Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-144
CHƯƠNG 144: BỊ CẬU BA DƯƠNG PHÁT HIỆN RỒI (2)
Ánh mắt tối sầm của Dương Tâm Chiêu khẽ lóe lên, xem ra anh không ngờ cô lại nghe lời như vậy, bảo thế mà lại gọi lại thật.
Thấy hành động đó của cô, sắc mặt anh rõ ràng dịu lại một chút.
Có điều đầu dây bên kia thế mà lại chẳng có phản ứng gì, không đáp lời, mà cũng chẳng cúp máy.
Mắt Hàn Nhã Thanh lóe sáng, thế này nghĩa là không nghe thấy chuông sao?
Hàn Nhã Thanh biết, bình thường thì Vũ Kỳ giờ này lẽ ra đang ôm điện thoại chờ cuộc gọi từ cô mới phải. Vậy nên không có nhiều khả năng là bé không nghe thấy tiếng điện thoại.
Vậy thì chỉ còn một khả năng thôi, điện thoại bị tắt nguồn rồi. Vũ Kỳ chắc chắn không thể tự khóa máy được. Tình hình này, người khóa máy chỉ có thể là Minh Hạo.
“Anh, tại sao anh lại tắt máy vậy? Em còn muốn nói chuyện với mẹ mà.” Bạn nhỏ Vũ Kỳ ngồi một bên với vẻ mặt bất mãn, mẹ tắt video của bé rồi, thế mà anh còn khóa cả điện thoại bé nữa.
“Lúc nãy mẹ cúp máy ngang như vậy chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi, em gọi lại thì mẹ không bắt máy, chứng tỏ mẹ đang không tiện nói chuyện video với em. Chỉ sợ đang có người khác ở đó, đề phòng, anh cứ khóa máy cho an toàn.” Đường Minh Hạo kiên nhẫn giải thích cho cô em gái đang sắp khóc bên cạnh.
“Ai đang ở đó? Đề phòng cái gì ạ?” Đường Vũ Kỳ ngẩn ra, hiểu mà như không hiểu.
“Chồng của mẹ.” Đường Minh Hạo cau mày, không biết đang nghĩ cái gì.
“Ông ấy là chồng của mẹ, vậy thì cũng là ba của mình rồi, tại sao phải đề phòng ông ấy nữa?” Đường Vũ Kỳ càng thấy khó hiểu.
Đường Minh Hạo lúc này không biết nên giải thích thế nào với em gái.
“Không lẽ sau này mẹ chỉ cần chồng, mẹ không cần chúng ta nữa hả anh? Bây giờ mẹ không tới ở với em, chỉ ở với chồng mẹ thôi kìa.”
Đường Vũ Kỳ càng nói càng cảm thấy tủi thân, cái miệng nhỏ dấu ra như sắp khóc tới nơi rồi.
Bé vốn tưởng khi mẹ có chồng, bé sẽ có thêm một người ba nữa. Vậy mà không ngờ mẹ lại bị người ta bắt đi mất.
Đường Minh Hạo thấy em gái sắp khóc thì càng thêm sốt ruột: “Em đừng khóc, tụi mình tìm cơ hội dò la ông ấy đã, xem xem ông ấy có thể làm ba mình không nha.”
“Dò la như thế nào ạ?” Đường Vũ Kỳ đang định khóc nghe vậy thì mắt sáng lên.
Đường Minh Hạo ngôi sát lại, thì thâm vào tai bé. Đường Vũ Kỳ gật đầu lia lịa, ánh mắt càng lúc càng sáng, khuôn mặt nhỏ xinh cuối cùng cũng nở nụ cười, tươi như hoa rồi.
Đâu dây bên kia không có phản ứng gì, Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng đành tự cúp máy.
“Không ai bắt máy cả.” Hàn Nhã Thanh xòe tay, nhún vai vẻ vô tội, chuyện này không thể trách cô được.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, im lặng, không biết anh đang nghĩ gì.
“Còn cần gọi nữa không?” Hàn Nhã Thanh thấy anh không phản ứng gì bèn dò hỏi.
Dĩ nhiên cô thừa biết, có gọi lại thì kết quả vẫn thế.
