Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-506
Chương 506: Thờ ơ lạnh nhạt - Huấn luyện bắn súng (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Dập cảm thấy mình thực sự rất oan uổng nên đáp: “Bởi vì chúng nó bị thần kinh!”
Nhiếp Nhiên bị câu nói của nó làm cho phì cười bất lực, đúng là trẻ con có khác, “Một người không thích em có lẽ vấn đề thuộc về đối phương, nhưng khi tất cả mọi người đều không thích em thì vấn đề lại thuộc về em đấy.” Nhiếp Dập nhìn cô, rõ ràng là không hiểu ý.
Nó thì có vấn đề gì đâu? Vốn dĩ nó chẳng bị làm sao cả! “Được rồi, khóc cũng khóc rồi, ăn đòn cũng ăn rồi, có thể đi được chưa? Lần này chị sẽ không quay lại tìm em nữa đâu.” Nhiếp Nhiên nói với nó xong lại đi ra ngoài, mới đi được hai ba mét thì sau lưng đã vang lên tiếng la hét ầm ĩ: “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có người bắt cóc trẻ con!” Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy Nhiếp Dập đang thò đầu ra ngoài cửa sổ hành lang hét như điên, “Có bọn bắt cóc trà trộn vào đây, cứu tôi với, cứu tôi với!”
Nó vừa la hét vừa hếch cằm khiêu khích cô.
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra.
Thằng nhãi này đang muốn hãm hại cô đây mà! Có điều...
chơi cái trò hãm hại ngây thơ này với cô, nó không sợ cuối cùng mình sẽ bị vả mặt hay sao? Rất nhanh, Đàm Chí Hào nghe thấy tiếng hét liền chạy tới: “Có chuyện gì vậy?” Nhiếp Dập thấy có người tới thì lập tức thay đổi sắc mặt, sợ hãi rụt về sau người Đàm Chí Hào, sợ hãi run giọng nói: “Giáo quan Đàm, em không biết chị này, đừng để chị ta dẫn em đi.” “Cái gì? Đây không phải chị của em à?” Đàm Chí Hào kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Dập ra sức lắc đầu nói: “Không, không phải a...
Em không biết chị ta, vừa rồi chị ta cứ thể kéo em ra ngoài, em không biết chị ta là ai!” “Em chắc chắn chứ?” Đàm Chí Hào vẫn tiếp tục hỏi.
Nhiếp Dập thấy Đàm Chí Hào chần chừ thì vội vàng chỉ vào những dấu chân và vết thương do vừa rồi đánh nhau để lại, “Thật đấy ạ, em thật sự không biết chị ta...
Chị ta...
Vừa nãy chị ta còn đánh em đây này, thầy nhìn xem, những vết thương trên người em đây đều là do chị ta đánh, giáo quan phải cứu em...” Đàm Chí Hào nhìn thì thấy vết thương đúng là do người khác hành hung, hơn nữa còn ra tay rất nặng.
“Nếu chị thật sự muốn lừa bán trẻ con thì sẽ không tìm loại người như em đâu, vừa nhìn đã biết không có giá rồi.” Nhiếp Nhiên châm chọc.
Vốn dĩ Đàm Chí Hào vẫn còn nghi hoặc trong lòng, nhưng nghe cô nói thế thì nét mặt sa sầm: “Tôi nghĩ cô cần đi theo chúng tôi tới phòng bảo vệ.”
Nhiếp Nhiên cười nhạt nhìn Nhiếp Dập, hỏi lại: “Em có chắc là muốn làm như thế không?” Đến lúc đó đừng nói là cô không cho cơ hội hay bắt nạt trẻ con đấy.
Nhiếp Dập giả vờ sợ hãi, rụt về sau lưng Đàm Chí Hào, nhỏ giọng nói: “Giáo quan...” Nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười đắc ý.
Đàm Chí Hào lại lạnh lùng nói: “Mời cô theo chúng tôi tới phòng bảo vệ một chuyến!” Giọng điệu lúc này đã cứng rắn hơn vừa rồi rất nhiều.
“Hi vọng em sẽ không hối hận.” Nhiếp Nhiên cười, sau đó đi theo Đàm Chí Hào tới phòng bảo vệ.
Không thể không nói, trường học quý tộc không hổ danh là trường học quý tộc, cơ sở vật chất rất tốt, ngay cả phòng bảo vệ thôi cũng chẳng khác gì Cục Cảnh sát rồi.
Một căn phòng hoàn toàn trống trơn, chỉ có một cái bàn và một cái ghế dựa, còn có một camera không ngừng lóe lên đèn đỏ.
Sau khi người ở phòng bảo vệ nghe Đàm Chí Hào nói qua loa tình hình, bọn họ lập tức bày đội hình ngồi trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh lùng hỏi, “Họ tên?” “Nhiếp Nhiên.” “Tuổi?”
“Mười tám.”
“Mục đích tới đây?” “Đón em trai về nhà.” “Có gì để chứng minh quan hệ giữa hai người hay không?” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không có cảm giác lo lắng khi bị tra hỏi, thản nhiên đáp: “Các anh có thể gọi điện thoại mà, tôi nghĩ hẳn là các anh sẽ có số điện thoại của phụ huynh đúng không?” Đàm Chí Hào lập tức đứng lên định đi ra ngoài gọi điện thoại, nhưng đúng lúc này, một tiếng hét phản đối vang lên, “Không! Không được!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên bị câu nói của nó làm cho phì cười bất lực, đúng là trẻ con có khác, “Một người không thích em có lẽ vấn đề thuộc về đối phương, nhưng khi tất cả mọi người đều không thích em thì vấn đề lại thuộc về em đấy.” Nhiếp Dập nhìn cô, rõ ràng là không hiểu ý.
Nó thì có vấn đề gì đâu? Vốn dĩ nó chẳng bị làm sao cả! “Được rồi, khóc cũng khóc rồi, ăn đòn cũng ăn rồi, có thể đi được chưa? Lần này chị sẽ không quay lại tìm em nữa đâu.” Nhiếp Nhiên nói với nó xong lại đi ra ngoài, mới đi được hai ba mét thì sau lưng đã vang lên tiếng la hét ầm ĩ: “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có người bắt cóc trẻ con!” Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy Nhiếp Dập đang thò đầu ra ngoài cửa sổ hành lang hét như điên, “Có bọn bắt cóc trà trộn vào đây, cứu tôi với, cứu tôi với!”
Nó vừa la hét vừa hếch cằm khiêu khích cô.
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra.
Thằng nhãi này đang muốn hãm hại cô đây mà! Có điều...
chơi cái trò hãm hại ngây thơ này với cô, nó không sợ cuối cùng mình sẽ bị vả mặt hay sao? Rất nhanh, Đàm Chí Hào nghe thấy tiếng hét liền chạy tới: “Có chuyện gì vậy?” Nhiếp Dập thấy có người tới thì lập tức thay đổi sắc mặt, sợ hãi rụt về sau người Đàm Chí Hào, sợ hãi run giọng nói: “Giáo quan Đàm, em không biết chị này, đừng để chị ta dẫn em đi.” “Cái gì? Đây không phải chị của em à?” Đàm Chí Hào kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Dập ra sức lắc đầu nói: “Không, không phải a...
Em không biết chị ta, vừa rồi chị ta cứ thể kéo em ra ngoài, em không biết chị ta là ai!” “Em chắc chắn chứ?” Đàm Chí Hào vẫn tiếp tục hỏi.
Nhiếp Dập thấy Đàm Chí Hào chần chừ thì vội vàng chỉ vào những dấu chân và vết thương do vừa rồi đánh nhau để lại, “Thật đấy ạ, em thật sự không biết chị ta...
Chị ta...
Vừa nãy chị ta còn đánh em đây này, thầy nhìn xem, những vết thương trên người em đây đều là do chị ta đánh, giáo quan phải cứu em...” Đàm Chí Hào nhìn thì thấy vết thương đúng là do người khác hành hung, hơn nữa còn ra tay rất nặng.
“Nếu chị thật sự muốn lừa bán trẻ con thì sẽ không tìm loại người như em đâu, vừa nhìn đã biết không có giá rồi.” Nhiếp Nhiên châm chọc.
Vốn dĩ Đàm Chí Hào vẫn còn nghi hoặc trong lòng, nhưng nghe cô nói thế thì nét mặt sa sầm: “Tôi nghĩ cô cần đi theo chúng tôi tới phòng bảo vệ.”
Nhiếp Nhiên cười nhạt nhìn Nhiếp Dập, hỏi lại: “Em có chắc là muốn làm như thế không?” Đến lúc đó đừng nói là cô không cho cơ hội hay bắt nạt trẻ con đấy.
Nhiếp Dập giả vờ sợ hãi, rụt về sau lưng Đàm Chí Hào, nhỏ giọng nói: “Giáo quan...” Nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười đắc ý.
Đàm Chí Hào lại lạnh lùng nói: “Mời cô theo chúng tôi tới phòng bảo vệ một chuyến!” Giọng điệu lúc này đã cứng rắn hơn vừa rồi rất nhiều.
“Hi vọng em sẽ không hối hận.” Nhiếp Nhiên cười, sau đó đi theo Đàm Chí Hào tới phòng bảo vệ.
Không thể không nói, trường học quý tộc không hổ danh là trường học quý tộc, cơ sở vật chất rất tốt, ngay cả phòng bảo vệ thôi cũng chẳng khác gì Cục Cảnh sát rồi.
Một căn phòng hoàn toàn trống trơn, chỉ có một cái bàn và một cái ghế dựa, còn có một camera không ngừng lóe lên đèn đỏ.
Sau khi người ở phòng bảo vệ nghe Đàm Chí Hào nói qua loa tình hình, bọn họ lập tức bày đội hình ngồi trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh lùng hỏi, “Họ tên?” “Nhiếp Nhiên.” “Tuổi?”
“Mười tám.”
“Mục đích tới đây?” “Đón em trai về nhà.” “Có gì để chứng minh quan hệ giữa hai người hay không?” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không có cảm giác lo lắng khi bị tra hỏi, thản nhiên đáp: “Các anh có thể gọi điện thoại mà, tôi nghĩ hẳn là các anh sẽ có số điện thoại của phụ huynh đúng không?” Đàm Chí Hào lập tức đứng lên định đi ra ngoài gọi điện thoại, nhưng đúng lúc này, một tiếng hét phản đối vang lên, “Không! Không được!”
Bình luận facebook