Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-645
CHƯƠNG 642: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (9)
CHƯƠNG 642: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (9)
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh bây giờ không muốn nói nhiều về chuyện đó, bây giờ chuyện cần phải nói đến là chuyện liên quan đến chiếc vòng ngọc bị trộm.
“Lấy đức tính của cậu ba Dương, tình cảnh kịch kiệt tối qua trong đoạn video thì thấy, tôi bảo đảm quần áo của người phụ nữ tối qua lăn lộn trên giường với cậu ba Dương đã rách tan nát.” Nhưng Tư Đồ Không lại cứ thích vào lúc này bổ sung một câu.
Tư Đồ Không nói rồi hơi khựng lại, nhìn sang Hàn Nhã Thanh, mỉm cười thâm ý: “Cô Hàn, cô nói sao?”
Hàn Nhã Thanh lại lườm Tư Đồ Không, anh ta còng có thể nói rõ hơn được không hả?
Anh ta không biết ngậm miệng lại hay sao?
“Trước đây, khi cô và cậu ba Dương là vợ chồng, quần áo chắc bị xé rách không ít nhỉ?” Nhưng, Tư Đồ Không thật sự không biết ngậm miệng là như nào, lời phía sau càng trực tiếp hơn.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện trước đây, mặc dù Dương Tâm Chiêu không phải lần nào cũng giống như tối qua xé rách quần áo của cô, nhưng chuyện giật đứt cúc, khuy là chuyện thường xuyên xảy ra.
“Cho nên, cậu ba Dương tuyệt đối là kiểu cầm thú, vậy quần áo của cô Cổ tối qua sao còn nguyên vẹn vậy? Hơn nữa trên người của cô Cổ hình như cũng không có để lại bất kỳ dấu vết gì.” Mọi người xung quanh xem náo nhiệt thì có cái gì náo nhiệt đều muốn xem, rõ ràng chuyện này thú vị hơn chuyện mất đồ.
Cổ Doanh Doanh hôm nay mặc một chiếc áo tay ngắn cổ thấp, trên người quả thật không có bất kỳ dấu vết nào, sự điên cuồng của cậu ba Dương trong video, kịch liệt như thế, hai người nếu như thật sự quần nhau cả đêm trên giường, không thể không để lại dấu vết.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh lúc này đã trang bị vũ trang cả người, cho nên cũng không có nhìn thấy gì.
“Đây là vấn đề riêng tư của tôi, hy vọng mọi người đừng nói linh tinh.” Sắc mặt của Cổ Doanh Doanh càng khó coi, khi nhìn thấy những người đó đang bàn luận về cô ta, trong mắt rõ ràng có vài phần tức giận.
Có điều, mắt của cô lóe lên, nghĩ rồi cô ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này rời khỏi.
Vì thế, Cổ Doanh Doanh lập tức lộ ra bộ dạng thẹn quá hóa giận, cất bước, muốn xông ra ngoài.
Chỉ là, cô ta mới đi được hai bước, con đường trước mắt liền bị người ta chặn lại.
Cổ Doanh Doanh ngẩng đầu, vừa muốn mắng người, chỉ là khi nhìn rõ người trước mặt, thì trực tiếp ngây ra.
Hàn Nhã Thanh vừa rồi rõ ràng đứng ở trong đó, khoảng cách cách cô ta rõ ràng còn có mấy bước, sao mà nhanh như vậy thì đã vòng đến trước mặt cô ta.
“Cô Cổ, cô bây giờ vẫn chưa thể đi được, chuyện chiếc vòng ngọc còn chưa điều tra rõ.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, nụ cười rất rạng rỡ.
Nói đến đây, Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cảnh sát, ý tứ đó lại càng rõ ràng.
Cảnh sát hơn 20 tuổi đó hoàn hồn lại, trực tiếp túm lấy túi của Cổ Doanh Doanh: “Cô Cổ, cô đây mà đang sợ tội bỏ trốn sao?”
Cảnh sát 40 tuổi đó muốn ngăn cản đã không kịp nữa.
