Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-460
Chương 460: Bởi lông tìm vết - Cô là một miếng ngọc thô (9)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lệ Xuyên Lâm, thời gian qua chắc anh đã biết tính tôi. Các người không để cho tôi được yên thì các người đòi được yên á? Nằm mơ!” Nhiếp Nhiên vừa cười vừa nhìn Phó Cục trưởng Lý phía đối diện.
Phó Cục trưởng Lý đã tức đến ngây ngốc, ánh mắt thảng thốt, rõ ràng là không thể tưởng tượng nổi Nhiếp Nhiên lại có thể nói những lời ngông cuồng như vậy.
Dù sao thì cảnh sát và quân nhân cũng là một nhà, làm sao cô ta có thể nói như vậy chứ?
Đối với Nhiếp Nhiên mà nói, nếu không để cô hoàn thành được nhiệm vụ thì dù là cha đẻ cũng phải ăn đòn, huống chi là mấy tên cảnh sát quèn.
Ở bên kia, Dư Xảo Xảo bị tổn thương đến danh dự và năng lực liền nhảy lên, “Cô nói cái gì hả? Cô, cô đúng là đồ không có gia giáo!”
Lệ Xuyên Lâm lạnh lùng quát một tiếng, “Dư Xảo Xảo!”
Bây giờ ở đây đã đủ loạn rồi, nếu Nhiếp Nhiên không nể mặt mình thì theo như tính cách của cô, Cục Cảnh sát sớm đã loạn lên rồi.
Thế mà Dư Xảo Xảo còn năm lần bảy lượt thêm dầu vào lửa!
“Cô ta gọi chú Lý là lão già này, không biết trên dưới!” Dư Xảo Xảo uất ức giải thích.
Cô ta không thể hiểu nổi. Rõ ràng tất cả đều là do cô gái này hại, sao đến cuối cùng người bị mắng lại là cô ta chứ?
Nhiếp Nhiên đang định đi thì nghe thấy bốn chữ “không có gia giáo” liền chầm chậm xoay người về phía cô ta.
Nụ cười nguy hiểm ấy làm Lệ Xuyên Lâm có cảm giác vô cùng quen thuộc. Hình như lúc anh ta đi đến doanh trại quân đội để xin lỗi, cô cũng bày ra đúng bộ mặt này.
Lệ Xuyên Lâm đã trải qua cảm giác này liền âm thầm quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh tượng thê lương này một lần nữa.
Nhiếp Nhiên bước từng bước tới, Dư Xảo Xảo nhìn dáng vẻ của cô không biết vì sao chân run bần bật, bất giác lùi về phía sau vài bước.
Lửa giận trong lòng Nhiếp Nhiên đang không biết trút đi đâu, không ngờ Dư Xảo Xảo lại có dũng khí lớn như vậy.
Cô tươi cười đứng trước mặt Dư Xảo Xảo, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Lần này coi như là cô đúng rồi, tôi đúng là đứa không có gia giáo. Lẽ nào cô có ư? Nếu là con nhà được dạy dỗ đàng hoàng sẽ không chạy đến Cục Cảnh sát trưng mặt ra để theo đuổi đàn ông. Sao nào, ‘lễ, nghĩa, liêm, sỉ’ bốn chữ đó ba mẹ cô không dạy cô sao?”
Nhiếp Nhiên khi bị chọc tức nên mồm miệng bỗng trở nên sắc hơn dao, từng câu từng chữ như xuyên vào tim người khác. Dư Xảo Xảo ức nghẹn rưng rưng, liên tục lùi về phía sau ba bốn bước.
“Lễ, nghĩa, liêm, sỉ.” Từng chữ từng chữ như tát vào mặt cô ta bỏng rát, khiến vành mắt cô ta đỏ hoe.
“Cô, cô!” Lúc này Dư Xảo Xảo không còn tức giận nổi nữa, khóc òa lên.
Đối mặt với những lời thế này, chỉ cần là một cô gái bình thường thì tỉ lệ phản ứng lại nghiễm nhiên bằng 0.
Nhiếp Nhiên trút giận xong, cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.
Phó Cục trưởng Lý vốn dĩ bị dọa cho ngẩn ngơ, nhìn thấy cháu gái mình bị người ta nói cho đến phát khóc thì cũng bắt đầu nổi giận.
“Cô, cô quá đáng rồi đấy! Cô có còn coi Phó Cục trưởng tôi ra gì không!” Phó Cục trưởng Lý quát.
“Phó Cục trưởng Lý đúng không? Tôi cho ông ba ngày, đến lúc đó mà người của ông không phá được, thì cùng lắm tôi đi lấy một bản nữa tự mình giải mã lấy. Thế nhưng đến lúc đó, tôi đoán có khi ông lại phải thay đổi cảnh phục ra đường đứng làm máy hút bụi di động ấy chứ.”
Nhiếp Nhiên không thèm để ý đến sự tức giận của ông ta, không khách khí mà còn uy hiếp và dọa dẫm ông ta khiến Phó Cục trưởng Lý sợ ngây người.
“Là… là ý gì?” Ông ta quay đầu về phía Lệ Xuyên Lâm.
