• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (98 Viewers)

  • Chương 1944-1946

CHương 1944:



Đừng gạt ta em nữa, đừng lại để cho em thất vọng nữa, có được không?



Cô chỉ còn anh trai…



Nếu như không còn anh trai, cô cũng không biết tiếp theo cô sẽ làm ra thứ gì.



Diệp Linh dừng bước, cô nhìn bệnh nhân cắm đầy ống kim trên giường bệnh, mặt mũi của anh đều bị bao lại, thấy không rõ.



Diệp Linh chậm rãi giơ tay lên, mở tắm vải trăng trên mặt bệnh nhân.



Cô thấy rõ ràng.



Một khuôn mặt không gì sánh được xa lạ nhảy vào tầm mắt của cô.



Không phải anh trai.



Ah, thì ra thật sự không phải là anh trai của côi Đó là anh trai cô yêu nhất, cho dù anh trai đổi mặt, hóa thành tro, cô có thể liếc mắt nhận ra anh trai, người này không phải anh trai cô!



Có Dạ Cẩn.



Cố Dạ Cần đúng là vẫn còn lừa cô!



Diệp Linh run rây hàng mi, cô cảm giác hai mắt mình nóng hỗi, giống như bị hỏa cầu đốt cháy, trong mắt dâng tràn đầy, nhưng lại chẳng có gì rơi xuống.



Cô nên khóc.



Thế nhưng, cô khóc không được.



Diệp Linh không biết mình làm sao rời bệnh viện, cô gọi một chiếc xe taxi, chết lặng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, đầu tựa vào cửa số, thất thần trống rỗng nhìn phong cảnh thành phố này lướt qua cực nhanh, cả người thất hồn lạc phách.



Lúc này điện thoại di động lại vang lên, có tin nhãn.



Là Cố lão gia tử gửi tới.



Diệp Linh mở ra, Cố lão gia tử — Diệp Linh, cô đến tột cùng nghĩ cái gì, anh trai cô Diệp Minh đã sớm chết rồi, chết ở một trong một vụ nổ, hài cốt đã không còn.



— fa đã từng đi qua hiện trường, hiện trường rất nhiều máu, đều là máu của anh trai cô, ah đúng rồi, ta còn chứng kiến một vật, là búp bê rơi trong vũng máu.



Cố lão gia tử gửi tới một tắm hình, là con búp bê Diệp Linh thích nhất kia.



Song búp bê đã dính bụi bẩn, còn có rất nhiều máu, thất lạc rơi trên mặt đất.



Bô mẹ bị tai nạn mà chêt, anh trai bí mật về nước, mang đến búp bê cô thích nhất.



Diệp Linh chậm rãi co hai gối, vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào trongđầu gối, cô cái gì cũng không có, thế giới của cô, vào thời khắc này ầm ầm đổ nát.



Xe taxi dừng ở bên ngoài biệt thự, Diệp Linh xuống xe, cô cảm thấy rất lạnh, dường như có giọt mưa lạnh như băng rơi xuống người cô.



Diệp Linh ngắng đầu, chẳng biết từ lúc nào, trời đã đổ cơn mưa.



Mưa rất lớn, đánh vào người vừa lạnh vừa đau, chỉ chốc lát sau đã xối ướt quần áo của cô.



Cô thất thần vươn tay, đi đón giọt mưa.



Lúc này đột nhiên có một bàn tay vươn qua, kéo lại bàn tay nhỏ bé của cô, bên tai truyền đến tiếng thở hồn hễn: “Diệp Linh, em đang làm cái gì, mấy tuổi rồi hả, gặp mưa chơi rất vui à?”
Chương 1945:



Diệp Linh ngâng đâu, Cô Dạ Cân đi ra.



Anh bung cây dù đen, hiện tại dù đen đặt trên đỉnh đầu cô, anh níu lại tay cô kéo cô qua đây, trong mi tâm tuấn mỹ dâng lên một tầng sương không vui: “Mau vào đi, đừng chọc anh giận.”



Diệp Linh sửng sốt vài giây: “Nhưng, tôi còn chưa trả tiền xe, tôi quên mang tiền FOI.



Diệp Linh vỗ vỗ cái túi rỗng tuếch của mình.



Cố Dạ Cần tức đến bật cười, anh thay cô trả tiền xe.



Chờ anh quay đầu, người bên cạnh đã không thây, Diệp Linh rời khỏi chiêc dù đen của anh, một mình đi trong cơn mưa to như thác giữa trời đêm, bước chân chậm rãi từng đi tới biệt thự.



Cố Dạ Cần cứng đờ, môi mỏng đã mím thành một đường vòng cung.



Trong biệt thự.



Diệp Linh vào phòng ngủ đã đi tắm nước nóng, Cố Dạ Gần không hiểu sao có chút bất an cùng phiền não, gần đây loại tâm trạng này luôn quanh quần anh.



Cố Dạ Cần lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ bệnh viện: “Ngày hôm nay vợ tôi ở trong bệnh viện có cử động gì khác thường không?”



“Không có, Cố tổng, Cố thái thái ngày hôm nay ở bệnh viện tất cả như thường.”



“Đã biết.”



Cố Dạ Cần cúp điện thoại, lúc này trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Diệp Linh xuống lầu.



Diệp Linh đã tắm xong, mặc trên người một chiếc áo len, suối tóc dài lười biếng tán lạc, sắc mặt cô cùng bình thường không khác gì thường ngày, chỉ là tái nhợt đi một ít.



Cố Dạ Cần đi tới, cầm tay cô: “Sao tay lại lạnh như thế, có phải đã mắc mưa bị cảm rồi không, anh đi pha chút thuốc cảm cho em uông.”



