Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2023-2026
Chương 2023:
Tập đoàn Cố thị, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Cô Dạ Cân đang phê duyệt văn kiện, trong tay anh cầm bút máy, ở dưới văn kiện “xoát xoát” ký vào tên mình.
Rất nhanh anh liền bỏ xuống bút máy, đẩy văn kiện sang một bên, khép mắt, anh giơ tay xoa xoa mi tâm.
“Chủ tịch, ngài làm sao vậy, tôi cảm thấy ngài ngày hôm nay có chút tâm thần không yên.” Thư ký riêng thấp giọng nói.
Cố Dạ Cần không đáp, anh cũng không biết mình bị sao nữa, anh mơ hồ cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.
“Hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay, tôi về nhà trước.” Cố Dạ Cẩn đứng dậy, cầm áo khoác ngoài đi ra bên ngoài.
Anh hiện tại chỉ muốn gặp Diệp Linh.
Rất muốn rất muốn gặp cô.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là máy bàn trong biệt thự gọi đến.
Cố Dạ Cẩn dừng bước chân lại, nhanh chóng nhận nghe điện thoại, một giây kế tiếp thanh âm thất kinh của người làm nữ liên truyện đên: “Alo, tiên sinh, không xong, thái thái đã xảy ra chuyện, cậu mau trở về đi!!”
Diệp Linh chạy ra ngoài, cô lấy điện thoại ra bắm số anh trai.
Tiếng chuông chờ đang vang lên, nhưng không ai nghe.
Anh trai sao không nghe điện thoại?
Anh trai có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Diệp Linh ngắng đầu mờ mịt nhìn đường cái, cô cảm giác cả thế giới đều điên đảo xoay tròn, viền mắt trắng nõn hồng hồng, chừng một giây kế tiếp sẽ đồ lệ.
Anh ơi.
Van cầu anh nghe điện thoại đi.
Lúc này bên kia điện thoại được nối thông, giọng nói quen thuộc trầm thấp của Tiêu Thành truyền tới: “Alo, em gái.”
Là anh trail Giọt lệ trong hốc mắt Diệp Linh lập tức chảy ra, hai chân run rầy như nhữn ra, thân thể nhỏ mềm khuyu xuống, chậm rãi dừng ở trên đường cái, chỉ cô mới biết trong vài phút chờ đợi này, cô như đã dạo chơi một vòng ở địa ngục, kinh sợ tận tim.
“Em gái, em sao vậy, sao không nói chuyện?”
Diệp Linh giơ tay lên che miệng mình, nức nở: “Anh… anh ơi, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh ở sân bay, chuẩn bị về, em làm sao vậy, đang khóc à, Cố Dạ Cần đâu rồi?”
Mũi Diệp Linh đỏ bừng hít hít một cái: “Anh ơi, anh đừng về nữa được không, em rất muốn gặp anh, em hiện tại chỉ muốn gặp anh.”
“Được, bây giờ em ở đâu, nói cho anh biết, anh đi tìm em, em đứng ở đó không được đi lung tung biết chưa, em đang mang thai đó.” Tiêu Thành không yên lòng dặn dò.
Diệp Linh nhanh chóng báo địa chỉ của mình, Tiêu Thành cúp điện thoại.
Diệp Linh nghe lời không đi loạn, cô phải ở chỗ này đợi anh trai.
Nhưng, bụng cô đau quá.
Chương 2024:
Thật sự rất đau.
Diệp Linh lấy điện thoại ra, lướt đến số điện thoại của Cố Dạ Cần, cô muốn gọi cho Cố Dạ Cần trước tiên.
Thế nhưng ngón tay của cô khựng lại, hàng mi như lông vũ rung động, cú điện thoại này cuối cùng chưa thể gọi được.
Cô lại lướt đến số Hạ Tịch Quán, bắm gọi.
Rất nhanh điện thoại liền thông, giọng nói ung dung của Hạ Tịch Quán truyền đến: “Alo, Linh Linh, sao lại gọi điện thoại cho tớ vậy?”
