Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1178
Chương 1178 : Chương 1178
HỦY HOẠI CÔ TA - ĐẤU SÚNG (5)
Nhiếp Nhiên lập tức đưa mắt ra hiệu cho đám người sau lưng mình, sau đó đi luôn ra ngoài cửa.
Nhưng cô vừa bước lên một bước, khẩu súng của Phú gia đã chuyển hướng chỉ về phía cô.
“Hôm nay không ai có thể rời khỏi nơi này.”
Nhiếp Nhiên nhìn họng súng đen ngòm trước mắt mà sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, cô lại nở nụ cười thân thiện, “Phú gia, tôi và bạn bè của tôi vì xảy ra một chút chuyện không thoải mái với Cát gia nên bị bắt phải tới đây. Giờ chuyện đã được giải quyết xong rồi, mong rằng Phú gia có thể thả cho mấy người chúng tôi đi.”
“Tao đã nói không thể đi là không thể đi! Có phải mày không hiểu tiếng người không!” Phú gia vốn đang tức giận sẵn, nghe Nhiếp Nhiên nói xong càng tức giận hơn, ông ta thẳng tay bắn ngay một phát vào sát bên chân cô.
Đám Hà Giai Ngọc mặc dù khá giật mình nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nên có.
Nhiếp Nhiên đứng im tại chỗ, nhìn vết đạn cạnh chân mình, đáy mắt cô bắt đầu tràn ra tia lạnh lẽo, trong giọng nói có sự hung ác nham hiểm khó diễn tả, “Phú gia, thế này là ông muốn dồn ép chúng tôi?”
“Mày nói nhảm nhiều thế làm gì! Còn kêu la nữa là viên đạn của ông đây sẽ bắn gục mày luôn đấy!”
Cát gia đứng ở bên cạnh vẫn đang âm thầm quan sát Nhiếp Nhiên. Cô gái này không chỉ đánh nhau tốt, ngay cả lá gan cũng rất lớn!
Khi ông ta thu hồi suy nghĩ thì đã không thấy Nhiếp Nhiên đứng ở đó nữa mà thay vào đó là tiếng kêu la của Phú gia, “Á!!!”
Cát gia lập tức quay đầu nhìn lại, ông ta thấy lúc này Nhiếp Nhiên đã đưa lưng về phía mình, một tay cô giữ vai Phú gia, tay còn lại đã lấy được khẩu súng và nhắm vào cằm của ông ta.
Đám người sau lưng Phú gia cùng nhau chĩa toàn bộ họng súng về phía Nhiếp Nhiên.
“Tất cả không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bắn gục ông ta luôn đấy.” Nhiếp Nhiên trả lại y nguyên câu nói vừa rồi của Phú gia cho ông ta, đồng thời cô còn lười lạnh mà hỏi lại, “Tôi không bỏ sót từ nào chứ?”
“Mày!” Phú gia vừa nhục vừa tức đến đỏ mặt.
“Phú gia, tôi thấy giữa chúng ta hẳn là có hiểu lầm gì đó, chi bằng về chỗ tôi nói chuyện đi?” Cát gia đi đến trước mặt Phú gia, vui vẻ mời.
“Cát Nghĩa! Mày ăn hàng của tao còn dám bắt tao à, mày gan lắm!” Hiển nhiên là Phú gia đã tức giận đến cực độ rồi.
“Phú gia nói gì vậy? Rõ ràng là ông cầm súng chĩa vào người của tôi, tôi bị bức quá mới bất đắc dĩ bắt ông thôi.” Cát Nghĩa có lòng tốt mà giải thích.
“Cái rắm ấy, mày là thằng khốn không biết nói đạo nghĩa giang hồ!” Phú gia hùng hùng hổ hổ mắng, nhưng ông ta càng mắng, Cát Nghĩa càng cười thoải mái.
Một giây sau, “pằng!” - một tiếng súng vang lên, viên đạn bay vèo tới.
Thiên Dạ đã xuống khỏi võ đài, nhìn thấy đúng lúc có cơ hội bèn lập tức chạy tới.
“Cẩn thận!” Một giây trước khi viên đạn bắn về phía Cát Nghĩa, Thiên Dạ dùng cơ thể mình chắn trước mặt ông ta, viên đạn kia lập tức ghim thẳng vào cánh tay cô ta.