Diệp Linh ngước mắt nhìn anh một cái: “Cố tổng, anh có phát hiện anh trở nên dài dòng rồi không?”



Cố Dạ Cần bóp khuôn mặt nhỏ cô một chút, sau đó vào phòng khách đi pha thuốc.



Diệp Linh nhìn bóng lưng anh vì cô mà bận rộn, trong con ngươi không có chút nhiệt độ nào, cô xoay người, tự rót cho mình một ly nước.



Lúc này trong phòng bếp cũng có giọng nói truyền tới, là người làm nữ và Tiểu Lan.



Người làm nữ hốt hoảng nói: “Tiểu Lan, cô nấu canh cho thêm cái gì đấy, nếu như bị tiên sinh biêt, hậu quả sẽ rât nghiêm trọng.”



Tiểu Lan gan lớn nói: “Đây là ý của phu nhân, bồi bổ thân thể cho tiên sinh, bà một người làm quản nhiều như vậy làm cái gì, cứ xem như mình không thấy gì cả là được.”



Nói xong Tiểu Lan lắc lắc cái vòng eo, bưng canh đi ra.



Mới vừa ra, Tiểu Lan liền đụng phải Diệp Linh, hai người bốn mắt nhìn nhau.



Tiểu Lan không ngờ tới Diệp Linh sẽ ở bên ngoài, vậy chuyển ả bỏ đồ trong canh cũng đã bị Diệp Linh nghe được, cô có nói cho Cố Dạ Cần, phá hủy chuyện tốt của ả không?



Tiêu Lan tâm thân bât định nhìn Diệp Linh, cà lầm: “Thái… thái thái…”



Diệp Linh lãnh đạm liếc Tiểu Lan, sau đó uống nước.



Lúc này Cố Dạ Cần đã đi tới, cầm đi ly nước trên tay cô, đưa thuốc đến: “Mau uống thuốc đi.”

Chương 1946:

“Ah.” Diệp Linh cũng không nói gì, mà ngoan ngoãn nhận thuốc, uống hết.

Tiểu Lan đứng ngồi không yên, ả âm thầm nhìn chằm chằm Diệp Linh, chỉ sợ Diệp Linh mách, thế nhưng kỳ quái là, Diệp Linh lại không nói gì.

Ả bỏ thuốc trong canh Cố Dạ Cần, Diệp Linh không quan tâm?

Cố Dạ Cần là chồng của cô mà.

Diệp Linh đưa cái chén không cho Cố Dạ Cần, cô giơ tay lên lười biếng lười cuốn lọn tóc: “Ăn cơm thôi! Tôi đói bụng rồi.”

Trong phòng ăn.

Cố Dạ Cần và Diệp Linh bắt đầu ăn cơm chiều, Tiểu Lan đưa canh lên, mỗi người một chén.

“Tiên sinh, thái thái, đây là canh phu nhân phân phó chưng cho hai người, hai người uống lúc còn nóng đi!” Tiểu Lan nói.

Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, gần đây khâu vị của cô đêu rât kém, tuy đói bụng, nhưng chỉ có ăn một chút cơm tẻ.

Lúc này Diệp Linh nhìn lại, câu đôi môi đỏ mọng: “Cố tổng, anh nhìn tôi làm cái gì, mau ăn canh đi!”

Nói rồi Diệp Linh cầm muỗng nhỏ lên, ăn một ngụm canh, cô mặt mày cong cong tán dương: “Cố tổng, mẹ anh sai người chưng canh ngon thật, rất tươi mát.”

Cố Dạ Cẩn cũng cầm muỗng nhỏ lên nếm thử một miếng.

Diệp Linh hỏi: “Ngon không?”

Cố Dạ Cần gật đầu: “Ừ, ngon.”

Một trận bữa cơm kết thúc, Diệp Linh đi lên lâu: “Cô tông, anh còn phải đên thư phòng làm việc nhỉ! Tôi đi ngủ trước.”

Cố Dạ Cần vươn cánh tay ôm vòng nhỏ nanh mềm mại của cô, môi mỏng rơi trên khuôn mặt cô: “Anh ở cùng em.”

Diệp Linh nhướng mày liễu tinh xảo hờn dỗi liếc anh: “Cố tổng, tôi tới tháng rồi, không thể chơi với anh, bằng không rất dễ dàng mắc bệnh phụ khoa, nếu như anh có nhu cầu, phải đi tìm người khác chơi rồi!”

Đôi mị mâu câu nhân của Diệp Linh nhưữ có như không nhìn thoáng qua.

hướng Tiểu Lan.

Cố Dạ Cần nghiêm phạt bắm thắt lưng mềm của cô.

A!

Diệp Linh đau chau mày, yêu kiều kêu lên trong ngực anh.

Tiếng kêu này trực tiếp làm cho vòng hông to lớn của Cố Dạ Cần tê rằn, anh vẫn cảm thấy Diệp Linh có tiềm chất làm diễn viên lồng tiếng, chỉ là cô không chịu kêu, một khi cô nguyện ý kêu lên, có thể muốn mệnh đàn ông.

Ánh mắt Cố Dạ Cần ám trầm nướng bỏng ấn cô vào trong ngực mình.

“Cố tổng, anh thật sự rất thô lỗ, ghét quá, buông ra, anh làm tôi đau rồi!”

Diệp Linh giãy giụa vòng eo nhỏ như rắn nướ., trực tiếp chạy trốn từ trong ngực anh.

Cô Dạ Cân đi bắt cô.

Thế nhưng Diệp Linh nhanh chóng vào phòng ngủ chính, còn đóng cửa phòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom