Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-748
Chương 748: Hành hạ cặn bã như này mới gọi là đã! (2)
"Bộp." Hứa Dinh Dinh đột nhiên vung tay, hung hăng tát Dương Trà My một cái. Cái tát này cô đã dùng hết khí lực của mình.
"Cô? Cô dám đánh tôi?" Dương Trà My không hề phòng bị, cái bạt tai của Hứa Dinh Dinh khiến một bên mặt của cô ta sưng đỏ lên. Dương Trà My trợn mắt hung hăng nhìn cô.
Nếu không phải bà Tịch đang ở đây, chắc cô ta đã xông lên xé xác Hứa Dinh Dinh rồi.
"Bà Tịch nếu có chuyện gì mời nói, nếu không xin bà đi cho." Sắc mặt Hứa Dinh Dinh trở nên cứng rắn lạnh lùng. Bình thường cô là người mềm mỏng, nhưng cô tuyệt đối không để Thanh Thanh vì mình mà bị bắt nạt.
Hàn Nhã Thanh nhìn Hứa Dinh Dinh, trên mặt có ý cười, bộ dáng hung dữ của con bé này cũng được lắm nha
Khá khen!
Lúc nãy Hứa Dinh Dinh đánh người đã thu hút không ít ánh nhìn. Giờ thái độ của cô như vậy càng làm bà Tịch mất mặt.
Đôi mắt bà Tịch ánh lên một tia hiểm ác, người phụ nữ này so với hai năm trước càng ngày càng ghê tởm.
Nhưng hôm nay bà ta cố ý đến tìm Hứa Dinh Dinh nên không thể rời đi ngay như vậy.
Bà Tịch âm thầm thở dài, nén cơn giận, sau đó ngồi xuống.
Hàn Nhã Thanh cười cười không nói gì. Thật ra cô cảm thấy cuộc nói chuyện này lại rất cần thiết.
Cũng phải để cho một số người biết rõ thực tế.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng gửi đi một đoạn tin nhắn, cô rất vui lòng đổ thêm dầu vào lửa.
"Cô Hứa, tôi hy vọng cô có thể rời xa Xuyên nhà tôi." Sau khi ngồi, Bà Tịch trực tiếp nói ra mục đích của mình: "Cô cũng biết Xuyên và Trà My có hôn ước, mặc dù vì một vài lý do đám cưới bị chậm trễ, nhưng hôn ước vẫn còn đó, hai nhà cũng đã chọn xong ngày lành tháng tốt. Hai đứa nó sẽ nhanh chóng kết hôn."
Sắc mặt Hứa Dinh Dinh hơi biến đổi, nhưng ngay sau đó lập tức che giấu cảm xúc của mình. Cô nhìn bà Tịch, ánh mắt càng trở nên trong trẻo lạnh lùng: "Tịch Xuyên có biết việc này không?"
"Đây là hôn ước hai nhà định sẵn, Tịch Xuyên vốn đã đồng ý, chỉ vì một số việc nên mới trì hoãn." Bà Tịch mang trên mặt ý cười, tin chắc mười phần: "Tịch Xuyên vốn là đứa hiếu thảo."
"Nếu đã vậy, bà đi mà nói với Tịch Xuyên, đến tìm tôi làm gì?" Cô đã không phải Hứa Dinh Dinh của hai năm về trước, không thể để bà ta khi dễ mãi được. Hơn nữa, cô biết Tịch Xuyên thật lòng yêu thương mình, nên cô sẽ không dễ dàng buông tay.
"Cô?" Nụ cười của Bà Tịch trở nên cứng đờ, lửa giận trong mắt lập tức bùng lên. Bà không nghĩ đến hai năm không gặp, Hứa Dinh Dinh lại trở nên mồm mép như vậy. Trước kia, cô ta vô cùng nhút nhát, ở trước mặt bà, ngay cả nói cũng không dám.
Bây giờ lại dám chống đối lại bà? Thật đáng giận.
"Hứa Dinh Dinh, nếu không phải cô không biết xấu hổ, câu dẫn Xuyên, anh ấy đã sớm kết hôn rồi. Cô, cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này!" Dương Trà My lập tức mắng người.
Bà Tịch hơi nhíu mày, thật ra đối với Dương Trà My bà cũng không quá hài lòng. Thế nhưng gia sản nhà họ Dương lớn, nếu Tịch Xuyên cưới Dương Trà My, Nhà họ Dương sẽ giúp ích cho nhà họ Tịch.
"Cô Hứa, hôm nay tôi tới tìm cô, hy vọng cô có thể rời xa Xuyên, hôn sự của Xuyên và Trà My đã sớm quyết định, cô hẳn cũng không muốn Xuyên trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa chứ? Nếu cô thực sự yêu Xuyên, thì hãy mau rời xa thằng bé. Có như thế, Xuyên mới có một tương lai tốt đẹp." Bà Tịch là người thông minh, bà ta biết rõ điểm yếu của Hứa Dinh Dinh.