Nghe giọng cô bạn thân, giọt nước mắt trong mắt Diệp Linh rơi càng dữ, có đôi khi cô cũng hy vọng mình có thể kiên cường một chút, nhưng bây giờ cô rất sợ, cô thút thít nói: “Quán Quán, tớ…
bụng tó đau quá…”
“Cái gì, Linh Linh cậu làm sao vậy?”
Tâm tình ẩn nhẫn của Diệp Linh lập tức liền bạo phát, cô thất thanh khóc rồng: “Tớ cũng không biết làm sao nữa, chỉ là bụng đau quá…”
“Linh Linh, cậu trước tiên đừng khóc nữa, cũng không cần sợ, thân thể của cậu vẫn luôn được tớ điều trị, đau bụng cũng không thể nói rõ cái gì, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tớ sẽ đi tìm cậu ngay bây giò, được chứ?” Hạ Tịch Quán nỗ lực ổn định cảm xúc của Diệp Linh.
Diệp Linh dùng sức gật đầu: “Được được, Quán Quán, tớ đều nghe lời cậu.”
Hạ Tịch Quán cúp điện thoại, Diệp Linh đứng ở ven đường đợi, cô đang đợi anh trai và Quán Quán, lúc này cô phải kiên cường bình tĩnh, cô phải bảo vệ tốt bé con trong bụng.
Diệp Linh giơ bàn tay nhỏ bé lạnh như băng lên đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình, bé con này thật sự là cùng với cô trải qua 99 81 kiếp nạn rồi.
Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tới.
Là Cố Dạ Cần gọi.
Cố Dạ Cần gọi điện thoại cho cô rồi.
Diệp Linh rủ mắt nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, tiếng chuông du dương reo một lần lại một lần, thế nhưng cô không nhận.
Cô không muốn nhận.
Rất rõ ràng cô không nhận, Cố Dạ Cần vân gọi, rât nhanh điện thoại đã hiên thị ang 2 mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng thắng xe bén nhọn, Diệp Linh ngẳắng đầu, chỉ thấy đối diện đường cái ngừng một chiếc xe màu đen sang trọng, Tiêu Thành lái xe tới.
Anh trai tớiI Hai mắt Diệp Linh đều sáng, tất cả hoang mang bất an vừa rồi vào thời khắc này đều được dịu xuống, anh trai vẫn bình an, anh trai tới rồi!
Lúc này xe cửa xe được mở ra, thân thể cao ngất của Tiêu Thành xông vào ánh mắt, anh ngắng đầu nhìn qua đây.
“Anh ơi!” Diệp Linh vui vẻ hô một tiếng.
“Em gái.” Tiêu Thành ra khỏi xe, nhâc chân dài hướng nơi đây đi tới.
Diệp Linh vui vẻ giơ giơ tay lên, cô ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, chờ anh trai băng qua đường mà đến.
Một giây kế tiếp, oanh một tiếng.
Tiếng vang ầm ầm đinh tai nhức óc, xe Tiêu Thành trong nháy mắt đột nhiên nỗ tung, ánh lửa bùng lên ngất trời, trong chớp mắt đã nuốt chửng Tiêu Thành.
Chương 2025:
Aaaaaaaal Bên tai truyền đến tiếng thét chói tai, người qua đường bịt lấy lỗ tai điên cuồng chạy trốn, hiện trường hỗn loạn.
Tay Diệp Linh cứng lại ở giữa không trung, tiếng nỗ đó vang chắn hai lỗ tai cô đều tê dại, vụ nổ chỉ xảy ra trong chớp mắt, toàn bộ được cô thu vào đáy mắt.
Hiện tại lửa mạnh dấy lên giống như một con rồng lửa, đánh tới hướng cô, con ngươi phân rõ đen trắng ấy không ngừng phóng đại, lại phóng đại thêm nữa, mã đến khi tia máu bên trong tràn ngập toàn bộ tròng mắt, dường như muốn nứt ra.
