Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-534
Chương 534: Bị giam vào phòng tối - Mọi người không phục (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà Hoắc Hoành ở sau lưng A Hổ như không nhìn thấy cục diện trước mắt, chỉ than nhẹ như thể bất đắc dĩ, “Dì Nguyễn à, dì và ba cháu cũng không còn trẻ nữa, cần gì đến cuối cùng vẫn cứ phải ôm nuối tiếc và đau khổ chứ?”
Câu nói này làm cho thân thể Nguyễn Lương Nguyên khẽ run lên, hai đầu vai cũng vì bị kích thích mà run nhẹ.
Trước bức ép, sau an ủi, trước cứng rắn, sau mềm mỏng, chậc chậc, phải công nhận, Hoắc Hoành đã sử dụng thủ pháp này đạt tới cảnh giới cao nhất rồi. Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh không thể không cảm thán chuyện Hoắc Hoành không đi làm chuyên gia đàm phán quả là đáng tiếc.
“Tôi... tôi...” Nguyễn Lương Nguyên lúng túng cúi đầu, hơi nghẹn ngào.
Hoắc Mân vừa thấy Nguyễn Lương Nguyên như vậy thì thầm kêu không ổn, cũng không còn để ý được gì nữa, lập tức quát lên một tiếng, “Dì Nguyễn!”
Sau đó liền đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, mọi người lập tức vây chặt lấy A Hổ.
Hôm nay, hắn muốn Hoắc Hoành chết ở đây, nếu còn để Hoắc Hoành sống tới ngày khác, chỉ sợ chính mình mới là người chết không có chỗ chôn.
A Hổ giơ hai nắm đấm lên, cơ thể đã bước vào trạng thái đề phòng.
“Dì nhìn ba cháu đi, dì nhất định cứ phải làm tổn thương lẫn nhau đến thế sao?”
Mọi người trong phòng đều im lặng, tất cả đều nín thở tập trung chờ đợi câu nói quyết định tất cả của Nguyễn Lương Nguyên.
Dần dần, tiếng khóc trầm thấp và khẽ khàng vang lên, “Hu hu... Dì cũng không muốn thế, dì cũng không muốn như thế...”
Nguyễn Lương Nguyên che hai mắt mình, giọng nói nức nở của bà nhất thời khiến Hoắc Khải Lãng hoảng hốt, “A Nguyên, A Nguyên, bà đừng khóc nữa!”
“Dì Nguyễn, rốt cuộc ai bảo dì làm như thế? Dì nói đi, chỉ cần dì nói ra, nhất định ba cháu sẽ giúp dì.” Hoắc Hoành lại một lần nữa dùng giọng điệu dụ dỗ, dần dần phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Nguyễn Lương Nguyên.
Câu nói kia giống như giọt nước tràn ly, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
Nguyễn Lương Nguyên kích động đứng phắt dậy, chỉ vào Hoắc Mân, ra sức hét lên, “Là A Mân, chính A Mân dùng cháu trai tôi để đe dọa tôi!”
Mọi người hoàn toàn chấn động, kinh hãi.
Dám đe dọa người phụ nữ mà Hoắc Khải Lãng yêu thương nhất, Hoắc Mân rõ ràng là đi tìm đường chết rồi còn gì!
Bọn họ đã có thể đoán được kết cục sau đó của Hoắc Mân rồi.
Nguyễn Lương Nguyên quá đau khổ nên thân mình loạng choạng. Hoắc Khải Lãng lập tức đỡ lấy thân thể mềm oặt của bà, ánh mắt ông ta tràn đầy lửa giận, “Cái gì?”
“A Lãng, năm đó vì đỡ đạn cho ông mà tôi mất đi thiên chức làm mẹ, cho nên niềm tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi là không có con. Vậy mà giờ con trai ông lại bắt đi người cuối cùng lo ma chay cho tôi, ông bảo tôi phải làm gì đây, ông bảo tôi phải làm gì bây giờ?” Nguyễn Lương Nguyên ngã vào lòng ông ta, khóc òa lên.
“Hoắc... Mân!” Hoắc Khải Lãng nghiến răng, ngữ khí lạnh lẽo y như hầm băng.
“Không... không phải... con... con không làm thế...”
Hoắc Mân không ngờ vào thời khắc quan trọng nhất này, Hoắc Hoành chỉ dùng hai, ba câu đã trở mình được.
Tại sao lại như vậy chứ?
Lúc đó, hắn nói ngọt ngào, rồi cưỡng ép, dùng lợi ích dụ dỗ cũng không thành công. Sao Hoắc Hoành mới nói mấy câu mà dì Nguyễn đã dao động là thế nào?
Mà ngay sau đó, Hoắc Hoành lại nhẹ nhàng hỏi một câu, “Dì Nguyễn, tay dì bị làm sao thế?”
Hoắc Khải Lãng cảm nhận được rõ ràng người trong lòng mình hơi cứng đờ một chút, “Không có gì... không sao...”
Ông ta nhíu mày, cúi đầu vừa nhìn đã thấy, lúc này tay áo rộng thùng thình của bà hơi được vén lên, để lộ ra vết thương chẳng chịt bên trên.
“Không có gì ư? Ai đánh, bà nói đi, ai đánh bà?” Lửa giận của Hoắc Khải Lãng bốc lên ngùn ngụt, gân xanh nổi lên, trong đáy mắt hiện ra sát ý nồng đậm.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu nói này làm cho thân thể Nguyễn Lương Nguyên khẽ run lên, hai đầu vai cũng vì bị kích thích mà run nhẹ.
Trước bức ép, sau an ủi, trước cứng rắn, sau mềm mỏng, chậc chậc, phải công nhận, Hoắc Hoành đã sử dụng thủ pháp này đạt tới cảnh giới cao nhất rồi. Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh không thể không cảm thán chuyện Hoắc Hoành không đi làm chuyên gia đàm phán quả là đáng tiếc.
“Tôi... tôi...” Nguyễn Lương Nguyên lúng túng cúi đầu, hơi nghẹn ngào.
Hoắc Mân vừa thấy Nguyễn Lương Nguyên như vậy thì thầm kêu không ổn, cũng không còn để ý được gì nữa, lập tức quát lên một tiếng, “Dì Nguyễn!”
Sau đó liền đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, mọi người lập tức vây chặt lấy A Hổ.
Hôm nay, hắn muốn Hoắc Hoành chết ở đây, nếu còn để Hoắc Hoành sống tới ngày khác, chỉ sợ chính mình mới là người chết không có chỗ chôn.
A Hổ giơ hai nắm đấm lên, cơ thể đã bước vào trạng thái đề phòng.
“Dì nhìn ba cháu đi, dì nhất định cứ phải làm tổn thương lẫn nhau đến thế sao?”
Mọi người trong phòng đều im lặng, tất cả đều nín thở tập trung chờ đợi câu nói quyết định tất cả của Nguyễn Lương Nguyên.
Dần dần, tiếng khóc trầm thấp và khẽ khàng vang lên, “Hu hu... Dì cũng không muốn thế, dì cũng không muốn như thế...”
Nguyễn Lương Nguyên che hai mắt mình, giọng nói nức nở của bà nhất thời khiến Hoắc Khải Lãng hoảng hốt, “A Nguyên, A Nguyên, bà đừng khóc nữa!”
“Dì Nguyễn, rốt cuộc ai bảo dì làm như thế? Dì nói đi, chỉ cần dì nói ra, nhất định ba cháu sẽ giúp dì.” Hoắc Hoành lại một lần nữa dùng giọng điệu dụ dỗ, dần dần phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Nguyễn Lương Nguyên.
Câu nói kia giống như giọt nước tràn ly, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
Nguyễn Lương Nguyên kích động đứng phắt dậy, chỉ vào Hoắc Mân, ra sức hét lên, “Là A Mân, chính A Mân dùng cháu trai tôi để đe dọa tôi!”
Mọi người hoàn toàn chấn động, kinh hãi.
Dám đe dọa người phụ nữ mà Hoắc Khải Lãng yêu thương nhất, Hoắc Mân rõ ràng là đi tìm đường chết rồi còn gì!
Bọn họ đã có thể đoán được kết cục sau đó của Hoắc Mân rồi.
Nguyễn Lương Nguyên quá đau khổ nên thân mình loạng choạng. Hoắc Khải Lãng lập tức đỡ lấy thân thể mềm oặt của bà, ánh mắt ông ta tràn đầy lửa giận, “Cái gì?”
“A Lãng, năm đó vì đỡ đạn cho ông mà tôi mất đi thiên chức làm mẹ, cho nên niềm tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi là không có con. Vậy mà giờ con trai ông lại bắt đi người cuối cùng lo ma chay cho tôi, ông bảo tôi phải làm gì đây, ông bảo tôi phải làm gì bây giờ?” Nguyễn Lương Nguyên ngã vào lòng ông ta, khóc òa lên.
“Hoắc... Mân!” Hoắc Khải Lãng nghiến răng, ngữ khí lạnh lẽo y như hầm băng.
“Không... không phải... con... con không làm thế...”
Hoắc Mân không ngờ vào thời khắc quan trọng nhất này, Hoắc Hoành chỉ dùng hai, ba câu đã trở mình được.
Tại sao lại như vậy chứ?
Lúc đó, hắn nói ngọt ngào, rồi cưỡng ép, dùng lợi ích dụ dỗ cũng không thành công. Sao Hoắc Hoành mới nói mấy câu mà dì Nguyễn đã dao động là thế nào?
Mà ngay sau đó, Hoắc Hoành lại nhẹ nhàng hỏi một câu, “Dì Nguyễn, tay dì bị làm sao thế?”
Hoắc Khải Lãng cảm nhận được rõ ràng người trong lòng mình hơi cứng đờ một chút, “Không có gì... không sao...”
Ông ta nhíu mày, cúi đầu vừa nhìn đã thấy, lúc này tay áo rộng thùng thình của bà hơi được vén lên, để lộ ra vết thương chẳng chịt bên trên.
“Không có gì ư? Ai đánh, bà nói đi, ai đánh bà?” Lửa giận của Hoắc Khải Lãng bốc lên ngùn ngụt, gân xanh nổi lên, trong đáy mắt hiện ra sát ý nồng đậm.
Bình luận facebook