Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-905
Chương 905 : Chương 905UẤT ỨC
Đến tận lúc có một giọng nói không có ý tốt vang lên, “Binh lính Nhiếp Nhiên chuyên lo việc bếp núc của Quân khu 2, đã lâu không gặp.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, là Trương Nhất Ngải thuộc lớp 1 của đội dự bị, cô nhướng mày, đúng là đã lâu không gặp.
Từ khi Trần Duyệt bị Nhiếp Nhiên đánh một trận, Trương Nhất Ngải cứ nhìn thấy cô là né tránh, đến mức sau này không thấy mặt cô ta nữa.
Không ngờ bây giờ dám đường hoàng chạy đến đây, lại còn bảy ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí nữa chứ.
“Đã lâu không gặp.” Nhiếp Nhiên không muốn nói chuyện với cô ta, cô trả lời ngắn gọn một câu rồi lại cúi đầu tiếp tục múc đồ ăn rồi đưa ra ngoài.
Sau khi Trương Nhất Ngải cầm lấy, Nhiếp Nhiên mới buông tay.
Nhưng không ngờ cô vừa mới thả tay, lập tức có âm thanh loảng xoảng do khay thức ăn rơi vỡ trên mặt đất vang lên.
Tiếng động chói tai đó làm phòng ăn trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Trương Nhất Ngải nhìn thấy cháo bắn đầy quần áo của mình thì lập tức nổi nóng, “Này! Cô làm gì thế! Cô có biết cầm khay cơm không đấy, đổ hết cháo vào người tôi rồi còn gì?”
Nhiếp Nhiên giật mình.
Vừa rồi rõ ràng cô ta đã nhận lấy nên cô mới thả tay ra.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trong mắt cô ta có một tia khiêu khích, cô hiểu ngay.
Rõ ràng là cô ta cố ý!
“Nói gì đi chứ, câm à, xin lỗi cũng không biết nói à!” Trương Nhất Ngải không chịu buông tha mà ép hỏi.
Ánh mắt của những binh lính trong phòng ăn tập trung vào hai người.
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng nhưng không nói câu nào. .
Lớp phó Vương thấy bầu không khí căng thẳng bèn vội vàng đi tới, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, để tôi lấy cho cô một phần khác.”
Sau đó, anh ta thúc giục Nhiếp Nhiên đang đứng bên cạnh: “Cô mau quét dọn đi.”
Nhiếp Nhiên không lên tiếng mà cầm chổi đi ra rồi khom người quét dọn sạch sẽ đống bừa bộn trên mặt đất.
Trương Nhất Ngải từ trên cao nhìn xuống Nhiếp Nhiên, lạnh lùng chế giễu, “Đêm qua ngủ không ngon hả? Nhìn đôi mắt thâm quầng như thế kia chắc phải lo sợ cả một đêm nhỉ? Yên tâm, không có viên đạn nào bắn vào cô đâu, cô không đáng lãng phí đạn của đội dự bị.”
Lớp phó Vương nhanh tay nhanh chân đang muốn bê bữa sáng ra cho cô ta, nghe được mấy lời này thì lập tức khó chịu.
Anh ta đặt mạnh chiếc đĩa lên mặt bàn, tức giận nói: “Cô nói chuyện kiểu gì vậy! Đội dự bị các người nổ súng đã là tối kỵ, còn dám đường hoàng nói ra mấy lời này, mấy người không biết ngượng à?”
Trương Nhất Ngải đang giật mình vì tiếng đập mạnh của lớp phó Vương, bây giờ lại còn bị anh ta răn dạy, thế là lập tức bất mãn cãi lại, “Tôi có nói sai đâu, là do cô ta không ngủ được nên mới đổ thức ăn lên quần áo tôi!”
Cô ta lại khinh thường liếc mắt nhìn Nhiếp Nhiên đang quét rác rồi cười lạnh, nói tiếp: “Không biết bắn súng đã đành, ngay cả đưa cơm cũng không làm được, đúng là lãng phí lương thực của quân đội!”
Chổi quét rác trong tay Nhiếp Nhiên bỗng chậm lại.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng khiến người ta thấy khó thở.
Tất cả những người ở đây đều nhìn chăm chú vào Nhiếp Nhiên, chờ đợi phản ứng của cô.
Đến cả mấy người Hà Giai Ngọc cũng ngồi ngay ngắn và nhìn Nhiếp Nhiên, hi vọng cô có thể giống như lúc trước đánh một quyền cho Trương Nhất Ngải ngã quay ra đất.
Nhưng mà Nhiếp Nhiên không hề có phản ứng gì, cô hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục cầm cây chổi quét sàn.
Nếu như không phải vừa rồi cô hơi dừng lại thì có lẽ tất cả mọi người sẽ đều cho rằng Nhiếp Nhiên không hề nghe thấy gì.
