Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711-720
CHƯƠNG 711: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (1)
Tuy là vậy nhưng viên cảnh sát kia cũng sắp bị khí tràng của Bùi Anh Duy áp đến thở không ra hơi.
“Cậu nói đi, xác minh số điện thoại thôi mà lâu như vậy sao?” Cố Chính Tân đột nhiên rống lên một tiếng với người cảnh sát kia.
“Đúng vậy.” Viên cảnh sát kia giật mình rồi gật đầu nói.
Bùi Anh Duy cười lạnh một tiếng, đem điện thoại của “Bọn cướp” ném cho anh cảnh sát đứng bên cạnh: “Cất cho cẩn thận, về sau cần để điều tra.”
“Tôi đã xem hết tư liệu về vụ án này, bao gồm cả ghi chép của Hàn Nhã Thanh, trong đó không hề có số điện thoại này, tôi không hiểu vì lí do gì mà các người lại đặt điều như vậy.” Bùi Anh Duy nói từng chữ từng chữ, giọng anh không cao, nhưng đủ khiến người khiếp sợ.
Hiện tại anh ta dùng giọng điệu tra hỏi chứ không phải thẩm vấn, thái độ khác biệt nhau hoàn toàn.
Thẩm vấn là dựa trên cơ sở đã định tội, trong khi tra hỏi chỉ là quy trình để ghi chép lại.
Ánh mắt anh ta hơi đổi, nhanh chóng nhìn về phía Cố Chính Tân: “Cố cục trưởng, có thể giải thích tôi nghe việc gì đang xảy ra không?”
Phóng viên đều là chuyên gia, chuyện cho đến hiện tại, ai cũng có thể thấy rõ.
“Cố cục trưởng, xin cho hỏi chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Mấy phóng viên khác cũng nhanh chóng vây quanh Cố Chính Tân.
Cố Chính Tân âm thầm hít vào một hơi, báo cáo không lâu trước kia của Cổ Doanh Doanh, đều là do nhà họ Cố sắp đặt, vốn tưởng rằng hoàn hảo không tì vết.
Lại không ngờ rằng, mới bước đầu tiên thì đã bị vạch trần.
Cố Chính Tân biết, lần này đã thua rồi, bước đầu đã bị phá sản, hơn nữa vụ án này về sau sẽ do Bùi Anh Duy phụ trách, hắn lại càng không thể nhúng tay.
“Chuyện cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ, tôi cũng chỉ mới tới, rất nhiều chuyện cũng không biết…” Việc Cố Chính Tân có thể làm bây giờ là lãng tránh trách nhiệm, tách mình ra khỏi vụ này.
“Cố cục trưởng không biết tình huống của vụ án ra sao? Vậy mà có thể định tội được Hàn Nhã Thanh, thật là lợi hại.” Bùi Anh Duy trực tiếp ngắt lời, ý tứ trào phúng vô cùng rõ ràng.
“Bọn cướp vừa mới bị bắt, cô Hàn liền muốn nhận dạng, do là cô Hàn là người bị hại nên tôi mới tận lực hỗ trợ, không ngờ lại xảy ra chuyện sơ suất như vậy.” Cố Chính Tân hoàn toàn đem hết trách nhiệm đẩy lên người kẻ khác, tự biến mình thành một kẻ vô tội.
Hàn Nghiên Nghiên ngẩn người, theo bản năng muốn phản bác, thế nhưng đối diện với ánh mắt hung tợn của Cố Chính Tân, thân thể cô ta bất giác run lên, không nói nữa.
Cô ta biết, bây giờ phản bác Cố Chính Tân cũng không có ích lợi gì.
Cô ta biết rõ nhà họ Cố không phải là ai cũng có thể đắc tội được.
Viên cảnh sát vừa xác nhận số điện thoại của Hàn Nhã Thanh vẫn cúi đầu, không nhìn được vẻ mặt của anh ta.
“Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ điều tra rồi báo cáo lên cấp trên, tôi tin cấp trên nhất định sẽ xử lý công bằng.” Bùi Anh Duy lạnh lùng cười cợt, mục đích của cậu ba Dương đã đạt được, anh cũng không ở lại đây phí lời với đám người này để làm gì.
Cố Chính Tân cả người cứng đờ, điều tra rồi báo cáo cấp trên?
Nếu Bùi Anh Duy muốn điều tra, thì có chuyện gì có thể giấu được anh? Ngày hôm nay Bùi Anh Duy vừa đến đã phá hỏng hết kế hoạch của hắn, hơn nữa còn chứng minh được Hàn Nhã Thanh trong sạch, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Bùi Anh Duy đều tường tận hết mọi chuyện.
Mọi việc mà Bùi Anh Duy làm đều khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
Cố Chính Tân cho rằng hắn thua bởi Bùi Anh Duy, nhưng thực chất không phải vậy, Cố Chính Tân thậm chí còn không biết đối thủ thực sự của mình là ai!
Bùi Anh Duy tiến vào cục cảnh sát, không lâu sau Hàn Nhã Thanh cũng đi ra.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi ra, Lưu Vũ đã bị bắt vào cục cảnh sát, Hàn Nghiên Nghiên cũng được mời về để tra hỏi.
Ngoài cục cảnh sát không ít phóng viên vẫn còn vây quanh, thấy Hàn Nhã Thanh đi ra, liền cấp tốc bu lại.
“Cô Hàn, hiện tại đã chứng minh được cô trong sạch, không biết cô lời gì muốn nói không?”
“Cô Hàn, chuyện này gây náo động lớn như vậy, cô có thể gặp dữ hóa lành, có phải là có người đã giúp cô không?”
“Cực khổ rồi.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhìn về một hướng, mang ý cười nói một câu.
Hàn Nhã Thanh giống như là đang nói với phóng viên, nhưng thực chất là đang nói với người khác.
Lúc bấy giờ, ở một chỗ cách đó không xa, cậu ba Dương ngồi trong xe nở nụ cười thỏa mãn.
Hừ, người phụ nữ của anh rốt cuộc cũng biết đau lòng vì anh rồi. Cuối cùng cũng có chút lương tâm!
Đám phóng viên đồng loạt sửng sốt, muốn hỏi đến cùng thì Hàn Nhã Thanh đã nhanh chóng rời đi mất.
Hàn Nhã Thanh rời khỏi cục cảnh sát, lên chiếc xe đang đậu bên đường.
Vừa lên xe, chiếc xe liền khởi động.
Trên xe, cậu ba Dương ôm chặt cô vào lòng, mãnh mẽ hôn cô.
Tuy rằng anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để cứu cô ra, nhưng anh vẫn thấy đau lòng, người của anh vì cớ gì mà phải bị oan chứ? Còn phải vào cục cảnh sát dưới thân phận là hiềm nghi?
Về sau, anh sẽ không để chuyện giống như vầy lại xảy ra.
Hàn Nhã Thanh không những không từ chối mà còn dùng tay trái đè gáy anh, chủ động hôn lại.
Hai người bọn họ hoàn toàn xem thư ký Lưu ngồi trước xe như không khí.
Thư kí Lưu tập trung lái xe, mắt không dám lia qua một cái.
Nụ hôn cuồng nhiệt triền miên, hơi thở hai người càng ngày càng gấp gáp, cơ thể Hàn Nhã Thanh ngày càng nóng lên, ngày càng mềm đi.
Sau cùng cậu ba Dương mới buông cô ra, anh nhìn cô khóe môi giương lên: “Biết anh cực khổ như thế nào rồi sao, muốn cảm ơn anh như thế nào đây?”
cậu ba Dương từ trước đến nay không phải là người làm việc tốt không cần lưu danh, anh làm việc tốt nhất định phải đòi báo đáp!
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, chân mày như tơ, cười khẽ nói: “Anh muốn như thế nào?”
Lúc trước, cô đã từng nói với Tào Du, cô tin Dương Tầm Chiêu, tin rằng anh có thể cứu được cô.
Nhưng cô cũng không ngờ, chưa gì anh đã giải quyết xong hết mọi chuyện, nhanh đến độ cô cũng không thể tin nổi.
Người đàn ông này cường đại và mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của cô, điều này chứng tỏ rằng, trước đây khi tranh tài cùng cô, anh đã giấu đi thực lực thật sự của mình.
Vì điều đó, cô biết rằng mình sẽ không thể chống lại anh được.
“Anh muốn như thế nào liền có thể như thế đó sao?” cậu ba Dương nhìn cô, thái độ của cô lúc này làm anh có chút khó kiềm chế.
Người phụ nữ này, mặc kệ có thành dạng gì, đối với anh vẫn là một yêu tinh mê hoặc chết người!
CHƯƠNG 712: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (2)
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh đem tay ôm lấy cổ anh, đầy quyến rũ và xinh đẹp
Cô nhẹ nhàng nói ra một chữ đầy mê hoặc.
Nếu là trước đây, Hàn Nhã Thanh rất bài xích chuyện này, thế nhưng bây giờ lại không giống, bây giờ cô đã nhận định người đàn ông này.
Hơn nữa họ cũng có con rồi, vậy thì chuyện này cũng là bình thường.
“Thanh Thanh, em đang quyến rũ anh à?” Mắt cậu ba Dương phút chốc trở nên u ám, giọng nói cũng khàn theo.
Cô không cần quyến rũ, anh đã không kiềm chế được rồi, bây giờ cô còn mê hoặc anh như vậy, làm anh không thể không tàn nhẫn đem cô nuốt xuống bụng.
Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ là bàn tay trên cổ anh không ngừng ma sát, khiêu khích trắng trợn như vậy làm cậu ba Dương trong nháy mắt căng cứng cả người, đôi mắt càng tối sầm, tấm chắn xe đã thả xuống, thư kí Lưu phía trước không thể nhìn thấy sau xe.
cậu ba Dương giờ muốn làm như thế nào cũng không bị làm phiền, thế nhưng cậu ba Dương lại kiềm bản thân lại.
Bởi vì anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, thế là…
“Tới ủy ban.” cậu ba Dương đột nhiên ngồi thẳng người, quay về phía thư kí Lưu nói một câu.
cậu ba Dương ngồi thẳng người dậy là vì sợ mình sẽ không kiềm chế được muốn cô trên xe, như vậy sẽ bỏ lỡ chính sự.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, ánh mắt dao động, trong tình huống này, không phải cậu ba Dương nên dẫn cô về nhà sao?
Thật vi diệu, có thật không vậy?
Cô mới câu dẫn anh trắng trợn vậy mà?
Thế mà anh lại, anh lại.
Giờ phút này, tâm tình Hàn Nhã Thanh có chút rối ren.
Mà lúc bấy giờ, trong nhà họ Dương.
“Anh giúp tôi điều tra số điện thoại của cô chủ nhà họ Đường, Đường Thấm Nhi.” Dương Bạc Vệ gọi điện thoại, sắt mặt vô cùng nghiêm nghị.
Ông nhất định phải gặp được Đường Thấm Nhi, ông phải gặp bằng được!
Nhiều năm như vậy, Dương Bạc Vệ hầu như đã phong kín chính mình, không liên hệ với người bên ngoài, chỉ liên hệ với một người duy nhất.
“Bạc Vệ, ông muốn làm gì?” Người kia nghe thấy lời của Dương Bạc Vệ, giọng nói toát lên vẻ kinh ngạc.
“Bạc Vệ, chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, đừng để ý tới làm gì, nếu chuyện năm đó bị phanh phui thì rất nhiều người sẽ bị liên lụy…” Người kia cố gắng khuyên ngăn, giọng điệu đầy nặng nề.
“Ông cũng biết chuyện có phải không? Ông biết chuyện có liên quan đến Đường Thấm Nhi có phải không?” Âm thanh Dương Bạc Vệ trở nên kích động, kích động lạ thường.
“Chuyện liên quan đến cô chủ nhà họ Đường động tĩnh rất lớn, tôi đương nhiên cũng biết.” Người kia cũng không chối bỏ, nói hết câu thì thở dài một hơi.
“Nói vậy là ông cũng nghi ngờ có phải không?” Tay Dương Bạc Vệ nhịn không được run rẩy: “Cô ta có phải là…”
“Bạc Vệ, ông không nên trở về.” Đầu điện thoại bên kia đột nhiên ngắt lời ông, Nếu Dương Bạc Vệ cứ ở trong viện dưỡng lão không trở về, thì ông ta sẽ không biết chuyện này.
Không biết, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, chuyện năm đó đã quá lớn, một khi vạch trần toàn bộ, không biết là hậu quả sẽ như thế nào.
“Bạc Vệ, đã qua hai mươi năm rồi, mọi chuyện đều đã êm đẹp, ông đừng tiếp tục…” Tiếng người bên kia dây điện thoại càng trầm thêm mấy phần.
“Không được, tôi nhất định phải biết, nhất định phải…” Dương Bạc Vệ thở mạnh một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn mang vẻ đau đớn và nặng nề: “Tôi nhất định phải biết được chuyện gì đã xảy ra? Việc này không chỉ liên quan đến chuyện năm đó…”
Dương Bạc Vệ mở mắt lần nữa, trong mắt vẫn là những cảm xúc kia nhưng lại mang theo chút lo lắng, thậm chí là sợ sệt, việc này không chỉ liên quan đến chuyện năm đó, mà còn liên quan đến…
“Bạc Vệ, lời này của ông là có ý gì?” Giọng người bên kia lộ vẻ nghi hoặc.
Nếu không vì chuyện năm đó, thì là vì cái gì?
“Ông trước tiên giúp tôi điều tra số điện thoại, tôi muốn gặp Đường Thấm Nhi trước.” Dương Bạc Vệ phớt lờ câu hỏi của ông ta, bởi vì có một số chuyện ông vẫn chưa thể xác định được, ông muốn gặp Đường Thấm Nhi để tìm đáp án.
“Ông muốn gặp cô ta?” Đối phương nghe lời này của ông nhịn không được kêu thành tiếng, ông cho là chỉ cần tìm ra số điện thoại của Đường Thấm Nhi là được, không nghĩ tới Dương Bạc Vệ lại muốn trực tiếp gặp mặt cô.
“Đúng, tôi muốn gặp cô ta.” Dương Bạc Vệ đã quyết định, chuyện mà ông đã quyết thì sẽ không thay đổi.
Cũng không thể thay đổi, ông nhất định phải đi.
“Bạc Vệ, ông biết là…” Giọng nói người kia pha lẫn lo lắng, ông lại muốn khuyên Dương Bạc Vệ.
“Không cần khuyên tôi, đây là quyết định của tôi, tra được số thì nói cho tôi biết.” Dương Bạc Vệ trược tiếp ngắt lời ông, Dương Bạc Vệ dừng lại một chút, tựa như nghĩ đến điều gì, lập tức bồi thêm một câu: “Nếu ông không tra giùm tôi, thì tôi sẽ tự mình tra, hoặc là tôi sẽ đi tìm cô ta luôn.”
“Được rồi, tôi sẽ tra giùm ông.” Người kia nghe ông nói vậy, cũng chỉ có thể đồng ý.
Sau khi Dương Bạc Vệ cúp điện thoại, nhanh chóng khép mắt lại, tâm tình ngày càng phức tạp.
Có thể, ông không nên trở về từ viện dưỡng lão, nhưng giờ ông đã về rồi, việc này không thể vờ như không biết
Có lẽ, đây chính là ý trời!!
Nếu đây là ý trời, ông cũng không chống lại được.
Chuyện nên đến cuối cùng cũng đến, chuyện nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, suy cho cùng cũng không thể thoát được…
Lúc bấy giờ, cậu ba Dương trong xe.
cậu ba Dương ngồi thẳng lưng, chỉ dùng một tay ôm lấy Hàn Nhã Thanh, ngoài ra không có bất kì động tác thân mật nào khác.
Hàn Nhã Thanh thấy anh như vậy, khóe môi không khỏi cong lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ba Dương đứng đắn như vậy.
Chỉ vì đi đăng kí kết hôn, anh cũng thật là…
Chuyện đăng kí kết hôn này, Hàn Nhã Thanh đã không còn mâu thuẫn như trước nữa, cô cùng Dương Tầm Chiêu đăng kí kết hôn cũng là chuyện sớm muộn.
Tuy nhiên, cô nhớ tới hai bảo bối ở nhà, nghĩ đến bảo bối Đường Minh Hạo, nếu cô đăng kí kết hôn với Dương Tầm Chiêu, liệu bé Hạo có đồng ý không?
Hơn nữa, cậu ba Dương làm vậy có phải là qua loa rồi không?
Lần đầu đã qua loa lắm rồi, lần này còn sơ sài như vậy?
Ai mà kết hôn kiểu vậy chứ?
Đối với điều này, trong lòng Hàn Nhã Thanh có chút bất mãn.
CHƯƠNG 713: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (3)
Tuy nhiên, điều Hàn Nhã Thanh lo nhất vẫn là ăn nói như thế nào hai bảo bối chuyện kết hôn với Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt chớp động, cô nhìn bầu trời đang sập tối ở phía ngoài, giờ này chắc ủy ban chắc đã đóng cửa rồi.
“Giờ này ủy ban nghỉ làm việc rồi.” Hàn Nhã Thanh nói lời này ra liền thở phào nhẹ nhõm.
cậu ba Dương là tinh anh, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết trong lòng cô nghĩ gì, khóe môi chậm rãi giương lên: “Không sao cả, bọn họ nghỉ làm thì sẽ không cản trở việc lấy hôn thú của chúng ta.”
Hàn Nhã Thanh trợ tròn hai mắt, nhìn thẳng vào anh, khóe miệng giật giật, được rồi, có vẻ như không có gì có thể làm khó được cậu ba Dương.
Ủy ban tan ca rồi không thể ngăn anh lấy giấy hôn thú, thế thì còn gì cản trở nữa đâu?
Hàn Nhã Thanh áp sát người vào người anh, gương mặt cô vừa vặn chạm vào cổ anh, cô nhẹ nhàng kề sát vào cổ anh, cố ý thổi một hơi nhẹ, hơi thở ấm áp lập tức tán lên da thịt anh.
Cơ thể cậu ba Dương lần thứ hai căng cứng, rũ mắt xuống dưới nhìn cô, vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của cô, thấy cả động tác cố ý kia, ánh mắt anh lại càng tối hơn.
Cô đang quyến rũ anh, rõ ràng là…
“Ngồi yên.” Dương Tầm Chiêu kéo người cô thẳng dậy, chặn ngang quấy rối của cô.
Dương Tầm Chiêu quyết định, lúc này, tuyệt đối không được để bị mê hoặc, hôm nay anh nhất định phải làm được chuyện quan trọng nhất trần đời này.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, lần nữa nhìn anh, trong mắt toát vẻ ngạc nhiên, cô dụ dỗ thất bại à?
Mới nãy cậu ba Dương rõ ràng là gấp đến không chịu nổi, giờ cô chủ động thì anh lại muốn cô ngồi yên?
Dương Tầm Chiêu, cả nhà anh!
Dụ dỗ thất bại, Hàn Nhã Thanh liền nghĩ biện pháp khác làm Dương Tầm Chiêu thay đổi chủ ý!
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Nhã Thanh cũng không có biện pháp nào hay, bởi vì cô rất rõ một điều rằng, chuyện mà Dương Tầm Chiêu kiên quyết làm, khó mà có thể sửa đổi được.
“Dương Tầm Chiêu, chúng ta đi đăng kí kết hôn như vậy có phải có chút không thích hợp.” Hàn Nhã Thanh cuối cùng quyết định nói thẳng, lời cô nói vẫn tương đối khéo léo.
“Không phải lúc nãy em nói là, anh muốn như thế nào cũng được sao? Giờ em muốn đổi ý?” cậu ba Dương nhìn cô, nheo mắt lại, lộ ra chút nguy hiểm.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật, đúng là cô nói là anh muốn như nào cũng được, nhưng ý cô không phải là chuyện này.
“Em với anh đi đăng kí kết hôn như thế này, thì giải thích làm sao với người nhà đây.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, người nhà mà cô nói hiển nhiên là hai đứa trẻ.
Việc này chính là điều mà cô lo nhất.
“Lúc trước ở nhà họ đường, bà cụ Đường đã đồng ý rồi.” Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn thẳng vào cô, từng lời từng lời phản bác lý do của cô.
Rõ ràng là mấy lý do này của cô là không hợp lệ với anh.
“Nhưng mà còn hai người không đồng ý.” Hàn Nhã Thanh cong môi, có hai đứa nhóc không đồng ý chuyện này, mặc dù còn nhỏ nhưng lại đóng vai trò chủ chốt.
Nếu hai bảo bối đều đồng ý, thế thì cũng không có việc gì to tát cả.
“Nếu anh nhớ không lầm, bọ họ đều không phản đối chuyện này, không phản đối chính là đồng ý.” Dương Tầm Chiêu tưởng cô đang nói ông cụ Đường cùng ông cụ Hàn.
Hàn Nhã Thanh: “…”
“Họ không phải là mấu chốt của việc này.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một chút, làn thứ hai mở miệng, thực ra mấy người già trong nhà đều không có ý kiến gì.
Vì lẽ đó, bọn họ không phải là vấn đề
“Sao?” Dương Tầm Chiêu cau mày nghi hoặc, bọn họ không phải là mấu chốt? Thế ai mới là mấu chốt?
“Thực ra, chúng ta muốn đăng kí kết hôn còn phải vượt qua một cửa ải nữa.” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài nghĩ cô sẽ không nói rõ cho Dương Tầm Chiêu biết, nhưng thả chút thính chắc được mà nhỉ?
“Cửa ải nào?” Mày Dương Tầm Chiêu nhíu càng chặc, anh nghĩ mình đã thông qua hết mọi thứ rồi, giữa họ không nên có bất kỳ cản trở nào mới phải.
“Anh cần phải thông qua thử thách của hai người kia, nếu hai người đó đồng ý thì không có vấn đề gì cả.” Hàn Nhã Thanh nghĩ lời của cô đã rất rõ ràng rồi, nhưng mà bởi vì Đường Minh Hạo, nên cô che giấu thân phận của hai đứa đi.
“Thử thách của hai người?” cậu ba Dương mày giương cao, ánh mắt lóe lóe.
“Đúng, thử thách của hai người.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, nghiêm túc gật đầu, chính là một thử thách của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, và bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
“Là hai người nào?” Dương Tầm Chiêu nghiêm túc nhìn cô, lời nói mang theo ý cười.
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Hai người kia đối với em và anh rất rất quan trọng.”
Cô nói đến đây hiển nhiên ai cũng biết, Dương Tầm Chiêu thông minh như vậy, lợi lại như thế, chắc là có thể đoán được nhỉ?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, nếu cậu ba Dương đoán được…
Nếu cậu ba Dương đoán được, mọi chuyện liền trở nên rất đơn giản?
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, mày vẫn nhíu chặt như trước, khóe môi khẽ mím, sau đó nói rằng: “Hàn Nhã Thanh, em đang tìm cớ để khỏi đi đăng kí kết hôn với anh có phải không?”
Gì mà đối với anh và em rất quan trọng?
Có hai người như vậy, anh cũng không nghĩ ra được.
Đường Lăng? Đường Lăng đối với cô hay anh cũng rất quan trọng, nhưng mà làm gì có chuyện Đường Lăng đi thử thách anh kia chứ.
ông cụ Đường bọn họ đều cũng đã đồng ý, cho nên cũng không cần phải kiểm tra anh lại.
Thế thì, còn người nào, hơn nữa còn tới tận hai người?
Anh liền cho rằng cô đang tìm cớ.
Hàn Nhã Thanh, mắt chớp lại chớp, sau đó thở dài, có lúc cậu ba Dương khôn khéo đến đáng sợ, có lúc lại ngờ nghệch đến vậy…
Có lúc cô không cần nói gì, anh cũng có thể hiểu được, nhưng mà cô ám chỉ rõ ràng đến thế rồi mà anh vẫn không đoán được?
Không những không đoán được mà còn nghi ngờ cô đang tìm cớ.
“Nhã Thanh, đừng lãng phí sức lực nữa.” cậu ba Dương ghì hông của cô, mặt anh tiến đến gần, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
“Dương Tầm Chiêu, em không nghĩ là anh lại…” Hàn Nhã Thanh vừa buồn bực vừa buồn cười, ánh mắt lại chớp động, lần nữa mở lời.
Cô nghĩ cô nên nói thẳng với anh, nhìn anh như vậy khẳng định là không đoán ra!
CHƯƠNG 714: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (4)
Hàn Nhã Thanh vừa buồn bực lại vừa buồn cười, ánh mắt lại chớp động, lần nữa mở lời. Cô nghĩ cô nên nói thẳng với anh, nhìn anh như vậy khẳng định là không đoán ra!
Nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra, nhìn thấy là số cố định từ biệt thự nhà họ Đường điện đến, cô nhanh chóng bắt máy.
cậu ba Dương cho là cô vì không muốn đăng kí kết hôn với anh nên mới viện cớ, nên cũng không hỏi thêm.
“Thanh Thanh, bệnh tim của ông cụ Hàn tái phát, con mau về nhà, không, con đừng về nhà, mau đến bệnh viện đi.” Vừa mới kết nối, giọng của bà cụ Đường liền truyền đến.
“Đã xảy ra chuyện gì?”Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, hít mạnh một hơi, lúc cô rời đi ông nội vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên bệnh lại tái phát?
Bệnh ông cụ Hàn đột nhiên tái phát chỉ có thể là do ông đã biết chuyện của Hàn Nghiên Nghiên.
Nhưng mà cô đã giao phó xong xuôi hết rồi mà!
“Con lúc trước gọi điện, dặn chúng ta không nên để ông cụ Hàn biết chuyện của Hàn Nghiên Nghiên, cũng không để ông biết chuyện Lưu Vũ bắt cóc con, nên chúng ta vẫn giữ im lặng và để hai đứa bé ở bên cạnh ông bầu bạn, ông vốn đang khỏe mạnh, nhưng đột nhiên ông cụ Hàn nhận được một cuộc gọi của Hàn Trung Dung, chúng ta cũng không biết người kia đã nói gì với ông, khi ông nghe xong liền đột ngột ngất xỉu.” bà cụ Đường sốt ruột cùng lo lắng: “Chúng ta đã gọi xe cấp cứu, rất nhanh thì sẽ đến bệnh viện.”
Hàn Nhã Thanh thở không ra hơi, cô ngàn phòng vạn phòng, vậy mà không phòng được Hàn Trung Dung sẽ gọi điện cho ông cụ Hàn.
Hàn Trung Dung nhất định đã nói chuyện của Hàn Nghiên Nghiên cho ông biết, kích thích ông cụ Hàn, nếu không ông cụ Hàn cũng sẽ không đột nhiên té xỉu.
Hàn Trung Dung biết rõ ông có bệnh tim, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, vậy mà vẫn điện thoại nói chuyện này cho ông cụ Hàn nghe, đứa con này của ông đúng là tốt thật.
“Bà ngoại, bà đừng lo, con lập tức đến bệnh viện ngay đây.” Hàn Nhã Thanh cũng không biết rõ mọi chuyện như thế nào, chỉ có thể đến bệnh viện mới biết được.
bà cụ Đường báo tin ông cụ Hàn nhập viện, Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, rồi lập tức đi đến bệnh viện.
Từ chỗ cô đến bệnh viện, ước chừng kịp lúc xe cấp cứu đưa ông cụ Hàn đến bệnh viện.
“Ông ngoại tái phát bệnh tim, té xỉu.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh bây giờ cực kì hoảng loạn, bác sĩ nói bệnh tình của ông cụ Hàn không được tốt, tuyệt đối đừng để ông bị kích thích, cô sợ, sợ ông sẽ không tỉnh lại nữa.
“Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì.” Dương Tầm Chiêu ôm chặt cô vào lòng, rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên liên hệ bác sĩ.
Việc này xảy ra quá đột ngột, khiến người khác không hề chuẩn bị kịp.
Anh liên hệ bác sĩ cũng không kịp, cả hai người anh liên hệ đều không rảnh, một người đang làm giải phẩu, còn người kia thì đã đi đến nơi khác.
Lúc Hàn Nhã Thanh chạy đến phòng cấp cứu, ông cụ Đường cùng Phạm My đều đang chờ ở ngoài.
“Thanh Thanh, con đến rồi.” Phạm My nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, hơi chút thở phào: “Nhanh, con mau cùng ta kí tên, bác sĩ nói muốn làm giải phẫu.”
Giải phẫu cần phải có người nhà ký tên chấp thuận, nếu Hàn Nhã Thanh không đến kịp, thì ông cụ Đường sẽ thay mặt Hàn Nhã Thanh kí tên, dù sao cứu người mới là quan trọng nhất.
“Tình huống của ông nội con như thế nào rồi?” Hàn Nhã Thanh kí tên, giọng nói mang phần run rẩy hỏi bác sĩ.
“Tình huống có chút không ổn, cần phải tiến hành giải phẫu, người nhà bệnh nhân có thể chờ bên ngoài.” Bác sĩ nhìn cô giải thích một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bác sĩ thường hay xem bệnh cho ông cụ Hàn cũng vừa hay đang giải phẩu, cho nên chỉ có thể nhờ bác sĩ khác cấp cứu.
Lúc Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Hàn bị đẩy vào phòng cấp cứu, tim cô như thắt lại.
cậu ba Dương ôm cô không nói một lời, bởi anh biết nếu ông cụ Hàn có mệnh hệ gì thì cũng không an ủi được cô.
Vì thế anh chỉ đành ôm cô, cùng chờ đợi!
Thời gian từng phút trôi đi, lòng Hàn Nhã Thanh càng ngày càng hoảng loạn và khổ sở.
Khoảng hai tiếng sau, phòng cấp cứu rốt cục cũng mở cửa.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng tiến lại gần, mắt nhìn thẳng vào bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cô, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Chúng tôi đã tiến hành ca giải phẫu khá thành công, nhưng cơ thể bệnh nhân rất kém, vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa với tình trạng sức khỏe của bệnh nhân hiện tại chỉ sợ sẽ không qua khỏi.”
Nghe xong, Hàn Nhã Thanh như muốn ngã quỵ, cậu ba Dương nhanh chóng đỡ cô dậy.
Hàn Nhã Thanh dựa người vào ngực Dương Tầm Chiêu, trong lòng nhức nhói từng cơn. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Lúc cô rời đi, ông nội vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bây giờ lại…
Quá đột ngột, đột ngột đến nổi Hàn Nhã Thanh không thể chấp nhận được chuyện này.
“Thanh Thanh, con đừng quá đau lòng. Chúng ta sẽ tìm cách khác, nhất định có thể cứu được ông cụ Hàn.” Phạm My cũng rất khó chấp nhận được, trong hoàn cảnh này dù là ai cũng sẽ bất lực, chỉ là một câu an ủi nhợt nhạt nhưng chỉ cần người còn sống thì sẽ còn cơ hội để tỉnh lại.
ông cụ Đường thở dài một hơi, người vừa mới nói cười với ông xong, đột nhiên lại ngã xuống, còn có khả năng không thể tỉnh lại nữa, đến ông còn khó chấp nhận được, huống chi là Thanh Thanh.
ông cụ Đường nhớ lại vẻ mặt lúc ông cụ Hàn nhận được điện thoại rõ ràng là rất khó coi.
Nếu như truy cứu trách nhiệm trong chuyện này, thì Hàn Trung Dung chính là đầu sỏ, thậm chí có thể nói là sát nhân.
“Đừng quá lo lắng, anh sẽ nghĩ ra cách.” cậu ba Dương nhìn thấy dáng vẻ của cô, lòng đau không thôi, anh biết rõ tình hình của ông cụ Hàn, nếu giải phẫu thành công nhưng lại không hồi tỉnh thì việc cứu ông tỉnh lại là rất xa vời, nhưng vì cô, anh nhất định phải tìm được cách.
“Tình trạng ông cụ Hàn như thế này, có nên báo cho người nhà họ Hàn biết không?” Phạm My suy nghĩ đôi chút, không nhịn được hỏi một câu.
Dù sao bây giờ, ông cụ Hàn có khả năng sẽ ra đi bất cứ lúc nào, theo lí mà nói nên báo cho người nhà họ Hàn biết, nhưng mà tình hình nhà họ Hàn…
“Nói cho Hàn Trung Dung biết, bảo ông ta đến đây ngay.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nheo mắt lại, đột ngột bật người dậy, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô ẩn chứa một tia sát khí.
“Thanh Thanh, con muốn làm gì?” Phạm My thấy dáng vẻ này của Hàn Nhã Thanh, sợ đến mức ngừng thở, Thanh Thanh không phải là muốn giết Hàn Trung Dung chứ?
CHƯƠNG 715: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (5)
“Bảo ông ta đến đây xem, sau đó đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Hàn, ông ta không xứng làm con trai ông nội.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh thật sự muốn giết Hàn Trung Dung nhưng cô không thể giết người thật.
Nhưng rõ ràng Hàn Trung Dung biết ông nội bị bệnh tim rất nặng, không chịu được thêm kích thích nữa mà ông ta vẫn cố ý kích thích ông nội, chỉ một điểm này thôi cô đã không thể tha thứ rồi.
Về kế hoạch bắt cóc của Lưu Vũ, Hàn Trung Dung không tham gia nên không bị cảnh sát bắt, nếu biết trước sẽ thế này, họ nên bảo cảnh sát bắt ông ta về đồn luôn.
“Được, đều nghe theo em, em nói gì là như thế.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, bây giờ cho dù cô thật sự muốn giết Hàn Trung Dung thì anh cũng sẽ giúp cô.
Ông cụ Hàn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nói thẳng ra phòng này chỉ để duy trì sự sống, sống thêm được ngày nào hay ngày đó.
Bác sĩ tim mạch mà Dương Tầm Chiêu liên lạc vội vàng chạy đến, sau khi nhìn tình hình của ông cụ Hàn thì cũng chỉ biết lắc đầu, nói rằng với tình huống của ông, khả năng tỉnh lại là rất nhỏ, rất nhỏ, và gần như là không thể.
Nhưng dù vậy Hàn Nhã Thanh cũng không muốn từ bỏ, cho dù chỉ có một cơ hội mỏng manh thì cô cũng không từ bỏ.
Ông cụ Hàn phẫu thuật xong, Hàn Nhã Thanh bảo bác sĩ gọi điện cho Hàn Trung Dung, khi bác sĩ gọi cho ông ta, cô cũng ở bên cạnh, cô nghe rõ bác sĩ đã nói với Hàn Trung Dung về tình hình của ông cụ Hàn.
Nhưng mãi đến hơn tám giờ ngày hôm sau Hàn Trung Dung mới đến bệnh viện.
Vì bây giờ ông cụ Hàn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt nên Hàn Nhã Thanh không ở cạnh giường ông, nhưng cô đã ở bệnh viện cả đêm, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Dương Tầm Chiêu cũng ở cùng cô cả đêm trong bệnh viện.
Lúc Hàn Trung Dung đến, Dương Tầm Chiêu lại vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho Hàn Nhã Thanh.
Thấy Hàn Trung Dung thong thả bước tới, lúc đó Hàn Nhã Thanh thật sự rất muốn giết ông ta.
“Tình hình thế nào?” Hàn Trung Dung tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, liếc cô một cái, trong giọng điệu không có một chút lo lắng, ngược lại còn có vài phần hả hê vui sướng khi có người gặp hoạ, không ai biết trong tình huống này ông ta còn hả hê cái gì.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không đáp lời.
Phòng chăm sóc đặc biệt ở ngay bên cạnh, nếu ông ta thật sự muốn biết tình hình của ông nội thì có thể đi hỏi bác sĩ rồi vào thăm ông nội, nhưng hiển nhiên Hàn Trung Dung không hề có ý định đi vào.
“Ông cụ đã chuyển hết tất cả cổ phần trong tay cho cô, bây giờ ông ấy ốm thì liên quan gì đến tôi? Gọi tôi đến có ích gì?” Hàn Trung Dung chẳng những không có ý định vào thăm ông nội, hiển nhiên ông ta tới đây còn không phải tự nguyện.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn bình tĩnh, chín chắn, nhưng lúc này cô cảm thấy lửa giận sục sôi, cô rất muốn đánh cho tên cặn bã trước mặt này một trận, nhưng cô cảm thấy đánh loại người này sẽ làm bẩn tay mình.
“Hôm qua ông gọi cho ông nội đã nói cái gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, trong mắt mang theo ý lạnh khiến người khác sợ hãi.
“Còn có thể nói gì nữa? Nói về việc Nghiên Nghiên và mẹ nó bị bắt, và cả chuyện cô hại Nghiên Nghiên thân bại danh liệt. Là cô hại Nghiên Nghiên, là cô hại mẹ con nó vào tù, không phải ông cụ nên ra mặt giải quyết sao?” Hàn Trung Dung nhìn Hàn Nhã Thanh, không có ý xin lỗi chút nào, hoàn toàn là vẻ đương nhiên, dường như Hàn Nhã Thanh mới là người sai.
Hàn Nhã Thanh chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, ý Hàn Trung Dung là hôm qua ông ta gọi điện đến nói cho ông nội chuyện Hàn Nghiên Nghiên, bao gồm cả chuyện đoạn video?
Chẳng trách còn chưa kết thúc cuộc gọi ông nội đã ngất đi.
“Rõ ràng ông biết ông nội bị bệnh tim.” Hàn Nhã Thanh không so đo cách nói đổi trắng thay đen của ông ta, nhưng ông ta khiến ông nội bị như này, món nợ này nhất định phải tính.
“Tôi biết.” Hàn Trung Dung nhướng mày, thản nhiên trả lời, không cho là đúng.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta bằng ánh mắt rất lạnh.
“Tôi chỉ kể lại mọi chuyện cho ông ấy thôi, ai biết ông ấy lại vô dụng như thế, tôi còn chưa nói xong đã nghe tin ông phải vào viện. Nhưng chẳng phải ông cụ vẫn chưa chết đó sao, cô vội vàng gọi tôi tới làm gì...” Hàn Trung Dung cứng đờ người trước ánh mắt lạnh băng của cô, nhưng ông ta vẫn không thấy mình có lỗi gì.
Nghe ông ta nói vậy, Hàn Nhã Thanh âm thầm cắn răng sau đó thở hắt ra, ý ông ta là ông nội chưa chết thì không được gọi ông ta tới à? Đây có phải là câu của con người nói ra không?
Ông ta biết rõ là ông ta hại ông nội tức thành thế này, thế mà vẫn còn cây ngay không sợ chết đứng như thế.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên phát hiện nói chuyện với người như Hàn Trung Dung thật lãng phí thời gian.
Ban đầu cô bảo bác sĩ gọi Hàn Trung Dung đến, mục đích là để ông ta vào thăm ông nội, dù sao Hàn Trung Dung cũng là con trai ông nội, hơn nữa bây giờ còn là con trai duy nhất của ông.
Hàn Nhã Thanh vốn tưởng Hàn Trung Dung hại ông nội thành thế này, chí ít sẽ tự thấy hổ thẹn, nhưng rất rõ ràng, ông ta không hề.
Hàn Nhã Thanh phát hiện cô gọi Hàn Trung Dung đến bệnh viện là một sai lầm.
Cô cũng nhờ bác sĩ thông báo cho Hàn Chí Long, mà đến giờ anh ta vẫn chưa tới, gia đình này thật không ra làm sao cả!
“Từ hôm nay, ông dọn ra khỏi nhà họ Hàn. Ông không được mang đồ nhà họ Hàn đi, chỉ được mang quần áo và những thứ cần thiết hằng ngày của ông.” Hàn Nhã Thanh không phải người tuyệt tình nhưng bây giờ cô cảm thấy mình thương xót người như Hàn Trung Dung thật sự là điều trời đất không tha.
“Cô nói gì?” Hàn Trung Dung giật mình, nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, hạn cho ông thời gian một ngày để dọn đồ của mình đi. Khi ông dọn đồ, tôi sẽ cho người giám sát, không phải đồ của mình thì không được phép động vào. Nếu hôm nay ông không dọn thì tôi sẽ cho người ném đồ của ông ra ngoài, ông đừng mơ được bước vào nhà họ Hàn nửa bước nữa.” Hàn Nhã Thanh nói từng chữ một, giọng không lớn nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Lần này Hàn Trung Dung thật sự đã chọc giận Hàn Nhã Thanh, cô có thể bỏ qua những việc ông ta đã làm với mình, nhưng ông ta hại ông nội thành ra thế này còn không hề áy náy thì cô không chịu đựng được.
Căn biệt thự nhà họ Hàn trước đó đã bị Hàn Trung Dung thế chấp, ông ta vẫn chưa trả tiền, theo lý mà nói thì căn nhà đó đã bị ngân hàng xử lý lâu rồi.
Giống như các tài sản khác dưới tên Hàn Trung Dung.
Khi đó là Dương Tầm Chiêu đã mua lại căn biệt thự nhà họ Hàn và đứng tên cô, cho nên bây giờ căn nhà đó là tài sản riêng của cô.
Chuyện này cũng là sau đó Hàn Nhã Thanh mới biết, chỉ là cô không nói với ai, kể cả ông cụ Hàn.
Trong khoảng thời gian này, vì nể mặt ông cụ Hàn nên cô mới không đuổi nhà Hàn Trung Dung ra ngoài.
“Hàn Nhã Thanh, cô dựa vào đâu mà làm vậy?” Hàn Trung Dung không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa, ông ta thực sự lo lắng.
Đây là chuyện liên quan đến lợi ích của ông ta nên ông ta mới biết sốt ruột.
Bây giờ Hàn Trung Dung không có tiền trong tay, số tiền cuối cùng của nhà họ cũng đã đưa cho đám bắt cóc rồi.
Nếu giờ Hàn Trung Dung ra ngoài thì không có chỗ để ở, hơn nữa sợ rằng ngay cả ăn uống cũng trở thành vấn đề.
“Chỉ dựa vào việc tôi là Hàn Nhã Thanh.” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, lạnh lùng nói ra từng chữ, đối với một kẻ không có tính người, cô đã không còn muốn nhiều lời với ông ta.
Hàn Nhã Thanh nói xong thì xoay người muốn rời đi.
“Hàn Nhã Thanh, cô không được đi, cô nói rõ cho tôi, dựa vào đâu mà cô đuổi tôi đi? Ông già còn không đuổi tôi thì cô dựa vào đâu hả? Cô có tư cách gì?” Hàn Trung Dung hoàn hồn rồi lớn tiếng quát.
Ông ta không nhắc tới ông cụ Hàn thì không sao, vừa nhắc tới là sắc mặt Hàn Nhã Thanh càng thêm lạnh lùng.
“Tiễn ông Hàn về đi, giám sát ông ta thu dọn đồ đạc, sau đó bảo ông ta rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn. Nhớ, không cho phép ông ta cầm bất cứ thứ gì của nhà họ Hàn.” Hàn Nhã Thanh không quay đầu lại, cũng chẳng nhìn Hàn Trung Dung, cô chỉ trâm giọng ra lệnh cho một vệ sĩ bên cạnh.
Tối qua Dương Tầm Chiêu điều hai vệ sĩ tới, anh nói đám bắt cóc đó có thể vẫn còn lọt lưới, không thể không cẩn thận.
Hàn Nhã Thanh nghe theo anh.