“Tiểu Thất!”
Cát Nghĩa nhìn thấy quyền thủ mình yêu quý nhất bị tổn thương cánh tay thì rất giận dữ.
Trước khi thu phục được cô gái kia về dưới trướng của mình, Tiểu Thất vẫn là quyền thủ mà ông ta yêu mến nhất!
Không ai được phép động vào Tiểu Thất!
Cát Nghĩa đoạt lấy súng trong tay Triệu Lực ở bên cạnh, nhắm ngay vào cánh tay Phú gia mà bắn một phát.
Phú gia lập tức đau đớn kêu lên, “Aaaa! Cát Nghĩa, mẹ cái thằng điên này!”
“Đụng đến Tiểu Thất của tôi, không giết ông đã là khách sáo lắm rồi.” Sắc mặt Cát Nghĩa lạnh như băng.
Bị Nhiếp Nhiên vặn tay, lại bị trúng một phát đạn, lúc này Thiên Dạ chật vật bò từ dưới đất lên, nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, để tôi hộ tống ngài ra ngoài! Những người khác yểm hộ cho Cát gia rời khỏi đây!”
Thấy cánh tay phải của Thiên Dã đã mềm oặt rủ xuống bên cạnh người cô ta, máu từ miệng vết thương trên cánh tay chạy vòng vèo chảy xuống dưới, Nhiếp Nhiên hơi nhướng mày.
Không thể không nói, cô ta cũng thông minh ra phết, thế mà còn biết dùng chiêu này để lấy lại lòng tin của Cát Nghĩa.
Cát Nghĩa được mọi người vây xung quanh lùi dần về phía sau.
Người của Phú gia thì bởi vì đại ca của mình bị người ta chĩa súng vào cằm nên chỉ có thể dịch chuyển từng chút một về phía trước mà không dám nổ súng.
Nhưng ngay tại lúc Cát Nghĩa sắp đi đến cửa, đột nhiên vẻ mặt Nhiếp Nhiên biến đổi.
HỦY HOẠI CÔ TA - ĐẤU SÚNG (5)
Nhiếp Nhiên lập tức đưa mắt ra hiệu cho đám người sau lưng mình, sau đó đi luôn ra ngoài cửa.
Nhưng cô vừa bước lên một bước, khẩu súng của Phú gia đã chuyển hướng chỉ về phía cô.
“Hôm nay không ai có thể rời khỏi nơi này.”
Nhiếp Nhiên nhìn họng súng đen ngòm trước mắt mà sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, cô lại nở nụ cười thân thiện, “Phú gia, tôi và bạn bè của tôi vì xảy ra một chút chuyện không thoải mái với Cát gia nên bị bắt phải tới đây. Giờ chuyện đã được giải quyết xong rồi, mong rằng Phú gia có thể thả cho mấy người chúng tôi đi.”
“Tao đã nói không thể đi là không thể đi! Có phải mày không hiểu tiếng người không!” Phú gia vốn đang tức giận sẵn, nghe Nhiếp Nhiên nói xong càng tức giận hơn, ông ta thẳng tay bắn ngay một phát vào sát bên chân cô.
Đám Hà Giai Ngọc mặc dù khá giật mình nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nên có.
Nhiếp Nhiên đứng im tại chỗ, nhìn vết đạn cạnh chân mình, đáy mắt cô bắt đầu tràn ra tia lạnh lẽo, trong giọng nói có sự hung ác nham hiểm khó diễn tả, “Phú gia, thế này là ông muốn dồn ép chúng tôi?”
“Mày nói nhảm nhiều thế làm gì! Còn kêu la nữa là viên đạn của ông đây sẽ bắn gục mày luôn đấy!”
Cát gia đứng ở bên cạnh vẫn đang âm thầm quan sát Nhiếp Nhiên. Cô gái này không chỉ đánh nhau tốt, ngay cả lá gan cũng rất lớn!
Khi ông ta thu hồi suy nghĩ thì đã không thấy Nhiếp Nhiên đứng ở đó nữa mà thay vào đó là tiếng kêu la của Phú gia, “Á!!!”
