Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-854
Chương 854 : Chương 854NHẤT ĐỊNH LÀ ANH TA TUNG TIN ĐỒN (3)
Lâm Hoài chưa bao giờ bị binh lính của mình gọi đích danh, lập tức cảm thấy không vui, sắc mặt lạnh lùng, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói thầy không xứng làm sĩ quan huấn luyện!” Dễ thấy Dương Thụ chẳng sợ chút nào, nghiến răng nhắc lại từng chữ, giọng còn hung dữ hơn vừa rồi.
Lâm Hoài giận đến nỗi bật cười, “Cậu nói xem, sao tôi lại không xứng?”
“Nhiếp Nhiên bị điều đến lớp cấp dưỡng rồi!”
Lâm Hoài ngẩn ra một chút rồi lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi, nói: “Vậy thì đã sao?”
Dáng vẻ bình tĩnh và thờ ơ của anh ta hoàn toàn chọc giận Dương Thụ, Dương Thụ lại tiến về phía trước một bước, gầm lên, “Cô ấy đến Quân khu 2 là muốn huấn luyện nỗ lực vào đơn vị đặc chủng một lần nữa, nhưng thầy lại làm chuyện này để đẩy cô ấy đến lớp cấp dưỡng, thầy đã hủy đi mơ ước của cô ấy!”
Lâm Hoài nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi làm chuyện gì?”
“Người quang minh chính đại không buôn chuyện ngồi lê đôi mách! Thầy mượn chức vị sĩ quan huấn luyện của mình xem trộm hồ sơ của người khác, tung chuyện cô ấy bị đuổi khỏi đội dự bị ra ngoài. Thầy dám nói chuyện này không phải là thầy làm không!”
Hai ngày trước hình như những lời đồn kia đang chậm rãi lắng xuống, ban đầu tưởng là thời gian làm tin đồn phai đi, nhưng sau đó lại không thấy Nhiếp Nhiên đâu nữa.
Tin đồn lắng xuống và thời gian Nhiếp Nhiên rời đi quá mức trùng hợp.
Đây là một âm mưu!
Có người cố ý muốn ép Nhiếp Nhiên đi!
Toàn bộ Quân khu 2, Nhiếp Nhiên chỉ từng đối chọi gay gắt với sĩ quan huấn luyện Lâm Hoài. Câu trả lời không phải đã rất rõ ràng rồi sao?
“Thầy biết giở thủ đoạn như vậy, làm sĩ quan huấn luyện làm gì, quá lãng phí tài năng rồi!” Dương Thụ xô vào vai Lâm Hoài rồi đi thẳng.
Mấy nam binh sau lưng thấy Dương Thụ xung đột với sĩ quan huấn luyện của mình như vậy đều lau mồ hôi trong lòng thay anh ta, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi sĩ quan huấn luyện Lâm, không phải Dương Thụ có ý đó đâu, chỉ là cậu ta tức giận nói linh tinh thôi.”
“Sĩ quan huấn luyện Lâm, chúng em đi bắt cậu ta đến xin lỗi thầy.”
Bọn họ cúi đầu xin lỗi Lâm Hoài xong, lại vội vàng đuổi theo Dương Thụ, hô lớn, “Dương Thụ, cậu đi đâu thế, cậu mau quay lại đây!”
Lâm Hoài nhìn bóng lưng bọn họ dần dần biến mất rồi nhìn bản kế hoạch diễn tập mình vừa thức suốt đêm để viết. Trong đó có mấy điểm then chốt gần như đều là ý tưởng của Nhiếp Nhiên.
Cô gái kia thật sự bị điều đến lớp cấp dưỡng rồi à?
Sư đoàn trưởng làm việc nhanh như vậy từ lúc nào thế?
“Nhiếp Nhiên đến lớp cấp dưỡng thật rồi à?” Lâm Hoài hỏi Lưu Đức ở bên cạnh.
Lưu Đức gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy đi từ hai ngày trước, sư đoàn trưởng đích thân ra lệnh, tôi đích thân đưa cô ấy qua.”
Lâm Hoài lại hỏi: “Là bởi vì lời đồn đó nên mới bị điều đi à?”
Lưu Đức lắc đầu, “Chuyện này thì tôi không rõ, sư đoàn trưởng chỉ bảo tôi đưa cô ấy đến bộ phận hậu cần thôi.”
