Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-967
Chương 967: Xoay chuyển tình thế một cách chấn động lòng người (3)
Dù sao có một tổ chức lớn có thể chủ trì công đạo, mọi chuyện là trắng hay là đen đều có thể nói ra, bày ra ánh sáng để mọi người có thể nhìn rõ, phân biệt rõ ràng.
Sự thay đổi trong suy nghĩ của mọi người, càng khiến cục diện của chuyện này xảy ra sự thay đổi lớn.
“Ông Lý, ông thật sự không cần nghi ngờ chúng tôi, ngoài việc cho phép các cơ quan phát luật liên quan giám sát, liên quan đến chuyện muốn mời luật sự như thế nào, ông Lý cũng có thể nói ra, đương nhiên chúng tôi cũng sẽ mời một luật sư có năng lực, công bằng, chính trực, chính nghĩa đến để tham gia tố tụng, chúng tôi cũng sẵn sàng chấp nhận sự giám sát của tất cả mọi người.” Nhân viên của Hiệp hội bảo vệ quốc tế lại đưa ra một tin tức rất có thành ý, rất rõ ràng.
Nếu như các cơ quan phát luật có liên quan có thể có chút phức tạp, nhưng luật sư sẽ minh bạch hơn, dù sao bình thường những luật sư kia đã tham gia những vụ kiện nào, tình hình ra sao? Nhân phẩm thế nào?
Những chuyện này đều có thể tra ra được.
Vì vậy, từ điều này, là một tình huống mà mọi người dễ dàng tiếp nhận hơn.
“Ông Lý, nhân viên đặc phái Châu của Hiệp hội bảo vệ quốc tế đã nói rõ ràng như vậy, ông còn lo lắng điều gì nữa?” Một phóng viên lại hỏi một câu, rõ ràng anh ta cũng hoàn toàn không thể hiểu được thái độ lúc này của Lý Minh.
“Chỉ là tôi không tin tưởng bọn họ.” Lý Minh vẫn cố chấp với ý kiến của mình, chỉ nói một câu, không tin bọn họ.
“Vậy thì, tôi muốn hỏi một câu, ông tin tưởng ai?” Vị phóng viên kia sững sờ một lúc, sau đó lại hỏi một câu hỏi vô cùng trực tiếp.
Lý Minh luôn miệng nói là không tin tưởng người của Hiệp hội bảo vệ quốc tế, vậy thì ông ta tin tưởng ai?
Lúc trước ngoài việc ông ta để cho phóng viên phỏng vấn cô bé, thứ nhất không hề báo cảnh sát, thứ hai không nhờ tổ chức hay cơ quan nào giúp đỡ, hơn nữa vẫn luôn miệng nói là muốn giúp con gái đòi lại công đạo.
Những gì ông ta làm để giúp con gái đòi lại công đạo chính là không ngừng để các phương tiện truyền thông đưa tin về chuyện này, không ngừng để các phương tiện truyền thông đến quay chụp sự đau đớn, đáng thương của con gái mình?
Sau đó thì không làm gì khác?
Như vậy có thể khiến người xấu bị trừng trị sao?
Đây không phải là tán hươu tán vượn sao?
“Ông Lý, các phương tiện truyền thông của chúng tôi chỉ có thể phỏng vấn, điều chúng tôi có thể làm là đưa tin về chuyện này, để mọi người biết, nhưng chúng tôi không thể giúp ông giải quyết vấn đề, nếu như nói chúng tôi có thể giúp được gì vậy chính là sau khi tưa tin về chuyện này, có thể để các cơ quan có liên quan biết được, gây được sự chú ý với các cơ quan có liên quan, từ đó nhờ các cơ quan liên quan giúp ông giải quyết vấn đề này, nhưng bây giờ ông lại từ chối sự giúp đỡ của các cơ quan có liên quan, ông Lý, cách làm này của ông khiến chúng tôi rất khó hiểu.” Lần này lời nói của phóng viên càng thẳng thắn, càng rõ ràng.
“Ông Lý, ông phải biết là, những tổ chức giống như Hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em quốc tế, chính là những tổ chức luôn chủ trì công đạo cho những người bị hại, những người yếu đuối bị bắt nạt, điều này mọi người đều biết, ông có thể nói cho tôi biết tại sao ông lại bài xích bọn họ như vậy?” Có một phóng viên hỏi thẳng.
“Chỉ là tôi không tin tưởng bọn họ.” Lúc Lý Minh nói câu này, trong ánh mắt có chút né tránh.