“Vâng.” Vệ sĩ đáp lời rồi đi về phía Hàn Trung Dung.
“Hàn Nhã Thanh, vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy, đồ khốn kiếp vô liêm sỉ, tôi phải giết cô, đáng lẽ ra tôi nên để đám bắt cóc đó bắt cô đi, chơi chết cô rồi bảo họ quay lại video cô bị nhiều người đàn ông chơi đùa, cho cô...” Hàn Trung Dung càng nói càng khó nghe, càng nói càng ghê tởm.
Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, chỉ là lúc này giọng Hàn Trung Dung đột nhiên im bặt.
Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, theo lý mà nói thì Hàn Trung Dung phải mắng hăng hơn chứ, không thể tự dừng lại vào lúc này được.
Cô xoay người nhìn lại, sau đó thấy Dương Tầm Chiêu đã về, lúc này trong đôi mắt đang nheo lại của anh đầy sát khí khát máu, sát khí ấy khiến người khác sởn hết cả gai ốc.
Những lời nói vừa rồi của Hàn Trung Dung đã chọc tức cậu ba Dương, không chỉ vì chuyện của Hàn Nhã Thanh mà còn vì chuyện từ rất nhiều năm trước.
Chuyện liên quan đến mẹ anh!
Hiển nhiên Hàn Trung Dung đã bị Dương Tầm Chiêu dọa sợ, không dám mắng nữa.
“Đưa ông ta ra ngoài, chăm sóc cho tốt.” Dương Tầm Chiêu thấy Hàn Nhã Thanh quay đầu nhìn sang, sát khí trong mắt biến mất, sau đó anh trâm giọng ra lệnh cho vệ sĩ.
Nghe cậu ba Dương nói “chăm sóc cho tốt”, người vệ sĩ khẽ run lên, anh ta quá rõ “chăm sóc cho tốt” mà cậu ba Dương nói là ý gì.
Nhưng Hàn Trung Dung vẫn chưa biết, nghe cậu ba Dương nói vậy thì mừng rỡ, còn lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn cậu ba Dương...”
“Đi đi.” Vệ sĩ không nhìn tiếp được nữa bèn đưa Hàn Trung Dung đi.
Sau khi ông ta đi, Dương Tầm Chiêu bước nhanh tới chỗ Hàn Nhã Thanh, anh ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn cô thật mạnh.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hàn Trung Dung, anh không khỏi có chút sợ hãi, nếu tối hôm đó cô là người bị bọn bắt cóc bắt đi, anh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Anh nghĩ anh sẽ tự tay giết những người đó, anh nghĩ có lẽ anh sẽ tự giết bản thân mình.
Anh nhớ lại vụ việc nhiều năm trước, anh thật sự rất sợ, rất sợ.
Thật may mắn! May mà cô không sao!
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.
Mặc dù cô không sao nhưng anh cũng sẽ không tha cho những người có ý đồ làm hại cô, kể cả Hàn Trung Dung, mà hôm nay ông ta còn tự va vào họng súng của anh, vậy thì đừng trách anh.
“Em không sao.” Hàn Nhã Thanh biết anh lo lắng điều gì, cô dựa vào lòng anh, vòng tay lên ôm eo anh: “Anh đừng lo lắng, em sẽ không để mình gặp chuyện đâu.”
Trước đây vì hai con, cô sẽ không để mình gặp chuyện, sau này còn có anh nữa.
Vì họ, cô cũng phải bảo vệ tốt bản thân!
Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi vừa rồi của anh, cô ngẩng đầu, kiễng chân hôn lên môi anh.
Cô biết người đàn ông này rất mạnh mẽ nhưng đôi khi anh cũng yếu đuối, cũng cần được an ủi.
Mà anh lúc này dường như có vẻ mỏng manh, yếu đuối khiến người khác càng thêm xót xa, Hàn Nhã Thanh nhìn mà đau lòng.
Hàn Nhã Thanh vốn chỉ định hôn nhẹ anh, nhưng Dương Tầm Chiêu lại ôm chặt lấy cô, khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Dương Tầm Chiêu hôn rất sâu nhưng bàn tay ôm cô của anh lại đang run rẩy, đó là một loại sợ hãi từ nơi sâu nhất trong trái tim anh.
Không ai có thể biết được nỗi sợ hãi trong lòng anh lúc này.
Cảm giác sợ hãi ấy đã được anh che giấu rất nhiều năm, vậy mà bây giờ lại đột nhiên bị đào lên máu tươi đầm đìa.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nhạy cảm, đương nhiên cô cảm nhận được sự khác thường của anh, mắt cô hơi loé lên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô cho rằng anh đang sợ hãi vì chuyện của cô.
Cô đưa tay ôm chặt lấy anh, muốn cho anh sự an ủi chân thực nhất.
Đôi tay run rẩy của Dương Tầm Chiêu dân bình thường lại, trái tim hoảng hốt của anh dường như cũng dân bình tĩnh lại.
Tầng này không có nhiều bệnh nhân, rất yên tĩnh, cũng không có người, lúc này chỉ còn lại một vệ sĩ, đương nhiên anh ta cũng tinh ý, đã quay người lại, đưa lưng về phía họ từ lâu.
“Ăn sáng trước đi, lát nữa em về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ ở lại đây trông chừng.” Sau nụ hôn kịch liệt, Dương Tầm Chiêu thở nhẹ, nghĩ đến cô đã ở bệnh viện cả đêm, chắc chắn cũng mệt rồi.
Cô mệt nhưng người đau lòng lại là anh.
“Anh cũng về nghỉ ngơi đi, tối qua anh cũng cả đêm không nghỉ rồi.” Hàn Nhã Thanh sợ tối qua sẽ xảy ra chuyện gì nên mới ở lại đây, nhưng bác sĩ đến khám vài lần đều nói mặc dù khả năng ông cụ Hàn tỉnh lại không lớn mà khả năng xảy ra tình huống bất ngờ đột ngột cũng không lớn.
Phòng chăm sóc đặc biệt đều có người chăm sóc đặc biệt, Phạm My còn mời y tá đặc biệt tới chăm sóc, mà cô và Dương Tầm Chiêu đều cần về nghỉ ngơi.
“Sao thế? Em muốn về nghỉ ngơi cùng anh à?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, lông mày hơn nhướng lên, tâm trạng của anh lúc này không tốt lắm, hay phải nói là rất tệ, nhưng anh không muốn cô lo lắng nên phải cố gắng thể hiện nhẹ nhõm.
Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật, vê nghỉ ngơi cùng anh? Vậy còn nghỉ ngơi tử tế được không?
Cô sợ là sẽ còn mệt hơn ấy!
Cuối cùng Dương Tầm Chiêu vẫn kiên trì bảo Hàn Nhã Thanh về trước.
Khi Hàn Nhã Thanh đi xuống thì thư ký Lưu đã ở dưới lâu chờ cô.
Khi Hàn Nhã Thanh chuẩn bị lên xe thì tình cờ trông thấy vệ sĩ đưa Hàn Trung Dung về quay lại.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, vệ sĩ này đưa người đi đâu mà lâu vậy?
Đối xử với loại người như Hàn Nhã Thanh mà phải khách sáo vậy ư?
“Anh đưa ông ta đi đâu rồi?” Hàn Nhã Thanh hỏi vệ sĩ đó.
“Tôi đã rất nhân từ rồi, không đánh chết ông ta.” Có lẽ vệ sĩ kia đi theo cậu ba Dương quen rồi, cách tư duy cũng hơi khác với cách nói bình thường.
Anh ta tưởng Hàn Nhã Thanh đang hỏi mình đánh người thành ra thế nào rồi.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt sau đó khoé môi co rút kịch liệt, được rồi, cuối cùng cô cũng hiểu câu “chăm sóc cho tốt” của cậu ba Dương có ý gì rôi.
Không đánh chết người đã được coi là nhân từ rồi!
Ừm, đây đúng là phong cách của cậu ba Dương!
Hàn Nhã Thanh đương nhiên muốn về nhà họ Đường trước, thư ký Lưu đưa cô về nhưng Dương Tầm Chiêu còn dặn vệ sĩ đi theo cô, chỉ là khi đến nhà họ Đường, vệ sĩ không vào mà chờ cô ở ngoài.
Hàn Nhã Thanh nói với Dương Tầm Chiêu cho vệ sĩ và, cậu ba Dương không cố chấp bằng cô, cuối cùng vẫn phải đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là khi nào ra khỏi nhà họ Đường, cô phải gọi cho anh.
Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cả đêm không ngủ, cô thật sự rất mệt, cô muốn đi xem hai con trước rồi mới lên lầu ngủ.
Chỉ là Hàn Nhã Thanh còn chưa vào đại sảnh, điện thoại cô đã đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số lạ, đầu lông mày hơi nhíu lại nhưng cô vẫn nghe máy: “Alo, ai vậy ạ?”
“Cô là cô Đường, Đường Thấm Nhi phải không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam, giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khiến người khác cảm thấy có phần nặng nề, áp lực.
“Là tôi, ông là ai?” Mắt Hàn Nhã Thanh hơi loé lên, cô chưa từng nghe giọng nói này, có lẽ cô cũng không biết người này.
“Tôi là Dương Bạc Vệ.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia do dự một lúc rồi tự giới thiệu.
Khi nói đến đây ông ta khẽ thở ra, dường như có vẻ hơi lo lắng, sợ hãi, lại như đang chờ đợi điều gì đó, cảm giác kìm nén nhưng lại mong đợi rõ ràng...
Hàn Nhã Thanh nheo mắt, sắc mặt hơi thay đổi.
Dương Bạc Vệ? Ba của Dương Tầm Chiêu?
Là Dương Bạc Vệ mà cô từng nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mẹ ư?
Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là giật mình, sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên gọi điện cho cô?
Là Dương Bạc Vệ mà cô từng nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mẹ ư? Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là giật mình, sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên gọi điện cho cô?
Thành thật mà nói lần đó cô đến nhà họ Dương không gặp Dương Bạc Vệ, sau đó cô cũng không điều tra cụ thể về ông ta.
Sự việc đã qua bao nhiêu năm, cô biết có một số chuyện dù muốn tra cũng chưa chắc đã tra được.
Hơn nữa không biết vì sao cô lại có chút không muốn điều tra về nó!
Có lẽ là vì Dương Tầm Chiêu, cũng có thể là vì điều gì khác, cô không thể nói rõ được.
Nhưng bây giờ Dương Bạc Vệ lại gọi cho cô?
Để làm gì?
“Ông Dương có chuyện gì sao?” Hàn Nhã Thanh thầm thở ra để bản thân trấn tĩnh lại, giọng cô vẫn bình tĩnh như thường, không nghe ra có gì bất thường.
“Cô Đường, chúng ta có thể gặp nhau không?” Dương Bạc Vệ trực tiếp đưa ra yêu cầu gặp mặt, nếu đã quyết định đã không thể lùi bước nữa.
“Gặp nhau? Vì sao?” Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên thật nhanh, trước kia cô tìm Dương Bạc Vệ đã tốn rất nhiều công sức, nhưng bây giờ...
“Cô Đường, chúng ta gặp nhau rồi nói.” Dương Bạc Vệ không nói rõ, ông ta hơi dừng lại một lát rồi bổ sung thêm: “Cô Đường yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô đâu.”
Khi Dương Bạc Vệ nói lời này, trong giọng nói rõ ràng mang theo chút cảm xúc kỳ lạ, sự kỳ lạ đó cách đường dây điện thoại nên người bình thường không thể nghe ra.
Nhưng Hàn Nhã Thanh đã nghe thấy.
Cảm xúc kỳ lạ trong giọng Dương Bạc Vệ khiến mí mắt Hàn Nhã Thanh vô thức giật giật.
Cô nhớ tới cái chết của mẹ, nhớ tới bức ảnh Dương Bạc Vệ được tìm thấy trong di vật của mẹ...
“Được, khi nào? Ở đâu?” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Trong lòng cô có quá nhiều nghi ngờ về chuyện năm đó, bây giờ Dương Bạc Vệ chủ động hẹn cô, không có lý do gì để cô không đi cả.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết vì sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên hẹn cô ra ngoài, cô muốn xem xem ông ta định làm gì...
“Tôi đang ở khách sạn Hâm Nguyệt, cô Đường đến lúc nào cũng được, tôi có thể chờ ở đây.” Dương Bạc Vệ ở đầu dây bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc kỳ lạ bị đè nén trong giọng nói vẫn hiện hữu.
Câu này đủ cho thấy thái độ của Dương Bạc Vệ, nếu cô không đến thì ông ta có thể chờ mãi.
“Được, một tiếng nữa tôi đến.” Từ đây đến khách sạn Hâm Nguyệt mất một tiếng, Hàn Nhã Thanh định đi luôn bây giờ.
Nếu Dương Bạc Vệ đã đợi sẵn ở đó thì cô cũng không thể để ông ta đợi mãi được.
Tối qua Hàn Nhã Thanh ngủ không ngon nên cô gọi tài xế đưa đón, bây giờ thân phận của cô là cô cả nhà họ Đường, bảo tài xế đưa đến đó cũng rất hợp lý.
Khi Hàn Nhã Thanh đi ra, thư ký Lưu và vệ sĩ đã rời đi.
Hàn Nhã Thanh nghĩ chuyện này có liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ năm đó, nghĩ Dương Bạc Vệ có thể sẽ có liên quan gì đó đến mẹ cô nên không gọi cho Dương Tầm Chiêu.
Lúc đầu cô không tiếp tục điều tra chuyện này phần lớn là vì Dương Tầm Chiêu, nhưng bây giờ sự việc bày ra trước mắt, cô không thể trốn tránh nữa.
Ngồi trong xe, Hàn Nhã Thanh hơi mím môi, vẻ mặt khá nghiêm túc, cô từ từ nhắm mắt lại dựa vào ghế sau.
Cả đêm không ngủ cô vốn rất mệt mỏi, nhưng bây giờ lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Cô loáng thoáng cảm nhận được việc đi gặp Dương Bạc Vệ hôm nay có thể sẽ gây nên một số sóng gió.
“Cô cả, cô mệt rồi phải không? Hay là tôi đưa cô về nghỉ ngơi một lát nhé? Cô như thế này sức khỏe không chịu được đâu.” Tài xế thấy cô nhắm mắt thì tưởng cô buồn ngủ, tài xế nhà họ Đường cũng có xuất thân từ quân đội nên rất đáng tin cậy.
Cho nên tài xế cũng biết tối qua Hàn Nhã Thanh ở lại bệnh viện chăm sóc ông cụ Hàn cả đêm không ngủ.
“Chú Lý, tôi không sao.” Hàn Nhã Thanh mở mắt ra, thâm thở dài, lúc này dù bảo cô về cô cũng không ngủ được.
Nếu như Dương Bạc Vệ chỉ đơn giản là người có liên quan đến cái chết của mẹ cô thì cô sẽ thảo luận và tìm ra sự thật, mọi chuyện sẽ không phức tạp như vậy.
Nhưng Dương Bạc Vệ lại là ba của Dương Tầm Chiêu.
Chú Lý nhìn Hàn Nhã Thanh qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi loé lên: “Cô cả đi gặp ai thế? Liệu có gặp nguy hiểm không?”
Rất rõ ràng, chú Lý đã phát hiện ra Hàn Nhã Thanh có gì đó không ổn, ít nhất là cô rất khác với mọi khi.
“Không đâu.” Hàn Nhã Thanh buột miệng nói ra, nói xong bản thân cô cũng bất ngờ, không biết vì sao cô lại có thể khẳng định sẽ không có chuyện gì như thế.
Sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên Hàn Nhã Thanh mỉm cười, cô cảm thấy suy đoán trước đó của mình là tự chui vào ngõ cụt, có lẽ mọi chuyện không như cô suy đoán.
Chú Lý thấy cô cười thì cũng yên tâm, không hỏi thêm gì nữa.
Đến khách sạn Hâm Nguyệt, Hàn Nhã Thanh bảo chú Lý đợi ở ngoài rồi một mình đi vào, Dương Bạc Vệ đã đặt phòng riêng, cũng đã nói số phòng cho cô.
Hàn Nhã Thanh đến thẳng phòng bao Dương Bạc Vệ đã đặt.
Tới trước cửa, Hàn Nhã Thanh khẽ thở ra một hơi sau đó mới đẩy cửa phòng.
Trong phòng chỉ có một mình Dương Bạc Vệ, ông ta ngôi trên xe lăn, dáng người gây gò, vẻ mặt u sâu, sắc mặt hơi tái, đã không còn phong thái lúc Hàn Nhã Thanh thấy ông ta ở cổng thôn.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhận ra ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dương Bạc Vệ nghe thấy tiếng đẩy cửa thì vội ngước mắt lên nhìn.
Khi ánh mắt ông ta dừng trên mặt Hàn Nhã Thanh thì đôi mắt lập tức trợn tròn, vẻ ngạc nhiên trong mắt không hề che giấu, có lẽ là không kịp.
Sau khi nhận được điện thoại, lúc đến đây Hàn Nhã Thanh đã tẩy trang, dù sao Dương Bạc Vệ cũng chỉ đích danh muốn gặp cô cả nhà họ Đường.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng của Dương Bạc Vệ thì khẽ cau mày, tại sao ông ta nhìn thấy cô lại ngạc nhiên đến vậy?
Hàn Nhã Thanh còn phát hiện dưới sự ngạc nhiên ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Cảm xúc phức tạp đó của ông ta khiến Hàn Nhã Thanh phải nhíu mày.
“Ông Dương.” Hàn Nhã Thanh vào phòng rồi đóng cửa lại, bước tới hờ hững chào một tiếng.
Dương Bạc Vệ như đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, ông thu hồi ánh mắt đang nhìn cô lại.
Ông ta thầm thở ra, dường như đang cố gắng trấn tĩnh lại rồi mới ngước mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa.
“Cô là Đường Thấm Nhi?” Yết hầu Dương Bạc Vệ lăn lên lượn xuống, không biết vì căng thẳng hay là vì điều gì khác.
“Là ông Dương hẹn tôi, tôi nghĩ ông Dương hẳn rất rõ ràng thân phận của tôi.” Hàn Nhã Thanh không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta, là ông ta hẹn cô, bây giờ ông ta hỏi cô như vậy không phải rất kỳ lạ sao?
Dương Bạc Vệ nhìn cô, lông mày khẽ động, khóe môi mím hờ, nhất thời không nói gì.
Hàn Nhã Thanh cũng không nói gì nữa, cô đợi, đợi ông ta lên tiếng.
Tâm trạng Dương Bạc Vệ lúc này rất phức tạp, trước kia ông đã từng xem ảnh cô, rất giống.
Bây giờ nhìn thấy người thật lại càng giống hơn, nhưng ông cũng hiểu cô không phải người ông muốn tìm đó.
Vì tuổi tác không phù hợp, cô không phải Đường Thấm Nhị, nói đúng hơn là cô không phải Đường Thấm Nhi mà ông muốn tìm.
Nhưng cô rất giống người ông đang tìm kiếm, không thể nào vừa giống vừa trùng tên mà lại không có quan hệ gì được.
Nhưng Dương Bạc Vệ lại không biết nên mở lời thế nào? Không biết phải hỏi sao?
Bà có một cô con gái, nhưng con gái bà đang ở nhà họ Hàn, là cô cả của nhà họ Hàn, Hàn Nhã Thanh.
“Cô Đường rất giống một người bạn cũ của tôi.” Dương Bạc Vệ quyết định uyển chuyển hơn, dù sao thì ông vẫn chưa thể chắc chắn một số chuyện.
Hàn Nhã Thanh nghe ông ta nói vậy thì hơi nhướn mày nhìn ông, nhưng cô vẫn không nói gì.
Bạn cũ? Bạn cũ kiểu gì? Rốt cuộc Dương Bạc Vệ và mẹ cô có quan hệ gì?
“Tên của hai người cũng giống nhau.” Hàn Nhã Thanh không nói khiến Dương Bạc Vệ càng cảm thấy khó nói tiếp, nhưng có một số lời ông không thể không nói, không thể không hỏi rõ.
“Vậy sao? Thật trùng hợp.” Môi Hàn Nhã Thanh hơi mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể nói thẳng.[truyện sắc 21+]
Từ giọng điệu vừa nãy của Dương Bạc Vệ, rõ ràng ông ta vẫn chưa rõ thân phận của cô, chưa rõ thân phận cô mà đã hẹn cô ra ngoài?
Cách làm này quá qua loa, mà Dương Bạc Vệ không giống một người qua loa như vậy!
Cô biết từ sau vụ tai nạn xe Dương Bạc Vệ vẫn luôn sống trong viện dưỡng lão, ngay cả người nhà họ Dương cũng không gặp, theo như cô biết thì hai năm qua ông ta cũng không gặp Dương Tầm Chiêu, không phải Dương Tầm Chiêu không đến thăm mà là ông ta từ chối, không chịu gặp anh.
Đến con trai ruột cũng không gặp, người này sắp đạt đến cảnh giới vô tình, vô dục rồi phải không?
Vậy điều gì khiến Dương Bạc Vệ nóng lòng muốn gặp cô như vậy?
Cô đột nhiên cảm thấy Dương Bạc Vệ có lẽ có rất nhiều điều liên quan đến mẹ cô mà cô không biết, chỉ là không biết những chuyện đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Hy vọng không phải là chuyện quá xấu...
“Cô?” Dương Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm của cô thì không biết phải nói tiếp thế nào.
Ông vốn cho rằng mình nói vậy, nếu cô thật sự có liên quan đến Đường Thấm Nhi mà ông biết thì chắc chắn sẽ chủ động giải thích.
