Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-662
CHƯƠNG 659: NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU XA TỰ TÌM CHẾT, HẬU QUẢ RẤT KHỦNG KHIẾP (1)
CHƯƠNG 659: NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU XA TỰ TÌM CHẾT, HẬU QUẢ RẤT KHỦNG KHIẾP (1)
Liễu Ảnh: "..."
Câu trả lời biến thái của anh ta thực sự khiến cô ta không nói nên lời.
Liễu Ảnh thầm thở dài, nhắm mắt lại, anh ta mà như vậy, ước chừng cô ta sẽ sớm ngất thôi!
Tư Đồ Không thấy dáng vẻ nhân nhượng vì đại cuộc và "không thiết tha gì nữa" của cô ta, động tác của anh ta càng trở nên dữ dội và tàn nhẫn hơn.
Nhà tổ nhà họ Hàn.
Sau khi Hàn Nhã Thanh lấy thuốc về, bởi vì tình trạng của ông cụ Hàn không được tốt lắm, cho nên cô đã ở bên cạnh ông ta không rời.
Khi ông cụ Hàn đã ngủ say, Hàn Nhã Thanh xem đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi.
Lúc này, trong một căn phòng khác.
Hàn Trung Dung và Lưu Vũ còn chưa ngủ, bọn họ đang đợi...
“Bên kia gọi qua hỏi, khi nào thì có thể ra tay?” Lưu Vũ nhìn Hàn Trung Dung, trên mặt có chút ác độc: “Có phải chúng ta nên ra tay rồi không?”
“Con nhóc kia vẫn còn ở trong phòng của ông cụ, bây giờ chúng ta ra tay sợ sẽ kinh động đến ông cụ.” Hàn Trung Dung đang quan sát tình hình, không thấy Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi phòng của ông cụ.
“Sợ cái gì? Nếu kinh động đến ông cụ thì chúng ta cứ diệt trừ luôn ông ta, đến lúc đó, cổ phần của Hàn thị đều là của chúng ta rồi." Lưu Vũ không có nhân tính, vì tiền mà bây giờ chuyện gì bà ta cũng có thể làm được.
Dù sao hại một người cũng là hại, hại hai cũng là hại, đối với bà ta mà nói cũng không khác biệt lắm.
Hàn Trung Dung rõ ràng rất sửng sốt, vốn là muốn phản đối, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Lưu Vũ, ánh mắt ông ta lóe lên, rõ ràng là do dự.
Cổ phần của Hàn thị quá có sức hấp dẫn đối với ông ta.
“Đợi một lúc nữa đã, ông cụ sắp ngủ rồi.” Hàn Trung Dung suy nghĩ, vẫn có chút do dự, ông ta cũng không muốn làm chuyện này quá mức ồn ào.
Đối với kế hoạch giết Hàn Nhã Thanh thì bọn họ có thể vẫn có thể che giấu được, nhưng nếu như ông cụ xảy ra chuyện, muốn che giấu cũng không dễ dàng.
"Ông làm việc gì cũng luôn thận trọng như thế cả, cả đời đều sợ cái này sợ cái kia, có cái gì phải sợ chứ?" Lưu Vũ rất bất mãn, bà ta sợ những người đó đợi lâu sẽ không kiên nhẫn, những người đó không dễ trêu đâu.
Lần này nếu không phải để đối phó với Hàn Nhã Thanh thì bà ta sẽ không đi tìm bọn họ, để bọn họ giúp đỡ mà bà ta đã đưa hết tất cả số tiền trong tay cho bọn họ.
Cho nên, lần này tuyệt đối không thể thất bại.
Hàn Trung Dung nghe thấy sự bất mãn của bà ta thì cau mày, nhưng lại không nói gì.
Ông ta dựa vào cửa, để lại một khe hở, ông ta xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài.
Sau đó, ông ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng của ông cụ.
Âm thanh Hàn Nhã Thanh mở cửa rất nhẹ, cô sợ mình sẽ đánh thức ông cụ.
“Đi ra rồi, ra rồi, có thể ra tay rồi.” Hàn Trung Dung nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi ra liền kích động kêu to, ông ta sợ Hàn Nhã Thanh phát hiện ra mình liền đóng cửa lại.
Hàn Nhã Thanh mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy một tiếng hét khẽ, âm thanh quá nhỏ khiến cô không nghe rõ họ nói cái gì.
Nhưng mà, cô theo tiếng hét nhẹ vọng đến đó thì tình cờ thấy cửa phòng của Hàn Trung Dung đóng lại.
Hàn Trung mắt cô liền nheo lại.
