Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 976-985
CHƯƠNG 976: NỮ THẦN HÀN GHEN RỒI, CÁCH GIẢI QUYẾT CỦA CẬU BA DƯƠNG (3)
“Dương Tầm Chiêu…” Hàn Nhã Thanh híp mắt lại, lửa giận trong lòng rất khó chịu, cô cảm giác mình muốn nổ tung, nhưng cô vẫn cố gắng khống chế mình, cô cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh: “Anh hiểu rõ em…”
Cô hơi dừng một chút, dường như đang do dự, rối rắm, còn có rất nhiều cảm xúc khác.
Sau đó cô thầm thở dài một hơi, nói rõ từng câu từng chữ: “Dương Tầm Chiêu, dễ hợp dễ tan.”
Cô chỉ có thể làm như vậy, cô cũng không thể phát điên mắng chửi anh, đánh anh, muốn anh chịu trách nhiệm?
Cô thật sự không làm được như vậy!
Dương Tầm Chiêu nghe cô nói thì cả người cứng lại một chút, sau đó anh nhanh chóng đứng thẳng người, mặt anh rời khỏi tai cô, con ngươi nhìn chằm chằm cô: “Hàn Nhã Thanh, em lặp lại một lần nữa xem!”
Lúc này anh cũng không còn nhớ đến chuyện gọi điện thoại, Đường Vũ Kỳ vẫn luôn không nghe máy, cũng không biết đang làm gì.
Nhưng hiện tại Dương Tầm Chiêu không có tâm trạng quan tâm chuyện đó, anh chỉ biết người phụ nữ của mình vừa nói dễ hợp dễ tan?
Dễ hợp dễ tan?
Cô dám nói như thế?!
Trước kia cô nói như vậy thì anh có thể hiểu được, cho dù anh không thể hiểu cũng phải hiểu, nhưng hiện tại…
Hiện tại anh chỉ muốn cắn chết cô.
Bọn họ có thể đi đến bây giờ rất dễ dàng sao? Hơn nữa anh và cô còn có một đứa con gái.
Hiện tại cô nói chia tay với anh?
Chia tay chết tiệt?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đột nhiên cảm giác có chút tủi thân, cũng cảm giác có chút khó tin, anh còn tức giận?
Anh còn nổi giận với cô sao?
Cô còn chưa nổi giận với anh, anh lại nổi giận với cô?
Cô nói sai sao?
Anh đã có một bé cưng gì đó, lại còn xem trọng bé cưng của anh như thế.
Vậy cô chủ động rời đi ủng hộ bọn họ là sai sao?
Anh còn uy hiếp cô?
Cô Hàn Nhã Thanh ghét nhất là người khác uy hiếp mình.
“Chúng ta dễ hợp dễ tan.” Hàn Nhã Thanh nói lại một lần nữa, cô cứ nói đấy thì sao?
Rõ ràng người sai là anh? Sao cô không thể nói? Không có quyền lên tiếng?
Còn có chỗ nói lý lẽ sao?
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, con ngươi nguy hiểm nheo lại: “Hàn Nhã Thanh, anh cho em một cơ hội cuối cùng, từ từ nói chuyện.”
Anh thấy cô tức giận và ghen tị thì vui vẻ, kết quả thì sao, cô lại nói dễ hợp dễ tan.
Dễ hợp dễ tan?
Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ trong lòng cô chả là gì sao, chẳng lẽ nói chia tay là chia tay?
Sao cô có thể chứ?
Sao cô dám nói chữ kia một cách đơn giản như thế?
Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng thì tuyệt đối không tha cho cô.
“Từ từ nói chuyện? Sao vậy? Anh nghe không hiểu?” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn nổi giận, cô nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, khóe môi cong lên, sau đó gằn từng chữ một nói: “Dương Tầm Chiêu, chúng ta chia tay, em muốn chia tay với anh…”
“Không đúng, chúng ta cũng không tính chia tay, hiện tại chúng ta vốn không có quan hệ gì…” Hàn Nhã Thanh nói mang theo sự giận dỗi, bởi vì cô bị kích thích nên mới nói ra.
Bé cưng kia chỉ là một nguyên nhân, thái độ của Dương Tầm Chiêu cũng là một nguyên nhân khác.
Dương Tầm Chiêu cho cô một lời giải thích thì cô có thể tin tưởng, chỉ cần anh nói, cô sẽ tin.
Nhưng từ đầu đến cuối anh lại không có một lời giải thích!
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa nói xong thì Dương Tầm Chiêu đột nhiên cúi xuống chặn miệng cô lại, môi anh cũng hôn xuống.
Nhưng lúc này anh không hôn mà là cắn, hơn nữa cậu ba Dương không cẩn thận như lúc trước, anh mang theo lực, tuy rằng không đến mức dùng sức, nhưng cắn vẫn rất đau.
Lúc này động tác của anh có chút thô lỗ, rõ ràng mang theo sự trừng phạt.
Trừng phạt cô nói chia tay dễ dàng như thế.
Càng tức giận cô nói bọn họ không có quan hệ gì?
Dương Tầm Chiêu thật sự có muốn cắn chết cô, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, cũng không nỡ dùng sức.
“Hàn Nhã Thanh, em có thể tức giận, có thể ầm ĩ, có thể mắng anh, có thể đánh anh, nhưng sau này anh không muốn nghe hai chữ chia tay, nếu không…” Môi Dương Tầm Chiêu rời đi một chút, nhưng không hề buông lỏng cô, anh thấp giọng nói bên tai cô, từng câu từng chữ mang theo sự uy hiếp nguy hiểm.
“Nếu không thì sao?” Hàn Nhã Thanh cười, cô nhìn ra được cậu ba Dương tức giận, người này có quá đáng hay không, anh cho phép mình có bé cưng, không cho phép cô nói chia tay?
Anh có quá tham lam hay không?
Đúng, anh là đàn ông, anh là cậu ba Dương, với điều kiện của anh muốn có nhiều phụ nữ là đúng, nhưng cô có kiêu ngạo, cô có sự kiên trì, cô không thể miễn cưỡng mình.
Những chuyện khác cũng không thể miễn cưỡng, huống chi là chuyện tình cảm.
Cô càng muốn tình cảm thuần khiết hơn so với người khác.
Cô có thể không quan tâm những nhân tố khác, cô chỉ cần tình cảm thuần khiết, không pha trộn bất cứ tạp chất nào.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh không sự không có cách nào với cô.
Dương Tầm Chiêu vẫn đè cô, hai người hoàn toàn dính sát vào nhau, cho nên cô nghe rõ tiếng Dương Tầm Chiêu thở dài.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh không hề giải thích, thở dài cái gì?
Rất khó xử? Rất bất đắc dĩ?!
Anh hoàn toàn không cần quá khó xử!
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn đợi anh giải thích, nhưng anh vẫn không nói gì, cô vẫn cho rằng mình rất kiên nhẫn, nhưng lúc này cô lại cảm thấy mình không hề có kiên nhẫn, cô cảm giác mình sắp nổ tung.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn cố gắng khống chế mình, cố kiềm chế tâm trạng của anh, cô nhìn anh, cô vẫn muốn nghe anh giải thích.
Chỉ cần anh giải thích…
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại cầm điện thoại, sau đó gọi vào dãy số kia.
Dương Tầm Chiêu nghĩ dưới tình huống này không giải thích tốt, đương nhiên anh cũng biết nếu hôm nay không nói rõ ràng thì không biết còn ồn ào thế nào nữa.
Cho nên anh cần phải gọi cho công chúa nhỏ Vũ Kỳ, anh muốn công chúa nhỏ nhà anh giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy hành động của Dương Tầm Chiêu thì con ngươi hơi nheo lại, đáy lòng đột nhiên có chút lạnh lẽo, cô cười cười, sau đó chậm rãi nói: “Dương Tầm Chiêu, em không ầm ĩ, cũng không muốn làm lớn chuyện, em càng không muốn mắng anh, đánh anh, em cảm thấy không cần phải ầm ĩ khó coi như thế, chi bằng dứt khoát một chút, cho nên chúng ta chia tay đi.”
Lúc này giọng của Hàn Nhã Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều, bớt đi cảm xúc muốn nổi giận mang theo sự nghiêm túc.
Nghiêm túc thể hiện sự chắc chắn, chứng tỏ cô nói chia tay là nghiêm túc! Lần đầu tiên không nghiêm túc như thế.
CHƯƠNG 977: CẬU BA DƯƠNG NÓI THẬT
Cô không phải là người một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, cô cũng khinh thường người như vậy, cho nên cô tuyệt đối không làm chuyện đó.
Cô cảm thấy cho dù là chuyện gì cũng từ từ giải quyết, dễ hợp dễ tan là tốt nhất.
Đúng vậy, chính là như vậy!
Hàn Nhã Thanh nói xong thì cụp mắt xuống, không hề nhìn Dương Tầm Chiêu.
Đúng vậy, cảm giác của cô là như vậy, nhưng sau khi cô nghiêm túc nói ra lại phát hiện mình không thoải mái như tưởng tượng.
Tâm trạng của cô cũng không giống nhẹ nhàng như tưởng tượng, lúc này cô cảm giác trái tim rất khó chịu, rất đau.
Cô quan tâm, cô để ý, cho nên rất đau!
Thì ra dễ hợp dễ tan không dễ dàng như vậy.
Nhưng cậu ba Dương đã có bé cưng, cô không thể cứ quấn lấy Dương Tầm Chiêu đúng không?!
Cô không làm được chuyện như vậy.
“Hàn Nhã Thanh, sao anh lại muốn cắn chết em như vậy.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, người phụ nữ này cố ý chọc tức anh.
Không cho cô nói, cô lại cố tình cứ nói, mà anh lại không có cách gì với cô.
Nói lời uy hiếp tàn nhẫn có ích gì? Anh vốn không nỡ với cô.
Không nỡ tổn thương cô một chút nào.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong mắt cô tức giận, anh cắn chết cô? Dựa vào cái gì?
Cô còn muốn cắn anh, rõ ràng người sai là anh.
“Bởi vì em ghen nên anh rất vui vẻ, nhưng em cũng phải biết rõ không thể ăn dấm của ai.”
Cậu ba Dương liên tục gọi điện thoại mấy lần, nhưng bé cưng Vũ Kỳ vẫn luôn không nghe máy, có lẽ bé cưng Vũ Kỳ đã ngủ, sợ là hôm nay sẽ không nghe máy.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái, không nói gì.
“Nhã Thanh, em có thể ghen với người nào cũng được, nhưng em thật sự không nên ghen với người này.” Cậu ba Dương biết không gọi được cho bé cưng Vũ Kỳ, vậy thì anh phải giải thích rõ ràng chuyện này.
Bé cưng Vũ Kỳ nói không thể nói với mẹ, nhưng hiện tại anh không thể giấu được, huống chi anh đã sớm không muốn giấu giếm, ngày đó bé cưng Vũ Kỳ bày trò gọi cho anh trước mặt ông cụ Dương và bà cụ Dương thì hôm sau anh đã bắt đầu chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng, mấy ngày nữa Dương Thị sẽ chuyển qua dưới danh nghĩa của Vũ Kỳ, Hàn Nhã Thanh chắc chắn cũng sẽ biết.
Hàn Nhã Thanh nhíu mày lại, có chút không hiểu ý của anh, nhưng cậu ba Dương giải thích thì cô sẽ nghe.
Ở trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng Dương Tầm Chiêu, cô biết rõ tình cảm của Dương Tầm Chiêu đối với mình.
Dương Tầm Chiêu nói rất đúng, cô vừa ghen tỵ, mà bởi vì ghen cho nên tức giận và kích động, vì vậy hình như vừa rồi cô thật sự có chút gây rối vô cứ.
Đương nhiên cô muốn anh giải thích.
“Nhã Thanh, con bé là bé cưng của anh.” Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại đưa tới trước mặt Hàn Nhã Thanh: “Con bé cũng bé cưng của em.”
Cậu ba Dương biết tiến không được lùi không được, hiện tại dưới tình huống này anh cũng không có đường lui.
Cô vốn giấu giếm chuyện đứa bé là cô sai, hiện tại bởi vì anh và bé cưng Vũ Kỳ vẫn luôn giấu cô nên ngược lại anh trở nên đuối lý.
Cậu ba Dương đột nhiên cảm giác con gái cưng đã đào hố hại mình.
Thỉnh thoảng áo bông nhỏ tri kỷ của anh vẫn đào hố anh một chút.
Cậu ba Dương thở dài, sau đó nhấn thông tin của bé cưng, chỉ vào đó: “Em xem số điện thoại này đi, có phải rất quen thuộc đúng không?”
Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn qua, vừa rồi màn hình hiện thị hai chữ bé cưng, không có số điện thoại, hiện tại Hàn Nhã Thanh thấy rõ số điện thoại thì hai mắt nhanh chóng trợn lên.
Đương nhiên cô biết rõ số điện thoại này, không phải là số điện thoại của bé cưng Vũ Kỳ sao?
Vì sao Dương Tầm Chiêu lại có số điện thoại của bé cưng Vũ Kỳ?
Cậu ba Dương còn ghi chú số điện thoại là bé cưng?
Cho nên…
Hàn Nhã Thanh là người thông minh, vừa rồi cô kích động không suy nghĩ, hiện tại cô hoàn toàn hiểu được, nhưng Dương Tầm Chiêu biết chuyện Vũ Kỳ từ lúc nào?
Dương Tầm Chiêu đã biết chuyện Vũ Kỳ, vậy Minh Hạo thì sao?
Dương Tầm Chiêu biết chuyện Minh Hạo chưa?
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm số điện thoại, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp.
“Nhã Thanh, có phải em nên giải thích cho anh một chút hay không?” Tuy rằng cậu ba Dương đuối lý, trong lòng có chút chột dạ nhưng anh vẫn muốn ra đòn phủ đầu.
“Không phải anh nên cho em một lời giải thích sao?” Nhưng Hàn Nhã Thanh đã hoàn toàn khôi phục lý trí, cô ngước mắt nhìn chằm chằm anh.
Cậu ba Dương lập tức lúng túng, quả nhiên ở trước mặt cô không phải chuyện gì cũng dễ lừa gạt.
Con gái cưng đã đào hố anh rồi.
“Bé cưng Vũ Kỳ đi tìm anh, bé cưng Vũ Kỳ nói tạm thời không nói với em, nói đến một lúc nào đó sẽ cho em ngạc nhiên.” Cậu ba Dương cũng không dám rất vòng vo, tuy rằng anh vốn có lý.
Con gái cưng đã đào hố cậu ba Dương mấy lần nên anh không chút do dự bán đứng bé cưng.
Trong lòng cậu ba Dương biết rõ cho dù bé cưng Vũ Kỳ làm gì cũng là con ruột của cô.
Nhưng anh không phải, cô sẽ không tức giận bé cưng Vũ Kỳ, nhưng sẽ tức giận với anh.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh không nói gì, giống như đang đợi anh nói tiếp.
Hàn Nhã Thanh thật sự đợi anh nói tiếp, cô muốn biết anh có biết chuyện của Minh Hạo hay không.
Nhưng trong mắt cậu ba Dương thì ánh mắt của Hàn Nhã Thanh lại có chút thay đổi.
“Nhã Thanh, anh biết mình không nên giấu em chuyện này.” Cậu ba Dương thở dài, dưới ánh mắt chăm chú của cô thì quyết định chủ động nhận sai: “Nhã Thanh, anh sai rồi, đây là lỗi của anh, anh không nên giấu em.”
“Lúc đó bé cưng Vũ Kỳ tìm anh thì anh rất vui vẻ, kích động, anh không nghĩ tới mình lại có con gái, anh không nghĩ tới…” Cậu ba Dương nghĩ đến tình huống lúc đó thì vẫn không nhịn được kích động.
“Ồ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, từ lời nói của anh thì Hàn Nhã Thanh biết được anh chỉ biết chuyện Vũ Kỳ mà chưa biết đến Minh Hạo.
Cho nên lúc ấy chỉ có Vũ Kỳ đi tìm anh, mà Minh Hạo đã trốn đi.
Hàn Nhã Thanh biết chắc chắn là ý của Minh Hạo, nói cách khác Minh Hạo không nhận anh, hoặc là nói Minh Hạo vẫn không muốn nhận anh.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến Minh Hạo thì không nghĩ nhiều đến chuyện khác.
“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Cậu ba Dương nhìn thấy phản ứng nhàn nhạt của cô thì có chút sững sờ, anh vốn cho rằng cô sẽ tức giận, không nghĩ tới cô lại bình tĩnh như thế.
“Không cần cảm ơn.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên cười cười, cô nghĩ đến Minh Hạo chỉ cho Vũ Kỳ nhận Dương Tầm Chiêu mà Minh Hạo không có đi, sợ là cậu bé có suy nghĩ riêng.
Từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh rất ít can thiệp vào chuyện của con trai, hơn nữa Hàn Nhã Thanh biết hiện tại tình cảm của Minh Hạo với Dương Tầm Chiêu có chút phức tạp, cho nên cô nghĩ Minh Hạo dùng cách của mình nhận Dương Tầm Chiêu mới có thể thật sự chấp nhận Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh cảm giác đây là chuyện của ba con bọn họ, cô không nên xen vào quá nhiều.
Sau đó cô hy vọng Dương Tầm Chiêu có thể thuận lợi thông qua thử thách của bé cưng Minh Hạo.
Nhưng cô hiểu rõ con trai mình, Minh Hạo muốn làm chuyện gì thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, cho nên Dương Tầm Chiêu muốn nhận con trai thì sợ là không đơn giản như vậy.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên thấy cậu ba Dương có chút đáng thương, không biết bé cưng Minh Hạo chuẩn bị chiêu gì đón tiếp cậu ba Dương.
“Nhã Thanh, anh thật sự không cố ý giấu em, anh đã chuyển Dương Thị qua danh nghĩa của Vũ Kỳ, thủ tục đang được xử lý, em sẽ nhanh chóng biết được, cho nên anh thật sự không muốn giấu em.” Phản ứng của Hàn Nhã Thanh càng bình tĩnh, cậu ba Dương càng sợ.
Lúc này cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh cười thì đáy lòng run rẩy, cậu ba Dương có cảm giác không tốt lắm.
Hàn Nhã Thanh nghe cậu ba Dương nói chuyển Dương Thị cho Vũ Kỳ thì có chút tức giận, nhưng đây là chuyện của ba con bọn họ, Hàn Nhã Thanh cũng không hỏi nhiều.
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tức giận?” Trong lòng cậu ba Dương càng sợ hãi, phản ứng của cô rất bình thường sao?
Bình thường sao?
Cô đang tức giận?
“Không tức giận.” Hàn Nhã Thanh cười rất rạng rỡ, cô thật sự không tức giận, cô chỉ có chút lo lắng cho cậu ba Dương, lo lắng cậu ba Dương có chịu được chiêu lớn của bé cưng Minh Hạo hay không.
Cậu ba Dương nhìn cô cười, muốn nhìn ra một chút sự khác thường, nhưng cô cười quá rạng rỡ, thật sự không giống dáng vẻ tức giận, trong lòng cậu ba Dương có chút khó hiểu, luôn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng lại không nói được chỗ nào không thích hợp.
Nhưng vào lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động.
CHƯƠNG 978: TRÒ HAY BẮT ĐẦU RỒI
Khách sạn cách âm rất tốt, có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài chứng tỏ bên ngoài có chuyện không nhỏ.
Cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh nhìn nhau một cái, hai người nhanh chóng đi tới cửa phòng, nhưng cũng không mở cửa mà là dán tai lên cửa nghe tiếng động.
“Mấy người làm gì? Vì sao mấy người lại bắt chúng tôi?” Bên ngoài truyền đến giọng của Bùi Vũ Ninh, nghe rất rõ ràng, chứng tỏ giọng nói Bùi Vũ Ninh rất lớn.
Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh cố ý nhắc nhở cô và Dương Tầm Chiêu.
Bùi Vũ Ninh sợ cô và Dương Tầm Chiêu sẽ đi ra ngoài, rõ ràng có người đang giở trò, nếu truyền thông biết cô và Bùi Vũ Ninh ở cùng khách sạn thì ngày mai lời khai của Bùi Vũ Ninh sẽ không được tin tưởng.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh biết rõ ý của Bùi Vũ Ninh nên hai người đứng ở trong không động đậy.
“Cái gì? Có người báo chúng tôi giao dịch không đứng đắn? Chứng cứ đâu? Cảnh sát không có chứng cứ đã tùy tiện bắt người sao?” Bùi Vũ Ninh lại lớn giọng nói, rõ ràng là cố ý.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy Bùi Vũ Ninh nói thì khóe môi cong lên cười lạnh, đối phương đúng là tốn không ít công sức.
Đối phương làm như vậy, thứ nhất là muốn dụ cô xuất hiện, thứ hai là vì thân phận của Bùi Vũ Ninh, thứ ba cũng muốn hành hạ tinh thần và thể xác Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh đã liên tục không nghỉ ngơi tốt mấy ngày, tối nay còn bị đưa đến cục cảnh sát thì chắc chắn không thể nghỉ ngơi được.
Không thể không nói người đứng sau đúng là lợi hại, có thể nhanh chóng điều tra ra thân phận của Bùi Vũ Ninh.
Nếu đối phương điều tra được thân phận của Bùi Vũ Ninh thì có thể điều tra được phòng của cô, chắc chắn cũng có thể điều tra được phòng của cô và Dương Tầm Chiêu.
Xem ra vở kịch ngày mai sẽ càng đặc sắc hơn.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không đi ra ngoài, đến khi bên ngoài khôi phục sự yên tĩnh.
“Xem ra tin tức của người kia rất nhanh.” Trên mặt Dương Tầm Chiêu cũng mang theo lạnh lẽo: “Chuyện này rất có thể là người của Quỷ Vực chi thành làm…”
Dương Tầm Chiêu dừng một chút, trên mặt tràn đầy nghiêm túc: “Trong thời gian ngắn như vậy, anh cảm thấy người của Quỷ Vực chi thành ở thành phố A và Hải Thành không thể làm được những chuyện này.”
“Ừ, cho nên có thể toàn bộ Quỷ Vực chi thành trở thành kẻ địch của chúng ta.” Hàn Nhã Thanh hơi cong khóe môi: “Toàn bộ Quỷ Vực chi thành xem chúng ta là kẻ địch, có phải chúng ta nên cảm thấy vinh hạnh hay không?”
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cười khẽ, xảy ra chuyện như vậy mà cô còn có thể đủ bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đúng là vợ của anh.
“Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi ngủ.” Cậu ba Dương ôm cô vào lòng, hôn lên mặt cô.
Anh biết từ trước đến nay cô làm việc cẩn thận chu toàn, không bỏ sót chuyện gì, với năng lực của cô thì không thể nào không nghĩ tới những chuyện này, cho nên cậu ba Dương hoàn toàn không hề lo lắng.
Phản ứng của cô cũng chứng minh được điều này.
Hàn Nhã Thanh liếc anh một cái, khóe môi cong lên, cô phát hiện Dương Tầm Chiêu ngày càng hiểu mình.
Đương nhiên cậu ba Dương nói đi ngủ là ngủ đơn thuần, tuy rằng anh biết cô đã sớm chuẩn bị tất cả, nhưng mấy ngày nay vì chuyện của Đường Vân Thành nên cô vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, anh rất đau lòng.
Ngày hôm sau Hàn Nhã Thanh tỉnh dậy cũng không rời khỏi khách sạn.
Ngày hôm qua sau khi bà Lưu kiện Lý Minh thì bộ phận liên quan lập tức tham gia, sắp xếp chín giờ sáng hôm nay công khai thẩm tra xử lí, truyền thông lớn nhất Hải Thành phụ trách phát sóng trực tiếp hiện trường.
Không đến chín giờ, đặc phái viên Chu Hiệp hội bảo vệ quốc tế đã tới, anh ta mang theo một vị luật sư nổi tiếng, Bùi Vũ Ninh không đi chung với bọn họ.
Nhưng đúng chín giờ, thẩm tra xử lí lập tức bắt đầu thì Bùi Vũ Ninh xuất hiện.
Bùi Vũ Ninh nhìn có vẻ tiều tụy.
Đặc phái viên Chu nhìn thấy cô tới thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, liên tục giới thiệu nói: “Đây là Bùi Vũ Ninh, cô ấy là chuyên gia truy vết nổi tiếng, cũng là người phụ trách tổ chức ‘Duy tâm’ bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ trên toàn thế giới, lần này chúng tôi mời Bùi Vũ Ninh tới, Bùi Vũ Ninh cũng đồng ý giúp miễn phí cho Bà Lưu.”
