Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-820
Chương 820 : Chương 820CHUNG PHÒNG TẮM
Trong chớp mắt, chẳng hiểu sao có một đám nước nóng hất thẳng vào mặt khiến bọn họ bị phải lùi ra.
“Mẹ nó! Hai người đó đang làm cái gì vậy!” Một cảnh sát đứng đằng trước bị hất nước nóng vào mặt, bực tức muốn xông vào một lần nữa.
Ai ngờ trong phòng tắm có một giọng nữ mềm mại đáng yêu truyền đến, “Ghét thế, sao anh ra sớm vậy! Người ta còn chưa đủ mà!”
Lập tức có giọng đàn ông kèm theo tiếng thở dốc vang lên, “Tiểu yêu tinh, hồn anh cũng bị em hút ra rồi mà còn chưa đủ!”
Nói xong tiếng nước trong phòng tắm lại to hơn mấy lần.
Lần này đến lượt tay cảnh sát vừa định xông vào lại lúng túng đứng ở cửa, một cảnh sát sau lưng vỗ vỗ vai anh ta, “Được rồi được rồi, xem ra cũng giống mấy gian phòng trước thôi, đều là thân thể trắng bóng cả, chúng ta đừng quấy rầy họ, đi thôi…”
“Thế nhưng cái này…” Người cảnh sát bị bỏng đỏ mặt tức giận chỉ tay vào mặt mình, “Anh nhìn mặt tôi đi!”
Không biết dính phải cái gì đen đủi nữa, đã phải vào chỗ này tìm người thì chớ, vậy mà còn bị hất nước nóng vào mặt, mắt cũng sắp mù rồi!
“Được rồi, cậu nhìn trộm người ta, người ta không tính sổ với cậu là may rồi.” Mấy cảnh sát nói xong thì đi ra ngoài.
“Này! Sao mấy người có thể đối xử với tôi như vậy hả!” Tay cảnh sát đó cũng hầm hừ đi theo.
Hai người trong buồng tắm vẫn đang liên tục dùng tay vỗ nước để phát ra mấy tiếng bạch bạch, đến tận lúc mấy tay cảnh sát bị hất nước nóng xám xịt rời đi, họ mới dừng động tác lại.
“Anh không sợ đám người đó thật sự xông vào à?” Nhiếp Nhiên không đồng tình với cách làm vừa rồi của anh.
Vừa rồi tên này dám vặn vòi nước trong bồn tắm ra lúc cảnh sát chuẩn bị thò đầu vào, sau đó cố ý chuyển hướng vòi hoa sen để phun nước về phía cửa.
“Từ trước đến nay tôi làm việc chưa bao giờ sai lầm.” Hoắc Hoành nằm trong bồn tắm, toàn thân chỉ có một cái quần lót, lúc anh híp mắt nhìn Nhiếp Nhiên cười, dáng vẻ bình tĩnh và tự tin đó đủ để vượt lên tất cả.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng bật cười, “Thật sao?” Ánh mắt cô chuyển đến băng gạc và băng vải đã phồng lên do ngâm nước, đám máu đông cũng đang bị hòa tan.
Hoắc Hoành thuận theo tầm mắt Nhiếp Nhiên nhìn đến vết thương của mình, anh ho nhẹ dưới ánh mắt khinh thường của cô. “Đây… đây là ngoài ý muốn.”
Nhiếp Nhiên nhún vai nhướng mày với câu nói này, cô đang định đứng dậy thì lại nghe thấy trêu chọc, “Nhưng mà, em học nhanh thật đấy.”
Nhiếp Nhiên biết anh đang nói tới chuyện mình dùng hành động của cặp nam nữ sát vách bên cạnh để lừa cảnh sát, cho nên cô không đứng dậy ngay mà ngồi lại đó, từ trên cao nhìn xuống anh rồi nói, “Cũng như nhau cả thôi.”
Khóe miệng cô hơi vểnh lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười, trông rất lạnh lùng dưới ánh đèn mờ tối, giống như nữ hoàng đeo vương miện trong những bức tranh của thế kỷ mười tám.
Không có cảnh sát phá đám, hơi nước bốc lên mờ mịt trong căn phòng tắm nhỏ, Hoắc Hoành thấy cảm giác này lại xuất hiện lần nữa, ở sâu trong đôi mắt như đang cười của anh dường như có gì đó sôi sục, ánh mắt bắt đầu đảo qua đảo lại trên thân thể trắng nõn của cô.
