Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-817
Chương 817 : Chương 817CẢNH SÁT KIỂM TRA PHÒNG
Nhiếp Nhiên trực tiếp đẩy cửa bước vào, vì lúc cô rời đi không hề khóa cửa, cô sợ Hoắc Hoành gọi A Hổ đến lại không thể nào mở cửa để vào.
Người vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường nghe thấy tiếng động ở cửa thì quát khẽ: “Ai!”
Khẩu súng luôn cầm trong tay cũng lập tức giơ lên.
“Là tôi.” Nhiếp Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn về phía họng súng đen ngòm.
Hoắc Hoành hạ tay xuống nhưng nửa người vẫn cố gượng ngồi lên, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao không gọi điện cho A Hổ?”
Hoắc Hoành cụp mắt xuống, “Không cần, một mình tôi chịu được.” Nói rồi, anh lại nằm xuống một lần nữa.
Động tác giơ súng vừa rồi quá mạnh nên động đến vết thương, hiện giờ Hoắc Hoành nằm xuống mà cảm thấy đầu vai đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Nhiếp Nhiên bước đến đỡ lấy lưng Hoắc Hoành để ngăn anh nằm xuống, “Nếu chịu được, vậy chúng ta đi.”
Đi?
Hoắc Hoành không hiểu: “Đi đâu?”
Thời gian không còn nhiều, cô nói ngắn gọn: “Khách sạn, tôi đã thuê một căn phòng.”
Hoắc Hoành không cho rằng cô tốt bụng đến mức vì chỗ ngủ của anh quá xập xệ nên vòng lại đón anh đến khách sạn.
Hoắc Hoành nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nghĩ mình đã làm sai một việc, cho nên phải đi ngay.”
Cô vừa nói vừa nhanh chóng giúp anh mặc lại chiếc áo sơ mi đã khô máu và âu phục.
Lúc này Hoắc Hoành thật sự rất muốn trêu, cô mà cũng có lúc sai lầm à?
Nhưng sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc và động tác mặc quần áo nhanh chóng của Nhiếp Nhiên, anh cảm thấy sự việc nhất định rất nghiêm trọng, thế là không dám chậm trễ nữa mà cố chịu đựng cơn đau để phối hợp với cô.
Người trên tầng đang vội vàng mặc quần áo rời đi, cảnh sát đã chạy đến tầng dưới.
“Người đâu rồi?” Đội trưởng đội cảnh sát vội vàng chạy vào, tay anh ta sờ lên khẩu súng bên hông, trông dáng vẻ như chuẩn bị chiến đấu.
Ông chủ nhà nghỉ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, thần kinh vừa được thả lỏng lại một lần nữa trở nên căng thẳng, “Người… người ở phía trên! Trên tầng, vừa mới đi lên!”
“Dẫn bọn tôi lên đó! Nhanh lên!”
Một đoàn người vội vội vàng vàng lên tầng hai, ông chủ chỉ vào một căn phòng rồi nói nhỏ: “Là căn phòng này.”
Rầm! Cánh cửa đập vào vách tường rồi lại bắn ngược trở về do lực quá lớn.
Đám cảnh sát ùa vào, nhưng căn phòng trống không, chẳng hề có một người nào cả.
Nhiếp Nhiên trực tiếp đẩy cửa bước vào, vì lúc cô rời đi không hề khóa cửa, cô sợ Hoắc Hoành gọi A Hổ đến lại không thể nào mở cửa để vào.
Người vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường nghe thấy tiếng động ở cửa thì quát khẽ: “Ai!”
Khẩu súng luôn cầm trong tay cũng lập tức giơ lên.
“Là tôi.” Nhiếp Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn về phía họng súng đen ngòm.
Hoắc Hoành hạ tay xuống nhưng nửa người vẫn cố gượng ngồi lên, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao không gọi điện cho A Hổ?”
Hoắc Hoành cụp mắt xuống, “Không cần, một mình tôi chịu được.” Nói rồi, anh lại nằm xuống một lần nữa.
Động tác giơ súng vừa rồi quá mạnh nên động đến vết thương, hiện giờ Hoắc Hoành nằm xuống mà cảm thấy đầu vai đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Nhiếp Nhiên bước đến đỡ lấy lưng Hoắc Hoành để ngăn anh nằm xuống, “Nếu chịu được, vậy chúng ta đi.”
Đi?
Hoắc Hoành không hiểu: “Đi đâu?”
Thời gian không còn nhiều, cô nói ngắn gọn: “Khách sạn, tôi đã thuê một căn phòng.”
Hoắc Hoành không cho rằng cô tốt bụng đến mức vì chỗ ngủ của anh quá xập xệ nên vòng lại đón anh đến khách sạn.
Hoắc Hoành nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nghĩ mình đã làm sai một việc, cho nên phải đi ngay.”
Cô vừa nói vừa nhanh chóng giúp anh mặc lại chiếc áo sơ mi đã khô máu và âu phục.
Lúc này Hoắc Hoành thật sự rất muốn trêu, cô mà cũng có lúc sai lầm à?
Nhưng sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc và động tác mặc quần áo nhanh chóng của Nhiếp Nhiên, anh cảm thấy sự việc nhất định rất nghiêm trọng, thế là không dám chậm trễ nữa mà cố chịu đựng cơn đau để phối hợp với cô.
Người trên tầng đang vội vàng mặc quần áo rời đi, cảnh sát đã chạy đến tầng dưới.
“Người đâu rồi?” Đội trưởng đội cảnh sát vội vàng chạy vào, tay anh ta sờ lên khẩu súng bên hông, trông dáng vẻ như chuẩn bị chiến đấu.
Ông chủ nhà nghỉ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, thần kinh vừa được thả lỏng lại một lần nữa trở nên căng thẳng, “Người… người ở phía trên! Trên tầng, vừa mới đi lên!”
“Dẫn bọn tôi lên đó! Nhanh lên!”
Một đoàn người vội vội vàng vàng lên tầng hai, ông chủ chỉ vào một căn phòng rồi nói nhỏ: “Là căn phòng này.”
Rầm! Cánh cửa đập vào vách tường rồi lại bắn ngược trở về do lực quá lớn.
Đám cảnh sát ùa vào, nhưng căn phòng trống không, chẳng hề có một người nào cả.
Bình luận facebook