Luật sư đối phương nghe đặc phái viên Chu nói thì khóe môi cười lạnh, nhưng anh ta cũng không nói thêm gì, có mấy lời chưa phải là lúc nói ra.
Bùi Vũ Ninh gật đầu với truyền thông, không nói gì, có chút uể oải.
Lý Minh cũng mời luật sư, không ai biết luật sư của Lý Minh, không phải là luật sư nổi tiếng.
Nhưng khi Hàn Nhã Thanh xem phát sóng trực tiếp thấy luật sư kia thì đôi mắt lóe lên, luật sư này tuyệt đối không đơn giản, chỉ sợ cũng là người của Quỷ Vực chi thành.
Xem ra lần này người của Quỷ Vực chi thành định ăn thua đủ với cô, cô không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với người Quỷ Vực chi thành lúc nào?
“Hiện tại thẩm tra xử lí công khai bắt đầu.” Nhân viên thấy người đã đến đủ thì lập tức tuyên bố.
“Ông Lý, Bà Lưu kiện ông ngày hai mươi hai, cũng chính là ngày con gái ông xảy ra chuyện, ông đã đến chỗ cô ta, còn cưỡng ép cô ta…” Luật sư Tần của hiệp hội bảo vệ quốc tế mở miệng đầu tiên.
“Không có, hôm đó tôi không hề đi tìm cô ta, cô ta đang vu khống tôi.” Lý Minh không đợi luật sư Tần nói xong đã lớn tiếng phản bác.
“Trong thời gian Bà Lưu nói thì đương sự của tôi có bằng chứng không ở đó.” Luật sư Tống của Lý Minh cũng mở miệng phản bác: “Ngày đó, ông Lý vẫn luôn uống rượu với mấy người trong thôn, sau đó ông ta phát hiện con gái mình mất tích nên cùng với mấy người trong thôn đi tìm con gái ông ta, cho nên Bà Lưu đang vu khống, chúng tôi nghi ngờ mục đích Bà Lưu làm như vậy.”
Luật sư Tống nói rất tự tin: “Bên tôi yêu cầu mời nhân chứng.”
“Đồng ý.” Thẩm phán gật đầu đồng ý.
Sau đó mấy người trong thôn đi tới, mấy người này chứng minh ngày đó Lý Minh thật sự vẫn luôn ở chung với bọn họ.
Lời khai của bọn họ hoàn toàn giống nhau, lời khai của mấy người vẫn có trọng lượng.
Hơn nữa mấy người dân nói rất rõ, không có lỗ hổng, rõ ràng không phải nói dối.
“Thẩm phán, sự thật chứng minh Bà Lưu vu khống, trong thời gian Bà Lưu nói thì đương sự của tôi vốn không đi tìm cô ta, càng không thể cưỡng ép cô ta.” Luật sư Tống nhìn luật sư Tần và Bùi Vũ Ninh một cái, trên mặt cười lạnh.
“Bà Lưu, mời cô đưa ra lời giải thích.” Luật sư Tống nhìn phía Bà Lưu, giọng điệu chất vấn.
Bà Lưu cúi đầu, không nói gì.
Bà Lưu im lặng làm cho mọi người rất bất ngờ, cũng khiến mọi người không nhịn được suy đoán Bà Lưu thật sự vu khống.
Cuối cùng đối phương mời mấy nhân chứng.
“Bà Lưu, mời cô giải thích.” Luật sư Tống nhìn thấy Bà Lưu không nói lời nào thì khóe môi càng cười lạnh.
“Tôi đã nói cô ta vu khống, tôi muốn kiện cô ta tội vu khống, tôi muốn kiện cô ta, có người mua chuộc cô ta hại con gái và tôi.” Lý Minh thấy tình huống trước mắt thì trên mặt càng thêm đắc ý, giọng nói cũng cao hơn.
“Bà Lưu, mời cô nói rõ tình hình.” Bà Lưu vẫn luôn im lặng, thẩm phán chỉ có thể mở miệng nói.
Bà Lưu vẫn im lặng.
Mọi người ở đây càng bất ngờ, cũng rất kinh ngạc.
Mọi người xem phát sóng trực tiếp bắt đầu bàn tán.
“Chẳng lẽ có người mua chuộc mẹ cô bé này sao?”
“Không thể nào? Đây là mẹ ruột của cô bé.”
“Nhưng Bà Lưu đã sớm bỏ rơi con gái mình, hơn nữa chuyện đã xảy ra nhiều ngày như vậy mà cô ta mới ra mặt, chuyện này có chút kỳ lạ.”
Luật sư Tần không nói gì thêm.
Bùi Vũ Ninh cũng không nói gì.
“Thẩm phán, tôi muốn kiện cô ta, tôi mong được điều tra rõ ràng.” Lý Minh càng đắc ý, đứng tại chỗ nói muốn kiện Bà Lưu: “Tôi không chỉ kiện cô ta vu khống, tôi còn muốn kiện cô ta bắt tay với người ngoài hại con gái tôi.”
“Thẩm phán, đương sự của tôi muốn kiện Bà Lưu, nếu hôm nay thẩm tra xử lí công khai, tôi khẩn thiết cầu xin thẩm tra xử lí lời cáo buộc của đương sự tôi.” Luật sư Tống nói xong thì nhìn Bùi Vũ Ninh một cái, bởi vì chuyện tối hôm qua nên Bùi Vũ Ninh cũng khó bảo vệ được mình.
Đương nhiên bởi vì chuyện tối hôm qua nên lời nói của Bùi Vũ Ninh dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ, đến lúc đó ngược lại sẽ càng đẩy nhà họ Đường xuống vực sâu.
Huống chi bọn họ còn có chứng cứ khác có lợi hơn.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp thì khóe môi cong lên, cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu rồi.
CHƯƠNG 979: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG, BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (1)
“Tôi có một bản báo cáo giám định thương tích của Bà Lưu, Bà Lưu ngày 23 đến bệnh viện kiểm tra, trên báo cáo thể hiện người của Bà Lưu có nhiều chỗ bị thương, quan trọng hơn là phần đầu của hà văn Lưu bị đánh nghiêm trọng, dẫn đến phần đầu bị thương, bác sĩ chứng minh khi Bà Lưu đến bệnh viện kiểm tra thì tâm lý còn có chút hoảng hốt, ký ức hỗn loạn, nói chuyện lộn xộn, những chuyện này liên quan đến việc phần đầu của Bà Lưu bị thương, ông Lý và Luật sư Tống nghi ngờ thời gian đương sự của tôi nói có vấn đề cũng có thể hiểu được, bởi vì lúc đó phần đầu của Bà Lưu bị thương nặng dẫn đến ký ức hỗn loạn.” Luật sư Tần mới mở miệng, anh ta lấy tài liệu trình lên.
“Bệnh viện đã đưa ra bằng chứng, thương tích trên người Bà Lưu không thể sai được, nếu đối phương nghi ngờ thời gian Bà Lưu nói có vấn đề thì tôi mong cảnh sát điều tra rõ hành tung của ông Lý vào ngày hai mươi hai và rạng sáng hai mươi ba.”
“Đêm qua chúng tôi đã điều tra rõ hành tung của ông Lý trong khoảng thời gian này.” Bùi Vũ Ninh vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
Luật sư Tống sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh, Bùi Vũ Ninh còn dám mở miệng, đúng là tự mình tìm chết, Bùi Vũ Ninh còn chịu đựng được chuyện tối qua.
“Đêm qua, cảnh sát trưởng Lưu và tôi đã đến thôn Ngọc Thủy, còn có phóng viên Trịnh Nguyệt ở Hải Thành đi cùng, toàn bộ quá trình kiểm tra rất rõ ràng và công khai.” Con ngươi Bùi Vũ Ninh liếc Luật sư Tống một cái, khóe môi hơi hơi ngoéo một cái.
Người của Qủy Vực Chi Thành rất lợi hại, nhưng so với Nhã Thanh đa mưu túc trí thì Nhã Thanh đã sớm đoán được bọn họ đến Hải Thành sẽ không thoát khỏi tai mắt của Quỷ Vực, cho nên cô và Nhã Thanh tới Hải Thành cũng không hề che giấu.
Nhã Thanh nhà cô đã đoán tất cả tình huống, tình huống tối qua là bất ngờ, nhưng vẫn nằm trong dự đoán của Nhã Thanh, nếu đã có trong dự đoán thì sẽ có cách giải quyết.
Có thể nói tối qua bọn họ làm như vậy cũng coi là giúp bọn họ.
Luật sư Tống nghe Bùi Vũ Ninh nói thì sắc mặt thay đổi, khóe môi cười lạnh cũng nhanh chóng giấu đi.
“Thưa thẩm phán, tôi muốn mời cảnh sát trưởng Lưu và phóng viên Trịnh Nguyệt đã giúp tôi đi tìm bằng chứng lên tòa, chứng minh tính chân thật tài liệu của tôi.”
“Đồng ý.” Thẩm phán sẽ không từ chối.
Một người là cảnh sát, một người là phóng viên nổi tiếng chính trực ở Hải Thành, hai người này ra mặt làm nhân chứng thì không ai nghi ngờ.
Cho nên hiện tại mọi người càng tò mò tối qua Bùi Vũ Ninh đã điều tra được gì?
Cảnh sát trưởng Lưu và Trịnh Nguyệt đi lên chứng minh lời Bùi Vũ Ninh nói.
Sắc mặt của luật sư Tống có chút khó coi.
“Ông Lý, xin hỏi ông đã ở đâu trong khoảng thời gian từ ba giờ đến bốn giờ ngày hai mươi ba?” Bùi Vũ Ninh không nói thẳng chứng cứ đã điều tra được, mà đột nhiên hỏi Lý Minh một câu.
Lý Minh nghe Bùi Vũ Ninh hỏi thì sắc mặt thay đổi, bởi vì khiếp sợ nên hai mắt trợn lên theo bản năng, thậm chí cả người có chút run rẩy.
Mọi người thấy phản ứng của Lý Minh thì chắc chắn có vấn đề, Lý Minh đã làm chuyện trái với lương tâm, nếu không thì không thể nào sợ như vậy.
Sắc mặt của luật sư Tống càng khó xem.
“Ông Lý, mời ông trả lời câu hỏi của tôi.” Bùi Vũ Ninh lại truy vấn một câu.
“Tôi, tôi, tôi…” Lý Minh sợ đến mức tay run lên, nói lắp bắp.
“Tôi đưa con gái đến bệnh viện.” Lý Minh phản ứng lại thì nhanh chóng nói một câu.
“Khoảng thời gian tôi hỏi là trước khi ông Lý đưa con gái đến bệnh viện.” Bùi Vũ Ninh nhìn chằm chằm ông ta, không cho xoay chuyển tình hình.
“Tôi tách khỏi bọn họ, sau khi tôi đưa con gái về nhà thì phát hiện trên người con bé có thương tích, sau đó tôi đưa con gái đến bệnh viện, có lẽ lúc đó tôi và con gái ở nhà, con gái tôi có thể chứng minh.” Lý Minh phản ứng nhanh, lúc này đã lấy lại tinh thần, tuy rằng còn có chút hoảng loạn nhưng đã khôi phục lý trí.
“Ông Lý muốn Lý Tiểu Ngân ra tòa làm nhân chứng sao?” Bùi Vũ Ninh đột nhiên hỏi một câu.
Bùi Vũ Ninh nói xong thì mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Minh.
“Đúng vậy, tôi muốn mời con gái ra tòa làm chứng.” Lý Minh thở phào một hơi, ông ta biết chỉ có cách này, ông ta biết con gái chắc chắn sẽ phối hợp với mình, chỉ cần con gái làm chứng cho ông ta thì những người đó cũng không thể làm gì.
“Được, vậy mời Lý Tiểu Ngân ra tòa làm chứng.” Nếu Lý Minh tự mình đưa ra yêu cầu thì bộ phận liên quan cũng không thể từ chối.
Bùi Vũ Ninh cúi đầu, giống như đang đọc tài liệu, nhưng trong con ngươi lại có chút phức tạp, còn có chút nặng nề.
Hôm nay Lý Tiểu Ngân đi theo Lý Minh đến đây, nhưng lúc trước vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên Lý Tiểu Ngân nhanh chóng đến đây.
“Tôi có thể làm chứng cho ba tôi, ba tôi nói là sự thật.” Sau khi Lý Tiểu Ngân biết được tình huống thì lập tức làm chứng cho Lý Minh.
Lý Tiểu Ngân nói xong thì biểu cảm tự nhiên, nhìn có vẻ không quá khác thường, cả người hơi run rẩy, giống như có chút sợ hãi.
“Lý Tiểu Ngân, con nói có thể làm chứng cho ba mình, vậy tôi có thể hiểu là con vẫn luôn tỉnh táo trong khoảng thời gian hơn hai giờ ngày hai mươi ba từ khách sạn đến bệnh viện đúng không?” Giọng Bùi Vũ Ninh có vẻ nhẹ nhàng.
“Đúng, tôi luôn tỉnh táo.” Lý Tiểu Ngân nhanh chóng gật đầu, cô bé suy nghĩ rồi nói thêm một câu: “Bởi vì trên người quá đau nên tôi muốn ngủ cũng không ngủ được.”
Bùi Vũ Ninh nghe cô bé nói thì đáy lòng thầm thở dài một hơi, đứa nhỏ này chỉ có mười một tuổi, nhưng lúc nói dối lại không hề thay đổi sắc mặt.
Cô không đành lòng tổn thương một cô gái nhỏ như vậy, nhưng hành động của cô bé chỉ có mười một tuổi này quá sai trái.
“Hiện tại tôi trình lên chứng cứ đã điều tra được vào tối hôm qua, tôi và cảnh sát Lưu còn có phóng viên Trịnh đã phát hiện ra hung khí có máu trong một hang động phía sau thôn Ngọc Thủy, cảnh sát đã chứng minh trên đó có vân tay của Lý Minh, từ vết máu trên hung khí và hiện trường thì tôi có thể phân tích ra thời gian từ ba giờ đến bốn giờ ngày hai mươi ba, còn vết máu có phải là của Bà Lưu hay không thì hiện tại bộ phận liên quan đang kiểm tra, có lẽ kết quả sẽ nhanh chóng có.” Bùi Vũ Ninh không nhìn cô gái nhỏ, tuy rằng cô bé còn nhỏ nhưng cũng là người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Bùi Vũ Ninh nói xong thì cả người Lý Minh mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống mặt đất, nếu không phải ông ta đang ngồi thì sợ là đã sớm nằm trên mặt đất.
Vẻ mặt cô gái nhỏ vốn bình thường, lúc này lại hoàn toàn khiếp sợ, cô bé nhìn chằm chằm Bùi Vũ Ninh giống như nhìn thấy quỷ, có khủng bố lại càng oán hận.
CHƯƠNG 980: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG, BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (2)
“Kết quả phân tích vết máu trên hung khí đã có.” Đúng lúc này một cảnh sát cầm báo cáo đi tới.
“Là của Bà Lưu sao?” Luật sư Tần mở miệng hỏi một câu.
“Không phải.” Nhân viên cảnh sát lắc đầu.
Lý Minh nghe cảnh sát nói thì chẳng những không thở phào mà sắc mặt càng khó coi, lúc này cả người ông ta run rẩy.
Hai chân Lý Tiểu Ngân mềm nhũn, quỳ gối xuống đất.
“Vết máu trên hung khí là của con gái ông Lý, Lý Tiểu Ngân.” Cảnh sát nhìn Lý Tiểu Ngân quỳ trên mặt đất một cái, anh ta cũng có chút đau lòng cho cô gái nhỏ, nhưng sự thật là sự thật, anh ta là cảnh sát, không thể nói dối.
Cảnh sát nói xong thì bầu không khí im lặng, mọi người hoàn toàn khiếp sợ.
Vết máu trên hung khí là của Lý Tiểu Ngân?
Vì sao là Lý Tiểu Ngân?
Trong thời gian đó, trong hang động?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên hung khí có vân tay của Lý Minh, mà vết máu là của Lý Tiểu Ngân?
Mọi người đã đoán được, nhưng lại cũng không dám tin.
“Tôi không có, mấy người đang nói dối, hôm đó tôi đưa con gái về nhà xong thì phát hiện con gái bị thương, tôi lập tức đưa con gái đến bệnh viện, không hề đi qua hang động cô nói, mấy người đang nói dối, mấy người đang vu khống tôi.” Lý Minh lấy lại tinh thần, lớn tiếng phản bác.
“Cửa thôn Ngọc Thủy có máy giám sát, hai năm trước mấy sinh viên đi du lắp, lúc ấy bọn họ đang nghiên cứu số liệu, sau đó không tháo xuống, nhưng có rất ít người biết máy giám sát này, máy giám sát đã quay lại thời điểm bốn giờ hai mươi phút, ông Lý lái một chiếc xe biển số 541 mang theo Lý Tiểu Ngân đi qua.”
Bùi Vũ Ninh dừng một chút, nhìn Lý Minh đang sững sờ một cái, sau đó tiếp tục nói: “Bốn giờ hai mươi phút ông Lý lái chiếc xe tải rời khỏi thôn Ngọc Thủy, nhưng lúc ông Lý đến bệnh viện lại ngồi xe taxi, ông Lý đã để chiếc xe tải ở bãi rác ở vùng ngoại thành Hải Thành, cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe tải, sau khi kiểm tra kỹ, lúc ông Lý lái xe đến vẫn bình thường, xăng cũng còn, xin hỏi dưới tình huống này vì sao ông Lý lại bỏ chiếc xe của mình mà ngồi xe taxi?”
“Tôi, tôi không quen đường đi…” Trong lòng Lý Minh đã rất luống cuống, nhưng ông ta vẫn nói dối.
“Theo cảnh sát điều tra trước kia ông Lý làm việc cho công ty giao hàng ở Hải Thành một năm, biết rất rõ đường đi ở Hải Thành.” Bùi Vũ Ninh vạch trần lời nói của Lý Minh.
Lý Minh không nói nên lời.
“Dấu bánh xe ngoài hang động hoàn toàn trùng khớp với bánh xe của ông Lý.” Bùi Vũ Ninh lại ném một quả bom trước mặt mọi người: “Chiếc xe bán tải bị trộm trong một gara bỏ hoang, trước đó nó ở trong gara nửa năm, ngày hai mươi hai thôn Ngọc Thủy có trận mưa to, đến chạng vạng tối mới tạnh, sau năm giờ sáng ngày hai mươi ba nó vẫn luôn đậu ở bãi rác, cho nên dấu bánh xe trước hang động chỉ có thể là rạng sáng hai mươi ba, mà chiếc xe bán tải này cũng chỉ có ông Lý lái, chứng tỏ rạng sáng ngày hai mươi ba ông Lý đã lái qua hang động.”
“ông Lý còn muốn bổ sung gì không?” Bùi Vũ Ninh hỏi Lý Minh lại không nhịn được nhìn Lý Tiểu Ngân một cái, lúc này Lý Tiểu Ngân ngồi dưới đất, ngơ ngác, không biết suy nghĩ cái gì.
Lý Minh ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích cũng không nói gì, không phải ông ta không muốn nói, mà là ông ta không biết nói gì.
“Sự thật chứng minh ông Lý đón Lý Tiểu Ngân từ khách sạn, sau khi tách khỏi mấy người dân cũng không về nhà, mà là đến hang động, hiện tại ông Lý có thể nói xem ông đến hang động làm gì không? Vì sao trong hang động có hung khí chứa vân tay của ông Lý, còn dính máu của Lý Tiểu Ngân, lúc đó ông Lý đã làm gì Lý Tiểu Ngân trong hang động?” Bùi Vũ Ninh không phải không đồng tình với Lý Tiểu Ngân, nhưng sự thật là sự thật, không thể bởi vì bạn còn nhỏ tuổi thì phải giấu giếm sự thật.
Mọi người ở đó đã hiểu, đương nhiên người xem phát sóng trực tiếp cũng hiểu được.
“ông Lý, xin hỏi lúc đó ông đã làm gì con gái mình?” Có phóng viên không nhịn được hỏi.
“ông Lý, thương tích trên người con gái ông là do Vân Thành làm hay là ông làm?” Một phóng viên khác càng hỏi trực tiếp.
Mà phóng viên hỏi xong thì mọi người ồ lên.
Cả người Lý Minh cứng đờ, ông ta nhanh chóng ngước mắt nhìn phóng viên kia một cái, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi không thể không chế, phản ứng của ông ta đã chứng minh lời phóng viên nói.
Mọi người ở đây còn có người xem phát sóng trực tiếp đã hiểu rõ.
“Tôi có thể chứng minh bằng chứng của Bùi Vũ Ninh là thật.” Cảnh sát trưởng Lưu gãi đúng chỗ ngứa nói một câu.
Khóe môi Lý Minh giật giật, không nói được gì, ông ta cho rằng mình đã làm không chê vào đâu được, lại không nghĩ tới người ta điều tra ta được.
“Ông Lý, mời ông giải thích rạng sáng ngày hai mươi ba ông đã làm gì trong hang động? Vì sao trong hang động có hung khí có vân tay của ông Lý, còn có máu của Lý Tiểu Ngân?” Cảnh sát phụ trách chuyện này hỏi Lý Minh, lời anh ta nói không giống như phóng viên, phóng viên hỏi Lý Minh có thể không trả lời, nhưng cảnh sát hỏi thì Lý Minh phải trả lời.
“Tôi, tôi, tôi…” Lý Minh không nhịn được run rẩy, nửa ngày không nói được gì.
Mọi người nhìn phản ứng của Lý Minh thì đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Mẹ nó, sự thật là như vậy sao? ông ta tự mình làm cho con gái bị thương như thế, sau đó vu khống cho Đường Vân Thành?” Có người lập tức nói to, đương nhiên cũng nói ra sự thật.
“Đúng là không bằng cầm thú.”
“Cô gái nhỏ luôn đang nói dối sao? Vừa rồi cô bé còn làm chứng giả cho Lý Minh, hơn nữa cô bé nói mình hoàn toàn tỉnh táo, cho nên cô bé biết mọi chuyện… Việc này càng nghĩ càng thấy khủng khiếp.”
“Cô gái mười một tuổi lại làm ra chuyện như vậy, tôi không thể tin được, nhưng sự thật lại làm cho tôi không thể không tin.”
“Cô ta là cô gái nhỏ mười một tuổi sao? Thật sự làm cho người ta khó tin.”
Bởi vì thẩm tra xử lí công khai, cho nên có không ít người, tiếng mọi người bàn tán không ngừng truyền tới.
Sự thật đã quá rõ ràng.
“Tại bà, tại bà, vì sao bà nhiều chuyện như thế.” Lý Tiểu Ngân vốn quỳ gối dưới đất đột nhiên bò đến trước mặt Bà Lưu, đưa tay nắm lấy tóc Bà Lưu: “Ai cần bà xen vào việc người khác, đều do bà làm hại.”
“Tiểu Ngân, con đừng như vậy, mẹ muốn tốt cho con, mẹ không thể để con tiếp tục như thế…” Bà Lưu bị con gái nắm lấy tóc thì đau đớn hít một hơi, lại còn khuyên con gái.
CHƯƠNG 981: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG, BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (3)
“Tôi không cần bà lo, tôi thế nào? Tôi làm sai cái gì? Tôi chỉ muốn sống tốt hơn, bọn họ có mọi thứ, tôi không có gì cả, tôi chỉ muốn sống tốt hơn là sai sao?” Lý Tiểu Ngân vốn không nghe Bà Lưu khuyên giải.
“Tiểu Ngân, con không chỉ tổn thương bản thân mình mà còn tổn thương tới người khác…” Bà Lưu nghe con gái nói thì trong lòng rất đau, sao con gái cô ta lại biến thành như vậy? Tại sao biến thành như vậy?
“Người kia lợi hại như thế, người kia là lãnh đạo, hơn nữa ông ta có mọi thứ, mà tôi lại không có gì, ông ta giúp tôi một chút, giúp tôi kiếm tiền, chuyện này có gì không đúng.” Lý Tiểu Ngân lại cắt ngang lời Bà Lưu nói.
Hành động của Lý Tiểu Ngân làm cho mọi người kinh ngạc, mà Lý Tiểu Ngân càng nói càng khiến mọi người trợn mắt há miệng, suy nghĩ của cô bé này thật là đáng sợ, khó trách cô bé nói dối lại không thay đổi sắc mặt.
