Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-839
Chương 839 : Chương 839ĐẾN ĐƠN VỊ BÁO CÁO
Có điều, Nhiếp Nhiên giống như không nhìn thấy, chỉ gật đầu, “Đúng vậy.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Đúng là đội dự bị thật!
“Tại sao cô lại bị điều đến Quân khu 2 làm lính cần vụ?”
Nhiếp Nhiên đặt đũa xuống, khóe miệng hơi cong lên, thần thái tự nhiên, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tới Quân khu 2 không tốt sao?”
Dương Thụ không tự chủ được lẩm bẩm theo lời cô: “Tốt thì tốt, nhưng đương nhiên Quân khu 2 kém hơn đội dự bị nhiều, chỗ chúng tôi chỉ là đơn vị bình thường.”
Nhiếp Nhiên cười, “Không đâu, tôi cảm thấy Quân khu 2 cũng rất tốt, tôi rất thích.”
Giọng điệu và thái độ của cô ôn hòa, nếu như bị bất cứ một ai ở đội dự bị nhìn thấy đều sẽ bị dọa rơi cả mắt.
Ở trong đội dự bị, chị gái này không chỉ dám xung đột với sĩ quan huấn luyện mà còn dám đánh Trần Duyệt ngay trước mặt chính trị viên, tệ hơn nữa là cô còn dẫn mấy người lớp 6 gà mờ tay không gỡ mìn đánh nhau với một đám cướp biển.
Nữ binh mạnh đến nỗi ngay cả lớp 1 cũng sợ này lại cười khẽ với một nam binh bình thường, thái độ còn hòa nhã như vậy.
Thật là không dám tưởng tượng!
Dương Thụ được cô khen như vậy thì mắt sáng lên, “Vậy sao! Thật ra tôi cũng cảm thấy Quân khu 2 khá tốt, có điều bọn họ luôn nói đội dự bị ghê gớm thế này thế kia.”
Càng nói anh ta càng khinh thường đội dự bị.
Nhiếp Nhiên nghe sự khinh thường trong giọng nói của anh ta, nghĩ là trước đây anh ta không thi đỗ vào đội dự bị, lúc này là không ăn được nho chê nho chua, cười khẽ, “Không đâu, người có thể làm lính đều giỏi, không phân biệt là đơn vị nào.”
“Tôi thích câu nói này!” Dương Thụ cao hứng vỗ bàn, sau đó gọi một nhóm người cách đó không xa: “Được rồi, mọi người mau đến đây đi, cô ấy không ăn thịt người đâu.”
Mấy nam binh ở bàn bên cạnh ngượng ngùng, xấu hổ đi đến bàn Nhiếp Nhiên trước mắt mọi người.
Bọn họ gãi đầu, chào hỏi, “Chào... chào cô...”
“Chào các anh.”
Dương Thụ thấy bọn họ xấu hổ giống như con gái thì buột miệng nói: “Mấy cậu làm sao thế, vừa rồi không phải các cậu bảo tôi qua đây bắt chuyện à!”
Sau khi nói xong, anh ta lại quay sang giải thích với Nhiếp Nhiên: “Lâu lắm rồi bọn họ không gặp con gái nên ai cũng thấy mới lạ.”
Vừa mới dứt, không biết ai đạp Dương Thụ ngã thẳng xuống đất, “Ai ui, mấy cậu làm gì thế? Tôi không nói sai mà.”
Mấy nam binh bên cạnh cười ha ha, “Tên này ngứa mồm lắm, đừng quan tâm đến cậu ta. Chúng tôi đến chào hỏi mà thôi.”
“Đúng vậy, sau này có công việc nặng nhọc gì cô có thể gọi chúng tôi giúp, lúc nào chúng tôi cũng sẵn lòng.”
“Đúng vậy, có cái gì cô không làm được, chúng tôi có thể giúp một tay.”
Mấy nam binh nhao nhao săn đón trước mặt Nhiếp Nhiên. .
Nhiếp Nhiên cười khẽ, thỉnh thoảng còn đáp mấy câu, càng làm cho đám nam binh kia hưng phấn.
Các binh lính mấy bàn xung quanh thấy Nhiếp Nhiên không hề làm cao nên đều nhao nhao muốn bắt chuyện, rối rít chuyển qua chỗ Nhiếp Nhiên.
Chỉ một lát sau, đám nam binh đã tụ thành vòng trong vòng ngoài vây quanh cô.
