Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1817
Chương 1817:
“Mấy năm nay biết tao khổ cực lắm không, tao vừa ân nhân khắc chê ham muốn nuôi cô ấy, còn vừa phải cắt đứt đám hoa đào nát vụn bên người cô, đến tột cùng muốn tao làm như thế nào mới có thể khiến chúng mày mới không nhung nhớ cô ấy?”
Nói rồi Cố Dạ Cần đứng lên, anh băng lãnh vừa đáng thương nhìn Sử tổng: “Mày chớ nên đụng đến cô ấy, kỳ thực, chính tao cũng không biết tao sẽ làm ra chuyện gì.”
Tay chân Sử tổng lạnh băng, cả người như bị đẩy tới vực sâu, mà Có Dạ Cần chính là ma vương đến từ địa ngục: “Cậu… cậu muốn làm cái gì?”
“Có… Cố Dạ Cần, tôi nói cho cậu biết, tôi và ông cậu có giao tình rất tốt, nếu như cậu dám động một sợi tóc của tôi, chuyện này sẽ không đê yên đâu, tôi căn bản cũng không đụng đến Diệp Linh, cậu đừng vì một người phụ nữ mà làm hỏng hòa khí hai nhà, cũng làm hỏng chính cậu!”
Cố Dạ Cần nhìn Sử tổng, nghiêng đầu, cả người hiện ra vài phần cố chấp bệnh hoạn: “Nhưng, mày làm bản đồ của cô ấy, cho nên, thứ đồ xấu xí trên người mày vẫn nên phế đi thì hơn.”
Nói rồi Cố Dạ Cần nhắc chân, chậm rãi dùng sức đạp lên mệnh căn của Sử tổng.
ÁI Sử tổng thê lương kêu thảm, gần như vang vọng khắp tòa khách sạn lớn sáu Sao này.
Thư ký riêng của Cố Dạ Cẩn cũng không trở về công ty, anh ta đã dự cảm có chuyện không tốt xảy ra rồi, trên thế giới này, người duy nhât có thê đê cho chủ tịch mắt khống chế chính là Diệp Linh.
Chủ tịch vào phòng Sử tổng, nên anh ta vẫn canh giữ ở bên ngoài.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương của Sử tổng, thư ký riêng giật mình, dự cảm không lành đã linh nghiệm, anh ta đẩy cửa đi vào.
Cả phòng đầy máu.
Thư ký riêng chao đảo tại chỗ, anh ta cũng từ trước tới nay chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, Sử tổng đã ngồi phịch trên thảm, tảng máu lớn tràn ra, ở trên thảm trải sàn đã chảy thành một dòng suối nhỏ.
Cô Dạ Cân tự mình phê đi Sử tông!
Toàn bộ bầu không khí yên tĩnh vài giây, sau đó bảo vệ của Sử tổng và nhân viên an ninh khách sạn toàn bộ vọt vào: “Trời ạ, mau gọi điện thoại báo cảnh sát! Mau chóng gọi xe cứu thương!”
Cố Dạ Cần tự tay đả thương người, rất nhanh cảnh sát đã tới rồi, muốn mang anh về điều tra.
Sử tổng sắp bị đặt lên rồi xe cứu thương, lão đã đau đến hấp hối, sắp hôn mê, song lão gắng gượng một hơi thở, thống hận nhìn Cố Dạ Cần: “Cố Dạ Cần, chuyện này không để yên, tao sẽ kiện mày, tao sẽ để mày ngôi tù!”
“Không biêt chủ tịch Cô Dạ Cân của tập đoàn Cố thị dính vào máy loại kiện tụng như này sẽ có hậu quả gì, tao đoán chừng ngày mai cổ phiếu của Cố thị sẽ đại diệt, liên tục rớt giá, đến lúc đó giá trị thị trường của Cố thị này chỉ trong một đêm bay mắt máy trăm triệu, nhóm đại cổ đông sẽ vấn trách, công ty rung chuyển, tao xem mày làm thế nào để xoay sở?”
“Cố Dạ Cần, mày đúng là phát điên vì một người phụ nữ rồi!”
Giọng nói hùng hùng hỗ hổ của Sử tổng càng lúc càng xa.
Cố Dạ Cẩn đứng yên không nhúc nhích, từ đầu đến cuối anh ngay cả mi tâm cũng không có động một cái, vẻ mặt đạm mạc lạnh lùng.
“Cố tiên sinh, mời đi theo chúng tôi Cảnh sát nói.
Cố Dạ Cẩn khẽ ngắng đầu: “Cho tôi một phút, tôi nói một câu.”
Nói cái gì?
Thư ký riêng chỉ thấy Cố Dạ Cần chạy đi, đi tới trước cửa phòng tắm, anh giơ ngón tay tay rõ ràng khớp xương ở trên ván cửa đánh ra nhịp điệu có lực: “Linh Linh.”
Thì ra anh muốn nói với Diệp Linh.
Bên trong đã không có tiếng động.
Cửa phòng tắm đóng chặt kia từ đầu đên cuôi vân chưa mở ra.