Tình trạng không đúng.Dung đóng cửa lại rất nhẹ, cũng không có một tiếng động.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, cô đi ra ngoài, Hàn Trung Dung đóng cửa lại, hơn nữa động tác rất nhẹ nhàng, cô biết đây không phải là trùng hợp.
Hàn Trung Dung và Lưu Vũ ở nhà chưa bao giờ đóng cửa nhẹ nhàng hay cẩn thận như vậy.
Khác thường như vậy chắc đang giật mình, e là có chuyện gì đó.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không lộ ra vẻ kỳ quái gì, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ông cụ lại, sau đó muốn trở về phòng mình.
Hôm nay muộn quá, cô đã gọi điện cho hai bé yêu, cô nói với hai bé yêu tối nay sẽ không về nhà họ Đường.
Đúng lúc này, trong phòng Hàn Trung Dung, Lưu Vũ đang thấp giọng gọi: "Cô ta đã trở về phòng rồi, chúng ta có thể ra tay."
Phòng cách âm rất tốt nên dù bà ta không cố ý hạ giọng thì bên ngoài cũng không nghe được.
Trước đó Lưu Vũ đã âm thầm cho người lẻn vào phòng của Hàn Nhã Thanh, đợi lúc Hàn Nhã Thanh trở về phòng thì bọn họ sẽ ra tay.
Hàn Nhã Thanh đến ngoài phòng của mình thì dừng lại, duỗi tay ra, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, động tác của cô dừng lại, đôi mắt cô nheo lại
Có người đã mở cửa phòng cô! Có người vào phòng cô!
Năng lực quan sát của cô luôn rất tốt, cho dù có dị thường tinh vi như nào thì cô cũng có thể phát hiện ra.
Trước khi đi, cô có kẹp một sợi tóc vào ổ khóa cửa, nhưng bây giờ nó đã biến mất.
Có Hàn Trung Dung bọn họ ở nhà, cô không yên tâm, tuy rằng trong phòng cô không có gì đặc biệt, nhưng không có gì bảo đảm bọn họ sẽ không vào phòng của cô giở trò quỷ.
Hàn Nhã Thanh đứng ngoài cửa, cẩn thận lắng nghe, sau đó cô nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy.
Cho nên, lúc này có người trong phòng của cô.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên một nụ cười khẩy, cho dù trong phòng là ai thì đêm nay cô có chút mệt rồi, không muốn chơi đùa cùng bọn họ.
Coi như bọn họ may mắn!!
Hàn Nhã Thanh nghĩ, ông cụ đã ngủ rồi, thôi thì về nhà họ Đường với hai bé yêu vậy.
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh không vào phòng mà xoay người rời đi.
Người trong phòng nghe thấy tiếng bước chân rời đi thì hơi ngạc nhiên, nhưng bọn họ cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì nên không dám manh động.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi đến ngoài cửa phòng Hàn Trung Dung thì cố ý đạp mạnh bước chân, sau khi đi ngang qua, cô không rời đi luôn mà cố ý bước nhẹ lại, làm ra ảo giác lúc gần lúc xa.
Thực ra Hàn Nhã Thanh đã đứng sang một bên và chờ đợi...
Quả nhiên không bao lâu sau, Hàn Trung Dung mở cửa phòng ra: "Chuyện gì vậy, vừa rồi ai rời đi vậy? Có phải là Nghiên Nghiên không?"
“Không thể nào, Nghiên Nghiên biết kế hoạch của chúng ta đêm nay, tôi bảo nó ở trong phòng đừng ra ngoài.” Giọng nói trầm thấp của Lưu Vũ cũng truyền đến.
Sau đó cả hai từ từ ló đầu ra.
Hàn Nhã Thanh đang đứng cách cửa phòng bọn họ không xa, lúc này bọn họ thò đầu ra ngoài, tình cờ bắt gặp đôi mắt đang cười của Hàn Nhã Thanh.
Khi hai người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, đều sửng sốt.
“Chú hai, thím hai, các người nửa đêm không ngủ, đang làm gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra vẻ giễu cợt.
Cô vừa nghe Lưu Vũ nói đêm nay bọn họ có kế hoạch?
Kế hoạch gì?
Lúc này Hàn Nhã Thanh càng chắc chắn trong phòng cô có người.
Nhưng lúc này Hàn Trung Dung cùng Lưu Vũ đều ở đây, Hàn Chí Long thì đi quán bar tán gái, anh ta còn chưa trở về.
Chẳng lẽ người trong phòng cô là Hàn Nghiên Nghiên?
Hàn Nghiên Nghiên ở trong phòng cô làm gì? Bọn họ muốn làm gì?