Bây giờ mọi người đã biết rõ mọi chuyện, từ đầu ai cũng đồng tình với cô gái nhỏ, mà hiện tại…
“Rốt cuộc sự thật đã sáng tỏ.” Ở Khách sạn Dương Tầm Chiêu ôm lấy Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng hôn lên tai cô một cái: “Quan trọng là kết quả như vậy sẽ không làm cho bất cứ ai nghi ngờ, đây mới là điều quan trọng nhất.”
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết thuận lợi.
Điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên vang lên, Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua màn hình thì khóe môi cong lên.
“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng Đường Lăng truyền tới, từ trước đến nay Đường Lăng vốn bình tĩnh lại mang theo kích động: “Nhã Thanh, nếu không có em…”
“Anh cả, anh không thể cảm ơn bằng miệng được, phải thực tế một chút.” Hàn Nhã Thanh cắt ngang lời Đường Lăng nói, người một nhà không cần nói những lời khách sáo.
“Được rồi, em muốn gì thì anh cả cũng cho em.” Đường Lăng hiểu rõ ý của cô nên cười khẽ ra tiếng.
“Không cần, chúng tôi không thiếu gì cả.” Hàn Nhã Thanh còn chưa trả lời, Dương Tầm Chiêu nói với điện thoại một câu.
“Dương Tầm Chiêu, tôi cho em gái mình, tôi cho đường đường chính chính, nhưng cậu thì sao, cậu là gì của Nhã Thanh? Nhã Thanh cũng không thèm cậu và đồ của cậu.” Tâm trạng Đường Lăng hoàn toàn thả lỏng, hiếm khi oán hận với Dương Tầm Chiêu.
Sắc mặt cậu ba Dương lập tức thay đổi, sau đó cúp máy giúp Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái, khóe môi không nhịn được giật giật, người này ngày càng ấu trĩ.
Nhưng Đường Lăng cũng không nói chuyện quan trọng khác nên Hàn Nhã Thanh không nói thêm gì.
Bùi Vũ Ninh nhanh chóng quay về khách sạn, đương nhiên anh Phó đi theo.
“Cậu muốn quay về luôn sao?” Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh là người bận rộn, mọi chuyện đã được giải quyết, Bùi Vũ Ninh nhất định phải trở về.
“Nhã Thanh, tớ theo cậu đến thành phố A.” Nhưng Bùi Vũ Ninh lại kéo tay Hàn Nhã Thanh, Bùi Vũ Ninh vừa nói vừa trừng mắt nhìn anh Phó một cái.
“Theo tớ về thành phố A? Cậu chắc chứ?” Hàn Nhã Thanh chớp mắt, tình huống của hai người này là sao, cho dù hai người có chuyện gì thì Bùi Vũ Ninh cũng không đến mức ăn vạ bên cạnh cô chứ?
“Chắc chắn.” Bùi Vũ Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, sao cô có thể quay về, người đàn ông không rời một bước đi theo cô, chẳng lẽ cô còn có thể đưa anh ta quay về?
Cho nên cô quyết định đi theo Hàn Nhã Thanh trước, sau đó tìm một cơ hội thoát khỏi người đàn ông này, cô lại quay về.
“Được rồi.” Hàn Nhã Thanh không hỏi nhiều, chẳng qua cô nhìn anh Phó nhiều hơn một cái, anh Phó này đúng là lợi hại, có thể ép Bùi Vũ Ninh đến mức này.
Mỗi lần Bùi Vũ Ninh hoàn thành nhiệm vụ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất quay về, bởi vì chỗ đó có mối tình đầu của Bùi Vũ Ninh.
Hiện tại bởi vì anh Phó này, Bùi Vũ Ninh không vội vàng quay về gặp mối tình đầu luôn sao?
Lợi hại!!
Chuyện của Đường Vân Thành đã hoàn toàn giải quyết, mấy người cùng quay về thành phố A.
Đường Vân Thành còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên không đi cùng bọn họ.
Sau khi quay về thành phố A, Dương Tầm Chiêu đi theo Hàn Nhã Thanh đến nhà họ Đường.
Lý do của cậu ba Dương rất đầy đủ, anh muốn đi gặp con gái.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, lý do này của anh làm cho cô không thể ngăn cản, nhưng hiện tại anh vẫn chưa biết chuyện của Minh Hạo, nếu anh đến nhà họ Đường gặp Vũ Kỳ thì sợ là sẽ phát hiện chuyện Minh Hạo.
Đến lúc đó Minh Hạo có thể trách cô không?
Nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện Minh Hạo vốn sắp xếp Vũ Kỳ đi gặp Dương Tầm Chiêu, nếu Minh Hạo sắp xếp Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu nhận nhau thì chắc chắn đã nghĩ đến tình huống này.
Cho nên này cũng không thể trách cô.
Vì vậy Hàn Nhã Thanh không có ngăn cản Dương Tầm Chiêu.
Nhưng khi bọn họ quay về nhà họ Đường thì Vũ Kỳ lại không ở nhà, bà cụ Đường chỉ nói một câu: “Đi ra ngoài chơi rồi.”
Bà cụ Đường nhìn về phía Dương Tầm Chiêu thì hừ lạnh một tiếng.
Mấy ngày nay nhà họ Đường xảy ra chuyện vốn giấu giếm hai cụ, nhưng sau đó chuyện ngày càng lớn, chắc chắn không giấu được, hai cụ đã biết.
Nhưng Hàn Nhã Thanh nói bọn họ không nên gấp gáp, cô sẽ giải quyết mọi chuyện, bọn họ cũng biết năng lực của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh nói vô cùng chắc chắn, cho nên bọn họ cũng không quá lo lắng.
Hôm trước hai người tham gia hôn lễ của cháu trai người bạn, hôn lễ đã sớm chuẩn bị, thiệp mời cũng đưa tới, bọn họ cũng không thể không đi.
Trong hôn lễ bọn họ gặp ông cụ Dương và bà cụ Dương.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương nhìn thấy bọn họ thì lập tức tránh xa, không thèm chào hỏi, hoàn toàn vạch rõ giới hạn giữa nhà họ Dương và nhà họ Đường với mọi người.
Đương nhiên trong hôn lễ cũng có rất nhiều người cố tình bắt chước bọn họ giữ khoảng cách, nhưng không biểu hiện rõ như ông cụ Dương và bà cụ Dương, người ta còn chào hỏi một cái, nói mấy câu, nhưng không nhiệt tình giống như bình thường.
Ông cụ Đường và bà cụ Đường còn không hiểu suy nghĩ của người nhà họ Dương sao, ông bà cụ nhà họ Dương thấy Đường Vân Thành xảy ra chuyện, cảm thấy nhà họ Đường sắp sụp đổ, sợ liên luỵ đến bọn họ.
Lúc trước bọn họ còn đến cửa cầu hôn, nói muốn hai nhà liên hôn, kết quả nhà họ Đường vừa xảy ra chuyện thì nhà họ Dương đã trốn xa, bà cụ chưa từng gặp người nào nịnh hót như người nhà họ Dương.
May là Dương Tầm Chiêu nói đến gặp Vũ Kỳ, nếu không thì bà cụ nhà họ Đường đã nổi giận với cậu ba Dương.
Nhưng bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ thật sự đi ra ngoài chơi, Sở Bách Hà tới thành phố A nên đưa hai bé cưng ra ngoài chơi.
Trong một nhà hàng, Sở Bách Hà và hai bé cưng, một lớn hai nhỏ đang bí mật lập kế hoạch lớn.
“Tối ngày mai có một buổi đấu giá, cậu ba Dương cũng sẽ tham gia, con và dì cùng đi, kế hoạch đối phó cậu ba Dương của con có thể bắt đầu từ buổi đấu giá.” Sở Bách Hà nghe nói Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu nhận nhau, nhưng Minh Hạo lại muốn thử thách cậu ba Dương, cô ta lập tức bắt đầu hưng phấn nghĩ cách, chuyện như vậy sao có thể thiếu cô ta chứ.
Cô ta vốn muốn tham gia buổi đấu giá này, cho nên cô ta biết danh sách có cậu ba Dương.
“Thật sao? Thật là tốt quá.” Hai mắt của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo sáng lên, cậu bé đã lên kế hoạch rất lâu, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội thích hợp, đây là một cơ hội không tệ.
“Cứ quyết định như vậy, con lên kế hoạch thật tốt, ngày mai dì đưa con tham gia buổi đấu giá.” Sở Bách Hà cười híp hai mắt, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn sợ thiên hạ không loạn.
Sở Bách Hà và Đường Minh Hạo bắt tay nhau thì sợ là thật sự đại loạn.
CHƯƠNG 982: BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (1)
“Minh Hạo, con có kế hoạch gì vậy, có thể nói một chút với dì được không, đến lúc đó dì sẽ phối hợp tốt với con.” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, cười nịnh nọt, cô ta thật sự rất muốn biết bé cưng Minh Hạo sẽ có kế hoạch gì.
“Đến lúc đó dì sẽ biết, còn chuyện phối hợp? Chuyện này không cần nói trước với dì, đến lúc đó dì nhất định có thể phối hợp tốt.” Đường Minh Hạo nhìn cô ta một cái, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Mấy chuyện này Sở Bách Hà không thể không phối hợp tốt, từ trước đến nay Sở Bách Hà biết rõ nhất là gây rối.
“Bé cưng Minh Hạo, con tin tưởng dì như thế, dì rất vui, nhưng dì nghĩ chúng ta phải nói rõ kế hoạch một chút, đến lúc đó mới có thể càng hoàn mỹ.” Sở Bách Hà chớp mắt, có chút không cam lòng, cô ta cũng không tin mình thông minh nhanh nhẹ lại không thể moi được kế hoạch của Minh Hạo.
Từ trước đến nay lòng hiếu kỳ của Sở Bách Hà rất nặng, Đường Minh Hạo không nói với cô ta, trong lòng cô ta giống như mèo cào, vô cùng khó chịu.
“Hiện tại con cũng không có kế hoạch cụ thể, ngày mai con định tùy cơ ứng biến, cho nên dì phối hợp với con là được.” Đường Minh Hạo nhìn cô ta, vẫn không nói gì.
“Anh, ngày mai em có thể đi chung với anh không?” Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn luôn im lặng, cuối cùng không nhịn được, cô bé cũng muốn đi xem trò vui.
“Không được, em không thể đi, Dương Tầm Chiêu đã biết em, nếu em đi thì sẽ lộ tẩy, hơn nữa em tuyệt đối không thể nói chuyện này với Dương Tầm Chiêu, nếu không thì anh sẽ tức giận.” Đường Minh Hạo nói với em gái, lần đầu tiên cậu bé dùng giọng điệu nghiêm túc.
“Anh, em cũng muốn đi chơi.” Đường Vũ Kỳ chu miệng nhỏ, trên mặt tràn đầy tủi thân, đây là cách bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ đối phó với anh trai nhà mình, bình thường chỉ cần cô bé biểu hiện không vui, tủi thân, anh trai sẽ đồng ý.
“Ngày mai không được.” Nhưng lần này Đường Minh Hạo lại không thỏa hiệp, Đường Minh Hạo nhanh chóng dời mắt, không nhìn em gái, sợ mình sẽ mềm lòng.
Ngày mai em gái không thể xuất hiện, bởi vì em gái vừa xuất hiện thì chắc chắn sẽ làm cho Dương Tầm Chiêu chú ý, đến lúc đó mọi chuyện không giấu được nữa.
“Anh…” Đường Vũ Kỳ nhẹ giọng gọi, trong giọng nói tràn đầy tủi thân.
“Bé cưng Vũ Kỳ, ngày mai con thật sự không thể đi, nếu không thì kế hoạch của Minh Hạo không thể thuận lợi tiến hành.” Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo không dám nhìn Đường Vũ Kỳ thì biết từ trước đến nay Đường Minh Hạo không đành lòng từ chối em gái, cho nên cô ta đành phải làm người xấu.
Đương nhiên, cô ta cũng đau lòng cho bé cưng Vũ Kỳ, nhưng ngày mai náo nhiệt như thế, cô ta nhất định phải xem.
“Không phải em vẫn luôn hy vọng anh và ba sớm nhận nhau sao? Ngày mai ba vượt qua thử thách của anh thì anh sẽ nhận ba, nhưng nếu bởi vì em xuất hiện phá hủy kế hoạch của anh thì anh phải chuẩn bị kế hoạch khác, lại tìm cơ hội khác, cứ như vậy thì biết phải trì hoãn tới khi nào.” Đường Minh Hạo hiểu rõ em gái mình nhất, cho nên cũng biết cách khuyên em gái.
“Được rồi, em đồng ý, ngày mai em không đi theo.” Mặc dù Đường Vũ Kỳ rất muốn đi theo nhưng cô bé càng muốn thấy ba và anh trai nhận nhau, cho nên cô suy xét một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Em nhớ không được nói chuyện này với Dương Tầm Chiêu, nếu không thì kế hoạch của anh chắc chắn sẽ thất bại, đến lúc đó ảnh hưởng đến chuyện nhận nhau.” Đường Minh Hạo nhìn em gái nhà mình vẫn có chút không yên tâm, sợ em gái lỡ miệng nói với Dương Tầm Chiêu.
“Được, em sẽ không nói chuyện này với ba.” Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, từ trước đến nay cô bé nghe lời anh trai nhất.
“Từ giờ đến khi buổi đấu giá ngày mai kết thúc thì em không được liên lạc với Dương Tầm Chiêu, tránh lỡ miệng nói ra.” Đường Minh Hạo vẫn không yên tâm, hiện tại cậu bé ngày càng biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu.
Gần đây bởi vì ông cậu xảy ra chuyện, nếu không thì sợ là Dương Tầm Chiêu đã sớm phát hiện ra cậu bé.
Cho nên cậu bé không thể không đề phòng.
“Nhưng mỗi ngày em sẽ liên lạc với ba, đột nhiên không liên lạc thì ba sẽ lo lắng, hơn nữa ba sẽ càng thêm nghi ngờ.” Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp.
“Vậy trước khi em gửi tin nhắn phải cho anh xem, hơn nữa lúc hai người liên lạc thì anh phải ở đó nhìn thấy toàn bộ quá trình.” Đường Minh Hạo thật sự lo lắng Dương Tầm Chiêu biết kế hoạch của mình.
“Được.” Đường Vũ Kỳ suy nghĩ, sau đó gật đầu, tuy rằng cô bé không muốn giấu ba, nhưng cô bé muốn giúp đỡ anh trai.
Ba rất thân, nhưng anh trai thân thiết hơn.
“Được rồi, được rồi, cứ quyết định như thế.” Sở Bách Hà thấy hai bé cưng bàn bạc xong, cuối cùng cũng yên tâm.
“Hơn một tháng không gặp, bé cưng Minh Hạo ngày càng lợi hại.” Sở Bách Hà nhìn về phía Đường Minh Hạo, đôi mắt lập tức sáng lên, ánh sáng của sự hưng phấn.
Bé cưng Minh Hạo lợi hại như vậy, đương nhiên cậu ba Dương cũng vô cùng lợi hại, cho nên kịch vui ngày mai sẽ rất đặc sắc.
Cô ta càng nghĩ càng hưng phấn.
“Bé cưng Minh Hạo, con tiết lộ kế hoạch ngày mai một chút đi.” Lòng hiếu kỳ của Sở Bách Hà có thể hại chết chín con mèo.
Đường Minh Hạo nhìn cô ta một cái, không nói gì.
“Dì Bách Hà, con muốn ăn kem ly, dì có thể đi mua kem ly cho con được không?” Mặc dù Đường Vũ Kỳ đồng ý với anh trai nhưng trong lòng có chút buồn bực, cho nên cô bé muốn ăn kem chữa vết thương trong lòng.
“Được, dì lập tức đi mua cho con.” Sở Bách Hà nhìn về phía Đường Vũ Kỳ thì thấy Đường Vũ Kỳ không vui nên lập tức đồng ý đi mua kem ly cho Đường Vũ Kỳ.
Lúc Đường Minh Hạo đang lập kế hoạch thử thách cậu ba Dương.
Mà cậu ba Dương ở nhà họ Đường cũng có chút xấu hổ.
Ngay cả ông cụ Đường vốn rộng lượng cũng tức giận.
Ông cụ Đường tức giận bởi vì ông cụ nghe thấy ông cụ Dương và người khác nói chuyện.
Ông cụ Đường đang đi vệ sinh, sau đó ông cụ Dương và người khác đi vào, bởi vì ông cụ Đường ở phòng khác, cho nên ông cụ Dương không phát hiện.
Lúc ấy ông cụ Đường nghe rõ hai người nói chuyện.
“Tôi thấy hôm nay ông cụ Đường cũng tới, sao ông cụ Dương không chào hỏi?”
“Tôi chào hỏi cái gì, nhà họ Dương chúng tôi và nhà họ Đường vốn không có quan hệ gì, chẳng qua Tầm Chiêu và Đường Lăng có qua lại, thật ra Tầm Chiêu và Đường Lăng không thân thiết lắm, không giống như bên ngoài nói đâu, sau này nhà họ Dương và nhà họ Đường cũng sẽ không qua lại.”
“Thật sao? Nhưng tôi nghe nói khoảng thời gian trước ông cụ Dương còn đến nhà họ Đường hỏi cưới, không phải ông cụ Dương định cho cậu ba Dương cưới cô cả nhà họ Đường sao? Nhiều người nói chuyện này, không lẽ là giả sao?”
CHƯƠNG 983: BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (2)
“Đi hỏi cưới cái gì? Làm gì có chuyện đó? Ông đừng nghe người khác nói lung tung, Tầm Chiêu nhà tôi xuất sắc từ nhỏ, người muốn gả cho nó xếp thành hàng dài, còn cần tôi đi hỏi cưới cho nó sao? Cô Đường mặc dù rất có năng lực, nhưng mà người giống như cô Đường là người chuyên quyền, máu lạnh nhất, người như vậy tuyệt đối không thể lấy, nhà họ Dương chúng tôi dù thế nào cũng không thể lấy một người phụ nữ như vậy.”
Sau khi ông cụ Đường nghe thấy những lời này, tức đến nỗi huyết áp dâng cao, ông cụ Dương có thể phân rõ ranh giới với nhà họ Đường, có thể giả bộ là không quen biết ông ta, nhưng mà tuyệt đối không thể nói xấu Thanh Thanh.
Ông cụ Đường lập tức mở cửa đi ra, ông cụ Dương nhìn thấy ông cụ Đường, sắc mặt liền thay đổi, nhưng mà sau cùng ông cụ Dương cũng không để ý tới ông cụ Đường, mà là trực tiếp quay qua nói với một người khác: “Những lời mà tôi vừa nói đều là nói thật, ở trước mặt ông cụ Đường, tôi cũng sẽ nói như vậy.”
Rất rõ ràng, ông cụ Dương lúc đó đã chắc chắn là chuyện của Đường Vân Thành không có cách nào giải quyết, đã chắc chắn là nhà họ Đường tiêu rồi, cho nên ông ta cũng không kiêng dè ông cụ Đường như lúc bình thường.
“Ông nói Thẩm Nhi nhà chúng tôi không xứng với nhà họ Dương các ông, lời này ông nhớ đó, nhớ cho rõ vào.” ông cụ Đường trước giờ là người biết kiềm chế, huống chi là trong đám cưới của người nhà bạn bè, ông cụ Đường chắc chắn sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện, lúc đó chỉ nói một câu như vậy với ông cụ Dương.
“Ông cụ Đường, tức giận gì chứ, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu sự thật mà thôi, ông đừng vì chuyện này mà giận tôi, chuyện của Đường Vân Thành ầm ĩ lớn như vậy, ông có lo lắng cũng là bởi vì chuyện đó mới đúng.” ông cụ Dương bị mất mặt, lại nhìn thấy thái độ của ông cụ Đường, có chút thẹn quá hóa giận.
Hơn nữa ông ta đã chắc chắn nhà họ Đường lần này nhất định tiêu rồi, cũng hoàn toàn không xem ông cụ Đường ra gì.
Cho nên, ông cụ Dương càng ở trước mặt của ông cụ Đường mà đâm vào chỗ đau của ông cụ Đường.
Chuyện của Đường Vân Thành ầm ĩ quá lớn, quá nghiêm trọng, mặc dù Hàn Nhã Thanh luôn nói với họ có cách giải quyết, nhưng mà ông cụ Đường nhìn thấy sự phát triển của sự việc, trong lòng cũng rất là lo lắng, rất là sốt ruột.
Nghe thấy lời này của ông cụ Dương, sắc mặt của ông cụ Đường nhịn không được mà thay đổi: “Ông Dương, nhớ kĩ từng lời mà hôm nay ông nói, đừng có hối hận.”
Ông cụ Đường tin con trai của mình, ông ta cũng tin tưởng Thanh Thanh, ông biết chuyện của Vân Thành chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc đó hi vọng ông cụ Dương sẽ không hối hận với những lời đã nói hôm nay.
“Tôi có gì phải hối hận chứ, nhà họ Dương chúng tôi vốn cũng không có quan hệ gì với nhà họ Đường các ông, Đường Vân Thành đã làm ra chuyện mất mặt như vậy, người làm cha như ông cũng có trách nhiệm, đây là thượng bất chính hạ tắc loạn.” ông cụ Dương lúc này cảm thấy đã cạch mặt nhau, thì không cần phải nhịn nữa, nhà họ Đường bây giờ đã không còn là nhà họ Đường lúc trước nữa.
Ông cụ Đường bây giờ tự nhiên cũng không phải là ông cụ Đường lúc trước nữa rồi.
“Bỏ đi, bỏ đi, đừng nói nữa, làm việc phải chừa đường lui.” Một người khác liên tục chặn ông cụ Dương lại, người đó đương nhiên cũng biết chuyện của Đường Vân Thành, nhưng mà ông ta cảm thấy nhà họ Đường không hẳn sẽ thật sự tiêu tùng như vậy.
“Sợ cái gì, tôi đây là ăn ngay nói thật.” ông cụ Dương rõ ràng không cho là đúng, vốn ông ta còn nghĩ nhà họ Đường có thể có biện pháp giải quyết, nhưng mà sự việc ngày càng trở nên ầm ĩ, nhà họ Đường lại không có hành động gì, đây rõ ràng là muốn hi sinh Đường Vân Thanh bảo vệ Đường Lăng.
Nhưng mà Đường Vân Thành xảy ra chuyện như vậy, muốn bảo vệ Đường Lăng tuyệt đối không đơn giản như thế, coi như là thật sự bảo vệ được Đường Lăng, tương lai của Đường Lăng cũng đã hoàn toàn bị hủy mất, nhà họ Đường vẫn sụp đổ như thường, cho nên bây giờ nhà họ Đường căn bản không có cái gì đáng sợ cả.
Mà ông ta vừa nãy đã bị ông cụ Đường cạch mặt, cũng không cần giả vờ hòa thuận nữa.
Ông cụ Đường nhìn ông cụ Dương rồi đột nhiên cười lên, ông vẫn luôn biết rằng ông cụ Dương lưu manh không biết xấu hổ, làm việc không hề có chừng mực, có thể làm bất cứ việc gì, cũng giống như chuyện mẹ của Dương Tầm Chiêu năm đó.
Thật ra thì ông biết chân tướng của năm đó, mẹ của Dương Tầm Chiêu không có sai chút nào, nhưng mà ông cụ Dương không những đuổi mẹ của Dương Tầm Chiêu ra khỏi nhà họ Dương, còn không cho mẹ của Dương Tầm Chiêu gặp Dương Tầm Chiêu.
Người như vậy có nói lý với ông ta thì cũng là tốn nước miếng mà chẳng được gì, cho nên ông cụ Đường không để ý đến ông cụ Dương nữa, lập tức rời khỏi nhà vệ sinh.
Ông cụ Đường cũng biết đó đều là do ông cụ Dương gây nên, không liên quan đến chuyện của Dương Tầm Chiêu, nhưng mà chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, trong lòng của ông cụ Đường vẫn là có hơi khó chịu.
Vả lại ông cũng lo lắng thay cho Thanh Thanh, nếu như Thanh Thanh thật sự gả cho Dương Tầm Chiêu, thật sự gả vào nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà cụ Dương sẽ trở thành người trên của Thanh Thanh, đến lúc đó…
Ông cụ Đường lúc này càng lo lắng Thanh Thanh gả cho Dương Tầm Chiêu sẽ bị tủi thân, lúc trước ông chưa từng ngăn cản chuyện của Dương Tầm Chiêu và Thanh Thanh, nhưng mà bây giờ ông cảm thấy ông hẳn là nên nghiêm túc suy nghĩ một chút.
