Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1185
Chương 1185 : Chương 1185
VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (2)
Nhiếp Nhiên quay đầu lại thấy cô ta đến một mình thì biết cô ta đã đuổi tên tài xế kia đi rồi. Vì vậy cô lao đến, chặn cánh tay ngang cổ cô ta, đè cô ta lên tường. Ánh mắt cô lóe lên sự tàn ác lạnh lùng chưa từng có, cô gằn từng chữ: “Tốt nhất là cô cầu nguyện cô ấy còn sống, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô phải chôn theo cô ấy!”
Vết thương trên tay Thiên Dạ bị va đập lại vỡ ra, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, chân mày khẽ cau lại. Cô ta chịu đựng cơn đau, lạnh giọng nói: “Tôi đang cứu cô ta.”
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ làm loạn vào lúc này. Tốc độ của cô nhanh đến nỗi khiến bọn họ không kịp phản ứng.
Nhiếp Nhiên nhếch mép cười hung ác, “Cứu đến nỗi cô ấy nằm trong phòng phẫu thuật à?”
Thiên Dạ không hề áy náy và bất an, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cô đã cố gắng hết sức rồi? Cô ở trong quân đội nhiều năm như vậy là ăn không ngồi rồi à? An Viễn Đạo không dạy cô làm tay súng bắn tỉa phải bắn gục mục tiêu chỉ bằng một phát súng à!”
Những người xung quanh vừa nghe thấy thế thì đều nghi ngờ.
Quân đội?
An Viễn Đạo?
Tại sao Nhiếp Nhiên lại nói những lời như vậy với cô ta?
Cô ta không phải là người của Cát Nghĩa sao?
Lúc bọn họ vẫn mù mờ chưa hiểu gì thì Thiên Dạ đã nói: “Dưới tình huống đó, bắn trúng tay khiến hắn buông khẩu súng ra mới là quan trọng nhất.”
“Đừng nói với tôi cô không biết bắn vào tay sẽ kích động đến dây thần kinh của hắn, ngón tay theo bản năng cong lại và cướp cò nổ súng! Thiên Dạ!”
Thiên Dạ?
Mọi người giật mình.
Sao Thiên Dạ lại mang... gương mặt này?
Nhưng ở trong đơn vị mọi người đã sớm nghe được tin đồn nên nhanh chóng hiểu ra, cô ta đang làm nhiệm vụ!
Thiên Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, mấp máy môi nói: “Nếu cô đã biết đối phương sẽ bắn chết cô ta, vậy tại sao còn muốn đẩy cô ta vào?”
Ánh lửa vừa lóe lên ở đáy mắt Nhiếp Nhiên vì một câu nói của cô ta mà lập tức dập tắt.
Cô hơi khựng lại.
Những người khác ở đây nghe thấy cô ta lạnh giọng nói xong đều ngẩn ra.
.
Nhiếp... Nhiếp Nhiên đẩy Cổ Lâm?
Nhiếp Nhiên không có bất cứ lý do gì để đẩy Cổ Lâm ra ngoài.
Thiên Dạ thấy cô ngẩn ra, trong giọng nói lạnh lùng lại thêm sự châm biếm, “Không phải cô từng nói cô khẳng định sự tồn tại của bọn họ à? Đây chính là thủ đoạn khẳng định của cô sao? Đúng là độc đáo.”
Lúc này Nhiếp Nhiên đã hoàn hồn lại, cô siết chặt tay đang túm cổ áo cô ta hơn, khớp xương ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch: “Tôi đẩy cô ấy vào đương nhiên có lí do của tôi, nhưng cô không nên nhúng tay vào
chuyện của tôi, rồi làm loạn kế hoạch của tôi!”
Những người bên cạnh nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế lại kinh hãi.
Cô ấy thừa nhận rồi?
Bọn họ đều không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải đẩy Cổ Lâm, càng không hiểu kế hoạch mà cô nói là gì?
VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (2)
Nhiếp Nhiên quay đầu lại thấy cô ta đến một mình thì biết cô ta đã đuổi tên tài xế kia đi rồi. Vì vậy cô lao đến, chặn cánh tay ngang cổ cô ta, đè cô ta lên tường. Ánh mắt cô lóe lên sự tàn ác lạnh lùng chưa từng có, cô gằn từng chữ: “Tốt nhất là cô cầu nguyện cô ấy còn sống, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô phải chôn theo cô ấy!”
Vết thương trên tay Thiên Dạ bị va đập lại vỡ ra, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, chân mày khẽ cau lại. Cô ta chịu đựng cơn đau, lạnh giọng nói: “Tôi đang cứu cô ta.”
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ làm loạn vào lúc này. Tốc độ của cô nhanh đến nỗi khiến bọn họ không kịp phản ứng.
Nhiếp Nhiên nhếch mép cười hung ác, “Cứu đến nỗi cô ấy nằm trong phòng phẫu thuật à?”
Thiên Dạ không hề áy náy và bất an, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cô đã cố gắng hết sức rồi? Cô ở trong quân đội nhiều năm như vậy là ăn không ngồi rồi à? An Viễn Đạo không dạy cô làm tay súng bắn tỉa phải bắn gục mục tiêu chỉ bằng một phát súng à!”
Những người xung quanh vừa nghe thấy thế thì đều nghi ngờ.
Quân đội?
An Viễn Đạo?
Tại sao Nhiếp Nhiên lại nói những lời như vậy với cô ta?
Cô ta không phải là người của Cát Nghĩa sao?
Lúc bọn họ vẫn mù mờ chưa hiểu gì thì Thiên Dạ đã nói: “Dưới tình huống đó, bắn trúng tay khiến hắn buông khẩu súng ra mới là quan trọng nhất.”
“Đừng nói với tôi cô không biết bắn vào tay sẽ kích động đến dây thần kinh của hắn, ngón tay theo bản năng cong lại và cướp cò nổ súng! Thiên Dạ!”
Thiên Dạ?
Mọi người giật mình.
Sao Thiên Dạ lại mang... gương mặt này?
Nhưng ở trong đơn vị mọi người đã sớm nghe được tin đồn nên nhanh chóng hiểu ra, cô ta đang làm nhiệm vụ!
Thiên Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, mấp máy môi nói: “Nếu cô đã biết đối phương sẽ bắn chết cô ta, vậy tại sao còn muốn đẩy cô ta vào?”
Ánh lửa vừa lóe lên ở đáy mắt Nhiếp Nhiên vì một câu nói của cô ta mà lập tức dập tắt.
Cô hơi khựng lại.
Những người khác ở đây nghe thấy cô ta lạnh giọng nói xong đều ngẩn ra.
.
Nhiếp... Nhiếp Nhiên đẩy Cổ Lâm?
Nhiếp Nhiên không có bất cứ lý do gì để đẩy Cổ Lâm ra ngoài.
Thiên Dạ thấy cô ngẩn ra, trong giọng nói lạnh lùng lại thêm sự châm biếm, “Không phải cô từng nói cô khẳng định sự tồn tại của bọn họ à? Đây chính là thủ đoạn khẳng định của cô sao? Đúng là độc đáo.”
Lúc này Nhiếp Nhiên đã hoàn hồn lại, cô siết chặt tay đang túm cổ áo cô ta hơn, khớp xương ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch: “Tôi đẩy cô ấy vào đương nhiên có lí do của tôi, nhưng cô không nên nhúng tay vào
chuyện của tôi, rồi làm loạn kế hoạch của tôi!”
Những người bên cạnh nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế lại kinh hãi.
Cô ấy thừa nhận rồi?
Bọn họ đều không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải đẩy Cổ Lâm, càng không hiểu kế hoạch mà cô nói là gì?
Bình luận facebook