Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-496
Chương 496: Thời hạn một năm - Người ở trong lòng (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì!” Lúc này, lão Ngũ không thể bình tĩnh được nữa, “Cháu điên rồi! Dì Nguyễn bế ẵm cháu từ nhỏ tới lớn, sao cháu có thể làm như vậy? Hơn thế nữa, tình cảm giữa bà ấy và ông già cháu không đơn giản đâu!”
Ai không biết Nguyễn Lương Nguyên là người quan trọng không thể thiếu của ông già. Năm đó, nếu như không phải vì dì Nguyễn bắt gặp tại trận Hoắc Khải Lãng và mẹ Hoắc Mân bây giờ lên giường với nhau thì bây giờ bà ấy đã trở thành nữ chủ nhân của Hoắc gia rồi. Làm gì tới lượt mẹ Hoắc Mân là Liễu Phiêu Nhiên ngồi vào cái ghế này chứ?
Thêm nữa, trong lòng Hoắc Khải Lãng luôn áy náy vì sự việc năm xưa cho nên thân phận của Nguyễn Lương Nguyên sớm đã vượt xa thân phận nữ chủ nhân của Hoắc gia rồi.
Mọi người đều hiểu, Liễu Phiêu Nhiên dựa vào cái bụng mà lên ngôi. Hơn nữa, đứa con trong bụng Liễu Phiêu Nhiên năm đó là do Nguyễn Lương Nguyên nói giữ lại mới được giữ lại.
Nói cho cùng, cả đời này, người phụ nữ mà Hoắc Khải Lãng yêu nhất vẫn là Nguyễn Lương Nguyên.
Bây giờ, Hoắc Mân nhốt Nguyễn Lương Nguyễn lại, rõ ràng là tự tìm đường chết!
“Mân à, chú thấy tốt nhất là cháu đừng băn khoăn chuyện này nữa. Còn nữa, mau thả dì Nguyễn ra đi!” Lão Ngũ nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này mình không thể dính vào, dính vào nhất định là chết.
“Chú Năm sợ rồi sao?” Hoắc Mân cười chế nhạo.
Mấy lão già này kiếm tiền đủ rồi thì muốn rút thân, sao đơn giản vậy được?
Lão Ngũ bị hắn nói trúng tim đen, trên mặt có chút không tự nhiên, nhưng có thế nào cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.
“Chỉ cần có một chút sai lầm trong chuyện này thôi, ba cháu sẽ xử lý đó, chuyện này quá nguy hiểm.”
Hoắc Mân cũng không ép buộc, chỉ gật đầu, lấy từ trong túi áo ra một tập tài liệu vứt trên bàn trà, “Được rồi, vậy chú xem tiếp cái này đi, sau đó hãy quyết định có giúp cháu hay không.”
Lão Ngũ lấy tài liệu trên bàn qua xem, xem xong thì biến sắc.
Ông ta kinh ngạc, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao cháu lại có cái này! Định uy hiếp chú sao?”
Đó là biên lai chuyển tiền ngân hàng vào tài khoản cá nhân của ông ta trong bao năm nay, cũng là số tiền mấy năm nay ông ta nuốt riêng khi làm ăn buôn bán.
Ông ta làm bí mật như vậy, tại sao Hoắc Mân có thể phát hiện được ra chứ?
Hoắc Mân cười vỗ vai Lão Ngũ đang vô cùng tức giận, giúp ông ta nguôi giận, an ủi, “Chú Năm à, trước tiên chú đừng vội quan tâm sao cháu có cái này, cháu cũng không có ý uy hiếp chú. Cháu chỉ muốn nói với chú rằng, tới cả người ngoài công ty là cháu đều có thể có được thứ này, chú nghĩ trong tay Hoắc Hoành có không?”
Lão Ngũ thót tim.
Đúng rồi, Hoắc Mân có thể có, vậy Hoắc Hoành sao lại không chứ?
Trong đầu ông ta nghĩ tới thủ đoạn lúc đầu Hoắc Hoành đối phó với Lão Tứ, và cuối cùng Lão Tứ đang bị thương đã bị bắn vỡ đầu chỉ vì một câu ra lệnh của Hoắc Hoành.
Thậm chí, nó còn yêu cầu tất cả các chú tận mắt chứng kiến.
Khung cảnh đó giống như trái dưa hấu bị đập nát vậy, nước và thịt quả bắn tứ tung, cảnh tượng kinh tởm tới mức khiến cả ngày ông ta không ăn nổi cơm.