“Gọi lại thì sẽ có người bắt máy à?” Anh liếc mắt nhìn cô, cười như không cười. Anh cảm thấy người bên kia chắc đã phát giác được gì đó nên mới khóa máy, vậy nên giờ có gọi lại thì cũng không khác gì.
Cô rõ ràng biết kết quả, lại còn cố ý hỏi anh! Anh âm thầm cắn chặt răng.
Lúc này cô vẫn đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, quyến rũ mê người. Dương Tâm Chiêu hai mắt lim dim, đột nhiên cúi người đè lên người cô.
Hàn Nhã Thanh giật mình, cơ thể phản ứng ngay tức khắc, nhanh chóng lăn người né tránh.
Phản ứng bản năng đã được huấn luyện bao năm nay, phản ứng nhanh, tốc độ nhanh, vừa nãy Hàn Nhã Thanh cứ tưởng anh sắp đánh cô.
Dương Tâm Chiêu nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm sâu. Tốc độ của cô cũng thật nhanh đó, những cô gái bình thường khác chắc chắn thân thủ không thể bì được, vậy nên...
Hàn Nhã Thanh cũng ý thức được phản ứng của mình vừa nãy không hợp tình, lòng thầm hoảng sợ.
Vừa may lúc này, chuông điện thoại Dương Tầm Chiêu reo lên, đây là tiếng chuông báo tin nhắn anh cài đặt riêng.
Dương Tâm Chiêu rút điện thoại, ánh mắt khẽ lóe lên khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản - Đường lão đại quay về thành phố rồi.
Đại ca về rồi?
Trước giờ công việc của đại ca bận rộn, bình thường nếu không có việc gì thì sẽ không thường xuyên đến thành phố A.
Vậy mà mới rời thành phố A hai ngày trước, hôm nay nhanh vậy đã quay về rồi sao?
Lần trước là vì chuyện của ông Bình.
Còn lần này là về gì chuyện gì đây?
Đại ca lần này thậm chí còn không thông báo với bọn họ, đến Tào Du cũng còn không được biết.
Anh cảm thấy, mình nên tìm đại ca nói chuyện mới được.
Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt sâu xa, rồi quay người rời đi.
Hàn Nhã Thanh thầm thở hắt ra một hơi, lúc nãy là anh định đánh cô sao? Là vậy sao?
Cô nhìn ra được lúc nãy anh rất tức giận.
Hàn Nhã Thanh nghe tiếng anh xuống lầu, sau đấy ra ngoài rồi.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh tràn đầy nghi vấn, sao tự nhiên anh lại bỏ đi? Cô Mộng đâu? Cô ta ra ngoài chung với anh ư?
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, Hàn Nhã Thanh nhìn điện thoại, nghĩ lại việc cô không hề phát hiện ra lúc Dương Tầm Chiêu tiến vào phòng mình lúc nãy thì bước xuống giường, ra đóng cửa lại. Nghĩ nghĩ một lúc lại cấn thận khóa chốt, sau đó mới bắt máy.
“Lão đại về nước rồi, đã đến tìm em chưa hả?” Vừa bắt máy đã nghe tiếng Mộ Dung Tri truyền đến.
“Chưa, anh ấy về nước có chuyện gì à?” Hàn Nhã Thanh sững sờ, mấy năm nay đàn anh rất ít khi vê nước, không lẽ là có nhiệm vụ gì?
“Không phải, lão đại chắc sẽ đến tìm em đó ” Bên kia đầu dây, Mộ Dung Tri thầm thở dài.
“Đàn anh về cùng với chị Hồng Linh đúng không?” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không ý thức được chuyện gì, cười nhẹ.
“.” Mộ Dung Tri lại khẽ thở dài, ai cũng biết lão đại thích cô, chỉ có mỗi cô tưởng rằng người lão đại thích là chị Hồng Linh.
“Em và Dương Tầm Chiêu dạo này sao rồi?” Mộ Dung Tri không nói nhiều với cô nữa, anh cũng là đang tôn trọng sự lựa chọn của cô. Dù sao cô cũng đã kết hôn với Dương Tâm Chiêu rồi, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không xáo trộn tình cảm giữa cô và lão đại lên nữa.