Bà Tịch hơi ngừng một lát, rồi bồi thêm một câu: "Nếu cô gả cho Xuyên cũng không giúp được gì cho nó, chỉ có hại nó thôi."
"Hứa Dinh Dinh, cô ở bên Xuyên chẳng phải là vì tiền sao? Cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho cô." Dương Trà My tiếp lời bà Tịch.
Rõ ràng hai người này đã bàn nhau từ trước, đây là định dùng tiền ép người
"Rất xin lỗi nhưng tiên tôi không thiếu, hai người có thể đi được rồi." Sắc mặt Hứa Dinh Dinh càng thêm lạnh lùng, lập tức mở miệng đuổi người.
Lần này dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không rời xa Tịch Xuyên nữa.
"Ý đừng, ai lại tiền đưa tới miệng còn không lấy. Cô Dương nói một chút đi, cô định đưa bao nhiêu?" Hàn Nhã Thanh nãy giờ im lặng rốt cuộc lên tiếng.
Hứa Dinh Dinh sửng sốt, quay ra nhìn Hàn Nhã Thanh. Nhưng cô vẫn là tin tưởng Nhã Thanh, nên không nói gì.
Dương Trà My nghe lời Hàn Nhã Thanh nói, Hứa Dinh Dinh cũng không từ chối, tỏ thái độ khinh thường:"Chỉ cần cô Hứa mở miệng, tôi sẽ chiều theo. Nhà họ Dương không thiếu tiền, cô Hứa cứ đưa ra một con số đi."
Trên mặt Bà Tịch thêm mấy phần giêu cợt, đúng là thấy tiền sáng mắt.
"Ừm, chuyện này phải tính toán kỹ, đây là muốn mua giá trị con người của Dinh Dinh nhà tôi. Nếu cô Dương muốn lấy tiền đè người, ít nhất cũng phải ba bốn ngàn tỉ, bằng không Dinh Dinh nhà tôi sẽ không thuận ý." Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Trà My, trong mắt mang ý cười, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi.
Dương Trà My cùng bà Tịch nghe vậy sắc mặt đều biến động.
"Ba bốn ngàn tỉ? Các người còn dám đòi nhiều như vậy?" Dương Trà My cười chế nhạo: "Hứa Dinh Dinh, cô muốn tiên đến điên rồi, thật đúng là không biết xấu hổ."
"Cô Hứa, hôm nay tôi tới đây là vì muốn nói chuyện đàng hoàng với cô." Bà Tịch dù sao cũng là người từng trải: "Hai người lại làm càn làm bậy như vậy, cái giá trên trời như vậy thì không được."
"Giá trên trời? Bà Tịch nói sai rồi, tiền này là để mua giá trị con người của Dinh Dinh, thiếu đi ba ngàn tỷ cũng không được. Hôm nay các người không phải đến để vung tiền sao? Muốn dùng tiền mà ngay cả nhiêu đó cũng không bỏ ra được vậy còn ý nghĩa gì nữa." Hàn Nhã Thanh trên mặt ý cười càng đậm.
"Ha ha ha, Hứa Dinh Dinh cô muốn tôi cười chết sao? Kẻ nghèo hèn như cô mà còn nhắc đến giá trị con người? Còn muốn tôi đưa cho cô nhiều tiền như thế? Có phải cô đang mơ tưởng hão huyền không đấy?" Dương Trà My lập tức cười thành tiếng.
"Cô Dương, cẩn thận mặt mũi." Hàn Nhã Thanh trong lòng cười nhạt, Dương Trà My xem ra vẫn chưa nghe được tin tức.
Giờ cô ta nói những lời này, sợ rằng tí nữa mặt mũi sẽ bị đánh đến sưng!
"Hàn Nhã Thanh cô có ý gì? Cô dám mắng tôi?" Dương Trà My hiển nhiên không hiểu rõ ý của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nào có rảnh để giải thích cho cô ta, chỉ nhàn nhạt liếc một cái.
"Cô Hàn, tôi và cô Hứa nói chuyện, mong cô đừng xen vào." Bà Tịch nhìn Hàn Nhã Thanh, trong mắt rõ ràng đang tức giận.
"Chuyện của tôi, cô ấy có quyền nói." Mặc dù Hứa Dinh Dinh không biết Hàn Nhã Thanh đang làm gì, nhưng cô vẫn vô cùng tín nhiệm bạn thân
Hàn Nhã Thanh khẽ cười, ừm, Dinh Dinh quả nhiên lợi hại. Vào thời khắc mấu chốt, Dinh Dinh nhà cô luôn có uy lực như vậy!
"Bộp." Hứa Dinh Dinh đột nhiên vung tay, hung hăng tát Dương Trà My một cái. Cái tát này cô đã dùng hết khí lực của mình.
"Cô? Cô dám đánh tôi?" Dương Trà My không hề phòng bị, cái bạt tai của Hứa Dinh Dinh khiến một bên mặt của cô ta sưng đỏ lên. Dương Trà My trợn mắt hung hăng nhìn cô.
Nếu không phải bà Tịch đang ở đây, chắc cô ta đã xông lên xé xác Hứa Dinh Dinh rồi.
"Bà Tịch nếu có chuyện gì mời nói, nếu không xin bà đi cho." Sắc mặt Hứa Dinh Dinh trở nên cứng rắn lạnh lùng. Bình thường cô là người mềm mỏng, nhưng cô tuyệt đối không để Thanh Thanh vì mình mà bị bắt nạt.
Hàn Nhã Thanh nhìn Hứa Dinh Dinh, trên mặt có ý cười, bộ dáng hung dữ của con bé này cũng được lắm nha
Khá khen!
Lúc nãy Hứa Dinh Dinh đánh người đã thu hút không ít ánh nhìn. Giờ thái độ của cô như vậy càng làm bà Tịch mất mặt.
Đôi mắt bà Tịch ánh lên một tia hiểm ác, người phụ nữ này so với hai năm trước càng ngày càng ghê tởm.
Nhưng hôm nay bà ta cố ý đến tìm Hứa Dinh Dinh nên không thể rời đi ngay như vậy.
Bà Tịch âm thầm thở dài, nén cơn giận, sau đó ngồi xuống.
Hàn Nhã Thanh cười cười không nói gì. Thật ra cô cảm thấy cuộc nói chuyện này lại rất cần thiết.
Cũng phải để cho một số người biết rõ thực tế.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng gửi đi một đoạn tin nhắn, cô rất vui lòng đổ thêm dầu vào lửa.
"Cô Hứa, tôi hy vọng cô có thể rời xa Xuyên nhà tôi." Sau khi ngồi, Bà Tịch trực tiếp nói ra mục đích của mình: "Cô cũng biết Xuyên và Trà My có hôn ước, mặc dù vì một vài lý do đám cưới bị chậm trễ, nhưng hôn ước vẫn còn đó, hai nhà cũng đã chọn xong ngày lành tháng tốt. Hai đứa nó sẽ nhanh chóng kết hôn."
Sắc mặt Hứa Dinh Dinh hơi biến đổi, nhưng ngay sau đó lập tức che giấu cảm xúc của mình. Cô nhìn bà Tịch, ánh mắt càng trở nên trong trẻo lạnh lùng: "Tịch Xuyên có biết việc này không?"
"Đây là hôn ước hai nhà định sẵn, Tịch Xuyên vốn đã đồng ý, chỉ vì một số việc nên mới trì hoãn." Bà Tịch mang trên mặt ý cười, tin chắc mười phần: "Tịch Xuyên vốn là đứa hiếu thảo."
"Nếu đã vậy, bà đi mà nói với Tịch Xuyên, đến tìm tôi làm gì?" Cô đã không phải Hứa Dinh Dinh của hai năm về trước, không thể để bà ta khi dễ mãi được. Hơn nữa, cô biết Tịch Xuyên thật lòng yêu thương mình, nên cô sẽ không dễ dàng buông tay.
"Cô?" Nụ cười của Bà Tịch trở nên cứng đờ, lửa giận trong mắt lập tức bùng lên. Bà không nghĩ đến hai năm không gặp, Hứa Dinh Dinh lại trở nên mồm mép như vậy. Trước kia, cô ta vô cùng nhút nhát, ở trước mặt bà, ngay cả nói cũng không dám.
Bây giờ lại dám chống đối lại bà? Thật đáng giận.
"Hứa Dinh Dinh, nếu không phải cô không biết xấu hổ, câu dẫn Xuyên, anh ấy đã sớm kết hôn rồi. Cô, cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này!" Dương Trà My lập tức mắng người.
Bà Tịch hơi nhíu mày, thật ra đối với Dương Trà My bà cũng không quá hài lòng. Thế nhưng gia sản nhà họ Dương lớn, nếu Tịch Xuyên cưới Dương Trà My, Nhà họ Dương sẽ giúp ích cho nhà họ Tịch.
"Cô Hứa, hôm nay tôi tới tìm cô, hy vọng cô có thể rời xa Xuyên, hôn sự của Xuyên và Trà My đã sớm quyết định, cô hẳn cũng không muốn Xuyên trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa chứ? Nếu cô thực sự yêu Xuyên, thì hãy mau rời xa thằng bé. Có như thế, Xuyên mới có một tương lai tốt đẹp." Bà Tịch là người thông minh, bà ta biết rõ điểm yếu của Hứa Dinh Dinh.
