Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1196
Chương 1196 : Chương 1196
ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (4)
Thi Sảnh cũng đứng ra vỗ về: “Cô, không sao đâu, người ta vẫn nói đại nạn không chết nhất định có phúc về sau. Nếu như lần này Cổ Lâm qua khỏi được thì sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, không có cái gì đánh ngã được cậu ấy cả.”
Có nhiều người an ủi như vậy, mẹ Cổ Lâm cố gắng khắc chế nỗi đau đớn trong lòng mình, nghẹn ngào gật đầu, “Hy vọng là thế.”
Nhiếp Nhiên nhìn thấy cảnh đó, bàn tay buông xuôi ở bên người của cô không tự chủ được siết chặt lại. Lý Kiêu biết cô đang khó chịu trong lòng nên chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh cô.
Đám người lại đứng ở hai bên hành lang im lặng chờ phẫu thuật kết thúc giống y như ngày hôm qua.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, một y tá ở bên trong vội vàng đi ra ngoài.
Ba mẹ Cổ Lâm và mấy người Hà Giai Ngọc đều chạy lên: “Y tá, bây giờ tình hình bên trong thế nào rồi? Con gái tôi không sao chứ?”
Mẹ Cổ Lâm siết chặt tay y tá, kích động cầu xin, “Cầu xin mọi người nhất định phải cứu con bé, cầu xin mọi người!”
Y tá giải thích tóm tắt: “Tình hình của bệnh nhân không quá tốt, không cầm được máu, trong kho máu của bệnh viện cũng không có loại máu phù hợp với cô ấy. Bây giờ tình hình nguy cấp, không kịp chuyển máu từ bệnh viện khác đến nên trong hai người người nhà của bệnh nhân, ai là nhóm máu Rh, lập tức cùng tôi đi vào tiếp máu.”
Sau khi nói xong cô đi thẳng vào phòng phẫu thuật, nhưng đi tới cửa lại phát hiện ba mẹ Cổ Lâm không một ai đi theo.
Y tá lập tức thúc giục: “Mau lên đi, người nằm trong phòng phẫu thuật là con gái của hai người đấy! Thời gian gấp lắm rồi!”
“Đúng vậy, cô chú, hai người ai là nhóm máu Rh thì mau đi vào đi.” Hà Giai Ngọc cũng giục.
Ba Cổ Lâm: “Không phải chúng tôi không muốn truyền máu cho Cổ Lâm, mà là nhóm máu của hai chúng tôi đều không hợp với con bé.”
“Cái gì?”
Ba Cổ Lâm biết mọi người nghi ngờ, chỉ đành thở dài một tiếng, nói thẳng: “Chuyện này chúng tôi vốn không muốn nói, thật ra con bé không phải là con gái ruột của chúng tôi, con bé được chúng tôi nhặt về.”
Nhặt được?
Mẹ kiếp, không cần cẩu huyết như vậy chứ!
Giây phút sống chết truyền máu lại còn đào ra được cả thân thế của Cổ Lâm!
“Vậy làm thế nào bây giờ? Cô chú không phải nhóm máu Rh, vậy ai là nhóm máu Rh?” Thi Sảnh nhìn người hai bên, hỏi.
Nghiêm Hoài Vũ sờ đầu, nói: “Tôi không biết mình có nhóm máu gì.”
ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (4)
Thi Sảnh cũng đứng ra vỗ về: “Cô, không sao đâu, người ta vẫn nói đại nạn không chết nhất định có phúc về sau. Nếu như lần này Cổ Lâm qua khỏi được thì sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, không có cái gì đánh ngã được cậu ấy cả.”
Có nhiều người an ủi như vậy, mẹ Cổ Lâm cố gắng khắc chế nỗi đau đớn trong lòng mình, nghẹn ngào gật đầu, “Hy vọng là thế.”
Nhiếp Nhiên nhìn thấy cảnh đó, bàn tay buông xuôi ở bên người của cô không tự chủ được siết chặt lại. Lý Kiêu biết cô đang khó chịu trong lòng nên chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cạnh cô.
Đám người lại đứng ở hai bên hành lang im lặng chờ phẫu thuật kết thúc giống y như ngày hôm qua.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, một y tá ở bên trong vội vàng đi ra ngoài.
Ba mẹ Cổ Lâm và mấy người Hà Giai Ngọc đều chạy lên: “Y tá, bây giờ tình hình bên trong thế nào rồi? Con gái tôi không sao chứ?”
Mẹ Cổ Lâm siết chặt tay y tá, kích động cầu xin, “Cầu xin mọi người nhất định phải cứu con bé, cầu xin mọi người!”
Y tá giải thích tóm tắt: “Tình hình của bệnh nhân không quá tốt, không cầm được máu, trong kho máu của bệnh viện cũng không có loại máu phù hợp với cô ấy. Bây giờ tình hình nguy cấp, không kịp chuyển máu từ bệnh viện khác đến nên trong hai người người nhà của bệnh nhân, ai là nhóm máu Rh, lập tức cùng tôi đi vào tiếp máu.”
Sau khi nói xong cô đi thẳng vào phòng phẫu thuật, nhưng đi tới cửa lại phát hiện ba mẹ Cổ Lâm không một ai đi theo.
Y tá lập tức thúc giục: “Mau lên đi, người nằm trong phòng phẫu thuật là con gái của hai người đấy! Thời gian gấp lắm rồi!”
“Đúng vậy, cô chú, hai người ai là nhóm máu Rh thì mau đi vào đi.” Hà Giai Ngọc cũng giục.
Ba Cổ Lâm: “Không phải chúng tôi không muốn truyền máu cho Cổ Lâm, mà là nhóm máu của hai chúng tôi đều không hợp với con bé.”
“Cái gì?”
Ba Cổ Lâm biết mọi người nghi ngờ, chỉ đành thở dài một tiếng, nói thẳng: “Chuyện này chúng tôi vốn không muốn nói, thật ra con bé không phải là con gái ruột của chúng tôi, con bé được chúng tôi nhặt về.”
Nhặt được?
Mẹ kiếp, không cần cẩu huyết như vậy chứ!
Giây phút sống chết truyền máu lại còn đào ra được cả thân thế của Cổ Lâm!
“Vậy làm thế nào bây giờ? Cô chú không phải nhóm máu Rh, vậy ai là nhóm máu Rh?” Thi Sảnh nhìn người hai bên, hỏi.
Nghiêm Hoài Vũ sờ đầu, nói: “Tôi không biết mình có nhóm máu gì.”
Bình luận facebook