Anh trai đâu rồi?
Rõ ràng mới một giây trước còn đứng ở trước mặt cô, anh trai đi đâu mất rồi?
Anh trai không thây nữa rồi!
Anh trai chìm trong biển lửa rồi!
Không!
Cô muốn tìm anh trail Diệp Linh lảo đảo nhắc chân, chạy tới lối đi bộ, hiện tại trên đường cực độ hỗn loạn, xe cộ trốn chạy.
Két.
Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, chủ xe riêng hạ kính xe xuống mắng to hướng về phía Diệp Linh: “Cô có mắt không đấy, muốn xe tông à!”
“Trời ạ!” Có người chỉ vào Diệp Linh kinh hô: “Các người mau nhìn, cô ây…
trên váy cô ấy tất cả đều là máu!”
Cố Dạ Cần chạy đến, anh mở cửa xe đi xuống, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Diệp Linh đang ở trên đường cái giữa mênh mông biên người.
Hôm nay Diệp Linh mặc váy trắng, mái tóc quăn màu trà rối tung đầu vai, hiện tại cô đi trên đường cái, mỗi một bước đi, vẽ ra một vết máu.
Máu tươi nóng hỗi từ bên trong váy cô chảy xuôi xuống, nhiễm đỏ chiếc váy trắng trên người.
Thế nhưng cô hoàn toàn không biết, cô nỗ lực đi đến biển lửa kia.
Ha.
Ha ha.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng cười điên cuồng, là Ôn Lam thúc xe đẩy đi tới.
Ôn Lam thưởng thức biển lửa kia, đây tuyệt đối là ánh lửa đẹp nhất trong đời bà ta từng thấy qua, bà ta điên cuồng mà vặn vẹo cười to: “Diệp Minh chết rồi, ha ha, Diệp Minh rốt cục đã chết rồi!
Diệp Linh hiện tại nhất định cực kỳ đau lòng! Tao chính là muốn cho nó tận mắt nhìn anh trai của nó ở trước mặt nó chết, đây là trừng phạt với nó!”
Trong biệt thự người làm nữ đã chạy ra, các bà nhìn Diệp Linh liên hít vào một ngụm: “Trời ơi, thái thái chảy máu rồi!”
Chảy máu?
Nghe nói như vậy, Ôn Lam lúc này mới chú ý tới Diệp Linh chảy máu, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu.
Chương 2026:
Cô sao lại chảy máu?
Trong hai mắt Ôn Lam lóe lên vài phần hoang mang.
Lúc này chợt nghe người làm nữ bên cạnh nói: “Thái thái… thái thái chẳng lẽ… sảy thai rồi!?
Sảy thai?
Ôn Lam nhanh chóng cứng đờ, bà ta lúc này vươn tay bắt lấy một người làm nữ, mặt dữ tợn hỏi: “Sảy thai? Cái gì mà sảy thai? Diệp Linh sao lại sảy thai?”
Bây giờ Ôn Lam điên cuồng lại vặn vẹo, trông như kẻ tâm thần, người làm nữ bị bà ta làm đau, vô cùng sợ: “Phu nhân, bà còn không biết sao, thái thái…
thái thái cô ấy mang thai rồi!”
Cái gì?
Diệp Linh mang thai?
Làm sao có thể?
Diệp Linh đã bị bác sĩ chân đoán không có thể mang thai nữa mà, ả làm sao có thể mang thai?
“Không phải, chúng mày nhất định đang lừa tao, Diệp Linh căn bản không mang thai được! Tao biết rồi, chúng mày đều là người của Diệp Linh, chúng mày bây giờ đang bịa đặt gạt tao, đúng không?”
“Phu nhân, chúng tôi không lừa bà, thái thái thực sự mang thai, song nhìn tình hình này, con của thái thái nhất định không giữ được nữa rồi, thái thái đã sảy thai.”
