Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-872
Chương 869: BA CON NHẬN NHAU, CẬU BA DƯƠNG BỊ DỌA NGU NGƯỜI (9)
CHƯƠNG 869: BA CON NHẬN NHAU, CẬU BA DƯƠNG BỊ DỌA NGU NGƯỜI (9)
Anh vừa nghe thấy gì vậy? Anh nghe thấy gì vậy?
Anh lại nghe thấy cô nhóc này gọi anh là ba? Cô nhóc này gọi anh là ba sao? Đang gọi anh đó sao?
Là ảo giác của anh sao? Anh nghe nhầm rồi sao?
Anh còn trẻ vậy, tai sẽ không có vấn đề gì chứ? Vì vậy, chắc là anh không nghe nhầm đâu nhỉ?!
Chắc là không nghe nhầm đâu!
Cậu ba Dương hoàn toàn ngơ ra, trong
chuyện này, tâm trạng gần đây của anh như đang ngồi trên thang di động vậy, lên lên xuống xuống liên tục, lúc trên thiên đường, lúc dưới địa ngục, từ hi vọng đến tuyệt vọng, với sự giày vò này, nếu tố chất tâm lí của anh không đủ tốt, e là đã bị bức đến điên luôn rồi.
Kết quả tra ra được trong khoảng thời gian trước đã khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng rồi, anh thật sự không dám có bất cứ mơ tưởng gì nữa.
Lúc này, nghe thấy lời công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói, đầu anh nhất thời trống rỗng, anh nghe thấy lời cô bé nói, nghe hiểu rồi, nhưng bộ não lại không truyền đến một thông tin rõ ràng nào.
Hoặc là đã có thông tin đó, nhưng lúc này anh không dám tin, thật sự không dám tin.
Bởi vì anh biết hi vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, bây giờ anh không thể chịu nổi đả kích đó nữa.
Vì vậy, lúc này cậu ba Dương không thể chắc chắn, có lẽ không phải không thể chắc chắn, mà là không dám chắc chắn.
Anh vẫn còn nghi ngờ có lẽ mình nghe nhầm, lúc này tâm trạng của cậu ba Dương lên lên xuống xuống, lúc được lúc mất, vô cùng phức tạp.
Ban nãy cô nhóc này gọi anh là ba sao?
Sao có thể chứ?
Mẹ của cô nhóc này rõ ràng là Hứa Dinh Dinh, anh không quen biết Hứa Dinh Dinh, anh và Hứa Dinh Dinh không có bất kì mối liên quan nào.
Không, không đúng, anh cảm thấy hình như có chỗ nào có sai sót rồi, có gì đó nhanh chóng lướt qua trong đầu anh, anh ra sức muốn giữ nó lại.
“Mẹ của cháu là ai?” Lúc này, suy nghĩ điên cuồng kia trong lòng cậu ba Dương lại mất khống chế mà bật ra.
Có khi nào những thứ trước đó anh điều tra được đều sai cả?
Có khi nào cô nhóc này chính là con gái của anh?!
Có khi nào mọi thứ giống như những gì anh mơ tưởng?
Tuy anh hết lần này đến lần khác nói với bản thân đừng ảo tưởng tiếp nữa, đừng nghĩ nhiều nữa, nhưng bây giờ cô nhóc này gọi anh là ba, anh không thể khống chế nổi suy nghĩ kia nữa.
Lỡ như ông trời thật sự thương xót anh thì sao?
Lỡ như là thật thì sao?
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng…
“Mẹ của con là Hàn Nhã Thanh đó ạ.” Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu, không phải ban nãy ba có nói biết mẹ của cô bé là ai sao?
Bây giờ ba lại hỏi cô bé như vậy là có ý gì?
Có điều nếu như ba đã hỏi rồi, cô bé sẽ trả lời thẳng.