Trong chớp mắt, chẳng hiểu sao có một đám nước nóng hất thẳng vào mặt khiến bọn họ bị phải lùi ra.
“Mẹ nó! Hai người đó đang làm cái gì vậy!” Một cảnh sát đứng đằng trước bị hất nước nóng vào mặt, bực tức muốn xông vào một lần nữa.
Ai ngờ trong phòng tắm có một giọng nữ mềm mại đáng yêu truyền đến, “Ghét thế, sao anh ra sớm vậy! Người ta còn chưa đủ mà!”
Lập tức có giọng đàn ông kèm theo tiếng thở dốc vang lên, “Tiểu yêu tinh, hồn anh cũng bị em hút ra rồi mà còn chưa đủ!”
Nói xong tiếng nước trong phòng tắm lại to hơn mấy lần.
Lần này đến lượt tay cảnh sát vừa định xông vào lại lúng túng đứng ở cửa, một cảnh sát sau lưng vỗ vỗ vai anh ta, “Được rồi được rồi, xem ra cũng giống mấy gian phòng trước thôi, đều là thân thể trắng bóng cả, chúng ta đừng quấy rầy họ, đi thôi…”
“Thế nhưng cái này…” Người cảnh sát bị bỏng đỏ mặt tức giận chỉ tay vào mặt mình, “Anh nhìn mặt tôi đi!”
Không biết dính phải cái gì đen đủi nữa, đã phải vào chỗ này tìm người thì chớ, vậy mà còn bị hất nước nóng vào mặt, mắt cũng sắp mù rồi!
“Được rồi, cậu nhìn trộm người ta, người ta không tính sổ với cậu là may rồi.” Mấy cảnh sát nói xong thì đi ra ngoài.
“Này! Sao mấy người có thể đối xử với tôi như vậy hả!” Tay cảnh sát đó cũng hầm hừ đi theo.
Hai người trong buồng tắm vẫn đang liên tục dùng tay vỗ nước để phát ra mấy tiếng bạch bạch, đến tận lúc mấy tay cảnh sát bị hất nước nóng xám xịt rời đi, họ mới dừng động tác lại.
“Anh không sợ đám người đó thật sự xông vào à?” Nhiếp Nhiên không đồng tình với cách làm vừa rồi của anh.
Vừa rồi tên này dám vặn vòi nước trong bồn tắm ra lúc cảnh sát chuẩn bị thò đầu vào, sau đó cố ý chuyển hướng vòi hoa sen để phun nước về phía cửa.
“Từ trước đến nay tôi làm việc chưa bao giờ sai lầm.” Hoắc Hoành nằm trong bồn tắm, toàn thân chỉ có một cái quần lót, lúc anh híp mắt nhìn Nhiếp Nhiên cười, dáng vẻ bình tĩnh và tự tin đó đủ để vượt lên tất cả.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng bật cười, “Thật sao?” Ánh mắt cô chuyển đến băng gạc và băng vải đã phồng lên do ngâm nước, đám máu đông cũng đang bị hòa tan.
Hoắc Hoành thuận theo tầm mắt Nhiếp Nhiên nhìn đến vết thương của mình, anh ho nhẹ dưới ánh mắt khinh thường của cô. “Đây… đây là ngoài ý muốn.”
Nhiếp Nhiên nhún vai nhướng mày với câu nói này, cô đang định đứng dậy thì lại nghe thấy trêu chọc, “Nhưng mà, em học nhanh thật đấy.”
Nhiếp Nhiên biết anh đang nói tới chuyện mình dùng hành động của cặp nam nữ sát vách bên cạnh để lừa cảnh sát, cho nên cô không đứng dậy ngay mà ngồi lại đó, từ trên cao nhìn xuống anh rồi nói, “Cũng như nhau cả thôi.”
Khóe miệng cô hơi vểnh lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười, trông rất lạnh lùng dưới ánh đèn mờ tối, giống như nữ hoàng đeo vương miện trong những bức tranh của thế kỷ mười tám.
Không có cảnh sát phá đám, hơi nước bốc lên mờ mịt trong căn phòng tắm nhỏ, Hoắc Hoành thấy cảm giác này lại xuất hiện lần nữa, ở sâu trong đôi mắt như đang cười của anh dường như có gì đó sôi sục, ánh mắt bắt đầu đảo qua đảo lại trên thân thể trắng nõn của cô.
Bình luận facebook