“Tầm Chiêu, hôm nay Vân Thành sẽ trở về, ông còn có rất nhiều chuyện phải làm, nên không tiễn con nữa.” ông cụ Đường trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, cảm thấy kì lạ mà nhìn ông cụ Đường.
Lời này của ông cụ Đường gần như là muốn đuổi Dương Tầm Chiêu đi, liên quan đến chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu, bình thường bà cụ Đường đều ngăn cản, thật ra từ sau khi biết chuyện của hai cục cưng, bà cụ Đường cũng không có ngăn cản chuyện này nữa.
Mà ấn tượng của ông cụ Đường với Dương Tầm Chiêu vẫn luôn rất tốt, vẫn luôn ủng hộ chuyện của cô với Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà bây giờ ông cụ Đường vậy mà lại trực tiếp đuổi người?
Bà cụ Đường lúc trước đuổi Dương Tầm Chiêu, đó cũng đã gây nhau rất lớn, thật ra cũng không thật sự làm vậy.
Thế nhưng ông cụ Đường nói ra những lời như vậy, tuyệt đối là thật.
“Ông nội Đường, xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Dương Tầm Chiêu là một người thông minh, lập tức đoán được chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì ông cụ Đường tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy.
“Con trở về hỏi ông nội của con đi.” ông cụ Đường không giấu giếm chút nào, ông hoàn toàn không phải là cố ý chia rẽ quan hệ ông cháu của họ, nhưng mà nếu như Dương Tầm Chiêu muốn ở bên cạnh Thanh Thanh, chuyện của hai cụ nhà họ Dương nhất định phải giải quyết.
Ông không thể để cho Thanh Thanh chịu bất kì sự bắt nạt nào, cũng tuyệt đối không thể làm cho Thanh Thanh chịu một chút tủi thân.
Dương Tầm Chiêu thật ra đã đoán được chuyện có liên quan đến ông cụ Dương, bây giờ nhận được đáp án xác thực, sắc mặt của anh rõ ràng là trầm xuống.
“Ông nội Đường yên tâm, chuyện này con nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Dương Tầm Chiêu là người thông minh, anh đương nhiên biết ông cụ Đường đang lo lắng chuyện gì, cho nên chuyện này anh nhất định phải giải quyết ổn thỏa.
Dưới loại tình hình này, dù có nói dễ nghe hơn nữa cũng không có tác dụng gì, quan trọng là phải làm như thế nào, cho nên Dương Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa.
“Anh về trước đây.” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh cười, cười đầy dịu dàng, nhìn không ra được bất kì sự bất thường gì, cũng không nhìn ra được một chút dáng vẻ tức giận.
CHƯƠNG 984: BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (3)
Ông cụ Đường trực tiếp đuổi anh đi, anh hoàn toàn không giận ông cụ Đường, anh chỉ tự giận chính mình, giận mình không giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện sớm chút, giận chính mình lại làm cho Thanh Thanh chịu uất ức.
“Vâng, đi đường cẩn thận.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi gật gầu, cô trước giờ luôn thông minh, lại quan sát tinh tế, tự nhiên hiểu được là có chuyện gì xảy ra, ông cụ Đường đã trực tiếp đuổi người, lần này chuyện mà ông cụ Dương đã làm sợ là rất quá đáng.
“Ông, ông là vì chuyện hôm trước mà giận ạ?” sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi, bà cụ Đường mới lấy lại tinh thần, bà quay qua nhìn ông cụ Đường, trên mặt hiển nhiên là có vài phần nghi ngờ.
Hôm trước thái độ của ông cụ Dương với ông cụ Đường khiến cho bà có hơi tức giận, nhưng mà cũng không có nghiêm trọng lắm, vốn dĩ bà đã biết ông bà cụ nhà họ Dương là người như thế nào, cho nên ông bà cụ nhà họ Dương đã làm ra chuyện như thế cũng là bình thường.
Tiếng hừ lạnh lúc nhìn thấy Dương Tầm Chiêu là cố ý , cũng không giận cái gì nữa.
Chuyện đó bà cũng không tức giận, phản ứng này của ông già nhà bà bình thường sao?
“Có phải là sau đó lại có chuyện gì xảy ra không?” đôi mắt của bà cụ Đường nhanh chóng lóe lên, bà hiểu rõ chồng của bà, cho nên cũng không khó để đoán ra.
“Được rồi, không có chuyện gì, Vân Thành đã không sao rồi, đây là chuyện vui vẻ nhất, chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng một chút, đón gió tẩy trần cho Vân Thành.” ông cụ Đường không nói nhiều nữa, những lời ngày hôm đó của ông cụ Dương, ông nghe cũng tức, ông chắc chắn không thể nói với bà.
Bà cụ Đường khẽ mím môi lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng thì không hỏi gì cả, mà là liền bật cười: “Ông nói đúng, Vân Thành không sao rồi, đó là chuyện vui nhất.”
“Phạm My đến sân bay rồi, nói muốn đón Vân Thành trước, chuyện hôm nay, đích thân tôi đi chuẩn bị, hôm nay chúng ta nhất định phải vui vẻ chúc mừng.” Bà cụ Đường cảm thấy không cần phải vì những người đó mà tức giận.
“Ừ, phải vui vẻ chúc mừng một phen.” Thật ra ông cụ Đường sớm đã không vì chuyện ngày hôm đó mà tức giận rồi, ông chỉ là vì lo lắng Thanh Thanh gả tới nhà họ Dương sẽ chịu uất ức, cho nên hôm nay mới đối xử với Dương Tầm Chiêu như vậy.
Hơn nữa bây giờ Vân Thành không sao rồi, bây giờ không biết ông cụ nhà họ Dương đang có tâm trạng gì nữa.
Lúc ông cụ Dương mắng ông ngày hôm đó khẳng định không ngờ rằng Vân Thành nhanh như vậy đã không sao rồi.
Bây giờ chân tướng rõ ràng, Đường Vân Thành tự nhiên đã được minh oan, với lại lúc đó chuyện Đường Vân Thành đã cứu đứa bé gái đó cũng đã được truyền thông đặc biệt đưa tin.
Đường Vân Thành làm việc tốt, lại bị người khác vu khống, dưới sự đối lập rõ ràng như vậy, những điều tốt càng được phóng to ra.
Kể từ đó, danh tiếng của Đường Vân Thành càng tốt hơn so với trước kia.
“Thành chủ, chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết rồi, giải quyết triệt để, không những giải quyết rồi, Đường Vân Thành còn thu được không ít tiếng tốt.” Lúc quản gia Trọng báo cáo tin tức cho thành chủ nhà mình, trong giọng nói tràn đầy sự kích động.
“Ừ.” Trương Minh Hoàng khẽ trả lời, nhìn thì phản ứng bình thường, nhưng mà khóe môi của ông ta rõ ràng là giương lên, dường như là đang cười khẽ.
“Cô Đường quả nhiên tài giỏi.” Quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng của thành chủ nhà mình, cũng nhịn không được bật cười.
Trương Minh Hoàng quay qua nhìn quản gia Trọng một cái.
“Thành chủ, chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết rồi, vậy tôi tìm lúc nào đó mời cô Đường đến giúp chúng ta làm giám định DNA ha?” quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, cười đầy nịnh nọt, ông ta biết thành chủ khẳng định rất muốn nhanh chóng gặp cô Đường.
Ông ta là quản gia của Quỷ Vực chi thành, chắc chắn phải giúp thành chủ đạt được tâm nguyện này, đương nhiên ông ta cũng rất muốn gặp thử cô Đường này.
Nếu như có thể có cơ hội lấy được tóc gì đó của cô Đường làm giám định DNA, vậy thì càng tốt.
“Ừ, cậu đi sắp xếp đi.” Trương Minh Hoàng trả lời vô cùng dứt khoát, trước giờ ông ta làm việc đều như vậy.
Muốn làm gì liền làm đó.
“Vâng, vâng, vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.” Quản gia Trọng nói một mạch ba chữ vâng, có thể thấy sự kích động của ông ta.
Mà ở trong biệt thự ở nơi khác, Thành thiếu chủ cũng đã nhìn thấy các loại tin tức liên quan đến Đường Vân Thành trên truyền thông: “Cô ta vậy mà thật sự đã giải quyết chuyện của Đường Vân Thành rồi!”
Chuyện của Đường Vân Thành, người bình thường đều cho rằng hết cách giải quyết, anh ta cũng cho rằng như vậy, cho nên anh ta luôn có chút hối hận, không ngờ rằng cô thật sự đã giải quyết rồi.
“Thành thiếu chủ, cô cả nhà họ Đường quả nhiên rất giỏi.” Cường vừa khéo nói một câu.
Thành thiếu chủ nhìn Cường một cái không nói gì.
Nhưng mà lúc này tâm trạng của Thành thiếu chủ lại cực kì phức tạp.
Anh ta vẫn luôn không tin tưởng năng lực của phụ nữ lắm, nhưng mà cô cả nhà họ Đường này lại thật sự khiến anh ta bất ngờ.
“Tôi muốn đi gặp cô ta một chút.” Thành thiếu chủ đột nhiên nói một câu.
“Thành thiếu chủ, chúng ta có thể đừng tìm chỗ chết vào lúc này không? Thành chủ vẫn đang giận cậu đó, nếu như cậu lúc này đi gặp cô cả nhà họ Đường, nếu như thành chủ biết, đến lúc đó…” Cường cảm thấy mấy hôm nay Thành thiếu chủ đã làm nhiều chuyện quá quắc lắm rồi, nếu như lại không khuyên thì thật sự không được rồi.
“Tôi nhớ ngày mai có một buổi đấu giá, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ tham dự, đến lúc đó nói không chừng cô ta cũng sẽ đi, anh làm một tấm thiệp mời giúp tôi, tôi đi thử vận may.” Mấy ngày nay Thành thiếu chủ không những đi tra một chút chuyện liên quan đến cô cả nhà họ Đường, còn thuận tiện tra một chút chuyện liên quan đếm Dương Tầm Chiêu, cho nên biết Dương Tầm Chiêu tối ngày mai sẽ tham gia một buổi đấu giá.
Dương Tầm Chiêu là bạn trai của cô, nói không chừng cô cũng sẽ đi, vậy anh ta cũng đến góp vui.
Cường ngớ luôn, trong lúc nhất thời vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, Thành thiếu chủ trước giờ không sợ trời không sợ đất, làm việc không quan tâm đến gì hết lại biết dùng kế sách quanh co này?
Này là “tuyết rơi tháng sáu” hả?
“Anh còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau đi.” Thành thiếu chủ nhìn thấy anh ta không đi, liền đạp anh ta một cái.
“Vâng, vâng, tôi đi liền đây.” Cường liên tục nói, Thành thiếu chủ biết dùng kế sách quanh co hẳn là sẽ không muốn đi tìm chết như trước kia đâu nhỉ?
Chuyện của Đường Vân Thành ở Hải Thành vẫn còn rất nhiều, cho nên hôm ấy Đường Vân Thành không thể trở về.
Đường Lăng bởi vì chuyện này, cũng đã dời lại rất nhiều chuyện, Đường Vân Thành không trở về, Đường Lăng cũng không trở về.
Phạm My vẫn luôn đợi đến hơn một giờ sáng, đợi đến khi chuyến bay cuối cùng từ Hải Thành đến đây cũng đã đến, bà cũng không nhìn thấy Đường Vân Thành, chỉ có thể trở về một mình.
Nhưng mà, ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng, Phạm My lại đến sân bay.
Thế nhưng, Đường Vân Thành vẫn là chưa trở về, bởi vì chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết, Cung tông trưởng sợ chuyện liên lụy đến ông ta, cho nên Cung tông trưởng đã về thành phố A trước, đem tất cả mọi chuyện giao cho Đường Vân Thành.
Đêm hôm đó, ở thành phố A có một buổi đấu giá rất lớn, người được mời đều là người có tiền có thế, có thân phận có danh tiếng.
Sở Bách Hà vốn cũng có thiệp mời, cô ta muốn dẫn theo Minh Hạo đi vào rất đơn giản, bởi vì Đường Minh Hạo có kế hoạch, cho nên Sở Bách Hà đã dẫn Đường Minh Hạo đi vào từ lâu.
Là Thành thiếu chủ của Quỷ vực chi thành, muốn có một tấm thiệp mời của buổi đấu giá hiển nhiên là không phải chuyện khó, Thành thiếu chủ vốn là một người thích đến góp vui, cho nên cũng đã đến rất sớm.
Dương Tầm Chiêu là người được mời, chỉ là anh đến khá trễ, lúc anh đến, buổi đấu giá cũng đã sắp bắt đầu.
Vị trí của Sở Bách Hà và Đường Minh Hạo cực kì tốt, cho nên Dương Tầm Chiêu vừa đến, Đường Minh Hạo đã nhìn thấy.
Đường Minh Hạo nhìn Dương Tầm Chiêu, con mắt nhanh chóng chớp chớp
“Đến rồi, đến rồi, cậu ba Dương đến rồi.” Sở Bách Hà vô cùng phấn khởi, tuy rằng cô ta cực lực đè thấp âm thanh, nhưng mà lại không đè được sự phấn khởi trong giọng nói.
CHƯƠNG 985: BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (4)
Cô đã đợi rất lâu, còn tưởng rằng cậu ba Dương sẽ không tới, bây giờ cậu ba Dương đã xuất hiện, cô rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hôm nay cậu ba Dương không đến, kế hoạch của bé Hạo sẽ không thể tiến hành, cô sẽ không có kịch hay để coi rồi.
Không gì có thể ngăn cản cô xem kịch hay.
“Minh Hạo, chính xác thì con muốn làm gì? Bây giờ có thể nói cho cô biết được không? Bằng không, cô không biết phải hợp tác với con như thế nào.” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, vẻ hưng phấn trong mắt cô sáng lên, đến lúc này rồi, bé Hạo không thể giấu cô nữa, đúng không?
“Thực ra, con cũng không có kế hoạch tỉ mỉ nào.” Mắt Đường Minh Hạo chuyển động theo Dương Tầm Chiêu cho đến khi Dương Tầm Chiêu lên tầng hai.
Khu đấu giá Hồng Nguyệt Lâu chia làm hai tầng, tầng một là sảnh lớn, tương đối trong suốt, tầng hai là phòng riêng dành cho những người có thân phận đặc biệt.
Sở Bách Hà có thể nhận được đặc quyền phòng riêng, vì hôm nay cô có hai thân phận, một là đại diện cho nhà họ Sở.
Thứ hai, là đại diện cho Ngụy Khang, nói một cách chính xác là đại diện cho Mộ Dung Tri. Mộ Dung Tri sẽ sớm tiếp quản tập đoàn Ngụy Khang, gần đây, có rất nhiều việc phải giải quyết. Mộ Dung Tri nhận thư mời từ Hồng Nguyệt Lâu đúng lúc đang ở cùng Sở Bách Hà, dù sao thì Sở Bách Hà cũng phải đến, vì vậy anh đã yêu cầu Sở Bách Hà đại diện giúp.
Đương nhiên, danh tính của cậu ba Dương không cần phải nói.
Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng ở trong phòng riêng trên tầng hai, và phòng riêng của Thành thiếu chủ nằm giữa phòng riêng của Sở Bách Hà và cậu ba Dương.
Bởi vì là khu đấu giá, phía trước mỗi phòng riêng đương nhiên không đóng kín, nhưng phía trước mỗi phòng đều có một cái rèm châu, nghe nói mỗi hạt của cái rèm đều là hàng tốt, chỉ một tấm rèm của phòng riêng đã là không rẻ.
Có thể nhìn rõ bên ngoài qua tấm rèm châu, nhưng từ bên ngoài sẽ không thể nhìn rõ thấy bên trong, mà ba phòng liền kề thậm chí càng không thể nhìn rõ từ bên ngoài.
“Ý con là gì? Cái gì gọi là không có kế hoạch tỉ mỉ?” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt cô nhanh chóng mở to, hôm nay cô đến để xem kịch hay, cô đã vô cùng kỳ vọng vào bé Hạo .
Bây giờ bé Hạo nói với cô là không có kế hoạch?
“Đây là Hồng Nguyệt Lâu, không thể lộn xộn được, chuyện duy nhất có thể làm là đấu giá đồ vật thôi.” Mắt Đường Minh Hạo nhìn quanh tầng dưới, ngày hôm qua sau khi trở về, nó đã cẩn thận tra cứu về Hồng Nguyệt Lâu.
Hồng Nguyệt Lâu không phải là một hãng đấu giá bình thường, Hồng Nguyệt Lâu mấy chục năm qua chưa từng mắc sai lầm, mấy chục năm qua cũng không có người nào dám gây sự ở Hồng Nguyệt Lâu, có thể thấy được chủ nhân của Hồng Nguyệt Lâu không đơn giản.
Nó muốn khảo nghiệm Dương Tầm Chiêu, nhưng cũng không muốn gặp rắc rối, gần đây, mẹ đã gặp đủ phiền phức rồi.
Nó không thể giúp đỡ, cũng như không thể gây thêm rắc rối cho mẹ mình.
“Con nói cũng đúng.” Sở Bách Hà sửng sốt, hơi bĩu môi, tuy rằng có chút không muốn, nhưng cô cũng biết có một số chuyện thật sự không thể lộn xộn.
“Vậy chính xác thì nhóc muốn làm gì?” Sở Bách Hà biết rằng cho dù Đường Minh Hạo đã lo liệu, nhưng vì tất cả bọn họ đều ở đây, tuyệt đối không thể không làm gì được, vẫn phải làm gì đó.
Vở kịch hôm nay có thể không gay cấn như cô nghĩ ban đầu, nhưng chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.
Bé Hạo nhà cô chưa bao giờ làm cô thất vọng.
“Đến đây rồi thì nhất định phải đấu giá đồ vật rồi.” Đường Minh Hạo thu lại ánh mắt, nở nụ cười tươi tắn, nếu không làm được việc khác thì chỉ có thể đấu giá đồ vật.
“Đấu giá thế nào ?” Sở Bách Hà ánh mắt lóe lên nhanh chóng: “Chống lại cậu ba Dương?”
Sở Bách Hà luôn phản ứng nhanh nhất với những trò gây rối như vậy, cô ngay lập tức hiểu ý của Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo liếc nhìn về phía phòng riêng của Dương Tầm Chiêu, đương nhiên từ chỗ của nó, chỉ có thể nhìn đến góc tường bên cạnh, bên trong hoàn toàn không thấy được bên trong.
“Thực sự bị cô đoán ra.” Sở Bách Hà không đợi Đường Minh Hạo trả lời, nhìn phản ứng của Đường Minh Hạo, cô biết bản thân đã đoán đúng.
“Ý kiến hay đấy, không tồi đâu. Lát nữa chúng ta sẽ giành hết những thứ mà cậu ba Dương nhìn trúng.” Đôi mắt của Sở Bách Hà lại nhuốm màu phấn khích, giành đồ với cậu ba Dương, nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi .
“Nhưng mà, con có nhiều tiền như vậy sao?” Sau khi Sở Bách Hà kích động, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu hỏi thực tế hơn.
“Bé Hạo, hôm nay con chuẩn bị bao nhiêu tiền?” Sở Bách Hà nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, trong lòng có chút nịnh nọt, cô rất muốn biết hôm nay bé Hạo nhà mình mang đến bao nhiêu tiền?
Cô nghĩ chắc hẳn phải mang rất nhiều, rất nhiều, nếu không sẽ không có đủ tự tin để giành đồ với cậu ba Dương.
Những thứ mà cậu ba Dương nhìn trúng chắc chắn không hề rẻ, mà Minh Hạo phải cạnh tranh với cậu ba Dương, vậy thì phải ra giá cao hơn.
Vì vậy, không có tiền là điều tuyệt đối không thể có, tiền ít cũng là điều tuyệt đối không thể có.
“Con một xu cũng không có.” Đôi mắt của Đường Minh Hạo từ từ quay lại, nhìn về phía Sở Bách Hà, những gì nó nói đều rất bình tĩnh.
Sở Bách Hà vốn là đang hưng phấn chống đỡ cằm nhìn nó, sau khi nghe nó nói xong, cánh tay liền mềm nhũn, cằm gần như trực tiếp đập lên bàn: “Bé Hạo, không phải chứ? Con một xu cũng không mang theo, còn muốn giành giật với cậu ba Dương? ”
Lúc này, Sở Bách Hà kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, may mà phản ứng nhanh, nhanh chóng áp xuống xúc động của mình.
Tuy nhiên, ánh mắt cô nhìn Đường Minh Hạo lúc này rất phức tạp, bé Hạo nhà cô một xu cũng không mang mà dám giành giật với cậu ba Dương sao?
Bé Hạo nhà cô đang nghĩ gì vậy?
” Bé Hạo , ngành đấu giá này có quy định, chỉ cần đấu giá thành công thứ gì đó, thì phải trả tiền. mà Hồng Nguyệt Lâu này có quy định nghiêm ngặt hơn. Nếu đấu giá thành công thứ gì đó mà không trả tiền, thì không thể ra khỏi Hồng Nguyệt Lâu” Sở Bách Hà cảm thấy phải nhắc nhở Đường Minh Hạo, tuy rằng muốn xem kịch hay, nhưng cũng không thể không quan tâm đến an toàn của bé Hạo.
Lỡ như bé Hạo của cô bị Hồng Nguyệt Lâu giữ lại thì sao?
“Để cô nói cho con chuyện này. Cô chỉ đến xem náo nhiệt thôi, không định đấu giá gì cả, nên không mang quá nhiều tiền.” Sở Bách Hà phản ứng lớn như vậy vì cô cũng không mang theo nhiều tiền.
Cô sợ rằng lát nữa Bé Hạo đưa giá cao quá tiền của cô sẽ không đủ trả.
“Không sao, cô không cần trả tiền, tự nhiên sẽ có người trả tiền.” Đường Minh Hạo lúc này vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đã có dự tính rồi.
“Bé Hạo, chính xác thì con định làm gì?” Sở Bách Hà nghe Đường Minh Hạo nói: “Con nói sẽ có người trả tiền? Là ai? Chẳng lẽ con gọi toàn bộ nhà họ Đường đến trả tiền?”
Sở Bách Hà chỉ có thể nghĩ đến Đường Lăng vào lúc này, Sở Bách Hà biết rằng Đường Lăng thực sự rất giàu có, việc trả một vài món đồ của Hồng Nguyệt Lâu bằng vốn liếng của Đường Lăng chắc chắn là một chuyện cỏn con.
“Thậm chí con còn không nói với mẹ về chuyện này, làm sao con có thể nói với cậu được, ngoài ra, tiền của cậu con không phải dùng cho mấy chuyện này.” Đường Minh Hạo nhanh chóng liếc nhìn Sở Bách Hà, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng nhiều chuyện suy nghĩ rất chu đáo.
Nó cũng biết thân phận của nhà họ Đường đặc biệt, thân phận của Đường Lăng cũng đặc biệt, Đường Lăng tuy giàu có, nhưng cũng không phải dùng cho mấy chuyện này, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến Đường Lăng và nhà họ Đường.
“Đúng, đúng, con nói đúng. Đường Lăng nhất định không thể xuất hiện trong tình huống như vậy.” Sở Bách Hà gật đầu liên tục: “Nhưng ngoài Đường Lăng, còn có ai có thể trả tiền cho chúng ta? Hầu hết người bình thường đều không có khả năng này. . ”
“Chẳng lẽ là muốn dùng tiền của công ty Hàn thị sao?” Sở Bách Hà hơi nhíu mày: “Nhưng không đúng, không có nhiều người biết chuyện cô cả nhà họ Đường là tổng giám đốc của Hàn thị, chuyện này còn chưa thể công bố?”
“Đừng đoán bừa, đến lúc đó sẽ biết, dù sao, chúng ta chỉ cần đấu giá đồ đạc thôi.” Đường Minh Hạo cắt ngang suy đoán của cô, cười rạng rỡ hơn, sau đó chậm rãi bổ sung một câu: “Đấu càng nhiều càng tốt.”