Nghe thấy lời Đường Vũ Kỳ nói, Dương Tầm Chiêu kinh ngạc đến ngơ ra, trong lòng đột nhiên có một niềm vui khiến anh phát điên lên, mẹ của cô nhóc này là Hàn Nhã Thanh?
Cô nhóc là con gái của Hàn Nhã Thanh? Vậy thì chính là con gái của anh rồi.
Thật sự là con gái của anh sao?
Là con gái của anh và Hàn Nhã Thanh?
Bởi vì quá vui mừng, Dương Tầm Chiêu nhất thời quên mất mọi phản ứng, chỉ ngơ ngác ra nhìn Đường Vũ Kỳ.
“Con ruột đó ạ!” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thấy phản ứng của anh, đôi mắt đen láy khẽ chớp chớp, sao lại không có phản ứng gì thế này? Kì lạ thật đó, nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại bổ sung một câu.
Lúc này Đường Vũ Kỳ cũng hiểu ra một chuyện, trước đó chắc ba không biết mẹ của cô bé là ai, hoặc là ba đã hiểu lầm, ba hiểu lầm mẹ Hứa Dinh Dinh mới là mẹ của cô bé.
Vì vậy, lúc này công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cố ý nhấn mạnh là con ruột, là do chính Hàn Nhã Thanh sinh ra!
“Có nghĩa là con đi ra từ bụng của mẹ đó, thịt từ trong người rơi ra đó, hiểu chứ ạ?” Có thể là sợ Dương Tầm Chiêu vẫn chưa hiểu, Đường Vũ Kỳ lại giải thích thêm, dù sao biểu hiện lúc trước của ba quá ngốc, cô bé thật sự sợ ba không hiểu.
Đương nhiên là Dương Tầm Chiêu hiểu lời Đường Vũ Kỳ nói, nhưng mà, anh cảm giác sau một hồi vui vẻ, đầu anh lại trở nên trống rỗng, sự trống rỗng đó khiến anh nhất thời không biết nên có phản ứng thế nào, tâm trạng quá mức kích động, thậm chí khiến anh nói không thành lời, vì vậy lúc này cậu ba Dương vẫn ngơ ngác đứng đó, ngơ ngác nhìn Đường Vũ Kỳ.
Niềm vui này đến quá đột ngột, Dương Tầm Chiêu bị dọa đến ngốc luôn rồi!!
“Ài, ba sao vậy?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ tưởng rằng lời này của mình sẽ khiến Dương Tầm Chiêu có phản ứng rất lớn, nhưng sao kết quả lại không như những gì cô bé nghĩ?
Sao ba trông lại ngốc nghếch thế này?
Chẳng lẽ sợ hãi đến ngốc luôn rồi?
Đường Vũ Kỳ giơ bàn tay nhỏ ra lắc lư trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Cậu ba Dương tỉnh táo lại, cơ thể cứng nhắc cuối cùng cũng có chút sức lực, cơ thể anh đột nhiên cử động, vì quá đột ngột, hơn nữa phạm vi di chuyển quá lớn, nên anh đã đụng đổ chiếc xe điện đang đậu bên cạnh.
Cậu ba Dương cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng lực ban nãy quả thực không nhẹ, chiếc xe bị anh đụng đổ xuống đất cũng đã bị mất một chiếc đèn xe.
Cậu ba Dương lúc này không còn bình tĩnh như bình thường nữa, anh lúc này giống như một đứa trẻ lúng ta lúng túng.
“Này, anh bị làm sao thế? Anh đụng hỏng xe của tôi rồi, anh đền tôi đi.” Lúc này nhân của chiếc xe điện đang đứng bên cạnh xem chuyện vui, thấy xe mình bị đụng hỏng, lập tức hung dữ bước đến muốn tính sổ với Dương Tầm Chiêu.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đang quay lưng về phía người kia, vì vậy người đó không nhìn rõ dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu, không nhận ra là Dương Tầm Chiêu.