Ôn Lam chậm rãi buông lỏng tay ra, bà ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Diệp Linh phía trước, bà ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Diệp Linh sẽ mang thai.
Bà ta cho là mình sẽ không ôm được cháu nữa, dù sao thân thể Có Dạ Cần đã bị thương, không thể có con, bà ta cho rằng Cố gia sẽ tuyệt hậu rồi, thế nhưng ai ngờ…
Diệp Linh lại mang thail Máu.
Đều là máu.
Ôn Lam là một người từng trải, bà ta không khó nhìn ra Diệp Linh bây giờ đang sảy thai.
Bà ta vẫn không cách nào tiếp thu sự thật này: “Không phải, đây không phải là thật, chúng mày đều đang gạt tao, chúng mày đều là kẻ lừa đảo!”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắc đôi chân dài, chạy tới giữa đường, anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy Diệp Linh lung lay sắp đổ: “Linh Linh!”
Anh chôn khuôn mặt tuấn tú trong mái tóc dài của cô, thế giới hỗn loạn đều cách anh đi xa, anh chỉ nghe được tiếng hít thở liên tiếp của mình.
Da thịt Diệp Linh lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào, giống như khối băng, cô máy móc giật giật, muốn tránh thoát cầm cố: “Buông… buông ra…”
Đuôi mắt Cố Dạ Cần đỏ tươi, máu dịch không ngừng thiêu đốt, sôi trào, đốt cháy ngũ tạng lục phủ của anh, đau đớn tột độ.
Anh chưa bao giờ biêt thì ra có thê đau đến như vậy.
“Linh Linh… đừng đi qua mà…” Anh khàn khàn nỉ non ở bên tai cô, chỉ có anh nghe được lời cầu xin run rẩy và yếu ớt của mình.
Diệp Linh nỗ lực mở to mắt, dù cho ánh lửa ngất trời đốt nóng hai mắt của cô, rất nhanh bên trong đã có từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Tập đoàn Cố thị, trong phòng làm việc của chủ tịch.
Cô Dạ Cân đang phê duyệt văn kiện, trong tay anh cầm bút máy, ở dưới văn kiện “xoát xoát” ký vào tên mình.
Rất nhanh anh liền bỏ xuống bút máy, đẩy văn kiện sang một bên, khép mắt, anh giơ tay xoa xoa mi tâm.
“Chủ tịch, ngài làm sao vậy, tôi cảm thấy ngài ngày hôm nay có chút tâm thần không yên.” Thư ký riêng thấp giọng nói.
Cố Dạ Cần không đáp, anh cũng không biết mình bị sao nữa, anh mơ hồ cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.
“Hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay, tôi về nhà trước.” Cố Dạ Cẩn đứng dậy, cầm áo khoác ngoài đi ra bên ngoài.
Anh hiện tại chỉ muốn gặp Diệp Linh.
Rất muốn rất muốn gặp cô.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là máy bàn trong biệt thự gọi đến.
Cố Dạ Cẩn dừng bước chân lại, nhanh chóng nhận nghe điện thoại, một giây kế tiếp thanh âm thất kinh của người làm nữ liên truyện đên: “Alo, tiên sinh, không xong, thái thái đã xảy ra chuyện, cậu mau trở về đi!!”
Diệp Linh chạy ra ngoài, cô lấy điện thoại ra bắm số anh trai.
Tiếng chuông chờ đang vang lên, nhưng không ai nghe.
Anh trai sao không nghe điện thoại?
Anh trai có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Diệp Linh ngắng đầu mờ mịt nhìn đường cái, cô cảm giác cả thế giới đều điên đảo xoay tròn, viền mắt trắng nõn hồng hồng, chừng một giây kế tiếp sẽ đồ lệ.
Anh ơi.
Van cầu anh nghe điện thoại đi.
Lúc này bên kia điện thoại được nối thông, giọng nói quen thuộc trầm thấp của Tiêu Thành truyền tới: “Alo, em gái.”