“Đấu càng nhiều càng tốt?” Sở Bách Hà lại kinh ngạc: “Bé Hạo, Hồng Nguyệt Lâu này không phải hãng đấu giá bình thường, những thứ trong Hồng Nguyệt Lâu này không hề rẻ, con nói đấu càng nhiều càng tốt là thế nào? “
“Dương Tầm Chiêu…” Hàn Nhã Thanh híp mắt lại, lửa giận trong lòng rất khó chịu, cô cảm giác mình muốn nổ tung, nhưng cô vẫn cố gắng khống chế mình, cô cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh: “Anh hiểu rõ em…”
Cô hơi dừng một chút, dường như đang do dự, rối rắm, còn có rất nhiều cảm xúc khác.
Sau đó cô thầm thở dài một hơi, nói rõ từng câu từng chữ: “Dương Tầm Chiêu, dễ hợp dễ tan.”
Cô chỉ có thể làm như vậy, cô cũng không thể phát điên mắng chửi anh, đánh anh, muốn anh chịu trách nhiệm?
Cô thật sự không làm được như vậy!
Dương Tầm Chiêu nghe cô nói thì cả người cứng lại một chút, sau đó anh nhanh chóng đứng thẳng người, mặt anh rời khỏi tai cô, con ngươi nhìn chằm chằm cô: “Hàn Nhã Thanh, em lặp lại một lần nữa xem!”
Lúc này anh cũng không còn nhớ đến chuyện gọi điện thoại, Đường Vũ Kỳ vẫn luôn không nghe máy, cũng không biết đang làm gì.
Nhưng hiện tại Dương Tầm Chiêu không có tâm trạng quan tâm chuyện đó, anh chỉ biết người phụ nữ của mình vừa nói dễ hợp dễ tan?
Dễ hợp dễ tan?
Cô dám nói như thế?!
Trước kia cô nói như vậy thì anh có thể hiểu được, cho dù anh không thể hiểu cũng phải hiểu, nhưng hiện tại…
Hiện tại anh chỉ muốn cắn chết cô.
Bọn họ có thể đi đến bây giờ rất dễ dàng sao? Hơn nữa anh và cô còn có một đứa con gái.
Hiện tại cô nói chia tay với anh?
Chia tay chết tiệt?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đột nhiên cảm giác có chút tủi thân, cũng cảm giác có chút khó tin, anh còn tức giận?
Anh còn nổi giận với cô sao?
Cô còn chưa nổi giận với anh, anh lại nổi giận với cô?
Cô nói sai sao?
Anh đã có một bé cưng gì đó, lại còn xem trọng bé cưng của anh như thế.
Vậy cô chủ động rời đi ủng hộ bọn họ là sai sao?
Anh còn uy hiếp cô?
Cô Hàn Nhã Thanh ghét nhất là người khác uy hiếp mình.
“Chúng ta dễ hợp dễ tan.” Hàn Nhã Thanh nói lại một lần nữa, cô cứ nói đấy thì sao?
Rõ ràng người sai là anh? Sao cô không thể nói? Không có quyền lên tiếng?
Còn có chỗ nói lý lẽ sao?
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, con ngươi nguy hiểm nheo lại: “Hàn Nhã Thanh, anh cho em một cơ hội cuối cùng, từ từ nói chuyện.”
Anh thấy cô tức giận và ghen tị thì vui vẻ, kết quả thì sao, cô lại nói dễ hợp dễ tan.
Dễ hợp dễ tan?
Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ trong lòng cô chả là gì sao, chẳng lẽ nói chia tay là chia tay?
Sao cô có thể chứ?
Sao cô dám nói chữ kia một cách đơn giản như thế?
Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng thì tuyệt đối không tha cho cô.
“Từ từ nói chuyện? Sao vậy? Anh nghe không hiểu?” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn nổi giận, cô nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, khóe môi cong lên, sau đó gằn từng chữ một nói: “Dương Tầm Chiêu, chúng ta chia tay, em muốn chia tay với anh…”
“Không đúng, chúng ta cũng không tính chia tay, hiện tại chúng ta vốn không có quan hệ gì…” Hàn Nhã Thanh nói mang theo sự giận dỗi, bởi vì cô bị kích thích nên mới nói ra.
Bé cưng kia chỉ là một nguyên nhân, thái độ của Dương Tầm Chiêu cũng là một nguyên nhân khác.
Dương Tầm Chiêu cho cô một lời giải thích thì cô có thể tin tưởng, chỉ cần anh nói, cô sẽ tin.
Nhưng từ đầu đến cuối anh lại không có một lời giải thích!
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa nói xong thì Dương Tầm Chiêu đột nhiên cúi xuống chặn miệng cô lại, môi anh cũng hôn xuống.
Nhưng lúc này anh không hôn mà là cắn, hơn nữa cậu ba Dương không cẩn thận như lúc trước, anh mang theo lực, tuy rằng không đến mức dùng sức, nhưng cắn vẫn rất đau.
Lúc này động tác của anh có chút thô lỗ, rõ ràng mang theo sự trừng phạt.
Trừng phạt cô nói chia tay dễ dàng như thế.
Càng tức giận cô nói bọn họ không có quan hệ gì?
Dương Tầm Chiêu thật sự có muốn cắn chết cô, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, cũng không nỡ dùng sức.
“Hàn Nhã Thanh, em có thể tức giận, có thể ầm ĩ, có thể mắng anh, có thể đánh anh, nhưng sau này anh không muốn nghe hai chữ chia tay, nếu không…” Môi Dương Tầm Chiêu rời đi một chút, nhưng không hề buông lỏng cô, anh thấp giọng nói bên tai cô, từng câu từng chữ mang theo sự uy hiếp nguy hiểm.
“Nếu không thì sao?” Hàn Nhã Thanh cười, cô nhìn ra được cậu ba Dương tức giận, người này có quá đáng hay không, anh cho phép mình có bé cưng, không cho phép cô nói chia tay?
Anh có quá tham lam hay không?
Đúng, anh là đàn ông, anh là cậu ba Dương, với điều kiện của anh muốn có nhiều phụ nữ là đúng, nhưng cô có kiêu ngạo, cô có sự kiên trì, cô không thể miễn cưỡng mình.
Những chuyện khác cũng không thể miễn cưỡng, huống chi là chuyện tình cảm.
Cô càng muốn tình cảm thuần khiết hơn so với người khác.
Cô có thể không quan tâm những nhân tố khác, cô chỉ cần tình cảm thuần khiết, không pha trộn bất cứ tạp chất nào.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh không sự không có cách nào với cô.
Dương Tầm Chiêu vẫn đè cô, hai người hoàn toàn dính sát vào nhau, cho nên cô nghe rõ tiếng Dương Tầm Chiêu thở dài.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh không hề giải thích, thở dài cái gì?
Rất khó xử? Rất bất đắc dĩ?!
Anh hoàn toàn không cần quá khó xử!
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn đợi anh giải thích, nhưng anh vẫn không nói gì, cô vẫn cho rằng mình rất kiên nhẫn, nhưng lúc này cô lại cảm thấy mình không hề có kiên nhẫn, cô cảm giác mình sắp nổ tung.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn cố gắng khống chế mình, cố kiềm chế tâm trạng của anh, cô nhìn anh, cô vẫn muốn nghe anh giải thích.
Chỉ cần anh giải thích…
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại cầm điện thoại, sau đó gọi vào dãy số kia.
Dương Tầm Chiêu nghĩ dưới tình huống này không giải thích tốt, đương nhiên anh cũng biết nếu hôm nay không nói rõ ràng thì không biết còn ồn ào thế nào nữa.
Cho nên anh cần phải gọi cho công chúa nhỏ Vũ Kỳ, anh muốn công chúa nhỏ nhà anh giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy hành động của Dương Tầm Chiêu thì con ngươi hơi nheo lại, đáy lòng đột nhiên có chút lạnh lẽo, cô cười cười, sau đó chậm rãi nói: “Dương Tầm Chiêu, em không ầm ĩ, cũng không muốn làm lớn chuyện, em càng không muốn mắng anh, đánh anh, em cảm thấy không cần phải ầm ĩ khó coi như thế, chi bằng dứt khoát một chút, cho nên chúng ta chia tay đi.”
Lúc này giọng của Hàn Nhã Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều, bớt đi cảm xúc muốn nổi giận mang theo sự nghiêm túc.
Nghiêm túc thể hiện sự chắc chắn, chứng tỏ cô nói chia tay là nghiêm túc! Lần đầu tiên không nghiêm túc như thế.
CHƯƠNG 977: CẬU BA DƯƠNG NÓI THẬT
Cô không phải là người một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, cô cũng khinh thường người như vậy, cho nên cô tuyệt đối không làm chuyện đó.
Cô cảm thấy cho dù là chuyện gì cũng từ từ giải quyết, dễ hợp dễ tan là tốt nhất.
Đúng vậy, chính là như vậy!
Hàn Nhã Thanh nói xong thì cụp mắt xuống, không hề nhìn Dương Tầm Chiêu.
Đúng vậy, cảm giác của cô là như vậy, nhưng sau khi cô nghiêm túc nói ra lại phát hiện mình không thoải mái như tưởng tượng.
Tâm trạng của cô cũng không giống nhẹ nhàng như tưởng tượng, lúc này cô cảm giác trái tim rất khó chịu, rất đau.
Cô quan tâm, cô để ý, cho nên rất đau!
Thì ra dễ hợp dễ tan không dễ dàng như vậy.
Nhưng cậu ba Dương đã có bé cưng, cô không thể cứ quấn lấy Dương Tầm Chiêu đúng không?!
Cô không làm được chuyện như vậy.
“Hàn Nhã Thanh, sao anh lại muốn cắn chết em như vậy.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, người phụ nữ này cố ý chọc tức anh.
Không cho cô nói, cô lại cố tình cứ nói, mà anh lại không có cách gì với cô.
Nói lời uy hiếp tàn nhẫn có ích gì? Anh vốn không nỡ với cô.
Không nỡ tổn thương cô một chút nào.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong mắt cô tức giận, anh cắn chết cô? Dựa vào cái gì?
Cô còn muốn cắn anh, rõ ràng người sai là anh.
“Bởi vì em ghen nên anh rất vui vẻ, nhưng em cũng phải biết rõ không thể ăn dấm của ai.”
Cậu ba Dương liên tục gọi điện thoại mấy lần, nhưng bé cưng Vũ Kỳ vẫn luôn không nghe máy, có lẽ bé cưng Vũ Kỳ đã ngủ, sợ là hôm nay sẽ không nghe máy.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái, không nói gì.
“Nhã Thanh, em có thể ghen với người nào cũng được, nhưng em thật sự không nên ghen với người này.” Cậu ba Dương biết không gọi được cho bé cưng Vũ Kỳ, vậy thì anh phải giải thích rõ ràng chuyện này.
Bé cưng Vũ Kỳ nói không thể nói với mẹ, nhưng hiện tại anh không thể giấu được, huống chi anh đã sớm không muốn giấu giếm, ngày đó bé cưng Vũ Kỳ bày trò gọi cho anh trước mặt ông cụ Dương và bà cụ Dương thì hôm sau anh đã bắt đầu chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng, mấy ngày nữa Dương Thị sẽ chuyển qua dưới danh nghĩa của Vũ Kỳ, Hàn Nhã Thanh chắc chắn cũng sẽ biết.
Hàn Nhã Thanh nhíu mày lại, có chút không hiểu ý của anh, nhưng cậu ba Dương giải thích thì cô sẽ nghe.
Ở trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng Dương Tầm Chiêu, cô biết rõ tình cảm của Dương Tầm Chiêu đối với mình.
Dương Tầm Chiêu nói rất đúng, cô vừa ghen tỵ, mà bởi vì ghen cho nên tức giận và kích động, vì vậy hình như vừa rồi cô thật sự có chút gây rối vô cứ.
Đương nhiên cô muốn anh giải thích.
“Nhã Thanh, con bé là bé cưng của anh.” Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại đưa tới trước mặt Hàn Nhã Thanh: “Con bé cũng bé cưng của em.”
Cậu ba Dương biết tiến không được lùi không được, hiện tại dưới tình huống này anh cũng không có đường lui.
Cô vốn giấu giếm chuyện đứa bé là cô sai, hiện tại bởi vì anh và bé cưng Vũ Kỳ vẫn luôn giấu cô nên ngược lại anh trở nên đuối lý.
Cậu ba Dương đột nhiên cảm giác con gái cưng đã đào hố hại mình.
Thỉnh thoảng áo bông nhỏ tri kỷ của anh vẫn đào hố anh một chút.
Cậu ba Dương thở dài, sau đó nhấn thông tin của bé cưng, chỉ vào đó: “Em xem số điện thoại này đi, có phải rất quen thuộc đúng không?”
Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn qua, vừa rồi màn hình hiện thị hai chữ bé cưng, không có số điện thoại, hiện tại Hàn Nhã Thanh thấy rõ số điện thoại thì hai mắt nhanh chóng trợn lên.
Đương nhiên cô biết rõ số điện thoại này, không phải là số điện thoại của bé cưng Vũ Kỳ sao?
Vì sao Dương Tầm Chiêu lại có số điện thoại của bé cưng Vũ Kỳ?
Cậu ba Dương còn ghi chú số điện thoại là bé cưng?
Cho nên…
Hàn Nhã Thanh là người thông minh, vừa rồi cô kích động không suy nghĩ, hiện tại cô hoàn toàn hiểu được, nhưng Dương Tầm Chiêu biết chuyện Vũ Kỳ từ lúc nào?
Dương Tầm Chiêu đã biết chuyện Vũ Kỳ, vậy Minh Hạo thì sao?
Dương Tầm Chiêu biết chuyện Minh Hạo chưa?
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm số điện thoại, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp.
“Nhã Thanh, có phải em nên giải thích cho anh một chút hay không?” Tuy rằng cậu ba Dương đuối lý, trong lòng có chút chột dạ nhưng anh vẫn muốn ra đòn phủ đầu.
“Không phải anh nên cho em một lời giải thích sao?” Nhưng Hàn Nhã Thanh đã hoàn toàn khôi phục lý trí, cô ngước mắt nhìn chằm chằm anh.
Cậu ba Dương lập tức lúng túng, quả nhiên ở trước mặt cô không phải chuyện gì cũng dễ lừa gạt.
Con gái cưng đã đào hố anh rồi.
“Bé cưng Vũ Kỳ đi tìm anh, bé cưng Vũ Kỳ nói tạm thời không nói với em, nói đến một lúc nào đó sẽ cho em ngạc nhiên.” Cậu ba Dương cũng không dám rất vòng vo, tuy rằng anh vốn có lý.
Con gái cưng đã đào hố cậu ba Dương mấy lần nên anh không chút do dự bán đứng bé cưng.
Trong lòng cậu ba Dương biết rõ cho dù bé cưng Vũ Kỳ làm gì cũng là con ruột của cô.
Nhưng anh không phải, cô sẽ không tức giận bé cưng Vũ Kỳ, nhưng sẽ tức giận với anh.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh không nói gì, giống như đang đợi anh nói tiếp.
Hàn Nhã Thanh thật sự đợi anh nói tiếp, cô muốn biết anh có biết chuyện của Minh Hạo hay không.
Nhưng trong mắt cậu ba Dương thì ánh mắt của Hàn Nhã Thanh lại có chút thay đổi.
“Nhã Thanh, anh biết mình không nên giấu em chuyện này.” Cậu ba Dương thở dài, dưới ánh mắt chăm chú của cô thì quyết định chủ động nhận sai: “Nhã Thanh, anh sai rồi, đây là lỗi của anh, anh không nên giấu em.”
“Lúc đó bé cưng Vũ Kỳ tìm anh thì anh rất vui vẻ, kích động, anh không nghĩ tới mình lại có con gái, anh không nghĩ tới…” Cậu ba Dương nghĩ đến tình huống lúc đó thì vẫn không nhịn được kích động.
“Ồ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, từ lời nói của anh thì Hàn Nhã Thanh biết được anh chỉ biết chuyện Vũ Kỳ mà chưa biết đến Minh Hạo.
Cho nên lúc ấy chỉ có Vũ Kỳ đi tìm anh, mà Minh Hạo đã trốn đi.
Hàn Nhã Thanh biết chắc chắn là ý của Minh Hạo, nói cách khác Minh Hạo không nhận anh, hoặc là nói Minh Hạo vẫn không muốn nhận anh.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến Minh Hạo thì không nghĩ nhiều đến chuyện khác.
“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Cậu ba Dương nhìn thấy phản ứng nhàn nhạt của cô thì có chút sững sờ, anh vốn cho rằng cô sẽ tức giận, không nghĩ tới cô lại bình tĩnh như thế.
“Không cần cảm ơn.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên cười cười, cô nghĩ đến Minh Hạo chỉ cho Vũ Kỳ nhận Dương Tầm Chiêu mà Minh Hạo không có đi, sợ là cậu bé có suy nghĩ riêng.
Từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh rất ít can thiệp vào chuyện của con trai, hơn nữa Hàn Nhã Thanh biết hiện tại tình cảm của Minh Hạo với Dương Tầm Chiêu có chút phức tạp, cho nên cô nghĩ Minh Hạo dùng cách của mình nhận Dương Tầm Chiêu mới có thể thật sự chấp nhận Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh cảm giác đây là chuyện của ba con bọn họ, cô không nên xen vào quá nhiều.
Sau đó cô hy vọng Dương Tầm Chiêu có thể thuận lợi thông qua thử thách của bé cưng Minh Hạo.
Nhưng cô hiểu rõ con trai mình, Minh Hạo muốn làm chuyện gì thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, cho nên Dương Tầm Chiêu muốn nhận con trai thì sợ là không đơn giản như vậy.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên thấy cậu ba Dương có chút đáng thương, không biết bé cưng Minh Hạo chuẩn bị chiêu gì đón tiếp cậu ba Dương.
“Nhã Thanh, anh thật sự không cố ý giấu em, anh đã chuyển Dương Thị qua danh nghĩa của Vũ Kỳ, thủ tục đang được xử lý, em sẽ nhanh chóng biết được, cho nên anh thật sự không muốn giấu em.” Phản ứng của Hàn Nhã Thanh càng bình tĩnh, cậu ba Dương càng sợ.
Lúc này cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh cười thì đáy lòng run rẩy, cậu ba Dương có cảm giác không tốt lắm.
Hàn Nhã Thanh nghe cậu ba Dương nói chuyển Dương Thị cho Vũ Kỳ thì có chút tức giận, nhưng đây là chuyện của ba con bọn họ, Hàn Nhã Thanh cũng không hỏi nhiều.
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tức giận?” Trong lòng cậu ba Dương càng sợ hãi, phản ứng của cô rất bình thường sao?
Bình thường sao?
Cô đang tức giận?
“Không tức giận.” Hàn Nhã Thanh cười rất rạng rỡ, cô thật sự không tức giận, cô chỉ có chút lo lắng cho cậu ba Dương, lo lắng cậu ba Dương có chịu được chiêu lớn của bé cưng Minh Hạo hay không.
Cậu ba Dương nhìn cô cười, muốn nhìn ra một chút sự khác thường, nhưng cô cười quá rạng rỡ, thật sự không giống dáng vẻ tức giận, trong lòng cậu ba Dương có chút khó hiểu, luôn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng lại không nói được chỗ nào không thích hợp.
Nhưng vào lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động.
CHƯƠNG 978: TRÒ HAY BẮT ĐẦU RỒI
Khách sạn cách âm rất tốt, có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài chứng tỏ bên ngoài có chuyện không nhỏ.
Cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh nhìn nhau một cái, hai người nhanh chóng đi tới cửa phòng, nhưng cũng không mở cửa mà là dán tai lên cửa nghe tiếng động.
“Mấy người làm gì? Vì sao mấy người lại bắt chúng tôi?” Bên ngoài truyền đến giọng của Bùi Vũ Ninh, nghe rất rõ ràng, chứng tỏ giọng nói Bùi Vũ Ninh rất lớn.
Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh cố ý nhắc nhở cô và Dương Tầm Chiêu.
Bùi Vũ Ninh sợ cô và Dương Tầm Chiêu sẽ đi ra ngoài, rõ ràng có người đang giở trò, nếu truyền thông biết cô và Bùi Vũ Ninh ở cùng khách sạn thì ngày mai lời khai của Bùi Vũ Ninh sẽ không được tin tưởng.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh biết rõ ý của Bùi Vũ Ninh nên hai người đứng ở trong không động đậy.
“Cái gì? Có người báo chúng tôi giao dịch không đứng đắn? Chứng cứ đâu? Cảnh sát không có chứng cứ đã tùy tiện bắt người sao?” Bùi Vũ Ninh lại lớn giọng nói, rõ ràng là cố ý.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy Bùi Vũ Ninh nói thì khóe môi cong lên cười lạnh, đối phương đúng là tốn không ít công sức.
Đối phương làm như vậy, thứ nhất là muốn dụ cô xuất hiện, thứ hai là vì thân phận của Bùi Vũ Ninh, thứ ba cũng muốn hành hạ tinh thần và thể xác Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh đã liên tục không nghỉ ngơi tốt mấy ngày, tối nay còn bị đưa đến cục cảnh sát thì chắc chắn không thể nghỉ ngơi được.
Không thể không nói người đứng sau đúng là lợi hại, có thể nhanh chóng điều tra ra thân phận của Bùi Vũ Ninh.
Nếu đối phương điều tra được thân phận của Bùi Vũ Ninh thì có thể điều tra được phòng của cô, chắc chắn cũng có thể điều tra được phòng của cô và Dương Tầm Chiêu.
Xem ra vở kịch ngày mai sẽ càng đặc sắc hơn.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không đi ra ngoài, đến khi bên ngoài khôi phục sự yên tĩnh.
“Xem ra tin tức của người kia rất nhanh.” Trên mặt Dương Tầm Chiêu cũng mang theo lạnh lẽo: “Chuyện này rất có thể là người của Quỷ Vực chi thành làm…”
Dương Tầm Chiêu dừng một chút, trên mặt tràn đầy nghiêm túc: “Trong thời gian ngắn như vậy, anh cảm thấy người của Quỷ Vực chi thành ở thành phố A và Hải Thành không thể làm được những chuyện này.”
“Ừ, cho nên có thể toàn bộ Quỷ Vực chi thành trở thành kẻ địch của chúng ta.” Hàn Nhã Thanh hơi cong khóe môi: “Toàn bộ Quỷ Vực chi thành xem chúng ta là kẻ địch, có phải chúng ta nên cảm thấy vinh hạnh hay không?”
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cười khẽ, xảy ra chuyện như vậy mà cô còn có thể đủ bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đúng là vợ của anh.
“Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi ngủ.” Cậu ba Dương ôm cô vào lòng, hôn lên mặt cô.
Anh biết từ trước đến nay cô làm việc cẩn thận chu toàn, không bỏ sót chuyện gì, với năng lực của cô thì không thể nào không nghĩ tới những chuyện này, cho nên cậu ba Dương hoàn toàn không hề lo lắng.
Phản ứng của cô cũng chứng minh được điều này.
Hàn Nhã Thanh liếc anh một cái, khóe môi cong lên, cô phát hiện Dương Tầm Chiêu ngày càng hiểu mình.
Đương nhiên cậu ba Dương nói đi ngủ là ngủ đơn thuần, tuy rằng anh biết cô đã sớm chuẩn bị tất cả, nhưng mấy ngày nay vì chuyện của Đường Vân Thành nên cô vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, anh rất đau lòng.
Ngày hôm sau Hàn Nhã Thanh tỉnh dậy cũng không rời khỏi khách sạn.
Ngày hôm qua sau khi bà Lưu kiện Lý Minh thì bộ phận liên quan lập tức tham gia, sắp xếp chín giờ sáng hôm nay công khai thẩm tra xử lí, truyền thông lớn nhất Hải Thành phụ trách phát sóng trực tiếp hiện trường.
Không đến chín giờ, đặc phái viên Chu Hiệp hội bảo vệ quốc tế đã tới, anh ta mang theo một vị luật sư nổi tiếng, Bùi Vũ Ninh không đi chung với bọn họ.
Nhưng đúng chín giờ, thẩm tra xử lí lập tức bắt đầu thì Bùi Vũ Ninh xuất hiện.
Bùi Vũ Ninh nhìn có vẻ tiều tụy.
Đặc phái viên Chu nhìn thấy cô tới thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, liên tục giới thiệu nói: “Đây là Bùi Vũ Ninh, cô ấy là chuyên gia truy vết nổi tiếng, cũng là người phụ trách tổ chức ‘Duy tâm’ bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ trên toàn thế giới, lần này chúng tôi mời Bùi Vũ Ninh tới, Bùi Vũ Ninh cũng đồng ý giúp miễn phí cho Bà Lưu.”
