầm Chiêu kết hôn với những phụ nữ khác, chuyện này coi như được giải quyết xong, sau này không phải lo lắng đề phòng nữa!
"Bây giờ bà mới biết sao? Vốn dĩ cô ta đã đủ tàn ác, đủ âm hiểm rồi, lại còn tham lam cực điểm, cô ta chỉ muốn ép chết hai ông bà già chúng ta thôi."
Ông cụ Dương lại la lên, lúc này ông cụ Dương chỉ muốn người khắp thế giới đều nghe thấy những lời này. Song, tầng này là tầng bệnh đặc biệt, không có nhiều người ở đây, mỗi căn phòng đều cách âm tốt, thế nên, dù rằng giọng nói của ông cụ Dương rất to, nhưng vẫn không kêu gọi được ai.
Hàn Nhã Thanh không muốn nói lí lẽ với bọn họ nữa, xoay người định rời đi. Chỉ là lúc này, chẳng hiểu sao ông cụ Dương lại mở được cửa sổ, ông cụ Dương sửng sốt, sau đó bước một chân lên cửa sổ, rồi la lớn: “Hàn Nhã Thanh, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ nhảy xuống, lập tức nhảy xuống. Tôi cũng muốn nhìn xem, sau khi cô ép chết tôi, Tầm Chiêu còn có cưới cô hay không? Có bỏ qua cho cô hay không?"
Đây là tầng tám, nếu ông cụ Dương nhảy xuống thật thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Hàn Nhã Thanh dừng bước, quay người nhìn ông cụ Dương. Cô cũng chẳng lo Dương Tầm Chiêu sẽ không cưới cô, cũng không lo Dương Tầm Chiêu sẽ tìm cô tính sổ. Nhưng cô biết, hôm nay ông cụ Dương chắc chắn không từ bỏ ý định, tuy rằng cô biết ông cụ Dương chỉ muốn ép cô, chứ không dám nhảy thật.
Ông cụ Dương có thể lấy mạng sống của mình ra đặt cược, nhưng cô không thể. Lúc này Hàn Nhã Thanh chủ yếu cũng không muốn để bọn họ tiếp tục làm thế nữa.
"Được, cháu đồng ý với ông bà, Hàn Nhã Thanh cháu sẽ không gả vào nhà họ Dương của ông bà." Hàn Nhã Thanh híp mắt, sau đó chậm rãi nói. Có điều, lúc nói câu này, cô cố ý nhấn mạnh hai chỗ. Hàn Nhã Thanh cô! Sẽ không gả vào nhà họ Dương. Nhưng cô không nói sẽ không gả cho Dương Tầm Chiêu, cô cảm thấy mình nói thế chẳng có vấn đề gì cả.
"Thanh Thanh, cháu đồng ý thật sao?" Sắc mặt bà cụ Dương mừng rỡ hẳn ra: “Thanh Thanh, cháu đừng trách ông bà tàn nhẫn, nếu không vì cháu không sinh con được, ông bà cũng sẽ không làm thế."
"Vâng, cháu đồng ý, từ nay về sau cháu sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Dương của ông bà một bước nào." Hàn Nhã Thanh nghe bà cụ Dương nói thế thì càng thấy mỉa mai hơn, lòng người ấy à, đúng là quá nực cười.
"Cô thề đi." Nhưng mà ông cụ Dương vẫn không bỏ qua, một chân vẫn đặt lên trên khung cửa sổ, tiếp tục uy hiếp Hàn Nhã Thanh: “Cô lấy người thân thiết nhất, người cô để ý nhất ra thề, nếu cô đổi ý, bọn họ sẽ bị sét..."
Phút giây đó, ánh mắt Hàn Nhã Thanh lạnh lùng tột cùng, cô nhìn ông cụ Dương, đột nhiên nói: “Ông muốn nhảy thì nhảy đi."
Đúng thế, cô không muốn lấy mạng sống ra làm tiền đặt cược, cô không mong vì cô mà mạng sống của ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ông cụ Dương lại nguyền rủa người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất?
Người thân thiết nhất của cô, người cô để ý nhất chính là hai bé con của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kì ai tổn thương hai bé con của mình. Thật ra cô cũng biết, ông cụ Dương chỉ dọa cô thôi, không dám nhảy thật.
Sau khi Hàn Nhã Thanh nói xong câu này thì xoay người rời khỏi. Bà cụ Dương thấy cô sắp đi thì hơi sốt ruột, bản năng vươn tay bắt lấy Hàn Nhã Thanh, chỉ là Hàn Nhã Thanh lách một cái đã tránh được.
"Thanh Thanh, chuyện mà cháu vừa đồng ý với hai ông bà này..." Bà cụ Dương rõ ràng không ngờ hành động của Hàn Nhã Thanh lại nhanh thế nên sửng sốt, tất nhiên, bà ta vẫn không quên chuyện quan trọng nhất của hôm nay.