Có điều, Nhiếp Nhiên giống như không nhìn thấy, chỉ gật đầu, “Đúng vậy.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Đúng là đội dự bị thật!
“Tại sao cô lại bị điều đến Quân khu 2 làm lính cần vụ?”
Nhiếp Nhiên đặt đũa xuống, khóe miệng hơi cong lên, thần thái tự nhiên, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tới Quân khu 2 không tốt sao?”
Dương Thụ không tự chủ được lẩm bẩm theo lời cô: “Tốt thì tốt, nhưng đương nhiên Quân khu 2 kém hơn đội dự bị nhiều, chỗ chúng tôi chỉ là đơn vị bình thường.”
Nhiếp Nhiên cười, “Không đâu, tôi cảm thấy Quân khu 2 cũng rất tốt, tôi rất thích.”
Giọng điệu và thái độ của cô ôn hòa, nếu như bị bất cứ một ai ở đội dự bị nhìn thấy đều sẽ bị dọa rơi cả mắt.
Ở trong đội dự bị, chị gái này không chỉ dám xung đột với sĩ quan huấn luyện mà còn dám đánh Trần Duyệt ngay trước mặt chính trị viên, tệ hơn nữa là cô còn dẫn mấy người lớp 6 gà mờ tay không gỡ mìn đánh nhau với một đám cướp biển.
Nữ binh mạnh đến nỗi ngay cả lớp 1 cũng sợ này lại cười khẽ với một nam binh bình thường, thái độ còn hòa nhã như vậy.
Thật là không dám tưởng tượng!
Dương Thụ được cô khen như vậy thì mắt sáng lên, “Vậy sao! Thật ra tôi cũng cảm thấy Quân khu 2 khá tốt, có điều bọn họ luôn nói đội dự bị ghê gớm thế này thế kia.”
Càng nói anh ta càng khinh thường đội dự bị.
Nhiếp Nhiên nghe sự khinh thường trong giọng nói của anh ta, nghĩ là trước đây anh ta không thi đỗ vào đội dự bị, lúc này là không ăn được nho chê nho chua, cười khẽ, “Không đâu, người có thể làm lính đều giỏi, không phân biệt là đơn vị nào.”
“Tôi thích câu nói này!” Dương Thụ cao hứng vỗ bàn, sau đó gọi một nhóm người cách đó không xa: “Được rồi, mọi người mau đến đây đi, cô ấy không ăn thịt người đâu.”
Mấy nam binh ở bàn bên cạnh ngượng ngùng, xấu hổ đi đến bàn Nhiếp Nhiên trước mắt mọi người.
Bọn họ gãi đầu, chào hỏi, “Chào... chào cô...”
“Chào các anh.”
Dương Thụ thấy bọn họ xấu hổ giống như con gái thì buột miệng nói: “Mấy cậu làm sao thế, vừa rồi không phải các cậu bảo tôi qua đây bắt chuyện à!”
Sau khi nói xong, anh ta lại quay sang giải thích với Nhiếp Nhiên: “Lâu lắm rồi bọn họ không gặp con gái nên ai cũng thấy mới lạ.”
Vừa mới dứt, không biết ai đạp Dương Thụ ngã thẳng xuống đất, “Ai ui, mấy cậu làm gì thế? Tôi không nói sai mà.”
Mấy nam binh bên cạnh cười ha ha, “Tên này ngứa mồm lắm, đừng quan tâm đến cậu ta. Chúng tôi đến chào hỏi mà thôi.”
“Đúng vậy, sau này có công việc nặng nhọc gì cô có thể gọi chúng tôi giúp, lúc nào chúng tôi cũng sẵn lòng.”
“Đúng vậy, có cái gì cô không làm được, chúng tôi có thể giúp một tay.”
Mấy nam binh nhao nhao săn đón trước mặt Nhiếp Nhiên. .
Nhiếp Nhiên cười khẽ, thỉnh thoảng còn đáp mấy câu, càng làm cho đám nam binh kia hưng phấn.
Các binh lính mấy bàn xung quanh thấy Nhiếp Nhiên không hề làm cao nên đều nhao nhao muốn bắt chuyện, rối rít chuyển qua chỗ Nhiếp Nhiên.
Chỉ một lát sau, đám nam binh đã tụ thành vòng trong vòng ngoài vây quanh cô.
Bình luận facebook