Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1967-1970
Chương 1967:
Cô còn thấy mặt đau rát, trên mặt ấm áp, như là có thứ gì không ngừng ào ào chảy ra.
“Trời ạ, xảy ra tai nạn xe rồi!” Có người ở thét chói tai.
Phạm Tư Minh chạy đến, tai nạn xe ở đây đã hấp dẫn ánh mắt của anh, anh đẩy đoàn người ra chạy tới.
Rât nhanh, anh liên thây một màn này, Diệp Linh nằm trên mặt đất, toàn thân đều là máu.
“Linh Linh!” Phạm Tư Minh tiến lên, ôm lấy Diệp Linh.
Ánh mắt Diệp Linh tan rả, cô cật lực ngắng đầu nhìn Phạm Tư Minh, sau đó cầm vật vẫn nắm trong tay giao cho Phạm Tư Minh.
Phạm Tư Minh nhìn thoáng qua, là máy ghi âm.
Vừa rồi lúc Diệp Linh đến bệnh viện khiêu khích Ôn Lam, nhân cơ hội đặt máy nghe lén trong tóc Ôn Lam.
Cuộc nói chuyện của Ôn Lam và Cố lão gia tử đều bị ghi lại trong cái máy ghi âm này rồi.
Cố lão gia tử chạy không thoát.
Cô rốt cục đã thay bố mẹ báo thù.
Viền mắt Phạm Tư Minh đỏ thắm gắt gao siết máy ghi âm, lúc này lòng bàn tay anh nóng hỏi, anh thấy được, gò má tỉnh xảo của Diệp Linh đã bị mảnh thủy tinh nhỏ của cửa số xe kéo ra khỏi một miệng máu thật sâu.
Má phải của cô bị hủy rồi.
“Linh Linh, không sao đâu, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.”
Phạm Tư Minh lấy tay dùng sức đè xuống má phải bị thương của Diệp Linh.
Thế nhưng, dường như không được nữa rồi, bên trong vết thương kia máu không ngừng chảy ra ngoài.
Thật sự rất nhiều rất nhiều máu.
Con ngươi Diệp Linh không ngừng tan rả, cô đưa máy ghi âm cho Phạm Tư Minh, sau đó nắm chặt tay Phạm Tư Minh, tiếng nói cô suy yếu “Bố… mẹ…
con làm… rất tuyệt, đúng không ạ?”
Phạm Tư Minh chịu đựng cơn nóng trong hỗc mát gật đâu không ngừng: *“Ừ, Linh Linh, em rất tuyệt.”
Cố lão gia tử ở trong máy ghi âm thừa nhận hết thảy tội nghiệt Cố gia phạm vào, còn bày kế tạo ra trận tai nạn xe này, cái này đã đủ rồi, cô làm rất tuyệt, rất hoàn mỹ.
Diệp Linh chật vật giật giật đôi môi đỏ mọng, hàng mi dính máu tươi run lên, cô đột nhiên chau mày: “Đau quá… đau quá…”
“Linh Linh, em đau ở đau?”
“Đau mặt… trên mặt đau quá…” Nói rồi Diệp Linh còn giơ tay lên, đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình: “Đau bụng… cái bụng cũng rất đau…”
“Linh Linh, ráng lên em, rôi sẽ tôt thôi, hết thảy đều sẽ tốt thôi.” Phạm Tư Minh ôm chặt Diệp Linh, hiện tại ngoại trừ ôm chặt thân thể lạnh như băng của cô, anh ta không biết còn có thể vì cô làm những gì.
Diệp Linh đã không còn sức lực nữa rồi, tất cả sức lực đều đang tiêu tán, cô mắp máy môi, dường như đang nói cái gì.
“Linh Linh, em đang nói cái gì?” Phạm Tư Minh áp lỗ tai tới nghe.
Chương 1968:
Anh nghe được cô mơ hồ nói: “Anh trai… anh trai…”
Diệp Linh đang gọi “anh trai”.
Rất nhanh, Phạm Tư Minh cứng đờ, bởi vì Diệp Linh còn gọi đến tên một người: “Có… Dạ Cần…”
Cô cuối cùng vẫn gọi… Có Dạ Cần.
