Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-942
Chương 942 : Chương 942
NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (3)
“Không ai được tự tiện hành động!” Lâm Hoài thấy không ai chú ý đến mình, vì vậy lập tức lạnh giọng ra lệnh với bọn họ. “Đặc biệt là cô, tôi tuyệt đối không đồng ý để cô hành động đơn độc! Đây là mệnh lệnh!” Lâm Hoài chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cười khẩy, “Ra khỏi căn cứ rồi, anh cảm thấy anh vẫn có thể quản được tôi à?”
Sắc mặt vốn đã xanh mét của Lâm Hoài lập tức đen sì, anh ta nghiến răng gằn từng chữ: “Nhiếp Nhiên, cô tưởng rằng vừa rồi ở đây nói nhiều như vậy thì thật sự có thể chỉ huy tôi à? Tôi là sĩ quan huấn luyện của cô, cô không phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, tôi có quyền tạm giam cô ở trên thuyền!”
“Tôi không có hứng chỉ huy anh, nhưng cũng xin anh đừng đến chỉ huy tôi. Dĩ nhiên...” Nhiếp Nhiên lạnh lùng cong khóe miệng lên, “Chỉ cần anh có bản lĩnh giam tôi lại, anh có thể thử xem.”
Vừa dứt lời, cô lắc người một cái, nhanh chóng lướt qua trước mặt Dương Thụ.
Dương Thụ thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Anh ta kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên đã đi xa, hoàn toàn ngẩn ra.
Đây... đây chính là thực lực thật sự của đơn vị dự bị à?
“Làm gì mà ngẩn ra thế, mau bắt cô ta lại!” Lâm Hoài nhanh chóng hoàn hồn lại, ra lệnh với đám người Dương Thụ.
Lúc này đám người kia mới tỉnh táo lại, đuổi theo cô.
“Chị Nhiên, chờ em với!”
“Tiểu Nhiên Tử tôi đi cùng cô!”
Mấy người lớp 6 cũng vội vàng đi ra ngoài cùng.
Lâm Hoài đứng ở đó nghe được lời bọn họ mà nghiến răng ken két.
Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà!
Anh ta tức giận đi theo đám binh lính kia cùng đến boong thuyền, thấy Nhiếp Nhiên nhảy từ trên boong thuyền xuống biển. “Ùm...”, tiếng nước vang lên, nước bắn khắp nơi.
Đám binh lính vừa mới đến boong thuyền, còn chưa kịp bắt lấy tay áo cô đã hoàn toàn ngẩn ra tại chỗ.
Nhảy... nhảy xuống rồi?
Trời ơi, lại trực tiếp nhảy xuống như vậy!
Thế này... thế này đúng là quá điên cuồng rồi!
Lâm Hoài cố hết sức nhìn xuống dưới. Chỉ một lát sau, bóng người mặc đồ rằn ri nổi lên, lúc nhìn thấy rõ là Nhiếp Nhiên, anh ta tức giận gào lên với cô: “Cô điên rồi à! Cô có biết làm như vậy rất nguy hiểm không, cô mau lên đây cho tôi!” Nói xong, anh ta dặn dò mấy người lính bên cạnh: “Mau, mau mở cửa thuyền ra, cứu người lên đây!”
NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (3)
“Không ai được tự tiện hành động!” Lâm Hoài thấy không ai chú ý đến mình, vì vậy lập tức lạnh giọng ra lệnh với bọn họ. “Đặc biệt là cô, tôi tuyệt đối không đồng ý để cô hành động đơn độc! Đây là mệnh lệnh!” Lâm Hoài chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cười khẩy, “Ra khỏi căn cứ rồi, anh cảm thấy anh vẫn có thể quản được tôi à?”
Sắc mặt vốn đã xanh mét của Lâm Hoài lập tức đen sì, anh ta nghiến răng gằn từng chữ: “Nhiếp Nhiên, cô tưởng rằng vừa rồi ở đây nói nhiều như vậy thì thật sự có thể chỉ huy tôi à? Tôi là sĩ quan huấn luyện của cô, cô không phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, tôi có quyền tạm giam cô ở trên thuyền!”
“Tôi không có hứng chỉ huy anh, nhưng cũng xin anh đừng đến chỉ huy tôi. Dĩ nhiên...” Nhiếp Nhiên lạnh lùng cong khóe miệng lên, “Chỉ cần anh có bản lĩnh giam tôi lại, anh có thể thử xem.”
Vừa dứt lời, cô lắc người một cái, nhanh chóng lướt qua trước mặt Dương Thụ.
Dương Thụ thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Anh ta kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên đã đi xa, hoàn toàn ngẩn ra.
Đây... đây chính là thực lực thật sự của đơn vị dự bị à?
“Làm gì mà ngẩn ra thế, mau bắt cô ta lại!” Lâm Hoài nhanh chóng hoàn hồn lại, ra lệnh với đám người Dương Thụ.
Lúc này đám người kia mới tỉnh táo lại, đuổi theo cô.
“Chị Nhiên, chờ em với!”
“Tiểu Nhiên Tử tôi đi cùng cô!”
Mấy người lớp 6 cũng vội vàng đi ra ngoài cùng.
Lâm Hoài đứng ở đó nghe được lời bọn họ mà nghiến răng ken két.
Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà!
Anh ta tức giận đi theo đám binh lính kia cùng đến boong thuyền, thấy Nhiếp Nhiên nhảy từ trên boong thuyền xuống biển. “Ùm...”, tiếng nước vang lên, nước bắn khắp nơi.
Đám binh lính vừa mới đến boong thuyền, còn chưa kịp bắt lấy tay áo cô đã hoàn toàn ngẩn ra tại chỗ.
Nhảy... nhảy xuống rồi?
Trời ơi, lại trực tiếp nhảy xuống như vậy!
Thế này... thế này đúng là quá điên cuồng rồi!
Lâm Hoài cố hết sức nhìn xuống dưới. Chỉ một lát sau, bóng người mặc đồ rằn ri nổi lên, lúc nhìn thấy rõ là Nhiếp Nhiên, anh ta tức giận gào lên với cô: “Cô điên rồi à! Cô có biết làm như vậy rất nguy hiểm không, cô mau lên đây cho tôi!” Nói xong, anh ta dặn dò mấy người lính bên cạnh: “Mau, mau mở cửa thuyền ra, cứu người lên đây!”
Bình luận facebook