“Chuyện cổ phần vẫn chưa có tiến triển gì cả, ông cụ Dương không dễ đối phó.” Hàn Nhã Thanh nhớ lại tình hình lần trước đến nhà họ Dương, cô biết nếu muốn giúp Dương Tâm Chiêu lấy được cổ phàn, nhất định phải tính kế lâu dài mới được.
“Không phải anh hỏi chuyện này, em nói xem em với Dương Tâm Chiêu ấy, Dương Tầm Chiêu đẹp trai vậy, tướng tá cũng không tôi, bộ em không nghĩ tới chuyện nhân cơ hội này ngủ với anh ta à? Hai người cũng đi đăng ký kết hôn rồi còn gì, không ngủ với nhau phí thế ...”
Hàn Nhã Thanh nghe mấy câu nhảm nhí này, cúp máy luôn.
Cô ngủ với Dương Tầm Chiêu? Điên rồi chắc?
Hàn Nhã Thanh cúp máy xong, chắc chắn Dương Tầm Chiêu đã ra ngoài rồi thì mới gọi điện lại cho Vũ Kỳ, quả nhiên điện thoại của Vũ Kỳ đã bị khóa rồi. Cô lại điện cho Minh Hạo, thế nhưng điện thoại của Minh Hạo cũng bị khóa luôn.
Hàn Nhã Thanh chớp mắt, điện thoại của Vũ Kỳ khóa máy thì cô sớm đã đoán được rồi. Nhưng còn điện thoại của Minh Hạo tại sao cũng khóa luôn? Minh Hạo bình thường vốn sẽ không khóa máy.
Hai bảo bối nhỏ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Hàn Nhã Thanh trong lòng lo lăng, liên vội vàng gọi cho Hứa Dinh Dinh. Điện thoại Hứa Dinh Dinh kết nối được, thế nhưng mãi không có người bắt máy.
Tim Hàn Nhã Thanh đập mạnh, tiếp tục gọi điện, thế nhưng vẫn vậy không có người nghe máy.
Hàn Nhã Thanh bắt đầu sợ hãi, vội vàng đứng dậy, tùy tiện vơ vội áo khoác, vừa mặc vừa chạy ra ngoài.
Ánh mắt tối sầm của Dương Tâm Chiêu khẽ lóe lên, xem ra anh không ngờ cô lại nghe lời như vậy, bảo thế mà lại gọi lại thật.
Thấy hành động đó của cô, sắc mặt anh rõ ràng dịu lại một chút.
Có điều đầu dây bên kia thế mà lại chẳng có phản ứng gì, không đáp lời, mà cũng chẳng cúp máy.
Mắt Hàn Nhã Thanh lóe sáng, thế này nghĩa là không nghe thấy chuông sao?
Hàn Nhã Thanh biết, bình thường thì Vũ Kỳ giờ này lẽ ra đang ôm điện thoại chờ cuộc gọi từ cô mới phải. Vậy nên không có nhiều khả năng là bé không nghe thấy tiếng điện thoại.
Vậy thì chỉ còn một khả năng thôi, điện thoại bị tắt nguồn rồi. Vũ Kỳ chắc chắn không thể tự khóa máy được. Tình hình này, người khóa máy chỉ có thể là Minh Hạo.
“Anh, tại sao anh lại tắt máy vậy? Em còn muốn nói chuyện với mẹ mà.” Bạn nhỏ Vũ Kỳ ngồi một bên với vẻ mặt bất mãn, mẹ tắt video của bé rồi, thế mà anh còn khóa cả điện thoại bé nữa.
“Lúc nãy mẹ cúp máy ngang như vậy chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi, em gọi lại thì mẹ không bắt máy, chứng tỏ mẹ đang không tiện nói chuyện video với em. Chỉ sợ đang có người khác ở đó, đề phòng, anh cứ khóa máy cho an toàn.” Đường Minh Hạo kiên nhẫn giải thích cho cô em gái đang sắp khóc bên cạnh.
“Ai đang ở đó? Đề phòng cái gì ạ?” Đường Vũ Kỳ ngẩn ra, hiểu mà như không hiểu.
“Chồng của mẹ.” Đường Minh Hạo cau mày, không biết đang nghĩ cái gì.