Luật sư đối phương nghe đặc phái viên Chu nói thì khóe môi cười lạnh, nhưng anh ta cũng không nói thêm gì, có mấy lời chưa phải là lúc nói ra.
Bùi Vũ Ninh gật đầu với truyền thông, không nói gì, có chút uể oải.
Lý Minh cũng mời luật sư, không ai biết luật sư của Lý Minh, không phải là luật sư nổi tiếng.
Nhưng khi Hàn Nhã Thanh xem phát sóng trực tiếp thấy luật sư kia thì đôi mắt lóe lên, luật sư này tuyệt đối không đơn giản, chỉ sợ cũng là người của Quỷ Vực chi thành.
Xem ra lần này người của Quỷ Vực chi thành định ăn thua đủ với cô, cô không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với người Quỷ Vực chi thành lúc nào?
“Hiện tại thẩm tra xử lí công khai bắt đầu.” Nhân viên thấy người đã đến đủ thì lập tức tuyên bố.
“Ông Lý, Bà Lưu kiện ông ngày hai mươi hai, cũng chính là ngày con gái ông xảy ra chuyện, ông đã đến chỗ cô ta, còn cưỡng ép cô ta…” Luật sư Tần của hiệp hội bảo vệ quốc tế mở miệng đầu tiên.
“Không có, hôm đó tôi không hề đi tìm cô ta, cô ta đang vu khống tôi.” Lý Minh không đợi luật sư Tần nói xong đã lớn tiếng phản bác.
“Trong thời gian Bà Lưu nói thì đương sự của tôi có bằng chứng không ở đó.” Luật sư Tống của Lý Minh cũng mở miệng phản bác: “Ngày đó, ông Lý vẫn luôn uống rượu với mấy người trong thôn, sau đó ông ta phát hiện con gái mình mất tích nên cùng với mấy người trong thôn đi tìm con gái ông ta, cho nên Bà Lưu đang vu khống, chúng tôi nghi ngờ mục đích Bà Lưu làm như vậy.”
Luật sư Tống nói rất tự tin: “Bên tôi yêu cầu mời nhân chứng.”
“Đồng ý.” Thẩm phán gật đầu đồng ý.
Sau đó mấy người trong thôn đi tới, mấy người này chứng minh ngày đó Lý Minh thật sự vẫn luôn ở chung với bọn họ.
Lời khai của bọn họ hoàn toàn giống nhau, lời khai của mấy người vẫn có trọng lượng.
Hơn nữa mấy người dân nói rất rõ, không có lỗ hổng, rõ ràng không phải nói dối.
“Thẩm phán, sự thật chứng minh Bà Lưu vu khống, trong thời gian Bà Lưu nói thì đương sự của tôi vốn không đi tìm cô ta, càng không thể cưỡng ép cô ta.” Luật sư Tống nhìn luật sư Tần và Bùi Vũ Ninh một cái, trên mặt cười lạnh.
“Bà Lưu, mời cô đưa ra lời giải thích.” Luật sư Tống nhìn phía Bà Lưu, giọng điệu chất vấn.
Bà Lưu cúi đầu, không nói gì.
Bà Lưu im lặng làm cho mọi người rất bất ngờ, cũng khiến mọi người không nhịn được suy đoán Bà Lưu thật sự vu khống.
Cuối cùng đối phương mời mấy nhân chứng.
“Bà Lưu, mời cô giải thích.” Luật sư Tống nhìn thấy Bà Lưu không nói lời nào thì khóe môi càng cười lạnh.
“Tôi đã nói cô ta vu khống, tôi muốn kiện cô ta tội vu khống, tôi muốn kiện cô ta, có người mua chuộc cô ta hại con gái và tôi.” Lý Minh thấy tình huống trước mắt thì trên mặt càng thêm đắc ý, giọng nói cũng cao hơn.
“Bà Lưu, mời cô nói rõ tình hình.” Bà Lưu vẫn luôn im lặng, thẩm phán chỉ có thể mở miệng nói.
Bà Lưu vẫn im lặng.
Mọi người ở đây càng bất ngờ, cũng rất kinh ngạc.
Mọi người xem phát sóng trực tiếp bắt đầu bàn tán.
“Chẳng lẽ có người mua chuộc mẹ cô bé này sao?”
“Không thể nào? Đây là mẹ ruột của cô bé.”
“Nhưng Bà Lưu đã sớm bỏ rơi con gái mình, hơn nữa chuyện đã xảy ra nhiều ngày như vậy mà cô ta mới ra mặt, chuyện này có chút kỳ lạ.”
Luật sư Tần không nói gì thêm.
Bùi Vũ Ninh cũng không nói gì.
“Thẩm phán, tôi muốn kiện cô ta, tôi mong được điều tra rõ ràng.” Lý Minh càng đắc ý, đứng tại chỗ nói muốn kiện Bà Lưu: “Tôi không chỉ kiện cô ta vu khống, tôi còn muốn kiện cô ta bắt tay với người ngoài hại con gái tôi.”
“Thẩm phán, đương sự của tôi muốn kiện Bà Lưu, nếu hôm nay thẩm tra xử lí công khai, tôi khẩn thiết cầu xin thẩm tra xử lí lời cáo buộc của đương sự tôi.” Luật sư Tống nói xong thì nhìn Bùi Vũ Ninh một cái, bởi vì chuyện tối hôm qua nên Bùi Vũ Ninh cũng khó bảo vệ được mình.
Đương nhiên bởi vì chuyện tối hôm qua nên lời nói của Bùi Vũ Ninh dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ, đến lúc đó ngược lại sẽ càng đẩy nhà họ Đường xuống vực sâu.
Huống chi bọn họ còn có chứng cứ khác có lợi hơn.
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp thì khóe môi cong lên, cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu rồi.
CHƯƠNG 979: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG, BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (1)
“Tôi có một bản báo cáo giám định thương tích của Bà Lưu, Bà Lưu ngày 23 đến bệnh viện kiểm tra, trên báo cáo thể hiện người của Bà Lưu có nhiều chỗ bị thương, quan trọng hơn là phần đầu của hà văn Lưu bị đánh nghiêm trọng, dẫn đến phần đầu bị thương, bác sĩ chứng minh khi Bà Lưu đến bệnh viện kiểm tra thì tâm lý còn có chút hoảng hốt, ký ức hỗn loạn, nói chuyện lộn xộn, những chuyện này liên quan đến việc phần đầu của Bà Lưu bị thương, ông Lý và Luật sư Tống nghi ngờ thời gian đương sự của tôi nói có vấn đề cũng có thể hiểu được, bởi vì lúc đó phần đầu của Bà Lưu bị thương nặng dẫn đến ký ức hỗn loạn.” Luật sư Tần mới mở miệng, anh ta lấy tài liệu trình lên.
“Bệnh viện đã đưa ra bằng chứng, thương tích trên người Bà Lưu không thể sai được, nếu đối phương nghi ngờ thời gian Bà Lưu nói có vấn đề thì tôi mong cảnh sát điều tra rõ hành tung của ông Lý vào ngày hai mươi hai và rạng sáng hai mươi ba.”
“Đêm qua chúng tôi đã điều tra rõ hành tung của ông Lý trong khoảng thời gian này.” Bùi Vũ Ninh vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
Luật sư Tống sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh, Bùi Vũ Ninh còn dám mở miệng, đúng là tự mình tìm chết, Bùi Vũ Ninh còn chịu đựng được chuyện tối qua.
“Đêm qua, cảnh sát trưởng Lưu và tôi đã đến thôn Ngọc Thủy, còn có phóng viên Trịnh Nguyệt ở Hải Thành đi cùng, toàn bộ quá trình kiểm tra rất rõ ràng và công khai.” Con ngươi Bùi Vũ Ninh liếc Luật sư Tống một cái, khóe môi hơi hơi ngoéo một cái.
Người của Qủy Vực Chi Thành rất lợi hại, nhưng so với Nhã Thanh đa mưu túc trí thì Nhã Thanh đã sớm đoán được bọn họ đến Hải Thành sẽ không thoát khỏi tai mắt của Quỷ Vực, cho nên cô và Nhã Thanh tới Hải Thành cũng không hề che giấu.
Nhã Thanh nhà cô đã đoán tất cả tình huống, tình huống tối qua là bất ngờ, nhưng vẫn nằm trong dự đoán của Nhã Thanh, nếu đã có trong dự đoán thì sẽ có cách giải quyết.
Có thể nói tối qua bọn họ làm như vậy cũng coi là giúp bọn họ.
Luật sư Tống nghe Bùi Vũ Ninh nói thì sắc mặt thay đổi, khóe môi cười lạnh cũng nhanh chóng giấu đi.
“Thưa thẩm phán, tôi muốn mời cảnh sát trưởng Lưu và phóng viên Trịnh Nguyệt đã giúp tôi đi tìm bằng chứng lên tòa, chứng minh tính chân thật tài liệu của tôi.”
“Đồng ý.” Thẩm phán sẽ không từ chối.
Một người là cảnh sát, một người là phóng viên nổi tiếng chính trực ở Hải Thành, hai người này ra mặt làm nhân chứng thì không ai nghi ngờ.
Cho nên hiện tại mọi người càng tò mò tối qua Bùi Vũ Ninh đã điều tra được gì?
Cảnh sát trưởng Lưu và Trịnh Nguyệt đi lên chứng minh lời Bùi Vũ Ninh nói.
Sắc mặt của luật sư Tống có chút khó coi.
“Ông Lý, xin hỏi ông đã ở đâu trong khoảng thời gian từ ba giờ đến bốn giờ ngày hai mươi ba?” Bùi Vũ Ninh không nói thẳng chứng cứ đã điều tra được, mà đột nhiên hỏi Lý Minh một câu.
Lý Minh nghe Bùi Vũ Ninh hỏi thì sắc mặt thay đổi, bởi vì khiếp sợ nên hai mắt trợn lên theo bản năng, thậm chí cả người có chút run rẩy.
Mọi người thấy phản ứng của Lý Minh thì chắc chắn có vấn đề, Lý Minh đã làm chuyện trái với lương tâm, nếu không thì không thể nào sợ như vậy.
Sắc mặt của luật sư Tống càng khó xem.
“Ông Lý, mời ông trả lời câu hỏi của tôi.” Bùi Vũ Ninh lại truy vấn một câu.
“Tôi, tôi, tôi…” Lý Minh sợ đến mức tay run lên, nói lắp bắp.
“Tôi đưa con gái đến bệnh viện.” Lý Minh phản ứng lại thì nhanh chóng nói một câu.
“Khoảng thời gian tôi hỏi là trước khi ông Lý đưa con gái đến bệnh viện.” Bùi Vũ Ninh nhìn chằm chằm ông ta, không cho xoay chuyển tình hình.
“Tôi tách khỏi bọn họ, sau khi tôi đưa con gái về nhà thì phát hiện trên người con bé có thương tích, sau đó tôi đưa con gái đến bệnh viện, có lẽ lúc đó tôi và con gái ở nhà, con gái tôi có thể chứng minh.” Lý Minh phản ứng nhanh, lúc này đã lấy lại tinh thần, tuy rằng còn có chút hoảng loạn nhưng đã khôi phục lý trí.
“Ông Lý muốn Lý Tiểu Ngân ra tòa làm nhân chứng sao?” Bùi Vũ Ninh đột nhiên hỏi một câu.
Bùi Vũ Ninh nói xong thì mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Minh.
“Đúng vậy, tôi muốn mời con gái ra tòa làm chứng.” Lý Minh thở phào một hơi, ông ta biết chỉ có cách này, ông ta biết con gái chắc chắn sẽ phối hợp với mình, chỉ cần con gái làm chứng cho ông ta thì những người đó cũng không thể làm gì.
“Được, vậy mời Lý Tiểu Ngân ra tòa làm chứng.” Nếu Lý Minh tự mình đưa ra yêu cầu thì bộ phận liên quan cũng không thể từ chối.
Bùi Vũ Ninh cúi đầu, giống như đang đọc tài liệu, nhưng trong con ngươi lại có chút phức tạp, còn có chút nặng nề.
Hôm nay Lý Tiểu Ngân đi theo Lý Minh đến đây, nhưng lúc trước vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên Lý Tiểu Ngân nhanh chóng đến đây.
“Tôi có thể làm chứng cho ba tôi, ba tôi nói là sự thật.” Sau khi Lý Tiểu Ngân biết được tình huống thì lập tức làm chứng cho Lý Minh.
Lý Tiểu Ngân nói xong thì biểu cảm tự nhiên, nhìn có vẻ không quá khác thường, cả người hơi run rẩy, giống như có chút sợ hãi.
“Lý Tiểu Ngân, con nói có thể làm chứng cho ba mình, vậy tôi có thể hiểu là con vẫn luôn tỉnh táo trong khoảng thời gian hơn hai giờ ngày hai mươi ba từ khách sạn đến bệnh viện đúng không?” Giọng Bùi Vũ Ninh có vẻ nhẹ nhàng.
“Đúng, tôi luôn tỉnh táo.” Lý Tiểu Ngân nhanh chóng gật đầu, cô bé suy nghĩ rồi nói thêm một câu: “Bởi vì trên người quá đau nên tôi muốn ngủ cũng không ngủ được.”
Bùi Vũ Ninh nghe cô bé nói thì đáy lòng thầm thở dài một hơi, đứa nhỏ này chỉ có mười một tuổi, nhưng lúc nói dối lại không hề thay đổi sắc mặt.
Cô không đành lòng tổn thương một cô gái nhỏ như vậy, nhưng hành động của cô bé chỉ có mười một tuổi này quá sai trái.
“Hiện tại tôi trình lên chứng cứ đã điều tra được vào tối hôm qua, tôi và cảnh sát Lưu còn có phóng viên Trịnh đã phát hiện ra hung khí có máu trong một hang động phía sau thôn Ngọc Thủy, cảnh sát đã chứng minh trên đó có vân tay của Lý Minh, từ vết máu trên hung khí và hiện trường thì tôi có thể phân tích ra thời gian từ ba giờ đến bốn giờ ngày hai mươi ba, còn vết máu có phải là của Bà Lưu hay không thì hiện tại bộ phận liên quan đang kiểm tra, có lẽ kết quả sẽ nhanh chóng có.” Bùi Vũ Ninh không nhìn cô gái nhỏ, tuy rằng cô bé còn nhỏ nhưng cũng là người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Bùi Vũ Ninh nói xong thì cả người Lý Minh mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống mặt đất, nếu không phải ông ta đang ngồi thì sợ là đã sớm nằm trên mặt đất.
Vẻ mặt cô gái nhỏ vốn bình thường, lúc này lại hoàn toàn khiếp sợ, cô bé nhìn chằm chằm Bùi Vũ Ninh giống như nhìn thấy quỷ, có khủng bố lại càng oán hận.
CHƯƠNG 980: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG, BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (2)
“Kết quả phân tích vết máu trên hung khí đã có.” Đúng lúc này một cảnh sát cầm báo cáo đi tới.
“Là của Bà Lưu sao?” Luật sư Tần mở miệng hỏi một câu.
“Không phải.” Nhân viên cảnh sát lắc đầu.
Lý Minh nghe cảnh sát nói thì chẳng những không thở phào mà sắc mặt càng khó coi, lúc này cả người ông ta run rẩy.
Hai chân Lý Tiểu Ngân mềm nhũn, quỳ gối xuống đất.
“Vết máu trên hung khí là của con gái ông Lý, Lý Tiểu Ngân.” Cảnh sát nhìn Lý Tiểu Ngân quỳ trên mặt đất một cái, anh ta cũng có chút đau lòng cho cô gái nhỏ, nhưng sự thật là sự thật, anh ta là cảnh sát, không thể nói dối.
Cảnh sát nói xong thì bầu không khí im lặng, mọi người hoàn toàn khiếp sợ.
Vết máu trên hung khí là của Lý Tiểu Ngân?
Vì sao là Lý Tiểu Ngân?
Trong thời gian đó, trong hang động?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên hung khí có vân tay của Lý Minh, mà vết máu là của Lý Tiểu Ngân?
Mọi người đã đoán được, nhưng lại cũng không dám tin.
“Tôi không có, mấy người đang nói dối, hôm đó tôi đưa con gái về nhà xong thì phát hiện con gái bị thương, tôi lập tức đưa con gái đến bệnh viện, không hề đi qua hang động cô nói, mấy người đang nói dối, mấy người đang vu khống tôi.” Lý Minh lấy lại tinh thần, lớn tiếng phản bác.
“Cửa thôn Ngọc Thủy có máy giám sát, hai năm trước mấy sinh viên đi du lắp, lúc ấy bọn họ đang nghiên cứu số liệu, sau đó không tháo xuống, nhưng có rất ít người biết máy giám sát này, máy giám sát đã quay lại thời điểm bốn giờ hai mươi phút, ông Lý lái một chiếc xe biển số 541 mang theo Lý Tiểu Ngân đi qua.”
Bùi Vũ Ninh dừng một chút, nhìn Lý Minh đang sững sờ một cái, sau đó tiếp tục nói: “Bốn giờ hai mươi phút ông Lý lái chiếc xe tải rời khỏi thôn Ngọc Thủy, nhưng lúc ông Lý đến bệnh viện lại ngồi xe taxi, ông Lý đã để chiếc xe tải ở bãi rác ở vùng ngoại thành Hải Thành, cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe tải, sau khi kiểm tra kỹ, lúc ông Lý lái xe đến vẫn bình thường, xăng cũng còn, xin hỏi dưới tình huống này vì sao ông Lý lại bỏ chiếc xe của mình mà ngồi xe taxi?”
“Tôi, tôi không quen đường đi…” Trong lòng Lý Minh đã rất luống cuống, nhưng ông ta vẫn nói dối.
“Theo cảnh sát điều tra trước kia ông Lý làm việc cho công ty giao hàng ở Hải Thành một năm, biết rất rõ đường đi ở Hải Thành.” Bùi Vũ Ninh vạch trần lời nói của Lý Minh.
Lý Minh không nói nên lời.
“Dấu bánh xe ngoài hang động hoàn toàn trùng khớp với bánh xe của ông Lý.” Bùi Vũ Ninh lại ném một quả bom trước mặt mọi người: “Chiếc xe bán tải bị trộm trong một gara bỏ hoang, trước đó nó ở trong gara nửa năm, ngày hai mươi hai thôn Ngọc Thủy có trận mưa to, đến chạng vạng tối mới tạnh, sau năm giờ sáng ngày hai mươi ba nó vẫn luôn đậu ở bãi rác, cho nên dấu bánh xe trước hang động chỉ có thể là rạng sáng hai mươi ba, mà chiếc xe bán tải này cũng chỉ có ông Lý lái, chứng tỏ rạng sáng ngày hai mươi ba ông Lý đã lái qua hang động.”
“ông Lý còn muốn bổ sung gì không?” Bùi Vũ Ninh hỏi Lý Minh lại không nhịn được nhìn Lý Tiểu Ngân một cái, lúc này Lý Tiểu Ngân ngồi dưới đất, ngơ ngác, không biết suy nghĩ cái gì.
Lý Minh ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích cũng không nói gì, không phải ông ta không muốn nói, mà là ông ta không biết nói gì.
“Sự thật chứng minh ông Lý đón Lý Tiểu Ngân từ khách sạn, sau khi tách khỏi mấy người dân cũng không về nhà, mà là đến hang động, hiện tại ông Lý có thể nói xem ông đến hang động làm gì không? Vì sao trong hang động có hung khí chứa vân tay của ông Lý, còn dính máu của Lý Tiểu Ngân, lúc đó ông Lý đã làm gì Lý Tiểu Ngân trong hang động?” Bùi Vũ Ninh không phải không đồng tình với Lý Tiểu Ngân, nhưng sự thật là sự thật, không thể bởi vì bạn còn nhỏ tuổi thì phải giấu giếm sự thật.
Mọi người ở đó đã hiểu, đương nhiên người xem phát sóng trực tiếp cũng hiểu được.
“ông Lý, xin hỏi lúc đó ông đã làm gì con gái mình?” Có phóng viên không nhịn được hỏi.
“ông Lý, thương tích trên người con gái ông là do Vân Thành làm hay là ông làm?” Một phóng viên khác càng hỏi trực tiếp.
Mà phóng viên hỏi xong thì mọi người ồ lên.
Cả người Lý Minh cứng đờ, ông ta nhanh chóng ngước mắt nhìn phóng viên kia một cái, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi không thể không chế, phản ứng của ông ta đã chứng minh lời phóng viên nói.
Mọi người ở đây còn có người xem phát sóng trực tiếp đã hiểu rõ.
“Tôi có thể chứng minh bằng chứng của Bùi Vũ Ninh là thật.” Cảnh sát trưởng Lưu gãi đúng chỗ ngứa nói một câu.
Khóe môi Lý Minh giật giật, không nói được gì, ông ta cho rằng mình đã làm không chê vào đâu được, lại không nghĩ tới người ta điều tra ta được.
“Ông Lý, mời ông giải thích rạng sáng ngày hai mươi ba ông đã làm gì trong hang động? Vì sao trong hang động có hung khí có vân tay của ông Lý, còn có máu của Lý Tiểu Ngân?” Cảnh sát phụ trách chuyện này hỏi Lý Minh, lời anh ta nói không giống như phóng viên, phóng viên hỏi Lý Minh có thể không trả lời, nhưng cảnh sát hỏi thì Lý Minh phải trả lời.
“Tôi, tôi, tôi…” Lý Minh không nhịn được run rẩy, nửa ngày không nói được gì.
Mọi người nhìn phản ứng của Lý Minh thì đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Mẹ nó, sự thật là như vậy sao? ông ta tự mình làm cho con gái bị thương như thế, sau đó vu khống cho Đường Vân Thành?” Có người lập tức nói to, đương nhiên cũng nói ra sự thật.
“Đúng là không bằng cầm thú.”
“Cô gái nhỏ luôn đang nói dối sao? Vừa rồi cô bé còn làm chứng giả cho Lý Minh, hơn nữa cô bé nói mình hoàn toàn tỉnh táo, cho nên cô bé biết mọi chuyện… Việc này càng nghĩ càng thấy khủng khiếp.”
“Cô gái mười một tuổi lại làm ra chuyện như vậy, tôi không thể tin được, nhưng sự thật lại làm cho tôi không thể không tin.”
“Cô ta là cô gái nhỏ mười một tuổi sao? Thật sự làm cho người ta khó tin.”
Bởi vì thẩm tra xử lí công khai, cho nên có không ít người, tiếng mọi người bàn tán không ngừng truyền tới.
Sự thật đã quá rõ ràng.
“Tại bà, tại bà, vì sao bà nhiều chuyện như thế.” Lý Tiểu Ngân vốn quỳ gối dưới đất đột nhiên bò đến trước mặt Bà Lưu, đưa tay nắm lấy tóc Bà Lưu: “Ai cần bà xen vào việc người khác, đều do bà làm hại.”
“Tiểu Ngân, con đừng như vậy, mẹ muốn tốt cho con, mẹ không thể để con tiếp tục như thế…” Bà Lưu bị con gái nắm lấy tóc thì đau đớn hít một hơi, lại còn khuyên con gái.
CHƯƠNG 981: CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG, BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (3)
“Tôi không cần bà lo, tôi thế nào? Tôi làm sai cái gì? Tôi chỉ muốn sống tốt hơn, bọn họ có mọi thứ, tôi không có gì cả, tôi chỉ muốn sống tốt hơn là sai sao?” Lý Tiểu Ngân vốn không nghe Bà Lưu khuyên giải.
“Tiểu Ngân, con không chỉ tổn thương bản thân mình mà còn tổn thương tới người khác…” Bà Lưu nghe con gái nói thì trong lòng rất đau, sao con gái cô ta lại biến thành như vậy? Tại sao biến thành như vậy?
“Người kia lợi hại như thế, người kia là lãnh đạo, hơn nữa ông ta có mọi thứ, mà tôi lại không có gì, ông ta giúp tôi một chút, giúp tôi kiếm tiền, chuyện này có gì không đúng.” Lý Tiểu Ngân lại cắt ngang lời Bà Lưu nói.
Hành động của Lý Tiểu Ngân làm cho mọi người kinh ngạc, mà Lý Tiểu Ngân càng nói càng khiến mọi người trợn mắt há miệng, suy nghĩ của cô bé này thật là đáng sợ, khó trách cô bé nói dối lại không thay đổi sắc mặt.