Đối với câu hỏi này, Lệ Xuyên Lâm chỉ trả lời ngắn gọn: “Cảnh sát giao thông.”
Trong nháy mắt, mặt Phó Cục trưởng Lý bỗng đỏ bừng bừng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Cục trưởng Lý đã tức đến ngây ngốc, ánh mắt thảng thốt, rõ ràng là không thể tưởng tượng nổi Nhiếp Nhiên lại có thể nói những lời ngông cuồng như vậy.
Dù sao thì cảnh sát và quân nhân cũng là một nhà, làm sao cô ta có thể nói như vậy chứ?
Đối với Nhiếp Nhiên mà nói, nếu không để cô hoàn thành được nhiệm vụ thì dù là cha đẻ cũng phải ăn đòn, huống chi là mấy tên cảnh sát quèn.
Ở bên kia, Dư Xảo Xảo bị tổn thương đến danh dự và năng lực liền nhảy lên, “Cô nói cái gì hả? Cô, cô đúng là đồ không có gia giáo!”
Lệ Xuyên Lâm lạnh lùng quát một tiếng, “Dư Xảo Xảo!”
Bây giờ ở đây đã đủ loạn rồi, nếu Nhiếp Nhiên không nể mặt mình thì theo như tính cách của cô, Cục Cảnh sát sớm đã loạn lên rồi.
Thế mà Dư Xảo Xảo còn năm lần bảy lượt thêm dầu vào lửa!
“Cô ta gọi chú Lý là lão già này, không biết trên dưới!” Dư Xảo Xảo uất ức giải thích.
Cô ta không thể hiểu nổi. Rõ ràng tất cả đều là do cô gái này hại, sao đến cuối cùng người bị mắng lại là cô ta chứ?
Nhiếp Nhiên đang định đi thì nghe thấy bốn chữ “không có gia giáo” liền chầm chậm xoay người về phía cô ta.
Nụ cười nguy hiểm ấy làm Lệ Xuyên Lâm có cảm giác vô cùng quen thuộc. Hình như lúc anh ta đi đến doanh trại quân đội để xin lỗi, cô cũng bày ra đúng bộ mặt này.
Lệ Xuyên Lâm đã trải qua cảm giác này liền âm thầm quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh tượng thê lương này một lần nữa.
Nhiếp Nhiên bước từng bước tới, Dư Xảo Xảo nhìn dáng vẻ của cô không biết vì sao chân run bần bật, bất giác lùi về phía sau vài bước.
Lửa giận trong lòng Nhiếp Nhiên đang không biết trút đi đâu, không ngờ Dư Xảo Xảo lại có dũng khí lớn như vậy.
Cô tươi cười đứng trước mặt Dư Xảo Xảo, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Lần này coi như là cô đúng rồi, tôi đúng là đứa không có gia giáo. Lẽ nào cô có ư? Nếu là con nhà được dạy dỗ đàng hoàng sẽ không chạy đến Cục Cảnh sát trưng mặt ra để theo đuổi đàn ông. Sao nào, ‘lễ, nghĩa, liêm, sỉ’ bốn chữ đó ba mẹ cô không dạy cô sao?”
Nhiếp Nhiên khi bị chọc tức nên mồm miệng bỗng trở nên sắc hơn dao, từng câu từng chữ như xuyên vào tim người khác. Dư Xảo Xảo ức nghẹn rưng rưng, liên tục lùi về phía sau ba bốn bước.
“Lễ, nghĩa, liêm, sỉ.” Từng chữ từng chữ như tát vào mặt cô ta bỏng rát, khiến vành mắt cô ta đỏ hoe.
“Cô, cô!” Lúc này Dư Xảo Xảo không còn tức giận nổi nữa, khóc òa lên.
Đối mặt với những lời thế này, chỉ cần là một cô gái bình thường thì tỉ lệ phản ứng lại nghiễm nhiên bằng 0.
Nhiếp Nhiên trút giận xong, cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.
Phó Cục trưởng Lý vốn dĩ bị dọa cho ngẩn ngơ, nhìn thấy cháu gái mình bị người ta nói cho đến phát khóc thì cũng bắt đầu nổi giận.
“Cô, cô quá đáng rồi đấy! Cô có còn coi Phó Cục trưởng tôi ra gì không!” Phó Cục trưởng Lý quát.
“Phó Cục trưởng Lý đúng không? Tôi cho ông ba ngày, đến lúc đó mà người của ông không phá được, thì cùng lắm tôi đi lấy một bản nữa tự mình giải mã lấy. Thế nhưng đến lúc đó, tôi đoán có khi ông lại phải thay đổi cảnh phục ra đường đứng làm máy hút bụi di động ấy chứ.”
Nhiếp Nhiên không thèm để ý đến sự tức giận của ông ta, không khách khí mà còn uy hiếp và dọa dẫm ông ta khiến Phó Cục trưởng Lý sợ ngây người.
“Là… là ý gì?” Ông ta quay đầu về phía Lệ Xuyên Lâm.
Đối với câu hỏi này, Lệ Xuyên Lâm chỉ trả lời ngắn gọn: “Cảnh sát giao thông.”
Trong nháy mắt, mặt Phó Cục trưởng Lý bỗng đỏ bừng bừng.
Bình luận facebook