Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-431
Chương 431: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - người ở đơn vị đến (7)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trấn Mậu Trung nói chuyện với Lý Tông Dũng xong liền cúp máy
Ông ta đang từ đường VIP trong sân bay đi ra ngoài, định ngồi lên xe tới chỗ đội đội dự bị.
Nhưng ông ta vừa mở điện thoại ra thì đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của người nhà
Trần Mậu Trung thấy khó hiểu, sao ba lại gọi cho mình nhiều như vậy làm gì? Ông ta đang định gọi lại thì điện thoại lại rung lên lần nữa
Trần Mậu Trung bấm nhận cuộc gọi, còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng ba mình ở đầu bên kia rất vội vàng: “Mậu Hòa xảy ra chuyện rồi, con mau về một chuyến đi, ngay lập tức!” Mậu Hòa xảy ra chuyện ư? Chuyện gì vậy? Trần Mậu Trung vội vàng hỏi: “Không phải chứ ba, sao chú ấy lại xảy ra chuyện được, có chuyện gì ạ?” “Không biết là tay nhà báo nào ăn no rửng mỡ, ngấm ngầm đi điều tra thôn kia, sau đó tất cả đều loạn hết cả lên, con mau về đi!” Trong giọng điệu của ba Trần Mậu Trung chứa đầy vẻ lo lắng bất an.
Trần Mậu Trung nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại truyền sang những tiếng gào khóc, ngay sau đó còn chưa kịp nói gì điện thoại đã bị ngắt rồi
“Alo, alo, alo?” Trận Mậu Trung liên tục gọi mấy tiếng nhưng chỉ có những tiếng tút đáp lại
Ngầm điều tra? Chuyện này sao có thể chứ! Hiện tại Trần Mậu Trung cảm thấy đầu óc thực mờ mịt
“Sư đoàn trưởng, xe ở ngoài đã chuẩn bị xong rồi.” Lúc này, thư ký bên cạnh nhỏ tiếng nói
“Đây là bản tin mới nhất! Có người tiết lộ...” Bỗng nhiên, tất cả mà hình tivi trong sân bay đều chuyển thành cùng một kênh
Nội dung chính là chuyện liên quan tới Trần Mậu Hòa lần này
Thư ký nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong tivi, không kìm được mà kinh ngạc kêu lên một câu, “Trời ơi, đây không phải là Trần...” Ngay lập tức anh ta bịt miệng lại, bất giác liếc sang Trần Mậu Trung ở bên cạnh
Trần Mậu Trung nhìn bộ dạng thảm hại của em trai mình trong tivi thì lắc đầu lẩm bẩm: “Sao lại thành như thế này được? Chuyện này không thể, không thể nào!” Phóng viên trong tivi vẫn không ngừng nói: “Theo thông tin đã đưa, hiện nay đã có bên thứ ba vào cuộc, tin là rất nhanh thôi sẽ có kết quả
Đưa tin tại hiện trường.” Tiếp sau, tivi lại chuyển về kênh vốn có lần nữa.
Các hành khách trong sân bay bắt đầu rì rầm to nhỏ
“Chà, mấy hôm trước tôi còn nhìn thấy người này trên tivi này.” “Tôi cũng thế, đột nhiên lại thành ra như vậy, chẳng có dấu hiệu báo trước gì cả.”
“Ai biết được, cô không nghe thấy tivi nói bên thứ ba đã vào cuộc rồi sao, xem ra là xong rồi.” Tiếng bàn tán nhỏ của đám người kia không ngừng truyền tới tại Trần Mậu Trung, sự lo lắng bất an trong lòng ông ta theo đó càng lúc càng lớn
Cuối cùng vẫn không khống chế được sự tức giận, ông ta quát lên với bọn họ, “Các người nói cái gì? Cái gì mà xong rồi, các người nói linh tinh cái gì vậy?” Mọi người bị tiếng quát của ông ta làm cho giật mình, lắp bắp nói: “Người này bị thần kinh à?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta đang từ đường VIP trong sân bay đi ra ngoài, định ngồi lên xe tới chỗ đội đội dự bị.
