Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-543
Chương 543: Lạnh lòng - Đối nghịch (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người kia vội vàng chạy đến, gọi to một câu: “Nhị thiếu!”
Bởi vì trời tối nên anh ta không nhìn thấy rõ tình hình trong vườn hoa lúc này, cứ thế lao vọt tới.
Đến khi anh ta tới gần rồi mới nhìn ra, có một cô gái đang nằm trong lòng Nhị thiếu, bởi vì Nhị thiếu cố ý dùng một phần cơ thể che đi nên anh ta không nhìn thấy quá rõ.
Nhưng tư thế này, trong tình huống này, dù có là kẻ ngốc cũng phải hiểu là mình đã phá hỏng chuyện tốt của Nhị thiếu rồi!
Hoắc Hoành ném cho anh ta một ánh nhìn sắc lẹm, làm cho anh ta sợ tới mức vội vã cúi đầu, “Thật... thật xin lỗi Nhị thiếu... Tôi... tôi không thấy gì hết, tôi không nhìn thấy gì đâu.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy vậy thì lập tức bừng tỉnh, nhưng mà hai cánh tay đang ôm cô của Hoắc Hoành chẳng khác nào gọng kìm cả.
Cô ra sức giãy giụa trong lòng Hoắc Hoành, lại nghe thấy anh rên nhẹ một tiếng.
“Em mà còn giãy giụa, cẩn thận tôi ăn em luôn đấy!” Không còn giọng điệu dịu dàng như trước đây nữa mà toàn là sự bá đạo và nóng nảy.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được tay anh càng siết chặt thêm, thậm chí còn cố ý dùng cả người ép chặt cô.
Nhất thời, cảm xúc khác thường bên hông làm cho cô như bị điểm trúng huyệt, cả người cứng đờ.
Sau khi thấy cô gái nhỏ trong lòng nằm im không nhúc nhích, Hoắc Hoành mới cười khẽ, cúi đầu thì thầm bên tai cô, “Ngoan lắm.”
Ngoan cái con khỉ nhà anh ấy! Nhiếp Nhiên tức tối trừng mắt với anh.
Nếu không phải đang bị áp chế, cô đã rút ngay con dao găm bên hông ra cắt phéng cái của nợ kia đi rồi.
“Có chuyện gì?” Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, tùy tiện khoác áo lên người cho Nhiếp Nhiên, sự lạnh lùng trong lời nói làm người kia không nhịn được mà run rẩy cả người.
Người kia chỉ muốn vùi đầu xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: “Ông chủ nói tiệc tối đã chính tức bắt đầu, mời ngài trở về.”
“Tôi biết rồi.” Hoắc Hoành thản nhiên đáp lại.
Người kia nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng lui người ra ngoài vườn hoa chờ đợi.
Sau khi Nhiếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành hơi thả lỏng tay ra thì lập tức nhảy xuống, tức giận nhìn anh.
Nhưng Hoắc Hoành lại coi như không thấy, khoác lại áo vest đã hơi nhăn nhúm, “Đi theo bên cạnh tôi, không được rời khỏi một bước, đã hiểu chưa?”
Lời nói vô cùng nghiêm túc.
Đáng tiếc Nhiếp Nhiên đang tức giận chỉ quan tâm tới việc xoa cánh môi sưng mọng của mình, bướng bỉnh quay mặt sang chỗ khác.
“Thật nhỏ mọn.” Hoắc Hoành nhìn đôi môi sưng đỏ của cô thì nắm lấy bàn tay đang rũ bên người của cô, cười khẽ nói.
Cô nhỏ mọn ư?
Cô không rạch nát mồm anh ta ra đã là rộng lượng lắm rồi đấy nhé!
Nhiếp Nhiên lạnh lùng hất tay anh ta ra.
Tên thuộc hạ đứng bên ngoài vườn hoa nhìn thấy Nhiếp Nhiên tỏ thái độ ra mặt với Hoắc Hoành qua khe hở của đám cây cối thì không khỏi toát mồ hôi hột thay cô.
Cô gái này bị điên rồi à? Dám làm thế với Nhị thiếu, chán sống rồi đúng không?
Hoắc Hoành tự đẩy xe lăn của mình ra ngoài, nhưng sau khi thấy Nhiếp Nhiên vẫn không động đậy thì lại quay đầu nhìn cô, “Nếu còn không đi, tôi sẽ cho là em vẫn còn muốn hôn tôi thêm lần nữa đấy.”
Cho dù trong bóng tối, thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn có thể nghe giọng nói của anh mà tưởng tượng được ra lúc này Hoắc Hoành đang nhoẻn miệng cười, dáng vẻ rất đáng ăn đòn.
“Ai thèm hôn anh chứ!” Cô tức giận trừng mắt trong bóng tối, sau đó đi nhanh về phía rừng cây nhỏ.
Hoắc Hoành lập tức nhìn theo, sau khi thấy hướng mà cô đi thì lại nở nụ cười, “Em đi nhầm rồi, đó không phải đường tới phòng tiệc đâu.”
Quả nhiên, bước chân cô gái kia hơi khựng lại.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì trời tối nên anh ta không nhìn thấy rõ tình hình trong vườn hoa lúc này, cứ thế lao vọt tới.
Đến khi anh ta tới gần rồi mới nhìn ra, có một cô gái đang nằm trong lòng Nhị thiếu, bởi vì Nhị thiếu cố ý dùng một phần cơ thể che đi nên anh ta không nhìn thấy quá rõ.
Nhưng tư thế này, trong tình huống này, dù có là kẻ ngốc cũng phải hiểu là mình đã phá hỏng chuyện tốt của Nhị thiếu rồi!
Hoắc Hoành ném cho anh ta một ánh nhìn sắc lẹm, làm cho anh ta sợ tới mức vội vã cúi đầu, “Thật... thật xin lỗi Nhị thiếu... Tôi... tôi không thấy gì hết, tôi không nhìn thấy gì đâu.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy vậy thì lập tức bừng tỉnh, nhưng mà hai cánh tay đang ôm cô của Hoắc Hoành chẳng khác nào gọng kìm cả.
Cô ra sức giãy giụa trong lòng Hoắc Hoành, lại nghe thấy anh rên nhẹ một tiếng.
“Em mà còn giãy giụa, cẩn thận tôi ăn em luôn đấy!” Không còn giọng điệu dịu dàng như trước đây nữa mà toàn là sự bá đạo và nóng nảy.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được tay anh càng siết chặt thêm, thậm chí còn cố ý dùng cả người ép chặt cô.
Nhất thời, cảm xúc khác thường bên hông làm cho cô như bị điểm trúng huyệt, cả người cứng đờ.
Sau khi thấy cô gái nhỏ trong lòng nằm im không nhúc nhích, Hoắc Hoành mới cười khẽ, cúi đầu thì thầm bên tai cô, “Ngoan lắm.”
Ngoan cái con khỉ nhà anh ấy! Nhiếp Nhiên tức tối trừng mắt với anh.
Nếu không phải đang bị áp chế, cô đã rút ngay con dao găm bên hông ra cắt phéng cái của nợ kia đi rồi.
“Có chuyện gì?” Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, tùy tiện khoác áo lên người cho Nhiếp Nhiên, sự lạnh lùng trong lời nói làm người kia không nhịn được mà run rẩy cả người.
Người kia chỉ muốn vùi đầu xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: “Ông chủ nói tiệc tối đã chính tức bắt đầu, mời ngài trở về.”
“Tôi biết rồi.” Hoắc Hoành thản nhiên đáp lại.
Người kia nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng lui người ra ngoài vườn hoa chờ đợi.
Sau khi Nhiếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành hơi thả lỏng tay ra thì lập tức nhảy xuống, tức giận nhìn anh.
Nhưng Hoắc Hoành lại coi như không thấy, khoác lại áo vest đã hơi nhăn nhúm, “Đi theo bên cạnh tôi, không được rời khỏi một bước, đã hiểu chưa?”
Lời nói vô cùng nghiêm túc.
Đáng tiếc Nhiếp Nhiên đang tức giận chỉ quan tâm tới việc xoa cánh môi sưng mọng của mình, bướng bỉnh quay mặt sang chỗ khác.
“Thật nhỏ mọn.” Hoắc Hoành nhìn đôi môi sưng đỏ của cô thì nắm lấy bàn tay đang rũ bên người của cô, cười khẽ nói.
Cô nhỏ mọn ư?
Cô không rạch nát mồm anh ta ra đã là rộng lượng lắm rồi đấy nhé!
Nhiếp Nhiên lạnh lùng hất tay anh ta ra.
Tên thuộc hạ đứng bên ngoài vườn hoa nhìn thấy Nhiếp Nhiên tỏ thái độ ra mặt với Hoắc Hoành qua khe hở của đám cây cối thì không khỏi toát mồ hôi hột thay cô.
Cô gái này bị điên rồi à? Dám làm thế với Nhị thiếu, chán sống rồi đúng không?
Hoắc Hoành tự đẩy xe lăn của mình ra ngoài, nhưng sau khi thấy Nhiếp Nhiên vẫn không động đậy thì lại quay đầu nhìn cô, “Nếu còn không đi, tôi sẽ cho là em vẫn còn muốn hôn tôi thêm lần nữa đấy.”
Cho dù trong bóng tối, thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn có thể nghe giọng nói của anh mà tưởng tượng được ra lúc này Hoắc Hoành đang nhoẻn miệng cười, dáng vẻ rất đáng ăn đòn.
“Ai thèm hôn anh chứ!” Cô tức giận trừng mắt trong bóng tối, sau đó đi nhanh về phía rừng cây nhỏ.
Hoắc Hoành lập tức nhìn theo, sau khi thấy hướng mà cô đi thì lại nở nụ cười, “Em đi nhầm rồi, đó không phải đường tới phòng tiệc đâu.”
Quả nhiên, bước chân cô gái kia hơi khựng lại.
Bình luận facebook