Diệp Linh mơ một giấc mộng rất dài, cô nằm mơ thấy bố mẹ còn có anh trai, bọn họ đều trở về.
“Linh Linh, qua đây, ôm một cái nào.”
Mẹ mở rộng cánh tay về phía cô.
Cô lon ton chạy tới, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực mềm mại mà thơm ngát của mẹ.
“Bố, mẹ, anh trai, trước kia là mọi người bảo vệ con, hiện tại mọi người mất rồi, con cũng có thể bảo vệ mọi người, đúng không ạ?” Cô kiêu ngạo khoe khoang nói.
Bồ vươn bàn tay to thương yêu mà đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Linh Linh, chúng ta biết… con rất cực khổ…”
Cô cứng đờ, trước mắt rõ ràng là người cô nhớ nhất, bố mẹ và anh trai, cô nên cười, thế nhưng viền mắt rất nóng, từng giọt nước mắt thi nhau đập xuống.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói mềm mại êm tai: “Linh Linh… Linh ljnh Hàng mi như lông vũ run rẫy, Diệp Linh mở mắt ra.
Ảnh mắt mơ hô, bởi vì cô chăng những ở trong mơ khóc, trong hiện thực cũng khóc.
Áo gối rất ẩm ướt, đều là lệ cô rơi xuống.
Diệp Linh nhắm rồi lại mở mát, cô hiện tại ở trong phòng bệnh bệnh viện, bên trong quanh quần vị nước khử trùng nhàn nhạt, bên giường của cô đứng nghiêm một thân ảnh thanh lệ mà tuyệt sắc, Hạ Tịch Quán đã trở về.
Lúc này Hạ Tịch Quán mặc một chiếc blouse trắng dài sạch sẽ, tháng năm chảy trôi càng bồi thêm cho cô càng nhiều thông tuệ thong dong và sức mạnh kiên định, đôi mắt trong vắt ấy đang rơi trên khuôn mặt nhỏ lệ rơi đầy của Diệp Linh, tràn ngập đau thương: “Linh Linh, ôm một cái nào.”
Hạ Tịch Quán vươn tay, dùng sức ôm lấy Diệp Linh.
Cái ôm ấm áp đã lâu này làm cho Diệp Linh có chút ngắn ngơ, lúc này chọt nghe Hạ Tịch Quán dùng chất giọng cực kỳ êm ái nói với cô: “Linh Linh, không sao đâu, muốn khóc thì cứ khóc ra đi, khóc ra sẽ tốt hơn.”
Cơ thể cứng ngắc của Diệp Linh chậm rãi mềm nhữn, cô chôn khuôn mặt nhỏ trong lòng Hạ Tịch Quán, đau đớn khóc thành tiếng.
Phạm Tư Minh tới, đưa canh bồi bổ đến, còn líu ríu không ngừng: “Linh Linh, lần này em thật sự quá may mắn, trận tai nạn xe này nhất định là dùng hết tất cả vận may của em rồi, em từ trong tai nạn xe tìm được đường sông trong chỗ chết, hơn nữa bác sĩ Hạ kịp thời chạy tới cùng y thuật cao siêu , thuận lợi kéo em từ Quỷ Môn Quan trở về, để em chuyền nguy thành an.”
“Lần kế em cũng đừng liều như vậy nữa, bởi vì em không chắc gặp may như lần này đâu.”
“Đúng rồi Linh Linh, nói cho em biết một tin tốt, Có lão gia tử đã bị bắt rồi, lão và Cố Hiền cả đời đều không ra được, hôm qua anh còn gặp Ôn Lam, Ôn Lam lập tức già đi rồi, cả người như không còn hồn phách nữa.”
Diệp Linh lặng lặng nghe, nội tâm không có bất kỳ gợn sóng nào, những thứ này vốn chính là thứ người Cố gia cuối cùng phải nhận, chỉ là đã đến trễ hơn một chút.
Diệp Linh giơ tay lên, muốn sờ má phải của mình.
“Này, Linh Linh, đừng có sờ!” Phạm Tư Minh đột nhiên sắc mặt đại biến, anh ta đứng dậy kéo lại tay Diệp Linh.
Chương 1969:
Diệp Linh nhìn anh ta: “Anh sao vậy, sao lại phản ứng kịch liệt như vậy?”
Phạm Tư Minh cười gượng vài tiếng, ánh mắt có chút né tránh: “Linh Linh, mặt của em… bị một vài vết thương nhỏ, bây giờ còn đang băng lại, đừng dùng tay đụng, sẽ… sẽ nhiễm trùng đó…”
“Ra vậy…” Diệp Linh câu môi: “Vậy anh cầm gương đến cho em xem, hình như ở trong phòng bệnh không tìm được gương.”
Chắc chắn không tìm được, bởi vì trong phòng bệnh cái gì có thể phản quang đều bị cằm đi.
“Ha ha Linh Linh, chúng ta trước an tâm, có… Có bác sĩ Hạ ở, ngươi thì sợ gì?” Phạm Tư Minh cười nói.
Lúc này cửa phòng bệnh bị đầy ra, Hạ Tịch Quán tới.
Phạm Tư Minh lúc này mới thở dài một hơi: “Bác sĩ Hạ, cô đã đến rồi, Linh Linh mới vừa rồi còn hỏi vét thương trên mặt em ấy.”
Hạ Tịch Quán đi tới, kiểm tra cơ thể cho Diệp Linh một chút: “Linh Linh, lúc gặp tai nạn xe má phải của cậu bị mảnh kính vỡ quẹt bị thương rồi, vết thương này khá sâu, khả năng phải cần một khoảng thời gian để chữa trị, đến lúc đó mới có thể xác định là có lưu sẹo hay không.”
“Song Linh Linh cậu yên tâm, hiện tại y học phát triển như thế, cho dù má phải của cậu lưu sẹo rồi, tớ cũng sẽ nghĩ cách giúp cậu chữa khỏi, vẻ đẹp của cậu cứ giao cho tớ.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán mở ra bình giữ ấm, đưa muỗng nhỏ cho Diệp Linh: “Song trước đó, trước hết cậu phải dưỡng tốt cơ thể mình đã, nào, ăn chút canh.”
Diệp Linh thuận theo gật đầu, nhận lấy muỗng nhỏ, bắt đầu ăn canh.
Thê nhưng lúc canh gà đưa tới bên môi, Diệp Linh đột nhiên chau mày, bởi vì cô ngửi được mùi dầu mỡ trong canh gà, cái mùi này khiến cô hơi buồn nôn.
Diệp Linh buông muỗng xuống.
“Linh Linh, cậu làm sao vậy, không đói bụng sao?” Hạ Tịch Quán dịu dàng hỏi.
“Ừm, tớ muốn… ăn chút cháo thanh đạm, có thể chứ?”
“Có thể! Đương nhiên có thể! Anh hiện tại đi về bảo người làm nữ làm, Linh Linh em chờ anh!” Phạm Tư Minh như một làn khói chạy về nhà.
Hạ Tịch Quán cất lại bình giữ ấm: “Linh Linh, tớ thây vị Phạm công tử này đôi với cậu vô cùng tốt.”
“Tớ và anh ấy chỉ có thể là bạn thôi, những thứ khác, tớ không thể cho anh ấy hy vọng.”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Ừm… Cố tổng chắc rất nhanh sẽ tỉnh, Linh Linh, cậu mau đến thăm anh đi?”
Diệp Linh thõng xuống hàng mi như lông vũ.
“Tớ đã xem thương thế của Cố tổng, Linh Linh cậu hạ thủ thật ác độc, tớ không nắm chắc nửa đời sau anh ta có thể tìm về được tính phúc không đó.”
Diệp Linh không nói gì, chỉ thản nhiên: “Quán Quán, tớ mệt rồi, muốn ngủ một chút.”
“Được.” Hạ Tịch Quán tự tay đắp chăn cho Diệp Linh xong, sau đó rời đi.
Trong phòng em. Diệp Linh từ từ nhắm hai mát, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cơ thể rất mệt, một chút tinh thần cũng không có, thậm chí dưới bụng còn mơ hồ đau.
Diệp Linh đặt tay lên trên bụng mình, sau đó chậm rãi ngồi dậy, cô đứng dậy xuông giường, đi ra ngoài.
Không khí trong bệnh viện quá đè nén, cô muốn đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành.