Cô Hàn không chọc được, cô Cổ này cũng không dây được, cho nên người cảnh sát 40 tuổi luôn không muốn dễ dàng làm bừa, không ngờ tên thanh niên quá kích động, trực tiếp động tay rồi, sự việc đã đến nước này, ông ta đương nhiên cũng không tiếp tục ngăn cản nữa.
Sắc mặt của Cổ Doanh Doanh lúc này trở nên vô cùng khó coi, cô ta muốn giật lại chiếc túi của cô ta, nhưng sức của cô ta chắc chắn không lớn hơn anh cảnh sát được, anh cảnh sát vừa dùng sức thì lấy được chiếc túi của cô ta.
Anh cảnh sát mau chóng mở chiếc túi của Cổ Doanh Doanh, sau đó đổ hết đồ đạc của Cổ Doanh Doanh ở trong túi ra bàn.
ngôn tình hiện đại
Chiếc vòng ngọc đó từ trong túi của Cổ Doanh Doanh rơi ra.
“Sao có thể? Sao lại như thế? Chị, chiếc vòng ngọc sao lại ở trong túi của chị, vừa rồi chúng ta rõ ràng...” Cổ Linh Linh lúc này hoàn toàn kinh ngạc, vốn dĩ cô ta không có đầu óc, trực tiếp thốt lên đầy kinh ngạc, suýt nữa nói toạc ra.
“Chị cũng không biết chuyện này là sao?” Cổ Doanh Doanh nghe thấy lời của cô ta, mắt lóe lên, sau đó lập tức mở miệng cắt ngang lời của Cổ Linh Linh.
Ở đây cũng có người thông minh, nghĩ đến hành động trước đó Hàn Nhã Thanh lục túi, liên hệ với sự thay đổi thái độ trước sau của Cổ Doanh Doanh, cộng thêm lời vừa rồi của Cổ Linh Linh bị Cổ Doanh Doanh cắt ngang, trên cơ bản đã hiểu chuyện là như thế nào?
“Ai ya, không ngờ chiếc vòng ngọc này thật sự ở trong túi của cô Cổ.” Hàn Nhã Thanh nhìn chiếc vòng ngọc đó, cố tình ra vẻ kinh ngạc mà thốt lên, sự ngạc nhiên lúc này của Hàn Nhã Thanh rất khoa trương, giọng nói cũng cố tình nâng cao, Cố Doanh Doanh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vừa rồi cô Cổ còn nói là cô Hàn trộm chiếc vòng ngọc, không ngờ, thì ra là cô trộm.”
“Thì ra là bản thân cô Cổ vừa ăn cướp vừa loa làng.”
“Cô Cổ này cũng thật không biết xấu hổ, rõ ràng là bản thân trộm đồ còn đi hãm hại người khác.”
“Vừa rồi cô Cổ còn nói cô Hàn không có tiền, nhưng bây giờ cả cửa hàng đều là của cô Hàn, cô Cổ mới là kẻ nghèo đi trộm đồ.”
“Phải đó, rõ ràng nghèo hèn còn giả bộ giàu sang gì đó, không biết xấu hổ.
Rất nhiều người xung quanh xem trò đều sợ chuyện không đủ lớn, cho nên lời nói đó càng lúc càng khó nghe.
Cổ Doanh Doanh vốn dĩ muốn khiến Hàn Nhã Thanh xấu mặt, cô ta thế nào cũng không ngờ, không thể khiến Hàn Nhã Thanh xấu mặt, lại khiến mình mất mặt.
“Các người nói tinh linh, chúng tôi không có trộm đồ, nhà họ Cổ chúng tôi không thiếu tiền, sao có thể trộm đồ chứ.” Cổ Linh Linh nghe thấy lời nói của mọi người thì vừa tức vừa khẩn trưởng, thật sự miệng xé rách miệng của mọi người.
“Đồ tìm được trong túi của các cô, chứng cứ rõ ràng, hai người còn muốn ngụy biện?”
“Cảnh sát không phải đang ở đây hay sao, bắt bọn họ đến cục cảnh sát đi.
Người vây xem nghe thấy lời nói của Cổ Linh Linh, trực tiếp bất mãn bắt đầu mắng chửi.
“Hai cô Cổ, mời hai cô theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyện.” Nếu đồ đã được tìm thấy trong túi của Cổ Doanh Doanh, đã là bằng chứngl xác thực rồi, cảnh sát chắc chắn phải xử lý theo pháp luật, đương nhiên, lời này vẫn là anh cảnh sát trẻ nói.
Người cảnh sát 40 tuổi đó đứng ở một bên không có lên tiếng.
“Không phải chúng tôi trộm, thật sự không phải chúng tôi trộm, các anh phải tin chúng tôi...” Cổ Linh Linh lúc này bị dọa đến mức hai chân bắt đầu run rẩy.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ tin chứng cứ.” Anh cảnh sát trẻ trầm mặt, trực tiếp cắt ngang lời của Cổ Linh Linh.
“Nhất định là Hàn Nhã Thanh hãm hại chúng tôi, nhất định là Hàn Nhã Thanh nhân lúc chúng tôi không chú ý lén để chiếc vòng ngọc vào trong túi của chúng tôi để hãm hại chúng tôi.” Mắt của Cổ Linh Linh nhanh chóng đảo, đột nhiên đưa tay chỉ về phía Hàn Nhã Thanh.
Cảm thấy vào lúc này, cô mới hiểu điểm này, không thể không nói, Cổ Linh Linh này cũng thật là ngu xuẩn.
ngôn tình hiện đại
“Xin hỏi, cô có chứng cứ không? Nếu như không có, tôi có thể kiện tội vu khống, vừa hay cảnh sát cũng ở đây.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Linh Linh, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh.
Cổ Linh Linh trực tiếp ngây ra, chứng cứ? Cô ta quả thật không có chứng cứ!
Nhưng sự việc tại sao lại trở thành như vậy? Tại sao lại trở thành như thế?
Hàn Nhã Thanh từ khi nào để đồ vào trong túi của chị?
CHƯƠNG 642: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (9)
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh bây giờ không muốn nói nhiều về chuyện đó, bây giờ chuyện cần phải nói đến là chuyện liên quan đến chiếc vòng ngọc bị trộm.
“Lấy đức tính của cậu ba Dương, tình cảnh kịch kiệt tối qua trong đoạn video thì thấy, tôi bảo đảm quần áo của người phụ nữ tối qua lăn lộn trên giường với cậu ba Dương đã rách tan nát.” Nhưng Tư Đồ Không lại cứ thích vào lúc này bổ sung một câu.
Tư Đồ Không nói rồi hơi khựng lại, nhìn sang Hàn Nhã Thanh, mỉm cười thâm ý: “Cô Hàn, cô nói sao?”
Hàn Nhã Thanh lại lườm Tư Đồ Không, anh ta còng có thể nói rõ hơn được không hả?
Anh ta không biết ngậm miệng lại hay sao?
“Trước đây, khi cô và cậu ba Dương là vợ chồng, quần áo chắc bị xé rách không ít nhỉ?” Nhưng, Tư Đồ Không thật sự không biết ngậm miệng là như nào, lời phía sau càng trực tiếp hơn.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện trước đây, mặc dù Dương Tâm Chiêu không phải lần nào cũng giống như tối qua xé rách quần áo của cô, nhưng chuyện giật đứt cúc, khuy là chuyện thường xuyên xảy ra.
“Cho nên, cậu ba Dương tuyệt đối là kiểu cầm thú, vậy quần áo của cô Cổ tối qua sao còn nguyên vẹn vậy? Hơn nữa trên người của cô Cổ hình như cũng không có để lại bất kỳ dấu vết gì.” Mọi người xung quanh xem náo nhiệt thì có cái gì náo nhiệt đều muốn xem, rõ ràng chuyện này thú vị hơn chuyện mất đồ.