Bây giờ mọi người đã biết rõ mọi chuyện, từ đầu ai cũng đồng tình với cô gái nhỏ, mà hiện tại…
“Rốt cuộc sự thật đã sáng tỏ.” Ở Khách sạn Dương Tầm Chiêu ôm lấy Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng hôn lên tai cô một cái: “Quan trọng là kết quả như vậy sẽ không làm cho bất cứ ai nghi ngờ, đây mới là điều quan trọng nhất.”
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết thuận lợi.
Điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên vang lên, Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua màn hình thì khóe môi cong lên.
“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng Đường Lăng truyền tới, từ trước đến nay Đường Lăng vốn bình tĩnh lại mang theo kích động: “Nhã Thanh, nếu không có em…”
“Anh cả, anh không thể cảm ơn bằng miệng được, phải thực tế một chút.” Hàn Nhã Thanh cắt ngang lời Đường Lăng nói, người một nhà không cần nói những lời khách sáo.
“Được rồi, em muốn gì thì anh cả cũng cho em.” Đường Lăng hiểu rõ ý của cô nên cười khẽ ra tiếng.
“Không cần, chúng tôi không thiếu gì cả.” Hàn Nhã Thanh còn chưa trả lời, Dương Tầm Chiêu nói với điện thoại một câu.
“Dương Tầm Chiêu, tôi cho em gái mình, tôi cho đường đường chính chính, nhưng cậu thì sao, cậu là gì của Nhã Thanh? Nhã Thanh cũng không thèm cậu và đồ của cậu.” Tâm trạng Đường Lăng hoàn toàn thả lỏng, hiếm khi oán hận với Dương Tầm Chiêu.
Sắc mặt cậu ba Dương lập tức thay đổi, sau đó cúp máy giúp Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái, khóe môi không nhịn được giật giật, người này ngày càng ấu trĩ.
Nhưng Đường Lăng cũng không nói chuyện quan trọng khác nên Hàn Nhã Thanh không nói thêm gì.
Bùi Vũ Ninh nhanh chóng quay về khách sạn, đương nhiên anh Phó đi theo.
“Cậu muốn quay về luôn sao?” Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh là người bận rộn, mọi chuyện đã được giải quyết, Bùi Vũ Ninh nhất định phải trở về.
“Nhã Thanh, tớ theo cậu đến thành phố A.” Nhưng Bùi Vũ Ninh lại kéo tay Hàn Nhã Thanh, Bùi Vũ Ninh vừa nói vừa trừng mắt nhìn anh Phó một cái.
“Theo tớ về thành phố A? Cậu chắc chứ?” Hàn Nhã Thanh chớp mắt, tình huống của hai người này là sao, cho dù hai người có chuyện gì thì Bùi Vũ Ninh cũng không đến mức ăn vạ bên cạnh cô chứ?
“Chắc chắn.” Bùi Vũ Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, sao cô có thể quay về, người đàn ông không rời một bước đi theo cô, chẳng lẽ cô còn có thể đưa anh ta quay về?
Cho nên cô quyết định đi theo Hàn Nhã Thanh trước, sau đó tìm một cơ hội thoát khỏi người đàn ông này, cô lại quay về.
“Được rồi.” Hàn Nhã Thanh không hỏi nhiều, chẳng qua cô nhìn anh Phó nhiều hơn một cái, anh Phó này đúng là lợi hại, có thể ép Bùi Vũ Ninh đến mức này.
Mỗi lần Bùi Vũ Ninh hoàn thành nhiệm vụ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất quay về, bởi vì chỗ đó có mối tình đầu của Bùi Vũ Ninh.
Hiện tại bởi vì anh Phó này, Bùi Vũ Ninh không vội vàng quay về gặp mối tình đầu luôn sao?
Lợi hại!!
Chuyện của Đường Vân Thành đã hoàn toàn giải quyết, mấy người cùng quay về thành phố A.
Đường Vân Thành còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên không đi cùng bọn họ.
Sau khi quay về thành phố A, Dương Tầm Chiêu đi theo Hàn Nhã Thanh đến nhà họ Đường.
Lý do của cậu ba Dương rất đầy đủ, anh muốn đi gặp con gái.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, lý do này của anh làm cho cô không thể ngăn cản, nhưng hiện tại anh vẫn chưa biết chuyện của Minh Hạo, nếu anh đến nhà họ Đường gặp Vũ Kỳ thì sợ là sẽ phát hiện chuyện Minh Hạo.
Đến lúc đó Minh Hạo có thể trách cô không?
Nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện Minh Hạo vốn sắp xếp Vũ Kỳ đi gặp Dương Tầm Chiêu, nếu Minh Hạo sắp xếp Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu nhận nhau thì chắc chắn đã nghĩ đến tình huống này.
Cho nên này cũng không thể trách cô.
Vì vậy Hàn Nhã Thanh không có ngăn cản Dương Tầm Chiêu.
Nhưng khi bọn họ quay về nhà họ Đường thì Vũ Kỳ lại không ở nhà, bà cụ Đường chỉ nói một câu: “Đi ra ngoài chơi rồi.”
Bà cụ Đường nhìn về phía Dương Tầm Chiêu thì hừ lạnh một tiếng.
Mấy ngày nay nhà họ Đường xảy ra chuyện vốn giấu giếm hai cụ, nhưng sau đó chuyện ngày càng lớn, chắc chắn không giấu được, hai cụ đã biết.
Nhưng Hàn Nhã Thanh nói bọn họ không nên gấp gáp, cô sẽ giải quyết mọi chuyện, bọn họ cũng biết năng lực của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh nói vô cùng chắc chắn, cho nên bọn họ cũng không quá lo lắng.
Hôm trước hai người tham gia hôn lễ của cháu trai người bạn, hôn lễ đã sớm chuẩn bị, thiệp mời cũng đưa tới, bọn họ cũng không thể không đi.
Trong hôn lễ bọn họ gặp ông cụ Dương và bà cụ Dương.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương nhìn thấy bọn họ thì lập tức tránh xa, không thèm chào hỏi, hoàn toàn vạch rõ giới hạn giữa nhà họ Dương và nhà họ Đường với mọi người.
Đương nhiên trong hôn lễ cũng có rất nhiều người cố tình bắt chước bọn họ giữ khoảng cách, nhưng không biểu hiện rõ như ông cụ Dương và bà cụ Dương, người ta còn chào hỏi một cái, nói mấy câu, nhưng không nhiệt tình giống như bình thường.
Ông cụ Đường và bà cụ Đường còn không hiểu suy nghĩ của người nhà họ Dương sao, ông bà cụ nhà họ Dương thấy Đường Vân Thành xảy ra chuyện, cảm thấy nhà họ Đường sắp sụp đổ, sợ liên luỵ đến bọn họ.
Lúc trước bọn họ còn đến cửa cầu hôn, nói muốn hai nhà liên hôn, kết quả nhà họ Đường vừa xảy ra chuyện thì nhà họ Dương đã trốn xa, bà cụ chưa từng gặp người nào nịnh hót như người nhà họ Dương.
May là Dương Tầm Chiêu nói đến gặp Vũ Kỳ, nếu không thì bà cụ nhà họ Đường đã nổi giận với cậu ba Dương.
Nhưng bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ thật sự đi ra ngoài chơi, Sở Bách Hà tới thành phố A nên đưa hai bé cưng ra ngoài chơi.
Trong một nhà hàng, Sở Bách Hà và hai bé cưng, một lớn hai nhỏ đang bí mật lập kế hoạch lớn.
“Tối ngày mai có một buổi đấu giá, cậu ba Dương cũng sẽ tham gia, con và dì cùng đi, kế hoạch đối phó cậu ba Dương của con có thể bắt đầu từ buổi đấu giá.” Sở Bách Hà nghe nói Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu nhận nhau, nhưng Minh Hạo lại muốn thử thách cậu ba Dương, cô ta lập tức bắt đầu hưng phấn nghĩ cách, chuyện như vậy sao có thể thiếu cô ta chứ.
Cô ta vốn muốn tham gia buổi đấu giá này, cho nên cô ta biết danh sách có cậu ba Dương.
“Thật sao? Thật là tốt quá.” Hai mắt của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo sáng lên, cậu bé đã lên kế hoạch rất lâu, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội thích hợp, đây là một cơ hội không tệ.
“Cứ quyết định như vậy, con lên kế hoạch thật tốt, ngày mai dì đưa con tham gia buổi đấu giá.” Sở Bách Hà cười híp hai mắt, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn sợ thiên hạ không loạn.
Sở Bách Hà và Đường Minh Hạo bắt tay nhau thì sợ là thật sự đại loạn.
CHƯƠNG 982: BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (1)
“Minh Hạo, con có kế hoạch gì vậy, có thể nói một chút với dì được không, đến lúc đó dì sẽ phối hợp tốt với con.” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, cười nịnh nọt, cô ta thật sự rất muốn biết bé cưng Minh Hạo sẽ có kế hoạch gì.
“Đến lúc đó dì sẽ biết, còn chuyện phối hợp? Chuyện này không cần nói trước với dì, đến lúc đó dì nhất định có thể phối hợp tốt.” Đường Minh Hạo nhìn cô ta một cái, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Mấy chuyện này Sở Bách Hà không thể không phối hợp tốt, từ trước đến nay Sở Bách Hà biết rõ nhất là gây rối.
“Bé cưng Minh Hạo, con tin tưởng dì như thế, dì rất vui, nhưng dì nghĩ chúng ta phải nói rõ kế hoạch một chút, đến lúc đó mới có thể càng hoàn mỹ.” Sở Bách Hà chớp mắt, có chút không cam lòng, cô ta cũng không tin mình thông minh nhanh nhẹ lại không thể moi được kế hoạch của Minh Hạo.
Từ trước đến nay lòng hiếu kỳ của Sở Bách Hà rất nặng, Đường Minh Hạo không nói với cô ta, trong lòng cô ta giống như mèo cào, vô cùng khó chịu.
“Hiện tại con cũng không có kế hoạch cụ thể, ngày mai con định tùy cơ ứng biến, cho nên dì phối hợp với con là được.” Đường Minh Hạo nhìn cô ta, vẫn không nói gì.
“Anh, ngày mai em có thể đi chung với anh không?” Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn luôn im lặng, cuối cùng không nhịn được, cô bé cũng muốn đi xem trò vui.
“Không được, em không thể đi, Dương Tầm Chiêu đã biết em, nếu em đi thì sẽ lộ tẩy, hơn nữa em tuyệt đối không thể nói chuyện này với Dương Tầm Chiêu, nếu không thì anh sẽ tức giận.” Đường Minh Hạo nói với em gái, lần đầu tiên cậu bé dùng giọng điệu nghiêm túc.
“Anh, em cũng muốn đi chơi.” Đường Vũ Kỳ chu miệng nhỏ, trên mặt tràn đầy tủi thân, đây là cách bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ đối phó với anh trai nhà mình, bình thường chỉ cần cô bé biểu hiện không vui, tủi thân, anh trai sẽ đồng ý.
“Ngày mai không được.” Nhưng lần này Đường Minh Hạo lại không thỏa hiệp, Đường Minh Hạo nhanh chóng dời mắt, không nhìn em gái, sợ mình sẽ mềm lòng.
Ngày mai em gái không thể xuất hiện, bởi vì em gái vừa xuất hiện thì chắc chắn sẽ làm cho Dương Tầm Chiêu chú ý, đến lúc đó mọi chuyện không giấu được nữa.
“Anh…” Đường Vũ Kỳ nhẹ giọng gọi, trong giọng nói tràn đầy tủi thân.
“Bé cưng Vũ Kỳ, ngày mai con thật sự không thể đi, nếu không thì kế hoạch của Minh Hạo không thể thuận lợi tiến hành.” Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo không dám nhìn Đường Vũ Kỳ thì biết từ trước đến nay Đường Minh Hạo không đành lòng từ chối em gái, cho nên cô ta đành phải làm người xấu.
Đương nhiên, cô ta cũng đau lòng cho bé cưng Vũ Kỳ, nhưng ngày mai náo nhiệt như thế, cô ta nhất định phải xem.
“Không phải em vẫn luôn hy vọng anh và ba sớm nhận nhau sao? Ngày mai ba vượt qua thử thách của anh thì anh sẽ nhận ba, nhưng nếu bởi vì em xuất hiện phá hủy kế hoạch của anh thì anh phải chuẩn bị kế hoạch khác, lại tìm cơ hội khác, cứ như vậy thì biết phải trì hoãn tới khi nào.” Đường Minh Hạo hiểu rõ em gái mình nhất, cho nên cũng biết cách khuyên em gái.
“Được rồi, em đồng ý, ngày mai em không đi theo.” Mặc dù Đường Vũ Kỳ rất muốn đi theo nhưng cô bé càng muốn thấy ba và anh trai nhận nhau, cho nên cô suy xét một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Em nhớ không được nói chuyện này với Dương Tầm Chiêu, nếu không thì kế hoạch của anh chắc chắn sẽ thất bại, đến lúc đó ảnh hưởng đến chuyện nhận nhau.” Đường Minh Hạo nhìn em gái nhà mình vẫn có chút không yên tâm, sợ em gái lỡ miệng nói với Dương Tầm Chiêu.
“Được, em sẽ không nói chuyện này với ba.” Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, từ trước đến nay cô bé nghe lời anh trai nhất.
“Từ giờ đến khi buổi đấu giá ngày mai kết thúc thì em không được liên lạc với Dương Tầm Chiêu, tránh lỡ miệng nói ra.” Đường Minh Hạo vẫn không yên tâm, hiện tại cậu bé ngày càng biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu.
Gần đây bởi vì ông cậu xảy ra chuyện, nếu không thì sợ là Dương Tầm Chiêu đã sớm phát hiện ra cậu bé.
Cho nên cậu bé không thể không đề phòng.
“Nhưng mỗi ngày em sẽ liên lạc với ba, đột nhiên không liên lạc thì ba sẽ lo lắng, hơn nữa ba sẽ càng thêm nghi ngờ.” Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp.
“Vậy trước khi em gửi tin nhắn phải cho anh xem, hơn nữa lúc hai người liên lạc thì anh phải ở đó nhìn thấy toàn bộ quá trình.” Đường Minh Hạo thật sự lo lắng Dương Tầm Chiêu biết kế hoạch của mình.
“Được.” Đường Vũ Kỳ suy nghĩ, sau đó gật đầu, tuy rằng cô bé không muốn giấu ba, nhưng cô bé muốn giúp đỡ anh trai.
Ba rất thân, nhưng anh trai thân thiết hơn.
“Được rồi, được rồi, cứ quyết định như thế.” Sở Bách Hà thấy hai bé cưng bàn bạc xong, cuối cùng cũng yên tâm.
“Hơn một tháng không gặp, bé cưng Minh Hạo ngày càng lợi hại.” Sở Bách Hà nhìn về phía Đường Minh Hạo, đôi mắt lập tức sáng lên, ánh sáng của sự hưng phấn.
Bé cưng Minh Hạo lợi hại như vậy, đương nhiên cậu ba Dương cũng vô cùng lợi hại, cho nên kịch vui ngày mai sẽ rất đặc sắc.
Cô ta càng nghĩ càng hưng phấn.
“Bé cưng Minh Hạo, con tiết lộ kế hoạch ngày mai một chút đi.” Lòng hiếu kỳ của Sở Bách Hà có thể hại chết chín con mèo.
Đường Minh Hạo nhìn cô ta một cái, không nói gì.
“Dì Bách Hà, con muốn ăn kem ly, dì có thể đi mua kem ly cho con được không?” Mặc dù Đường Vũ Kỳ đồng ý với anh trai nhưng trong lòng có chút buồn bực, cho nên cô bé muốn ăn kem chữa vết thương trong lòng.
“Được, dì lập tức đi mua cho con.” Sở Bách Hà nhìn về phía Đường Vũ Kỳ thì thấy Đường Vũ Kỳ không vui nên lập tức đồng ý đi mua kem ly cho Đường Vũ Kỳ.
Lúc Đường Minh Hạo đang lập kế hoạch thử thách cậu ba Dương.
Mà cậu ba Dương ở nhà họ Đường cũng có chút xấu hổ.
Ngay cả ông cụ Đường vốn rộng lượng cũng tức giận.
Ông cụ Đường tức giận bởi vì ông cụ nghe thấy ông cụ Dương và người khác nói chuyện.
Ông cụ Đường đang đi vệ sinh, sau đó ông cụ Dương và người khác đi vào, bởi vì ông cụ Đường ở phòng khác, cho nên ông cụ Dương không phát hiện.
Lúc ấy ông cụ Đường nghe rõ hai người nói chuyện.
“Tôi thấy hôm nay ông cụ Đường cũng tới, sao ông cụ Dương không chào hỏi?”
“Tôi chào hỏi cái gì, nhà họ Dương chúng tôi và nhà họ Đường vốn không có quan hệ gì, chẳng qua Tầm Chiêu và Đường Lăng có qua lại, thật ra Tầm Chiêu và Đường Lăng không thân thiết lắm, không giống như bên ngoài nói đâu, sau này nhà họ Dương và nhà họ Đường cũng sẽ không qua lại.”
“Thật sao? Nhưng tôi nghe nói khoảng thời gian trước ông cụ Dương còn đến nhà họ Đường hỏi cưới, không phải ông cụ Dương định cho cậu ba Dương cưới cô cả nhà họ Đường sao? Nhiều người nói chuyện này, không lẽ là giả sao?”
CHƯƠNG 983: BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (2)
“Đi hỏi cưới cái gì? Làm gì có chuyện đó? Ông đừng nghe người khác nói lung tung, Tầm Chiêu nhà tôi xuất sắc từ nhỏ, người muốn gả cho nó xếp thành hàng dài, còn cần tôi đi hỏi cưới cho nó sao? Cô Đường mặc dù rất có năng lực, nhưng mà người giống như cô Đường là người chuyên quyền, máu lạnh nhất, người như vậy tuyệt đối không thể lấy, nhà họ Dương chúng tôi dù thế nào cũng không thể lấy một người phụ nữ như vậy.”
Sau khi ông cụ Đường nghe thấy những lời này, tức đến nỗi huyết áp dâng cao, ông cụ Dương có thể phân rõ ranh giới với nhà họ Đường, có thể giả bộ là không quen biết ông ta, nhưng mà tuyệt đối không thể nói xấu Thanh Thanh.
Ông cụ Đường lập tức mở cửa đi ra, ông cụ Dương nhìn thấy ông cụ Đường, sắc mặt liền thay đổi, nhưng mà sau cùng ông cụ Dương cũng không để ý tới ông cụ Đường, mà là trực tiếp quay qua nói với một người khác: “Những lời mà tôi vừa nói đều là nói thật, ở trước mặt ông cụ Đường, tôi cũng sẽ nói như vậy.”
Rất rõ ràng, ông cụ Dương lúc đó đã chắc chắn là chuyện của Đường Vân Thành không có cách nào giải quyết, đã chắc chắn là nhà họ Đường tiêu rồi, cho nên ông ta cũng không kiêng dè ông cụ Đường như lúc bình thường.
“Ông nói Thẩm Nhi nhà chúng tôi không xứng với nhà họ Dương các ông, lời này ông nhớ đó, nhớ cho rõ vào.” ông cụ Đường trước giờ là người biết kiềm chế, huống chi là trong đám cưới của người nhà bạn bè, ông cụ Đường chắc chắn sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện, lúc đó chỉ nói một câu như vậy với ông cụ Dương.
“Ông cụ Đường, tức giận gì chứ, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu sự thật mà thôi, ông đừng vì chuyện này mà giận tôi, chuyện của Đường Vân Thành ầm ĩ lớn như vậy, ông có lo lắng cũng là bởi vì chuyện đó mới đúng.” ông cụ Dương bị mất mặt, lại nhìn thấy thái độ của ông cụ Đường, có chút thẹn quá hóa giận.
Hơn nữa ông ta đã chắc chắn nhà họ Đường lần này nhất định tiêu rồi, cũng hoàn toàn không xem ông cụ Đường ra gì.
Cho nên, ông cụ Dương càng ở trước mặt của ông cụ Đường mà đâm vào chỗ đau của ông cụ Đường.
Chuyện của Đường Vân Thành ầm ĩ quá lớn, quá nghiêm trọng, mặc dù Hàn Nhã Thanh luôn nói với họ có cách giải quyết, nhưng mà ông cụ Đường nhìn thấy sự phát triển của sự việc, trong lòng cũng rất là lo lắng, rất là sốt ruột.
Nghe thấy lời này của ông cụ Dương, sắc mặt của ông cụ Đường nhịn không được mà thay đổi: “Ông Dương, nhớ kĩ từng lời mà hôm nay ông nói, đừng có hối hận.”
Ông cụ Đường tin con trai của mình, ông ta cũng tin tưởng Thanh Thanh, ông biết chuyện của Vân Thành chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc đó hi vọng ông cụ Dương sẽ không hối hận với những lời đã nói hôm nay.
“Tôi có gì phải hối hận chứ, nhà họ Dương chúng tôi vốn cũng không có quan hệ gì với nhà họ Đường các ông, Đường Vân Thành đã làm ra chuyện mất mặt như vậy, người làm cha như ông cũng có trách nhiệm, đây là thượng bất chính hạ tắc loạn.” ông cụ Dương lúc này cảm thấy đã cạch mặt nhau, thì không cần phải nhịn nữa, nhà họ Đường bây giờ đã không còn là nhà họ Đường lúc trước nữa.
Ông cụ Đường bây giờ tự nhiên cũng không phải là ông cụ Đường lúc trước nữa rồi.
“Bỏ đi, bỏ đi, đừng nói nữa, làm việc phải chừa đường lui.” Một người khác liên tục chặn ông cụ Dương lại, người đó đương nhiên cũng biết chuyện của Đường Vân Thành, nhưng mà ông ta cảm thấy nhà họ Đường không hẳn sẽ thật sự tiêu tùng như vậy.
“Sợ cái gì, tôi đây là ăn ngay nói thật.” ông cụ Dương rõ ràng không cho là đúng, vốn ông ta còn nghĩ nhà họ Đường có thể có biện pháp giải quyết, nhưng mà sự việc ngày càng trở nên ầm ĩ, nhà họ Đường lại không có hành động gì, đây rõ ràng là muốn hi sinh Đường Vân Thanh bảo vệ Đường Lăng.
Nhưng mà Đường Vân Thành xảy ra chuyện như vậy, muốn bảo vệ Đường Lăng tuyệt đối không đơn giản như thế, coi như là thật sự bảo vệ được Đường Lăng, tương lai của Đường Lăng cũng đã hoàn toàn bị hủy mất, nhà họ Đường vẫn sụp đổ như thường, cho nên bây giờ nhà họ Đường căn bản không có cái gì đáng sợ cả.
Mà ông ta vừa nãy đã bị ông cụ Đường cạch mặt, cũng không cần giả vờ hòa thuận nữa.
Ông cụ Đường nhìn ông cụ Dương rồi đột nhiên cười lên, ông vẫn luôn biết rằng ông cụ Dương lưu manh không biết xấu hổ, làm việc không hề có chừng mực, có thể làm bất cứ việc gì, cũng giống như chuyện mẹ của Dương Tầm Chiêu năm đó.
Thật ra thì ông biết chân tướng của năm đó, mẹ của Dương Tầm Chiêu không có sai chút nào, nhưng mà ông cụ Dương không những đuổi mẹ của Dương Tầm Chiêu ra khỏi nhà họ Dương, còn không cho mẹ của Dương Tầm Chiêu gặp Dương Tầm Chiêu.
Người như vậy có nói lý với ông ta thì cũng là tốn nước miếng mà chẳng được gì, cho nên ông cụ Đường không để ý đến ông cụ Dương nữa, lập tức rời khỏi nhà vệ sinh.
Ông cụ Đường cũng biết đó đều là do ông cụ Dương gây nên, không liên quan đến chuyện của Dương Tầm Chiêu, nhưng mà chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, trong lòng của ông cụ Đường vẫn là có hơi khó chịu.
Vả lại ông cũng lo lắng thay cho Thanh Thanh, nếu như Thanh Thanh thật sự gả cho Dương Tầm Chiêu, thật sự gả vào nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà cụ Dương sẽ trở thành người trên của Thanh Thanh, đến lúc đó…
Ông cụ Đường lúc này càng lo lắng Thanh Thanh gả cho Dương Tầm Chiêu sẽ bị tủi thân, lúc trước ông chưa từng ngăn cản chuyện của Dương Tầm Chiêu và Thanh Thanh, nhưng mà bây giờ ông cảm thấy ông hẳn là nên nghiêm túc suy nghĩ một chút.