Nhưng ông ta vừa mở điện thoại ra thì đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của người nhà
Trần Mậu Trung thấy khó hiểu, sao ba lại gọi cho mình nhiều như vậy làm gì? Ông ta đang định gọi lại thì điện thoại lại rung lên lần nữa
Trần Mậu Trung bấm nhận cuộc gọi, còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng ba mình ở đầu bên kia rất vội vàng: “Mậu Hòa xảy ra chuyện rồi, con mau về một chuyến đi, ngay lập tức!” Mậu Hòa xảy ra chuyện ư? Chuyện gì vậy? Trần Mậu Trung vội vàng hỏi: “Không phải chứ ba, sao chú ấy lại xảy ra chuyện được, có chuyện gì ạ?” “Không biết là tay nhà báo nào ăn no rửng mỡ, ngấm ngầm đi điều tra thôn kia, sau đó tất cả đều loạn hết cả lên, con mau về đi!” Trong giọng điệu của ba Trần Mậu Trung chứa đầy vẻ lo lắng bất an.
Trần Mậu Trung nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại truyền sang những tiếng gào khóc, ngay sau đó còn chưa kịp nói gì điện thoại đã bị ngắt rồi
“Alo, alo, alo?” Trận Mậu Trung liên tục gọi mấy tiếng nhưng chỉ có những tiếng tút đáp lại
Ngầm điều tra? Chuyện này sao có thể chứ! Hiện tại Trần Mậu Trung cảm thấy đầu óc thực mờ mịt
“Sư đoàn trưởng, xe ở ngoài đã chuẩn bị xong rồi.” Lúc này, thư ký bên cạnh nhỏ tiếng nói
“Đây là bản tin mới nhất! Có người tiết lộ...” Bỗng nhiên, tất cả mà hình tivi trong sân bay đều chuyển thành cùng một kênh
Nội dung chính là chuyện liên quan tới Trần Mậu Hòa lần này
Thư ký nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong tivi, không kìm được mà kinh ngạc kêu lên một câu, “Trời ơi, đây không phải là Trần...” Ngay lập tức anh ta bịt miệng lại, bất giác liếc sang Trần Mậu Trung ở bên cạnh
Trần Mậu Trung nhìn bộ dạng thảm hại của em trai mình trong tivi thì lắc đầu lẩm bẩm: “Sao lại thành như thế này được? Chuyện này không thể, không thể nào!” Phóng viên trong tivi vẫn không ngừng nói: “Theo thông tin đã đưa, hiện nay đã có bên thứ ba vào cuộc, tin là rất nhanh thôi sẽ có kết quả
Đưa tin tại hiện trường.” Tiếp sau, tivi lại chuyển về kênh vốn có lần nữa.
Các hành khách trong sân bay bắt đầu rì rầm to nhỏ
“Chà, mấy hôm trước tôi còn nhìn thấy người này trên tivi này.” “Tôi cũng thế, đột nhiên lại thành ra như vậy, chẳng có dấu hiệu báo trước gì cả.”
“Ai biết được, cô không nghe thấy tivi nói bên thứ ba đã vào cuộc rồi sao, xem ra là xong rồi.” Tiếng bàn tán nhỏ của đám người kia không ngừng truyền tới tại Trần Mậu Trung, sự lo lắng bất an trong lòng ông ta theo đó càng lúc càng lớn
Cuối cùng vẫn không khống chế được sự tức giận, ông ta quát lên với bọn họ, “Các người nói cái gì? Cái gì mà xong rồi, các người nói linh tinh cái gì vậy?” Mọi người bị tiếng quát của ông ta làm cho giật mình, lắp bắp nói: “Người này bị thần kinh à?”
Bình luận facebook