Nhưng phản ứng của cô khiến ông hoàn toàn không thể đoán trước được.
“Ông Dương hẹn tôi ra đây, có chuyện gì xin cứ nói.” Hàn Nhã Thanh thấy ông ta muốn nói lại thôi thì nói luôn.
“Tôi cứ nghĩ cô có liên quan đến người bạn cũ này của tôi.” Dương Bạc Vệ thở nhẹ một hơi, phản ứng của cô bây giờ khiến ông bắt đầu nghi ngờ suy đoán trước đó của mình.
Dương Bạc Vệ nói rất thẳng thắn.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, đôi mắt hơi híp lại, nói như vậy Dương Bạc Vệ thật sự chỉ vì một suy đoán không chắc chắn mà hẹn cô tới!
Việc làm này của Dương Bạc Vệ đủ nói lên quan hệ của ông ta và mẹ cô rất không bình thường.
“Đường Thấm Nhi là mẹ tôi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ một lúc rồi nói thẳng, hôm nay cô đến đây là muốn tìm hiểu cho rõ một vài chuyện về mẹ nên nói thẳng ra cũng tốt.
Khi Hàn Nhã Thanh nói câu này, cô không ngừng nhìn về phía Dương Bạc Vệ, quan sát phản ứng của ông ta.
Dương Bạc Vệ nghe thấy câu này của cô thì bất chợt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó trong mắt ông ta đầy vẻ kinh ngạc khó tin.
Hàn Nhã Thanh thấy hai tay ông ta run rẩy, người cũng run lên, hai chân đã bị liệt cũng đang run.
Run rẩy không kiểm soát được.
Hàn Nhã Thanh còn nhìn thấy dưới sự kinh ngạc khó tin của ông còn có một tia sợ hãi kỳ lạ.
Sợ? Ông ta sợ cái gì?
Là vì cái chết của mẹ thật sự có liên quan đến ông ta ư?
Nhưng Hàn Nhã Thanh lại cảm thấy không giống lắm.
“Cô là Hàn Nhã Thanh?” Một lúc sau Dương Bạc Vệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng run run. Câu nói này của ông ta là câu khẳng định nhưng lại như có điều lo lắng không muốn thừa nhận.
Phản ứng của ông ta rất phức tạp, phức tạp đến độ Hàn Nhã Thanh nhất thời không hiểu được.
“Đúng, tôi là Hàn Nhã Thanh.” Hàn Nhã Thanh đáp, giọng nói vẫn đều đều, không có gì bất thường, trái ngược hẳn với phản ứng của Dương Bạc Vệ.
Nhưng trong lòng Hàn Nhã Thanh lúc này lại không bình tĩnh như cô biểu hiện ra, phản ứng của Dương Bạc Vệ khiến cô cảm thấy sự việc có thể còn phức tạp hơn cô nghĩ.
“Không, không thể nào! Rõ ràng cô... Dương Bạc Vệ vẫn luôn nhìn thẳng vào mặt Hàn Nhã Thanh, ông ta lắc đầu nhưng đột nhiên lại im lặng, dường như nghĩ tới điều gì, sau đó ông ta ngạc nhiên hỏi: “Trước kia, trên mặt cô là trang điểm à?”
Câu nói này mang theo sự nghi vấn nhưng về cơ bản là khẳng định.
Hàn Nhã Thanh không trả lời vì cô thấy cô không cần phải trả lời câu hỏi này.
“Sao lại có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ?” Dương Bạc Vệ thoáng chốc trở nên cực kỳ kích động, ông ta tự lẩm bẩm một mình, dường như không muốn tin, hoặc không thể chấp nhận.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi loé lên, đột nhiên cô hỏi: “Trước khi mẹ tôi qua đời, ông từng gặp bà.”
Câu này của Hàn Nhã Thanh không phải câu hỏi mà hoàn toàn là ngữ khí khẳng định, vì ngày hôm đó cô đã thấy ông ta ở đầu thôn.
Dương Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói thì lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trên mặt càng hiện rõ: “Cô biết gì rồi?”
Trong giọng ông ta loáng thoáng mang theo sự run rẩy, yếu ớt.
Nhưng khi hỏi, ông ta chỉ ngạc nhiên chứ không còn sợ hãi nữa, chỉ là vẫn có chút lo lắng, và sự lo lắng đó không phải là có tật giật mình mà là một sự mong đợi.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, nhìn phản ứng của Dương Bạc Vệ lúc này thì cái chết của mẹ có lẽ không liên quan trực tiếp đến ông ta. Nhưng câu “cô biết gì rồi” của ông ta là có ý gì?
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp, còn có chuyện gì mà cô không biết nữa?
“Ông Dương cảm thấy tôi nên biết chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta với vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra điều gì khác thường.
Đầu lông mày Dương Bạc Vệ hơi chau lại, không nhìn ra cô biết hay không biết.
“Cô với Tâm Chiêu là thế nào?” Dương Bạc Vệ không nói chuyện năm đó nữa mà đột nhiên chuyển chủ đề, khi nói câu này hiển nhiên ông đã hít mạnh một hơi.
Hàn Nhã Thanh hơi nhướn mày, câu này có ý gì?
Cô cảm thấy hôm nay ông ta tới tìm cô không phải vì Dương Tầm Chiêu, nhưng sao bây giờ ông ta lại hỏi vậy?
Cô cảm thấy câu hỏi này của ông ta quá đột ngột, mà còn rất kỳ lạ...
Hàn Nhã Thanh cảm thấy ông ta đột nhiên chuyển hướng trọng tâm, hơn nữa còn chuyển hướng một cách rất lúng túng, dường như cực kỳ không tình nguyện khi nói đến Dương Tầm Chiêu.
Tuy nhiên Dương Bạc Vệ hỏi vậy khiến Hàn Nhã Thanh hơi buôn cười, ông ta thật sự không quan tâm đến con trai mình chút nào.
Ông ta biết cô là Hàn Nhã Thanh mà vẫn còn hỏi như vậy?
Dù gì cô cũng từng kết hôn với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa chuyện của cô và anh dạo này hầu như ai cũng biết.
Là ba của Dương Tầm Chiêu mà ông ta lại không biết gì?
“Dương Tầm Chiêu là chồng trước của tôi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng sau này chúng tôi sẽ kết hôn lại.”
Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã không còn kháng cự chuyện này nữa, cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không chỉ vì hai con mà còn vì cô thực sự có tình cảm với Dương Tầm Chiêu.
Mặc dù cô vẫn không biết tình cảm mình dành cho Dương Tầm Chiêu sâu sắc đến nhường nào, nhưng ít nhất cô không còn từ chối kết hôn với anh một lần nữa.
“Không, không được.” Dương Bạc Vệ còn chưa bình tĩnh lại đã lại trở nên cực kỳ kích động, Hàn Nhã Thanh vừa dứt lời ông ta đã đột nhiên hét lên.
Đúng vậy, là hét lên, ông ta đột nhiên cao giọng, dọa Hàn Nhã Thanh giật nảy mình.
“Cái gì không được?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, hai mắt hơi híp lại, nếu như ông ta ngăn cản cô ở bên Dương Tầm Chiêu thì cô thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Một người ba không quan tâm gì đến con trai mình, không biết gì về chuyện của con trai mình, dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện này?
“Cô không thể ở bên Tâm Chiêu.” Dương Bạc Vệ vừa nói lời này vừa thở hổn hển, giọng điệu trở nên kiên định lạ thường.
“Ông Dương, ông quan tâm quá nhiều rồi đó.” Hàn Nhã Thanh hơi nhếch môi, trên mặt mang theo vài nét giễu cợt, nếu ông ta là một người ba xứng chức thì cô sẽ không nói vậy. Nhưng ông ta không hề, chuyện cần quan tâm thì chẳng bao giờ quan tâm, bây giờ dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu?
Thậm chí Hàn Nhã Thanh còn không hỏi nguyên nhân vì sao ông ta ngăn cản cô và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau.
“Tôi biết bao năm nay tôi chưa bao giờ quan tâm chuyện của Tâm Chiêu, tôi không phải một người ba xứng chức, cho nên cô thấy tôi không có tư cách quan tâm tới chuyện hai người.” Dương Bạc Vệ là người thông minh, đương nhiên hiểu ý cô. [truyện cao h]
Bao nhiêu năm nay đúng là ông không làm tròn trách nhiệm của một người ba, ông nợ Dương Tầm Chiêu.
Ông nợ Dương Tầm Chiêu quá nhiều, quá nhiều...
Ông nợ Dương Tầm Chiêu không chỉ một người ba trong hai mươi năm nay, mà còn có tất cả mọi thứ có thể nói là một trận thảm hoạ của hai mươi năm trước.
Ông không bù đắp được nên đã chọn cách trốn tránh, trốn tránh hai mươi năm nay.
Nhưng ông không ngờ hôm nay, hai mươi năm sau Dương Tầm Chiêu lại ở bên Hàn Nhã Thanh.
“Hai người thực sự không thể ở bên nhau.” Dương Bạc Vệ nhắm hờ mắt lại, khi nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa, cảm xúc hiện lên trong mắt còn phức tạp hơn.
“Vậy sao?” Khoé môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên thành nụ cười khẩy: “Vậy phiên ông Dương nói lý do đi.”
Cô đang cảm thấy ngạc nhiên vì sao cô không thể ở bên Dương Tầm Chiêu?
Cô ở bên Dương Tầm Chiêu thì có cản trở gì bọn họ? Sao nhà họ Dương lại hết người này đến người khác đều tới ngăn cản?
Dương Bạc Vệ nhìn cô rồi thở hắt ra, sau đó mới nói tiếp: “Cô không phải con gái Hàn Trung Phương.”
Khi Dương Bạc Vệ nói lời này, giọng ông ta hơi nặng nề nhưng lại như thoáng có chút vui mừng, hoặc một chút mong đợi.
Hàn Nhã Thanh giật mình, hoàn toàn sững sờ, cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt có thêm vài phần kinh ngạc.
Cô không phải con gái Hàn Trung Phương? Có ý gì?
“Ông có ý gì?” Hàn Nhã Thanh hơi nheo mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt lan tràn, phảng phất vài phần nguy hiểm: “Ông Dương, có một số lời không thể nói lung tung.”
Hàn Nhã Thanh không tin lời ông ta, cô không tin.
Cô là Hàn Nhã Thanh, là con gái của Hàn Trung Phương, năm đó khi cô về nhà họ Hàn đã làm giám định thân nhân với ông cụ Hàn, cô tin chuyện này không phải là giả.
Nếu cô không phải con gái Hàn Trung Phương, ông cụ Hàn sẽ không đón cô về nhà họ Hàn.
“Đương nhiên tôi không nói lung tung rồi.” Dương Bạc Vệ biết cô không tin, chuyện như vậy nhất thời rất khó có thể chấp nhận.
Vốn dĩ ông cũng tưởng chuyện này sẽ được giấu kín mãi mãi, nhưng ông không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ông càng không ngờ cô lại cùng Tâm Chiêu...
Dương Bạc Vệ biết mình nhất định phải giải thích rõ ràng cho cô.
“Không phải cô hỏi tôi vì sao năm đó lại đi gặp mẹ cô sao?” Mắt Dương Bạc Vệ loé lên, hai tay siết chặt, cơ thể lại không tự chủ được run lên.
Có một số chuyện che giấu quá lâu, đột nhiên được vén màn khiển ông không biết phải làm sao.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta không nói gì, cô khẽ mím môi, cô muốn biết nhưng không biết vì sao lúc này cô lại hơi sợ phải biết.
“Năm đó, là mẹ cô gọi cho tôi.” Dương Bạc Vệ thầm thở ra rồi nói tiếp: “Thật ra trước lúc đó tôi và mẹ cô đã rất lâu không liên lạc, ngày đó đột nhiên mẹ cô gọi cho tôi...
Dương Bạc Vệ nhớ lại tình huống khi đó, đôi tay run lên rõ ràng, lúc ấy khi bà liên lạc với ông, tâm trạng ông rất phức tạp, rất phức tạp.
Sau đó ông đi gặp bà luôn không chút chần chừ.
Hàn Nhã Thanh vẫn không nói gì, cô đang đợi ông ta nói tiếp.
“Tôi đi gặp mẹ cô, khi đó mẹ cô đang bệnh rất nặng...” Dương Bạc Vệ dừng lại một chút, giọng nói của ông rõ ràng đã nặng nề hơn:
“Tôi không hề biết mẹ cô bị bệnh, hơn nữa còn nặng đến vậy, tôi không biết...”
Hàn Nhã Thanh biết chuyện này, năm đó quả thực mẹ cô bị bệnh rất nặng.
Nhìn Dương Bạc Vệ đau khổ tự trách, trong đôi mắt đang nheo lại của Hàn Nhã Thanh mang theo một vài cảm xúc khác.
Ông ta không biết?
Vậy ông ta biết thì làm được gì? Sẽ thế nào?
Cô biết bệnh của mẹ không phải bệnh bình thường có thể chữa, mà là bệnh nan y.
“Có lẽ lúc đó mẹ cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên mới chủ động liên lạc với tôi, đó là lần đầu tiên bà ấy chủ động liên
lạc với tôi, lân đâu tiên.” Dương Bạc Vệ nhắm mắt lại, như đang cố gắng che đi cảm xúc trong mắt, nhưng cảm xúc trên mặt lại quá rõ ràng.
“Sao đột nhiên mẹ tôi lại liên lạc với ông?” Hàn Nhã Thanh không muốn nhìn thấy ông ta chìm đắm trong ký ức năm xưa, cô muốn biết đáp án.
“Lúc đó mẹ cô nhờ tôi làm giúp bà ấy một chuyện.” Dương Bạc Vệ như đã hoàn hồn, ông ta nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa rồi lại thầm thở dài.
“Chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt ông ta lúc này, cô vẫn không kìm được hỏi.
“Mẹ cô muốn cô về nhà họ Hàn, bà ấy hy vọng sau khi mình ra đi, cô có thể sống ở nhà họ Hàn, sống cuộc sống không cân lo cơm ăn áo mặc.” Khi Dương Bạc Vệ nói câu này, giọng ông ta có vẻ nặng nề hơn một chút: “Năm đó người mẹ cô lo lắng nhất là cô...”
“Ba tôi là Hàn Trung Phương, tôi về nhà họ Hàn là chuyện rất bình thường.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đáp lại, theo lý mà nói trong hoàn cảnh đó, mẹ cô muốn cô về nhà họ Hàn là chuyện rất bình thường, cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng vì sao mẹ lại tìm Dương Bạc Vệ?
Dương Bạc Vệ nói đó là lần đầu tiên mẹ chủ động liên lạc với ông ta?
“Nhưng cô không phải con gái Hàn Trung Phương, mẹ cô biết điều này, bà ấy biết từ rất lâu rồi nên mới tìm đến tôi.” Dương Bạc Vệ đã hứa với bà sẽ không nói chuyện này cho ai, kể cả Hàn Nhã Thanh, nhưng hôm nay ông không thể không nói.
Người Hàn Nhã Thanh cứng đờ, cô lại híp mắt lần nữa nhưng không nói gì, cô muốn nghe Dương Bạc Vệ nói xong.
Tin tức này với cô mà nói là quá bất ngờ, quá đột ngột.
“Tôi đã động tay động chân lúc ông cụ Hàn làm giám định thân nhân, tôi tìm người đổi máu của cô và Hàn Nghiên Nghiên cho nhau.”
Dương Bạc Vệ nhìn cô, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật năm đó: “Đây là ý của mẹ cô.”
Thật ra ông cũng không muốn làm vậy, không muốn chút nào, ông không muốn Hàn Nhã Thanh về nhà họ Hàn.
Nhưng đó là quyết định của bà nên cuối cùng ông vẫn đồng ý.
Ông cũng biết vào thời điểm ấy, đó là sự sắp xếp tốt nhất cho Hàn Nhã Thanh, là sự bảo vệ cuối cùng mà một người mẹ dành cho con gái mình.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, cứ nhìn chằm chằm như vậy, như muốn nhìn thấu ông ta, cô không tin chuyện này, cô không muốn tin.
“Tôi không lừa cô, nếu cô không tin thì có thể đi làm giám định thân nhân với ông cụ Hàn lần nữa.” Dương Bạc Vệ thấy cô không tin, thật ra cô muốn chứng minh chuyện này rất đơn giản.
Nghe ông ta nói vậy, người Hàn Nhã Thanh khẽ run: “Được, tôi sẽ kiểm tra rõ ràng.”
Hàn Nhã Thanh nói xong thì xoay người muốn đi, nếu hôm nay Dương Bạc Vệ tìm cô vì chuyện này thì xong việc rồi cô cũng có thể đi.
“Thanh Thanh, tôi vẫn chưa nói xong.” Nhưng Dương Bạc Vệ lại gọi cô lại lần nữa, lần này ông ta gọi thẳng là Thanh Thanh, trong tiếng gọi ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp...
“Tôi nghĩ tôi không còn gì để nói với ông Dương nữa rồi.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh trâm xuống rõ ràng, giọng nói của cô cũng lạnh hơn.
“Thanh Thanh, nghe tôi nói xong đã, chuyện này rất quan trọng, rất quan trọng.” Giọng Dương Bạc Vệ lúc này đã dịu dàng hơn một chút.
Nhưng sự dịu dàng này vào tai Hàn Nhã Thanh lại như nhũ băng lạnh buốt.
Hàn Nhã Thanh biết có một số chuyện không thể trốn tránh, thật ra cô gặp phải chuyện gì cũng không bao giờ trốn tránh, nhưng hôm nay cô làm sao vậy? Làm sao vậy?
Lẽ nào đến dũng khí nghe Dương Bạc Vệ nói xong cô cũng không có sao?
Hàn Nhã Thanh dừng bước, quay người lại nhìn Dương Bạc Vệ, lúc này sắc mặt cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày: “Ông Dương còn lời gì xin cứ nói.”
Dương Bạc Vệ nhìn cô, trong mắt vẫn còn hơi do dự nhưng cuối cùng ông ta cũng chậm rãi nói từng chữ: “Thanh Thanh, ba cô không phải Hàn Trung Phương, mà là tôi.”
Ba cô không phải Hàn Trung Phương, mà là ông ta?!
Mắt Hàn Nhã Thanh lập tức cực kỳ lạnh lùng: “Ông Dương, mẹ tôi là người luôn giữ mình trong sạch, mong ông đừng xúc phạm bà.”
Cái gì gọi là ba cô không phải Hàn Trung Phương mà là ông ta?
Bản thân câu nói này của ông ta đã có vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô rất hiểu mẹ mình, mẹ cô luôn giữ mình trong sạch, mà về mặt này bà lại càng cẩn trọng, hai mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm nay, mẹ chưa bao giờ có quan hệ mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào.
Cho nên không thể có chuyện như Dương Bạc Vệ nói.
Câu này của ông ta là một sự xúc phạm đối với mẹ cô.
Cô không cho phép điều đó.
“Không, không, Thanh Thanh, không phải như cô nghĩ đâu, cô nghe tôi nói, chuyện này không phải lỗi của mẹ cô.” Dương Bạc Vệ nhìn vào mắt cô thì kinh ngạc, vội vàng giải thích.
“Vậy là lỗi của ai? Lỗi của ông à?” Mắt Hàn Nhã Thanh rõ ràng lạnh hơn vài phần.
Nếu không phải lỗi của mẹ mà là lỗi của Dương Bạc Vệ thì tính chất vấn đề lại...
“Thanh Thanh, chuyện này rất phức tạp, không phải như cô nghĩ đâu.” Dương Bạc Vệ trở nên sốt sảng, nhưng lại không nói ra được.
Chuyện năm đó quá phức tạp khiến ông không biết nói thế nào.
Ông đang cân nhắc có nên nói cho cô biết chuyện xảy ra năm đó không!
“Ông Dương, ông không cảm thấy lời mình nói rất nực cười, cũng rất mâu thuẫn sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, giọng nói có phần châm chọc.
Phức tạp? Chuyện này có thể phức tạp đến mức nào mà ba ruột của cô là ai cũng không thể chắc chắn?
“Cho dù ba tôi không phải Hàn Trung Phương thì cũng không thể là ông.” Hàn Nhã Thanh nói rất chắc chắn, không phải cô không muốn đối mặt, cũng không phải cố ý né tránh.
Mà là cô cảm thấy điều đó hoàn toàn không có khả năng.
Nếu ba cô là Dương Bạc Vệ thì cô và Dương Tầm Chiêu sẽ là anh em, quan hệ cận huyết như thế thì con của họ chắc chắn sẽ không bình thường.
Nhưng hai con cô đều rất bình thường, hai bé đều rất thông minh và dễ thương.
Chỉ một điểm này thôi, cô và Dương Tầm Chiêu chắc chắn không thể là anh em ruột.
Hơn nữa có lúc quan hệ huyết thống này rất kỳ diệu, cho dù không biết cũng sẽ nảy sinh tình cảm trong vô thức, giống như lần đầu tiên cô và bà cụ Đường gặp nhau, cô đã có cảm tình với ông bà Đường từ trong tiềm thức.
Nhưng cô không hề có cảm giác này với Dương Tầm Chiêu, còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô chỉ có sự kháng cự và chống đối, mãi cho đến sau này trong một thời gian dài, cô cũng chưa thích anh.
Cô không biết vì sao Dương Bạc Vệ lại nói một câu vô lý như vậy, cách nói vô lý này của ông ta vốn đã khiến cô rất nghi ngờ.
“Thanh Thanh, chúng ta làm giám định ba con đi.” Dương Bạc Vệ biết cô không tin, vậy cách tốt nhất bây giờ là làm giám định ba con, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Tuy là vậy nhưng viên cảnh sát kia cũng sắp bị khí tràng của Bùi Anh Duy áp đến thở không ra hơi.
