Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-498
Chương 498: Con bé là một con ngựa mạnh mẽ chưa được thuần hóa (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hỏng rồi!
Nhất định Lý Kiều đã nằm rạp xuống bò vào lối rẽ kia trước.
Đáng chết, tuyệt đối không thể đến gần bên đó! Cô ấy đang phá hỏng kế hoạch của mình! Đoàng đoàng! Lại là hai tiếng súng vang dội.
Nhiếp Nhiên cảm thấy đám người này nhất định sẽ vì tiếng súng mà lui hết ra, không ngờ động tác của đám cướp biển lại tăng nhanh hơn nhiều, hình như là định mạo hiểm mưa đạn chạy vào bên trong.
Tác dụng ngược như vậy khiến Nhiếp Nhiên không ngờ đến.
Cô nhìn từng tên chạy đến phía kia, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cô chôn vô số mìn ở bên đó, bây giờ vị trí của Lý Kiêu vừa vặn ở phạm vi nổ, một tên cướp biển chạy vào không sao, nhưng nếu như tất cả cướp biển đều chạy vào thì sẽ kích động cơ quan mìn, nổ toàn bộ: Làm thế nào đây! Cô có nên nhắc nhở Lý Kiểu không? Không, không được, không thể nhắc nhở, bây giờ đám cướp biển kia vẫn chưa đi vào bãi mìn, cô hô lên như vậy cũng sẽ nhắc nhở bọn cướp biển.
Hơn nữa, không phải từ trước đến giờ Lý Kiều đều thấy vẻ vang vì làm quân nhân, còn có tinh thần không sợ hi sinh sao? Đúng! Chắc chắn cô ấy nguyện ý.
Nghe từng tiếng súng vang lên trên lối rẽ, Nhiếp Nhiên vẫn nằm bò tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu không tự chủ hiện lên cảnh hai người uống rượu tối qua, cùng với một phát súng kịp thời vừa rồi.
- - Cậu là chiến hữu của tôi.
Tôi hi vọng hôm nay tôi không cứu sai người, cũng hi vọng tương lai chúng ta không đứng ở phía đối lập.
- - Được, tôi tin cậu.
Tôi tin cậu...
tin cậu...
Câu nói cuối cùng và ánh mắt cố chấp của cô ấy giống như lời nguyền không ngừng quẩn quanh trong đầu cô, không sao xua đi được.
Đến khi bóng người cuối cùng đã hoàn toàn tiến vào lối rẽ, cảm giác đó đã đánh bại tất cả lý trí của cô.
“Mau đi đi!” Cô gào lớn một tiếng về phía sườn núi đối diện, sau đó nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhảy xuống sườn núi, lao đến sườn núi phía đối diện.
Tốc độ của cô vô cùng nhanh, cũng may sườn núi không cao, cô lao qua đó, nhưng vừa vặn gặp Lý Kiêu đang định nhảy từ trên sườn núi xuống.
“Cậu!” Lý Kiều bị tiếng nhắc nhở vừa rồi của cô làm kinh hãi.
Con người Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ theo chủ nghĩa cá nhân rất mạnh, vì mục tiêu của mình mà hi sinh người khác đối với cô mà nói là một chuyện quá bình thường.
Lý Kiêu không ngờ lần này Nhiếp Nhiên không chỉ không muốn hi sinh mình mà còn tới cứu mình?
“Mau nhảy đi!” Nhiếp Nhiên đứng ở trên sườn núi, thấy tên thứ hai trên lối rẽ đã giẫm lên bãi mìn thì đây luôn Lý Kiêu xuống.
Cùng lúc bọn họ nhảy xuống, đầm..” một tiếng, tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, kinh khủng đến nỗi sắp rách cả màng nhĩ.
Mảnh vụn văng ra từ vụ nổ đó mang theo nhiệt độ cao và áp lực mãnh liệt lập tức bắn ra bốn phía, Nhiếp Nhiên chậm hơn Lý Kiêu nửa giây, không thể tránh được, ba mảnh vụn cắm thẳng vào vai cổ.
Cô rên lên một tiếng, bị luồng khí mạnh của vụ nổ đẩy xuống sườn núi.
Hai người lăn đến giữa đường, Lý Kiêu lập tức bò dậy, lảo đảo chạy tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, hỏi: “Cậu sao rồi?” Nhiếp Nhiên híp mắt lại, mảnh vụn nhiệt độ cao kia ghim vào trong da thịt, mùi thịt nướng khen khét khiến cô đau đến nỗi tràn đầy mồ hôi.
Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên đã thấy có bóng người lao ra từ lối rẽ, cô kinh hãi, thất thanh hô lên: “Cẩn thận!” Đoàng! Đoàng! Lý Kiêu vừa quay lại định nổ súng thì hai tiếng súng vang lên, sau đó hai bóng người kia ngã thẳng xuống đất, Kiều Duy và Nghiêm Hoài Vũ xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Lúc này Lý Kiều mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Mọi người thế nào rồi, vẫn ổn chứ?” Lý Kiêu lắc đầu nói: “Tôi không sao, nhưng hình như Nhiếp Nhiên không ổn rồi.” “Tiểu Nhiên Tử, Tiểu Nhiên Tử! Tỉnh lại đi!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất định Lý Kiều đã nằm rạp xuống bò vào lối rẽ kia trước.
Đáng chết, tuyệt đối không thể đến gần bên đó! Cô ấy đang phá hỏng kế hoạch của mình! Đoàng đoàng! Lại là hai tiếng súng vang dội.
Nhiếp Nhiên cảm thấy đám người này nhất định sẽ vì tiếng súng mà lui hết ra, không ngờ động tác của đám cướp biển lại tăng nhanh hơn nhiều, hình như là định mạo hiểm mưa đạn chạy vào bên trong.
Tác dụng ngược như vậy khiến Nhiếp Nhiên không ngờ đến.
Cô nhìn từng tên chạy đến phía kia, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cô chôn vô số mìn ở bên đó, bây giờ vị trí của Lý Kiêu vừa vặn ở phạm vi nổ, một tên cướp biển chạy vào không sao, nhưng nếu như tất cả cướp biển đều chạy vào thì sẽ kích động cơ quan mìn, nổ toàn bộ: Làm thế nào đây! Cô có nên nhắc nhở Lý Kiểu không? Không, không được, không thể nhắc nhở, bây giờ đám cướp biển kia vẫn chưa đi vào bãi mìn, cô hô lên như vậy cũng sẽ nhắc nhở bọn cướp biển.
Hơn nữa, không phải từ trước đến giờ Lý Kiều đều thấy vẻ vang vì làm quân nhân, còn có tinh thần không sợ hi sinh sao? Đúng! Chắc chắn cô ấy nguyện ý.
Nghe từng tiếng súng vang lên trên lối rẽ, Nhiếp Nhiên vẫn nằm bò tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu không tự chủ hiện lên cảnh hai người uống rượu tối qua, cùng với một phát súng kịp thời vừa rồi.
- - Cậu là chiến hữu của tôi.
Tôi hi vọng hôm nay tôi không cứu sai người, cũng hi vọng tương lai chúng ta không đứng ở phía đối lập.
- - Được, tôi tin cậu.
Tôi tin cậu...
tin cậu...
Câu nói cuối cùng và ánh mắt cố chấp của cô ấy giống như lời nguyền không ngừng quẩn quanh trong đầu cô, không sao xua đi được.
Đến khi bóng người cuối cùng đã hoàn toàn tiến vào lối rẽ, cảm giác đó đã đánh bại tất cả lý trí của cô.
“Mau đi đi!” Cô gào lớn một tiếng về phía sườn núi đối diện, sau đó nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhảy xuống sườn núi, lao đến sườn núi phía đối diện.
Tốc độ của cô vô cùng nhanh, cũng may sườn núi không cao, cô lao qua đó, nhưng vừa vặn gặp Lý Kiêu đang định nhảy từ trên sườn núi xuống.
“Cậu!” Lý Kiều bị tiếng nhắc nhở vừa rồi của cô làm kinh hãi.
Con người Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ theo chủ nghĩa cá nhân rất mạnh, vì mục tiêu của mình mà hi sinh người khác đối với cô mà nói là một chuyện quá bình thường.
Lý Kiêu không ngờ lần này Nhiếp Nhiên không chỉ không muốn hi sinh mình mà còn tới cứu mình?
“Mau nhảy đi!” Nhiếp Nhiên đứng ở trên sườn núi, thấy tên thứ hai trên lối rẽ đã giẫm lên bãi mìn thì đây luôn Lý Kiêu xuống.
Cùng lúc bọn họ nhảy xuống, đầm..” một tiếng, tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, kinh khủng đến nỗi sắp rách cả màng nhĩ.
Mảnh vụn văng ra từ vụ nổ đó mang theo nhiệt độ cao và áp lực mãnh liệt lập tức bắn ra bốn phía, Nhiếp Nhiên chậm hơn Lý Kiêu nửa giây, không thể tránh được, ba mảnh vụn cắm thẳng vào vai cổ.
Cô rên lên một tiếng, bị luồng khí mạnh của vụ nổ đẩy xuống sườn núi.
Hai người lăn đến giữa đường, Lý Kiêu lập tức bò dậy, lảo đảo chạy tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, hỏi: “Cậu sao rồi?” Nhiếp Nhiên híp mắt lại, mảnh vụn nhiệt độ cao kia ghim vào trong da thịt, mùi thịt nướng khen khét khiến cô đau đến nỗi tràn đầy mồ hôi.
Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên đã thấy có bóng người lao ra từ lối rẽ, cô kinh hãi, thất thanh hô lên: “Cẩn thận!” Đoàng! Đoàng! Lý Kiêu vừa quay lại định nổ súng thì hai tiếng súng vang lên, sau đó hai bóng người kia ngã thẳng xuống đất, Kiều Duy và Nghiêm Hoài Vũ xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Lúc này Lý Kiều mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Mọi người thế nào rồi, vẫn ổn chứ?” Lý Kiêu lắc đầu nói: “Tôi không sao, nhưng hình như Nhiếp Nhiên không ổn rồi.” “Tiểu Nhiên Tử, Tiểu Nhiên Tử! Tỉnh lại đi!”
Bình luận facebook