Cổ Doanh Doanh hôm nay mặc một chiếc áo tay ngắn cổ thấp, trên người quả thật không có bất kỳ dấu vết nào, sự điên cuồng của cậu ba Dương trong video, kịch liệt như thế, hai người nếu như thật sự quần nhau cả đêm trên giường, không thể không để lại dấu vết.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh lúc này đã trang bị vũ trang cả người, cho nên cũng không có nhìn thấy gì.
“Đây là vấn đề riêng tư của tôi, hy vọng mọi người đừng nói linh tinh.” Sắc mặt của Cổ Doanh Doanh càng khó coi, khi nhìn thấy những người đó đang bàn luận về cô ta, trong mắt rõ ràng có vài phần tức giận.
Có điều, mắt của cô lóe lên, nghĩ rồi cô ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này rời khỏi.
Vì thế, Cổ Doanh Doanh lập tức lộ ra bộ dạng thẹn quá hóa giận, cất bước, muốn xông ra ngoài.
Chỉ là, cô ta mới đi được hai bước, con đường trước mắt liền bị người ta chặn lại.
Cổ Doanh Doanh ngẩng đầu, vừa muốn mắng người, chỉ là khi nhìn rõ người trước mặt, thì trực tiếp ngây ra.
Hàn Nhã Thanh vừa rồi rõ ràng đứng ở trong đó, khoảng cách cách cô ta rõ ràng còn có mấy bước, sao mà nhanh như vậy thì đã vòng đến trước mặt cô ta.
“Cô Cổ, cô bây giờ vẫn chưa thể đi được, chuyện chiếc vòng ngọc còn chưa điều tra rõ.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, nụ cười rất rạng rỡ.
Nói đến đây, Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cảnh sát, ý tứ đó lại càng rõ ràng.
Cảnh sát hơn 20 tuổi đó hoàn hồn lại, trực tiếp túm lấy túi của Cổ Doanh Doanh: “Cô Cổ, cô đây mà đang sợ tội bỏ trốn sao?”
Cảnh sát 40 tuổi đó muốn ngăn cản đã không kịp nữa.
Cô Hàn không chọc được, cô Cổ này cũng không dây được, cho nên người cảnh sát 40 tuổi luôn không muốn dễ dàng làm bừa, không ngờ tên thanh niên quá kích động, trực tiếp động tay rồi, sự việc đã đến nước này, ông ta đương nhiên cũng không tiếp tục ngăn cản nữa.
Sắc mặt của Cổ Doanh Doanh lúc này trở nên vô cùng khó coi, cô ta muốn giật lại chiếc túi của cô ta, nhưng sức của cô ta chắc chắn không lớn hơn anh cảnh sát được, anh cảnh sát vừa dùng sức thì lấy được chiếc túi của cô ta.
Anh cảnh sát mau chóng mở chiếc túi của Cổ Doanh Doanh, sau đó đổ hết đồ đạc của Cổ Doanh Doanh ở trong túi ra bàn.
ngôn tình hiện đại
Chiếc vòng ngọc đó từ trong túi của Cổ Doanh Doanh rơi ra.
“Sao có thể? Sao lại như thế? Chị, chiếc vòng ngọc sao lại ở trong túi của chị, vừa rồi chúng ta rõ ràng...” Cổ Linh Linh lúc này hoàn toàn kinh ngạc, vốn dĩ cô ta không có đầu óc, trực tiếp thốt lên đầy kinh ngạc, suýt nữa nói toạc ra.
“Chị cũng không biết chuyện này là sao?” Cổ Doanh Doanh nghe thấy lời của cô ta, mắt lóe lên, sau đó lập tức mở miệng cắt ngang lời của Cổ Linh Linh.
Ở đây cũng có người thông minh, nghĩ đến hành động trước đó Hàn Nhã Thanh lục túi, liên hệ với sự thay đổi thái độ trước sau của Cổ Doanh Doanh, cộng thêm lời vừa rồi của Cổ Linh Linh bị Cổ Doanh Doanh cắt ngang, trên cơ bản đã hiểu chuyện là như thế nào?