“Ông ấy là chồng của mẹ, vậy thì cũng là ba của mình rồi, tại sao phải đề phòng ông ấy nữa?” Đường Vũ Kỳ càng thấy khó hiểu.
Đường Minh Hạo lúc này không biết nên giải thích thế nào với em gái.
“Không lẽ sau này mẹ chỉ cần chồng, mẹ không cần chúng ta nữa hả anh? Bây giờ mẹ không tới ở với em, chỉ ở với chồng mẹ thôi kìa.”
Đường Vũ Kỳ càng nói càng cảm thấy tủi thân, cái miệng nhỏ dấu ra như sắp khóc tới nơi rồi.
Bé vốn tưởng khi mẹ có chồng, bé sẽ có thêm một người ba nữa. Vậy mà không ngờ mẹ lại bị người ta bắt đi mất.
Đường Minh Hạo thấy em gái sắp khóc thì càng thêm sốt ruột: “Em đừng khóc, tụi mình tìm cơ hội dò la ông ấy đã, xem xem ông ấy có thể làm ba mình không nha.”
“Dò la như thế nào ạ?” Đường Vũ Kỳ đang định khóc nghe vậy thì mắt sáng lên.
Đường Minh Hạo ngôi sát lại, thì thâm vào tai bé. Đường Vũ Kỳ gật đầu lia lịa, ánh mắt càng lúc càng sáng, khuôn mặt nhỏ xinh cuối cùng cũng nở nụ cười, tươi như hoa rồi.
Đâu dây bên kia không có phản ứng gì, Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng đành tự cúp máy.
“Không ai bắt máy cả.” Hàn Nhã Thanh xòe tay, nhún vai vẻ vô tội, chuyện này không thể trách cô được.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, im lặng, không biết anh đang nghĩ gì.
“Còn cần gọi nữa không?” Hàn Nhã Thanh thấy anh không phản ứng gì bèn dò hỏi.
Dĩ nhiên cô thừa biết, có gọi lại thì kết quả vẫn thế.
“Gọi lại thì sẽ có người bắt máy à?” Anh liếc mắt nhìn cô, cười như không cười. Anh cảm thấy người bên kia chắc đã phát giác được gì đó nên mới khóa máy, vậy nên giờ có gọi lại thì cũng không khác gì.
Cô rõ ràng biết kết quả, lại còn cố ý hỏi anh! Anh âm thầm cắn chặt răng.
Lúc này cô vẫn đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, quyến rũ mê người. Dương Tâm Chiêu hai mắt lim dim, đột nhiên cúi người đè lên người cô.
Hàn Nhã Thanh giật mình, cơ thể phản ứng ngay tức khắc, nhanh chóng lăn người né tránh.
Phản ứng bản năng đã được huấn luyện bao năm nay, phản ứng nhanh, tốc độ nhanh, vừa nãy Hàn Nhã Thanh cứ tưởng anh sắp đánh cô.
Dương Tâm Chiêu nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm sâu. Tốc độ của cô cũng thật nhanh đó, những cô gái bình thường khác chắc chắn thân thủ không thể bì được, vậy nên...
Hàn Nhã Thanh cũng ý thức được phản ứng của mình vừa nãy không hợp tình, lòng thầm hoảng sợ.
Vừa may lúc này, chuông điện thoại Dương Tầm Chiêu reo lên, đây là tiếng chuông báo tin nhắn anh cài đặt riêng.
Dương Tâm Chiêu rút điện thoại, ánh mắt khẽ lóe lên khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản - Đường lão đại quay về thành phố rồi.
Đại ca về rồi?
Trước giờ công việc của đại ca bận rộn, bình thường nếu không có việc gì thì sẽ không thường xuyên đến thành phố A.
Vậy mà mới rời thành phố A hai ngày trước, hôm nay nhanh vậy đã quay về rồi sao?
Lần trước là vì chuyện của ông Bình.
Còn lần này là về gì chuyện gì đây?
Đại ca lần này thậm chí còn không thông báo với bọn họ, đến Tào Du cũng còn không được biết.
Anh cảm thấy, mình nên tìm đại ca nói chuyện mới được.
Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt sâu xa, rồi quay người rời đi.
