Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-852
Chương 852 : Chương 852NHẤT ĐỊNH LÀ ANH TA TUNG TIN ĐỒN (1)
Nhiếp Nhiên vừa ra khỏi phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng đã thấy Lưu Đức đứng đợi ở đó từ lâu, trên mặt là nụ cười lúng túng khó coi.
“... Tôi đưa cô đi.”
Từ vẻ mặt bất an của anh ta, Nhiếp Nhiên có thể biết bộ phận hậu cần đó nhất định không thoải mái bằng nơi này.
Nhưng mà không sao, chuyện của cô đã giải quyết xong rồi, cho dù đi đến chỗ nào, cô cũng có thể chấp nhận.
“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện Lưu.” Cô cười khẽ trả lời lại càng khiến Lưu Đức vô cùng thương xót.
“Thật ra sư đoàn trưởng chỉ nhất thời tức giận thôi, đợi qua mấy ngày là sẽ ổn.” Lưu Đức còn tưởng là Nhiếp Nhiên làm sai việc gì khiến Nhiếp Thành Thắng không vui, cho nên mới an ủi như vậy.
Nhiếp Nhiên cười, không nói gì.
Hai người một trước một sau đi tới phòng ăn. Trong phòng ăn không có một ai.
Lưu Đức dẫn cô vào bếp của phòng ăn, bên trong tỏa ra mùi đồ ăn thơm phức.
“Sĩ quan huấn luyện Lưu, sao anh lại đến đây?” Một người đàn ông mặc đồ đầu bếp tắt bếp đi ra.
Lưu Đức kéo Nhiếp Nhiên đến trước mặt người đàn ông đó: “Lớp trưởng Trần, sư đoàn trưởng bảo tôi giao cô ấy cho mọi người.”
“Nhiếp Nhiên?” Lớp trưởng Trần liếc mắt một cái là nhận ra ngay nữ binh trước mặt.
Lưu Đức kinh ngạc nói: “Hai người biết nhau à?”
“Bây giờ ở trong đơn vị có ai không biết nữ binh này.”
Lưu Đức cười khan mấy tiếng: “Ha... ha ha... cũng đúng, dù sao cũng giao cho mọi người, giúp việc cho mọi người đấy.”
Lớp trưởng Trần quan sát Nhiếp Nhiên, gật đầu trả lời, “Được, dù sao lớp cấp dưỡng cũng rất thiếu người.”
Lưu Đức giao người an toàn đến tay lớp trưởng Trần xong, lại trò chuyện mấy câu rồi rời đi.
Trước khi đi anh ta còn dặn dò Nhiếp Nhiên một lần, hi vọng cô chăm sóc tốt cho mình ở lớp cấp dưỡng này.
Nhiếp Nhiên trả lời từng cái, sau đó nhìn anh ta rời khỏi phòng ăn.
“Tôi là lớp trưởng ở đây, sau này cứ gọi tôi là lớp trưởng Trần.” Còn một tiếng nữa là đến giờ cơm, lớp trưởng Trần không có thời gian nói chuyện với Nhiếp Nhiên, sau khi tự giới thiệu đơn giản về mình, anh ta lại chỉ nam binh bên cạnh, nói: “Đây là lớp phó của lớp chúng ta, sau này cô cứ gọi cậu ấy là lớp phó Vương. Cô có gì không biết thì tìm cậu ấy.”
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chào hỏi, “Lớp trưởng Trần, lớp phó Vương.”
“Còn những người khác, lúc nào tiếp xúc thì hãy nói. Bây giờ trong đơn vị toàn là tin đồn về cô, cô đừng đi ra ngoài, cứ ở trong bếp rửa bát đũa cọ sàn là được rồi.”
Lớp trưởng Trần vội vàng dặn dò rồi quay về tiếp tục mở bếp nấu ăn.
Lớp phó Vương ở bên cạnh thân thiện chỉ bát đũa trong bồn, Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó xắn tay áo lên, bắt đầu rửa bát.