“Ông Lý, tôi cảm thấy ông nên tin tưởng bọn họ, vì bọn họ có thể giúp đỡ ông, có thể giúp đỡ con gái ông.” Phóng viên sững sờ, sau đó bắt đầu khuyên Lý Minh, hoặc phóng viên cũng không biết phải nói gì với thái độ lúc này của Lý Minh.
“Ông Lý, ông thật sự có thể tin tưởng chúng tôi, chính bà Lưu đã tìm đến chúng tôi, sau khi chúng tôi nghe thấy sự cố mà con gái ông gặp phải thì vô cùng đồng tình, vì vậy tổ chức mới cử tôi đến để giúp đỡ.” Đặc phái viên Chu lại bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.
“Lý Minh, đúng là tôi đã liên hệ với bọn họ, là tôi thấy tình cảnh của con gái, muốn giúp đỡ con gái, ông đừng có suốt ngày đa nghi như Tào Tháo.” Mẹ của cô bé, bà Lưu không kiềm chế được nữa nói.
“Lý Minh, mấy ngày nay con gái xảy ra chuyện, ông ngoại trừ mời phóng viên đưa tin về chuyện của con bé còn làm cái gì nữa? Ông làm như này không thể giải quyết được vấn đề gì, ngược lại chỉ có thể làm tăng thêm sự tổn thương cho con gái.”
“Chuyện của chúng tôi bà quản ít thôi, lúc trước bà vứt bỏ con gái không quan tâm, bây giờ trở về làm gì? Con gái cũng không muốn bà quan tâm đến chuyện của nó.” Lý Minh vẫn còn khá lịch sự với phóng viên, nhưng thái độ với bà Lưu hoàn toàn ghét bỏ.
“Tôi là sợ bị ông đánh, bị ông ép buộc đến không có cách gì, con bé là con gái của tôi, sao tôi có thể không quan tâm chứ.” Rõ ràng trên khuôn mặt của bà Lưu hiện lên sự đau lòng, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.
“Lý Minh, lúc trước ông đánh tôi, đánh con gái, tôi thực sự không còn cách nào khác mới bỏ đi, lúc tôi rời đi muốn dẫn theo con gái, nhưng ông không đồng ý, còn uy hiếp tôi…” Bà Lưu nhớ lại những chuyện trước đây, tâm trạng càng kích động, sau đó bắt đầu bật khóc.
“Bà bớt nói nhảm đi.” Sắc mặt của Lý Minh dần dần thay đổi, đột nhiên ngắt lời của bà Lưu.
“Tôi nói nhảm sao? Hay là ông để con gái nói đi, xem xem con gái nói như thế nào?” Bà Lưu nhớ đến con gái của mình, đôi mắt nhìn về phía con gái của mình, trên mặt rõ ràng hiện lên sự đau lòng.
Cô gái có chút sững sờ với ánh mắt của mẹ mình, khóe môi nhếch lên, không nói gì, cũng không có phản ứng gì khác.
Phản ứng của cô bé như thế này khiến mọi người cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Không cần hỏi con gái, bà vứt con gái không quan tâm, con gái rất hận bà.” Lý Minh nhìn phản ứng của con gái, đôi mắt sâu lóe lên tia đắc ý.
“Không thể nào, Tiểu Ngân sẽ không hận tôi, Tiểu Ngân biết tất cả, Tiểu Ngân sẽ hiểu cho tôi.” Bà Lưu lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật con gái hận mình.
“Tóm lại chuyện của con gái không cần bà phải quan tâm, con gái cũng không muốn bà quan tâm chuyện của nó, nếu không tin, bà có thể tự hỏi con gái.” Dường như Lý Minh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, có thể cũng bị mọi người ép buộc nhiều quá, sau đó đã ném vấn đề này qua cho con gái.
Câu này của Lý Minh vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Tiểu Ngân đang ngồi trên giường, đều muốn biết cô bé có thái độ như thế nào với chuyện này.
Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, mặc dù ép hỏi một cô bé như vậy có chút tàn nhẫn. Nhưng dù sao cô bé cũng là đương sự, ý kiến của cô bé rất quan trọng.
Hơn nữa bây giờ ý kiến của ba mẹ cô bé có chút bất đồng, càng cần trưng cầu ý kiến của cô bé.
Đôi mắt bà Lưu nhìn chằm chằm vào con gái của mình, cảm xúc trên mặt kích động mà phức tạp, mang theo sự thận trọng thử thăm dò hỏi: “Tiểu Ngân, để mẹ giúp con có được không? Để mẹ giúp con đòi lại công bằng, để mẹ giúp con trừng trị người xấu, có được không?”
Trong những lần đưa tin trước đó, cô bé cũng không dưới một lần nói là muốn trừng trị kẻ xấu.
Tất cả mọi người đều nhìn vào cô bé, chờ đợi câu trả lời của cô bé.