CHƯƠNG 659: NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU XA TỰ TÌM CHẾT, HẬU QUẢ RẤT KHỦNG KHIẾP (1)
Liễu Ảnh: "..."
Câu trả lời biến thái của anh ta thực sự khiến cô ta không nói nên lời.
Liễu Ảnh thầm thở dài, nhắm mắt lại, anh ta mà như vậy, ước chừng cô ta sẽ sớm ngất thôi!
Tư Đồ Không thấy dáng vẻ nhân nhượng vì đại cuộc và "không thiết tha gì nữa" của cô ta, động tác của anh ta càng trở nên dữ dội và tàn nhẫn hơn.
Nhà tổ nhà họ Hàn.
Sau khi Hàn Nhã Thanh lấy thuốc về, bởi vì tình trạng của ông cụ Hàn không được tốt lắm, cho nên cô đã ở bên cạnh ông ta không rời.
Khi ông cụ Hàn đã ngủ say, Hàn Nhã Thanh xem đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi.
Lúc này, trong một căn phòng khác.
Hàn Trung Dung và Lưu Vũ còn chưa ngủ, bọn họ đang đợi...
“Bên kia gọi qua hỏi, khi nào thì có thể ra tay?” Lưu Vũ nhìn Hàn Trung Dung, trên mặt có chút ác độc: “Có phải chúng ta nên ra tay rồi không?”
“Con nhóc kia vẫn còn ở trong phòng của ông cụ, bây giờ chúng ta ra tay sợ sẽ kinh động đến ông cụ.” Hàn Trung Dung đang quan sát tình hình, không thấy Hàn Nhã Thanh đi ra khỏi phòng của ông cụ.
“Sợ cái gì? Nếu kinh động đến ông cụ thì chúng ta cứ diệt trừ luôn ông ta, đến lúc đó, cổ phần của Hàn thị đều là của chúng ta rồi." Lưu Vũ không có nhân tính, vì tiền mà bây giờ chuyện gì bà ta cũng có thể làm được.
Dù sao hại một người cũng là hại, hại hai cũng là hại, đối với bà ta mà nói cũng không khác biệt lắm.
Hàn Trung Dung rõ ràng rất sửng sốt, vốn là muốn phản đối, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Lưu Vũ, ánh mắt ông ta lóe lên, rõ ràng là do dự.
Cổ phần của Hàn thị quá có sức hấp dẫn đối với ông ta.
“Đợi một lúc nữa đã, ông cụ sắp ngủ rồi.” Hàn Trung Dung suy nghĩ, vẫn có chút do dự, ông ta cũng không muốn làm chuyện này quá mức ồn ào.
Đối với kế hoạch giết Hàn Nhã Thanh thì bọn họ có thể vẫn có thể che giấu được, nhưng nếu như ông cụ xảy ra chuyện, muốn che giấu cũng không dễ dàng.
"Ông làm việc gì cũng luôn thận trọng như thế cả, cả đời đều sợ cái này sợ cái kia, có cái gì phải sợ chứ?" Lưu Vũ rất bất mãn, bà ta sợ những người đó đợi lâu sẽ không kiên nhẫn, những người đó không dễ trêu đâu.
Lần này nếu không phải để đối phó với Hàn Nhã Thanh thì bà ta sẽ không đi tìm bọn họ, để bọn họ giúp đỡ mà bà ta đã đưa hết tất cả số tiền trong tay cho bọn họ.
Cho nên, lần này tuyệt đối không thể thất bại.
Hàn Trung Dung nghe thấy sự bất mãn của bà ta thì cau mày, nhưng lại không nói gì.
Ông ta dựa vào cửa, để lại một khe hở, ông ta xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài.
Sau đó, ông ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng của ông cụ.
Âm thanh Hàn Nhã Thanh mở cửa rất nhẹ, cô sợ mình sẽ đánh thức ông cụ.
“Đi ra rồi, ra rồi, có thể ra tay rồi.” Hàn Trung Dung nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi ra liền kích động kêu to, ông ta sợ Hàn Nhã Thanh phát hiện ra mình liền đóng cửa lại.
Hàn Nhã Thanh mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy một tiếng hét khẽ, âm thanh quá nhỏ khiến cô không nghe rõ họ nói cái gì.
Nhưng mà, cô theo tiếng hét nhẹ vọng đến đó thì tình cờ thấy cửa phòng của Hàn Trung Dung đóng lại.
Hàn Trung mắt cô liền nheo lại.
Tình trạng không đúng.Dung đóng cửa lại rất nhẹ, cũng không có một tiếng động.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, cô đi ra ngoài, Hàn Trung Dung đóng cửa lại, hơn nữa động tác rất nhẹ nhàng, cô biết đây không phải là trùng hợp.
Hàn Trung Dung và Lưu Vũ ở nhà chưa bao giờ đóng cửa nhẹ nhàng hay cẩn thận như vậy.
Khác thường như vậy chắc đang giật mình, e là có chuyện gì đó.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không lộ ra vẻ kỳ quái gì, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ông cụ lại, sau đó muốn trở về phòng mình.
Hôm nay muộn quá, cô đã gọi điện cho hai bé yêu, cô nói với hai bé yêu tối nay sẽ không về nhà họ Đường.
Đúng lúc này, trong phòng Hàn Trung Dung, Lưu Vũ đang thấp giọng gọi: "Cô ta đã trở về phòng rồi, chúng ta có thể ra tay."
Phòng cách âm rất tốt nên dù bà ta không cố ý hạ giọng thì bên ngoài cũng không nghe được.
Trước đó Lưu Vũ đã âm thầm cho người lẻn vào phòng của Hàn Nhã Thanh, đợi lúc Hàn Nhã Thanh trở về phòng thì bọn họ sẽ ra tay.
Hàn Nhã Thanh đến ngoài phòng của mình thì dừng lại, duỗi tay ra, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, động tác của cô dừng lại, đôi mắt cô nheo lại
Có người đã mở cửa phòng cô! Có người vào phòng cô!
Năng lực quan sát của cô luôn rất tốt, cho dù có dị thường tinh vi như nào thì cô cũng có thể phát hiện ra.
Trước khi đi, cô có kẹp một sợi tóc vào ổ khóa cửa, nhưng bây giờ nó đã biến mất.
Có Hàn Trung Dung bọn họ ở nhà, cô không yên tâm, tuy rằng trong phòng cô không có gì đặc biệt, nhưng không có gì bảo đảm bọn họ sẽ không vào phòng của cô giở trò quỷ.
Hàn Nhã Thanh đứng ngoài cửa, cẩn thận lắng nghe, sau đó cô nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy.
Cho nên, lúc này có người trong phòng của cô.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên một nụ cười khẩy, cho dù trong phòng là ai thì đêm nay cô có chút mệt rồi, không muốn chơi đùa cùng bọn họ.
Coi như bọn họ may mắn!!
Hàn Nhã Thanh nghĩ, ông cụ đã ngủ rồi, thôi thì về nhà họ Đường với hai bé yêu vậy.
Vì vậy, Hàn Nhã Thanh không vào phòng mà xoay người rời đi.
Người trong phòng nghe thấy tiếng bước chân rời đi thì hơi ngạc nhiên, nhưng bọn họ cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì nên không dám manh động.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi đến ngoài cửa phòng Hàn Trung Dung thì cố ý đạp mạnh bước chân, sau khi đi ngang qua, cô không rời đi luôn mà cố ý bước nhẹ lại, làm ra ảo giác lúc gần lúc xa.
Thực ra Hàn Nhã Thanh đã đứng sang một bên và chờ đợi...
Quả nhiên không bao lâu sau, Hàn Trung Dung mở cửa phòng ra: "Chuyện gì vậy, vừa rồi ai rời đi vậy? Có phải là Nghiên Nghiên không?"
“Không thể nào, Nghiên Nghiên biết kế hoạch của chúng ta đêm nay, tôi bảo nó ở trong phòng đừng ra ngoài.” Giọng nói trầm thấp của Lưu Vũ cũng truyền đến.
Sau đó cả hai từ từ ló đầu ra.
Hàn Nhã Thanh đang đứng cách cửa phòng bọn họ không xa, lúc này bọn họ thò đầu ra ngoài, tình cờ bắt gặp đôi mắt đang cười của Hàn Nhã Thanh.
Khi hai người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, đều sửng sốt.
“Chú hai, thím hai, các người nửa đêm không ngủ, đang làm gì vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn bọn họ, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra vẻ giễu cợt.
Cô vừa nghe Lưu Vũ nói đêm nay bọn họ có kế hoạch?
Kế hoạch gì?
Lúc này Hàn Nhã Thanh càng chắc chắn trong phòng cô có người.
Nhưng lúc này Hàn Trung Dung cùng Lưu Vũ đều ở đây, Hàn Chí Long thì đi quán bar tán gái, anh ta còn chưa trở về.
Chẳng lẽ người trong phòng cô là Hàn Nghiên Nghiên?
Hàn Nghiên Nghiên ở trong phòng cô làm gì? Bọn họ muốn làm gì?