Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1400
Chương 1400 : Chương 1400
MỌI NGƯỜI GHEN TỊ - QUAN TÂM ĐẶC BIỆT
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trong quân doanh vang lên một hồi còi cao vút báo rời giường.
Ngay lập tức, đám binh sĩ đang ngủ trong ký túc xá vừa nghe liền thấy mở mắt ngồi phắt dậy, gần như theo bản năng bắt đầu gấp chăn màn, thay quần áo.
Hà Giai Ngọc vừa xuống giường thì đã thấy chăn gối của Nhiếp Nhiên đã được gấp gọn, nhưng không thấy người đâu cả.
“Chị Nhiên đâu? Chị Nhiên đi đâu rồi?” Hà Giai Ngọc nhìn khắp giường trên giường dưới, còn tìm cả bên ngoài ban công nhưng vẫn chẳng thấy Nhiếp Nhiên đâu.
Điều này khiến cô ta đột nhiên nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm qua là do cô ta huấn luyện quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác mà thôi.
“Hà Giai Ngọc, cậu bình tĩnh đi, cậu ấy...” Thi Sảnh thấy sáng sớm ngày ra mà cô ta chẳng thèm gấp chăn màn, cứ chạy lung tung khắp nơi trong phòng thì lập tức túm cô ta lại.
Hà Giai Ngọc bị cô ta giật lại bất ngờ thì loạng choạng, va thẳng vào người cô ta, hai người đều ngã phịch xuống giường.
Đúng lúc này, Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên vừa đi rửa mặt về kinh ngạc sững ra ngoài cửa.
Nhiếp Nhiên nhìn tư thế của hai người bằng ánh mắt rất đen tối: “Hai cậu đang làm gì thế?”
Thi Sảnh và Hà Giai Ngọc cùng ngẩng đầu lên, Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đứng ngoài cửa thì nhất thời nhảy dựng lên, gào lớn: “Chị Nhiên!”
Vất vả lắm sức nặng đè trên người mới biến mất, Thi Sảnh khó khăn ngồi dậy, tức giận trừng mắt với Hà Giai Ngọc, nói: “Cậu ta nghĩ là chuyện tối qua nhìn thấy cậu chỉ là ảo giác nên đang phát điên đấy.”
Hà Giai Ngọc chạy tới trước mặt Nhiếp Nhiên, túm lấy tay cô, hỏi đi hỏi lại với vẻ không tin nổi: “Chị Nhiên, là chị thật ư? Không phải em vẫn đang mơ đấy chứ? Chị trở lại rồi, chị thật sự trở lại rồi sao?”
“Ừ.”
“Lúc đó chị thật sự vì làm nhiệm vụ nên mới… rời khỏi quân đội ư?”
“Ừ.”
“Vậy tức là, tất cả chỉ là giả vờ đúng không? Chỉ là lừa chúng em thôi đúng không? Có phải thế không? Phải thế không ạ?”
Cô ta cứ hỏi đi hỏi lại như thế làm Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, cô không thích lãng phí thời gian kiểu này, nhưng thấy nét mặt lo lắng và không yên lòng của cô ta, cô đành phải nhẫn nhịn xuống, gật đầu đáp: “Ừ.”
Hà Giai Ngọc nghe nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự quá tốt, thật sự quá tốt...” Sau đó liền kéo Nhiếp Nhiên, ôm chầm lấy cô, “Chị Nhiên, em rất nhớ chị!”
Nhiếp Nhiên vốn không thích có tiếp xúc trực tiếp với người khác, hơn nữa cô còn chưa bao giờ bị con gái ôm như thế này, vì thế vẻ mặt của cô bây giờ rất nhăn nhó.
Lý Kiêu nhìn thấy thế thì không nhịn được nhướng môi cười, sau đó lặng lẽ lách người bước qua cửa.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Lý Kiêu, cô âm thầm nghiến răng, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Sắp tập hợp để luyện tập rồi, cô vẫn muốn ôm tôi mãi đấy à? Với lại, đừng cọ cái mặt đầy dầu chưa rửa của cô lên quần áo tôi nữa!”
Hà Giai Ngọc bị cô nhắc nhở thì chợt sực nhớ ra là mình còn chưa đánh răng rửa mặt, cô ta xấu hổ buông Nhiếp Nhiên ra, lập tức phi ra ngoài nhanh như chớp, “Em đi đánh răng rửa mặt ngay đây.”
Thi Sảnh nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô ta thì cười cảm thán: “Cuối cùng cậu ta cũng sống lại rồi. Tôi cũng đi rửa mặt đây, nếu không cứ mang cái mặt đầy dầu này, tôi sợ mình cũng bị ghét mất.”
Nói xong, cô ta liền cầm đồ dùng rửa mặt đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Nhiếp Nhiên ở cửa, cô ta đột nhiên dừng lại, cười nói tiếp: “À đúng rồi, quên nói với cậu, chào mừng quay lại.”
Sau đó liền ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu.
“Giờ Quý Chính Hổ không huấn luyện đơn giản như trước kia nữa, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý đi.” Lý Kiêu kiểm tra xong giường và bàn học của mình rồi lấy mũ tai bèo đặt trên bàn gương đội lên, không quên nhắc nhở cô.
Nhiếp Nhiên để gọn đồ dùng vệ sinh của mình vào một góc, cũng cầm lấy mũ tai bèo đi tới, nói: “Tôi phát hiện ra giờ lòng dạ cậu cũng sâu ra phết đấy.”
“Tôi ư?” Giọng nói vốn luôn bình thản của Lý Kiêu hơi cao lên.
Nhiếp Nhiên đội xong mũ, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang người đứng bên cạnh: “Cậu biết tôi không thích giải thích nên tối qua lúc chạy huấn luyện, cậu mới cố ý nói với tôi nhiều như thế, định tiên hạ thủ vi cường*, đúng không?”
(*) Ra tay trước sẽ giành lợi thế
Lý Kiêu ngẩn người, sau đó đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ báo cho cậu biết những chuyện xảy ra trong những ngày cậu không ở đây mà thôi.”
“Thế sao?” Nhiếp Nhiên cười khẽ, lắc đầu: “Lý Kiêu, giờ cậu cũng biết học hư rồi đấy.”
Lý Kiêu bị nhìn thấu rồi nên chẳng buồn giả vờ nữa, chỉ lạnh lùng đáp: “Là chịu ảnh hưởng từ cậu thôi.” Sau đó, cô đi ra khỏi cửa.
“...” Chịu ảnh hưởng từ cô ư?
Cô xấu lắm sao?
Đâu có chứ.
Cô tốt mà, chưa từng trộm cắp, cũng chưa từng phóng hỏa giết người cướp của, tam quan còn rất chính trực.
Sao có thể làm hư Lý Kiêu được chứ?
Nhiếp Nhiên chỉnh lại mũ rồi đi ra ngoài.
Sáng sớm cuối thu đầu đông, lúc nói chuyện đã có thể thấy khí bay ra từ miệng.
Mọi người trong đội dự bị đều thao luyện như thường lệ, dưới chân núi, tiếng bước đều, tiếng hô vang khẩu hiệu rồi chạy vòng quanh sân huấn luyện của họ vang lên.
“Nhanh lên, nắm chắc thời gian!” Người huấn luyện hôm nay là Trần Quân, so với sự nghiêm khắc của Quý Chính Hổ hay sự biến thái của An Viễn Đạo thì anh ta được coi như khá ôn hòa.
Trên sân huấn luyện, cùng với tiếng thúc giục đội ngũ của anh ta, bước chân của mọi người lại tăng tốc.
Tới khi kết thúc thời gian huấn luyện, mọi người vừa thở hổn hển vừa đi về phía nhà ăn.
Nhiếp Nhiên vẫn nhận được một phần cơm bệnh nhân như trước, Hà Giai Ngọc tới sau, thấp giọng kêu: “Ôi, sao bữa sáng của chị Nhiên phong phú thế!”
Nhiếp Nhiên nhìn một đống đồ ăn dinh dưỡng bổ máu thì chán nản nói: “Cô thích thì ăn đi.”
Hà Giai Ngọc nhìn thoáng qua, tuy trong đáy mắt có vẻ thèm thuồng nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không cần, chị ăn nhiều vào nhé.”
“Trứng gà này cho cô này.” Đột nhiên một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, một quả trứng luộc được đặt vào tay Nhiếp Nhiên.
Khi Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì Uông Tư Minh đã đi vút qua rồi, hoàn toàn không có ý dừng lại.
“Còn tôi nữa.” Dương Thụ tới ngay phía sau, có lẽ vì tối qua đã bị Nhiếp Nhiên răn dạy nghiêm khắc nên sáng nay thần sắc anh ta hơi bất thường, sau khi đặt trứng gà xuống lập tức đi ngay, như thể sợ bị Nhiếp Nhiên gọi lại vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng hai người vừa vội vàng đi qua, sau đó lại nhìn hai quả trứng gà đặt ở trên bàn.
Muốn cô ăn để chết à?
Trong khi Nhiếp Nhiên đau đầu với hai quả trứng thừa ra thì đám binh sĩ nữ của lớp 6 ngồi ở một bàn khác thì chụm đầu bàn tán.
“Thật không công bằng khi cô ta được ăn thêm như thế. Chúng ta phải húp cháo loãng, ăn bánh bao, còn cô ta thì lại được ăn cháo táo đỏ hạt óc chó, còn cả mấy thứ bánh ngọt bổ dưỡng nữa.”
“Các cậu không thấy à, Dương Thụ cho cô ta một quả trứng thì cũng thôi đi, sao Uông Tư Minh của lớp 1 cũng cho cô ta trứng chứ?”
“Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào? Sao lại nhận được nhiều đãi ngộ đặc biệt như thế?”
Đúng lúc mọi người đang xì xào bàn luận về Nhiếp Nhiên thì Kiều Duy và Mã Tường, mỗi người đi một bên Nghiêm Hoài Vũ đi tới.
Sau đó, hai người cùng ép Nghiêm Hoài Vũ ngồi xuống giữa bọn họ.
Trước khi vào bữa sáng, Kiều Duy cười nói: “Tối qua vội quá nên chưa có thời gian nói với cô một tiếng, chào mừng về đơn vị.”
“Chà, anh chào đón tôi nhiệt liệt như thế, tôi mà không đáp lễ thì đúng là không biết xấu hổ rồi.” Nhiếp Nhiên cười nhẹ với anh ta, Kiều Duy nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy không ổn, quả nhiên anh ta còn chưa kịp từ chối gì thì đã thấy Nhiếp Nhiên đẩy hai quả trứng gà kia tới trước mặt mình: “Đây là đáp lễ của tôi, mời anh nhất định phải nhận lấy.”
Thi Sảnh ở bên cạnh thấy thế thì lập tức phì cười.
Còn Hà Giai Ngọc thì chỉ muốn úp mặt vào trong cái bát, bả vai không ngừng run rẩy.
Chỉ có Lý Kiêu vẫn bình thản ăn uống, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra khóe môi cô cũng đang khẽ cong lên.
Kiều Duy nhìn hai quả trứng không biết ở đâu ra trước mặt, vẻ mặt lập tức ỉu xìu.
“Hai người các cậu có ai muốn ăn thêm một quả không?” Kiều Duy quay lại hỏi hai người bạn của mình.
Nghiêm Hoài Vũ vẫn im lặng, cắm đầu ăn cơm, không đáp, dường như hoàn toàn không nghe thấy anh ta hỏi gì.
Kiều Duy đành phải đưa trứng cho Mã Tường: “Cậu mới xuất viện, cần bổ sung dinh dưỡng, ăn thêm đi.”
Mã Tường là người thật thà nhất trong cả ba người, chưa bao giờ biết từ chối ai cái gì, cứ thế vô duyên vô cớ ăn giúp Kiều Duy một quả trứng gà.
Trong nhà ăn toàn là mùi thơm nức mũi của thức ăn nên mọi người cũng thả lỏng hơn không ít, trong lúc ăn uống thỉnh thoảng còn trò chuyện mấy câu.
Nhưng chỉ nói mấy câu thôi mà đã làm cho Quý Chính Hổ vừa bước qua cửa nhà ăn phải cau mày lại, nhìn thấy nhóm người của lớp 6 nhàn tản như thế thì lập tức lạnh lùng quát lên: “Ai cho các cô cậu vừa ăn cơm vừa nói chuyện hả! Ba phút sau, toàn bộ lớp 6 tập hợp!”
Binh sĩ của lớp 6 lập tức rùng mình, gần như ngay sau đó liền không ngừng nhét đồ ăn vào miệng.
Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua Quý Chính Hổ đứng ở ngưỡng cửa, than thở với Lý Kiêu: “Xong rồi, lần này Quý Chính Hổ định chơi lớn thật đấy.”
Nhưng Lý Kiêu chỉ thản nhiên nói một câu: “Mau ăn nhanh lên.”
Nhất thời, trong nhà ăn toàn là tiếng chén đĩa lanh canh, cùng với những tiếng nhai nuốt ừng ực của mọi người.
Ba phút sau, người của lớp 6 đều đồng loạt buông bát đũa, tập hợp trước cửa nhà ăn.
Quý Chính Hổ thấy mọi người đã tập hợp xong liền dẫn cả đám tới sân huấn luyện.
Đi bộ chừng năm phút, trước mặt Nhiếp Nhiên đã xuất hiện những thứ mà cô vô cùng quen thuộc - huấn luyện vượt chướng ngại vật.
Quý Chính Hổ đứng trước mặt bọn họ, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ra lệnh: “Hôm nay mọi người phải huấn luyện vượt chướng ngại vật trong thời gian quy định, nếu không vượt qua được thì nhịn cơm cho tôi!”
Nhóm người mới tới được hai tháng vẫn còn đang đua nhau trên hạng mục huấn luyện chạy bền năm cây số, sau khi thấy hạng mục huấn luyện này liền lập tức lấy tinh thần, đồng thanh hô: “Rõ!”
Huấn luyện chướng ngại vật có đủ các hạng mục: bò sát đất, leo tường cao, vượt vũng nước sâu, “thang lười”.
“Thang lười” này vô cùng khủng bố. Nó là một cái thang phẳng cao mười mét, dốc sáu mươi độ, sườn dốc có các thang ngang được lắp cách nhau một khoảng rất dài.
Binh sĩ sẽ leo lên ở đầu bên kia, sau đó dùng tư thế tương tự, bám vào các thanh ngang, lợi dụng sức của cánh tay để chống đỡ toàn bộ cơ thể rồi cứ thế bò ngược xuống.
Ác hơn là các sĩ quan huấn luyện còn quấn rêu lên các thanh thang, chỉ cần hơi bất cẩn là cả người sẽ trượt thẳng xuống dưới.
“Nhiếp Nhiên, cô phải huấn luyện gấp đôi!” Nhiếp Nhiên được đặc biệt nhắc nhở thì cau mày, trong lòng than thở thay cho bản thân.
Với cái cơ thể ốm nhách này thì chỉ có thể liều mạng vậy.
Người xung quanh đều nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên, những người ghen tị vì cô được ăn một ngày ba bữa cơm đặc biệt thì cười lạnh trong lòng.
Bình thường huấn luyện vượt chướng ngại vật thôi đã mệt như mất nửa mạng rồi. Giờ còn phải huấn luyện gấp đôi, ha, thế thì khác nào trực tiếp giết chết cô ta chứ.
Xem ra sĩ quan huấn luyện Quý rất căm ghét Nhiếp Nhiên đây.
Một nhóm người đứng chờ xem kịch vui.
MỌI NGƯỜI GHEN TỊ - QUAN TÂM ĐẶC BIỆT
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trong quân doanh vang lên một hồi còi cao vút báo rời giường.
Ngay lập tức, đám binh sĩ đang ngủ trong ký túc xá vừa nghe liền thấy mở mắt ngồi phắt dậy, gần như theo bản năng bắt đầu gấp chăn màn, thay quần áo.
Hà Giai Ngọc vừa xuống giường thì đã thấy chăn gối của Nhiếp Nhiên đã được gấp gọn, nhưng không thấy người đâu cả.
“Chị Nhiên đâu? Chị Nhiên đi đâu rồi?” Hà Giai Ngọc nhìn khắp giường trên giường dưới, còn tìm cả bên ngoài ban công nhưng vẫn chẳng thấy Nhiếp Nhiên đâu.
Điều này khiến cô ta đột nhiên nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm qua là do cô ta huấn luyện quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác mà thôi.
“Hà Giai Ngọc, cậu bình tĩnh đi, cậu ấy...” Thi Sảnh thấy sáng sớm ngày ra mà cô ta chẳng thèm gấp chăn màn, cứ chạy lung tung khắp nơi trong phòng thì lập tức túm cô ta lại.
Hà Giai Ngọc bị cô ta giật lại bất ngờ thì loạng choạng, va thẳng vào người cô ta, hai người đều ngã phịch xuống giường.
Đúng lúc này, Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên vừa đi rửa mặt về kinh ngạc sững ra ngoài cửa.
Nhiếp Nhiên nhìn tư thế của hai người bằng ánh mắt rất đen tối: “Hai cậu đang làm gì thế?”
Thi Sảnh và Hà Giai Ngọc cùng ngẩng đầu lên, Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đứng ngoài cửa thì nhất thời nhảy dựng lên, gào lớn: “Chị Nhiên!”
Vất vả lắm sức nặng đè trên người mới biến mất, Thi Sảnh khó khăn ngồi dậy, tức giận trừng mắt với Hà Giai Ngọc, nói: “Cậu ta nghĩ là chuyện tối qua nhìn thấy cậu chỉ là ảo giác nên đang phát điên đấy.”
Hà Giai Ngọc chạy tới trước mặt Nhiếp Nhiên, túm lấy tay cô, hỏi đi hỏi lại với vẻ không tin nổi: “Chị Nhiên, là chị thật ư? Không phải em vẫn đang mơ đấy chứ? Chị trở lại rồi, chị thật sự trở lại rồi sao?”
“Ừ.”
“Lúc đó chị thật sự vì làm nhiệm vụ nên mới… rời khỏi quân đội ư?”
“Ừ.”
“Vậy tức là, tất cả chỉ là giả vờ đúng không? Chỉ là lừa chúng em thôi đúng không? Có phải thế không? Phải thế không ạ?”
Cô ta cứ hỏi đi hỏi lại như thế làm Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, cô không thích lãng phí thời gian kiểu này, nhưng thấy nét mặt lo lắng và không yên lòng của cô ta, cô đành phải nhẫn nhịn xuống, gật đầu đáp: “Ừ.”
Hà Giai Ngọc nghe nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự quá tốt, thật sự quá tốt...” Sau đó liền kéo Nhiếp Nhiên, ôm chầm lấy cô, “Chị Nhiên, em rất nhớ chị!”
Nhiếp Nhiên vốn không thích có tiếp xúc trực tiếp với người khác, hơn nữa cô còn chưa bao giờ bị con gái ôm như thế này, vì thế vẻ mặt của cô bây giờ rất nhăn nhó.
Lý Kiêu nhìn thấy thế thì không nhịn được nhướng môi cười, sau đó lặng lẽ lách người bước qua cửa.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Lý Kiêu, cô âm thầm nghiến răng, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Sắp tập hợp để luyện tập rồi, cô vẫn muốn ôm tôi mãi đấy à? Với lại, đừng cọ cái mặt đầy dầu chưa rửa của cô lên quần áo tôi nữa!”
