Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1181
Chương 1181 : Chương 1181
KHÔNG PHẢI TÔI BẮN - CÔ ẤY CHẾT RỒI (3)
“Cô làm gì thế? Tôi phải đi cứu Cổ Lâm!” Mã Tường giãy giụa.
“Cô ấy đã bị bắt rồi, anh lao vào chỉ tự tìm đường chết mà thôi!”
Mã Tường cuống lên gắt gỏng: “Vậy làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ phải vứt bỏ cô ấy à?”
“Đợi thêm một lát nữa.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói xong, nhìn chằm chằm động tác của mấy người kia, súng trong tay bị cô nắm chặt hơn. Cho đến khi nhìn thấy Cổ Lâm bị người của Phú gia bắt nhưng đám người kia lại không hề có ý định nổ súng, cô mới thở phào một hơi.
Sau đó cô quay đầu lại, đưa mắt ra hiệu cho Lý Kiêu xông vào đầu kia căn phòng.
Lý Kiêu biết Nhiếp Nhiên muốn mình kéo dài thời gian bèn khẽ gật đầu. Cô lập tức đẩy thuộc hạ của Cát Nghĩa ở trước mặt ra, nói với người ở bên trong: “Đừng làm cô ấy bị thương!”
Tên thuộc hạ đang bắt Cổ Lâm tưởng rằng mình bắt được con tin có giá trị, lập tức dí súng vào huyệt thái dương của Cổ Lâm, nói: “Đổi Phú gia ra đây!”
“Mày đợi đó!” Lý Kiêu do dự quay người đi đến bên cạnh Cát Nghĩa.
Nhân lúc này, Nhiếp Nhiên rút khẩu súng bên hông tên đàn em của Cát Nghĩa bị bắn chết ở phía trước ra đưa cho Mã Tường.
“Nếu anh muốn cứu cô ấy thì nổ súng giết tên kia đi.” Giọng cô vô cùng u ám.
“Tôi... tôi không thể, ngay cả súng tôi cũng không...” Mã Tường lắc đầu theo bản năng.
“Vậy anh muốn trơ mắt nhìn cô ấy chết à?”
“Tôi...”
“Không phải vừa rồi anh còn muốn lao vào cứu cô ấy sao? Chẳng lẽ là đang diễn kịch à?”
“Dĩ nhiên không phải rồi! Chỉ là tôi sợ...”
“Sợ? Sợ cái gì? Cầm súng sao?” Nhiếp Nhiên cười mỉa mai, “Ngay cả chết anh còn không sợ vậy mà còn sợ cầm súng!”
Mã Tường đã rơi vào khủng hoảng cực điểm nên vô cùng luống cuống. Anh ta có thể không ngất khi nghe thấy tiếng súng đã là cực hạn rồi, bây giờ còn bảo anh ta nổ súng, đây là chuyện không thể nào!
Đột nhiên anh ta nghĩ đến một chuyện!
“Không phải kỹ thuật bắn của cô tốt hơn tôi sao?”
“Tôi muốn bắn vào mắt phải của hắn, nhưng lại sợ đến lúc đó hắn bị hoảng sợ mà nổ súng nên cần anh đồng thời phối hợp với tôi bắn vào tay hắn.”
“Nhưng, tôi... tôi...” Mã Tường nhìn khẩu súng trong tay cô với vẻ mặt hoang mang, “Vậy... những người khác thì sao? Những người khác không thể phối hợp với cô sao?”
Nhiếp Nhiên chỉ vị trí của hai người bọn họ, “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta không ở trong phạm vi tầm mắt của bọn chúng, những người khác một khi có bất cứ động tác nào thì đạn sẽ xuyên qua đầu Cổ Lâm ngay lập tức! Chẳng lẽ anh muốn để cô ấy chết à?”
KHÔNG PHẢI TÔI BẮN - CÔ ẤY CHẾT RỒI (3)
“Cô làm gì thế? Tôi phải đi cứu Cổ Lâm!” Mã Tường giãy giụa.
“Cô ấy đã bị bắt rồi, anh lao vào chỉ tự tìm đường chết mà thôi!”
Mã Tường cuống lên gắt gỏng: “Vậy làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ phải vứt bỏ cô ấy à?”
“Đợi thêm một lát nữa.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói xong, nhìn chằm chằm động tác của mấy người kia, súng trong tay bị cô nắm chặt hơn. Cho đến khi nhìn thấy Cổ Lâm bị người của Phú gia bắt nhưng đám người kia lại không hề có ý định nổ súng, cô mới thở phào một hơi.
Sau đó cô quay đầu lại, đưa mắt ra hiệu cho Lý Kiêu xông vào đầu kia căn phòng.
Lý Kiêu biết Nhiếp Nhiên muốn mình kéo dài thời gian bèn khẽ gật đầu. Cô lập tức đẩy thuộc hạ của Cát Nghĩa ở trước mặt ra, nói với người ở bên trong: “Đừng làm cô ấy bị thương!”
Tên thuộc hạ đang bắt Cổ Lâm tưởng rằng mình bắt được con tin có giá trị, lập tức dí súng vào huyệt thái dương của Cổ Lâm, nói: “Đổi Phú gia ra đây!”
“Mày đợi đó!” Lý Kiêu do dự quay người đi đến bên cạnh Cát Nghĩa.
Nhân lúc này, Nhiếp Nhiên rút khẩu súng bên hông tên đàn em của Cát Nghĩa bị bắn chết ở phía trước ra đưa cho Mã Tường.
“Nếu anh muốn cứu cô ấy thì nổ súng giết tên kia đi.” Giọng cô vô cùng u ám.
“Tôi... tôi không thể, ngay cả súng tôi cũng không...” Mã Tường lắc đầu theo bản năng.
“Vậy anh muốn trơ mắt nhìn cô ấy chết à?”
“Tôi...”
“Không phải vừa rồi anh còn muốn lao vào cứu cô ấy sao? Chẳng lẽ là đang diễn kịch à?”
“Dĩ nhiên không phải rồi! Chỉ là tôi sợ...”
“Sợ? Sợ cái gì? Cầm súng sao?” Nhiếp Nhiên cười mỉa mai, “Ngay cả chết anh còn không sợ vậy mà còn sợ cầm súng!”
Mã Tường đã rơi vào khủng hoảng cực điểm nên vô cùng luống cuống. Anh ta có thể không ngất khi nghe thấy tiếng súng đã là cực hạn rồi, bây giờ còn bảo anh ta nổ súng, đây là chuyện không thể nào!
Đột nhiên anh ta nghĩ đến một chuyện!
“Không phải kỹ thuật bắn của cô tốt hơn tôi sao?”
“Tôi muốn bắn vào mắt phải của hắn, nhưng lại sợ đến lúc đó hắn bị hoảng sợ mà nổ súng nên cần anh đồng thời phối hợp với tôi bắn vào tay hắn.”
“Nhưng, tôi... tôi...” Mã Tường nhìn khẩu súng trong tay cô với vẻ mặt hoang mang, “Vậy... những người khác thì sao? Những người khác không thể phối hợp với cô sao?”
Nhiếp Nhiên chỉ vị trí của hai người bọn họ, “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta không ở trong phạm vi tầm mắt của bọn chúng, những người khác một khi có bất cứ động tác nào thì đạn sẽ xuyên qua đầu Cổ Lâm ngay lập tức! Chẳng lẽ anh muốn để cô ấy chết à?”
Bình luận facebook