Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-361
Chương 361: Dùng gia pháp - Xem ai chơi được ai (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi phải nghỉ ngơi đây, lát nữa ăn cơm thì gọi tôi.” Nhiếp Nhiên dịch vào bên trong.
Uông Tự Minh thấy cô ngang nhiên ra lệnh cho mình thì không phục hỏi: “Dựa vào cái gì?” Nhiếp Nhiên mở mắt, đột nhiên cười dịu dàng nói với anh ta: “Dựa vào mấy ngày trước anh Uông bảo đảm với ba tôi là sẽ chăm sóc tốt cho tôi, hơn nữa vừa rồi anh cũng nói đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ làm được.” Uống Tự Minh nghẹn họng
Lúc ấy anh ta nói thể với Nhiếp Thành Thắng chỉ là xã giao mà thôi, không ngờ người này lại tưởng thật
Nhìn cô bình yên chìm vào giấc ngủ, mình chỉ có thể ngây ngốc đợi xe đồ ăn đến, anh ta đột nhiên có cảm giác mang đá tự đập vào chân mình
Mãi mới đợi được xe đồ ăn được đẩy vào, lần đầu tiên anh ta cảm thấy xe đồ ăn thật thân thương
Giống như là hoàn thành một nhiệm vụ gì, anh ta vỗ Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, nói: “Ăn cơm!” Nhiếp Nhiên tỉnh dậy nhìn bữa trưa nghèo nàn trong hộp, đúng là muốn bao nhiêu tệ hại có bấy nhiêu tệ hại
Có điều cô không phải là một người kén ăn, trước kia lúc thực hiện nhiệm vụ cái gì cô cũng ăn cả, chỉ cần có thể ăn được, không có độc là đều có thể nhét vào trong miệng để lót dạ.
Cô nhanh chóng giải quyết bữa trưa, nhưng vào lúc này, đột nhiên liếc thấy chút khác thường ở chỗ cách đó không xa.
Cô thấy ở hướng ba giờ có một người đàn ông đang lởn vởn bên cạnh một bà cụ, không lâu sau người đàn ông đó đi sát qua bà cụ, lén đặt một tay vào trong túi của bà ấy
Uông Tư Minh theo ánh mắt cô nhìn qua, thấy người đàn ông đó lấy ví tiền của bà cụ ra khỏi túi xách, động tác vô cùng nhanh chóng bỏ ví tiền vào trong túi mình
Anh ta thu hồi ánh mắt cố ý liếc Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, muốn xem cô phát hiện có kẻ ăn trộm tiền thì sẽ có hành động gì
Kết quả ngoài dự liệu của anh ta, Nhiếp Nhiên chỉ hờ hững liếc một cái, rồi cụp mắt xuống tiếp tục ăn cơm
Cô không hô lên, không nhắc nhở, mà hờ hững không đếm xỉa đến
Chuyện này làm Uông Tự Minh tức giận không có chỗ phát tiết
Là quân nhân, thấy nhân dân gặp khó khăn không giúp đỡ mà lại lạnh lùng ở bên cạnh xem
Uông Tư Minh đặt mạnh đũa trong tay xuống, đứng lên khỏi ghế, bước nhanh đến bên cạnh bà cụ đó, chụp lấy gã ăn trộm còn chưa kịp chuồn đi: “Lấy ra!” Lúc nhìn thấy anh ta để đũa xuống xông ra, Nhiếp Nhiên đã biết anh ta muốn làm gì rồi, cô chỉ có mấy chữ có thể bày tỏ chuyện này: Xen vào việc của người khác
Cô lắc đầu thở dài
Thanh niên đúng là thiếu rèn luyện, không giữ được bình tĩnh chút nào
Gã đàn ông giật mình nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cậu thanh niên này, cậu đột nhiên chạy tới bắt tay tôi làm gì thế?”