Hà Giai Ngọc bị cô nhắc nhở thì chợt sực nhớ ra là mình còn chưa đánh răng rửa mặt, cô ta xấu hổ buông Nhiếp Nhiên ra, lập tức phi ra ngoài nhanh như chớp, “Em đi đánh răng rửa mặt ngay đây.”
Thi Sảnh nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô ta thì cười cảm thán: “Cuối cùng cậu ta cũng sống lại rồi. Tôi cũng đi rửa mặt đây, nếu không cứ mang cái mặt đầy dầu này, tôi sợ mình cũng bị ghét mất.”
Nói xong, cô ta liền cầm đồ dùng rửa mặt đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Nhiếp Nhiên ở cửa, cô ta đột nhiên dừng lại, cười nói tiếp: “À đúng rồi, quên nói với cậu, chào mừng quay lại.”
Sau đó liền ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu.
“Giờ Quý Chính Hổ không huấn luyện đơn giản như trước kia nữa, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý đi.” Lý Kiêu kiểm tra xong giường và bàn học của mình rồi lấy mũ tai bèo đặt trên bàn gương đội lên, không quên nhắc nhở cô.
Nhiếp Nhiên để gọn đồ dùng vệ sinh của mình vào một góc, cũng cầm lấy mũ tai bèo đi tới, nói: “Tôi phát hiện ra giờ lòng dạ cậu cũng sâu ra phết đấy.”
“Tôi ư?” Giọng nói vốn luôn bình thản của Lý Kiêu hơi cao lên.
Nhiếp Nhiên đội xong mũ, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang người đứng bên cạnh: “Cậu biết tôi không thích giải thích nên tối qua lúc chạy huấn luyện, cậu mới cố ý nói với tôi nhiều như thế, định tiên hạ thủ vi cường*, đúng không?”
(*) Ra tay trước sẽ giành lợi thế
Lý Kiêu ngẩn người, sau đó đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ báo cho cậu biết những chuyện xảy ra trong những ngày cậu không ở đây mà thôi.”
“Thế sao?” Nhiếp Nhiên cười khẽ, lắc đầu: “Lý Kiêu, giờ cậu cũng biết học hư rồi đấy.”
Lý Kiêu bị nhìn thấu rồi nên chẳng buồn giả vờ nữa, chỉ lạnh lùng đáp: “Là chịu ảnh hưởng từ cậu thôi.” Sau đó, cô đi ra khỏi cửa.
“...” Chịu ảnh hưởng từ cô ư?
Cô xấu lắm sao?
Đâu có chứ.
Cô tốt mà, chưa từng trộm cắp, cũng chưa từng phóng hỏa giết người cướp của, tam quan còn rất chính trực.
Sao có thể làm hư Lý Kiêu được chứ?
Nhiếp Nhiên chỉnh lại mũ rồi đi ra ngoài.
Sáng sớm cuối thu đầu đông, lúc nói chuyện đã có thể thấy khí bay ra từ miệng.
Mọi người trong đội dự bị đều thao luyện như thường lệ, dưới chân núi, tiếng bước đều, tiếng hô vang khẩu hiệu rồi chạy vòng quanh sân huấn luyện của họ vang lên.
“Nhanh lên, nắm chắc thời gian!” Người huấn luyện hôm nay là Trần Quân, so với sự nghiêm khắc của Quý Chính Hổ hay sự biến thái của An Viễn Đạo thì anh ta được coi như khá ôn hòa.
Trên sân huấn luyện, cùng với tiếng thúc giục đội ngũ của anh ta, bước chân của mọi người lại tăng tốc.
Tới khi kết thúc thời gian huấn luyện, mọi người vừa thở hổn hển vừa đi về phía nhà ăn.
Nhiếp Nhiên vẫn nhận được một phần cơm bệnh nhân như trước, Hà Giai Ngọc tới sau, thấp giọng kêu: “Ôi, sao bữa sáng của chị Nhiên phong phú thế!”
Nhiếp Nhiên nhìn một đống đồ ăn dinh dưỡng bổ máu thì chán nản nói: “Cô thích thì ăn đi.”
Hà Giai Ngọc nhìn thoáng qua, tuy trong đáy mắt có vẻ thèm thuồng nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không cần, chị ăn nhiều vào nhé.”
“Trứng gà này cho cô này.” Đột nhiên một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, một quả trứng luộc được đặt vào tay Nhiếp Nhiên.
Khi Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì Uông Tư Minh đã đi vút qua rồi, hoàn toàn không có ý dừng lại.
“Còn tôi nữa.” Dương Thụ tới ngay phía sau, có lẽ vì tối qua đã bị Nhiếp Nhiên răn dạy nghiêm khắc nên sáng nay thần sắc anh ta hơi bất thường, sau khi đặt trứng gà xuống lập tức đi ngay, như thể sợ bị Nhiếp Nhiên gọi lại vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng hai người vừa vội vàng đi qua, sau đó lại nhìn hai quả trứng gà đặt ở trên bàn.
Muốn cô ăn để chết à?
Trong khi Nhiếp Nhiên đau đầu với hai quả trứng thừa ra thì đám binh sĩ nữ của lớp 6 ngồi ở một bàn khác thì chụm đầu bàn tán.
“Thật không công bằng khi cô ta được ăn thêm như thế. Chúng ta phải húp cháo loãng, ăn bánh bao, còn cô ta thì lại được ăn cháo táo đỏ hạt óc chó, còn cả mấy thứ bánh ngọt bổ dưỡng nữa.”
“Các cậu không thấy à, Dương Thụ cho cô ta một quả trứng thì cũng thôi đi, sao Uông Tư Minh của lớp 1 cũng cho cô ta trứng chứ?”
“Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào? Sao lại nhận được nhiều đãi ngộ đặc biệt như thế?”
Đúng lúc mọi người đang xì xào bàn luận về Nhiếp Nhiên thì Kiều Duy và Mã Tường, mỗi người đi một bên Nghiêm Hoài Vũ đi tới.
Sau đó, hai người cùng ép Nghiêm Hoài Vũ ngồi xuống giữa bọn họ.
Trước khi vào bữa sáng, Kiều Duy cười nói: “Tối qua vội quá nên chưa có thời gian nói với cô một tiếng, chào mừng về đơn vị.”
“Chà, anh chào đón tôi nhiệt liệt như thế, tôi mà không đáp lễ thì đúng là không biết xấu hổ rồi.” Nhiếp Nhiên cười nhẹ với anh ta, Kiều Duy nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy không ổn, quả nhiên anh ta còn chưa kịp từ chối gì thì đã thấy Nhiếp Nhiên đẩy hai quả trứng gà kia tới trước mặt mình: “Đây là đáp lễ của tôi, mời anh nhất định phải nhận lấy.”
Thi Sảnh ở bên cạnh thấy thế thì lập tức phì cười.
Còn Hà Giai Ngọc thì chỉ muốn úp mặt vào trong cái bát, bả vai không ngừng run rẩy.
Chỉ có Lý Kiêu vẫn bình thản ăn uống, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra khóe môi cô cũng đang khẽ cong lên.
Kiều Duy nhìn hai quả trứng không biết ở đâu ra trước mặt, vẻ mặt lập tức ỉu xìu.
“Hai người các cậu có ai muốn ăn thêm một quả không?” Kiều Duy quay lại hỏi hai người bạn của mình.
Nghiêm Hoài Vũ vẫn im lặng, cắm đầu ăn cơm, không đáp, dường như hoàn toàn không nghe thấy anh ta hỏi gì.
Kiều Duy đành phải đưa trứng cho Mã Tường: “Cậu mới xuất viện, cần bổ sung dinh dưỡng, ăn thêm đi.”
Mã Tường là người thật thà nhất trong cả ba người, chưa bao giờ biết từ chối ai cái gì, cứ thế vô duyên vô cớ ăn giúp Kiều Duy một quả trứng gà.
Trong nhà ăn toàn là mùi thơm nức mũi của thức ăn nên mọi người cũng thả lỏng hơn không ít, trong lúc ăn uống thỉnh thoảng còn trò chuyện mấy câu.
Nhưng chỉ nói mấy câu thôi mà đã làm cho Quý Chính Hổ vừa bước qua cửa nhà ăn phải cau mày lại, nhìn thấy nhóm người của lớp 6 nhàn tản như thế thì lập tức lạnh lùng quát lên: “Ai cho các cô cậu vừa ăn cơm vừa nói chuyện hả! Ba phút sau, toàn bộ lớp 6 tập hợp!”
Binh sĩ của lớp 6 lập tức rùng mình, gần như ngay sau đó liền không ngừng nhét đồ ăn vào miệng.
Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua Quý Chính Hổ đứng ở ngưỡng cửa, than thở với Lý Kiêu: “Xong rồi, lần này Quý Chính Hổ định chơi lớn thật đấy.”
Nhưng Lý Kiêu chỉ thản nhiên nói một câu: “Mau ăn nhanh lên.”
Nhất thời, trong nhà ăn toàn là tiếng chén đĩa lanh canh, cùng với những tiếng nhai nuốt ừng ực của mọi người.
Ba phút sau, người của lớp 6 đều đồng loạt buông bát đũa, tập hợp trước cửa nhà ăn.
Quý Chính Hổ thấy mọi người đã tập hợp xong liền dẫn cả đám tới sân huấn luyện.
Đi bộ chừng năm phút, trước mặt Nhiếp Nhiên đã xuất hiện những thứ mà cô vô cùng quen thuộc - huấn luyện vượt chướng ngại vật.
Quý Chính Hổ đứng trước mặt bọn họ, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ra lệnh: “Hôm nay mọi người phải huấn luyện vượt chướng ngại vật trong thời gian quy định, nếu không vượt qua được thì nhịn cơm cho tôi!”
Nhóm người mới tới được hai tháng vẫn còn đang đua nhau trên hạng mục huấn luyện chạy bền năm cây số, sau khi thấy hạng mục huấn luyện này liền lập tức lấy tinh thần, đồng thanh hô: “Rõ!”
Huấn luyện chướng ngại vật có đủ các hạng mục: bò sát đất, leo tường cao, vượt vũng nước sâu, “thang lười”.
“Thang lười” này vô cùng khủng bố. Nó là một cái thang phẳng cao mười mét, dốc sáu mươi độ, sườn dốc có các thang ngang được lắp cách nhau một khoảng rất dài.
Binh sĩ sẽ leo lên ở đầu bên kia, sau đó dùng tư thế tương tự, bám vào các thanh ngang, lợi dụng sức của cánh tay để chống đỡ toàn bộ cơ thể rồi cứ thế bò ngược xuống.
Ác hơn là các sĩ quan huấn luyện còn quấn rêu lên các thanh thang, chỉ cần hơi bất cẩn là cả người sẽ trượt thẳng xuống dưới.
“Nhiếp Nhiên, cô phải huấn luyện gấp đôi!” Nhiếp Nhiên được đặc biệt nhắc nhở thì cau mày, trong lòng than thở thay cho bản thân.
Với cái cơ thể ốm nhách này thì chỉ có thể liều mạng vậy.
Người xung quanh đều nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên, những người ghen tị vì cô được ăn một ngày ba bữa cơm đặc biệt thì cười lạnh trong lòng.
Bình thường huấn luyện vượt chướng ngại vật thôi đã mệt như mất nửa mạng rồi. Giờ còn phải huấn luyện gấp đôi, ha, thế thì khác nào trực tiếp giết chết cô ta chứ.
Xem ra sĩ quan huấn luyện Quý rất căm ghét Nhiếp Nhiên đây.
Một nhóm người đứng chờ xem kịch vui.
Bình luận facebook