Lâm Hoài đi đến phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng.
Lâm Hoài chưa bao giờ bị binh lính của mình gọi đích danh, lập tức cảm thấy không vui, sắc mặt lạnh lùng, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói thầy không xứng làm sĩ quan huấn luyện!” Dễ thấy Dương Thụ chẳng sợ chút nào, nghiến răng nhắc lại từng chữ, giọng còn hung dữ hơn vừa rồi.
Lâm Hoài giận đến nỗi bật cười, “Cậu nói xem, sao tôi lại không xứng?”
“Nhiếp Nhiên bị điều đến lớp cấp dưỡng rồi!”
Lâm Hoài ngẩn ra một chút rồi lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi, nói: “Vậy thì đã sao?”
Dáng vẻ bình tĩnh và thờ ơ của anh ta hoàn toàn chọc giận Dương Thụ, Dương Thụ lại tiến về phía trước một bước, gầm lên, “Cô ấy đến Quân khu 2 là muốn huấn luyện nỗ lực vào đơn vị đặc chủng một lần nữa, nhưng thầy lại làm chuyện này để đẩy cô ấy đến lớp cấp dưỡng, thầy đã hủy đi mơ ước của cô ấy!”
Lâm Hoài nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi làm chuyện gì?”
“Người quang minh chính đại không buôn chuyện ngồi lê đôi mách! Thầy mượn chức vị sĩ quan huấn luyện của mình xem trộm hồ sơ của người khác, tung chuyện cô ấy bị đuổi khỏi đội dự bị ra ngoài. Thầy dám nói chuyện này không phải là thầy làm không!”
Hai ngày trước hình như những lời đồn kia đang chậm rãi lắng xuống, ban đầu tưởng là thời gian làm tin đồn phai đi, nhưng sau đó lại không thấy Nhiếp Nhiên đâu nữa.
Tin đồn lắng xuống và thời gian Nhiếp Nhiên rời đi quá mức trùng hợp.
Đây là một âm mưu!
Có người cố ý muốn ép Nhiếp Nhiên đi!
Toàn bộ Quân khu 2, Nhiếp Nhiên chỉ từng đối chọi gay gắt với sĩ quan huấn luyện Lâm Hoài. Câu trả lời không phải đã rất rõ ràng rồi sao?
“Thầy biết giở thủ đoạn như vậy, làm sĩ quan huấn luyện làm gì, quá lãng phí tài năng rồi!” Dương Thụ xô vào vai Lâm Hoài rồi đi thẳng.
Mấy nam binh sau lưng thấy Dương Thụ xung đột với sĩ quan huấn luyện của mình như vậy đều lau mồ hôi trong lòng thay anh ta, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi sĩ quan huấn luyện Lâm, không phải Dương Thụ có ý đó đâu, chỉ là cậu ta tức giận nói linh tinh thôi.”
“Sĩ quan huấn luyện Lâm, chúng em đi bắt cậu ta đến xin lỗi thầy.”
Bọn họ cúi đầu xin lỗi Lâm Hoài xong, lại vội vàng đuổi theo Dương Thụ, hô lớn, “Dương Thụ, cậu đi đâu thế, cậu mau quay lại đây!”
Lâm Hoài nhìn bóng lưng bọn họ dần dần biến mất rồi nhìn bản kế hoạch diễn tập mình vừa thức suốt đêm để viết. Trong đó có mấy điểm then chốt gần như đều là ý tưởng của Nhiếp Nhiên.
Cô gái kia thật sự bị điều đến lớp cấp dưỡng rồi à?
Sư đoàn trưởng làm việc nhanh như vậy từ lúc nào thế?
“Nhiếp Nhiên đến lớp cấp dưỡng thật rồi à?” Lâm Hoài hỏi Lưu Đức ở bên cạnh.
Lưu Đức gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy đi từ hai ngày trước, sư đoàn trưởng đích thân ra lệnh, tôi đích thân đưa cô ấy qua.”
Lâm Hoài lại hỏi: “Là bởi vì lời đồn đó nên mới bị điều đi à?”
Lưu Đức lắc đầu, “Chuyện này thì tôi không rõ, sư đoàn trưởng chỉ bảo tôi đưa cô ấy đến bộ phận hậu cần thôi.”
Lâm Hoài đi đến phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng.
Bình luận facebook