Khách trong toa tàu nhao nhao nhìn qua
Uống Tự Minh hỏi bà cụ bên cạnh, “Bà, bà sờ thử xem ví tiền có còn không?” Bà cụ bị chuyện bất ngờ xảy ra dọa cho giật mình, mơ hồ sờ ví tiền của mình, quả nhiên không thấy đâu nữa.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Uông Tự Minh thấy cô ngang nhiên ra lệnh cho mình thì không phục hỏi: “Dựa vào cái gì?” Nhiếp Nhiên mở mắt, đột nhiên cười dịu dàng nói với anh ta: “Dựa vào mấy ngày trước anh Uông bảo đảm với ba tôi là sẽ chăm sóc tốt cho tôi, hơn nữa vừa rồi anh cũng nói đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ làm được.” Uống Tự Minh nghẹn họng
Lúc ấy anh ta nói thể với Nhiếp Thành Thắng chỉ là xã giao mà thôi, không ngờ người này lại tưởng thật
Nhìn cô bình yên chìm vào giấc ngủ, mình chỉ có thể ngây ngốc đợi xe đồ ăn đến, anh ta đột nhiên có cảm giác mang đá tự đập vào chân mình
Mãi mới đợi được xe đồ ăn được đẩy vào, lần đầu tiên anh ta cảm thấy xe đồ ăn thật thân thương
Giống như là hoàn thành một nhiệm vụ gì, anh ta vỗ Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, nói: “Ăn cơm!” Nhiếp Nhiên tỉnh dậy nhìn bữa trưa nghèo nàn trong hộp, đúng là muốn bao nhiêu tệ hại có bấy nhiêu tệ hại
Có điều cô không phải là một người kén ăn, trước kia lúc thực hiện nhiệm vụ cái gì cô cũng ăn cả, chỉ cần có thể ăn được, không có độc là đều có thể nhét vào trong miệng để lót dạ.
Cô nhanh chóng giải quyết bữa trưa, nhưng vào lúc này, đột nhiên liếc thấy chút khác thường ở chỗ cách đó không xa.
Cô thấy ở hướng ba giờ có một người đàn ông đang lởn vởn bên cạnh một bà cụ, không lâu sau người đàn ông đó đi sát qua bà cụ, lén đặt một tay vào trong túi của bà ấy
Uông Tư Minh theo ánh mắt cô nhìn qua, thấy người đàn ông đó lấy ví tiền của bà cụ ra khỏi túi xách, động tác vô cùng nhanh chóng bỏ ví tiền vào trong túi mình
Anh ta thu hồi ánh mắt cố ý liếc Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, muốn xem cô phát hiện có kẻ ăn trộm tiền thì sẽ có hành động gì
Kết quả ngoài dự liệu của anh ta, Nhiếp Nhiên chỉ hờ hững liếc một cái, rồi cụp mắt xuống tiếp tục ăn cơm
Cô không hô lên, không nhắc nhở, mà hờ hững không đếm xỉa đến
Chuyện này làm Uông Tự Minh tức giận không có chỗ phát tiết
Là quân nhân, thấy nhân dân gặp khó khăn không giúp đỡ mà lại lạnh lùng ở bên cạnh xem
Uông Tư Minh đặt mạnh đũa trong tay xuống, đứng lên khỏi ghế, bước nhanh đến bên cạnh bà cụ đó, chụp lấy gã ăn trộm còn chưa kịp chuồn đi: “Lấy ra!” Lúc nhìn thấy anh ta để đũa xuống xông ra, Nhiếp Nhiên đã biết anh ta muốn làm gì rồi, cô chỉ có mấy chữ có thể bày tỏ chuyện này: Xen vào việc của người khác
Cô lắc đầu thở dài
Thanh niên đúng là thiếu rèn luyện, không giữ được bình tĩnh chút nào
Gã đàn ông giật mình nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cậu thanh niên này, cậu đột nhiên chạy tới bắt tay tôi làm gì thế?”
Khách trong toa tàu nhao nhao nhìn qua
Uống Tự Minh hỏi bà cụ bên cạnh, “Bà, bà sờ thử xem ví tiền có còn không?” Bà cụ bị chuyện bất ngờ xảy ra dọa cho giật mình, mơ hồ sờ ví tiền của mình, quả nhiên không thấy đâu nữa.
Bình luận facebook