Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1347
Chương 1347 : Chương 1347
GÂY KHÓ DỄ ĐỂ KÉO DÀI THỜI GIAN (1)
Cát Nghĩa nghe thấy lời này của ông ta, quả nhiên sắc mặt sầm xuống, “Ông chủ Tiền có ý gì vậy? Tôi rất thành tâm thành ý muốn hợp tác với các vị.”
Ông chủ Tiền cười lạnh một tiếng, “Thành tâm thành ý? Cát gia muốn thật sự thành tâm thành ý thì để người mua ra mặt cùng bàn bạc với mọi người đi, như vậy chúng tôi mới phục, mọi người nói có đúng không?”
Ông ta cố ý kích động mọi người khiến đám người kia gật đầu lia lịa.
“Phải đó Cát gia, chi bằng để người mua ra mặt đàm phán đi.”
“Chúng tôi cũng tiện tìm hiểu đối phương là ai, nếu không chuyến hàng này xuất đi cũng sẽ hơi lo lắng.”
“Phải đó phải đó…”
Sắc mặt Cát Nghĩa dần dần tái xanh, hai tay nắm chặt cố kìm nén tức giận. Nếu không phải đã hứa ngày kia sẽ trả lời Hoắc Hoành thì ông ta đã bỏ đi rồi.
Đám người này nghĩ mình là ai chứ!
Nhiếp Nhiên thấy hết mọi chuyện nhưng không hề nói gì.
“Tôi thấy hôm nay không cần bàn nữa, chờ lúc nào Cát gia thành tâm thì chúng ta lại tiếp tục.” Ông chủ Tiền được nước lấn tới.
“Cát gia, tôi cũng thấy hay là chúng ta đổi thời gian đàm phán đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa.”
“Phải đó, chúng ta đổi thời gian rộng dài hơn để bàn tiếp, dù sao chuyện này cũng không vội mà.”
Đám đông cũng mượn cơ hội này nói với Cát Nghĩa.
Ông chủ Tiền cười đắc ý, rất thích thú thưởng thức vẻ mặt tức mà không làm gì được của Cát Nghĩa.
Nhưng Nhiếp Nhiên ngồi bên cạnh vừa nghe thấy, lập tức thấy không hay rồi.
Vừa nãy lúc cô ở trong phòng đã ra ám hiệu với Uông Tư Minh, chỉ thị anh ta lập tức liên hệ với cảnh sát, nhân lúc bọn họ ký hợp đồng vào tối nay, một mẻ dọn sạch luôn.
Nhiếp Nhiên tin là Uông Tư Minh nhất định nhìn thấy.
Vậy nên, hiện giờ bọn họ tuyệt đối không được tan họp, nếu không không những cảnh sát tới không bắt được người mà còn đánh rắn động cỏ.
Nhiếp Nhiên ngồi ngả ra ghế, một tay để lên bàn gõ nhẹ không tiết tấu, đột nhiên khẽ cười.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nụ cười đó của cô hết sức bất ngờ.
Mấy người ngồi đó không kìm được mà dừng lại, ánh mắt tập trung lên người cô.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ Tiền, nhếch mép cười khinh bỉ, “Nói cái gì mà muốn gặp người mua, thật ra là ông chủ Tiền muốn nâng giá chứ gì?”
Cô nói rất thẳng thắn, tới cả sự khéo léo cơ bản cũng không có, điều này khiến sắc mặt ông chủ Tiền sa sầm xuống một chút, “Cô nói linh tinh gì vậy!”
“Không phải sao? Nếu không phải ông chủ Tiền đang mặc cả thì ngồi ở đó làm gì? Hôm nay mọi người tới đây đều có dự định kiếm việc làm ăn, lẽ nào chỉ có ông chủ Tiền là tới để họp mặt cho vui à? Nếu muốn họp mặt, tôi nghĩ hay là đổi thời gian khác, đừng làm phiền mọi người bàn công việc.”
GÂY KHÓ DỄ ĐỂ KÉO DÀI THỜI GIAN (1)
Cát Nghĩa nghe thấy lời này của ông ta, quả nhiên sắc mặt sầm xuống, “Ông chủ Tiền có ý gì vậy? Tôi rất thành tâm thành ý muốn hợp tác với các vị.”
Ông chủ Tiền cười lạnh một tiếng, “Thành tâm thành ý? Cát gia muốn thật sự thành tâm thành ý thì để người mua ra mặt cùng bàn bạc với mọi người đi, như vậy chúng tôi mới phục, mọi người nói có đúng không?”
Ông ta cố ý kích động mọi người khiến đám người kia gật đầu lia lịa.
“Phải đó Cát gia, chi bằng để người mua ra mặt đàm phán đi.”
“Chúng tôi cũng tiện tìm hiểu đối phương là ai, nếu không chuyến hàng này xuất đi cũng sẽ hơi lo lắng.”
“Phải đó phải đó…”
Sắc mặt Cát Nghĩa dần dần tái xanh, hai tay nắm chặt cố kìm nén tức giận. Nếu không phải đã hứa ngày kia sẽ trả lời Hoắc Hoành thì ông ta đã bỏ đi rồi.
Đám người này nghĩ mình là ai chứ!
Nhiếp Nhiên thấy hết mọi chuyện nhưng không hề nói gì.
“Tôi thấy hôm nay không cần bàn nữa, chờ lúc nào Cát gia thành tâm thì chúng ta lại tiếp tục.” Ông chủ Tiền được nước lấn tới.
“Cát gia, tôi cũng thấy hay là chúng ta đổi thời gian đàm phán đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa.”
“Phải đó, chúng ta đổi thời gian rộng dài hơn để bàn tiếp, dù sao chuyện này cũng không vội mà.”
Đám đông cũng mượn cơ hội này nói với Cát Nghĩa.
Ông chủ Tiền cười đắc ý, rất thích thú thưởng thức vẻ mặt tức mà không làm gì được của Cát Nghĩa.
Nhưng Nhiếp Nhiên ngồi bên cạnh vừa nghe thấy, lập tức thấy không hay rồi.
Vừa nãy lúc cô ở trong phòng đã ra ám hiệu với Uông Tư Minh, chỉ thị anh ta lập tức liên hệ với cảnh sát, nhân lúc bọn họ ký hợp đồng vào tối nay, một mẻ dọn sạch luôn.
Nhiếp Nhiên tin là Uông Tư Minh nhất định nhìn thấy.
Vậy nên, hiện giờ bọn họ tuyệt đối không được tan họp, nếu không không những cảnh sát tới không bắt được người mà còn đánh rắn động cỏ.
Nhiếp Nhiên ngồi ngả ra ghế, một tay để lên bàn gõ nhẹ không tiết tấu, đột nhiên khẽ cười.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nụ cười đó của cô hết sức bất ngờ.
Mấy người ngồi đó không kìm được mà dừng lại, ánh mắt tập trung lên người cô.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ Tiền, nhếch mép cười khinh bỉ, “Nói cái gì mà muốn gặp người mua, thật ra là ông chủ Tiền muốn nâng giá chứ gì?”
Cô nói rất thẳng thắn, tới cả sự khéo léo cơ bản cũng không có, điều này khiến sắc mặt ông chủ Tiền sa sầm xuống một chút, “Cô nói linh tinh gì vậy!”
“Không phải sao? Nếu không phải ông chủ Tiền đang mặc cả thì ngồi ở đó làm gì? Hôm nay mọi người tới đây đều có dự định kiếm việc làm ăn, lẽ nào chỉ có ông chủ Tiền là tới để họp mặt cho vui à? Nếu muốn họp mặt, tôi nghĩ hay là đổi thời gian khác, đừng làm phiền mọi người bàn công việc.”
Bình luận facebook