Bà Tịch hơi ngừng một lát, rồi bồi thêm một câu: "Nếu cô gả cho Xuyên cũng không giúp được gì cho nó, chỉ có hại nó thôi."
"Hứa Dinh Dinh, cô ở bên Xuyên chẳng phải là vì tiền sao? Cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho cô." Dương Trà My tiếp lời bà Tịch.
Rõ ràng hai người này đã bàn nhau từ trước, đây là định dùng tiền ép người
"Rất xin lỗi nhưng tiên tôi không thiếu, hai người có thể đi được rồi." Sắc mặt Hứa Dinh Dinh càng thêm lạnh lùng, lập tức mở miệng đuổi người.
Lần này dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không rời xa Tịch Xuyên nữa.
"Ý đừng, ai lại tiền đưa tới miệng còn không lấy. Cô Dương nói một chút đi, cô định đưa bao nhiêu?" Hàn Nhã Thanh nãy giờ im lặng rốt cuộc lên tiếng.
Hứa Dinh Dinh sửng sốt, quay ra nhìn Hàn Nhã Thanh. Nhưng cô vẫn là tin tưởng Nhã Thanh, nên không nói gì.
Dương Trà My nghe lời Hàn Nhã Thanh nói, Hứa Dinh Dinh cũng không từ chối, tỏ thái độ khinh thường:"Chỉ cần cô Hứa mở miệng, tôi sẽ chiều theo. Nhà họ Dương không thiếu tiền, cô Hứa cứ đưa ra một con số đi."
Trên mặt Bà Tịch thêm mấy phần giêu cợt, đúng là thấy tiền sáng mắt.
"Ừm, chuyện này phải tính toán kỹ, đây là muốn mua giá trị con người của Dinh Dinh nhà tôi. Nếu cô Dương muốn lấy tiền đè người, ít nhất cũng phải ba bốn ngàn tỉ, bằng không Dinh Dinh nhà tôi sẽ không thuận ý." Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Trà My, trong mắt mang ý cười, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi.
Dương Trà My cùng bà Tịch nghe vậy sắc mặt đều biến động.
"Ba bốn ngàn tỉ? Các người còn dám đòi nhiều như vậy?" Dương Trà My cười chế nhạo: "Hứa Dinh Dinh, cô muốn tiên đến điên rồi, thật đúng là không biết xấu hổ."
"Cô Hứa, hôm nay tôi tới đây là vì muốn nói chuyện đàng hoàng với cô." Bà Tịch dù sao cũng là người từng trải: "Hai người lại làm càn làm bậy như vậy, cái giá trên trời như vậy thì không được."
"Giá trên trời? Bà Tịch nói sai rồi, tiền này là để mua giá trị con người của Dinh Dinh, thiếu đi ba ngàn tỷ cũng không được. Hôm nay các người không phải đến để vung tiền sao? Muốn dùng tiền mà ngay cả nhiêu đó cũng không bỏ ra được vậy còn ý nghĩa gì nữa." Hàn Nhã Thanh trên mặt ý cười càng đậm.
"Ha ha ha, Hứa Dinh Dinh cô muốn tôi cười chết sao? Kẻ nghèo hèn như cô mà còn nhắc đến giá trị con người? Còn muốn tôi đưa cho cô nhiều tiền như thế? Có phải cô đang mơ tưởng hão huyền không đấy?" Dương Trà My lập tức cười thành tiếng.
"Cô Dương, cẩn thận mặt mũi." Hàn Nhã Thanh trong lòng cười nhạt, Dương Trà My xem ra vẫn chưa nghe được tin tức.
Giờ cô ta nói những lời này, sợ rằng tí nữa mặt mũi sẽ bị đánh đến sưng!
"Hàn Nhã Thanh cô có ý gì? Cô dám mắng tôi?" Dương Trà My hiển nhiên không hiểu rõ ý của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nào có rảnh để giải thích cho cô ta, chỉ nhàn nhạt liếc một cái.
"Cô Hàn, tôi và cô Hứa nói chuyện, mong cô đừng xen vào." Bà Tịch nhìn Hàn Nhã Thanh, trong mắt rõ ràng đang tức giận.
"Chuyện của tôi, cô ấy có quyền nói." Mặc dù Hứa Dinh Dinh không biết Hàn Nhã Thanh đang làm gì, nhưng cô vẫn vô cùng tín nhiệm bạn thân
Hàn Nhã Thanh khẽ cười, ừm, Dinh Dinh quả nhiên lợi hại. Vào thời khắc mấu chốt, Dinh Dinh nhà cô luôn có uy lực như vậy!