Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1204
Chương 1204 : Chương 1204
THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (3)
Bảo vệ đứng ở cửa thấy sắc mặt cô kém như vậy, có ý tốt hỏi: “Cô này, cô không sao chứ? Có cần tôi gọi điện thoại cho bạn của cô không?”
Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt lại, “Không cần đâu.”
Nói rồi cô đi vào trong khách sạn. Cô dựa vào thang máy, nhìn chằm chằm con số không ngừng nhảy lên trên màn hình hiển thị.
Mất quá nhiều máu nên chân cô hơi lảo đảo, lúc đi bộ còn hơi loạng choạng, có một cái hành lang mà đi gần năm phút mới xong.
Cô chống một tay lên khung cửa, tay còn lại gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
“Ai thế?” Giọng nói cảnh giác của An Viễn Đạo truyền ra từ trong phòng.
“Là tôi.” Nhiếp Nhiên dựa cả người vào khung cửa.
An Viễn Đạo ra mở cửa, hỏi: “Cô đến sớm như vậy làm gì?”
Nhiếp Nhiên yếu ớt nói: “Tôi có chuyện muốn nói với thầy.”
An Viễn Đạo thấy sắc mặt cô trắng bệch gần như trong suốt cùng với mồ hôi đầy trên trán thì khó hiểu hỏi: “Cô làm sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Anh ta giơ tay muốn đỡ Nhiếp Nhiên thì lại bị cô bắt lấy tay, vừa chạm đến lòng bàn tay cô, anh ta thấy cô lạnh kinh người.
“Rốt cuộc cô làm sao thế, bị sốt à? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Nhiếp Nhiên nắm chặt tay anh ta, nói: “An Viễn Đạo, lần này Cổ Lâm gặp chuyện như vậy không phải là ngoài ý muốn.”
“Không phải hôm qua đã nói chuyện này rồi sao?”
Nhiếp Nhiên yếu ớt lắc đầu, nói từng chữ: “Không phải vậy, Cổ Lâm vốn có thể chạy thoát, là tôi đẩy cô ấy vào trong.”
An Viễn Đạo khiếp sợ trợn mắt nhìn cô, anh ta tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói là… tôi đã đẩy cô ấy vào.”
“Cô đang đùa với tôi à?”
“Không.”
Sau khi xác định Nhiếp Nhiên thật sự không nói dối, An Viễn Đạo kéo Nhiếp Nhiên vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.
THẲNG THẮN - CÔ ẤY XẢY RA CHUYỆN RỒI (3)
Bảo vệ đứng ở cửa thấy sắc mặt cô kém như vậy, có ý tốt hỏi: “Cô này, cô không sao chứ? Có cần tôi gọi điện thoại cho bạn của cô không?”
Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt lại, “Không cần đâu.”
Nói rồi cô đi vào trong khách sạn. Cô dựa vào thang máy, nhìn chằm chằm con số không ngừng nhảy lên trên màn hình hiển thị.
Mất quá nhiều máu nên chân cô hơi lảo đảo, lúc đi bộ còn hơi loạng choạng, có một cái hành lang mà đi gần năm phút mới xong.
Cô chống một tay lên khung cửa, tay còn lại gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
“Ai thế?” Giọng nói cảnh giác của An Viễn Đạo truyền ra từ trong phòng.
“Là tôi.” Nhiếp Nhiên dựa cả người vào khung cửa.
An Viễn Đạo ra mở cửa, hỏi: “Cô đến sớm như vậy làm gì?”
Nhiếp Nhiên yếu ớt nói: “Tôi có chuyện muốn nói với thầy.”
An Viễn Đạo thấy sắc mặt cô trắng bệch gần như trong suốt cùng với mồ hôi đầy trên trán thì khó hiểu hỏi: “Cô làm sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Anh ta giơ tay muốn đỡ Nhiếp Nhiên thì lại bị cô bắt lấy tay, vừa chạm đến lòng bàn tay cô, anh ta thấy cô lạnh kinh người.
“Rốt cuộc cô làm sao thế, bị sốt à? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Nhiếp Nhiên nắm chặt tay anh ta, nói: “An Viễn Đạo, lần này Cổ Lâm gặp chuyện như vậy không phải là ngoài ý muốn.”
“Không phải hôm qua đã nói chuyện này rồi sao?”
Nhiếp Nhiên yếu ớt lắc đầu, nói từng chữ: “Không phải vậy, Cổ Lâm vốn có thể chạy thoát, là tôi đẩy cô ấy vào trong.”
An Viễn Đạo khiếp sợ trợn mắt nhìn cô, anh ta tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Cô nói cái gì?”
“Tôi nói là… tôi đã đẩy cô ấy vào.”
“Cô đang đùa với tôi à?”
“Không.”
Sau khi xác định Nhiếp Nhiên thật sự không nói dối, An Viễn Đạo kéo Nhiếp Nhiên vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.
Bình luận facebook