Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-656
CHƯƠNG 653: GHEN TUÔNG (4)
CHƯƠNG 653: GHEN TUÔNG (4)
Liễu Ảnh cười khẽ một tiếng, biết anh ta đột nhiên có lại ý chí chắc chắn là bởi vì Hàn Nhã Thanh, cô ta nghĩ vì để nhìn thấy Hàn Nhã Thanh hạnh phúc, chắc chắn là anh ta cũng sẽ để cho mình phải sống.
“Mua gì cũng được.” Bùi Dật Duy cũng không kén ăn, đối với anh ta mà nói chỉ cần ăn no là được rồi, không có cái gì là thích là không thích.
Hai mắt có Liễu Ảnh di chuyển, cô ta biết Bùi Dật Duy không có yêu cầu gì với đồ ăn, nhưng mà cô ta biết Bùi Dật Duy thích ăn một món.
Trước kia lúc mẹ của Bùi Dật Duy vẫn còn sống thì thường xuyên làm cho anh ta anh, lúc đó mối quan hệ của hai nhà bọn họ rất tốt, cô thường xuyên chạy đến nhà của anh ta ăn cơm.
“Anh chờ một lát nha, để tôi đi làm cho anh.” Liễu Ảnh cười lần nữa, có thể làm chút chuyện vì anh ta cô đã rất vui vẻ rồi.
Sau khi Liễu Ảnh đi ra khỏi bệnh viện thì cô đi đến một siêu thị mua những thứ cần thiết, bởi vì bệnh viện cách với nhà hơi xa, cho nên cô ta tìm một tiệm cơm ở gần đó .
Cô cũng không cho đầu bếp của cửa hàng phải làm, mà là cho cô ta mượn phòng bếp của quán ăn để mình tự làm.
Bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, ở trong quán ăn cũng không có khách hàng, cô đưa cho chủ quán một chút tiền, ông chủ đương nhiên rất vui lòng.
Bởi vì biết là Bùi Dật Duy thích ăn, với lại cô cũng rất thích ăn, cho nên trước đó cô đã được học từ mẹ của Bùi Dật Duy, sau đó cũng đã làm mấy lần, chỉ là sau khi đi theo Tư Đồ Không thì cũng không tiếp tục làm nữa.
Thật ra thì đây là một món đồ ăn rất bình thường... món đậu phụ.
Mặc dù là rất nhiều năm rồi không đụng tay làm, nhưng mà cô cũng không có cảm giác lạ lẫm, dường là tất cả đều khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.
Món ăn này được làm rất đơn giản, Liễu Ảnh cũng làm xong trong hai mươi phút.
Liễu Ảnh sắp xếp vào cái bình giữ ấm mà mình mới mua xong mang đi ra khỏi quán cơm, sau đó trở về bệnh viện.
Ở trong biệt thự, Tư Đồ Không xem thời gian, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, cô thật sự đi rồi, thời gian dài như vậy mà vẫn chưa chịu trở lại.
Có nhiều lời muốn nói với Bùi Dật Duy như vậy à?
Anh lấy điện thoại di động ra bấm tới dãy số của cô, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng mà một giây sau anh ta lại dừng lại, lập tức bấm một dãy số khác.
“Cô ấy đã rời khỏi bệnh viện chưa?” Lúc này giọng nói của Tư Đồ Không giống như là có thể đóng băng tất cả những vật trên thế gian.
“Chuyện này... người ở đầu dây bên kia điện thoại nhìn thấy Liễu Ảnh mang theo hộp giữ ấm đi về phía bệnh viện, trong lúc nhất thời thật sự không biết phải trả lời vấn đề này của ông chủ như thế nào.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Hai mắt của Tư Đồ Không trợn lên, tay đang cầm điện thoại di động vô thức nắm chặt lại.
“Không có, không có xảy ra chuyện gì hết. Lúc nãy cô Liễu có đi nhưng mà bây giờ đã trở về rồi.” Lúc này người kia mới nhanh chóng nói.
“Lại trở về là có ý gì?” Hai mắt của Tư Đồ Không hơi híp lại.
“...” Người kia âm thầm hít một hơi, sau đó kiên trì nói: “Lúc nãy cô Liễu đi khỏi là đi làm đồ ăn.”