Lúc này cậu ba Dương không còn tâm trạng để ý những chuyện khác, bị người kia lôi kéo nhưng dường như anh vẫn không nhận ra, đôi mắt anh vẫn đang nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ, mắt cũng không chớp lấy một cái, như là sợ chỉ cần chớp một cái thì sẽ không thấy cô nhóc trước mắt đâu nữa.
Lúc này, trong đầu anh chỉ có một chuyện, anh chỉ muốn làm rõ một chuyện, những chuyện khác đều không thể tác động đến anh.
Đường Vũ Kỳ thấy dáng vẻ này của ba mình, thầm thở dài một hơi, nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe điện kia lại kéo Dương Tầm Chiêu, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lấy vài tờ tiền từ trong ví của mình ra, đưa cho anh ta: “Chú ơi, cháu đền cho chú.”
Họa do ba mình gây ra, cô bé đành phải thu dọn.
Ai bảo đây là ba của cô bé chứ, ài!!
May mà hôm nay cô bé ra ngoài có mang theo ví, may mà cô bé không thiếu vài tờ tiền lẻ này.
Nơi này cách chỗ Hàn Nhã Thanh có hơi xa, là ở phía sau cùng, người phía trước đều đang xem trò hay, không có quá nhiều người chú ý đến tình hình phía bọn họ.
Chủ nhân chiếc xe điện lấy vài triệu mà Đường Vũ Kỳ đưa cho, cũng không mặt dày mà gây phiền phức tiếp nữa, dù sao cái đèn xe kia cũng không đến mức vài triệu.
Anh ta cũng không muốn chiếm hời của một cô bé, nhưng xe của anh ta bị người đàn ông này đụng đổ, cô bé này chắc cũng có quan hệ thân thiết với người đàn ông này, vậy nên cầm số tiền này anh ta cũng không thấy hổ thẹn.
Chỉ có điều lúc anh ta nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, sắc mặt lại có chút khinh thường, loại người gì đây chứ? Một tên đàn ông trưởng thành gây họa, lại để một cô bé ra mặt giải quyết!
Cậu ba Dương lúc này…
CHƯƠNG 869: BA CON NHẬN NHAU, CẬU BA DƯƠNG BỊ DỌA NGU NGƯỜI (9)
Anh vừa nghe thấy gì vậy? Anh nghe thấy gì vậy?
Anh lại nghe thấy cô nhóc này gọi anh là ba? Cô nhóc này gọi anh là ba sao? Đang gọi anh đó sao?
Là ảo giác của anh sao? Anh nghe nhầm rồi sao?
Anh còn trẻ vậy, tai sẽ không có vấn đề gì chứ? Vì vậy, chắc là anh không nghe nhầm đâu nhỉ?!
Chắc là không nghe nhầm đâu!
Cậu ba Dương hoàn toàn ngơ ra, trong
chuyện này, tâm trạng gần đây của anh như đang ngồi trên thang di động vậy, lên lên xuống xuống liên tục, lúc trên thiên đường, lúc dưới địa ngục, từ hi vọng đến tuyệt vọng, với sự giày vò này, nếu tố chất tâm lí của anh không đủ tốt, e là đã bị bức đến điên luôn rồi.
Kết quả tra ra được trong khoảng thời gian trước đã khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng rồi, anh thật sự không dám có bất cứ mơ tưởng gì nữa.
Lúc này, nghe thấy lời công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói, đầu anh nhất thời trống rỗng, anh nghe thấy lời cô bé nói, nghe hiểu rồi, nhưng bộ não lại không truyền đến một thông tin rõ ràng nào.
Hoặc là đã có thông tin đó, nhưng lúc này anh không dám tin, thật sự không dám tin.
Bởi vì anh biết hi vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, bây giờ anh không thể chịu nổi đả kích đó nữa.
Vì vậy, lúc này cậu ba Dương không thể chắc chắn, có lẽ không phải không thể chắc chắn, mà là không dám chắc chắn.
Anh vẫn còn nghi ngờ có lẽ mình nghe nhầm, lúc này tâm trạng của cậu ba Dương lên lên xuống xuống, lúc được lúc mất, vô cùng phức tạp.
Ban nãy cô nhóc này gọi anh là ba sao?
Sao có thể chứ?
Mẹ của cô nhóc này rõ ràng là Hứa Dinh Dinh, anh không quen biết Hứa Dinh Dinh, anh và Hứa Dinh Dinh không có bất kì mối liên quan nào.
Không, không đúng, anh cảm thấy hình như có chỗ nào có sai sót rồi, có gì đó nhanh chóng lướt qua trong đầu anh, anh ra sức muốn giữ nó lại.
“Mẹ của cháu là ai?” Lúc này, suy nghĩ điên cuồng kia trong lòng cậu ba Dương lại mất khống chế mà bật ra.
Có khi nào những thứ trước đó anh điều tra được đều sai cả?
Có khi nào cô nhóc này chính là con gái của anh?!
Có khi nào mọi thứ giống như những gì anh mơ tưởng?
Tuy anh hết lần này đến lần khác nói với bản thân đừng ảo tưởng tiếp nữa, đừng nghĩ nhiều nữa, nhưng bây giờ cô nhóc này gọi anh là ba, anh không thể khống chế nổi suy nghĩ kia nữa.
Lỡ như ông trời thật sự thương xót anh thì sao?
Lỡ như là thật thì sao?
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng…
“Mẹ của con là Hàn Nhã Thanh đó ạ.” Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu, không phải ban nãy ba có nói biết mẹ của cô bé là ai sao?
Bây giờ ba lại hỏi cô bé như vậy là có ý gì?
Có điều nếu như ba đã hỏi rồi, cô bé sẽ trả lời thẳng.
Nghe thấy lời Đường Vũ Kỳ nói, Dương Tầm Chiêu kinh ngạc đến ngơ ra, trong lòng đột nhiên có một niềm vui khiến anh phát điên lên, mẹ của cô nhóc này là Hàn Nhã Thanh?
Cô nhóc là con gái của Hàn Nhã Thanh? Vậy thì chính là con gái của anh rồi.
Thật sự là con gái của anh sao?
Là con gái của anh và Hàn Nhã Thanh?
Bởi vì quá vui mừng, Dương Tầm Chiêu nhất thời quên mất mọi phản ứng, chỉ ngơ ngác ra nhìn Đường Vũ Kỳ.
“Con ruột đó ạ!” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thấy phản ứng của anh, đôi mắt đen láy khẽ chớp chớp, sao lại không có phản ứng gì thế này? Kì lạ thật đó, nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại bổ sung một câu.
Lúc này Đường Vũ Kỳ cũng hiểu ra một chuyện, trước đó chắc ba không biết mẹ của cô bé là ai, hoặc là ba đã hiểu lầm, ba hiểu lầm mẹ Hứa Dinh Dinh mới là mẹ của cô bé.
Vì vậy, lúc này công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cố ý nhấn mạnh là con ruột, là do chính Hàn Nhã Thanh sinh ra!
“Có nghĩa là con đi ra từ bụng của mẹ đó, thịt từ trong người rơi ra đó, hiểu chứ ạ?” Có thể là sợ Dương Tầm Chiêu vẫn chưa hiểu, Đường Vũ Kỳ lại giải thích thêm, dù sao biểu hiện lúc trước của ba quá ngốc, cô bé thật sự sợ ba không hiểu.
Đương nhiên là Dương Tầm Chiêu hiểu lời Đường Vũ Kỳ nói, nhưng mà, anh cảm giác sau một hồi vui vẻ, đầu anh lại trở nên trống rỗng, sự trống rỗng đó khiến anh nhất thời không biết nên có phản ứng thế nào, tâm trạng quá mức kích động, thậm chí khiến anh nói không thành lời, vì vậy lúc này cậu ba Dương vẫn ngơ ngác đứng đó, ngơ ngác nhìn Đường Vũ Kỳ.
Niềm vui này đến quá đột ngột, Dương Tầm Chiêu bị dọa đến ngốc luôn rồi!!
“Ài, ba sao vậy?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ tưởng rằng lời này của mình sẽ khiến Dương Tầm Chiêu có phản ứng rất lớn, nhưng sao kết quả lại không như những gì cô bé nghĩ?
Sao ba trông lại ngốc nghếch thế này?
Chẳng lẽ sợ hãi đến ngốc luôn rồi?
Đường Vũ Kỳ giơ bàn tay nhỏ ra lắc lư trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Cậu ba Dương tỉnh táo lại, cơ thể cứng nhắc cuối cùng cũng có chút sức lực, cơ thể anh đột nhiên cử động, vì quá đột ngột, hơn nữa phạm vi di chuyển quá lớn, nên anh đã đụng đổ chiếc xe điện đang đậu bên cạnh.
Cậu ba Dương cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng lực ban nãy quả thực không nhẹ, chiếc xe bị anh đụng đổ xuống đất cũng đã bị mất một chiếc đèn xe.
Cậu ba Dương lúc này không còn bình tĩnh như bình thường nữa, anh lúc này giống như một đứa trẻ lúng ta lúng túng.
“Này, anh bị làm sao thế? Anh đụng hỏng xe của tôi rồi, anh đền tôi đi.” Lúc này nhân của chiếc xe điện đang đứng bên cạnh xem chuyện vui, thấy xe mình bị đụng hỏng, lập tức hung dữ bước đến muốn tính sổ với Dương Tầm Chiêu.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đang quay lưng về phía người kia, vì vậy người đó không nhìn rõ dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu, không nhận ra là Dương Tầm Chiêu.
Lúc này cậu ba Dương không còn tâm trạng để ý những chuyện khác, bị người kia lôi kéo nhưng dường như anh vẫn không nhận ra, đôi mắt anh vẫn đang nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ, mắt cũng không chớp lấy một cái, như là sợ chỉ cần chớp một cái thì sẽ không thấy cô nhóc trước mắt đâu nữa.
Lúc này, trong đầu anh chỉ có một chuyện, anh chỉ muốn làm rõ một chuyện, những chuyện khác đều không thể tác động đến anh.
Đường Vũ Kỳ thấy dáng vẻ này của ba mình, thầm thở dài một hơi, nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe điện kia lại kéo Dương Tầm Chiêu, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lấy vài tờ tiền từ trong ví của mình ra, đưa cho anh ta: “Chú ơi, cháu đền cho chú.”
Họa do ba mình gây ra, cô bé đành phải thu dọn.
Ai bảo đây là ba của cô bé chứ, ài!!
May mà hôm nay cô bé ra ngoài có mang theo ví, may mà cô bé không thiếu vài tờ tiền lẻ này.
Nơi này cách chỗ Hàn Nhã Thanh có hơi xa, là ở phía sau cùng, người phía trước đều đang xem trò hay, không có quá nhiều người chú ý đến tình hình phía bọn họ.
Chủ nhân chiếc xe điện lấy vài triệu mà Đường Vũ Kỳ đưa cho, cũng không mặt dày mà gây phiền phức tiếp nữa, dù sao cái đèn xe kia cũng không đến mức vài triệu.
Anh ta cũng không muốn chiếm hời của một cô bé, nhưng xe của anh ta bị người đàn ông này đụng đổ, cô bé này chắc cũng có quan hệ thân thiết với người đàn ông này, vậy nên cầm số tiền này anh ta cũng không thấy hổ thẹn.
Chỉ có điều lúc anh ta nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, sắc mặt lại có chút khinh thường, loại người gì đây chứ? Một tên đàn ông trưởng thành gây họa, lại để một cô bé ra mặt giải quyết!
Cậu ba Dương lúc này…