Là anh trail Giọt lệ trong hốc mắt Diệp Linh lập tức chảy ra, hai chân run rầy như nhữn ra, thân thể nhỏ mềm khuyu xuống, chậm rãi dừng ở trên đường cái, chỉ cô mới biết trong vài phút chờ đợi này, cô như đã dạo chơi một vòng ở địa ngục, kinh sợ tận tim.
“Em gái, em sao vậy, sao không nói chuyện?”
Diệp Linh giơ tay lên che miệng mình, nức nở: “Anh… anh ơi, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh ở sân bay, chuẩn bị về, em làm sao vậy, đang khóc à, Cố Dạ Cần đâu rồi?”
Mũi Diệp Linh đỏ bừng hít hít một cái: “Anh ơi, anh đừng về nữa được không, em rất muốn gặp anh, em hiện tại chỉ muốn gặp anh.”
“Được, bây giờ em ở đâu, nói cho anh biết, anh đi tìm em, em đứng ở đó không được đi lung tung biết chưa, em đang mang thai đó.” Tiêu Thành không yên lòng dặn dò.
Diệp Linh nhanh chóng báo địa chỉ của mình, Tiêu Thành cúp điện thoại.
Diệp Linh nghe lời không đi loạn, cô phải ở chỗ này đợi anh trai.
Nhưng, bụng cô đau quá.
Chương 2024:
Thật sự rất đau.
Diệp Linh lấy điện thoại ra, lướt đến số điện thoại của Cố Dạ Cần, cô muốn gọi cho Cố Dạ Cần trước tiên.
Thế nhưng ngón tay của cô khựng lại, hàng mi như lông vũ rung động, cú điện thoại này cuối cùng chưa thể gọi được.
Cô lại lướt đến số Hạ Tịch Quán, bắm gọi.
Rất nhanh điện thoại liền thông, giọng nói ung dung của Hạ Tịch Quán truyền đến: “Alo, Linh Linh, sao lại gọi điện thoại cho tớ vậy?”
Nghe giọng cô bạn thân, giọt nước mắt trong mắt Diệp Linh rơi càng dữ, có đôi khi cô cũng hy vọng mình có thể kiên cường một chút, nhưng bây giờ cô rất sợ, cô thút thít nói: “Quán Quán, tớ…
bụng tó đau quá…”
“Cái gì, Linh Linh cậu làm sao vậy?”
Tâm tình ẩn nhẫn của Diệp Linh lập tức liền bạo phát, cô thất thanh khóc rồng: “Tớ cũng không biết làm sao nữa, chỉ là bụng đau quá…”
“Linh Linh, cậu trước tiên đừng khóc nữa, cũng không cần sợ, thân thể của cậu vẫn luôn được tớ điều trị, đau bụng cũng không thể nói rõ cái gì, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tớ sẽ đi tìm cậu ngay bây giò, được chứ?” Hạ Tịch Quán nỗ lực ổn định cảm xúc của Diệp Linh.
Diệp Linh dùng sức gật đầu: “Được được, Quán Quán, tớ đều nghe lời cậu.”
Hạ Tịch Quán cúp điện thoại, Diệp Linh đứng ở ven đường đợi, cô đang đợi anh trai và Quán Quán, lúc này cô phải kiên cường bình tĩnh, cô phải bảo vệ tốt bé con trong bụng.
Diệp Linh giơ bàn tay nhỏ bé lạnh như băng lên đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình, bé con này thật sự là cùng với cô trải qua 99 81 kiếp nạn rồi.
Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại tới.
Là Cố Dạ Cần gọi.
Cố Dạ Cần gọi điện thoại cho cô rồi.
Diệp Linh rủ mắt nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, tiếng chuông du dương reo một lần lại một lần, thế nhưng cô không nhận.
Cô không muốn nhận.