Chương 1970:
Đi xuống lầu, Diệp Linh đi tới trước cửa số thủy tinh, cô nhìn chính mình trong kính.
Lúc này cô mặc quần áo bệnh nhân màu lam trăng, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trông cô càng thêm gầy yếu, mái tóc quăn màu trà được bảo dưỡng tốt tùy ý rối tung đầu vai, quanh thân cô quanh quần một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
Ánh mắt Diệp Linh rơi trên khuôn mặt nhỏ của mình, ngũ quan của cô vẫn xinh đẹp như cũ, thế nhưng trên má phải dán một tâng vải xô thật dày.
Diệp Linh cứng đờ vài giây, sau đó chậm rãi gio tay lên, tháo lớp vải xô trên mặt ra.
Con ngươi của cô kịch liệt co rụt lại.
Một vết thương rạch dài ở má phải cô, vết thương mới vừa được khâu lại, giếng như một con sâu lông xấu xí, phá hủy vẻ đẹp của cả khuôn mặt cô.
Diệp Linh giơ tay lên, muốn sờ sờ vết thương đó, thế nhưng đầu ngón tay của cô ở giữa không trung run rấy, cũng không dời tới được nửa phần nữa rồi.
Người phụ nữ đều thích chưng diện, gương mặt này là trời cao phá lệ yêu thích ưu ái với cô, thế nhưng, gương mặt này vân bị hủy.
AI Lúc này bên người truyền đến một tiếng thét chói tai, hóa ra là hai đứa bé ở bên cạnh chơi đùa, bọn nó thấy được Diệp Linh liền sợ đến một tiếng thét lên: “Kẻ quái dị! Có kẻ quái dị đột nhiên chạy đến kìa! Mặt của cô ta thật sự rất xấu!”
Tiếng thét chói tai của hai đứa bé nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, mọi người vây quanh: “Đã xảy ra chuyện gì? Áy, đây không phải là Diệp Linh đã lâu không lộ diện sao?”
Diệp Linh là siêu sao vòng giải trí nên rất dễ dàng bị người qua đường nhận ra, mọi người hít một hơi lạnh, đêu nhìn chằm chằm vết thương nơi má phải của cô.
“Trời ạ, mau nhìn má phải của Diệp Linh kìa, mặt của cô ấy làm sao vậy?”
“Không phải bị hủy mặt đấy chứ, cô ta như vậy thật sự rất xấu đó!”
“Mau lấy điện thoại ra chụp đí, đóa hồng đỏ kiều diễm nhất vòng giải trí ngày xưa đã tàn sắc rồi.”
Những người đi đường chen lấn lấy ra điện thoại, hướng về phía Diệp Linh “tách tách” chụp loạn.
Diệp Linh đã từng đối mặt qua vô số ống kính, đi qua rất nhiều thảm đỏ, cô luôn thong dong, phóng khoáng, thậm chí điên đảo chúng sinh, nhưng là bây giờ những ống kính trước mắt này để cô cảm thấy gai mắt, xa lạ, lại sợ hãi.
Cô muốn rời khỏi nơi đây.
Cô muốn chạy trốn.
Diệp Linh vươn tay cản một ống kính, Sau đó xoay người chạy.
Thế nhưng cô chạy quá gấp, dưới chân không biết vấp phải cái gì, chân khuya xuống, cô trực tiếp té xuống đất.
Lúc này người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người nghị luận ầm ï, thiện ý, bát thiện, đều có.
Diệp Linh cảm thấy rất ồn à, bên tai của cô tràn đầy những thanh âm này, cô muôn tránh, nhưng làm thê nào cũng không tránh khỏi, cô chỉ có thể vươn tay, dùng sức che kín lỗ tai của mình.
Cô tưởng là cô đã đi qua thời khắc khó Vượt qua nhất của cuộc đời, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, khó vượt qua nhất sau đó còn có càng khó chịu hơn.
Cuộc đời của Diệp Linh cô, cũng sẽ …
sợ sệt mà chật vật như vậy.
Lúc này trong tầm mắt cô rủ xuống đột nhiên nhiều hơn một đôi giày, đôi giày này khá quen, không phải là giày da cọ sáng gì, mà là đôi dép cùng kiểu với cô, kiểu nam.
Bình luận facebook