Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1862
Chương 1862:
Diệp Linh rên một tiêng, cô hờn dôi liêc anh: “Cố tổng, anh làm em đau.”
Cố Dạ Cần nhanh chóng buông tay.
Cổ họng khô khốc, anh mắấp máy đôi môi mỏng, chỉ phát ra âm thanh: “Linh Linh, anh…”
“Cố tổng, nói xin lỗi không cần thiết nữa đâu, thời điểm em gian nan nhất, anh không đi tìm em, đã vắng mặt, vậy sau này cũng không cần nói nữa.” Nói xong, Diệp Linh xoay người vào phòng tắm.
Cố Dạ Cẩn lái xe ở trên đường, đến công ty.
Anh vôn đang ở trong công ty họp, mẹ gọi điện thoại cho anh, gọi anh về Cố gia đại trạch ăn tối, anh chẳng thèm nghĩ liền cự tuyệt, muốn cúp điện thoại, thế nhưng mẹ nói Diệp Linh đã đến.
Anh liền bỏ lại công việc trong tay chạy đến Cố gia đại trạch, một đường anh lái xe cực nhanh, bởi vì anh sợ cô bị bắt nạt.
Cô không thể mang thai, trước đó anh cũng không biết, anh cũng chưa nghĩ tới sẽ sinh con với cô.
Đoạn đường này anh và cô đi gập ghềnh, hai người mới vừa ở cùng nhau, còn chưa hưởng thụ được khoảng thời gian ngọt ngào nào, anh không hy vọng bât luận bên thứ ba nào tới quây rây, bao gồm cả con cái.
Cô là anh nuôi lớn, nói em gái cũng được, nói con gái cũng có thể, trong mắt anh cô chỉ mới bao lớn, quen nuông chiều rồi, sao có thể để cô sinh con?
Anh cũng chưa nghĩ tới cưới cô, cô là con gái Diệp gia, anh không có khả năng cho cô hôn nhân và danh phận, đây là điểm mấu chốt, không thể lui nữa rồi.
Về năm cô 18 tuổi kia đi xa, anh quả thật không đi tìm cô.
Anh che chở cô đã rất nhiều năm, lần đầu tiên chân chính vắng mặt trong cuộc sống của cô.
Kỳ thực, không phải là không muôn đi tìm cô, đã từng vô số lần bắt đầu sinh ra ý nghĩ đi tìm cô, nhưng dưới chân nặng ngàn cân, không dám.
Là thật sự không dám.
Không dám để người đi tìm hiểu tin tức của cô, không dám lại nghe nói đến tên cô.
Sau đó anh đi tìm Hoa tỷ, là Hoa tỷ mang cô về.
Đoạn thời gian cô đi đó đối với anh rất trống rỗng, anh cũng không biết cô đã từng xảy ra chuyện gì.
Cố Dạ Cần chậm rãi ngừng xe lại, nơi phô xá kẻ đên người đi, bóng đèn đường buổi tối xuyên thấu qua cửa sổ xe đổ xuống trên ngũ quan tuấn mỹ như ngọc, anh đột nhiên ngừng lại, rút ra một điều thuốc, lặng lặng châm lửa.
Giữa làn khói mù mịt, anh gắt gao chau mày kiếm, áy náy ư…
Mặc kệ Diệp gia có nhiều tội nghiệt, nhưng cô suy cho cùng chỉ là đứa bé vô tội, là anh tự tay đầy cô tới trong vực sâu.
Ngày qua ngày, tàn phá cùng khát vọng trong lòng anh cũng không còn cách nào ngăn chặn, cho nên anh lấy danh nghĩa hận, chiếm đoạt cô.
Kể từ ngày đó anh cũng hiểu sâu sắc, anh cuối cùng đã vứt bỏ cô gái kia, cô gái mà cả mắt đêu là anh kia.
Chùn bước, bởi vì một người, mà đâm lòng sợ cả một tòa thành.
Anh thực sự không dám.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại tói.
Cố Dạ Cần ấn phím nhận, giọng của thư ký riêng truyền tới: “Alo, chủ tịch, Phạm lão đã đến, ngài khi nào mới về?”
Cố Dạ Cần dập tắt nửa điếu thuốc: “Tôi đến ngay.”
Diệp Linh rên một tiêng, cô hờn dôi liêc anh: “Cố tổng, anh làm em đau.”
Cố Dạ Cần nhanh chóng buông tay.
Cổ họng khô khốc, anh mắấp máy đôi môi mỏng, chỉ phát ra âm thanh: “Linh Linh, anh…”
“Cố tổng, nói xin lỗi không cần thiết nữa đâu, thời điểm em gian nan nhất, anh không đi tìm em, đã vắng mặt, vậy sau này cũng không cần nói nữa.” Nói xong, Diệp Linh xoay người vào phòng tắm.
Cố Dạ Cẩn lái xe ở trên đường, đến công ty.
Anh vôn đang ở trong công ty họp, mẹ gọi điện thoại cho anh, gọi anh về Cố gia đại trạch ăn tối, anh chẳng thèm nghĩ liền cự tuyệt, muốn cúp điện thoại, thế nhưng mẹ nói Diệp Linh đã đến.
Anh liền bỏ lại công việc trong tay chạy đến Cố gia đại trạch, một đường anh lái xe cực nhanh, bởi vì anh sợ cô bị bắt nạt.
Cô không thể mang thai, trước đó anh cũng không biết, anh cũng chưa nghĩ tới sẽ sinh con với cô.
Đoạn đường này anh và cô đi gập ghềnh, hai người mới vừa ở cùng nhau, còn chưa hưởng thụ được khoảng thời gian ngọt ngào nào, anh không hy vọng bât luận bên thứ ba nào tới quây rây, bao gồm cả con cái.
Cô là anh nuôi lớn, nói em gái cũng được, nói con gái cũng có thể, trong mắt anh cô chỉ mới bao lớn, quen nuông chiều rồi, sao có thể để cô sinh con?
Anh cũng chưa nghĩ tới cưới cô, cô là con gái Diệp gia, anh không có khả năng cho cô hôn nhân và danh phận, đây là điểm mấu chốt, không thể lui nữa rồi.
Về năm cô 18 tuổi kia đi xa, anh quả thật không đi tìm cô.
Anh che chở cô đã rất nhiều năm, lần đầu tiên chân chính vắng mặt trong cuộc sống của cô.
Kỳ thực, không phải là không muôn đi tìm cô, đã từng vô số lần bắt đầu sinh ra ý nghĩ đi tìm cô, nhưng dưới chân nặng ngàn cân, không dám.
Là thật sự không dám.
Không dám để người đi tìm hiểu tin tức của cô, không dám lại nghe nói đến tên cô.
Sau đó anh đi tìm Hoa tỷ, là Hoa tỷ mang cô về.
Đoạn thời gian cô đi đó đối với anh rất trống rỗng, anh cũng không biết cô đã từng xảy ra chuyện gì.
Cố Dạ Cần chậm rãi ngừng xe lại, nơi phô xá kẻ đên người đi, bóng đèn đường buổi tối xuyên thấu qua cửa sổ xe đổ xuống trên ngũ quan tuấn mỹ như ngọc, anh đột nhiên ngừng lại, rút ra một điều thuốc, lặng lặng châm lửa.
Giữa làn khói mù mịt, anh gắt gao chau mày kiếm, áy náy ư…
Mặc kệ Diệp gia có nhiều tội nghiệt, nhưng cô suy cho cùng chỉ là đứa bé vô tội, là anh tự tay đầy cô tới trong vực sâu.
Ngày qua ngày, tàn phá cùng khát vọng trong lòng anh cũng không còn cách nào ngăn chặn, cho nên anh lấy danh nghĩa hận, chiếm đoạt cô.
Kể từ ngày đó anh cũng hiểu sâu sắc, anh cuối cùng đã vứt bỏ cô gái kia, cô gái mà cả mắt đêu là anh kia.
Chùn bước, bởi vì một người, mà đâm lòng sợ cả một tòa thành.
Anh thực sự không dám.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại tói.
Cố Dạ Cần ấn phím nhận, giọng của thư ký riêng truyền tới: “Alo, chủ tịch, Phạm lão đã đến, ngài khi nào mới về?”
Cố Dạ Cần dập tắt nửa điếu thuốc: “Tôi đến ngay.”
Bình luận facebook