Nhiếp Nhiên vừa ra khỏi phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng đã thấy Lưu Đức đứng đợi ở đó từ lâu, trên mặt là nụ cười lúng túng khó coi.
“... Tôi đưa cô đi.”
Từ vẻ mặt bất an của anh ta, Nhiếp Nhiên có thể biết bộ phận hậu cần đó nhất định không thoải mái bằng nơi này.
Nhưng mà không sao, chuyện của cô đã giải quyết xong rồi, cho dù đi đến chỗ nào, cô cũng có thể chấp nhận.
“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện Lưu.” Cô cười khẽ trả lời lại càng khiến Lưu Đức vô cùng thương xót.
“Thật ra sư đoàn trưởng chỉ nhất thời tức giận thôi, đợi qua mấy ngày là sẽ ổn.” Lưu Đức còn tưởng là Nhiếp Nhiên làm sai việc gì khiến Nhiếp Thành Thắng không vui, cho nên mới an ủi như vậy.
Nhiếp Nhiên cười, không nói gì.
Hai người một trước một sau đi tới phòng ăn. Trong phòng ăn không có một ai.
Lưu Đức dẫn cô vào bếp của phòng ăn, bên trong tỏa ra mùi đồ ăn thơm phức.
“Sĩ quan huấn luyện Lưu, sao anh lại đến đây?” Một người đàn ông mặc đồ đầu bếp tắt bếp đi ra.
Lưu Đức kéo Nhiếp Nhiên đến trước mặt người đàn ông đó: “Lớp trưởng Trần, sư đoàn trưởng bảo tôi giao cô ấy cho mọi người.”
“Nhiếp Nhiên?” Lớp trưởng Trần liếc mắt một cái là nhận ra ngay nữ binh trước mặt.
Lưu Đức kinh ngạc nói: “Hai người biết nhau à?”
“Bây giờ ở trong đơn vị có ai không biết nữ binh này.”
Lưu Đức cười khan mấy tiếng: “Ha... ha ha... cũng đúng, dù sao cũng giao cho mọi người, giúp việc cho mọi người đấy.”
Lớp trưởng Trần quan sát Nhiếp Nhiên, gật đầu trả lời, “Được, dù sao lớp cấp dưỡng cũng rất thiếu người.”
Lưu Đức giao người an toàn đến tay lớp trưởng Trần xong, lại trò chuyện mấy câu rồi rời đi.
Trước khi đi anh ta còn dặn dò Nhiếp Nhiên một lần, hi vọng cô chăm sóc tốt cho mình ở lớp cấp dưỡng này.
Nhiếp Nhiên trả lời từng cái, sau đó nhìn anh ta rời khỏi phòng ăn.
“Tôi là lớp trưởng ở đây, sau này cứ gọi tôi là lớp trưởng Trần.” Còn một tiếng nữa là đến giờ cơm, lớp trưởng Trần không có thời gian nói chuyện với Nhiếp Nhiên, sau khi tự giới thiệu đơn giản về mình, anh ta lại chỉ nam binh bên cạnh, nói: “Đây là lớp phó của lớp chúng ta, sau này cô cứ gọi cậu ấy là lớp phó Vương. Cô có gì không biết thì tìm cậu ấy.”
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chào hỏi, “Lớp trưởng Trần, lớp phó Vương.”
“Còn những người khác, lúc nào tiếp xúc thì hãy nói. Bây giờ trong đơn vị toàn là tin đồn về cô, cô đừng đi ra ngoài, cứ ở trong bếp rửa bát đũa cọ sàn là được rồi.”
Lớp trưởng Trần vội vàng dặn dò rồi quay về tiếp tục mở bếp nấu ăn.
Lớp phó Vương ở bên cạnh thân thiện chỉ bát đũa trong bồn, Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó xắn tay áo lên, bắt đầu rửa bát.