“Mấy năm nay biết tao khổ cực lắm không, tao vừa ân nhân khắc chê ham muốn nuôi cô ấy, còn vừa phải cắt đứt đám hoa đào nát vụn bên người cô, đến tột cùng muốn tao làm như thế nào mới có thể khiến chúng mày mới không nhung nhớ cô ấy?”
Nói rồi Cố Dạ Cần đứng lên, anh băng lãnh vừa đáng thương nhìn Sử tổng: “Mày chớ nên đụng đến cô ấy, kỳ thực, chính tao cũng không biết tao sẽ làm ra chuyện gì.”
Tay chân Sử tổng lạnh băng, cả người như bị đẩy tới vực sâu, mà Có Dạ Cần chính là ma vương đến từ địa ngục: “Cậu… cậu muốn làm cái gì?”
“Có… Cố Dạ Cần, tôi nói cho cậu biết, tôi và ông cậu có giao tình rất tốt, nếu như cậu dám động một sợi tóc của tôi, chuyện này sẽ không đê yên đâu, tôi căn bản cũng không đụng đến Diệp Linh, cậu đừng vì một người phụ nữ mà làm hỏng hòa khí hai nhà, cũng làm hỏng chính cậu!”
Cố Dạ Cần nhìn Sử tổng, nghiêng đầu, cả người hiện ra vài phần cố chấp bệnh hoạn: “Nhưng, mày làm bản đồ của cô ấy, cho nên, thứ đồ xấu xí trên người mày vẫn nên phế đi thì hơn.”
Nói rồi Cố Dạ Cần nhắc chân, chậm rãi dùng sức đạp lên mệnh căn của Sử tổng.
ÁI Sử tổng thê lương kêu thảm, gần như vang vọng khắp tòa khách sạn lớn sáu Sao này.
Thư ký riêng của Cố Dạ Cẩn cũng không trở về công ty, anh ta đã dự cảm có chuyện không tốt xảy ra rồi, trên thế giới này, người duy nhât có thê đê cho chủ tịch mắt khống chế chính là Diệp Linh.
Chủ tịch vào phòng Sử tổng, nên anh ta vẫn canh giữ ở bên ngoài.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương của Sử tổng, thư ký riêng giật mình, dự cảm không lành đã linh nghiệm, anh ta đẩy cửa đi vào.
Cả phòng đầy máu.
Thư ký riêng chao đảo tại chỗ, anh ta cũng từ trước tới nay chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, Sử tổng đã ngồi phịch trên thảm, tảng máu lớn tràn ra, ở trên thảm trải sàn đã chảy thành một dòng suối nhỏ.
Cô Dạ Cân tự mình phê đi Sử tông!
Toàn bộ bầu không khí yên tĩnh vài giây, sau đó bảo vệ của Sử tổng và nhân viên an ninh khách sạn toàn bộ vọt vào: “Trời ạ, mau gọi điện thoại báo cảnh sát! Mau chóng gọi xe cứu thương!”
Cố Dạ Cần tự tay đả thương người, rất nhanh cảnh sát đã tới rồi, muốn mang anh về điều tra.
Sử tổng sắp bị đặt lên rồi xe cứu thương, lão đã đau đến hấp hối, sắp hôn mê, song lão gắng gượng một hơi thở, thống hận nhìn Cố Dạ Cần: “Cố Dạ Cần, chuyện này không để yên, tao sẽ kiện mày, tao sẽ để mày ngôi tù!”
“Không biêt chủ tịch Cô Dạ Cân của tập đoàn Cố thị dính vào máy loại kiện tụng như này sẽ có hậu quả gì, tao đoán chừng ngày mai cổ phiếu của Cố thị sẽ đại diệt, liên tục rớt giá, đến lúc đó giá trị thị trường của Cố thị này chỉ trong một đêm bay mắt máy trăm triệu, nhóm đại cổ đông sẽ vấn trách, công ty rung chuyển, tao xem mày làm thế nào để xoay sở?”
“Cố Dạ Cần, mày đúng là phát điên vì một người phụ nữ rồi!”
Giọng nói hùng hùng hỗ hổ của Sử tổng càng lúc càng xa.
Cố Dạ Cẩn đứng yên không nhúc nhích, từ đầu đến cuối anh ngay cả mi tâm cũng không có động một cái, vẻ mặt đạm mạc lạnh lùng.
“Cố tiên sinh, mời đi theo chúng tôi Cảnh sát nói.
Cố Dạ Cẩn khẽ ngắng đầu: “Cho tôi một phút, tôi nói một câu.”
Nói cái gì?
Thư ký riêng chỉ thấy Cố Dạ Cần chạy đi, đi tới trước cửa phòng tắm, anh giơ ngón tay tay rõ ràng khớp xương ở trên ván cửa đánh ra nhịp điệu có lực: “Linh Linh.”
Thì ra anh muốn nói với Diệp Linh.
Bên trong đã không có tiếng động.
Cửa phòng tắm đóng chặt kia từ đầu đên cuôi vân chưa mở ra.
Bình luận facebook