“Làm đồ ăn?” Ánh sáng lạnh lẽo trong hai mắt đang nheo lại của Tư Đồ Không càng xuất hiện mãnh liệt hơn: “Cô ấy làm? Làm ở đâu?”
“Cô Liễu mượn phòng bếp của một quán ăn rồi tự tay mình làm.” Người kia thật sự không muốn nói ra, nhưng mà anh ta cũng không dám giấu diếm.
“Cô ấy tự mượn phòng bếp của quán ăn để nấu cơm cho Bùi Dật Duy!” Tư Đồ Không nghe thấy lời nói đó giống như là ngây người một lát, sau đó mới chậm rãi nói từng câu từng chữ diễn đạt lại lời nói của người kia.
Cô ấy thật sự có lòng!
Cô đã theo anh ta năm năm rồi, từ xưa đến nay cô cũng chưa từng nấu cơm cho anh ta, đương nhiên anh ta có mời người giúp việc, cũng không cần cô phải tự tay mình làm.
Nhưng mà bây giờ cô lại đi vào trong quán ăn tự tay làm đồ ăn cho Bùi Dật Duy.
Tốt, thật là tốt!
Nếu như mà lúc này cô đang ở bên cạnh của anh ta, anh ta nghĩ anh ta chắc chắn sẽ không hề do dự chút nào mà bóp chết cô.
Tư Đồ Không cúp điện thoại, sau đó lại trực tiếp ném điện thoại di động qua một bên.
Hai ngày nay người giúp việc ở trong nhà có việc xin nghỉ, cho nên lúc này ở trong nhà cũng chỉ có một mình anh ta.
Anh ta cầm một bình rượu mở ra, sau đó hung hăng uống một hơi, thẳng cho đến khi phải ho.
Sau đó anh ta ngồi ở trên ghế sofa, anh ta lại nhìn thời gian một chút, đã năm giờ rồi.
Ngược lại anh ta cũng muốn xem xem cô dự định về nhà lúc mấy giờ.
Liễu Ảnh mang theo đồ ăn mà mình tự tay làm đến bệnh viện, thiếu chút nữa đụng phải một người phụ nữ đang đi tới từ phía đối diện.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn cô một cái, bộ dạng hơi hung dữ.
“Thật sự xin lỗi.” Liễu Ảnh liên tục nói lời xin lỗi, thật ra thì lúc nãy cũng không phải là lỗi của cô hoàn toàn, nhưng mà cô không muốn phải gây thêm phiền phức.
Người phụ nữ kia nhìn cô một cái, cũng không nói gì thêm trực tiếp cất bước rời đi.
“Tôi đã nói rồi đừng để cho anh ấy phải xem điện thoại, đừng để cho anh ấy phải nhìn thấy những chuyện loạn thất bát tao ở bên ngoài, tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho anh ấy.” Liễu Ảnh vừa định rời đi thì nghe thấy giọng nói của người phụ nữ đó, bước chân của cô ta dừng lại theo bản năng.
Cô ta đột nhiên nhớ đến Bùi Dật Duy, sau đó cô ta lại nhịn không được mà nhìn về phía người phụ nữ đó, nhưng mà lúc này cô ta cũng chỉ nhìn thấy được bóng lưng của người phụ nữ đó thôi.
Lúc nãy cô ta đã nhìn thấy chính diện của người phụ nữ đó, khoảng cách rất gần, nhìn rõ ràng như vậy, người phụ nữ đó khoảng chừng ba mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, làn da không tệ, vóc dáng cũng thật đẹp mắt, chỉ là hơi hung dữ thôi.
Liễu Ảnh đang suy nghĩ, người phụ nữ đó đã nhanh chóng rời đi.
Lông mày của Liễu Ảnh hơi nhíu lại, chẳng biết là tại sao cô ta cứ luôn cảm thấy người phụ nữ này có liên quan đến chuyện của Bùi Dật Duy.
Không biết có phải là do cô ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi không.
Lúc Liễu Ảnh đi vào bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt của Bùi Dật Duy rất khó coi, so với lúc nãy cô ta đến đây thì còn khó coi hơn nữa.
Hai mắt của Liễu Ảnh lấp lóe, lúc cô ta rời khỏi đây thì Bùi Dật Duy rõ ràng không phải là như vậy, cho nên chắc chắn là lúc nãy đã xảy ra chuyện gì đó.