Hàn Nhã Thanh không thề, nhưng ban nãy cô đã đồng ý, bà cụ Dương sợ lúc trước cô đồng ý rồi lại đổi ý.
Nụ cười trên môi Hàn Nhã Thanh càng lạnh lùng hơn, cô cũng không quay người lại nhìn bà cụ Dương, cô đột nhiên không muốn nhìn mặt bọn họ nữa, lúc đó sẽ khiến cô cảm thấy giễu cợt, đau lòng, thậm chí là chán ghét.
"Yên tâm, cháu nói được làm được, Hàn Nhã Thanh cháu tuyệt đối không bước vào cửa nhà họ Dương của ông bà thêm một bước nào nữa." Hàn Nhã Thanh lặp lại câu nói lúc nãy, giọng điệu rõ ràng càng quyết tuyệt hơn.
Hàn Nhã Thanh vẫn không nhìn bọn họ, chỉ dừng một lúc, sau đó lại nói thêm một câu: “Không chỉ cháu, mà cả con của cháu nữa."
Cô còn định để hai bé con nhận tổ quy tông, tối hôm qua, cô suýt nữa nói cho Dương Tầm Chiêu rồi, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình nên cân nhắc về chuyện này thêm. Hai người như thế! Cô thật sự không muốn hai bé con gặp người xấu xa và dối trá như vậy. Hơn nữa ban nãy ông cụ Dương còn nguyền rủa bé con của cô, điều này cô tuyệt không tha thứ.
Hàn Nhã Thanh nói xong, cũng không để ý bọn họ nữa mà rời đi. Hàn Nhã Thanh rời đi từ bên trái, còn lúc này Hạ Điềm Điềm đang núp ở bên phải, thế nên Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy Hạ Điềm Điềm.
Hạ Điềm Điềm nhanh chóng cất điện thoại, nghĩ đến chuyện vừa nhìn thấy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần. Nếu cô ta không tận mắt chứng kiến, cô ta thật sự không dám tin tưởng.
Cô ta nói ra chuyện như thế, sợ rằng chẳng ai tin cả, song rất may là, cô ta đã quay video lại rồi, lát nữa cô ta sẽ tung video lên mạng, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt.
"Cô ta nói con là sao?" Bà cụ Dương nghĩ đến câu nói sau cùng trước khi Hàn Nhã Thanh rời đi, mày nhíu lại, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ. Hàn Nhã Thanh nói con rốt cuộc là sao?
"Con? Con cái gì? Loại gà không biết đẻ như cô ta thì có con cái gì? Chắc chắn là cô ta cố ý nói thế thôi, nói không chừng cô ta lại đang toan tính gì ấy. Bà biết rồi đó, cô ta lòng dạ thâm trầm, giỏi toan tính, tuy hôm nay cô ta đồng ý rồi đó, nhưng chúng ta không thể khinh thường, không được để cô ta đổi ý."
Nhưng ông cụ Dương hoàn toàn không coi ra gì, ông ta chỉ lo Hàn Nhã Thanh sẽ đổi ý.
"Cô ta đồng ý rồi, hẳn sẽ không đổi ý đâu, chắc cô ta sẽ giữ lời." Bà cụ Dương nhỏ giọng nói.
"Giữ lời? Cô ta chính là đứa làm gì cũng sai, lòng tham không đáy, cô ta có thể giữ lời sao? Huống chi, Tầm Chiêu nhà chúng ta ưu tú như thế, giàu có như thế, bà biết Tầm Chiêu nhà chúng ta có bao nhiêu tiền không? Nói ra chắc hù chết bà luôn, cô ta chẳng phải vẫn vơ vét Tầm Chiêu nhà chúng ta không chịu buông đấy sao." Ông cụ Dương hừ lạnh, trước món hời kinh người như thế, chữ tín là cái thá gì.
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Bà cụ Dương rõ ràng cũng hơi do dự.
"Tranh thủ thời gian để Tầm Chiêu kết hôn. Chỉ cần Tầm Chiêu kết hôn với người phụ nữ khác, Hàn Nhã Thanh không cam tâm cũng hết cách thôi." Cách không để lại tai họa về sau mà ông cụ Dương nghĩ tới đó là để Tầm Chiêu nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác.
"Cái cô Cổ Doanh Doanh đó cũng được, đoan trang hào phóng, dịu dàng thùy mị, tiếng tăm cũng được, sau này bà tới nhà họ Cổ quyết định chuyện này đi."
Hiển nhiên ông cụ Dương đã nghĩ xong xuôi cả rồi, ép Hàn Nhã Thanh rời đi, sau đó tranh thủ thời gian để Dương Tầm Chiêu kết hôn với những phụ nữ khác, chuyện này coi như được giải quyết xong, sau này không phải lo lắng đề phòng nữa!