Hàn Nhã Thanh thầm thở hắt ra một hơi, lúc nãy là anh định đánh cô sao? Là vậy sao?
Cô nhìn ra được lúc nãy anh rất tức giận.
Hàn Nhã Thanh nghe tiếng anh xuống lầu, sau đấy ra ngoài rồi.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh tràn đầy nghi vấn, sao tự nhiên anh lại bỏ đi? Cô Mộng đâu? Cô ta ra ngoài chung với anh ư?
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, Hàn Nhã Thanh nhìn điện thoại, nghĩ lại việc cô không hề phát hiện ra lúc Dương Tầm Chiêu tiến vào phòng mình lúc nãy thì bước xuống giường, ra đóng cửa lại. Nghĩ nghĩ một lúc lại cấn thận khóa chốt, sau đó mới bắt máy.
“Lão đại về nước rồi, đã đến tìm em chưa hả?” Vừa bắt máy đã nghe tiếng Mộ Dung Tri truyền đến.
“Chưa, anh ấy về nước có chuyện gì à?” Hàn Nhã Thanh sững sờ, mấy năm nay đàn anh rất ít khi vê nước, không lẽ là có nhiệm vụ gì?
“Không phải, lão đại chắc sẽ đến tìm em đó ” Bên kia đầu dây, Mộ Dung Tri thầm thở dài.
“Đàn anh về cùng với chị Hồng Linh đúng không?” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không ý thức được chuyện gì, cười nhẹ.
“.” Mộ Dung Tri lại khẽ thở dài, ai cũng biết lão đại thích cô, chỉ có mỗi cô tưởng rằng người lão đại thích là chị Hồng Linh.
“Em và Dương Tầm Chiêu dạo này sao rồi?” Mộ Dung Tri không nói nhiều với cô nữa, anh cũng là đang tôn trọng sự lựa chọn của cô. Dù sao cô cũng đã kết hôn với Dương Tâm Chiêu rồi, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không xáo trộn tình cảm giữa cô và lão đại lên nữa.
“Chuyện cổ phần vẫn chưa có tiến triển gì cả, ông cụ Dương không dễ đối phó.” Hàn Nhã Thanh nhớ lại tình hình lần trước đến nhà họ Dương, cô biết nếu muốn giúp Dương Tâm Chiêu lấy được cổ phàn, nhất định phải tính kế lâu dài mới được.
“Không phải anh hỏi chuyện này, em nói xem em với Dương Tâm Chiêu ấy, Dương Tầm Chiêu đẹp trai vậy, tướng tá cũng không tôi, bộ em không nghĩ tới chuyện nhân cơ hội này ngủ với anh ta à? Hai người cũng đi đăng ký kết hôn rồi còn gì, không ngủ với nhau phí thế ...”
Hàn Nhã Thanh nghe mấy câu nhảm nhí này, cúp máy luôn.
Cô ngủ với Dương Tầm Chiêu? Điên rồi chắc?
Hàn Nhã Thanh cúp máy xong, chắc chắn Dương Tầm Chiêu đã ra ngoài rồi thì mới gọi điện lại cho Vũ Kỳ, quả nhiên điện thoại của Vũ Kỳ đã bị khóa rồi. Cô lại điện cho Minh Hạo, thế nhưng điện thoại của Minh Hạo cũng bị khóa luôn.
Hàn Nhã Thanh chớp mắt, điện thoại của Vũ Kỳ khóa máy thì cô sớm đã đoán được rồi. Nhưng còn điện thoại của Minh Hạo tại sao cũng khóa luôn? Minh Hạo bình thường vốn sẽ không khóa máy.
Hai bảo bối nhỏ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Hàn Nhã Thanh trong lòng lo lăng, liên vội vàng gọi cho Hứa Dinh Dinh. Điện thoại Hứa Dinh Dinh kết nối được, thế nhưng mãi không có người bắt máy.
Tim Hàn Nhã Thanh đập mạnh, tiếp tục gọi điện, thế nhưng vẫn vậy không có người nghe máy.
Hàn Nhã Thanh bắt đầu sợ hãi, vội vàng đứng dậy, tùy tiện vơ vội áo khoác, vừa mặc vừa chạy ra ngoài.