“Không, sẽ không đâu…” Lão Ngũ rùng mình, trong giọng nói mang theo một chút sợ hãi.
“Không ư? Ha ha, nó là con dao treo trên đầu chú, chú phải cẩn thận.” Hoắc Mân vẫn tươi cười nhìn ông ta, “Không cẩn thận, dao rơi xuống phập thẳng vào đầu chú, giống như dưa hấu, phụt một cái là xong.”
Tiếng “phụt” đó khiến Lão Ngũ suýt chút nữa thì nhảy lên.
“Cháu, cháu, cháu…”
“Chú Năm, chú đừng nghĩ nữa, làm cùng cháu đi. Cháu đảm bảo một khi Hoắc Hoành bị lật đổ, những thứ này lập tức biến mất như mây tan, xóa sạch toàn bộ, thế nào?” Hoắc Mân gần như đang lừa bịp, muốn dụ dỗ ông ta cắn câu.
Ánh mắt Lão Ngũ do dự, lúc sắp đồng ý thì cảnh đầu nổ tung đó lại một lần nữa lại hiện ra, ông ta sợ hãi vội vàng lắc đầu, “Không, không được…”
Ông ta sẽ chết!
Ông ta có dự cảm, nếu ông ta dám làm như vậy, Hoắc Hoành nhất định sẽ giết ông ta, có khả năng sẽ còn tàn bạo hơn nữa.
“Thôi được rồi, cháu cũng không ép chú Năm. Dù sao con dao này cũng treo trên đầu chú chứ không phải đầu cháu, mỗi ngày mỗi đêm người không ngủ được là chú chứ không phải cháu.” Hoắc Mân thêm một liều thuốc mạnh, sau khi cố tình làm ra vẻ hờ hững ném ra một câu như vậy rồi định đứng dậy rời đi.
Phải rồi, Hoắc Mân nói rất đúng. Nếu Hoắc Hoành biết ông ta tham nhiều tiền như vậy, theo quy định, kết cục của ông ta cũng không tốt hơn Lão Tứ là mấy.
Đằng nào thì cũng sẽ phải chết!
Vậy chi bằng mình ra tay trước thì hơn?
Cuối cùng, Lão Ngũ cắn răng, quyết tâm, “Được, chú đồng ý!”
Hoắc Mân mới vừa đi được nửa bước, nghe thấy ông ta nói vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai không biết Nguyễn Lương Nguyên là người quan trọng không thể thiếu của ông già. Năm đó, nếu như không phải vì dì Nguyễn bắt gặp tại trận Hoắc Khải Lãng và mẹ Hoắc Mân bây giờ lên giường với nhau thì bây giờ bà ấy đã trở thành nữ chủ nhân của Hoắc gia rồi. Làm gì tới lượt mẹ Hoắc Mân là Liễu Phiêu Nhiên ngồi vào cái ghế này chứ?
Thêm nữa, trong lòng Hoắc Khải Lãng luôn áy náy vì sự việc năm xưa cho nên thân phận của Nguyễn Lương Nguyên sớm đã vượt xa thân phận nữ chủ nhân của Hoắc gia rồi.
Mọi người đều hiểu, Liễu Phiêu Nhiên dựa vào cái bụng mà lên ngôi. Hơn nữa, đứa con trong bụng Liễu Phiêu Nhiên năm đó là do Nguyễn Lương Nguyên nói giữ lại mới được giữ lại.
Nói cho cùng, cả đời này, người phụ nữ mà Hoắc Khải Lãng yêu nhất vẫn là Nguyễn Lương Nguyên.
Bây giờ, Hoắc Mân nhốt Nguyễn Lương Nguyễn lại, rõ ràng là tự tìm đường chết!
“Mân à, chú thấy tốt nhất là cháu đừng băn khoăn chuyện này nữa. Còn nữa, mau thả dì Nguyễn ra đi!” Lão Ngũ nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này mình không thể dính vào, dính vào nhất định là chết.
“Chú Năm sợ rồi sao?” Hoắc Mân cười chế nhạo.
Mấy lão già này kiếm tiền đủ rồi thì muốn rút thân, sao đơn giản vậy được?
Lão Ngũ bị hắn nói trúng tim đen, trên mặt có chút không tự nhiên, nhưng có thế nào cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.
“Chỉ cần có một chút sai lầm trong chuyện này thôi, ba cháu sẽ xử lý đó, chuyện này quá nguy hiểm.”
Hoắc Mân cũng không ép buộc, chỉ gật đầu, lấy từ trong túi áo ra một tập tài liệu vứt trên bàn trà, “Được rồi, vậy chú xem tiếp cái này đi, sau đó hãy quyết định có giúp cháu hay không.”
Lão Ngũ lấy tài liệu trên bàn qua xem, xem xong thì biến sắc.
Ông ta kinh ngạc, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao cháu lại có cái này! Định uy hiếp chú sao?”
Đó là biên lai chuyển tiền ngân hàng vào tài khoản cá nhân của ông ta trong bao năm nay, cũng là số tiền mấy năm nay ông ta nuốt riêng khi làm ăn buôn bán.
Ông ta làm bí mật như vậy, tại sao Hoắc Mân có thể phát hiện được ra chứ?
Hoắc Mân cười vỗ vai Lão Ngũ đang vô cùng tức giận, giúp ông ta nguôi giận, an ủi, “Chú Năm à, trước tiên chú đừng vội quan tâm sao cháu có cái này, cháu cũng không có ý uy hiếp chú. Cháu chỉ muốn nói với chú rằng, tới cả người ngoài công ty là cháu đều có thể có được thứ này, chú nghĩ trong tay Hoắc Hoành có không?”
Lão Ngũ thót tim.
Đúng rồi, Hoắc Mân có thể có, vậy Hoắc Hoành sao lại không chứ?
Trong đầu ông ta nghĩ tới thủ đoạn lúc đầu Hoắc Hoành đối phó với Lão Tứ, và cuối cùng Lão Tứ đang bị thương đã bị bắn vỡ đầu chỉ vì một câu ra lệnh của Hoắc Hoành.
Thậm chí, nó còn yêu cầu tất cả các chú tận mắt chứng kiến.
Khung cảnh đó giống như trái dưa hấu bị đập nát vậy, nước và thịt quả bắn tứ tung, cảnh tượng kinh tởm tới mức khiến cả ngày ông ta không ăn nổi cơm.
“Không, sẽ không đâu…” Lão Ngũ rùng mình, trong giọng nói mang theo một chút sợ hãi.
“Không ư? Ha ha, nó là con dao treo trên đầu chú, chú phải cẩn thận.” Hoắc Mân vẫn tươi cười nhìn ông ta, “Không cẩn thận, dao rơi xuống phập thẳng vào đầu chú, giống như dưa hấu, phụt một cái là xong.”
Tiếng “phụt” đó khiến Lão Ngũ suýt chút nữa thì nhảy lên.
“Cháu, cháu, cháu…”
“Chú Năm, chú đừng nghĩ nữa, làm cùng cháu đi. Cháu đảm bảo một khi Hoắc Hoành bị lật đổ, những thứ này lập tức biến mất như mây tan, xóa sạch toàn bộ, thế nào?” Hoắc Mân gần như đang lừa bịp, muốn dụ dỗ ông ta cắn câu.
Ánh mắt Lão Ngũ do dự, lúc sắp đồng ý thì cảnh đầu nổ tung đó lại một lần nữa lại hiện ra, ông ta sợ hãi vội vàng lắc đầu, “Không, không được…”
Ông ta sẽ chết!
Ông ta có dự cảm, nếu ông ta dám làm như vậy, Hoắc Hoành nhất định sẽ giết ông ta, có khả năng sẽ còn tàn bạo hơn nữa.
“Thôi được rồi, cháu cũng không ép chú Năm. Dù sao con dao này cũng treo trên đầu chú chứ không phải đầu cháu, mỗi ngày mỗi đêm người không ngủ được là chú chứ không phải cháu.” Hoắc Mân thêm một liều thuốc mạnh, sau khi cố tình làm ra vẻ hờ hững ném ra một câu như vậy rồi định đứng dậy rời đi.
Phải rồi, Hoắc Mân nói rất đúng. Nếu Hoắc Hoành biết ông ta tham nhiều tiền như vậy, theo quy định, kết cục của ông ta cũng không tốt hơn Lão Tứ là mấy.
Đằng nào thì cũng sẽ phải chết!
Vậy chi bằng mình ra tay trước thì hơn?
Cuối cùng, Lão Ngũ cắn răng, quyết tâm, “Được, chú đồng ý!”
Hoắc Mân mới vừa đi được nửa bước, nghe thấy ông ta nói vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ.