Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-547
Chương 547: Lạnh lòng - Đối nghịch (9)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong lời cuối cùng, gã nhào đến ôm chân Đường Hưng kêu khóc.
Đường Hưng vẫn lạnh lùng đạp văng sử Tử ra, “Cho dù như vậy cũng không thể xóa bỏ việc này thay mấy người kia giết đại ca, nhị ca và hơn năm mươi anh em của mình!” Quan trọng hơn là lại vây khốn mấy chục người bọn chúng ở đây.
sử Tử nước mắt nước mũi ròng ròng, lại bò tới, túm lấy chân Đường Hưng nói: “Nhưng mà...
nhưng mà em không còn cách nào khác...
em...
hay là anh cho em cơ hội lập công chuộc tội đi! Em biết làm sao để rời khỏi nơi này, em có thể đưa mọi người rời đi!” Gã đột nhiên nhớ ra con đường vừa rồi Nhiếp Nhiên chỉ cho mình.
Giữa sống và chết, gã không quan tâm được đến giao hẹn với Nhiếp Nhiên nữa.
“Mày biết?” Đường Hưng rất kinh ngạc, cũng rất cảnh giác.
Một tên tù binh sao biết nơi nào là đường chạy thoát thân?
“Sao mày lại biết?”
Sử Tử đổi cách giải thích khác, “Vừa rồi lúc bọn chúng vạch kế hoạch, em ở bên cạnh nghe trộm được.” Đường Hưng híp mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Sao tao biết có phải là mày đang lừa tao không!”.
Sử Tử thành khẩn nói: “Không lừa gạt...
chắc chắn không lừa gạt, nếu mọi người không tin thì em đi ở phía trước, được chứ?” Đường Hưng suy nghĩ mấy giây rồi nói với gã: “Nếu mày dám lừa tao, hôm nay ông đây liều chết cũng phải bắn chết mày.” “Vâng...
vâng” Sử Tử gật đầu như gà con mổ thóc.
Con đường yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, nhưng tất cả mọi người đều biết đây chỉ là yên lặng trước bão táp mà thôi.
sử Tử rạp người xuống dán chặt vào sườn dốc rồi chạy nhanh về phía con đường vừa rồi Nhiếp Nhiên chỉ.
Bên phải con đường kia là một lối rẽ, không nối vào thôn.
Nhiếp Nhiên nằm bò ở sườn núi bên trái nhìn bọn chúng nối đuôi nhau đi về phía con đường đó, trong con ngươi lộ ra ánh sáng xấu xa.
Cá sắp cắn câu rồi!
“Soạt soạt...”
Đột nhiên, Nhiếp Nhiên phát hiện trên sườn núi cỏ dại mọc um tùm phía đối diện có thứ gì đó đang chuyển động.
Cô cau mày, cẩn thận nhìn động tỉnh phía đối diện.
Đáng tiếc là gió quá lớn, cỏ dại bị thổi lắc lư qua lại nên không biết là do người hay là do gió thổi, nhất thời lại không nhìn ra Lý Kiêu ở đâu.
Lý Kiêu muốn làm gì? Một tiếng súng đột nhiên vang lên.
Đoàng! Vẻ mặt Nhiếp Nhiên rét lạnh.
Những tên cướp biển đang đi lên lối rẽ kia đều đột nhiên dừng lại.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hưng vẫn lạnh lùng đạp văng sử Tử ra, “Cho dù như vậy cũng không thể xóa bỏ việc này thay mấy người kia giết đại ca, nhị ca và hơn năm mươi anh em của mình!” Quan trọng hơn là lại vây khốn mấy chục người bọn chúng ở đây.
sử Tử nước mắt nước mũi ròng ròng, lại bò tới, túm lấy chân Đường Hưng nói: “Nhưng mà...
nhưng mà em không còn cách nào khác...
em...
hay là anh cho em cơ hội lập công chuộc tội đi! Em biết làm sao để rời khỏi nơi này, em có thể đưa mọi người rời đi!” Gã đột nhiên nhớ ra con đường vừa rồi Nhiếp Nhiên chỉ cho mình.
Giữa sống và chết, gã không quan tâm được đến giao hẹn với Nhiếp Nhiên nữa.
“Mày biết?” Đường Hưng rất kinh ngạc, cũng rất cảnh giác.
Một tên tù binh sao biết nơi nào là đường chạy thoát thân?
“Sao mày lại biết?”
Sử Tử đổi cách giải thích khác, “Vừa rồi lúc bọn chúng vạch kế hoạch, em ở bên cạnh nghe trộm được.” Đường Hưng híp mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Sao tao biết có phải là mày đang lừa tao không!”.
Sử Tử thành khẩn nói: “Không lừa gạt...
chắc chắn không lừa gạt, nếu mọi người không tin thì em đi ở phía trước, được chứ?” Đường Hưng suy nghĩ mấy giây rồi nói với gã: “Nếu mày dám lừa tao, hôm nay ông đây liều chết cũng phải bắn chết mày.” “Vâng...
vâng” Sử Tử gật đầu như gà con mổ thóc.
Con đường yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, nhưng tất cả mọi người đều biết đây chỉ là yên lặng trước bão táp mà thôi.
sử Tử rạp người xuống dán chặt vào sườn dốc rồi chạy nhanh về phía con đường vừa rồi Nhiếp Nhiên chỉ.
Bên phải con đường kia là một lối rẽ, không nối vào thôn.
Nhiếp Nhiên nằm bò ở sườn núi bên trái nhìn bọn chúng nối đuôi nhau đi về phía con đường đó, trong con ngươi lộ ra ánh sáng xấu xa.
Cá sắp cắn câu rồi!
“Soạt soạt...”
Đột nhiên, Nhiếp Nhiên phát hiện trên sườn núi cỏ dại mọc um tùm phía đối diện có thứ gì đó đang chuyển động.
Cô cau mày, cẩn thận nhìn động tỉnh phía đối diện.
Đáng tiếc là gió quá lớn, cỏ dại bị thổi lắc lư qua lại nên không biết là do người hay là do gió thổi, nhất thời lại không nhìn ra Lý Kiêu ở đâu.
Lý Kiêu muốn làm gì? Một tiếng súng đột nhiên vang lên.
Đoàng! Vẻ mặt Nhiếp Nhiên rét lạnh.
Những tên cướp biển đang đi lên lối rẽ kia đều đột nhiên dừng lại.
Bình luận facebook