Liễu Ảnh bất giác nhớ đến người phụ nữ lúc nãy đã thiếu chút nữa va chạm vào nhau.
Nhưng mà cô ta biết là Bùi Dật Duy sẽ không nói cho cô ta nghe, cho nên cũng không hỏi nữa, mà là mở hộp cơm ra, bày đồ ăn ra đưa đến trước mặt của anh ta: “Ăn cơm đi.”
Lúc đầu sắc mặt của Bùi Dật Duy rất khó coi, cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ là lúc nhìn thấy cô đưa đồ ăn qua thì sắc mặt rõ ràng thay đổi, trong đôi mắt rõ ràng nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.
“Tôi biết đây là món mà anh thích ăn nhất, trước kia tôi đã học từ mẹ Bùi rồi, anh nếm thử đi xem xem có ngon hay không?” Liễu Ảnh nhìn thấy phản ứng của anh ta, trong lòng cũng không nhịn được mà vui vẻ, xem ra là cô ta có thể chia sẻ nỗi đau ở trong lòng của anh ta rồi.
Bùi Dật Duy ngước mắt lên nhìn về phía cô, khóe môi giật giật, nhưng mà cuối cùng cũng không nói cái gì.
“Tôi đút cho anh ăn nha.” Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta không cử động, đột nhiên lại thốt ra một câu.
“Không, không cần đâu, để tự tôi làm.” Bùi Dật Duy ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhận lấy hộp cơm.
Thật sự là vài ngày rồi anh ta ăn cơm không ngon, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn đang chờ chết.
Anh ta không muốn phải báo thù nữa, bởi vì Hàn Nhã Thanh, cũng là bởi vì mình.
Thật ra thì anh ta cảm thấy anh ta làm đến nước này cũng đã đủ lắm rồi.
Nhưng mà cô lại không cam tâm, lại không vừa lòng, cô ép anh ta sẽ tiếp tục trả thù.
Bùi Dật Duy ăn rất chậm, nhưng mà vẫn đang ăn từng chút từng chút một, anh ta nghĩ là anh ta vẫn phải sống tiếp, ít nhất là anh ta muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh hạnh phúc thì mới có thể yên tâm được.
CHƯƠNG 653: GHEN TUÔNG (4)
Liễu Ảnh cười khẽ một tiếng, biết anh ta đột nhiên có lại ý chí chắc chắn là bởi vì Hàn Nhã Thanh, cô ta nghĩ vì để nhìn thấy Hàn Nhã Thanh hạnh phúc, chắc chắn là anh ta cũng sẽ để cho mình phải sống.
“Mua gì cũng được.” Bùi Dật Duy cũng không kén ăn, đối với anh ta mà nói chỉ cần ăn no là được rồi, không có cái gì là thích là không thích.
Hai mắt có Liễu Ảnh di chuyển, cô ta biết Bùi Dật Duy không có yêu cầu gì với đồ ăn, nhưng mà cô ta biết Bùi Dật Duy thích ăn một món.
Trước kia lúc mẹ của Bùi Dật Duy vẫn còn sống thì thường xuyên làm cho anh ta anh, lúc đó mối quan hệ của hai nhà bọn họ rất tốt, cô thường xuyên chạy đến nhà của anh ta ăn cơm.
“Anh chờ một lát nha, để tôi đi làm cho anh.” Liễu Ảnh cười lần nữa, có thể làm chút chuyện vì anh ta cô đã rất vui vẻ rồi.
Sau khi Liễu Ảnh đi ra khỏi bệnh viện thì cô đi đến một siêu thị mua những thứ cần thiết, bởi vì bệnh viện cách với nhà hơi xa, cho nên cô ta tìm một tiệm cơm ở gần đó .
Cô cũng không cho đầu bếp của cửa hàng phải làm, mà là cho cô ta mượn phòng bếp của quán ăn để mình tự làm.
Bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, ở trong quán ăn cũng không có khách hàng, cô đưa cho chủ quán một chút tiền, ông chủ đương nhiên rất vui lòng.
Bởi vì biết là Bùi Dật Duy thích ăn, với lại cô cũng rất thích ăn, cho nên trước đó cô đã được học từ mẹ của Bùi Dật Duy, sau đó cũng đã làm mấy lần, chỉ là sau khi đi theo Tư Đồ Không thì cũng không tiếp tục làm nữa.
Thật ra thì đây là một món đồ ăn rất bình thường... món đậu phụ.
Mặc dù là rất nhiều năm rồi không đụng tay làm, nhưng mà cô cũng không có cảm giác lạ lẫm, dường là tất cả đều khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.
Món ăn này được làm rất đơn giản, Liễu Ảnh cũng làm xong trong hai mươi phút.
Liễu Ảnh sắp xếp vào cái bình giữ ấm mà mình mới mua xong mang đi ra khỏi quán cơm, sau đó trở về bệnh viện.
Ở trong biệt thự, Tư Đồ Không xem thời gian, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, cô thật sự đi rồi, thời gian dài như vậy mà vẫn chưa chịu trở lại.
Có nhiều lời muốn nói với Bùi Dật Duy như vậy à?
Anh lấy điện thoại di động ra bấm tới dãy số của cô, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng mà một giây sau anh ta lại dừng lại, lập tức bấm một dãy số khác.
“Cô ấy đã rời khỏi bệnh viện chưa?” Lúc này giọng nói của Tư Đồ Không giống như là có thể đóng băng tất cả những vật trên thế gian.
“Chuyện này... người ở đầu dây bên kia điện thoại nhìn thấy Liễu Ảnh mang theo hộp giữ ấm đi về phía bệnh viện, trong lúc nhất thời thật sự không biết phải trả lời vấn đề này của ông chủ như thế nào.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Hai mắt của Tư Đồ Không trợn lên, tay đang cầm điện thoại di động vô thức nắm chặt lại.
“Không có, không có xảy ra chuyện gì hết. Lúc nãy cô Liễu có đi nhưng mà bây giờ đã trở về rồi.” Lúc này người kia mới nhanh chóng nói.
“Lại trở về là có ý gì?” Hai mắt của Tư Đồ Không hơi híp lại.
“...” Người kia âm thầm hít một hơi, sau đó kiên trì nói: “Lúc nãy cô Liễu đi khỏi là đi làm đồ ăn.”
“Làm đồ ăn?” Ánh sáng lạnh lẽo trong hai mắt đang nheo lại của Tư Đồ Không càng xuất hiện mãnh liệt hơn: “Cô ấy làm? Làm ở đâu?”
“Cô Liễu mượn phòng bếp của một quán ăn rồi tự tay mình làm.” Người kia thật sự không muốn nói ra, nhưng mà anh ta cũng không dám giấu diếm.
“Cô ấy tự mượn phòng bếp của quán ăn để nấu cơm cho Bùi Dật Duy!” Tư Đồ Không nghe thấy lời nói đó giống như là ngây người một lát, sau đó mới chậm rãi nói từng câu từng chữ diễn đạt lại lời nói của người kia.
Cô ấy thật sự có lòng!
Cô đã theo anh ta năm năm rồi, từ xưa đến nay cô cũng chưa từng nấu cơm cho anh ta, đương nhiên anh ta có mời người giúp việc, cũng không cần cô phải tự tay mình làm.
Nhưng mà bây giờ cô lại đi vào trong quán ăn tự tay làm đồ ăn cho Bùi Dật Duy.
Tốt, thật là tốt!
Nếu như mà lúc này cô đang ở bên cạnh của anh ta, anh ta nghĩ anh ta chắc chắn sẽ không hề do dự chút nào mà bóp chết cô.
Tư Đồ Không cúp điện thoại, sau đó lại trực tiếp ném điện thoại di động qua một bên.
Hai ngày nay người giúp việc ở trong nhà có việc xin nghỉ, cho nên lúc này ở trong nhà cũng chỉ có một mình anh ta.
Anh ta cầm một bình rượu mở ra, sau đó hung hăng uống một hơi, thẳng cho đến khi phải ho.
Sau đó anh ta ngồi ở trên ghế sofa, anh ta lại nhìn thời gian một chút, đã năm giờ rồi.
Ngược lại anh ta cũng muốn xem xem cô dự định về nhà lúc mấy giờ.
Liễu Ảnh mang theo đồ ăn mà mình tự tay làm đến bệnh viện, thiếu chút nữa đụng phải một người phụ nữ đang đi tới từ phía đối diện.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn cô một cái, bộ dạng hơi hung dữ.
“Thật sự xin lỗi.” Liễu Ảnh liên tục nói lời xin lỗi, thật ra thì lúc nãy cũng không phải là lỗi của cô hoàn toàn, nhưng mà cô không muốn phải gây thêm phiền phức.
Người phụ nữ kia nhìn cô một cái, cũng không nói gì thêm trực tiếp cất bước rời đi.
“Tôi đã nói rồi đừng để cho anh ấy phải xem điện thoại, đừng để cho anh ấy phải nhìn thấy những chuyện loạn thất bát tao ở bên ngoài, tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho anh ấy.” Liễu Ảnh vừa định rời đi thì nghe thấy giọng nói của người phụ nữ đó, bước chân của cô ta dừng lại theo bản năng.
Cô ta đột nhiên nhớ đến Bùi Dật Duy, sau đó cô ta lại nhịn không được mà nhìn về phía người phụ nữ đó, nhưng mà lúc này cô ta cũng chỉ nhìn thấy được bóng lưng của người phụ nữ đó thôi.
Lúc nãy cô ta đã nhìn thấy chính diện của người phụ nữ đó, khoảng cách rất gần, nhìn rõ ràng như vậy, người phụ nữ đó khoảng chừng ba mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, làn da không tệ, vóc dáng cũng thật đẹp mắt, chỉ là hơi hung dữ thôi.
Liễu Ảnh đang suy nghĩ, người phụ nữ đó đã nhanh chóng rời đi.
Lông mày của Liễu Ảnh hơi nhíu lại, chẳng biết là tại sao cô ta cứ luôn cảm thấy người phụ nữ này có liên quan đến chuyện của Bùi Dật Duy.
Không biết có phải là do cô ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi không.
Lúc Liễu Ảnh đi vào bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt của Bùi Dật Duy rất khó coi, so với lúc nãy cô ta đến đây thì còn khó coi hơn nữa.
Hai mắt của Liễu Ảnh lấp lóe, lúc cô ta rời khỏi đây thì Bùi Dật Duy rõ ràng không phải là như vậy, cho nên chắc chắn là lúc nãy đã xảy ra chuyện gì đó.
Liễu Ảnh bất giác nhớ đến người phụ nữ lúc nãy đã thiếu chút nữa va chạm vào nhau.
Nhưng mà cô ta biết là Bùi Dật Duy sẽ không nói cho cô ta nghe, cho nên cũng không hỏi nữa, mà là mở hộp cơm ra, bày đồ ăn ra đưa đến trước mặt của anh ta: “Ăn cơm đi.”
Lúc đầu sắc mặt của Bùi Dật Duy rất khó coi, cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ là lúc nhìn thấy cô đưa đồ ăn qua thì sắc mặt rõ ràng thay đổi, trong đôi mắt rõ ràng nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.
“Tôi biết đây là món mà anh thích ăn nhất, trước kia tôi đã học từ mẹ Bùi rồi, anh nếm thử đi xem xem có ngon hay không?” Liễu Ảnh nhìn thấy phản ứng của anh ta, trong lòng cũng không nhịn được mà vui vẻ, xem ra là cô ta có thể chia sẻ nỗi đau ở trong lòng của anh ta rồi.
Bùi Dật Duy ngước mắt lên nhìn về phía cô, khóe môi giật giật, nhưng mà cuối cùng cũng không nói cái gì.
“Tôi đút cho anh ăn nha.” Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta không cử động, đột nhiên lại thốt ra một câu.
“Không, không cần đâu, để tự tôi làm.” Bùi Dật Duy ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhận lấy hộp cơm.
Thật sự là vài ngày rồi anh ta ăn cơm không ngon, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn đang chờ chết.
Anh ta không muốn phải báo thù nữa, bởi vì Hàn Nhã Thanh, cũng là bởi vì mình.
Thật ra thì anh ta cảm thấy anh ta làm đến nước này cũng đã đủ lắm rồi.
Nhưng mà cô lại không cam tâm, lại không vừa lòng, cô ép anh ta sẽ tiếp tục trả thù.
Bùi Dật Duy ăn rất chậm, nhưng mà vẫn đang ăn từng chút từng chút một, anh ta nghĩ là anh ta vẫn phải sống tiếp, ít nhất là anh ta muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh hạnh phúc thì mới có thể yên tâm được.