“Cậu nói đi, xác minh số điện thoại thôi mà lâu như vậy sao?” Cố Chính Tân đột nhiên rống lên một tiếng với người cảnh sát kia.
“Đúng vậy.” Viên cảnh sát kia giật mình rồi gật đầu nói.
Bùi Anh Duy cười lạnh một tiếng, đem điện thoại của “Bọn cướp” ném cho anh cảnh sát đứng bên cạnh: “Cất cho cẩn thận, về sau cần để điều tra.”
“Tôi đã xem hết tư liệu về vụ án này, bao gồm cả ghi chép của Hàn Nhã Thanh, trong đó không hề có số điện thoại này, tôi không hiểu vì lí do gì mà các người lại đặt điều như vậy.” Bùi Anh Duy nói từng chữ từng chữ, giọng anh không cao, nhưng đủ khiến người khiếp sợ.
Hiện tại anh ta dùng giọng điệu tra hỏi chứ không phải thẩm vấn, thái độ khác biệt nhau hoàn toàn.
Thẩm vấn là dựa trên cơ sở đã định tội, trong khi tra hỏi chỉ là quy trình để ghi chép lại.
Ánh mắt anh ta hơi đổi, nhanh chóng nhìn về phía Cố Chính Tân: “Cố cục trưởng, có thể giải thích tôi nghe việc gì đang xảy ra không?”
Phóng viên đều là chuyên gia, chuyện cho đến hiện tại, ai cũng có thể thấy rõ.
“Cố cục trưởng, xin cho hỏi chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Mấy phóng viên khác cũng nhanh chóng vây quanh Cố Chính Tân.
Cố Chính Tân âm thầm hít vào một hơi, báo cáo không lâu trước kia của Cổ Doanh Doanh, đều là do nhà họ Cố sắp đặt, vốn tưởng rằng hoàn hảo không tì vết.
Lại không ngờ rằng, mới bước đầu tiên thì đã bị vạch trần.
Cố Chính Tân biết, lần này đã thua rồi, bước đầu đã bị phá sản, hơn nữa vụ án này về sau sẽ do Bùi Anh Duy phụ trách, hắn lại càng không thể nhúng tay.
“Chuyện cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ, tôi cũng chỉ mới tới, rất nhiều chuyện cũng không biết…” Việc Cố Chính Tân có thể làm bây giờ là lãng tránh trách nhiệm, tách mình ra khỏi vụ này.
“Cố cục trưởng không biết tình huống của vụ án ra sao? Vậy mà có thể định tội được Hàn Nhã Thanh, thật là lợi hại.” Bùi Anh Duy trực tiếp ngắt lời, ý tứ trào phúng vô cùng rõ ràng.
“Bọn cướp vừa mới bị bắt, cô Hàn liền muốn nhận dạng, do là cô Hàn là người bị hại nên tôi mới tận lực hỗ trợ, không ngờ lại xảy ra chuyện sơ suất như vậy.” Cố Chính Tân hoàn toàn đem hết trách nhiệm đẩy lên người kẻ khác, tự biến mình thành một kẻ vô tội.
Hàn Nghiên Nghiên ngẩn người, theo bản năng muốn phản bác, thế nhưng đối diện với ánh mắt hung tợn của Cố Chính Tân, thân thể cô ta bất giác run lên, không nói nữa.
Cô ta biết, bây giờ phản bác Cố Chính Tân cũng không có ích lợi gì.
Cô ta biết rõ nhà họ Cố không phải là ai cũng có thể đắc tội được.
Viên cảnh sát vừa xác nhận số điện thoại của Hàn Nhã Thanh vẫn cúi đầu, không nhìn được vẻ mặt của anh ta.
“Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ điều tra rồi báo cáo lên cấp trên, tôi tin cấp trên nhất định sẽ xử lý công bằng.” Bùi Anh Duy lạnh lùng cười cợt, mục đích của cậu ba Dương đã đạt được, anh cũng không ở lại đây phí lời với đám người này để làm gì.
Cố Chính Tân cả người cứng đờ, điều tra rồi báo cáo cấp trên?
Nếu Bùi Anh Duy muốn điều tra, thì có chuyện gì có thể giấu được anh? Ngày hôm nay Bùi Anh Duy vừa đến đã phá hỏng hết kế hoạch của hắn, hơn nữa còn chứng minh được Hàn Nhã Thanh trong sạch, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Bùi Anh Duy đều tường tận hết mọi chuyện.
Mọi việc mà Bùi Anh Duy làm đều khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
Cố Chính Tân cho rằng hắn thua bởi Bùi Anh Duy, nhưng thực chất không phải vậy, Cố Chính Tân thậm chí còn không biết đối thủ thực sự của mình là ai!
Bùi Anh Duy tiến vào cục cảnh sát, không lâu sau Hàn Nhã Thanh cũng đi ra.
Lúc Hàn Nhã Thanh đi ra, Lưu Vũ đã bị bắt vào cục cảnh sát, Hàn Nghiên Nghiên cũng được mời về để tra hỏi.
Ngoài cục cảnh sát không ít phóng viên vẫn còn vây quanh, thấy Hàn Nhã Thanh đi ra, liền cấp tốc bu lại.
“Cô Hàn, hiện tại đã chứng minh được cô trong sạch, không biết cô lời gì muốn nói không?”
“Cô Hàn, chuyện này gây náo động lớn như vậy, cô có thể gặp dữ hóa lành, có phải là có người đã giúp cô không?”
“Cực khổ rồi.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhìn về một hướng, mang ý cười nói một câu.
Hàn Nhã Thanh giống như là đang nói với phóng viên, nhưng thực chất là đang nói với người khác.
Lúc bấy giờ, ở một chỗ cách đó không xa, cậu ba Dương ngồi trong xe nở nụ cười thỏa mãn.
Hừ, người phụ nữ của anh rốt cuộc cũng biết đau lòng vì anh rồi. Cuối cùng cũng có chút lương tâm!
Đám phóng viên đồng loạt sửng sốt, muốn hỏi đến cùng thì Hàn Nhã Thanh đã nhanh chóng rời đi mất.
Hàn Nhã Thanh rời khỏi cục cảnh sát, lên chiếc xe đang đậu bên đường.
Vừa lên xe, chiếc xe liền khởi động.
Trên xe, cậu ba Dương ôm chặt cô vào lòng, mãnh mẽ hôn cô.
Tuy rằng anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để cứu cô ra, nhưng anh vẫn thấy đau lòng, người của anh vì cớ gì mà phải bị oan chứ? Còn phải vào cục cảnh sát dưới thân phận là hiềm nghi?
Về sau, anh sẽ không để chuyện giống như vầy lại xảy ra.
Hàn Nhã Thanh không những không từ chối mà còn dùng tay trái đè gáy anh, chủ động hôn lại.
Hai người bọn họ hoàn toàn xem thư ký Lưu ngồi trước xe như không khí.
Thư kí Lưu tập trung lái xe, mắt không dám lia qua một cái.
Nụ hôn cuồng nhiệt triền miên, hơi thở hai người càng ngày càng gấp gáp, cơ thể Hàn Nhã Thanh ngày càng nóng lên, ngày càng mềm đi.
Sau cùng cậu ba Dương mới buông cô ra, anh nhìn cô khóe môi giương lên: “Biết anh cực khổ như thế nào rồi sao, muốn cảm ơn anh như thế nào đây?”
cậu ba Dương từ trước đến nay không phải là người làm việc tốt không cần lưu danh, anh làm việc tốt nhất định phải đòi báo đáp!
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, chân mày như tơ, cười khẽ nói: “Anh muốn như thế nào?”
Lúc trước, cô đã từng nói với Tào Du, cô tin Dương Tầm Chiêu, tin rằng anh có thể cứu được cô.
Nhưng cô cũng không ngờ, chưa gì anh đã giải quyết xong hết mọi chuyện, nhanh đến độ cô cũng không thể tin nổi.
Người đàn ông này cường đại và mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của cô, điều này chứng tỏ rằng, trước đây khi tranh tài cùng cô, anh đã giấu đi thực lực thật sự của mình.
Vì điều đó, cô biết rằng mình sẽ không thể chống lại anh được.
“Anh muốn như thế nào liền có thể như thế đó sao?” cậu ba Dương nhìn cô, thái độ của cô lúc này làm anh có chút khó kiềm chế.
Người phụ nữ này, mặc kệ có thành dạng gì, đối với anh vẫn là một yêu tinh mê hoặc chết người!
CHƯƠNG 712: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (2)
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh đem tay ôm lấy cổ anh, đầy quyến rũ và xinh đẹp
Cô nhẹ nhàng nói ra một chữ đầy mê hoặc.
Nếu là trước đây, Hàn Nhã Thanh rất bài xích chuyện này, thế nhưng bây giờ lại không giống, bây giờ cô đã nhận định người đàn ông này.
Hơn nữa họ cũng có con rồi, vậy thì chuyện này cũng là bình thường.
“Thanh Thanh, em đang quyến rũ anh à?” Mắt cậu ba Dương phút chốc trở nên u ám, giọng nói cũng khàn theo.
Cô không cần quyến rũ, anh đã không kiềm chế được rồi, bây giờ cô còn mê hoặc anh như vậy, làm anh không thể không tàn nhẫn đem cô nuốt xuống bụng.
Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ là bàn tay trên cổ anh không ngừng ma sát, khiêu khích trắng trợn như vậy làm cậu ba Dương trong nháy mắt căng cứng cả người, đôi mắt càng tối sầm, tấm chắn xe đã thả xuống, thư kí Lưu phía trước không thể nhìn thấy sau xe.
cậu ba Dương giờ muốn làm như thế nào cũng không bị làm phiền, thế nhưng cậu ba Dương lại kiềm bản thân lại.
Bởi vì anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, thế là…
“Tới ủy ban.” cậu ba Dương đột nhiên ngồi thẳng người, quay về phía thư kí Lưu nói một câu.
cậu ba Dương ngồi thẳng người dậy là vì sợ mình sẽ không kiềm chế được muốn cô trên xe, như vậy sẽ bỏ lỡ chính sự.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, ánh mắt dao động, trong tình huống này, không phải cậu ba Dương nên dẫn cô về nhà sao?
Thật vi diệu, có thật không vậy?
Cô mới câu dẫn anh trắng trợn vậy mà?
Thế mà anh lại, anh lại.
Giờ phút này, tâm tình Hàn Nhã Thanh có chút rối ren.
Mà lúc bấy giờ, trong nhà họ Dương.
“Anh giúp tôi điều tra số điện thoại của cô chủ nhà họ Đường, Đường Thấm Nhi.” Dương Bạc Vệ gọi điện thoại, sắt mặt vô cùng nghiêm nghị.
Ông nhất định phải gặp được Đường Thấm Nhi, ông phải gặp bằng được!
Nhiều năm như vậy, Dương Bạc Vệ hầu như đã phong kín chính mình, không liên hệ với người bên ngoài, chỉ liên hệ với một người duy nhất.
“Bạc Vệ, ông muốn làm gì?” Người kia nghe thấy lời của Dương Bạc Vệ, giọng nói toát lên vẻ kinh ngạc.
“Bạc Vệ, chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, đừng để ý tới làm gì, nếu chuyện năm đó bị phanh phui thì rất nhiều người sẽ bị liên lụy…” Người kia cố gắng khuyên ngăn, giọng điệu đầy nặng nề.
“Ông cũng biết chuyện có phải không? Ông biết chuyện có liên quan đến Đường Thấm Nhi có phải không?” Âm thanh Dương Bạc Vệ trở nên kích động, kích động lạ thường.
“Chuyện liên quan đến cô chủ nhà họ Đường động tĩnh rất lớn, tôi đương nhiên cũng biết.” Người kia cũng không chối bỏ, nói hết câu thì thở dài một hơi.
“Nói vậy là ông cũng nghi ngờ có phải không?” Tay Dương Bạc Vệ nhịn không được run rẩy: “Cô ta có phải là…”
“Bạc Vệ, ông không nên trở về.” Đầu điện thoại bên kia đột nhiên ngắt lời ông, Nếu Dương Bạc Vệ cứ ở trong viện dưỡng lão không trở về, thì ông ta sẽ không biết chuyện này.
Không biết, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, chuyện năm đó đã quá lớn, một khi vạch trần toàn bộ, không biết là hậu quả sẽ như thế nào.
“Bạc Vệ, đã qua hai mươi năm rồi, mọi chuyện đều đã êm đẹp, ông đừng tiếp tục…” Tiếng người bên kia dây điện thoại càng trầm thêm mấy phần.
“Không được, tôi nhất định phải biết, nhất định phải…” Dương Bạc Vệ thở mạnh một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn mang vẻ đau đớn và nặng nề: “Tôi nhất định phải biết được chuyện gì đã xảy ra? Việc này không chỉ liên quan đến chuyện năm đó…”
Dương Bạc Vệ mở mắt lần nữa, trong mắt vẫn là những cảm xúc kia nhưng lại mang theo chút lo lắng, thậm chí là sợ sệt, việc này không chỉ liên quan đến chuyện năm đó, mà còn liên quan đến…
“Bạc Vệ, lời này của ông là có ý gì?” Giọng người bên kia lộ vẻ nghi hoặc.
Nếu không vì chuyện năm đó, thì là vì cái gì?
“Ông trước tiên giúp tôi điều tra số điện thoại, tôi muốn gặp Đường Thấm Nhi trước.” Dương Bạc Vệ phớt lờ câu hỏi của ông ta, bởi vì có một số chuyện ông vẫn chưa thể xác định được, ông muốn gặp Đường Thấm Nhi để tìm đáp án.
“Ông muốn gặp cô ta?” Đối phương nghe lời này của ông nhịn không được kêu thành tiếng, ông cho là chỉ cần tìm ra số điện thoại của Đường Thấm Nhi là được, không nghĩ tới Dương Bạc Vệ lại muốn trực tiếp gặp mặt cô.
“Đúng, tôi muốn gặp cô ta.” Dương Bạc Vệ đã quyết định, chuyện mà ông đã quyết thì sẽ không thay đổi.
Cũng không thể thay đổi, ông nhất định phải đi.
“Bạc Vệ, ông biết là…” Giọng nói người kia pha lẫn lo lắng, ông lại muốn khuyên Dương Bạc Vệ.
“Không cần khuyên tôi, đây là quyết định của tôi, tra được số thì nói cho tôi biết.” Dương Bạc Vệ trược tiếp ngắt lời ông, Dương Bạc Vệ dừng lại một chút, tựa như nghĩ đến điều gì, lập tức bồi thêm một câu: “Nếu ông không tra giùm tôi, thì tôi sẽ tự mình tra, hoặc là tôi sẽ đi tìm cô ta luôn.”
“Được rồi, tôi sẽ tra giùm ông.” Người kia nghe ông nói vậy, cũng chỉ có thể đồng ý.
Sau khi Dương Bạc Vệ cúp điện thoại, nhanh chóng khép mắt lại, tâm tình ngày càng phức tạp.
Có thể, ông không nên trở về từ viện dưỡng lão, nhưng giờ ông đã về rồi, việc này không thể vờ như không biết
Có lẽ, đây chính là ý trời!!
Nếu đây là ý trời, ông cũng không chống lại được.
Chuyện nên đến cuối cùng cũng đến, chuyện nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, suy cho cùng cũng không thể thoát được…
Lúc bấy giờ, cậu ba Dương trong xe.
cậu ba Dương ngồi thẳng lưng, chỉ dùng một tay ôm lấy Hàn Nhã Thanh, ngoài ra không có bất kì động tác thân mật nào khác.
Hàn Nhã Thanh thấy anh như vậy, khóe môi không khỏi cong lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ba Dương đứng đắn như vậy.
Chỉ vì đi đăng kí kết hôn, anh cũng thật là…
Chuyện đăng kí kết hôn này, Hàn Nhã Thanh đã không còn mâu thuẫn như trước nữa, cô cùng Dương Tầm Chiêu đăng kí kết hôn cũng là chuyện sớm muộn.
Tuy nhiên, cô nhớ tới hai bảo bối ở nhà, nghĩ đến bảo bối Đường Minh Hạo, nếu cô đăng kí kết hôn với Dương Tầm Chiêu, liệu bé Hạo có đồng ý không?
Hơn nữa, cậu ba Dương làm vậy có phải là qua loa rồi không?
Lần đầu đã qua loa lắm rồi, lần này còn sơ sài như vậy?
Ai mà kết hôn kiểu vậy chứ?
Đối với điều này, trong lòng Hàn Nhã Thanh có chút bất mãn.
CHƯƠNG 713: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (3)
Tuy nhiên, điều Hàn Nhã Thanh lo nhất vẫn là ăn nói như thế nào hai bảo bối chuyện kết hôn với Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt chớp động, cô nhìn bầu trời đang sập tối ở phía ngoài, giờ này chắc ủy ban chắc đã đóng cửa rồi.
“Giờ này ủy ban nghỉ làm việc rồi.” Hàn Nhã Thanh nói lời này ra liền thở phào nhẹ nhõm.
cậu ba Dương là tinh anh, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết trong lòng cô nghĩ gì, khóe môi chậm rãi giương lên: “Không sao cả, bọn họ nghỉ làm thì sẽ không cản trở việc lấy hôn thú của chúng ta.”
Hàn Nhã Thanh trợ tròn hai mắt, nhìn thẳng vào anh, khóe miệng giật giật, được rồi, có vẻ như không có gì có thể làm khó được cậu ba Dương.
Ủy ban tan ca rồi không thể ngăn anh lấy giấy hôn thú, thế thì còn gì cản trở nữa đâu?
Hàn Nhã Thanh áp sát người vào người anh, gương mặt cô vừa vặn chạm vào cổ anh, cô nhẹ nhàng kề sát vào cổ anh, cố ý thổi một hơi nhẹ, hơi thở ấm áp lập tức tán lên da thịt anh.
Cơ thể cậu ba Dương lần thứ hai căng cứng, rũ mắt xuống dưới nhìn cô, vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của cô, thấy cả động tác cố ý kia, ánh mắt anh lại càng tối hơn.
Cô đang quyến rũ anh, rõ ràng là…
“Ngồi yên.” Dương Tầm Chiêu kéo người cô thẳng dậy, chặn ngang quấy rối của cô.
Dương Tầm Chiêu quyết định, lúc này, tuyệt đối không được để bị mê hoặc, hôm nay anh nhất định phải làm được chuyện quan trọng nhất trần đời này.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, lần nữa nhìn anh, trong mắt toát vẻ ngạc nhiên, cô dụ dỗ thất bại à?
Mới nãy cậu ba Dương rõ ràng là gấp đến không chịu nổi, giờ cô chủ động thì anh lại muốn cô ngồi yên?
Dương Tầm Chiêu, cả nhà anh!
Dụ dỗ thất bại, Hàn Nhã Thanh liền nghĩ biện pháp khác làm Dương Tầm Chiêu thay đổi chủ ý!
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Nhã Thanh cũng không có biện pháp nào hay, bởi vì cô rất rõ một điều rằng, chuyện mà Dương Tầm Chiêu kiên quyết làm, khó mà có thể sửa đổi được.
“Dương Tầm Chiêu, chúng ta đi đăng kí kết hôn như vậy có phải có chút không thích hợp.” Hàn Nhã Thanh cuối cùng quyết định nói thẳng, lời cô nói vẫn tương đối khéo léo.
“Không phải lúc nãy em nói là, anh muốn như thế nào cũng được sao? Giờ em muốn đổi ý?” cậu ba Dương nhìn cô, nheo mắt lại, lộ ra chút nguy hiểm.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật, đúng là cô nói là anh muốn như nào cũng được, nhưng ý cô không phải là chuyện này.
“Em với anh đi đăng kí kết hôn như thế này, thì giải thích làm sao với người nhà đây.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, người nhà mà cô nói hiển nhiên là hai đứa trẻ.
Việc này chính là điều mà cô lo nhất.
“Lúc trước ở nhà họ đường, bà cụ Đường đã đồng ý rồi.” Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn thẳng vào cô, từng lời từng lời phản bác lý do của cô.
Rõ ràng là mấy lý do này của cô là không hợp lệ với anh.
“Nhưng mà còn hai người không đồng ý.” Hàn Nhã Thanh cong môi, có hai đứa nhóc không đồng ý chuyện này, mặc dù còn nhỏ nhưng lại đóng vai trò chủ chốt.
Nếu hai bảo bối đều đồng ý, thế thì cũng không có việc gì to tát cả.
“Nếu anh nhớ không lầm, bọ họ đều không phản đối chuyện này, không phản đối chính là đồng ý.” Dương Tầm Chiêu tưởng cô đang nói ông cụ Đường cùng ông cụ Hàn.
Hàn Nhã Thanh: “…”
“Họ không phải là mấu chốt của việc này.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một chút, làn thứ hai mở miệng, thực ra mấy người già trong nhà đều không có ý kiến gì.
Vì lẽ đó, bọn họ không phải là vấn đề
“Sao?” Dương Tầm Chiêu cau mày nghi hoặc, bọn họ không phải là mấu chốt? Thế ai mới là mấu chốt?
“Thực ra, chúng ta muốn đăng kí kết hôn còn phải vượt qua một cửa ải nữa.” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài nghĩ cô sẽ không nói rõ cho Dương Tầm Chiêu biết, nhưng thả chút thính chắc được mà nhỉ?
“Cửa ải nào?” Mày Dương Tầm Chiêu nhíu càng chặc, anh nghĩ mình đã thông qua hết mọi thứ rồi, giữa họ không nên có bất kỳ cản trở nào mới phải.