Dù sao có một tổ chức lớn có thể chủ trì công đạo, mọi chuyện là trắng hay là đen đều có thể nói ra, bày ra ánh sáng để mọi người có thể nhìn rõ, phân biệt rõ ràng.
Sự thay đổi trong suy nghĩ của mọi người, càng khiến cục diện của chuyện này xảy ra sự thay đổi lớn.
“Ông Lý, ông thật sự không cần nghi ngờ chúng tôi, ngoài việc cho phép các cơ quan phát luật liên quan giám sát, liên quan đến chuyện muốn mời luật sự như thế nào, ông Lý cũng có thể nói ra, đương nhiên chúng tôi cũng sẽ mời một luật sư có năng lực, công bằng, chính trực, chính nghĩa đến để tham gia tố tụng, chúng tôi cũng sẵn sàng chấp nhận sự giám sát của tất cả mọi người.” Nhân viên của Hiệp hội bảo vệ quốc tế lại đưa ra một tin tức rất có thành ý, rất rõ ràng.
Nếu như các cơ quan phát luật có liên quan có thể có chút phức tạp, nhưng luật sư sẽ minh bạch hơn, dù sao bình thường những luật sư kia đã tham gia những vụ kiện nào, tình hình ra sao? Nhân phẩm thế nào?
Những chuyện này đều có thể tra ra được.
Vì vậy, từ điều này, là một tình huống mà mọi người dễ dàng tiếp nhận hơn.
“Ông Lý, nhân viên đặc phái Châu của Hiệp hội bảo vệ quốc tế đã nói rõ ràng như vậy, ông còn lo lắng điều gì nữa?” Một phóng viên lại hỏi một câu, rõ ràng anh ta cũng hoàn toàn không thể hiểu được thái độ lúc này của Lý Minh.
“Chỉ là tôi không tin tưởng bọn họ.” Lý Minh vẫn cố chấp với ý kiến của mình, chỉ nói một câu, không tin bọn họ.
“Vậy thì, tôi muốn hỏi một câu, ông tin tưởng ai?” Vị phóng viên kia sững sờ một lúc, sau đó lại hỏi một câu hỏi vô cùng trực tiếp.
Lý Minh luôn miệng nói là không tin tưởng người của Hiệp hội bảo vệ quốc tế, vậy thì ông ta tin tưởng ai?
Lúc trước ngoài việc ông ta để cho phóng viên phỏng vấn cô bé, thứ nhất không hề báo cảnh sát, thứ hai không nhờ tổ chức hay cơ quan nào giúp đỡ, hơn nữa vẫn luôn miệng nói là muốn giúp con gái đòi lại công đạo.
Những gì ông ta làm để giúp con gái đòi lại công đạo chính là không ngừng để các phương tiện truyền thông đưa tin về chuyện này, không ngừng để các phương tiện truyền thông đến quay chụp sự đau đớn, đáng thương của con gái mình?
Sau đó thì không làm gì khác?
Như vậy có thể khiến người xấu bị trừng trị sao?
Đây không phải là tán hươu tán vượn sao?
“Ông Lý, các phương tiện truyền thông của chúng tôi chỉ có thể phỏng vấn, điều chúng tôi có thể làm là đưa tin về chuyện này, để mọi người biết, nhưng chúng tôi không thể giúp ông giải quyết vấn đề, nếu như nói chúng tôi có thể giúp được gì vậy chính là sau khi tưa tin về chuyện này, có thể để các cơ quan có liên quan biết được, gây được sự chú ý với các cơ quan có liên quan, từ đó nhờ các cơ quan liên quan giúp ông giải quyết vấn đề này, nhưng bây giờ ông lại từ chối sự giúp đỡ của các cơ quan có liên quan, ông Lý, cách làm này của ông khiến chúng tôi rất khó hiểu.” Lần này lời nói của phóng viên càng thẳng thắn, càng rõ ràng.
“Ông Lý, ông phải biết là, những tổ chức giống như Hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em quốc tế, chính là những tổ chức luôn chủ trì công đạo cho những người bị hại, những người yếu đuối bị bắt nạt, điều này mọi người đều biết, ông có thể nói cho tôi biết tại sao ông lại bài xích bọn họ như vậy?” Có một phóng viên hỏi thẳng.
“Chỉ là tôi không tin tưởng bọn họ.” Lúc Lý Minh nói câu này, trong ánh mắt có chút né tránh.
“Ông Lý, tôi cảm thấy ông nên tin tưởng bọn họ, vì bọn họ có thể giúp đỡ ông, có thể giúp đỡ con gái ông.” Phóng viên sững sờ, sau đó bắt đầu khuyên Lý Minh, hoặc phóng viên cũng không biết phải nói gì với thái độ lúc này của Lý Minh.
“Ông Lý, ông thật sự có thể tin tưởng chúng tôi, chính bà Lưu đã tìm đến chúng tôi, sau khi chúng tôi nghe thấy sự cố mà con gái ông gặp phải thì vô cùng đồng tình, vì vậy tổ chức mới cử tôi đến để giúp đỡ.” Đặc phái viên Chu lại bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.
“Lý Minh, đúng là tôi đã liên hệ với bọn họ, là tôi thấy tình cảnh của con gái, muốn giúp đỡ con gái, ông đừng có suốt ngày đa nghi như Tào Tháo.” Mẹ của cô bé, bà Lưu không kiềm chế được nữa nói.
“Lý Minh, mấy ngày nay con gái xảy ra chuyện, ông ngoại trừ mời phóng viên đưa tin về chuyện của con bé còn làm cái gì nữa? Ông làm như này không thể giải quyết được vấn đề gì, ngược lại chỉ có thể làm tăng thêm sự tổn thương cho con gái.”
“Chuyện của chúng tôi bà quản ít thôi, lúc trước bà vứt bỏ con gái không quan tâm, bây giờ trở về làm gì? Con gái cũng không muốn bà quan tâm đến chuyện của nó.” Lý Minh vẫn còn khá lịch sự với phóng viên, nhưng thái độ với bà Lưu hoàn toàn ghét bỏ.
“Tôi là sợ bị ông đánh, bị ông ép buộc đến không có cách gì, con bé là con gái của tôi, sao tôi có thể không quan tâm chứ.” Rõ ràng trên khuôn mặt của bà Lưu hiện lên sự đau lòng, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.
“Lý Minh, lúc trước ông đánh tôi, đánh con gái, tôi thực sự không còn cách nào khác mới bỏ đi, lúc tôi rời đi muốn dẫn theo con gái, nhưng ông không đồng ý, còn uy hiếp tôi…” Bà Lưu nhớ lại những chuyện trước đây, tâm trạng càng kích động, sau đó bắt đầu bật khóc.
“Bà bớt nói nhảm đi.” Sắc mặt của Lý Minh dần dần thay đổi, đột nhiên ngắt lời của bà Lưu.
“Tôi nói nhảm sao? Hay là ông để con gái nói đi, xem xem con gái nói như thế nào?” Bà Lưu nhớ đến con gái của mình, đôi mắt nhìn về phía con gái của mình, trên mặt rõ ràng hiện lên sự đau lòng.
Cô gái có chút sững sờ với ánh mắt của mẹ mình, khóe môi nhếch lên, không nói gì, cũng không có phản ứng gì khác.
Phản ứng của cô bé như thế này khiến mọi người cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Không cần hỏi con gái, bà vứt con gái không quan tâm, con gái rất hận bà.” Lý Minh nhìn phản ứng của con gái, đôi mắt sâu lóe lên tia đắc ý.
“Không thể nào, Tiểu Ngân sẽ không hận tôi, Tiểu Ngân biết tất cả, Tiểu Ngân sẽ hiểu cho tôi.” Bà Lưu lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật con gái hận mình.
“Tóm lại chuyện của con gái không cần bà phải quan tâm, con gái cũng không muốn bà quan tâm chuyện của nó, nếu không tin, bà có thể tự hỏi con gái.” Dường như Lý Minh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, có thể cũng bị mọi người ép buộc nhiều quá, sau đó đã ném vấn đề này qua cho con gái.
Câu này của Lý Minh vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Tiểu Ngân đang ngồi trên giường, đều muốn biết cô bé có thái độ như thế nào với chuyện này.
Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, mặc dù ép hỏi một cô bé như vậy có chút tàn nhẫn. Nhưng dù sao cô bé cũng là đương sự, ý kiến của cô bé rất quan trọng.
Hơn nữa bây giờ ý kiến của ba mẹ cô bé có chút bất đồng, càng cần trưng cầu ý kiến của cô bé.
Đôi mắt bà Lưu nhìn chằm chằm vào con gái của mình, cảm xúc trên mặt kích động mà phức tạp, mang theo sự thận trọng thử thăm dò hỏi: “Tiểu Ngân, để mẹ giúp con có được không? Để mẹ giúp con đòi lại công bằng, để mẹ giúp con trừng trị người xấu, có được không?”
Trong những lần đưa tin trước đó, cô bé cũng không dưới một lần nói là muốn trừng trị kẻ xấu.
Tất cả mọi người đều nhìn vào cô bé, chờ đợi câu trả lời của cô bé.