Rất rõ ràng cô không nhận, Cố Dạ Cần vân gọi, rât nhanh điện thoại đã hiên thị ang 2 mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng thắng xe bén nhọn, Diệp Linh ngẳắng đầu, chỉ thấy đối diện đường cái ngừng một chiếc xe màu đen sang trọng, Tiêu Thành lái xe tới.
Anh trai tớiI Hai mắt Diệp Linh đều sáng, tất cả hoang mang bất an vừa rồi vào thời khắc này đều được dịu xuống, anh trai vẫn bình an, anh trai tới rồi!
Lúc này xe cửa xe được mở ra, thân thể cao ngất của Tiêu Thành xông vào ánh mắt, anh ngắng đầu nhìn qua đây.
“Anh ơi!” Diệp Linh vui vẻ hô một tiếng.
“Em gái.” Tiêu Thành ra khỏi xe, nhâc chân dài hướng nơi đây đi tới.
Diệp Linh vui vẻ giơ giơ tay lên, cô ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, chờ anh trai băng qua đường mà đến.
Một giây kế tiếp, oanh một tiếng.
Tiếng vang ầm ầm đinh tai nhức óc, xe Tiêu Thành trong nháy mắt đột nhiên nỗ tung, ánh lửa bùng lên ngất trời, trong chớp mắt đã nuốt chửng Tiêu Thành.
Chương 2025:
Aaaaaaaal Bên tai truyền đến tiếng thét chói tai, người qua đường bịt lấy lỗ tai điên cuồng chạy trốn, hiện trường hỗn loạn.
Tay Diệp Linh cứng lại ở giữa không trung, tiếng nỗ đó vang chắn hai lỗ tai cô đều tê dại, vụ nổ chỉ xảy ra trong chớp mắt, toàn bộ được cô thu vào đáy mắt.
Hiện tại lửa mạnh dấy lên giống như một con rồng lửa, đánh tới hướng cô, con ngươi phân rõ đen trắng ấy không ngừng phóng đại, lại phóng đại thêm nữa, mã đến khi tia máu bên trong tràn ngập toàn bộ tròng mắt, dường như muốn nứt ra.
Anh trai đâu rồi?
Rõ ràng mới một giây trước còn đứng ở trước mặt cô, anh trai đi đâu mất rồi?
Anh trai không thây nữa rồi!
Anh trai chìm trong biển lửa rồi!
Không!
Cô muốn tìm anh trail Diệp Linh lảo đảo nhắc chân, chạy tới lối đi bộ, hiện tại trên đường cực độ hỗn loạn, xe cộ trốn chạy.
Két.
Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, chủ xe riêng hạ kính xe xuống mắng to hướng về phía Diệp Linh: “Cô có mắt không đấy, muốn xe tông à!”
“Trời ạ!” Có người chỉ vào Diệp Linh kinh hô: “Các người mau nhìn, cô ây…
trên váy cô ấy tất cả đều là máu!”
Cố Dạ Cần chạy đến, anh mở cửa xe đi xuống, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Diệp Linh đang ở trên đường cái giữa mênh mông biên người.
Hôm nay Diệp Linh mặc váy trắng, mái tóc quăn màu trà rối tung đầu vai, hiện tại cô đi trên đường cái, mỗi một bước đi, vẽ ra một vết máu.
Máu tươi nóng hỗi từ bên trong váy cô chảy xuôi xuống, nhiễm đỏ chiếc váy trắng trên người.
Thế nhưng cô hoàn toàn không biết, cô nỗ lực đi đến biển lửa kia.
Ha.
Ha ha.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng cười điên cuồng, là Ôn Lam thúc xe đẩy đi tới.
Ôn Lam thưởng thức biển lửa kia, đây tuyệt đối là ánh lửa đẹp nhất trong đời bà ta từng thấy qua, bà ta điên cuồng mà vặn vẹo cười to: “Diệp Minh chết rồi, ha ha, Diệp Minh rốt cục đã chết rồi!
