Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1190
Chương 1190 : Chương 1190
VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (7)
Sự chết chóc mãnh liệt này cuối cùng đã khiến Thiên Dạ sinh ra cảm giác sợ hãi ở đáy lòng.
Hóa ra vừa rồi Nhiếp Nhiên nói thật chứ không phải là đùa giỡn và hù dọa.
Cô ta muốn giết mình ở trước mặt mọi người.
Nghiêm Hoài Vũ thấy sắc mặt Thiên Dạ đã bắt đầu trở nên không được bình thường bèn vội vàng ngăn lại: “Tiểu Nhiên Tử cô đừng như vậy, gây ra án mạng sẽ bất lợi với cô!”
“Đúng vậy, chị Nhiên, chị mau buông tay ra!” Hà Giai Ngọc cũng sợ cô làm ra
chuyện gì ngốc nghếch.
“Tôi nói rồi, tôi không ngại vì cô ấy mà gánh một cái mạng.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lúc nhìn Thiên Dạ giống như là đang nhìn con kiến dưới chân. Sự hung tợn ấy khiến Thiên Dạ vô cùng hoảng sợ.
Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ xảy ra lập tức khuyên giải: “Cô này, cô mau buông tay ra đi, cô còn tiếp tục như vậy thì tôi chỉ có thể gọi bảo vệ thôi!”
Nhưng cho dù mọi người nói thế nào, Nhiếp Nhiên vẫn không hề để ý, tay cô không ngừng siết chặt lại.
Sắc mặt Thiên Dạ đã từ đỏ dần dần biến thành trắng, đại não thiếu oxy khiến cô ta bắt đầu vùng vẫy, cảm giác choáng váng càng lúc càng nặng nề.
Lý Kiêu bước lên phía trước, lạnh giọng nói: “Nhiếp Nhiên, cậu vì cô ta mà mất đi tự do nửa đời sau thì có đáng không?”
Câu nói này giống như một đòn đánh thức Nhiếp Nhiên đang nổi điên. Sự tàn bạo của cô lập tức thu lại, ngay cả bàn tay đang siết chặt cũng dừng lại.
Thiên Dạ nhân cơ hội này dùng hết toàn lực của cánh tay không bị thương giữ lấy cổ tay Nhiếp Nhiên, phá bỏ sự kiềm chế của cô với cô ta.
Khụ khụ khụ!
Vẫn may, vẫn may, chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Cô ta dám chắc, nếu như Lý Kiêu không thể ngăn cản Nhiếp Nhiên thì bây giờ cô ta đã chết rồi.
Lúc này bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với bọn họ: “Mọi người lập tức gọi điện thoại cho người nhà của bệnh nhân, bảo họ tới ký tên đi.”
Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa, cuối cùng Cổ Lâm cũng được đẩy ra ngoài. Bọn họ đi theo Cổ Lâm vào đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng bởi vì phòng này không cho phép người ngoài tùy ý đi vào nên tất cả chỉ có thể đứng ở cửa, xuyên qua cửa kính nhìn Cổ Lâm nằm ở bên trong.
Tất cả đã trải qua một đêm thấp tha thấp thỏm đều vô cùng mệt mỏi, nhưng chuyện này thật sự quá lớn, hơn nữa rất nhiều mức phẫu thuật đều cần người nhà ký tên, vì vậy bọn họ vội vàng gọi điện thoại cho ba mẹ Cổ Lâm.
VÌ NHIỆM VỤ MÀ HY SINH CHIẾN HỮU (7)
Sự chết chóc mãnh liệt này cuối cùng đã khiến Thiên Dạ sinh ra cảm giác sợ hãi ở đáy lòng.
Hóa ra vừa rồi Nhiếp Nhiên nói thật chứ không phải là đùa giỡn và hù dọa.
Cô ta muốn giết mình ở trước mặt mọi người.
Nghiêm Hoài Vũ thấy sắc mặt Thiên Dạ đã bắt đầu trở nên không được bình thường bèn vội vàng ngăn lại: “Tiểu Nhiên Tử cô đừng như vậy, gây ra án mạng sẽ bất lợi với cô!”
“Đúng vậy, chị Nhiên, chị mau buông tay ra!” Hà Giai Ngọc cũng sợ cô làm ra
chuyện gì ngốc nghếch.
“Tôi nói rồi, tôi không ngại vì cô ấy mà gánh một cái mạng.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lúc nhìn Thiên Dạ giống như là đang nhìn con kiến dưới chân. Sự hung tợn ấy khiến Thiên Dạ vô cùng hoảng sợ.
Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ xảy ra lập tức khuyên giải: “Cô này, cô mau buông tay ra đi, cô còn tiếp tục như vậy thì tôi chỉ có thể gọi bảo vệ thôi!”
Nhưng cho dù mọi người nói thế nào, Nhiếp Nhiên vẫn không hề để ý, tay cô không ngừng siết chặt lại.
Sắc mặt Thiên Dạ đã từ đỏ dần dần biến thành trắng, đại não thiếu oxy khiến cô ta bắt đầu vùng vẫy, cảm giác choáng váng càng lúc càng nặng nề.
Lý Kiêu bước lên phía trước, lạnh giọng nói: “Nhiếp Nhiên, cậu vì cô ta mà mất đi tự do nửa đời sau thì có đáng không?”
Câu nói này giống như một đòn đánh thức Nhiếp Nhiên đang nổi điên. Sự tàn bạo của cô lập tức thu lại, ngay cả bàn tay đang siết chặt cũng dừng lại.
Thiên Dạ nhân cơ hội này dùng hết toàn lực của cánh tay không bị thương giữ lấy cổ tay Nhiếp Nhiên, phá bỏ sự kiềm chế của cô với cô ta.
Khụ khụ khụ!
Vẫn may, vẫn may, chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Cô ta dám chắc, nếu như Lý Kiêu không thể ngăn cản Nhiếp Nhiên thì bây giờ cô ta đã chết rồi.
Lúc này bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với bọn họ: “Mọi người lập tức gọi điện thoại cho người nhà của bệnh nhân, bảo họ tới ký tên đi.”
Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi thêm khoảng nửa tiếng nữa, cuối cùng Cổ Lâm cũng được đẩy ra ngoài. Bọn họ đi theo Cổ Lâm vào đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng bởi vì phòng này không cho phép người ngoài tùy ý đi vào nên tất cả chỉ có thể đứng ở cửa, xuyên qua cửa kính nhìn Cổ Lâm nằm ở bên trong.
Tất cả đã trải qua một đêm thấp tha thấp thỏm đều vô cùng mệt mỏi, nhưng chuyện này thật sự quá lớn, hơn nữa rất nhiều mức phẫu thuật đều cần người nhà ký tên, vì vậy bọn họ vội vàng gọi điện thoại cho ba mẹ Cổ Lâm.
Bình luận facebook