Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-357
Chương 357: Bữa ăn cuối cùng - Mê hoặc chết người (6)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng mấy chốc, Y Xá mang một cái hộp tới.
“Này, đây là thứ cô muốn.” Nhiếp Nhiên nhận chiếc hộp rồi đi tới gần gã cướp biển, “Mày không muốn được khen thưởng?” Gã ta lắc đầu nguây nguậy, “Không, không muốn!” Đã có vết xe đổ rồi, làm sao gã còn dám gật đầu nữa? Nhiếp Nhiên nghe gã trả lời khẳng định như thế thì ra vẻ tiếc rẻ mở hộp ra, bên trong có một bát nước màu nâu bốc khói, có mùi tanh nồng
“Nếu mày đã không muốn uống thuốc giải thì được thôi, tao cũng không ép buộc...” Cô giả vờ đóng nắp hộp lại
Gã ta nghe xong thì lập tức giật lấy, “Tao uống, tao uống!” Uống xong bát thuốc, gã ta nhíu chặt mày lại
Thuốc khó uống quá, sao mà còn khó uống hơn cả cái bát thuốc độc kia vậy? Nhiếp Nhiên cầm lại bát thuốc trong tay gã, cô nói: “Nhưng dược tính trong cái này chỉ có một nửa, mày mà ngoan ngoãn gỡ mìn thì sẽ cho mày nửa còn lại
Còn nếu không ngoan thì với cái cơ thể giải được một nửa độc này, mày sẽ chết chậm hơn so với những người khác, đương nhiên cảm giác cũng càng khó chịu hơn so với những người khác.” Gã cướp biển nghĩ rằng chỉ cần đánh nhau với Hà Giai Ngọc một trận thì đám lính này sẽ giảm bớt lòng phòng bị
Nhưng không ngờ Gã trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên, nhưng khi nhìn đến nụ cười quỷ quái của cô thì gã thầm giật mình
Xong rồi, chắc chắn đã bị phát hiện rồi
Con nhóc này đã có thể nhìn thấu mình lần thứ nhất, lần thứ hai, sao lại không nhìn thấu được lần thứ ba chứ! Gã đành nói: “Tao..
tao hiểu rồi, tao nhất định sẽ ngoan ngoãn gỡ mìn.” Rồi gã bị Hà Giai Ngọc dẫn đi
Nghiêm Hoài Vũ đi tới, anh ta tò mò ngửi bát thuốc tanh hôi kia, không nhịn được phải che mũi lại
“Tại sao lại có loại thuốc hội như thế này chứ?” YXá cười trộm, giải thích: “Đây chỉ là thảo dược lưu thông khí huyết bình thường thôi, sau đó tôi bỏ thêm một số thứ khác vào nên mới hôi như vậy đấy.”
Nghiêm Hoài Vũ tò mò hỏi thăm: “Thứ gì vậy?” Y Xá cười rất thoải mái, “Có hối, chuyên sinh trưởng ở bên cạnh hầm cầu nhà xí, lâu dài hấp thu các chất dinh dưỡng trong nhà xí nên rất thôi.” “Y Xá, phục cô nghĩ ra được cách này đấy!”
Những người khác cũng cau mày, hiển nhiên đều bị món cỏ hôi kia làm cho buồn nôn
Chỉ có Nhiếp Nhiên là bình thản liếc mắt nhìn Y Xá, “Tôi còn cho là cô sẽ bỏ thẳng phân và nước tiểu vào.” “Ce! Tiểu Nhiên Tử à, cô thật là gớm quá đi!” Nghiêm Hoài Vũ che miệng, tự động bổ não bằng hình ảnh gã cướp biển vừa rồi uống bát thuốc được cho thêm...
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Này, đây là thứ cô muốn.” Nhiếp Nhiên nhận chiếc hộp rồi đi tới gần gã cướp biển, “Mày không muốn được khen thưởng?” Gã ta lắc đầu nguây nguậy, “Không, không muốn!” Đã có vết xe đổ rồi, làm sao gã còn dám gật đầu nữa? Nhiếp Nhiên nghe gã trả lời khẳng định như thế thì ra vẻ tiếc rẻ mở hộp ra, bên trong có một bát nước màu nâu bốc khói, có mùi tanh nồng
“Nếu mày đã không muốn uống thuốc giải thì được thôi, tao cũng không ép buộc...” Cô giả vờ đóng nắp hộp lại
Gã ta nghe xong thì lập tức giật lấy, “Tao uống, tao uống!” Uống xong bát thuốc, gã ta nhíu chặt mày lại
Thuốc khó uống quá, sao mà còn khó uống hơn cả cái bát thuốc độc kia vậy? Nhiếp Nhiên cầm lại bát thuốc trong tay gã, cô nói: “Nhưng dược tính trong cái này chỉ có một nửa, mày mà ngoan ngoãn gỡ mìn thì sẽ cho mày nửa còn lại
Còn nếu không ngoan thì với cái cơ thể giải được một nửa độc này, mày sẽ chết chậm hơn so với những người khác, đương nhiên cảm giác cũng càng khó chịu hơn so với những người khác.” Gã cướp biển nghĩ rằng chỉ cần đánh nhau với Hà Giai Ngọc một trận thì đám lính này sẽ giảm bớt lòng phòng bị
Nhưng không ngờ Gã trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên, nhưng khi nhìn đến nụ cười quỷ quái của cô thì gã thầm giật mình
Xong rồi, chắc chắn đã bị phát hiện rồi
Con nhóc này đã có thể nhìn thấu mình lần thứ nhất, lần thứ hai, sao lại không nhìn thấu được lần thứ ba chứ! Gã đành nói: “Tao..
tao hiểu rồi, tao nhất định sẽ ngoan ngoãn gỡ mìn.” Rồi gã bị Hà Giai Ngọc dẫn đi
Nghiêm Hoài Vũ đi tới, anh ta tò mò ngửi bát thuốc tanh hôi kia, không nhịn được phải che mũi lại
“Tại sao lại có loại thuốc hội như thế này chứ?” YXá cười trộm, giải thích: “Đây chỉ là thảo dược lưu thông khí huyết bình thường thôi, sau đó tôi bỏ thêm một số thứ khác vào nên mới hôi như vậy đấy.”
Nghiêm Hoài Vũ tò mò hỏi thăm: “Thứ gì vậy?” Y Xá cười rất thoải mái, “Có hối, chuyên sinh trưởng ở bên cạnh hầm cầu nhà xí, lâu dài hấp thu các chất dinh dưỡng trong nhà xí nên rất thôi.” “Y Xá, phục cô nghĩ ra được cách này đấy!”
Những người khác cũng cau mày, hiển nhiên đều bị món cỏ hôi kia làm cho buồn nôn
Chỉ có Nhiếp Nhiên là bình thản liếc mắt nhìn Y Xá, “Tôi còn cho là cô sẽ bỏ thẳng phân và nước tiểu vào.” “Ce! Tiểu Nhiên Tử à, cô thật là gớm quá đi!” Nghiêm Hoài Vũ che miệng, tự động bổ não bằng hình ảnh gã cướp biển vừa rồi uống bát thuốc được cho thêm...
Bình luận facebook