“Ai ya, không ngờ chiếc vòng ngọc này thật sự ở trong túi của cô Cổ.” Hàn Nhã Thanh nhìn chiếc vòng ngọc đó, cố tình ra vẻ kinh ngạc mà thốt lên, sự ngạc nhiên lúc này của Hàn Nhã Thanh rất khoa trương, giọng nói cũng cố tình nâng cao, Cố Doanh Doanh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vừa rồi cô Cổ còn nói là cô Hàn trộm chiếc vòng ngọc, không ngờ, thì ra là cô trộm.”
“Thì ra là bản thân cô Cổ vừa ăn cướp vừa loa làng.”
“Cô Cổ này cũng thật không biết xấu hổ, rõ ràng là bản thân trộm đồ còn đi hãm hại người khác.”
“Vừa rồi cô Cổ còn nói cô Hàn không có tiền, nhưng bây giờ cả cửa hàng đều là của cô Hàn, cô Cổ mới là kẻ nghèo đi trộm đồ.”
“Phải đó, rõ ràng nghèo hèn còn giả bộ giàu sang gì đó, không biết xấu hổ.
Rất nhiều người xung quanh xem trò đều sợ chuyện không đủ lớn, cho nên lời nói đó càng lúc càng khó nghe.
Cổ Doanh Doanh vốn dĩ muốn khiến Hàn Nhã Thanh xấu mặt, cô ta thế nào cũng không ngờ, không thể khiến Hàn Nhã Thanh xấu mặt, lại khiến mình mất mặt.
“Các người nói tinh linh, chúng tôi không có trộm đồ, nhà họ Cổ chúng tôi không thiếu tiền, sao có thể trộm đồ chứ.” Cổ Linh Linh nghe thấy lời nói của mọi người thì vừa tức vừa khẩn trưởng, thật sự miệng xé rách miệng của mọi người.
“Đồ tìm được trong túi của các cô, chứng cứ rõ ràng, hai người còn muốn ngụy biện?”
“Cảnh sát không phải đang ở đây hay sao, bắt bọn họ đến cục cảnh sát đi.
Người vây xem nghe thấy lời nói của Cổ Linh Linh, trực tiếp bất mãn bắt đầu mắng chửi.
“Hai cô Cổ, mời hai cô theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyện.” Nếu đồ đã được tìm thấy trong túi của Cổ Doanh Doanh, đã là bằng chứngl xác thực rồi, cảnh sát chắc chắn phải xử lý theo pháp luật, đương nhiên, lời này vẫn là anh cảnh sát trẻ nói.
Người cảnh sát 40 tuổi đó đứng ở một bên không có lên tiếng.
“Không phải chúng tôi trộm, thật sự không phải chúng tôi trộm, các anh phải tin chúng tôi...” Cổ Linh Linh lúc này bị dọa đến mức hai chân bắt đầu run rẩy.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ tin chứng cứ.” Anh cảnh sát trẻ trầm mặt, trực tiếp cắt ngang lời của Cổ Linh Linh.
“Nhất định là Hàn Nhã Thanh hãm hại chúng tôi, nhất định là Hàn Nhã Thanh nhân lúc chúng tôi không chú ý lén để chiếc vòng ngọc vào trong túi của chúng tôi để hãm hại chúng tôi.” Mắt của Cổ Linh Linh nhanh chóng đảo, đột nhiên đưa tay chỉ về phía Hàn Nhã Thanh.
Cảm thấy vào lúc này, cô mới hiểu điểm này, không thể không nói, Cổ Linh Linh này cũng thật là ngu xuẩn.
ngôn tình hiện đại
“Xin hỏi, cô có chứng cứ không? Nếu như không có, tôi có thể kiện tội vu khống, vừa hay cảnh sát cũng ở đây.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Linh Linh, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh.
Cổ Linh Linh trực tiếp ngây ra, chứng cứ? Cô ta quả thật không có chứng cứ!
Nhưng sự việc tại sao lại trở thành như vậy? Tại sao lại trở thành như thế?
Hàn Nhã Thanh từ khi nào để đồ vào trong túi của chị?