Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-814
Chương 814: Toi rồi, bị ông chủ phát hiện! (5)
Nhiếp Nhiên vô tội nhún vai sau đó đi vào s3ảnh khách sạn, Nhiếp Dập tức nghiến răng n2ghiến lợi, những lời này rõ ràng là cố tìn0h trả thù việc nó không cho Nhiếp Nhiên ng0ồi phía sau.
Con mụ thổi tha, con 3mụ xấu xa! Nó tức giận xuống xe đi vào sảnh khách sạn.
Hai chị em nhà họ Nhiếp đều là vị thành niên nên không có chứng minh thư, chỉ có thể để chú Lý đứng ra thuê phòng, nhưng sau khi hỏi vài câu thì chú Lý lại quay về thông báo.
“Cô chủ, bọn họ nói khách sạn chỉ còn hai phòng.” Nhiếp Nhiên gật đầu, “Cũng được, chủ ở cùng với Nhiếp Dập, cháu ở một phòng.” Nhiếp Dập nghe xong lập tức không vui, “Dựa vào đâu chứ! Tôi không muốn ở cùng phòng với lái xe!” Nó từ chối thẳng luôn, trong lời nói mang theo sự khinh bỉ khiến chú Lý lại lúng túng một lần nữa, một lúc lâu sau chú mới nói: “Cô chủ và cậu chủ ở một phòng, như vậy thì hai chị em cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Nhưng Nhiếp Dập vẫn từ chối, “Tôi không muốn! Tôi không muốn ngủ cùng phòng với con mụ đầy ý nghĩ xấu xa này, nếu ngủ chung chắc đêm tôi sẽ gặp toàn ác mộng mất!” Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, cô bảo với chú Lý, “Chú cứ đi đặt hai phòng đó trước đi, nếu chậm có khi chúng ta phải ngủ trong xe mất.” Rồi cô quay ra, lạnh lùng nói với Nhiếp Dập, “Nhiếp Dập, nếu em không muốn ở thì chị sẽ không ép em, nhưng tốt nhất là em nên hiểu, nếu em không vào đó ở thì hãy ở sảnh khách sạn một đêm đi.” Nhiếp Dập tức giận gân cổ lên cãi lại: “Chị dám! Nếu chị dám để tôi ở đây một đêm còn mình thì lên tầng ngáy 0 0, tôi sẽ lập tức gọi điện nói cho ba biết!” Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Thật à? Vậy em có thể thử một chút xem sao.
Nhưng chị cũng nhắc trước cho em biết, vừa rồi ba gọi điện đến vì rất tức giận chuyện em nói dối ở trường quân đội, nếu bây giờ em muốn tự chui đầu vào lưới thì chị không có ý kiến.” Nhiếp Dập vừa vênh vang đắc ý trong nháy mắt đã xìu xuống, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch, nó vô thức che lại nửa khuôn mặt của mình.
Đến giờ nó vẫn chưa quên được cái tát của ba lúc đó.
“Cô chủ, tôi đã thuê xong phòng rồi ạ.” Lúc này chú Lý đã hoàn tất thủ tục thuê phòng và cảm thẻ phòng đi tới.
Nhiếp Nhiên tiện tay cầm một chiếc thẻ, “Được, vậy hai chúng ta mỗi người một phòng, đi thôi, lên tầng thôi.” “Hả? Còn cậu chủ...” Chú Lý nghi hoặc chỉ vào Nhiếp Dập đang đứng im tại chỗ.
“Cậu chủ của chú quyết định ở lại sảnh làm người gác cửa, đi thôi.” Nhiếp Nhiên đi về phía thang máy.
Nhiếp Nhiên vô tội nhún vai sau đó đi vào s3ảnh khách sạn, Nhiếp Dập tức nghiến răng n2ghiến lợi, những lời này rõ ràng là cố tìn0h trả thù việc nó không cho Nhiếp Nhiên ng0ồi phía sau.
Con mụ thổi tha, con 3mụ xấu xa! Nó tức giận xuống xe đi vào sảnh khách sạn.
Hai chị em nhà họ Nhiếp đều là vị thành niên nên không có chứng minh thư, chỉ có thể để chú Lý đứng ra thuê phòng, nhưng sau khi hỏi vài câu thì chú Lý lại quay về thông báo.
“Cô chủ, bọn họ nói khách sạn chỉ còn hai phòng.” Nhiếp Nhiên gật đầu, “Cũng được, chủ ở cùng với Nhiếp Dập, cháu ở một phòng.” Nhiếp Dập nghe xong lập tức không vui, “Dựa vào đâu chứ! Tôi không muốn ở cùng phòng với lái xe!” Nó từ chối thẳng luôn, trong lời nói mang theo sự khinh bỉ khiến chú Lý lại lúng túng một lần nữa, một lúc lâu sau chú mới nói: “Cô chủ và cậu chủ ở một phòng, như vậy thì hai chị em cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Nhưng Nhiếp Dập vẫn từ chối, “Tôi không muốn! Tôi không muốn ngủ cùng phòng với con mụ đầy ý nghĩ xấu xa này, nếu ngủ chung chắc đêm tôi sẽ gặp toàn ác mộng mất!” Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, cô bảo với chú Lý, “Chú cứ đi đặt hai phòng đó trước đi, nếu chậm có khi chúng ta phải ngủ trong xe mất.” Rồi cô quay ra, lạnh lùng nói với Nhiếp Dập, “Nhiếp Dập, nếu em không muốn ở thì chị sẽ không ép em, nhưng tốt nhất là em nên hiểu, nếu em không vào đó ở thì hãy ở sảnh khách sạn một đêm đi.” Nhiếp Dập tức giận gân cổ lên cãi lại: “Chị dám! Nếu chị dám để tôi ở đây một đêm còn mình thì lên tầng ngáy 0 0, tôi sẽ lập tức gọi điện nói cho ba biết!” Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Thật à? Vậy em có thể thử một chút xem sao.
Nhưng chị cũng nhắc trước cho em biết, vừa rồi ba gọi điện đến vì rất tức giận chuyện em nói dối ở trường quân đội, nếu bây giờ em muốn tự chui đầu vào lưới thì chị không có ý kiến.” Nhiếp Dập vừa vênh vang đắc ý trong nháy mắt đã xìu xuống, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch, nó vô thức che lại nửa khuôn mặt của mình.
Đến giờ nó vẫn chưa quên được cái tát của ba lúc đó.
“Cô chủ, tôi đã thuê xong phòng rồi ạ.” Lúc này chú Lý đã hoàn tất thủ tục thuê phòng và cảm thẻ phòng đi tới.
Nhiếp Nhiên tiện tay cầm một chiếc thẻ, “Được, vậy hai chúng ta mỗi người một phòng, đi thôi, lên tầng thôi.” “Hả? Còn cậu chủ...” Chú Lý nghi hoặc chỉ vào Nhiếp Dập đang đứng im tại chỗ.
“Cậu chủ của chú quyết định ở lại sảnh làm người gác cửa, đi thôi.” Nhiếp Nhiên đi về phía thang máy.
Bình luận facebook