“Tầm Chiêu, hôm nay Vân Thành sẽ trở về, ông còn có rất nhiều chuyện phải làm, nên không tiễn con nữa.” ông cụ Đường trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, cảm thấy kì lạ mà nhìn ông cụ Đường.
Lời này của ông cụ Đường gần như là muốn đuổi Dương Tầm Chiêu đi, liên quan đến chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu, bình thường bà cụ Đường đều ngăn cản, thật ra từ sau khi biết chuyện của hai cục cưng, bà cụ Đường cũng không có ngăn cản chuyện này nữa.
Mà ấn tượng của ông cụ Đường với Dương Tầm Chiêu vẫn luôn rất tốt, vẫn luôn ủng hộ chuyện của cô với Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà bây giờ ông cụ Đường vậy mà lại trực tiếp đuổi người?
Bà cụ Đường lúc trước đuổi Dương Tầm Chiêu, đó cũng đã gây nhau rất lớn, thật ra cũng không thật sự làm vậy.
Thế nhưng ông cụ Đường nói ra những lời như vậy, tuyệt đối là thật.
“Ông nội Đường, xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Dương Tầm Chiêu là một người thông minh, lập tức đoán được chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì ông cụ Đường tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy.
“Con trở về hỏi ông nội của con đi.” ông cụ Đường không giấu giếm chút nào, ông hoàn toàn không phải là cố ý chia rẽ quan hệ ông cháu của họ, nhưng mà nếu như Dương Tầm Chiêu muốn ở bên cạnh Thanh Thanh, chuyện của hai cụ nhà họ Dương nhất định phải giải quyết.
Ông không thể để cho Thanh Thanh chịu bất kì sự bắt nạt nào, cũng tuyệt đối không thể làm cho Thanh Thanh chịu một chút tủi thân.
Dương Tầm Chiêu thật ra đã đoán được chuyện có liên quan đến ông cụ Dương, bây giờ nhận được đáp án xác thực, sắc mặt của anh rõ ràng là trầm xuống.
“Ông nội Đường yên tâm, chuyện này con nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Dương Tầm Chiêu là người thông minh, anh đương nhiên biết ông cụ Đường đang lo lắng chuyện gì, cho nên chuyện này anh nhất định phải giải quyết ổn thỏa.
Dưới loại tình hình này, dù có nói dễ nghe hơn nữa cũng không có tác dụng gì, quan trọng là phải làm như thế nào, cho nên Dương Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa.
“Anh về trước đây.” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh cười, cười đầy dịu dàng, nhìn không ra được bất kì sự bất thường gì, cũng không nhìn ra được một chút dáng vẻ tức giận.
CHƯƠNG 984: BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (3)
Ông cụ Đường trực tiếp đuổi anh đi, anh hoàn toàn không giận ông cụ Đường, anh chỉ tự giận chính mình, giận mình không giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện sớm chút, giận chính mình lại làm cho Thanh Thanh chịu uất ức.
“Vâng, đi đường cẩn thận.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi gật gầu, cô trước giờ luôn thông minh, lại quan sát tinh tế, tự nhiên hiểu được là có chuyện gì xảy ra, ông cụ Đường đã trực tiếp đuổi người, lần này chuyện mà ông cụ Dương đã làm sợ là rất quá đáng.
“Ông, ông là vì chuyện hôm trước mà giận ạ?” sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi, bà cụ Đường mới lấy lại tinh thần, bà quay qua nhìn ông cụ Đường, trên mặt hiển nhiên là có vài phần nghi ngờ.
Hôm trước thái độ của ông cụ Dương với ông cụ Đường khiến cho bà có hơi tức giận, nhưng mà cũng không có nghiêm trọng lắm, vốn dĩ bà đã biết ông bà cụ nhà họ Dương là người như thế nào, cho nên ông bà cụ nhà họ Dương đã làm ra chuyện như thế cũng là bình thường.
Tiếng hừ lạnh lúc nhìn thấy Dương Tầm Chiêu là cố ý , cũng không giận cái gì nữa.
Chuyện đó bà cũng không tức giận, phản ứng này của ông già nhà bà bình thường sao?
“Có phải là sau đó lại có chuyện gì xảy ra không?” đôi mắt của bà cụ Đường nhanh chóng lóe lên, bà hiểu rõ chồng của bà, cho nên cũng không khó để đoán ra.
“Được rồi, không có chuyện gì, Vân Thành đã không sao rồi, đây là chuyện vui vẻ nhất, chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng một chút, đón gió tẩy trần cho Vân Thành.” ông cụ Đường không nói nhiều nữa, những lời ngày hôm đó của ông cụ Dương, ông nghe cũng tức, ông chắc chắn không thể nói với bà.
Bà cụ Đường khẽ mím môi lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng thì không hỏi gì cả, mà là liền bật cười: “Ông nói đúng, Vân Thành không sao rồi, đó là chuyện vui nhất.”
“Phạm My đến sân bay rồi, nói muốn đón Vân Thành trước, chuyện hôm nay, đích thân tôi đi chuẩn bị, hôm nay chúng ta nhất định phải vui vẻ chúc mừng.” Bà cụ Đường cảm thấy không cần phải vì những người đó mà tức giận.
“Ừ, phải vui vẻ chúc mừng một phen.” Thật ra ông cụ Đường sớm đã không vì chuyện ngày hôm đó mà tức giận rồi, ông chỉ là vì lo lắng Thanh Thanh gả tới nhà họ Dương sẽ chịu uất ức, cho nên hôm nay mới đối xử với Dương Tầm Chiêu như vậy.
Hơn nữa bây giờ Vân Thành không sao rồi, bây giờ không biết ông cụ nhà họ Dương đang có tâm trạng gì nữa.
Lúc ông cụ Dương mắng ông ngày hôm đó khẳng định không ngờ rằng Vân Thành nhanh như vậy đã không sao rồi.
Bây giờ chân tướng rõ ràng, Đường Vân Thành tự nhiên đã được minh oan, với lại lúc đó chuyện Đường Vân Thành đã cứu đứa bé gái đó cũng đã được truyền thông đặc biệt đưa tin.
Đường Vân Thành làm việc tốt, lại bị người khác vu khống, dưới sự đối lập rõ ràng như vậy, những điều tốt càng được phóng to ra.
Kể từ đó, danh tiếng của Đường Vân Thành càng tốt hơn so với trước kia.
“Thành chủ, chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết rồi, giải quyết triệt để, không những giải quyết rồi, Đường Vân Thành còn thu được không ít tiếng tốt.” Lúc quản gia Trọng báo cáo tin tức cho thành chủ nhà mình, trong giọng nói tràn đầy sự kích động.
“Ừ.” Trương Minh Hoàng khẽ trả lời, nhìn thì phản ứng bình thường, nhưng mà khóe môi của ông ta rõ ràng là giương lên, dường như là đang cười khẽ.
“Cô Đường quả nhiên tài giỏi.” Quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng của thành chủ nhà mình, cũng nhịn không được bật cười.
Trương Minh Hoàng quay qua nhìn quản gia Trọng một cái.
“Thành chủ, chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết rồi, vậy tôi tìm lúc nào đó mời cô Đường đến giúp chúng ta làm giám định DNA ha?” quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, cười đầy nịnh nọt, ông ta biết thành chủ khẳng định rất muốn nhanh chóng gặp cô Đường.
Ông ta là quản gia của Quỷ Vực chi thành, chắc chắn phải giúp thành chủ đạt được tâm nguyện này, đương nhiên ông ta cũng rất muốn gặp thử cô Đường này.
Nếu như có thể có cơ hội lấy được tóc gì đó của cô Đường làm giám định DNA, vậy thì càng tốt.
“Ừ, cậu đi sắp xếp đi.” Trương Minh Hoàng trả lời vô cùng dứt khoát, trước giờ ông ta làm việc đều như vậy.
Muốn làm gì liền làm đó.
“Vâng, vâng, vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.” Quản gia Trọng nói một mạch ba chữ vâng, có thể thấy sự kích động của ông ta.
Mà ở trong biệt thự ở nơi khác, Thành thiếu chủ cũng đã nhìn thấy các loại tin tức liên quan đến Đường Vân Thành trên truyền thông: “Cô ta vậy mà thật sự đã giải quyết chuyện của Đường Vân Thành rồi!”
Chuyện của Đường Vân Thành, người bình thường đều cho rằng hết cách giải quyết, anh ta cũng cho rằng như vậy, cho nên anh ta luôn có chút hối hận, không ngờ rằng cô thật sự đã giải quyết rồi.
“Thành thiếu chủ, cô cả nhà họ Đường quả nhiên rất giỏi.” Cường vừa khéo nói một câu.
Thành thiếu chủ nhìn Cường một cái không nói gì.
Nhưng mà lúc này tâm trạng của Thành thiếu chủ lại cực kì phức tạp.
Anh ta vẫn luôn không tin tưởng năng lực của phụ nữ lắm, nhưng mà cô cả nhà họ Đường này lại thật sự khiến anh ta bất ngờ.
“Tôi muốn đi gặp cô ta một chút.” Thành thiếu chủ đột nhiên nói một câu.
“Thành thiếu chủ, chúng ta có thể đừng tìm chỗ chết vào lúc này không? Thành chủ vẫn đang giận cậu đó, nếu như cậu lúc này đi gặp cô cả nhà họ Đường, nếu như thành chủ biết, đến lúc đó…” Cường cảm thấy mấy hôm nay Thành thiếu chủ đã làm nhiều chuyện quá quắc lắm rồi, nếu như lại không khuyên thì thật sự không được rồi.
“Tôi nhớ ngày mai có một buổi đấu giá, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ tham dự, đến lúc đó nói không chừng cô ta cũng sẽ đi, anh làm một tấm thiệp mời giúp tôi, tôi đi thử vận may.” Mấy ngày nay Thành thiếu chủ không những đi tra một chút chuyện liên quan đến cô cả nhà họ Đường, còn thuận tiện tra một chút chuyện liên quan đếm Dương Tầm Chiêu, cho nên biết Dương Tầm Chiêu tối ngày mai sẽ tham gia một buổi đấu giá.
Dương Tầm Chiêu là bạn trai của cô, nói không chừng cô cũng sẽ đi, vậy anh ta cũng đến góp vui.
Cường ngớ luôn, trong lúc nhất thời vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, Thành thiếu chủ trước giờ không sợ trời không sợ đất, làm việc không quan tâm đến gì hết lại biết dùng kế sách quanh co này?
Này là “tuyết rơi tháng sáu” hả?
“Anh còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau đi.” Thành thiếu chủ nhìn thấy anh ta không đi, liền đạp anh ta một cái.
“Vâng, vâng, tôi đi liền đây.” Cường liên tục nói, Thành thiếu chủ biết dùng kế sách quanh co hẳn là sẽ không muốn đi tìm chết như trước kia đâu nhỉ?
Chuyện của Đường Vân Thành ở Hải Thành vẫn còn rất nhiều, cho nên hôm ấy Đường Vân Thành không thể trở về.
Đường Lăng bởi vì chuyện này, cũng đã dời lại rất nhiều chuyện, Đường Vân Thành không trở về, Đường Lăng cũng không trở về.
Phạm My vẫn luôn đợi đến hơn một giờ sáng, đợi đến khi chuyến bay cuối cùng từ Hải Thành đến đây cũng đã đến, bà cũng không nhìn thấy Đường Vân Thành, chỉ có thể trở về một mình.
Nhưng mà, ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng, Phạm My lại đến sân bay.
Thế nhưng, Đường Vân Thành vẫn là chưa trở về, bởi vì chuyện của Đường Vân Thành đã giải quyết, Cung tông trưởng sợ chuyện liên lụy đến ông ta, cho nên Cung tông trưởng đã về thành phố A trước, đem tất cả mọi chuyện giao cho Đường Vân Thành.
Đêm hôm đó, ở thành phố A có một buổi đấu giá rất lớn, người được mời đều là người có tiền có thế, có thân phận có danh tiếng.
Sở Bách Hà vốn cũng có thiệp mời, cô ta muốn dẫn theo Minh Hạo đi vào rất đơn giản, bởi vì Đường Minh Hạo có kế hoạch, cho nên Sở Bách Hà đã dẫn Đường Minh Hạo đi vào từ lâu.
Là Thành thiếu chủ của Quỷ vực chi thành, muốn có một tấm thiệp mời của buổi đấu giá hiển nhiên là không phải chuyện khó, Thành thiếu chủ vốn là một người thích đến góp vui, cho nên cũng đã đến rất sớm.
Dương Tầm Chiêu là người được mời, chỉ là anh đến khá trễ, lúc anh đến, buổi đấu giá cũng đã sắp bắt đầu.
Vị trí của Sở Bách Hà và Đường Minh Hạo cực kì tốt, cho nên Dương Tầm Chiêu vừa đến, Đường Minh Hạo đã nhìn thấy.
Đường Minh Hạo nhìn Dương Tầm Chiêu, con mắt nhanh chóng chớp chớp
“Đến rồi, đến rồi, cậu ba Dương đến rồi.” Sở Bách Hà vô cùng phấn khởi, tuy rằng cô ta cực lực đè thấp âm thanh, nhưng mà lại không đè được sự phấn khởi trong giọng nói.
CHƯƠNG 985: BA CON TRANH ĐẤU, CẬU BA DƯƠNG CAO TAY (4)
Cô đã đợi rất lâu, còn tưởng rằng cậu ba Dương sẽ không tới, bây giờ cậu ba Dương đã xuất hiện, cô rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hôm nay cậu ba Dương không đến, kế hoạch của bé Hạo sẽ không thể tiến hành, cô sẽ không có kịch hay để coi rồi.
Không gì có thể ngăn cản cô xem kịch hay.
“Minh Hạo, chính xác thì con muốn làm gì? Bây giờ có thể nói cho cô biết được không? Bằng không, cô không biết phải hợp tác với con như thế nào.” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, vẻ hưng phấn trong mắt cô sáng lên, đến lúc này rồi, bé Hạo không thể giấu cô nữa, đúng không?
“Thực ra, con cũng không có kế hoạch tỉ mỉ nào.” Mắt Đường Minh Hạo chuyển động theo Dương Tầm Chiêu cho đến khi Dương Tầm Chiêu lên tầng hai.
Khu đấu giá Hồng Nguyệt Lâu chia làm hai tầng, tầng một là sảnh lớn, tương đối trong suốt, tầng hai là phòng riêng dành cho những người có thân phận đặc biệt.
Sở Bách Hà có thể nhận được đặc quyền phòng riêng, vì hôm nay cô có hai thân phận, một là đại diện cho nhà họ Sở.
Thứ hai, là đại diện cho Ngụy Khang, nói một cách chính xác là đại diện cho Mộ Dung Tri. Mộ Dung Tri sẽ sớm tiếp quản tập đoàn Ngụy Khang, gần đây, có rất nhiều việc phải giải quyết. Mộ Dung Tri nhận thư mời từ Hồng Nguyệt Lâu đúng lúc đang ở cùng Sở Bách Hà, dù sao thì Sở Bách Hà cũng phải đến, vì vậy anh đã yêu cầu Sở Bách Hà đại diện giúp.
Đương nhiên, danh tính của cậu ba Dương không cần phải nói.
Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng ở trong phòng riêng trên tầng hai, và phòng riêng của Thành thiếu chủ nằm giữa phòng riêng của Sở Bách Hà và cậu ba Dương.
Bởi vì là khu đấu giá, phía trước mỗi phòng riêng đương nhiên không đóng kín, nhưng phía trước mỗi phòng đều có một cái rèm châu, nghe nói mỗi hạt của cái rèm đều là hàng tốt, chỉ một tấm rèm của phòng riêng đã là không rẻ.
Có thể nhìn rõ bên ngoài qua tấm rèm châu, nhưng từ bên ngoài sẽ không thể nhìn rõ thấy bên trong, mà ba phòng liền kề thậm chí càng không thể nhìn rõ từ bên ngoài.
“Ý con là gì? Cái gì gọi là không có kế hoạch tỉ mỉ?” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt cô nhanh chóng mở to, hôm nay cô đến để xem kịch hay, cô đã vô cùng kỳ vọng vào bé Hạo .
Bây giờ bé Hạo nói với cô là không có kế hoạch?
“Đây là Hồng Nguyệt Lâu, không thể lộn xộn được, chuyện duy nhất có thể làm là đấu giá đồ vật thôi.” Mắt Đường Minh Hạo nhìn quanh tầng dưới, ngày hôm qua sau khi trở về, nó đã cẩn thận tra cứu về Hồng Nguyệt Lâu.
Hồng Nguyệt Lâu không phải là một hãng đấu giá bình thường, Hồng Nguyệt Lâu mấy chục năm qua chưa từng mắc sai lầm, mấy chục năm qua cũng không có người nào dám gây sự ở Hồng Nguyệt Lâu, có thể thấy được chủ nhân của Hồng Nguyệt Lâu không đơn giản.
Nó muốn khảo nghiệm Dương Tầm Chiêu, nhưng cũng không muốn gặp rắc rối, gần đây, mẹ đã gặp đủ phiền phức rồi.
Nó không thể giúp đỡ, cũng như không thể gây thêm rắc rối cho mẹ mình.
“Con nói cũng đúng.” Sở Bách Hà sửng sốt, hơi bĩu môi, tuy rằng có chút không muốn, nhưng cô cũng biết có một số chuyện thật sự không thể lộn xộn.
“Vậy chính xác thì nhóc muốn làm gì?” Sở Bách Hà biết rằng cho dù Đường Minh Hạo đã lo liệu, nhưng vì tất cả bọn họ đều ở đây, tuyệt đối không thể không làm gì được, vẫn phải làm gì đó.
Vở kịch hôm nay có thể không gay cấn như cô nghĩ ban đầu, nhưng chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.
Bé Hạo nhà cô chưa bao giờ làm cô thất vọng.
“Đến đây rồi thì nhất định phải đấu giá đồ vật rồi.” Đường Minh Hạo thu lại ánh mắt, nở nụ cười tươi tắn, nếu không làm được việc khác thì chỉ có thể đấu giá đồ vật.
“Đấu giá thế nào ?” Sở Bách Hà ánh mắt lóe lên nhanh chóng: “Chống lại cậu ba Dương?”
Sở Bách Hà luôn phản ứng nhanh nhất với những trò gây rối như vậy, cô ngay lập tức hiểu ý của Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo liếc nhìn về phía phòng riêng của Dương Tầm Chiêu, đương nhiên từ chỗ của nó, chỉ có thể nhìn đến góc tường bên cạnh, bên trong hoàn toàn không thấy được bên trong.
“Thực sự bị cô đoán ra.” Sở Bách Hà không đợi Đường Minh Hạo trả lời, nhìn phản ứng của Đường Minh Hạo, cô biết bản thân đã đoán đúng.
“Ý kiến hay đấy, không tồi đâu. Lát nữa chúng ta sẽ giành hết những thứ mà cậu ba Dương nhìn trúng.” Đôi mắt của Sở Bách Hà lại nhuốm màu phấn khích, giành đồ với cậu ba Dương, nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi .
“Nhưng mà, con có nhiều tiền như vậy sao?” Sau khi Sở Bách Hà kích động, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu hỏi thực tế hơn.
“Bé Hạo, hôm nay con chuẩn bị bao nhiêu tiền?” Sở Bách Hà nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, trong lòng có chút nịnh nọt, cô rất muốn biết hôm nay bé Hạo nhà mình mang đến bao nhiêu tiền?
Cô nghĩ chắc hẳn phải mang rất nhiều, rất nhiều, nếu không sẽ không có đủ tự tin để giành đồ với cậu ba Dương.
Những thứ mà cậu ba Dương nhìn trúng chắc chắn không hề rẻ, mà Minh Hạo phải cạnh tranh với cậu ba Dương, vậy thì phải ra giá cao hơn.
Vì vậy, không có tiền là điều tuyệt đối không thể có, tiền ít cũng là điều tuyệt đối không thể có.
“Con một xu cũng không có.” Đôi mắt của Đường Minh Hạo từ từ quay lại, nhìn về phía Sở Bách Hà, những gì nó nói đều rất bình tĩnh.
Sở Bách Hà vốn là đang hưng phấn chống đỡ cằm nhìn nó, sau khi nghe nó nói xong, cánh tay liền mềm nhũn, cằm gần như trực tiếp đập lên bàn: “Bé Hạo, không phải chứ? Con một xu cũng không mang theo, còn muốn giành giật với cậu ba Dương? ”
Lúc này, Sở Bách Hà kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, may mà phản ứng nhanh, nhanh chóng áp xuống xúc động của mình.
Tuy nhiên, ánh mắt cô nhìn Đường Minh Hạo lúc này rất phức tạp, bé Hạo nhà cô một xu cũng không mang mà dám giành giật với cậu ba Dương sao?
Bé Hạo nhà cô đang nghĩ gì vậy?
” Bé Hạo , ngành đấu giá này có quy định, chỉ cần đấu giá thành công thứ gì đó, thì phải trả tiền. mà Hồng Nguyệt Lâu này có quy định nghiêm ngặt hơn. Nếu đấu giá thành công thứ gì đó mà không trả tiền, thì không thể ra khỏi Hồng Nguyệt Lâu” Sở Bách Hà cảm thấy phải nhắc nhở Đường Minh Hạo, tuy rằng muốn xem kịch hay, nhưng cũng không thể không quan tâm đến an toàn của bé Hạo.
Lỡ như bé Hạo của cô bị Hồng Nguyệt Lâu giữ lại thì sao?
“Để cô nói cho con chuyện này. Cô chỉ đến xem náo nhiệt thôi, không định đấu giá gì cả, nên không mang quá nhiều tiền.” Sở Bách Hà phản ứng lớn như vậy vì cô cũng không mang theo nhiều tiền.
Cô sợ rằng lát nữa Bé Hạo đưa giá cao quá tiền của cô sẽ không đủ trả.
“Không sao, cô không cần trả tiền, tự nhiên sẽ có người trả tiền.” Đường Minh Hạo lúc này vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đã có dự tính rồi.
“Bé Hạo, chính xác thì con định làm gì?” Sở Bách Hà nghe Đường Minh Hạo nói: “Con nói sẽ có người trả tiền? Là ai? Chẳng lẽ con gọi toàn bộ nhà họ Đường đến trả tiền?”
Sở Bách Hà chỉ có thể nghĩ đến Đường Lăng vào lúc này, Sở Bách Hà biết rằng Đường Lăng thực sự rất giàu có, việc trả một vài món đồ của Hồng Nguyệt Lâu bằng vốn liếng của Đường Lăng chắc chắn là một chuyện cỏn con.
“Thậm chí con còn không nói với mẹ về chuyện này, làm sao con có thể nói với cậu được, ngoài ra, tiền của cậu con không phải dùng cho mấy chuyện này.” Đường Minh Hạo nhanh chóng liếc nhìn Sở Bách Hà, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng nhiều chuyện suy nghĩ rất chu đáo.
Nó cũng biết thân phận của nhà họ Đường đặc biệt, thân phận của Đường Lăng cũng đặc biệt, Đường Lăng tuy giàu có, nhưng cũng không phải dùng cho mấy chuyện này, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến Đường Lăng và nhà họ Đường.
“Đúng, đúng, con nói đúng. Đường Lăng nhất định không thể xuất hiện trong tình huống như vậy.” Sở Bách Hà gật đầu liên tục: “Nhưng ngoài Đường Lăng, còn có ai có thể trả tiền cho chúng ta? Hầu hết người bình thường đều không có khả năng này. . ”
“Chẳng lẽ là muốn dùng tiền của công ty Hàn thị sao?” Sở Bách Hà hơi nhíu mày: “Nhưng không đúng, không có nhiều người biết chuyện cô cả nhà họ Đường là tổng giám đốc của Hàn thị, chuyện này còn chưa thể công bố?”
“Đừng đoán bừa, đến lúc đó sẽ biết, dù sao, chúng ta chỉ cần đấu giá đồ đạc thôi.” Đường Minh Hạo cắt ngang suy đoán của cô, cười rạng rỡ hơn, sau đó chậm rãi bổ sung một câu: “Đấu càng nhiều càng tốt.”
“Đấu càng nhiều càng tốt?” Sở Bách Hà lại kinh ngạc: “Bé Hạo, Hồng Nguyệt Lâu này không phải hãng đấu giá bình thường, những thứ trong Hồng Nguyệt Lâu này không hề rẻ, con nói đấu càng nhiều càng tốt là thế nào? “