Đến tận lúc có một giọng nói không có ý tốt vang lên, “Binh lính Nhiếp Nhiên chuyên lo việc bếp núc của Quân khu 2, đã lâu không gặp.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, là Trương Nhất Ngải thuộc lớp 1 của đội dự bị, cô nhướng mày, đúng là đã lâu không gặp.
Từ khi Trần Duyệt bị Nhiếp Nhiên đánh một trận, Trương Nhất Ngải cứ nhìn thấy cô là né tránh, đến mức sau này không thấy mặt cô ta nữa.
Không ngờ bây giờ dám đường hoàng chạy đến đây, lại còn bảy ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí nữa chứ.
“Đã lâu không gặp.” Nhiếp Nhiên không muốn nói chuyện với cô ta, cô trả lời ngắn gọn một câu rồi lại cúi đầu tiếp tục múc đồ ăn rồi đưa ra ngoài.
Sau khi Trương Nhất Ngải cầm lấy, Nhiếp Nhiên mới buông tay.
Nhưng không ngờ cô vừa mới thả tay, lập tức có âm thanh loảng xoảng do khay thức ăn rơi vỡ trên mặt đất vang lên.
Tiếng động chói tai đó làm phòng ăn trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Trương Nhất Ngải nhìn thấy cháo bắn đầy quần áo của mình thì lập tức nổi nóng, “Này! Cô làm gì thế! Cô có biết cầm khay cơm không đấy, đổ hết cháo vào người tôi rồi còn gì?”
Nhiếp Nhiên giật mình.
Vừa rồi rõ ràng cô ta đã nhận lấy nên cô mới thả tay ra.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trong mắt cô ta có một tia khiêu khích, cô hiểu ngay.
Rõ ràng là cô ta cố ý!
“Nói gì đi chứ, câm à, xin lỗi cũng không biết nói à!” Trương Nhất Ngải không chịu buông tha mà ép hỏi.
Ánh mắt của những binh lính trong phòng ăn tập trung vào hai người.
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng nhưng không nói câu nào. .
Lớp phó Vương thấy bầu không khí căng thẳng bèn vội vàng đi tới, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, để tôi lấy cho cô một phần khác.”
Sau đó, anh ta thúc giục Nhiếp Nhiên đang đứng bên cạnh: “Cô mau quét dọn đi.”
Nhiếp Nhiên không lên tiếng mà cầm chổi đi ra rồi khom người quét dọn sạch sẽ đống bừa bộn trên mặt đất.
Trương Nhất Ngải từ trên cao nhìn xuống Nhiếp Nhiên, lạnh lùng chế giễu, “Đêm qua ngủ không ngon hả? Nhìn đôi mắt thâm quầng như thế kia chắc phải lo sợ cả một đêm nhỉ? Yên tâm, không có viên đạn nào bắn vào cô đâu, cô không đáng lãng phí đạn của đội dự bị.”
Lớp phó Vương nhanh tay nhanh chân đang muốn bê bữa sáng ra cho cô ta, nghe được mấy lời này thì lập tức khó chịu.
Anh ta đặt mạnh chiếc đĩa lên mặt bàn, tức giận nói: “Cô nói chuyện kiểu gì vậy! Đội dự bị các người nổ súng đã là tối kỵ, còn dám đường hoàng nói ra mấy lời này, mấy người không biết ngượng à?”
Trương Nhất Ngải đang giật mình vì tiếng đập mạnh của lớp phó Vương, bây giờ lại còn bị anh ta răn dạy, thế là lập tức bất mãn cãi lại, “Tôi có nói sai đâu, là do cô ta không ngủ được nên mới đổ thức ăn lên quần áo tôi!”
Cô ta lại khinh thường liếc mắt nhìn Nhiếp Nhiên đang quét rác rồi cười lạnh, nói tiếp: “Không biết bắn súng đã đành, ngay cả đưa cơm cũng không làm được, đúng là lãng phí lương thực của quân đội!”
Chổi quét rác trong tay Nhiếp Nhiên bỗng chậm lại.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng khiến người ta thấy khó thở.
Tất cả những người ở đây đều nhìn chăm chú vào Nhiếp Nhiên, chờ đợi phản ứng của cô.
Đến cả mấy người Hà Giai Ngọc cũng ngồi ngay ngắn và nhìn Nhiếp Nhiên, hi vọng cô có thể giống như lúc trước đánh một quyền cho Trương Nhất Ngải ngã quay ra đất.
Nhưng mà Nhiếp Nhiên không hề có phản ứng gì, cô hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục cầm cây chổi quét sàn.
Nếu như không phải vừa rồi cô hơi dừng lại thì có lẽ tất cả mọi người sẽ đều cho rằng Nhiếp Nhiên không hề nghe thấy gì.
Bình luận facebook