Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-75
Chương 75: Anh không xứng đáng làm người móc nối của tôi
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
7hiếp Nhiên à, nếu không phải là không còn cách nào khác thì chúng tôi cũng không tìm em để gọi cuộc điện thoại này đâu.” “Đấy là chuyện của các anh!” Nhiếp Nhiên cười chế giễu Lệ Xuyên Lâm: “Tôi đã nói là anh sẽ hối hận mà.” Nói xong, cổ dứt khoát rời đi luôn
Nhưng Lệ Xuyên Lâm bỗng giữ chặt cổ tay của Nhiếp Nhiên lại
“Cô muốn tôi phải làm gì mới chịu gọi cuộc điện thoại này đây?” Nhiếp Nhiên ngẩng cao đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói hai chữ: “Xin lỗi.”
Phương Lượng thấy mặt của Lệ Xuyên Lâm cứng đờ thì lập tức nói: “Nhiếp Nhiên, em đừng làm loạn nữa!” “Thế nào? Có phải là thấy mình không làm được không? Không làm được thì tránh xa tôi ra!” Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng bỏ tay anh3ta ra rồi tiếp tục đi thẳng
Lúc này không khí trở nên căng thẳng cực độ
“.
Xin lỗi.” Nhiếp Nhiên vừa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Xuyên Lâm vọng tới.
Cô dừng bước, khóe miệng cong lên.
“Bây giờ gọi điện được chưa?” Giọng Lệ Xuyên Lâm rất lạnh lùng, rõ ràng là anh ta đang tức giận.
Nhưng Nhiếp Nhiên là ai chứ? Sự tức giận của Lệ Xuyến Lâm, cô thật sự không thèm quan tâm.
Nhiếp Nhiên xoay người lại mỉm cười nói: “Không được
Bởi vì anh chưa nói với tôi anh có lỗi với tôi ở điểm nào?” Nụ cười đắc ý đó trong mắt Lệ Xuyên Lâm chính là một sự khiêu khích! Nhưng tất cả là vì nhiệm vụ, anh ta vẫn phải nhẫn nhịn
Anh ta nắm chặt tay, ánh mắt sắc như dao, rành1mạch nói từng câu từng chữ: “Bởi vì tôi bắt cô dừng nhiệm vụ một cách đột ngột, dẫn đến bây giờ nhiệm vụ không có cách để hoàn thành, vô cùng xin lỗi.”
“Còn nữa!”
Phương Lượng thấy Nhiếp Nhiên được đằng chân lân đằng đầu, cuối cùng cũng không chịu được tức giận nói: “Nhiếp Nhiên, đủ rồi đấy!” Ai ngờ Nhiếp Nhiên vẫn lạnh lùng nói: “Vẫn chưa đủ!” Nhiếp Nhiên khoanh tay, thong thả nhìn Lệ Xuyên Lâm, “Anh biết vì sao tôi yêu cầu anh xin lỗi không? Không chỉ là vì anh bắt tôi dừng nhiệm vụ đột ngột, mà quan trọng là vì từ đầu đến cuối anh không hề tin tôi!”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, giọng lạnh như băng: “Anh luôn miệng nói là suy nghĩ cho sự an toàn của tôi, nhưng thật ra là vì anh không8tin tôi! Nhiệm vụ phát sinh việc ngoài ý muốn khiến anh cảm thấy khó kiểm soát, vì thế anh bắt đầu dao động! Sự chống cự và từ chối của tôi chính là lí do để anh cho dừng nhiệm vụ lại! Anh bị cảm xúc của mình khống chế, chưa hề có sự suy nghĩ cẩn thận
Anh không đủ tư cách làm người móc nối, anh không xứng đáng làm người móc nối của tôi!”
Từng câu từng chữ không đủ tư cách, không xứng đáng dần dần tan trong không khí nhưng lại khắc sâu vào lòng của Lệ Xuyên Lâm.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng Lệ Xuyên Lâm bỗng giữ chặt cổ tay của Nhiếp Nhiên lại
“Cô muốn tôi phải làm gì mới chịu gọi cuộc điện thoại này đây?” Nhiếp Nhiên ngẩng cao đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói hai chữ: “Xin lỗi.”
Phương Lượng thấy mặt của Lệ Xuyên Lâm cứng đờ thì lập tức nói: “Nhiếp Nhiên, em đừng làm loạn nữa!” “Thế nào? Có phải là thấy mình không làm được không? Không làm được thì tránh xa tôi ra!” Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng bỏ tay anh3ta ra rồi tiếp tục đi thẳng
Lúc này không khí trở nên căng thẳng cực độ
“.
Xin lỗi.” Nhiếp Nhiên vừa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Xuyên Lâm vọng tới.
Cô dừng bước, khóe miệng cong lên.
“Bây giờ gọi điện được chưa?” Giọng Lệ Xuyên Lâm rất lạnh lùng, rõ ràng là anh ta đang tức giận.
Nhưng Nhiếp Nhiên là ai chứ? Sự tức giận của Lệ Xuyến Lâm, cô thật sự không thèm quan tâm.
Nhiếp Nhiên xoay người lại mỉm cười nói: “Không được
Bởi vì anh chưa nói với tôi anh có lỗi với tôi ở điểm nào?” Nụ cười đắc ý đó trong mắt Lệ Xuyên Lâm chính là một sự khiêu khích! Nhưng tất cả là vì nhiệm vụ, anh ta vẫn phải nhẫn nhịn
Anh ta nắm chặt tay, ánh mắt sắc như dao, rành1mạch nói từng câu từng chữ: “Bởi vì tôi bắt cô dừng nhiệm vụ một cách đột ngột, dẫn đến bây giờ nhiệm vụ không có cách để hoàn thành, vô cùng xin lỗi.”
“Còn nữa!”
Phương Lượng thấy Nhiếp Nhiên được đằng chân lân đằng đầu, cuối cùng cũng không chịu được tức giận nói: “Nhiếp Nhiên, đủ rồi đấy!” Ai ngờ Nhiếp Nhiên vẫn lạnh lùng nói: “Vẫn chưa đủ!” Nhiếp Nhiên khoanh tay, thong thả nhìn Lệ Xuyên Lâm, “Anh biết vì sao tôi yêu cầu anh xin lỗi không? Không chỉ là vì anh bắt tôi dừng nhiệm vụ đột ngột, mà quan trọng là vì từ đầu đến cuối anh không hề tin tôi!”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, giọng lạnh như băng: “Anh luôn miệng nói là suy nghĩ cho sự an toàn của tôi, nhưng thật ra là vì anh không8tin tôi! Nhiệm vụ phát sinh việc ngoài ý muốn khiến anh cảm thấy khó kiểm soát, vì thế anh bắt đầu dao động! Sự chống cự và từ chối của tôi chính là lí do để anh cho dừng nhiệm vụ lại! Anh bị cảm xúc của mình khống chế, chưa hề có sự suy nghĩ cẩn thận
Anh không đủ tư cách làm người móc nối, anh không xứng đáng làm người móc nối của tôi!”
Từng câu từng chữ không đủ tư cách, không xứng đáng dần dần tan trong không khí nhưng lại khắc sâu vào lòng của Lệ Xuyên Lâm.
Bình luận facebook