“Anh cần phải thông qua thử thách của hai người kia, nếu hai người đó đồng ý thì không có vấn đề gì cả.” Hàn Nhã Thanh nghĩ lời của cô đã rất rõ ràng rồi, nhưng mà bởi vì Đường Minh Hạo, nên cô che giấu thân phận của hai đứa đi.
“Thử thách của hai người?” cậu ba Dương mày giương cao, ánh mắt lóe lóe.
“Đúng, thử thách của hai người.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, nghiêm túc gật đầu, chính là một thử thách của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, và bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
“Là hai người nào?” Dương Tầm Chiêu nghiêm túc nhìn cô, lời nói mang theo ý cười.
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Hai người kia đối với em và anh rất rất quan trọng.”
Cô nói đến đây hiển nhiên ai cũng biết, Dương Tầm Chiêu thông minh như vậy, lợi lại như thế, chắc là có thể đoán được nhỉ?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, nếu cậu ba Dương đoán được…
Nếu cậu ba Dương đoán được, mọi chuyện liền trở nên rất đơn giản?
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, mày vẫn nhíu chặt như trước, khóe môi khẽ mím, sau đó nói rằng: “Hàn Nhã Thanh, em đang tìm cớ để khỏi đi đăng kí kết hôn với anh có phải không?”
Gì mà đối với anh và em rất quan trọng?
Có hai người như vậy, anh cũng không nghĩ ra được.
Đường Lăng? Đường Lăng đối với cô hay anh cũng rất quan trọng, nhưng mà làm gì có chuyện Đường Lăng đi thử thách anh kia chứ.
ông cụ Đường bọn họ đều cũng đã đồng ý, cho nên cũng không cần phải kiểm tra anh lại.
Thế thì, còn người nào, hơn nữa còn tới tận hai người?
Anh liền cho rằng cô đang tìm cớ.
Hàn Nhã Thanh, mắt chớp lại chớp, sau đó thở dài, có lúc cậu ba Dương khôn khéo đến đáng sợ, có lúc lại ngờ nghệch đến vậy…
Có lúc cô không cần nói gì, anh cũng có thể hiểu được, nhưng mà cô ám chỉ rõ ràng đến thế rồi mà anh vẫn không đoán được?
Không những không đoán được mà còn nghi ngờ cô đang tìm cớ.
“Nhã Thanh, đừng lãng phí sức lực nữa.” cậu ba Dương ghì hông của cô, mặt anh tiến đến gần, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
“Dương Tầm Chiêu, em không nghĩ là anh lại…” Hàn Nhã Thanh vừa buồn bực vừa buồn cười, ánh mắt lại chớp động, lần nữa mở lời.
Cô nghĩ cô nên nói thẳng với anh, nhìn anh như vậy khẳng định là không đoán ra!
CHƯƠNG 714: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (4)
Hàn Nhã Thanh vừa buồn bực lại vừa buồn cười, ánh mắt lại chớp động, lần nữa mở lời. Cô nghĩ cô nên nói thẳng với anh, nhìn anh như vậy khẳng định là không đoán ra!
Nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra, nhìn thấy là số cố định từ biệt thự nhà họ Đường điện đến, cô nhanh chóng bắt máy.
cậu ba Dương cho là cô vì không muốn đăng kí kết hôn với anh nên mới viện cớ, nên cũng không hỏi thêm.
“Thanh Thanh, bệnh tim của ông cụ Hàn tái phát, con mau về nhà, không, con đừng về nhà, mau đến bệnh viện đi.” Vừa mới kết nối, giọng của bà cụ Đường liền truyền đến.
“Đã xảy ra chuyện gì?”Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, hít mạnh một hơi, lúc cô rời đi ông nội vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên bệnh lại tái phát?
Bệnh ông cụ Hàn đột nhiên tái phát chỉ có thể là do ông đã biết chuyện của Hàn Nghiên Nghiên.
Nhưng mà cô đã giao phó xong xuôi hết rồi mà!
“Con lúc trước gọi điện, dặn chúng ta không nên để ông cụ Hàn biết chuyện của Hàn Nghiên Nghiên, cũng không để ông biết chuyện Lưu Vũ bắt cóc con, nên chúng ta vẫn giữ im lặng và để hai đứa bé ở bên cạnh ông bầu bạn, ông vốn đang khỏe mạnh, nhưng đột nhiên ông cụ Hàn nhận được một cuộc gọi của Hàn Trung Dung, chúng ta cũng không biết người kia đã nói gì với ông, khi ông nghe xong liền đột ngột ngất xỉu.” bà cụ Đường sốt ruột cùng lo lắng: “Chúng ta đã gọi xe cấp cứu, rất nhanh thì sẽ đến bệnh viện.”
Hàn Nhã Thanh thở không ra hơi, cô ngàn phòng vạn phòng, vậy mà không phòng được Hàn Trung Dung sẽ gọi điện cho ông cụ Hàn.
Hàn Trung Dung nhất định đã nói chuyện của Hàn Nghiên Nghiên cho ông biết, kích thích ông cụ Hàn, nếu không ông cụ Hàn cũng sẽ không đột nhiên té xỉu.
Hàn Trung Dung biết rõ ông có bệnh tim, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, vậy mà vẫn điện thoại nói chuyện này cho ông cụ Hàn nghe, đứa con này của ông đúng là tốt thật.
“Bà ngoại, bà đừng lo, con lập tức đến bệnh viện ngay đây.” Hàn Nhã Thanh cũng không biết rõ mọi chuyện như thế nào, chỉ có thể đến bệnh viện mới biết được.
bà cụ Đường báo tin ông cụ Hàn nhập viện, Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, rồi lập tức đi đến bệnh viện.
Từ chỗ cô đến bệnh viện, ước chừng kịp lúc xe cấp cứu đưa ông cụ Hàn đến bệnh viện.
“Ông ngoại tái phát bệnh tim, té xỉu.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh bây giờ cực kì hoảng loạn, bác sĩ nói bệnh tình của ông cụ Hàn không được tốt, tuyệt đối đừng để ông bị kích thích, cô sợ, sợ ông sẽ không tỉnh lại nữa.
“Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì.” Dương Tầm Chiêu ôm chặt cô vào lòng, rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên liên hệ bác sĩ.
Việc này xảy ra quá đột ngột, khiến người khác không hề chuẩn bị kịp.
Anh liên hệ bác sĩ cũng không kịp, cả hai người anh liên hệ đều không rảnh, một người đang làm giải phẩu, còn người kia thì đã đi đến nơi khác.
Lúc Hàn Nhã Thanh chạy đến phòng cấp cứu, ông cụ Đường cùng Phạm My đều đang chờ ở ngoài.
“Thanh Thanh, con đến rồi.” Phạm My nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, hơi chút thở phào: “Nhanh, con mau cùng ta kí tên, bác sĩ nói muốn làm giải phẫu.”
Giải phẫu cần phải có người nhà ký tên chấp thuận, nếu Hàn Nhã Thanh không đến kịp, thì ông cụ Đường sẽ thay mặt Hàn Nhã Thanh kí tên, dù sao cứu người mới là quan trọng nhất.
“Tình huống của ông nội con như thế nào rồi?” Hàn Nhã Thanh kí tên, giọng nói mang phần run rẩy hỏi bác sĩ.
“Tình huống có chút không ổn, cần phải tiến hành giải phẫu, người nhà bệnh nhân có thể chờ bên ngoài.” Bác sĩ nhìn cô giải thích một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bác sĩ thường hay xem bệnh cho ông cụ Hàn cũng vừa hay đang giải phẩu, cho nên chỉ có thể nhờ bác sĩ khác cấp cứu.
Lúc Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Hàn bị đẩy vào phòng cấp cứu, tim cô như thắt lại.
cậu ba Dương ôm cô không nói một lời, bởi anh biết nếu ông cụ Hàn có mệnh hệ gì thì cũng không an ủi được cô.
Vì thế anh chỉ đành ôm cô, cùng chờ đợi!
Thời gian từng phút trôi đi, lòng Hàn Nhã Thanh càng ngày càng hoảng loạn và khổ sở.
Khoảng hai tiếng sau, phòng cấp cứu rốt cục cũng mở cửa.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng tiến lại gần, mắt nhìn thẳng vào bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cô, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Chúng tôi đã tiến hành ca giải phẫu khá thành công, nhưng cơ thể bệnh nhân rất kém, vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa với tình trạng sức khỏe của bệnh nhân hiện tại chỉ sợ sẽ không qua khỏi.”
Nghe xong, Hàn Nhã Thanh như muốn ngã quỵ, cậu ba Dương nhanh chóng đỡ cô dậy.
Hàn Nhã Thanh dựa người vào ngực Dương Tầm Chiêu, trong lòng nhức nhói từng cơn. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Lúc cô rời đi, ông nội vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bây giờ lại…
Quá đột ngột, đột ngột đến nổi Hàn Nhã Thanh không thể chấp nhận được chuyện này.
“Thanh Thanh, con đừng quá đau lòng. Chúng ta sẽ tìm cách khác, nhất định có thể cứu được ông cụ Hàn.” Phạm My cũng rất khó chấp nhận được, trong hoàn cảnh này dù là ai cũng sẽ bất lực, chỉ là một câu an ủi nhợt nhạt nhưng chỉ cần người còn sống thì sẽ còn cơ hội để tỉnh lại.
ông cụ Đường thở dài một hơi, người vừa mới nói cười với ông xong, đột nhiên lại ngã xuống, còn có khả năng không thể tỉnh lại nữa, đến ông còn khó chấp nhận được, huống chi là Thanh Thanh.
ông cụ Đường nhớ lại vẻ mặt lúc ông cụ Hàn nhận được điện thoại rõ ràng là rất khó coi.
Nếu như truy cứu trách nhiệm trong chuyện này, thì Hàn Trung Dung chính là đầu sỏ, thậm chí có thể nói là sát nhân.
“Đừng quá lo lắng, anh sẽ nghĩ ra cách.” cậu ba Dương nhìn thấy dáng vẻ của cô, lòng đau không thôi, anh biết rõ tình hình của ông cụ Hàn, nếu giải phẫu thành công nhưng lại không hồi tỉnh thì việc cứu ông tỉnh lại là rất xa vời, nhưng vì cô, anh nhất định phải tìm được cách.
“Tình trạng ông cụ Hàn như thế này, có nên báo cho người nhà họ Hàn biết không?” Phạm My suy nghĩ đôi chút, không nhịn được hỏi một câu.
Dù sao bây giờ, ông cụ Hàn có khả năng sẽ ra đi bất cứ lúc nào, theo lí mà nói nên báo cho người nhà họ Hàn biết, nhưng mà tình hình nhà họ Hàn…
“Nói cho Hàn Trung Dung biết, bảo ông ta đến đây ngay.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nheo mắt lại, đột ngột bật người dậy, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô ẩn chứa một tia sát khí.
“Thanh Thanh, con muốn làm gì?” Phạm My thấy dáng vẻ này của Hàn Nhã Thanh, sợ đến mức ngừng thở, Thanh Thanh không phải là muốn giết Hàn Trung Dung chứ?
CHƯƠNG 715: GIÁM ĐỊNH BA CON KHIẾN CÔ LO SỢ (5)
“Bảo ông ta đến đây xem, sau đó đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Hàn, ông ta không xứng làm con trai ông nội.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh thật sự muốn giết Hàn Trung Dung nhưng cô không thể giết người thật.
Nhưng rõ ràng Hàn Trung Dung biết ông nội bị bệnh tim rất nặng, không chịu được thêm kích thích nữa mà ông ta vẫn cố ý kích thích ông nội, chỉ một điểm này thôi cô đã không thể tha thứ rồi.
Về kế hoạch bắt cóc của Lưu Vũ, Hàn Trung Dung không tham gia nên không bị cảnh sát bắt, nếu biết trước sẽ thế này, họ nên bảo cảnh sát bắt ông ta về đồn luôn.
“Được, đều nghe theo em, em nói gì là như thế.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, bây giờ cho dù cô thật sự muốn giết Hàn Trung Dung thì anh cũng sẽ giúp cô.
Ông cụ Hàn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nói thẳng ra phòng này chỉ để duy trì sự sống, sống thêm được ngày nào hay ngày đó.
Bác sĩ tim mạch mà Dương Tầm Chiêu liên lạc vội vàng chạy đến, sau khi nhìn tình hình của ông cụ Hàn thì cũng chỉ biết lắc đầu, nói rằng với tình huống của ông, khả năng tỉnh lại là rất nhỏ, rất nhỏ, và gần như là không thể.
Nhưng dù vậy Hàn Nhã Thanh cũng không muốn từ bỏ, cho dù chỉ có một cơ hội mỏng manh thì cô cũng không từ bỏ.
Ông cụ Hàn phẫu thuật xong, Hàn Nhã Thanh bảo bác sĩ gọi điện cho Hàn Trung Dung, khi bác sĩ gọi cho ông ta, cô cũng ở bên cạnh, cô nghe rõ bác sĩ đã nói với Hàn Trung Dung về tình hình của ông cụ Hàn.
Nhưng mãi đến hơn tám giờ ngày hôm sau Hàn Trung Dung mới đến bệnh viện.
Vì bây giờ ông cụ Hàn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt nên Hàn Nhã Thanh không ở cạnh giường ông, nhưng cô đã ở bệnh viện cả đêm, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Dương Tầm Chiêu cũng ở cùng cô cả đêm trong bệnh viện.
Lúc Hàn Trung Dung đến, Dương Tầm Chiêu lại vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho Hàn Nhã Thanh.
Thấy Hàn Trung Dung thong thả bước tới, lúc đó Hàn Nhã Thanh thật sự rất muốn giết ông ta.
“Tình hình thế nào?” Hàn Trung Dung tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, liếc cô một cái, trong giọng điệu không có một chút lo lắng, ngược lại còn có vài phần hả hê vui sướng khi có người gặp hoạ, không ai biết trong tình huống này ông ta còn hả hê cái gì.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không đáp lời.
Phòng chăm sóc đặc biệt ở ngay bên cạnh, nếu ông ta thật sự muốn biết tình hình của ông nội thì có thể đi hỏi bác sĩ rồi vào thăm ông nội, nhưng hiển nhiên Hàn Trung Dung không hề có ý định đi vào.
“Ông cụ đã chuyển hết tất cả cổ phần trong tay cho cô, bây giờ ông ấy ốm thì liên quan gì đến tôi? Gọi tôi đến có ích gì?” Hàn Trung Dung chẳng những không có ý định vào thăm ông nội, hiển nhiên ông ta tới đây còn không phải tự nguyện.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn bình tĩnh, chín chắn, nhưng lúc này cô cảm thấy lửa giận sục sôi, cô rất muốn đánh cho tên cặn bã trước mặt này một trận, nhưng cô cảm thấy đánh loại người này sẽ làm bẩn tay mình.
“Hôm qua ông gọi cho ông nội đã nói cái gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, trong mắt mang theo ý lạnh khiến người khác sợ hãi.
“Còn có thể nói gì nữa? Nói về việc Nghiên Nghiên và mẹ nó bị bắt, và cả chuyện cô hại Nghiên Nghiên thân bại danh liệt. Là cô hại Nghiên Nghiên, là cô hại mẹ con nó vào tù, không phải ông cụ nên ra mặt giải quyết sao?” Hàn Trung Dung nhìn Hàn Nhã Thanh, không có ý xin lỗi chút nào, hoàn toàn là vẻ đương nhiên, dường như Hàn Nhã Thanh mới là người sai.
Hàn Nhã Thanh chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, ý Hàn Trung Dung là hôm qua ông ta gọi điện đến nói cho ông nội chuyện Hàn Nghiên Nghiên, bao gồm cả chuyện đoạn video?
Chẳng trách còn chưa kết thúc cuộc gọi ông nội đã ngất đi.
“Rõ ràng ông biết ông nội bị bệnh tim.” Hàn Nhã Thanh không so đo cách nói đổi trắng thay đen của ông ta, nhưng ông ta khiến ông nội bị như này, món nợ này nhất định phải tính.
“Tôi biết.” Hàn Trung Dung nhướng mày, thản nhiên trả lời, không cho là đúng.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta bằng ánh mắt rất lạnh.
“Tôi chỉ kể lại mọi chuyện cho ông ấy thôi, ai biết ông ấy lại vô dụng như thế, tôi còn chưa nói xong đã nghe tin ông phải vào viện. Nhưng chẳng phải ông cụ vẫn chưa chết đó sao, cô vội vàng gọi tôi tới làm gì...” Hàn Trung Dung cứng đờ người trước ánh mắt lạnh băng của cô, nhưng ông ta vẫn không thấy mình có lỗi gì.
Nghe ông ta nói vậy, Hàn Nhã Thanh âm thầm cắn răng sau đó thở hắt ra, ý ông ta là ông nội chưa chết thì không được gọi ông ta tới à? Đây có phải là câu của con người nói ra không?
Ông ta biết rõ là ông ta hại ông nội tức thành thế này, thế mà vẫn còn cây ngay không sợ chết đứng như thế.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên phát hiện nói chuyện với người như Hàn Trung Dung thật lãng phí thời gian.
Ban đầu cô bảo bác sĩ gọi Hàn Trung Dung đến, mục đích là để ông ta vào thăm ông nội, dù sao Hàn Trung Dung cũng là con trai ông nội, hơn nữa bây giờ còn là con trai duy nhất của ông.
Hàn Nhã Thanh vốn tưởng Hàn Trung Dung hại ông nội thành thế này, chí ít sẽ tự thấy hổ thẹn, nhưng rất rõ ràng, ông ta không hề.
Hàn Nhã Thanh phát hiện cô gọi Hàn Trung Dung đến bệnh viện là một sai lầm.
Cô cũng nhờ bác sĩ thông báo cho Hàn Chí Long, mà đến giờ anh ta vẫn chưa tới, gia đình này thật không ra làm sao cả!
“Từ hôm nay, ông dọn ra khỏi nhà họ Hàn. Ông không được mang đồ nhà họ Hàn đi, chỉ được mang quần áo và những thứ cần thiết hằng ngày của ông.” Hàn Nhã Thanh không phải người tuyệt tình nhưng bây giờ cô cảm thấy mình thương xót người như Hàn Trung Dung thật sự là điều trời đất không tha.
“Cô nói gì?” Hàn Trung Dung giật mình, nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, hạn cho ông thời gian một ngày để dọn đồ của mình đi. Khi ông dọn đồ, tôi sẽ cho người giám sát, không phải đồ của mình thì không được phép động vào. Nếu hôm nay ông không dọn thì tôi sẽ cho người ném đồ của ông ra ngoài, ông đừng mơ được bước vào nhà họ Hàn nửa bước nữa.” Hàn Nhã Thanh nói từng chữ một, giọng không lớn nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Lần này Hàn Trung Dung thật sự đã chọc giận Hàn Nhã Thanh, cô có thể bỏ qua những việc ông ta đã làm với mình, nhưng ông ta hại ông nội thành ra thế này còn không hề áy náy thì cô không chịu đựng được.
Căn biệt thự nhà họ Hàn trước đó đã bị Hàn Trung Dung thế chấp, ông ta vẫn chưa trả tiền, theo lý mà nói thì căn nhà đó đã bị ngân hàng xử lý lâu rồi.
Giống như các tài sản khác dưới tên Hàn Trung Dung.
Khi đó là Dương Tầm Chiêu đã mua lại căn biệt thự nhà họ Hàn và đứng tên cô, cho nên bây giờ căn nhà đó là tài sản riêng của cô.
Chuyện này cũng là sau đó Hàn Nhã Thanh mới biết, chỉ là cô không nói với ai, kể cả ông cụ Hàn.
Trong khoảng thời gian này, vì nể mặt ông cụ Hàn nên cô mới không đuổi nhà Hàn Trung Dung ra ngoài.
“Hàn Nhã Thanh, cô dựa vào đâu mà làm vậy?” Hàn Trung Dung không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa, ông ta thực sự lo lắng.
Đây là chuyện liên quan đến lợi ích của ông ta nên ông ta mới biết sốt ruột.
Bây giờ Hàn Trung Dung không có tiền trong tay, số tiền cuối cùng của nhà họ cũng đã đưa cho đám bắt cóc rồi.
Nếu giờ Hàn Trung Dung ra ngoài thì không có chỗ để ở, hơn nữa sợ rằng ngay cả ăn uống cũng trở thành vấn đề.
“Chỉ dựa vào việc tôi là Hàn Nhã Thanh.” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, lạnh lùng nói ra từng chữ, đối với một kẻ không có tính người, cô đã không còn muốn nhiều lời với ông ta.
Hàn Nhã Thanh nói xong thì xoay người muốn rời đi.
“Hàn Nhã Thanh, cô không được đi, cô nói rõ cho tôi, dựa vào đâu mà cô đuổi tôi đi? Ông già còn không đuổi tôi thì cô dựa vào đâu hả? Cô có tư cách gì?” Hàn Trung Dung hoàn hồn rồi lớn tiếng quát.
Ông ta không nhắc tới ông cụ Hàn thì không sao, vừa nhắc tới là sắc mặt Hàn Nhã Thanh càng thêm lạnh lùng.
“Tiễn ông Hàn về đi, giám sát ông ta thu dọn đồ đạc, sau đó bảo ông ta rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn. Nhớ, không cho phép ông ta cầm bất cứ thứ gì của nhà họ Hàn.” Hàn Nhã Thanh không quay đầu lại, cũng chẳng nhìn Hàn Trung Dung, cô chỉ trâm giọng ra lệnh cho một vệ sĩ bên cạnh.
Tối qua Dương Tầm Chiêu điều hai vệ sĩ tới, anh nói đám bắt cóc đó có thể vẫn còn lọt lưới, không thể không cẩn thận.
Hàn Nhã Thanh nghe theo anh.
“Vâng.” Vệ sĩ đáp lời rồi đi về phía Hàn Trung Dung.
“Hàn Nhã Thanh, vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy, đồ khốn kiếp vô liêm sỉ, tôi phải giết cô, đáng lẽ ra tôi nên để đám bắt cóc đó bắt cô đi, chơi chết cô rồi bảo họ quay lại video cô bị nhiều người đàn ông chơi đùa, cho cô...” Hàn Trung Dung càng nói càng khó nghe, càng nói càng ghê tởm.
Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, chỉ là lúc này giọng Hàn Trung Dung đột nhiên im bặt.
Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, theo lý mà nói thì Hàn Trung Dung phải mắng hăng hơn chứ, không thể tự dừng lại vào lúc này được.
Cô xoay người nhìn lại, sau đó thấy Dương Tầm Chiêu đã về, lúc này trong đôi mắt đang nheo lại của anh đầy sát khí khát máu, sát khí ấy khiến người khác sởn hết cả gai ốc.
Những lời nói vừa rồi của Hàn Trung Dung đã chọc tức cậu ba Dương, không chỉ vì chuyện của Hàn Nhã Thanh mà còn vì chuyện từ rất nhiều năm trước.
Chuyện liên quan đến mẹ anh!
Hiển nhiên Hàn Trung Dung đã bị Dương Tầm Chiêu dọa sợ, không dám mắng nữa.
“Đưa ông ta ra ngoài, chăm sóc cho tốt.” Dương Tầm Chiêu thấy Hàn Nhã Thanh quay đầu nhìn sang, sát khí trong mắt biến mất, sau đó anh trâm giọng ra lệnh cho vệ sĩ.
Nghe cậu ba Dương nói “chăm sóc cho tốt”, người vệ sĩ khẽ run lên, anh ta quá rõ “chăm sóc cho tốt” mà cậu ba Dương nói là ý gì.
Nhưng Hàn Trung Dung vẫn chưa biết, nghe cậu ba Dương nói vậy thì mừng rỡ, còn lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn cậu ba Dương...”
“Đi đi.” Vệ sĩ không nhìn tiếp được nữa bèn đưa Hàn Trung Dung đi.
Sau khi ông ta đi, Dương Tầm Chiêu bước nhanh tới chỗ Hàn Nhã Thanh, anh ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn cô thật mạnh.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hàn Trung Dung, anh không khỏi có chút sợ hãi, nếu tối hôm đó cô là người bị bọn bắt cóc bắt đi, anh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Anh nghĩ anh sẽ tự tay giết những người đó, anh nghĩ có lẽ anh sẽ tự giết bản thân mình.
Anh nhớ lại vụ việc nhiều năm trước, anh thật sự rất sợ, rất sợ.
Thật may mắn! May mà cô không sao!
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.
Mặc dù cô không sao nhưng anh cũng sẽ không tha cho những người có ý đồ làm hại cô, kể cả Hàn Trung Dung, mà hôm nay ông ta còn tự va vào họng súng của anh, vậy thì đừng trách anh.
“Em không sao.” Hàn Nhã Thanh biết anh lo lắng điều gì, cô dựa vào lòng anh, vòng tay lên ôm eo anh: “Anh đừng lo lắng, em sẽ không để mình gặp chuyện đâu.”
Trước đây vì hai con, cô sẽ không để mình gặp chuyện, sau này còn có anh nữa.
Vì họ, cô cũng phải bảo vệ tốt bản thân!
Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi vừa rồi của anh, cô ngẩng đầu, kiễng chân hôn lên môi anh.
Cô biết người đàn ông này rất mạnh mẽ nhưng đôi khi anh cũng yếu đuối, cũng cần được an ủi.
Mà anh lúc này dường như có vẻ mỏng manh, yếu đuối khiến người khác càng thêm xót xa, Hàn Nhã Thanh nhìn mà đau lòng.
Hàn Nhã Thanh vốn chỉ định hôn nhẹ anh, nhưng Dương Tầm Chiêu lại ôm chặt lấy cô, khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Dương Tầm Chiêu hôn rất sâu nhưng bàn tay ôm cô của anh lại đang run rẩy, đó là một loại sợ hãi từ nơi sâu nhất trong trái tim anh.
Không ai có thể biết được nỗi sợ hãi trong lòng anh lúc này.
Cảm giác sợ hãi ấy đã được anh che giấu rất nhiều năm, vậy mà bây giờ lại đột nhiên bị đào lên máu tươi đầm đìa.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nhạy cảm, đương nhiên cô cảm nhận được sự khác thường của anh, mắt cô hơi loé lên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô cho rằng anh đang sợ hãi vì chuyện của cô.
Cô đưa tay ôm chặt lấy anh, muốn cho anh sự an ủi chân thực nhất.
Đôi tay run rẩy của Dương Tầm Chiêu dân bình thường lại, trái tim hoảng hốt của anh dường như cũng dân bình tĩnh lại.
Tầng này không có nhiều bệnh nhân, rất yên tĩnh, cũng không có người, lúc này chỉ còn lại một vệ sĩ, đương nhiên anh ta cũng tinh ý, đã quay người lại, đưa lưng về phía họ từ lâu.
“Ăn sáng trước đi, lát nữa em về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ ở lại đây trông chừng.” Sau nụ hôn kịch liệt, Dương Tầm Chiêu thở nhẹ, nghĩ đến cô đã ở bệnh viện cả đêm, chắc chắn cũng mệt rồi.
Cô mệt nhưng người đau lòng lại là anh.
“Anh cũng về nghỉ ngơi đi, tối qua anh cũng cả đêm không nghỉ rồi.” Hàn Nhã Thanh sợ tối qua sẽ xảy ra chuyện gì nên mới ở lại đây, nhưng bác sĩ đến khám vài lần đều nói mặc dù khả năng ông cụ Hàn tỉnh lại không lớn mà khả năng xảy ra tình huống bất ngờ đột ngột cũng không lớn.
Phòng chăm sóc đặc biệt đều có người chăm sóc đặc biệt, Phạm My còn mời y tá đặc biệt tới chăm sóc, mà cô và Dương Tầm Chiêu đều cần về nghỉ ngơi.
“Sao thế? Em muốn về nghỉ ngơi cùng anh à?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, lông mày hơn nhướng lên, tâm trạng của anh lúc này không tốt lắm, hay phải nói là rất tệ, nhưng anh không muốn cô lo lắng nên phải cố gắng thể hiện nhẹ nhõm.
Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật, vê nghỉ ngơi cùng anh? Vậy còn nghỉ ngơi tử tế được không?
Cô sợ là sẽ còn mệt hơn ấy!
Cuối cùng Dương Tầm Chiêu vẫn kiên trì bảo Hàn Nhã Thanh về trước.
Khi Hàn Nhã Thanh đi xuống thì thư ký Lưu đã ở dưới lâu chờ cô.
Khi Hàn Nhã Thanh chuẩn bị lên xe thì tình cờ trông thấy vệ sĩ đưa Hàn Trung Dung về quay lại.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, vệ sĩ này đưa người đi đâu mà lâu vậy?
Đối xử với loại người như Hàn Nhã Thanh mà phải khách sáo vậy ư?
“Anh đưa ông ta đi đâu rồi?” Hàn Nhã Thanh hỏi vệ sĩ đó.
“Tôi đã rất nhân từ rồi, không đánh chết ông ta.” Có lẽ vệ sĩ kia đi theo cậu ba Dương quen rồi, cách tư duy cũng hơi khác với cách nói bình thường.
Anh ta tưởng Hàn Nhã Thanh đang hỏi mình đánh người thành ra thế nào rồi.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt sau đó khoé môi co rút kịch liệt, được rồi, cuối cùng cô cũng hiểu câu “chăm sóc cho tốt” của cậu ba Dương có ý gì rôi.
Không đánh chết người đã được coi là nhân từ rồi!
Ừm, đây đúng là phong cách của cậu ba Dương!
Hàn Nhã Thanh đương nhiên muốn về nhà họ Đường trước, thư ký Lưu đưa cô về nhưng Dương Tầm Chiêu còn dặn vệ sĩ đi theo cô, chỉ là khi đến nhà họ Đường, vệ sĩ không vào mà chờ cô ở ngoài.
Hàn Nhã Thanh nói với Dương Tầm Chiêu cho vệ sĩ và, cậu ba Dương không cố chấp bằng cô, cuối cùng vẫn phải đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là khi nào ra khỏi nhà họ Đường, cô phải gọi cho anh.
Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cả đêm không ngủ, cô thật sự rất mệt, cô muốn đi xem hai con trước rồi mới lên lầu ngủ.
Chỉ là Hàn Nhã Thanh còn chưa vào đại sảnh, điện thoại cô đã đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số lạ, đầu lông mày hơi nhíu lại nhưng cô vẫn nghe máy: “Alo, ai vậy ạ?”
“Cô là cô Đường, Đường Thấm Nhi phải không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam, giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khiến người khác cảm thấy có phần nặng nề, áp lực.
“Là tôi, ông là ai?” Mắt Hàn Nhã Thanh hơi loé lên, cô chưa từng nghe giọng nói này, có lẽ cô cũng không biết người này.
“Tôi là Dương Bạc Vệ.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia do dự một lúc rồi tự giới thiệu.
Khi nói đến đây ông ta khẽ thở ra, dường như có vẻ hơi lo lắng, sợ hãi, lại như đang chờ đợi điều gì đó, cảm giác kìm nén nhưng lại mong đợi rõ ràng...
Hàn Nhã Thanh nheo mắt, sắc mặt hơi thay đổi.
Dương Bạc Vệ? Ba của Dương Tầm Chiêu?
Là Dương Bạc Vệ mà cô từng nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mẹ ư?
Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là giật mình, sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên gọi điện cho cô?
Là Dương Bạc Vệ mà cô từng nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mẹ ư? Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là giật mình, sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên gọi điện cho cô?
Thành thật mà nói lần đó cô đến nhà họ Dương không gặp Dương Bạc Vệ, sau đó cô cũng không điều tra cụ thể về ông ta.
Sự việc đã qua bao nhiêu năm, cô biết có một số chuyện dù muốn tra cũng chưa chắc đã tra được.
Hơn nữa không biết vì sao cô lại có chút không muốn điều tra về nó!
Có lẽ là vì Dương Tầm Chiêu, cũng có thể là vì điều gì khác, cô không thể nói rõ được.
Nhưng bây giờ Dương Bạc Vệ lại gọi cho cô?
Để làm gì?
“Ông Dương có chuyện gì sao?” Hàn Nhã Thanh thầm thở ra để bản thân trấn tĩnh lại, giọng cô vẫn bình tĩnh như thường, không nghe ra có gì bất thường.
“Cô Đường, chúng ta có thể gặp nhau không?” Dương Bạc Vệ trực tiếp đưa ra yêu cầu gặp mặt, nếu đã quyết định đã không thể lùi bước nữa.
“Gặp nhau? Vì sao?” Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên thật nhanh, trước kia cô tìm Dương Bạc Vệ đã tốn rất nhiều công sức, nhưng bây giờ...
“Cô Đường, chúng ta gặp nhau rồi nói.” Dương Bạc Vệ không nói rõ, ông ta hơi dừng lại một lát rồi bổ sung thêm: “Cô Đường yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô đâu.”
Khi Dương Bạc Vệ nói lời này, trong giọng nói rõ ràng mang theo chút cảm xúc kỳ lạ, sự kỳ lạ đó cách đường dây điện thoại nên người bình thường không thể nghe ra.
Nhưng Hàn Nhã Thanh đã nghe thấy.
Cảm xúc kỳ lạ trong giọng Dương Bạc Vệ khiến mí mắt Hàn Nhã Thanh vô thức giật giật.
Cô nhớ tới cái chết của mẹ, nhớ tới bức ảnh Dương Bạc Vệ được tìm thấy trong di vật của mẹ...
“Được, khi nào? Ở đâu?” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Trong lòng cô có quá nhiều nghi ngờ về chuyện năm đó, bây giờ Dương Bạc Vệ chủ động hẹn cô, không có lý do gì để cô không đi cả.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết vì sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên hẹn cô ra ngoài, cô muốn xem xem ông ta định làm gì...
“Tôi đang ở khách sạn Hâm Nguyệt, cô Đường đến lúc nào cũng được, tôi có thể chờ ở đây.” Dương Bạc Vệ ở đầu dây bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc kỳ lạ bị đè nén trong giọng nói vẫn hiện hữu.
Câu này đủ cho thấy thái độ của Dương Bạc Vệ, nếu cô không đến thì ông ta có thể chờ mãi.
“Được, một tiếng nữa tôi đến.” Từ đây đến khách sạn Hâm Nguyệt mất một tiếng, Hàn Nhã Thanh định đi luôn bây giờ.
Nếu Dương Bạc Vệ đã đợi sẵn ở đó thì cô cũng không thể để ông ta đợi mãi được.
Tối qua Hàn Nhã Thanh ngủ không ngon nên cô gọi tài xế đưa đón, bây giờ thân phận của cô là cô cả nhà họ Đường, bảo tài xế đưa đến đó cũng rất hợp lý.
Khi Hàn Nhã Thanh đi ra, thư ký Lưu và vệ sĩ đã rời đi.
Hàn Nhã Thanh nghĩ chuyện này có liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ năm đó, nghĩ Dương Bạc Vệ có thể sẽ có liên quan gì đó đến mẹ cô nên không gọi cho Dương Tầm Chiêu.
Lúc đầu cô không tiếp tục điều tra chuyện này phần lớn là vì Dương Tầm Chiêu, nhưng bây giờ sự việc bày ra trước mắt, cô không thể trốn tránh nữa.
Ngồi trong xe, Hàn Nhã Thanh hơi mím môi, vẻ mặt khá nghiêm túc, cô từ từ nhắm mắt lại dựa vào ghế sau.
Cả đêm không ngủ cô vốn rất mệt mỏi, nhưng bây giờ lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Cô loáng thoáng cảm nhận được việc đi gặp Dương Bạc Vệ hôm nay có thể sẽ gây nên một số sóng gió.
“Cô cả, cô mệt rồi phải không? Hay là tôi đưa cô về nghỉ ngơi một lát nhé? Cô như thế này sức khỏe không chịu được đâu.” Tài xế thấy cô nhắm mắt thì tưởng cô buồn ngủ, tài xế nhà họ Đường cũng có xuất thân từ quân đội nên rất đáng tin cậy.
Cho nên tài xế cũng biết tối qua Hàn Nhã Thanh ở lại bệnh viện chăm sóc ông cụ Hàn cả đêm không ngủ.
“Chú Lý, tôi không sao.” Hàn Nhã Thanh mở mắt ra, thâm thở dài, lúc này dù bảo cô về cô cũng không ngủ được.
Nếu như Dương Bạc Vệ chỉ đơn giản là người có liên quan đến cái chết của mẹ cô thì cô sẽ thảo luận và tìm ra sự thật, mọi chuyện sẽ không phức tạp như vậy.
Nhưng Dương Bạc Vệ lại là ba của Dương Tầm Chiêu.
Chú Lý nhìn Hàn Nhã Thanh qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi loé lên: “Cô cả đi gặp ai thế? Liệu có gặp nguy hiểm không?”
Rất rõ ràng, chú Lý đã phát hiện ra Hàn Nhã Thanh có gì đó không ổn, ít nhất là cô rất khác với mọi khi.
“Không đâu.” Hàn Nhã Thanh buột miệng nói ra, nói xong bản thân cô cũng bất ngờ, không biết vì sao cô lại có thể khẳng định sẽ không có chuyện gì như thế.
Sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên Hàn Nhã Thanh mỉm cười, cô cảm thấy suy đoán trước đó của mình là tự chui vào ngõ cụt, có lẽ mọi chuyện không như cô suy đoán.
Chú Lý thấy cô cười thì cũng yên tâm, không hỏi thêm gì nữa.
Đến khách sạn Hâm Nguyệt, Hàn Nhã Thanh bảo chú Lý đợi ở ngoài rồi một mình đi vào, Dương Bạc Vệ đã đặt phòng riêng, cũng đã nói số phòng cho cô.
Hàn Nhã Thanh đến thẳng phòng bao Dương Bạc Vệ đã đặt.
Tới trước cửa, Hàn Nhã Thanh khẽ thở ra một hơi sau đó mới đẩy cửa phòng.
Trong phòng chỉ có một mình Dương Bạc Vệ, ông ta ngôi trên xe lăn, dáng người gây gò, vẻ mặt u sâu, sắc mặt hơi tái, đã không còn phong thái lúc Hàn Nhã Thanh thấy ông ta ở cổng thôn.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhận ra ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dương Bạc Vệ nghe thấy tiếng đẩy cửa thì vội ngước mắt lên nhìn.
Khi ánh mắt ông ta dừng trên mặt Hàn Nhã Thanh thì đôi mắt lập tức trợn tròn, vẻ ngạc nhiên trong mắt không hề che giấu, có lẽ là không kịp.
Sau khi nhận được điện thoại, lúc đến đây Hàn Nhã Thanh đã tẩy trang, dù sao Dương Bạc Vệ cũng chỉ đích danh muốn gặp cô cả nhà họ Đường.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng của Dương Bạc Vệ thì khẽ cau mày, tại sao ông ta nhìn thấy cô lại ngạc nhiên đến vậy?
Hàn Nhã Thanh còn phát hiện dưới sự ngạc nhiên ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Cảm xúc phức tạp đó của ông ta khiến Hàn Nhã Thanh phải nhíu mày.
“Ông Dương.” Hàn Nhã Thanh vào phòng rồi đóng cửa lại, bước tới hờ hững chào một tiếng.
Dương Bạc Vệ như đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, ông thu hồi ánh mắt đang nhìn cô lại.
Ông ta thầm thở ra, dường như đang cố gắng trấn tĩnh lại rồi mới ngước mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa.
“Cô là Đường Thấm Nhi?” Yết hầu Dương Bạc Vệ lăn lên lượn xuống, không biết vì căng thẳng hay là vì điều gì khác.
“Là ông Dương hẹn tôi, tôi nghĩ ông Dương hẳn rất rõ ràng thân phận của tôi.” Hàn Nhã Thanh không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta, là ông ta hẹn cô, bây giờ ông ta hỏi cô như vậy không phải rất kỳ lạ sao?
Dương Bạc Vệ nhìn cô, lông mày khẽ động, khóe môi mím hờ, nhất thời không nói gì.
Hàn Nhã Thanh cũng không nói gì nữa, cô đợi, đợi ông ta lên tiếng.
Tâm trạng Dương Bạc Vệ lúc này rất phức tạp, trước kia ông đã từng xem ảnh cô, rất giống.
Bây giờ nhìn thấy người thật lại càng giống hơn, nhưng ông cũng hiểu cô không phải người ông muốn tìm đó.
Vì tuổi tác không phù hợp, cô không phải Đường Thấm Nhị, nói đúng hơn là cô không phải Đường Thấm Nhi mà ông muốn tìm.
Nhưng cô rất giống người ông đang tìm kiếm, không thể nào vừa giống vừa trùng tên mà lại không có quan hệ gì được.
Nhưng Dương Bạc Vệ lại không biết nên mở lời thế nào? Không biết phải hỏi sao?
Bà có một cô con gái, nhưng con gái bà đang ở nhà họ Hàn, là cô cả của nhà họ Hàn, Hàn Nhã Thanh.
“Cô Đường rất giống một người bạn cũ của tôi.” Dương Bạc Vệ quyết định uyển chuyển hơn, dù sao thì ông vẫn chưa thể chắc chắn một số chuyện.
Hàn Nhã Thanh nghe ông ta nói vậy thì hơi nhướn mày nhìn ông, nhưng cô vẫn không nói gì.
Bạn cũ? Bạn cũ kiểu gì? Rốt cuộc Dương Bạc Vệ và mẹ cô có quan hệ gì?
“Tên của hai người cũng giống nhau.” Hàn Nhã Thanh không nói khiến Dương Bạc Vệ càng cảm thấy khó nói tiếp, nhưng có một số lời ông không thể không nói, không thể không hỏi rõ.
“Vậy sao? Thật trùng hợp.” Môi Hàn Nhã Thanh hơi mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể nói thẳng.[truyện sắc 21+]
Từ giọng điệu vừa nãy của Dương Bạc Vệ, rõ ràng ông ta vẫn chưa rõ thân phận của cô, chưa rõ thân phận cô mà đã hẹn cô ra ngoài?
Cách làm này quá qua loa, mà Dương Bạc Vệ không giống một người qua loa như vậy!
Cô biết từ sau vụ tai nạn xe Dương Bạc Vệ vẫn luôn sống trong viện dưỡng lão, ngay cả người nhà họ Dương cũng không gặp, theo như cô biết thì hai năm qua ông ta cũng không gặp Dương Tầm Chiêu, không phải Dương Tầm Chiêu không đến thăm mà là ông ta từ chối, không chịu gặp anh.
Đến con trai ruột cũng không gặp, người này sắp đạt đến cảnh giới vô tình, vô dục rồi phải không?
Vậy điều gì khiến Dương Bạc Vệ nóng lòng muốn gặp cô như vậy?
Cô đột nhiên cảm thấy Dương Bạc Vệ có lẽ có rất nhiều điều liên quan đến mẹ cô mà cô không biết, chỉ là không biết những chuyện đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Hy vọng không phải là chuyện quá xấu...
“Cô?” Dương Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm của cô thì không biết phải nói tiếp thế nào.
Ông vốn cho rằng mình nói vậy, nếu cô thật sự có liên quan đến Đường Thấm Nhi mà ông biết thì chắc chắn sẽ chủ động giải thích.
Nhưng phản ứng của cô khiến ông hoàn toàn không thể đoán trước được.
“Ông Dương hẹn tôi ra đây, có chuyện gì xin cứ nói.” Hàn Nhã Thanh thấy ông ta muốn nói lại thôi thì nói luôn.
“Tôi cứ nghĩ cô có liên quan đến người bạn cũ này của tôi.” Dương Bạc Vệ thở nhẹ một hơi, phản ứng của cô bây giờ khiến ông bắt đầu nghi ngờ suy đoán trước đó của mình.
Dương Bạc Vệ nói rất thẳng thắn.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, đôi mắt hơi híp lại, nói như vậy Dương Bạc Vệ thật sự chỉ vì một suy đoán không chắc chắn mà hẹn cô tới!
Việc làm này của Dương Bạc Vệ đủ nói lên quan hệ của ông ta và mẹ cô rất không bình thường.
“Đường Thấm Nhi là mẹ tôi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ một lúc rồi nói thẳng, hôm nay cô đến đây là muốn tìm hiểu cho rõ một vài chuyện về mẹ nên nói thẳng ra cũng tốt.
Khi Hàn Nhã Thanh nói câu này, cô không ngừng nhìn về phía Dương Bạc Vệ, quan sát phản ứng của ông ta.
Dương Bạc Vệ nghe thấy câu này của cô thì bất chợt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó trong mắt ông ta đầy vẻ kinh ngạc khó tin.
Hàn Nhã Thanh thấy hai tay ông ta run rẩy, người cũng run lên, hai chân đã bị liệt cũng đang run.
Run rẩy không kiểm soát được.
Hàn Nhã Thanh còn nhìn thấy dưới sự kinh ngạc khó tin của ông còn có một tia sợ hãi kỳ lạ.
Sợ? Ông ta sợ cái gì?
Là vì cái chết của mẹ thật sự có liên quan đến ông ta ư?
Nhưng Hàn Nhã Thanh lại cảm thấy không giống lắm.
“Cô là Hàn Nhã Thanh?” Một lúc sau Dương Bạc Vệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng run run. Câu nói này của ông ta là câu khẳng định nhưng lại như có điều lo lắng không muốn thừa nhận.
Phản ứng của ông ta rất phức tạp, phức tạp đến độ Hàn Nhã Thanh nhất thời không hiểu được.
“Đúng, tôi là Hàn Nhã Thanh.” Hàn Nhã Thanh đáp, giọng nói vẫn đều đều, không có gì bất thường, trái ngược hẳn với phản ứng của Dương Bạc Vệ.
Nhưng trong lòng Hàn Nhã Thanh lúc này lại không bình tĩnh như cô biểu hiện ra, phản ứng của Dương Bạc Vệ khiến cô cảm thấy sự việc có thể còn phức tạp hơn cô nghĩ.
“Không, không thể nào! Rõ ràng cô... Dương Bạc Vệ vẫn luôn nhìn thẳng vào mặt Hàn Nhã Thanh, ông ta lắc đầu nhưng đột nhiên lại im lặng, dường như nghĩ tới điều gì, sau đó ông ta ngạc nhiên hỏi: “Trước kia, trên mặt cô là trang điểm à?”
Câu nói này mang theo sự nghi vấn nhưng về cơ bản là khẳng định.
Hàn Nhã Thanh không trả lời vì cô thấy cô không cần phải trả lời câu hỏi này.
“Sao lại có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ?” Dương Bạc Vệ thoáng chốc trở nên cực kỳ kích động, ông ta tự lẩm bẩm một mình, dường như không muốn tin, hoặc không thể chấp nhận.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi loé lên, đột nhiên cô hỏi: “Trước khi mẹ tôi qua đời, ông từng gặp bà.”
Câu này của Hàn Nhã Thanh không phải câu hỏi mà hoàn toàn là ngữ khí khẳng định, vì ngày hôm đó cô đã thấy ông ta ở đầu thôn.
Dương Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói thì lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trên mặt càng hiện rõ: “Cô biết gì rồi?”
Trong giọng ông ta loáng thoáng mang theo sự run rẩy, yếu ớt.
Nhưng khi hỏi, ông ta chỉ ngạc nhiên chứ không còn sợ hãi nữa, chỉ là vẫn có chút lo lắng, và sự lo lắng đó không phải là có tật giật mình mà là một sự mong đợi.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, nhìn phản ứng của Dương Bạc Vệ lúc này thì cái chết của mẹ có lẽ không liên quan trực tiếp đến ông ta. Nhưng câu “cô biết gì rồi” của ông ta là có ý gì?
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp, còn có chuyện gì mà cô không biết nữa?
“Ông Dương cảm thấy tôi nên biết chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta với vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra điều gì khác thường.
Đầu lông mày Dương Bạc Vệ hơi chau lại, không nhìn ra cô biết hay không biết.
“Cô với Tâm Chiêu là thế nào?” Dương Bạc Vệ không nói chuyện năm đó nữa mà đột nhiên chuyển chủ đề, khi nói câu này hiển nhiên ông đã hít mạnh một hơi.
Hàn Nhã Thanh hơi nhướn mày, câu này có ý gì?
Cô cảm thấy hôm nay ông ta tới tìm cô không phải vì Dương Tầm Chiêu, nhưng sao bây giờ ông ta lại hỏi vậy?
Cô cảm thấy câu hỏi này của ông ta quá đột ngột, mà còn rất kỳ lạ...
Hàn Nhã Thanh cảm thấy ông ta đột nhiên chuyển hướng trọng tâm, hơn nữa còn chuyển hướng một cách rất lúng túng, dường như cực kỳ không tình nguyện khi nói đến Dương Tầm Chiêu.
Tuy nhiên Dương Bạc Vệ hỏi vậy khiến Hàn Nhã Thanh hơi buôn cười, ông ta thật sự không quan tâm đến con trai mình chút nào.
Ông ta biết cô là Hàn Nhã Thanh mà vẫn còn hỏi như vậy?
Dù gì cô cũng từng kết hôn với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa chuyện của cô và anh dạo này hầu như ai cũng biết.
Là ba của Dương Tầm Chiêu mà ông ta lại không biết gì?
“Dương Tầm Chiêu là chồng trước của tôi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng sau này chúng tôi sẽ kết hôn lại.”
Bây giờ Hàn Nhã Thanh đã không còn kháng cự chuyện này nữa, cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không chỉ vì hai con mà còn vì cô thực sự có tình cảm với Dương Tầm Chiêu.
Mặc dù cô vẫn không biết tình cảm mình dành cho Dương Tầm Chiêu sâu sắc đến nhường nào, nhưng ít nhất cô không còn từ chối kết hôn với anh một lần nữa.
“Không, không được.” Dương Bạc Vệ còn chưa bình tĩnh lại đã lại trở nên cực kỳ kích động, Hàn Nhã Thanh vừa dứt lời ông ta đã đột nhiên hét lên.
Đúng vậy, là hét lên, ông ta đột nhiên cao giọng, dọa Hàn Nhã Thanh giật nảy mình.
“Cái gì không được?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, hai mắt hơi híp lại, nếu như ông ta ngăn cản cô ở bên Dương Tầm Chiêu thì cô thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Một người ba không quan tâm gì đến con trai mình, không biết gì về chuyện của con trai mình, dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện này?
“Cô không thể ở bên Tâm Chiêu.” Dương Bạc Vệ vừa nói lời này vừa thở hổn hển, giọng điệu trở nên kiên định lạ thường.
“Ông Dương, ông quan tâm quá nhiều rồi đó.” Hàn Nhã Thanh hơi nhếch môi, trên mặt mang theo vài nét giễu cợt, nếu ông ta là một người ba xứng chức thì cô sẽ không nói vậy. Nhưng ông ta không hề, chuyện cần quan tâm thì chẳng bao giờ quan tâm, bây giờ dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu?
Thậm chí Hàn Nhã Thanh còn không hỏi nguyên nhân vì sao ông ta ngăn cản cô và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau.
“Tôi biết bao năm nay tôi chưa bao giờ quan tâm chuyện của Tâm Chiêu, tôi không phải một người ba xứng chức, cho nên cô thấy tôi không có tư cách quan tâm tới chuyện hai người.” Dương Bạc Vệ là người thông minh, đương nhiên hiểu ý cô. [truyện cao h]
Bao nhiêu năm nay đúng là ông không làm tròn trách nhiệm của một người ba, ông nợ Dương Tầm Chiêu.
Ông nợ Dương Tầm Chiêu quá nhiều, quá nhiều...
Ông nợ Dương Tầm Chiêu không chỉ một người ba trong hai mươi năm nay, mà còn có tất cả mọi thứ có thể nói là một trận thảm hoạ của hai mươi năm trước.
Ông không bù đắp được nên đã chọn cách trốn tránh, trốn tránh hai mươi năm nay.
Nhưng ông không ngờ hôm nay, hai mươi năm sau Dương Tầm Chiêu lại ở bên Hàn Nhã Thanh.
“Hai người thực sự không thể ở bên nhau.” Dương Bạc Vệ nhắm hờ mắt lại, khi nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa, cảm xúc hiện lên trong mắt còn phức tạp hơn.
“Vậy sao?” Khoé môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên thành nụ cười khẩy: “Vậy phiên ông Dương nói lý do đi.”
Cô đang cảm thấy ngạc nhiên vì sao cô không thể ở bên Dương Tầm Chiêu?
Cô ở bên Dương Tầm Chiêu thì có cản trở gì bọn họ? Sao nhà họ Dương lại hết người này đến người khác đều tới ngăn cản?
Dương Bạc Vệ nhìn cô rồi thở hắt ra, sau đó mới nói tiếp: “Cô không phải con gái Hàn Trung Phương.”
Khi Dương Bạc Vệ nói lời này, giọng ông ta hơi nặng nề nhưng lại như thoáng có chút vui mừng, hoặc một chút mong đợi.
Hàn Nhã Thanh giật mình, hoàn toàn sững sờ, cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt có thêm vài phần kinh ngạc.
Cô không phải con gái Hàn Trung Phương? Có ý gì?
“Ông có ý gì?” Hàn Nhã Thanh hơi nheo mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt lan tràn, phảng phất vài phần nguy hiểm: “Ông Dương, có một số lời không thể nói lung tung.”
Hàn Nhã Thanh không tin lời ông ta, cô không tin.
Cô là Hàn Nhã Thanh, là con gái của Hàn Trung Phương, năm đó khi cô về nhà họ Hàn đã làm giám định thân nhân với ông cụ Hàn, cô tin chuyện này không phải là giả.
Nếu cô không phải con gái Hàn Trung Phương, ông cụ Hàn sẽ không đón cô về nhà họ Hàn.
“Đương nhiên tôi không nói lung tung rồi.” Dương Bạc Vệ biết cô không tin, chuyện như vậy nhất thời rất khó có thể chấp nhận.
Vốn dĩ ông cũng tưởng chuyện này sẽ được giấu kín mãi mãi, nhưng ông không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ông càng không ngờ cô lại cùng Tâm Chiêu...
Dương Bạc Vệ biết mình nhất định phải giải thích rõ ràng cho cô.
“Không phải cô hỏi tôi vì sao năm đó lại đi gặp mẹ cô sao?” Mắt Dương Bạc Vệ loé lên, hai tay siết chặt, cơ thể lại không tự chủ được run lên.
Có một số chuyện che giấu quá lâu, đột nhiên được vén màn khiển ông không biết phải làm sao.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta không nói gì, cô khẽ mím môi, cô muốn biết nhưng không biết vì sao lúc này cô lại hơi sợ phải biết.
“Năm đó, là mẹ cô gọi cho tôi.” Dương Bạc Vệ thầm thở ra rồi nói tiếp: “Thật ra trước lúc đó tôi và mẹ cô đã rất lâu không liên lạc, ngày đó đột nhiên mẹ cô gọi cho tôi...
Dương Bạc Vệ nhớ lại tình huống khi đó, đôi tay run lên rõ ràng, lúc ấy khi bà liên lạc với ông, tâm trạng ông rất phức tạp, rất phức tạp.
Sau đó ông đi gặp bà luôn không chút chần chừ.
Hàn Nhã Thanh vẫn không nói gì, cô đang đợi ông ta nói tiếp.
“Tôi đi gặp mẹ cô, khi đó mẹ cô đang bệnh rất nặng...” Dương Bạc Vệ dừng lại một chút, giọng nói của ông rõ ràng đã nặng nề hơn:
“Tôi không hề biết mẹ cô bị bệnh, hơn nữa còn nặng đến vậy, tôi không biết...”
Hàn Nhã Thanh biết chuyện này, năm đó quả thực mẹ cô bị bệnh rất nặng.
Nhìn Dương Bạc Vệ đau khổ tự trách, trong đôi mắt đang nheo lại của Hàn Nhã Thanh mang theo một vài cảm xúc khác.
Ông ta không biết?
Vậy ông ta biết thì làm được gì? Sẽ thế nào?
Cô biết bệnh của mẹ không phải bệnh bình thường có thể chữa, mà là bệnh nan y.
“Có lẽ lúc đó mẹ cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên mới chủ động liên lạc với tôi, đó là lần đầu tiên bà ấy chủ động liên
lạc với tôi, lân đâu tiên.” Dương Bạc Vệ nhắm mắt lại, như đang cố gắng che đi cảm xúc trong mắt, nhưng cảm xúc trên mặt lại quá rõ ràng.
“Sao đột nhiên mẹ tôi lại liên lạc với ông?” Hàn Nhã Thanh không muốn nhìn thấy ông ta chìm đắm trong ký ức năm xưa, cô muốn biết đáp án.
“Lúc đó mẹ cô nhờ tôi làm giúp bà ấy một chuyện.” Dương Bạc Vệ như đã hoàn hồn, ông ta nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa rồi lại thầm thở dài.
“Chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt ông ta lúc này, cô vẫn không kìm được hỏi.
“Mẹ cô muốn cô về nhà họ Hàn, bà ấy hy vọng sau khi mình ra đi, cô có thể sống ở nhà họ Hàn, sống cuộc sống không cân lo cơm ăn áo mặc.” Khi Dương Bạc Vệ nói câu này, giọng ông ta có vẻ nặng nề hơn một chút: “Năm đó người mẹ cô lo lắng nhất là cô...”
“Ba tôi là Hàn Trung Phương, tôi về nhà họ Hàn là chuyện rất bình thường.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đáp lại, theo lý mà nói trong hoàn cảnh đó, mẹ cô muốn cô về nhà họ Hàn là chuyện rất bình thường, cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng vì sao mẹ lại tìm Dương Bạc Vệ?
Dương Bạc Vệ nói đó là lần đầu tiên mẹ chủ động liên lạc với ông ta?
“Nhưng cô không phải con gái Hàn Trung Phương, mẹ cô biết điều này, bà ấy biết từ rất lâu rồi nên mới tìm đến tôi.” Dương Bạc Vệ đã hứa với bà sẽ không nói chuyện này cho ai, kể cả Hàn Nhã Thanh, nhưng hôm nay ông không thể không nói.
Người Hàn Nhã Thanh cứng đờ, cô lại híp mắt lần nữa nhưng không nói gì, cô muốn nghe Dương Bạc Vệ nói xong.
Tin tức này với cô mà nói là quá bất ngờ, quá đột ngột.
“Tôi đã động tay động chân lúc ông cụ Hàn làm giám định thân nhân, tôi tìm người đổi máu của cô và Hàn Nghiên Nghiên cho nhau.”
Dương Bạc Vệ nhìn cô, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật năm đó: “Đây là ý của mẹ cô.”
Thật ra ông cũng không muốn làm vậy, không muốn chút nào, ông không muốn Hàn Nhã Thanh về nhà họ Hàn.
Nhưng đó là quyết định của bà nên cuối cùng ông vẫn đồng ý.
Ông cũng biết vào thời điểm ấy, đó là sự sắp xếp tốt nhất cho Hàn Nhã Thanh, là sự bảo vệ cuối cùng mà một người mẹ dành cho con gái mình.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, cứ nhìn chằm chằm như vậy, như muốn nhìn thấu ông ta, cô không tin chuyện này, cô không muốn tin.
“Tôi không lừa cô, nếu cô không tin thì có thể đi làm giám định thân nhân với ông cụ Hàn lần nữa.” Dương Bạc Vệ thấy cô không tin, thật ra cô muốn chứng minh chuyện này rất đơn giản.
Nghe ông ta nói vậy, người Hàn Nhã Thanh khẽ run: “Được, tôi sẽ kiểm tra rõ ràng.”
Hàn Nhã Thanh nói xong thì xoay người muốn đi, nếu hôm nay Dương Bạc Vệ tìm cô vì chuyện này thì xong việc rồi cô cũng có thể đi.
“Thanh Thanh, tôi vẫn chưa nói xong.” Nhưng Dương Bạc Vệ lại gọi cô lại lần nữa, lần này ông ta gọi thẳng là Thanh Thanh, trong tiếng gọi ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp...
“Tôi nghĩ tôi không còn gì để nói với ông Dương nữa rồi.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh trâm xuống rõ ràng, giọng nói của cô cũng lạnh hơn.
“Thanh Thanh, nghe tôi nói xong đã, chuyện này rất quan trọng, rất quan trọng.” Giọng Dương Bạc Vệ lúc này đã dịu dàng hơn một chút.
Nhưng sự dịu dàng này vào tai Hàn Nhã Thanh lại như nhũ băng lạnh buốt.
Hàn Nhã Thanh biết có một số chuyện không thể trốn tránh, thật ra cô gặp phải chuyện gì cũng không bao giờ trốn tránh, nhưng hôm nay cô làm sao vậy? Làm sao vậy?
Lẽ nào đến dũng khí nghe Dương Bạc Vệ nói xong cô cũng không có sao?
Hàn Nhã Thanh dừng bước, quay người lại nhìn Dương Bạc Vệ, lúc này sắc mặt cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày: “Ông Dương còn lời gì xin cứ nói.”
Dương Bạc Vệ nhìn cô, trong mắt vẫn còn hơi do dự nhưng cuối cùng ông ta cũng chậm rãi nói từng chữ: “Thanh Thanh, ba cô không phải Hàn Trung Phương, mà là tôi.”
Ba cô không phải Hàn Trung Phương, mà là ông ta?!
Mắt Hàn Nhã Thanh lập tức cực kỳ lạnh lùng: “Ông Dương, mẹ tôi là người luôn giữ mình trong sạch, mong ông đừng xúc phạm bà.”
Cái gì gọi là ba cô không phải Hàn Trung Phương mà là ông ta?
Bản thân câu nói này của ông ta đã có vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô rất hiểu mẹ mình, mẹ cô luôn giữ mình trong sạch, mà về mặt này bà lại càng cẩn trọng, hai mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm nay, mẹ chưa bao giờ có quan hệ mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào.
Cho nên không thể có chuyện như Dương Bạc Vệ nói.
Câu này của ông ta là một sự xúc phạm đối với mẹ cô.
Cô không cho phép điều đó.
“Không, không, Thanh Thanh, không phải như cô nghĩ đâu, cô nghe tôi nói, chuyện này không phải lỗi của mẹ cô.” Dương Bạc Vệ nhìn vào mắt cô thì kinh ngạc, vội vàng giải thích.
“Vậy là lỗi của ai? Lỗi của ông à?” Mắt Hàn Nhã Thanh rõ ràng lạnh hơn vài phần.
Nếu không phải lỗi của mẹ mà là lỗi của Dương Bạc Vệ thì tính chất vấn đề lại...
“Thanh Thanh, chuyện này rất phức tạp, không phải như cô nghĩ đâu.” Dương Bạc Vệ trở nên sốt sảng, nhưng lại không nói ra được.
Chuyện năm đó quá phức tạp khiến ông không biết nói thế nào.
Ông đang cân nhắc có nên nói cho cô biết chuyện xảy ra năm đó không!
“Ông Dương, ông không cảm thấy lời mình nói rất nực cười, cũng rất mâu thuẫn sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, giọng nói có phần châm chọc.
Phức tạp? Chuyện này có thể phức tạp đến mức nào mà ba ruột của cô là ai cũng không thể chắc chắn?
“Cho dù ba tôi không phải Hàn Trung Phương thì cũng không thể là ông.” Hàn Nhã Thanh nói rất chắc chắn, không phải cô không muốn đối mặt, cũng không phải cố ý né tránh.
Mà là cô cảm thấy điều đó hoàn toàn không có khả năng.
Nếu ba cô là Dương Bạc Vệ thì cô và Dương Tầm Chiêu sẽ là anh em, quan hệ cận huyết như thế thì con của họ chắc chắn sẽ không bình thường.
Nhưng hai con cô đều rất bình thường, hai bé đều rất thông minh và dễ thương.
Chỉ một điểm này thôi, cô và Dương Tầm Chiêu chắc chắn không thể là anh em ruột.
Hơn nữa có lúc quan hệ huyết thống này rất kỳ diệu, cho dù không biết cũng sẽ nảy sinh tình cảm trong vô thức, giống như lần đầu tiên cô và bà cụ Đường gặp nhau, cô đã có cảm tình với ông bà Đường từ trong tiềm thức.
Nhưng cô không hề có cảm giác này với Dương Tầm Chiêu, còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô chỉ có sự kháng cự và chống đối, mãi cho đến sau này trong một thời gian dài, cô cũng chưa thích anh.
Cô không biết vì sao Dương Bạc Vệ lại nói một câu vô lý như vậy, cách nói vô lý này của ông ta vốn đã khiến cô rất nghi ngờ.
“Thanh Thanh, chúng ta làm giám định ba con đi.” Dương Bạc Vệ biết cô không tin, vậy cách tốt nhất bây giờ là làm giám định ba con, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.