Diệp Linh hiện tại nhất định cực kỳ đau lòng! Tao chính là muốn cho nó tận mắt nhìn anh trai của nó ở trước mặt nó chết, đây là trừng phạt với nó!”
Trong biệt thự người làm nữ đã chạy ra, các bà nhìn Diệp Linh liên hít vào một ngụm: “Trời ơi, thái thái chảy máu rồi!”
Chảy máu?
Nghe nói như vậy, Ôn Lam lúc này mới chú ý tới Diệp Linh chảy máu, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu.
Chương 2026:
Cô sao lại chảy máu?
Trong hai mắt Ôn Lam lóe lên vài phần hoang mang.
Lúc này chợt nghe người làm nữ bên cạnh nói: “Thái thái… thái thái chẳng lẽ… sảy thai rồi!?
Sảy thai?
Ôn Lam nhanh chóng cứng đờ, bà ta lúc này vươn tay bắt lấy một người làm nữ, mặt dữ tợn hỏi: “Sảy thai? Cái gì mà sảy thai? Diệp Linh sao lại sảy thai?”
Bây giờ Ôn Lam điên cuồng lại vặn vẹo, trông như kẻ tâm thần, người làm nữ bị bà ta làm đau, vô cùng sợ: “Phu nhân, bà còn không biết sao, thái thái…
thái thái cô ấy mang thai rồi!”
Cái gì?
Diệp Linh mang thai?
Làm sao có thể?
Diệp Linh đã bị bác sĩ chân đoán không có thể mang thai nữa mà, ả làm sao có thể mang thai?
“Không phải, chúng mày nhất định đang lừa tao, Diệp Linh căn bản không mang thai được! Tao biết rồi, chúng mày đều là người của Diệp Linh, chúng mày bây giờ đang bịa đặt gạt tao, đúng không?”
“Phu nhân, chúng tôi không lừa bà, thái thái thực sự mang thai, song nhìn tình hình này, con của thái thái nhất định không giữ được nữa rồi, thái thái đã sảy thai.”
Ôn Lam chậm rãi buông lỏng tay ra, bà ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Diệp Linh phía trước, bà ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Diệp Linh sẽ mang thai.
Bà ta cho là mình sẽ không ôm được cháu nữa, dù sao thân thể Có Dạ Cần đã bị thương, không thể có con, bà ta cho rằng Cố gia sẽ tuyệt hậu rồi, thế nhưng ai ngờ…
Diệp Linh lại mang thail Máu.
Đều là máu.
Ôn Lam là một người từng trải, bà ta không khó nhìn ra Diệp Linh bây giờ đang sảy thai.
Bà ta vẫn không cách nào tiếp thu sự thật này: “Không phải, đây không phải là thật, chúng mày đều đang gạt tao, chúng mày đều là kẻ lừa đảo!”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắc đôi chân dài, chạy tới giữa đường, anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy Diệp Linh lung lay sắp đổ: “Linh Linh!”
Anh chôn khuôn mặt tuấn tú trong mái tóc dài của cô, thế giới hỗn loạn đều cách anh đi xa, anh chỉ nghe được tiếng hít thở liên tiếp của mình.
Da thịt Diệp Linh lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào, giống như khối băng, cô máy móc giật giật, muốn tránh thoát cầm cố: “Buông… buông ra…”
Đuôi mắt Cố Dạ Cần đỏ tươi, máu dịch không ngừng thiêu đốt, sôi trào, đốt cháy ngũ tạng lục phủ của anh, đau đớn tột độ.
Anh chưa bao giờ biêt thì ra có thê đau đến như vậy.
“Linh Linh… đừng đi qua mà…” Anh khàn khàn nỉ non ở bên tai cô, chỉ có anh nghe được lời cầu xin run rẩy và yếu ớt của mình.
Diệp Linh nỗ lực mở to mắt, dù cho ánh lửa ngất trời đốt nóng hai mắt của cô, rất nhanh bên trong đã có từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Bình luận facebook