Cát gia lập tức quay đầu nhìn lại, ông ta thấy lúc này Nhiếp Nhiên đã đưa lưng về phía mình, một tay cô giữ vai Phú gia, tay còn lại đã lấy được khẩu súng và nhắm vào cằm của ông ta.
Đám người sau lưng Phú gia cùng nhau chĩa toàn bộ họng súng về phía Nhiếp Nhiên.
“Tất cả không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bắn gục ông ta luôn đấy.” Nhiếp Nhiên trả lại y nguyên câu nói vừa rồi của Phú gia cho ông ta, đồng thời cô còn lười lạnh mà hỏi lại, “Tôi không bỏ sót từ nào chứ?”
“Mày!” Phú gia vừa nhục vừa tức đến đỏ mặt.
“Phú gia, tôi thấy giữa chúng ta hẳn là có hiểu lầm gì đó, chi bằng về chỗ tôi nói chuyện đi?” Cát gia đi đến trước mặt Phú gia, vui vẻ mời.
“Cát Nghĩa! Mày ăn hàng của tao còn dám bắt tao à, mày gan lắm!” Hiển nhiên là Phú gia đã tức giận đến cực độ rồi.
“Phú gia nói gì vậy? Rõ ràng là ông cầm súng chĩa vào người của tôi, tôi bị bức quá mới bất đắc dĩ bắt ông thôi.” Cát Nghĩa có lòng tốt mà giải thích.
“Cái rắm ấy, mày là thằng khốn không biết nói đạo nghĩa giang hồ!” Phú gia hùng hùng hổ hổ mắng, nhưng ông ta càng mắng, Cát Nghĩa càng cười thoải mái.
Một giây sau, “pằng!” - một tiếng súng vang lên, viên đạn bay vèo tới.
Thiên Dạ đã xuống khỏi võ đài, nhìn thấy đúng lúc có cơ hội bèn lập tức chạy tới.
“Cẩn thận!” Một giây trước khi viên đạn bắn về phía Cát Nghĩa, Thiên Dạ dùng cơ thể mình chắn trước mặt ông ta, viên đạn kia lập tức ghim thẳng vào cánh tay cô ta.
“Tiểu Thất!”
Cát Nghĩa nhìn thấy quyền thủ mình yêu quý nhất bị tổn thương cánh tay thì rất giận dữ.
Trước khi thu phục được cô gái kia về dưới trướng của mình, Tiểu Thất vẫn là quyền thủ mà ông ta yêu mến nhất!
Không ai được phép động vào Tiểu Thất!
Cát Nghĩa đoạt lấy súng trong tay Triệu Lực ở bên cạnh, nhắm ngay vào cánh tay Phú gia mà bắn một phát.
Phú gia lập tức đau đớn kêu lên, “Aaaa! Cát Nghĩa, mẹ cái thằng điên này!”
“Đụng đến Tiểu Thất của tôi, không giết ông đã là khách sáo lắm rồi.” Sắc mặt Cát Nghĩa lạnh như băng.
Bị Nhiếp Nhiên vặn tay, lại bị trúng một phát đạn, lúc này Thiên Dạ chật vật bò từ dưới đất lên, nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, để tôi hộ tống ngài ra ngoài! Những người khác yểm hộ cho Cát gia rời khỏi đây!”
Thấy cánh tay phải của Thiên Dã đã mềm oặt rủ xuống bên cạnh người cô ta, máu từ miệng vết thương trên cánh tay chạy vòng vèo chảy xuống dưới, Nhiếp Nhiên hơi nhướng mày.
Không thể không nói, cô ta cũng thông minh ra phết, thế mà còn biết dùng chiêu này để lấy lại lòng tin của Cát Nghĩa.
Cát Nghĩa được mọi người vây xung quanh lùi dần về phía sau.
Người của Phú gia thì bởi vì đại ca của mình bị người ta chĩa súng vào cằm nên chỉ có thể dịch chuyển từng chút một về phía trước mà không dám nổ súng.
Nhưng ngay tại lúc Cát Nghĩa sắp đi đến cửa, đột nhiên vẻ mặt Nhiếp Nhiên biến đổi.
Bình luận facebook